Anh Từng Là Duy Nhất
235: Say Thì Ngủ Rất Ngoan4
Đúng lúc này, Tống Hân Nghiên cử động, cô ôm đầu nặng nề ngồi dậy, nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, cô rên rỉ một tiếng, quay đầu lại nhìn Liên Mặc ngay trước mặt mình, nhận thấy hai người ở quá gần, cô vội vàng lùi lại để kéo dài khoảng cách.
Cô nói: “Sao chúng ta lại trên xe vậy?”
Cô vừa mở mắt thì Liên Mặc đã thu tay lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Em uống say rồi, anh đưa em về nhà.”
“Ồ, có phiền anh quá không, anh có thể để em ở bên đường, em tự bắt xe về được.” Tống Hân Nghiên ấn thái dương đang đau như búa bổ, mặc dù tửu lượng của cô kém, nhưng uống vài ly rượu vang đã say thì đây là lần đầu.
Có lẽ là do cô mang tâm sự, hơn nữa còn uống lúc bụng đói nên sau khi rượu vang ngấm đủ thì cô mới say được.
“Không đâu, thuận đường thôi mà, em đau đầu lắm à? Anh bảo tài xế dừng bên đường, anh đi mua thuốc giải rượu cho em nhé.” Liên Mặc thấy cô không ngừng ấn huyệt thái dương, anh muốn giúp cô nhưng lại sợ động tác của mình vượt quá giới hạn, điều này chỉ khiến quan hệ của hai người càng thêm xấu hổ, thế nên anh mới không làm gì.
“Không cần đâu, lát nữa em về nhà ngủ là khỏe rồi, uống thuốc giải rượu còn khó chịu hơn.” Tống Hân Nghiên tựa vào ghế sau, đầu óc choáng váng, cô nghiêng đầu nhìn Liên Mặc nói: “Xin lỗi, hôm nay vốn là muốn cảm ơn anh, kết quả lại tự mình say trước, làm hai người mất hứng, lần sau tôi cam đoan một giọt cũng không uống.”
“Không sao, ai lúc có lúc muốn say một lần, anh rất vui vì có thể trở thành sứ giả để đưa em về nhà.” Liên Mặc cười nói, trừ bỏ khoảnh khắc thất lễ vừa rồi thì lúc này trông anh giống như một anh trai hàng xóm.
Tống Hân Nghiên bị anh nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt cô lại càng thêm chật vật, cô cụp mắt.
Có lẽ ai cũng sẽ có lúc yếu đuối, đặc biệt khi bị ốm là lúc mong manh nhất, hy vọng người mình thích sẽ ở bên cạnh một tấc cũng không rời.
Nhưng mỗi lần cô ôm, Thẩm Duệ đều bận tới mức không có cả thời gian để gọi điện cho cô.
Mấy hôm nay cô vẫn luôn cố nén mất mác, cười miễn cưỡng trước mặt Hàn Mỹ Hân và Đổng Nghi Tuyền, lúc một mình cô lại không nhịn được mà nghĩ linh tinh.
Trong xe trở nên yên tĩnh, Liên Mặc lẳng lặng nhìn Tống Hân Nghiên, cô ăn mặc rất tùy ý, trên người mặc một chiếc áo thun in hình, bên ngoài khoác một chiếc áo chống nắng, phía dưới mặc một chiếc quần jean chín mươi phân, chân đi một đôi giày thể thao màu xanh nhạt, phong cách rất giản dị, trông cô rất giống một sinh viên đại học.
Lúc này, trên mặt cô thoáng chút u sầu, trực giác mách bảo, cô đang nghĩ về một người đàn ông khác.
“Hân Nghiên, em có tâm sự sao?” Mặc dù là câu hỏi nhưng lại giống như đang khẳng định.
Tống Hân Nghiên nghĩ tới mình phải quay về đối mặt với căn nhà trống rỗng, cô nói: “Liên Mặc, anh có thể đưa tôi đi hóng gió được không? Tôi vẫn chưa muốn về nhà.”
“Được.”
Xe chuyển hướng đi về phía Tam Giang.
Tam Giang có tên gọi khác là sông Tình Nhân.
Những người tới đây tản bộ đều là những cặp thành đôi, Tống Hân Nghiên vừa đến đây đã hối hận, nhìn những đôi yêu nhau tay trong tay liếc mắt đưa tình, hay là những cặp đang hôn nhau dưới cây liễu như thể xung quanh không có ai, không hiểu sao cô lại cảm thấy xấu hổ.
“Hình như chúng ta tới nhầm chỗ rồi.” Tống Hân Nghiên ngượng ngùng nói.
Thời đại học, cô và Đường Diệp Thần hẹn hò cũng đã từng tới đây.
Sau khi chuyện kia xảy ra, bọn họ gặp mặt nếu không phải nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh nhạt thì sẽ là nói với nhau những lời tàn nhẫn, từ đó hai người cũng không tới nơi này nữa.
Liên Mặc đút tay trong túi quần, anh bình tĩnh nói: “Không nhìn là được rồi.”
Tống Hân Nghiên đè chặt huyệt thái dương như muốn nổ tung, đáng lẽ cô nên về nhà, thả mình vào bóng tối, nếu không thì cô cũng đâu cần phải đối mặt với sự xấu hổ này.
Cô đi được một đoạn thì gặp phải mấy đôi đang hôn nhau nồng nhiệt, cô cực kỳ lúng túng, không chịu đi về phía trước, chỉ đứng yên ở đó nhìn cảnh thành phố về đêm, cô nói: “Nghe nói, thỉnh thoảng lúc 10 giờ tối, trên cầu tình nhân sẽ sáng lên dòng chữ i/love/you, để chúc phúc cho những cặp yêu nhau ở đây, tôi đã đến mấy lần nhưng đều không có duyên để gặp.
“Vậy hôm nay chúng ta đợi đền sáng rồi sẽ đi.” Lúc Liên Mặc nói lời này, ánh mắt anh nhìn cô không hề có ý gì khác, giống như chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cô.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không cần đâu, loại chuyện này có thể gặp không thể cầu, đặc biệt chờ đợi chưa chắc đã là thứ mình mong muốn.”
Gió đêm phảng phất, trời đã vào thu, cô lại ăn mặc mỏng manh, bị gió đêm thổi tới run rẩy, Liên Mặc thấy vậy, anh đưa tay tháo cúc, cởi áo ngoài khoác lên vai cô, anh nói: “Thời tiết lạnh rồi, nếu em đã không muốn đợi thì anh đưa em về, đừng để bị cảm lạnh.”.
Anh Từng Là Duy Nhất