Anh Từng Là Duy Nhất
146: Muốn Ôm Anh
Nghe thấy lời R.O nói, Thẩm Duệ không ngồi yên được nữa, anh bỏ cả cuộc họp cấp cao, vội vã rời đi.
Sau đó lái xe hai tiếng đồng hồ để chạy đến đây chờ nửa tiếng đồng hồ dưới ký túc xá.
Mãi tới khi nhìn thấy bóng dáng tự tại của cô đập vào mắt, trái tim hoảng loạn sợ hãi của anh mới dần bình tĩnh lại.
Anh nhìn bộ dạng thư thái tự do của cô, đi đường cũng như đang đắc ý thì anh liền buồn bực.
Anh mất ăn mất ngủ vì cô, ngày nào cũng phải vắt óc nghĩ cách đối phó với ông cụ, kết quả cô thì hay rồi, cuộc sống thoải mái dễ chịu không nói, trông cô còn xinh đẹp hơn không ít.
Sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Mẹ nó!
Chẳng lẽ chỉ có mình anh cố gắng vì mối quan hệ này? Còn cô thì thản nhiên không quan tâm gì cả sao?
Tống Hân Nghiên bị anh mắng chẳng hiểu gì, cô nói muốn đi Ý với R.O lúc nào? Hơn nữa cho dù cô muốn đi Ý thì cũng đâu liên quan gì tới anh, không phải anh nói đã hết hy vọng rồi sao?
Tống Hân Nghiên siết chặt túi nilon đang cầm trong tay, nhìn bộ dáng tức giận của anh cô lại nhớ tới hôm ở ngoài Kim Vực Lam Loan.
Anh tức giận đập vỡ điện thoại di động, cô rụt rè nói: “Anh…anh chạy tới đây chỉ để hỏi tôi câu này sao? Sao anh biết thầy hướng dẫn khóa đào tạo của tôi tên là R.O? Thật ra anh có thể gọi điện hỏi tôi, không cần phải đặc biệt chạy tới đây đâu.”
Mỗi một câu của cô đều làm anh tức giận, tức tới mức chỉ muốn bước lên bóp chết cô.
Nghe R.O muốn đưa cô sang Ý, trong đầu anh trống rỗng không nghĩ được bất cứ điều gì.
Cũng không nhớ nổi thiết bị thiết bị liên lạc tân tiến ngày nay, chỉ cần gọi là có thể xác nhận.
Anh vội vàng chạy tới đây, khi nhìn thấy cô xuất hiện trong tầm mắt của mình, anh mới hiểu, vì sao mình lại tới nơi này? Anh tới vì muốn gặp cô, anh nhớ cô tới phát điên.
Cho dù cô không cần anh nhưng anh vẫn muốn tới gặp cô.
Lúc này, bị cô hỏi tới á khẩu không trả lời được, anh cắn chặt răng, cảm thấy đối với cô anh như một trò đùa, rốt cuộc vì sao anh lại nhớ mãi không quên người phụ nữ không tim không phổi này chứ?
Thẩm Duệ tức giận xoay người rời đi.
Tống Hân Nghiên thấy anh đi thẳng về phía ký túc xá, cô vội vàng nhắc nhở: “Thẩm Duệ, đây là ký túc xá nữ, anh không thể vào được.”
Thẩm Duệ bị cô làm cho choáng váng, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được.
Tống Hân Nghiên nhìn gương mặt âm trầm của anh, cô sợ tới mức không dám nói chuyện.
Cô đứng cạnh cửa, thấy anh và cô chuẩn bị lướt qua nhau, trong 0.1 giây xúc động, cô muốn giữ tay anh lại.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ biết trơ mắt nhìn anh rời đi.
Nếu đã biết rõ giữa hai người sẽ không có kết quả, vậy thì đừng nên bắt đầu.
Từ xưa đa tình khó xa hận, cô không nên phạm sai lầm.
Lý trí nói với cô như vậy nhưng tình cảm thì lại đang tra tấn cô, cô thở dài rồi quay người đi vào trong ký túc xá.
Thẩm Duệ đi được một đoạn, đột nhiên anh dừng lại, anh cứ đi như vậy có phải quá dễ dàng cho cô không? Anh xoay người lại thì chỉ thấy bóng lưng đang dần biết mất cuối hành lang, anh tức tới phát điên.
Anh ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, đất khách quê người không quen biết ai, tốt xấu gì hai người cũng từng chung chăn chung gối, đến ngay cả bữa cơm cô cũng không có ý định mời anh.
Người phụ nữ này đúng là cái gì cũng có thể làm ra được.
Anh tức giận, bước nhanh trở về, chạy thẳng lên tầng.
Tống Hân Nghiên đi tới trước ký túc xá, cô lấy chìa khóa mở cửa, trái tim vốn đang bình tĩnh, nhưng vì sự xuất hiện của Thẩm Duệ mà bắt đầu quấy động, khó khăn lắm cô mới ép bản thân tạm thời quên được anh, kết quả anh vừa xuất hiện đã phá vỡ tất cả mọi nỗ lực của cô.
Trên đời này, có một số người chúng ta biết không thể yêu, nhưng vẫn cứ làm trái lại, rõ ràng biết sẽ không có kết quả nhưng lại lao đầu vào để yêu, tình yêu là như vậy đấy, khiến người ta đau khổ, làm người ta tuyệt vọng.
Khi anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trái tim đã chết lại bắt đầu đập trở lại.
Cô đẩy cửa, vừa đi vào trong.
Phía sau đã có một bóng đen ập tới dọa cô sợ hết hồn, túi xách trên tay rơi xuống đất, nhưng quả táo tươi ngon cũng lăn ra ngoài, cô xoay người, một hơi thở nam tính quen thuộc đi kèm mùi thuốc lá ập vào mũi, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh: “Anh…”
Cô không thấy rõ hành động của anh, mọi thứ trở nên đảo lộn, lưng cô áp lên vách tường, trước mặt cô là lồng ngực nóng bỏng của anh, mang theo hơi thở rực lửa.
Thẩm Duệ nâng mặt cô lên, anh hôn một cách điên cuồng, thô bạo dây dưa răng môi.
Anh duỗi chân đóng cửa lại, ánh mắt sáng rực nhìn người phụ nữ đang gần trong gang tấc, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch giống như một chú thỏ hoạt bát đang chạy nhảy, khiến trái tim của cô loạn nhịp, lực trên cánh môi mạnh mẽ ngang ngược giống như không cho phép cô cự tuyệt, chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về cô.
Mọi chần chừ do dự đều biến mất trong khoảnh khắc này, những gì còn dư lại trong trái tim cô là nhớ nhung và tình yêu cô dành cho anh.
Cô rất muốn ở cùng anh, nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đớn, nhưng cô lại chỉ có thể bị hiện thực chèn ép.
Lúc này, tất cả mọi thứ đều bộc phát một cách không thể khống chế được.
Bởi vì cô phát hiện, mình không hề từ chối nụ hôn này, thậm chí cô còn đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Vốn dĩ Thẩm Duệ hôn cô như đang trừng phạt, anh muốn cố không được phép coi thường anh nữa, nhưng sự đáp lại của cô lại khơi gợi dịu dàng trong lòng anh, động tác của anh trở nên dịu dàng, giống như đang nếm một món ăn ngon có một không hai, ăn mãi mà không chán.
Trái tim của anh đập loạn xạ, mỗi giây thần kinh đều đang kêu gào, anh muốn cô, muốn cô.
Chỉ khi cô hoàn toàn thuộc về anh thì anh mới không cần lo lắng cô sẽ lén lút chạy đi, không cần lo lắng cô lại cự tuyệt anh tới gần..
Anh Từng Là Duy Nhất