Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

C127: Vợ của mình xuất sắc nhất

297@-

Hôn lễ này rất đáng giá.

Tất cả mọi người xung quanh đều có thể nhìn ra được, Diệp Thanh Hà đã trở nên hoạt bát hơn, ngày trước không khí u ám luôn quấn quanh thân nàng, Thích Nguyên Hàm lại gần nàng, cô còn bị nuốt chửng vào trong, hiện tại thì hay cười hơn, còn luôn làm nũng với Thích Nguyên Hàm.

Câu kia nói như thế nào nhỉ, tình yêu làm con người ta ngu đi.

Nhưng, nàng đáng yêu hay có ngốc nghếch đi chăng nữa, bản tính nàng vẫn không thay đổi, vẫn rất lẳng lơ.

Trời sáng, du thuyền chạy một vòng, cập bến.

Vài người xuống thuyền đi vào đảo Hỏa Sơn, trên đảo rất nhiều du khách, trên đường gặp không ít cặp đôi đến đây tổ chức đám cưới.

Cả một đoạn đường toàn là tiếng lẩm bẩm của Diệp Thanh Hà, nói: "Haizz, đám cưới này nhỏ thế, không tráng lệ bằng đám cưới tụi mình."

Thẩm Dao Ngọc đáp lại một câu, "Mấy người tưởng ai cũng có tiền như mấy người hả, tổ chức xong đám cưới thế kỷ, còn làm tuần trăng mật khắp thế giới."

Diệp Thanh Hà giơ một ngón tay lên lung lắc trước mặt cô ấy, "Chị nói sai rồi, chúng em vẫn còn đang kết hôn, chưa tính là hưởng tuần trăng mật." Nàng quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, "Đúng không ạ, chị ơi, bây giờ vẫn đang là kết hôn."

"Đúng chứ, em nói gì cũng đúng." Thích Nguyên Hàm nói.

Thẩm Dao Ngọc lắc đầu kể lể, "Ngày trước cứ nghe người ta nói, cuộc sống của người đã kết hôn bí bách ngột ngạt lắm, bây giờ xem như tôi được mở mang tầm mắt... hai cô đúng là sống khăng khít sít sao như trong truyền thuyết ý nhỉ."

"Quen là được thôi, cô thấy bây giờ tôi đã thích nghi chưa, cả người thoải mái hẳn ra." Hiếm khi Bách Dư Nhu không độc miệng, cô ấy vươn vai, an ủi Thẩm Dao Ngọc: "Có người mời đi chơi, vậy thì phải chơi thỏa thích một lần."

Thích Nguyên Hàm thay bikini trong phòng, khoác thêm khăn voan mỏng bên ngoài chống nắng, bikini màu đen được thiết kế rất nhiều đường kẻ hoa văn, trên dưới hai mảnh, ôm trọn đường nét cơ thể, đặc biệt là ngực của cô, siêu đẫy đà, dường như đang mở ra từng lớp đường kẻ hoa văn.

Cô đi ra khỏi phòng, đứng ở trên ban công gỗ, còn chưa xuống dưới, Thẩm Dao Ngọc đã thò đầu ra khỏi phòng, vừa liếc đến vóc dáng đẹp đẽ của cô, ghen tị đến chảy nước miếng.

Họ quen biết đã lâu như vậy, sao cô ấy lại không biết dáng người Thích Nguyên Hàm hot đến thế, ngực đầy đặn như thế! Cái này khác hẳn với sự hiểu biết của cô ấy nhé!

"Còn nhìn à?" Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh che chắn Thích Nguyên Hàm, đợi Thẩm Dao Ngọc rụt vô phòng, Diệp Thanh Hà liếc một cái, rồi nói: "Đây là công lao của em đó chứ, mỗi đêm em đều không biết mệt mỏi mà giúp chị..."

"Đừng ăn nói linh tinh nhé, dáng người của chị vốn đã đẹp rồi."

Diệp Thanh Hà tranh công mãi, "Bây giờ đẫy đà hơn ban đầu mà, chị phải thưởng cho em chút chứ."

"Ờ." Thích Nguyên Hàm rất lạnh lùng, cô xuống dưới, giẫm chân lên bờ cát mềm mại, cô shhh một tiếng, cát tắm nắng cả sáng, có hơi nóng.

"Em không chịu đâu. Chị ơi." Diệp Thanh Hà thò chân ra theo, vừa thò ra cái rụt lại, nàng chạy về phòng lấy dép lê, nàng mặc biniki, dáng đi đứng đong đưa.

"Không có căn cứ khoa học." Thích Nguyên Hàm ôm đồ đạc ra bờ biển, diện tích bờ ở đây không lớn, phía sau được cây cối bao trùm, gió biển thổi qua rất mát mẻ.

Rất nhiều người đến đây du lịch, hiện tại du khách đều đang chơi đùa trên bãi cát.

Thích Nguyên Hàm bật ô che nắng lên, cắm cột ô xuống đất, cô tìm chỗ nằm xuống, rồi gọi một ly nước ép, định yên tĩnh hưởng thụ một lúc.

Cô nằm xuống, thở ra một hơi thoải mái.

Diệp Thanh Hà mở túi mình xách theo, "Em bôi kem chống nắng cho chị nhé."

"Ừm." Thích Nguyên Hàm trở mình, nằm sấp trên thảm, Diệp Thanh Hà rót tinh dầu lên lòng bàn tay sau đó xoa lên lưng cô, Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải là chống nắng sao, dùng loại xịt là được."

Diệp Thanh Hà nói: "Xoa thêm lớp tinh dầu bảo hộ, da chị đẹp như vậy, em nỡ lòng nào để nó cháy nắng chứ, chị nằm đi, em mát xa cho chị."

Hai ngày này hai người làm miết, luôn giải mã phong cảnh mới, cơ thể có chút không chịu nổi, đầu gối của Thích Nguyên Hàm còn để lại dấu vết, làn da của cô mỏng manh quá, nơi này xoa một chút, nơi kia bóp một chút, là để lại vệt đỏ.


Được tình yêu ngọt ngào tưới nhuần, mọi người đều cho rằng trong bỗng chốc cô đã quay về thời niên thiếu, thanh xuân trở lại.


Mỗi lần Thẩm Dao Ngọc nhìn cô đều vô cùng đau đớn mà ngưỡng mộ, là đau đớn vì bản thân mình.

Sau khi kết hôn không phải đều trở thành bà vợ à, sao cậu lại khác vậy, sao lại biến thành thiếu nữ chứ?

Diệp Thanh Hà bóp vai cho Thích Nguyên Hàm, xoa xoa cổ, Thích Nguyên Hàm khẽ than, thật sự thoải mái quá, cô quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, "Dạo này kỹ thuật của em rất được đấy, có suy nghĩ chuyển nghề không."

"Cô à, xin cô đừng như vậy, tôi là một thợ mát xa đứng đắn, cô còn ghẹo tôi, tôi có thể đi kiện cô đấy, vợ tôi sẽ đánh cô." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói, dáng vẻ không động lòng hám sắc, nhưng tay lại nhéo eo của cô.

Thích Nguyên Hàm khá thích Diệp Thanh Hà diễn phim với cô.

Diệp Thanh Hà rất biết diễn, là một diễn viên chuyên nghiệp, nàng diễn cực kỳ đến nơi đến chốn, nàng không vào giới giải trí là rất đáng tiếc.

Thích Nguyên Hàm nói: "Giá cả dễ thương lượng, phú bà nuôi em."

"Khách ơi, không phải chị có vợ rồi sao, chị không thương vợ chị hả, cô ấy chửa cả rồi, chị thì chạy ra ngoài ăn vụng, không thấy có lỗi với cô ấy sao?" Diệp Thanh Hà nhéo mạnh một cái, Thích Nguyên Hàm hít sâu.

Thích Nguyên Hàm gối đầu lên cánh tay, nghiêm khắc nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Em còn biết tôi có vợ nhỉ, thế mà em còn quyến rũ tôi?"

"Cút!" Thích Nguyên Hàm nâng cao giọng, Diệp Thanh Hà còn bị cô nạt sợ thật, lập tức giơ hai tay lên, dáng vẻ không dám đụng đến cô nữa, hai bàn tay Diệp Thanh Hà nắm lại, ánh mắt căng thẳng không yên mà liếc cô, nàng diễn rất nhập vai, "Khách ơi, chị hiểu nhầm rồi, tôi không có ý vậy." Thích Nguyên Hàm nhịn cười, giả bộ sầm mặt xuống, nói: "Tiếp tục."

Diệp Thanh Hà bóp vai cho cô, "Khách ơi, em xin lỗi, em bồi thường cho chị nhé, chị đừng có kiện em đấy, em xin chị ạ."

Nói xong, Diệp Thanh Hà trở người ngồi lên mông cô, hai tay phủ dầu, sau đó dán lên làn da cô, xoa bóp cho cô từng chút một.

"Khách ơi, thế này có được không?" Diệp Thanh Hà khẽ hỏi.

Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, ừm một tiếng.

Diệp Thanh Hà lấy bình đổ dầu lên lưng cô, mát lạnh, khi giọt xuống bắn tóe hình bông hoa, hai tay Diệp Thanh Hà bám lên đó nắn bóp cho cô.

Kỹ thuật này tuyệt vời thật sự, nhẹ nhàng thoải mái.

"Khách ơi, có cần phục vụ đặc biệt không ạ?" Diệp Thanh Hà cúi người xuống, dường như tựa vào lưng của Thích Nguyên Hàm, ngón tay lả lướt trên vai cô, khẽ nói: "Miễn phí cho chị ạ."

Thích Nguyên Hàm không trả lời nàng, Diệp Thanh Hà liền cúi người dán lên người cô, lại hỏi vào tai cô một lần nữa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.

Diệp Thanh Hà tiếc nuối thở dài, sao mà ngủ sớm thế nha, nàng còn chưa thể hiện được bản lĩnh thật sự của mình kìa.

Thích Nguyên Hàm là đang sợ nàng thể hiện bản lĩnh thật sự đấy, thế nên cô giả ngủ, Thích Nguyên Hàm không muốn cùng nàng play bãi cát đâu. Tuy nhiên, nàng vợ nhỏ mà cô lấy này rất hoang dại, vợ nhỏ gan to, cái gì cũng dám làm.

Mặc dù Thích Nguyên Hàm giờ trẻ trung hơn, nhưng tính cách vẫn dần dần thay đổi, nếu như nàng vợ bé bỏng này mà hoang dại quá đà, nhất thời cô cũng không theo kịp.

Ngẫm nghĩ mãi, Thích Nguyên Hàm thật sự ngủ quên.

Diệp Thanh Hà xoa bóp thoải mái quá, cô ngủ rồi, Diệp Thanh Hà vẫn còn chăm chỉ làm việc, là một thợ mát xa kính nghề, người cô nhẹ nhàng bay bổng, tựa như đang giẫm lên kẹo bông gòn.

Lúc này mặt trời đã lên cao, Diệp Thanh Hà lấy máy tạo ẩm ra đặt ở bên cho nó làm việc, còn bản thân thì ngồi đọc sách ở trên tấm thảm.

Thẩm Dao Ngọc định ra ngoài chơi, đi đến hẹn nàng, hỏi: "Đi đánh bóng không, chị thấy có người đang chơi bóng chuyền bãi biển."

"Thanh Hà chắc không đi đâu, em ấy đang canh Nguyên Hàm." Bác sĩ Tiêu nói, cô ấy cũng mặc một bộ Bikini, có lẽ là do tính cách của bác sĩ Tiêu hơi bảo thủ, cô ấy mặc đồ bơi liền thân, hở lưng, kiểu cách xếp ly.

Thẩm Dao Ngọc quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt cô ấy.


Ghê thật, phụ nữ hiện đại đều có body ngon như vậy sao?

Thẩm Dao Ngọc cúi đầu nhìn bản thân, thật ra cô cũng không tính là nhỏ, nhưng so với mấy cô này, thật sự có phần không cam tâm.


Mấy nữ minh tinh theo ngành showbiz như bọn họ không dám để ngực to quá, giới giải trí là một bể mực, nếu như vóc dáng quá đẹp quá đẫy đà sẽ gặp rất nhiều người vô liêm sỉ, các nghệ sĩ luôn cố gắng tránh rủi ro này.

Bây giờ đến đảo chơi, nhìn những người bạn mặc quần áo bình thường cũng thường thường này, bây giờ cởi vẻ ngoài mặc lên trên mình bộ Bikini, ai cũng đều Sexy, cô ấy lại có chút ngưỡng mộ.

"Cô Thẩm?" Bác Sĩ Tiêu khẽ gọi cô.

"À, xin lỗi." Thẩm Dao Ngọc lắc đầu lia lịa, nói: "Bác sĩ Tiêu, dáng người chị đẹp quá."

Bác sĩ Tiêu ngượng ngùng, nói: "Bình thường đều mặc đồng phục, đây còn là lần đầu tiên tôi mặc mạnh dạn như vậy."

Hai người đi dọc bờ biển, sóng vỗ lên gót chân họ, Thẩm Dao Ngọc nói: "Đẹp lắm, thật đó, vừa rồi tôi còn ngỡ ngàng kia, ngắm chị thêm một lúc, thật sự ngại quá."

"Không sao, vừa rồi tôi cũng ngắm em một lúc đấy thôi, tiểu thư Thẩm giống ảnh trên mạng lắm, mặc gì cũng rất đẹp." Bác sĩ Tiêu khách sáo đáp lời.

Trong lòng thẩm Dao Ngọc bối rối, bác sĩ Tiêu thật sự là fan của cô sao, sao cảm giác chẳng có sự kích động của fan vậy, chẳng giống với fan cô gặp lúc trước.

Cô rất hiếm khi tiếp xúc với fan, trừ mấy cái hoạt động bắt buộc phải tổ chức ra, thường thì cô sẽ không có liên quan gì đến fan. Thực tế những fan mà cô có thể tiếp xúc, đa phần là những fan cuồng.

Thẩm Dao Ngọc hỏi: "Lần trước chị nói, chị là fan của tôi, chị xem bộ phim nào của tôi vậy?" Cô suy ngẫm, bác sĩ Tiêu có khi là thấy cô đẹp, cố ý bịa lý do đến làm quen với cô.

"Bộ phim [Nhịp tim khác thường của ngài Cố] của em, bộ phim sớm nhất mà tôi xem." Bác sĩ Tiêu nói.

Thẩm Dao Ngọc hơi ngỡ ngàng, bộ phim này là tác phẩm debut của cô, trong bộ phim đó cô vào vai một nữ phụ, mà còn là nhân vật nữ phụ não tàn, thời đó còn có rất nhiều cư dân mạng mắng cô là giả tạo.

Bác sĩ Tiêu nói: "Đáng yêu lắm, nam nữ chính đều kiểu như...ừm, kiểu không giống với người bình thường, chỉ có mỗi nữ phụ là tôi thấy tỉnh táo nhất bộ phim."

Nói gì đi chăng nữa thì vẫn là kiểu phim bá đạo tổng tài, Thẩm Dao Ngọc hồi tưởng lại, lúc đó cô vào vai nữ phụ não tàn, vì chạy theo chân nữ chính giành ngài Cố, thật sự là chuyện hư hỏng gì cũng làm được.

Bác sĩ Tiêu lại có thể nói thích nhân vật này, thì đúng là fan thật rồi, mà còn là kiểu fan theo idol bất chấp.

Giọng nói của bác sĩ Tiêu điềm đạm, "Nam nữ chính hôn nhau trên đường cao tốc, xảy ra tai nạn xe, nam chính đi đánh nhau với đối phương, còn nói với bác sĩ là nếu như người phụ nữ của hắn có mệnh hệ gì, hắn sẽ bắt bác sĩ bồi táng theo. Chỉ có nữ phụ không hề sợ hãi trước thế lực ác, công bố video ra, chỉ trích nam chính cưỡng hôn dẫn đến tai nạn giao thông, mặc dù vẫn bị thế lực ác đánh bại, nhưng cô ấy dũng cảm như vậy, thật sự xuất sắc lắm rồi. Chẳng qua là cô ấy hơi nóng tính, dũng cảm theo đuổi tình yêu mà thôi, từ đầu đến cuối không hề làm tổn hại đến ai, so với nam nữ chính, cô ấy là một cô gái rất tốt. Nhưng đánh giá của khán giả về cô ấy u ám quá, đã có ác cảm, thế nên cô ấy làm gì đi chăng nữa, cũng chẳng có ai ưa nổi."

Thẩm Dao Ngọc quay đầu nhìn bác sĩ Tiêu, nói: "Nhưng cô ấy đã được định sẵn là nữ phụ ác độc, cũng làm ra rất nhiều chuyện khiến người khác khó chịu, không thể vì fan mà bỏ qua hết những cái này."

Bác sĩ Tiêu nói: "Cái này cũng phải phân tốt xấu, nữ phụ mà tôi nhìn thấy chỉ là có tính công chúa, thích làm màu ra vẻ, cùng lắm là tính hơi xấu chút, tất cả mọi người đều có thể không thích cô ấy, nhưng không thể gộp cô ấy với những người làm tổn hại đến tính mạng người khác còn chạy khỏi vòng pháp luật. Nói cô ấy như vậy, là căm ghét bẩn thỉu, mượn cớ mình ghét mà hủy hoại cô ấy."

Thẩm Dao Ngọc sững sờ ngơ ngác ngây ngốc ngỡ ngàng. Bác sĩ Tiêu học triết học hả? Nhìn qua, lại giống như học luật nhỉ, cuối cùng suy đi tính lại, ồ, chị ý là bác sĩ tâm lý, cứu tâm đấy.

Bác sĩ Tiêu trông dịu dàng ấm áp, dường như rất hướng nội, nhưng cô ấy rất có tài nói chuyện, cô ấy nói: "Tôi không đồng ý việc dựa vào tính cách của một người, mà phán xét người đó tốt hay không. Tính cách con người là đa dạng, có người trông vẻ nóng tính, lại đối xử rất dịu dàng với bạn bè, ví như minh tinh là em đây, trong camera em nhìn rất lạnh lùng, thực ra em rất nhiệt tình với bạn bè em. Đôi khi thành kiến được hình thành, không phải vì đối phương không tốt, mà chính là mắt của người ta có vấn đề."

Lòng Thẩm Dao Ngọc tan chảy, bọn họ làm nghề ngôi sao này, thật sự là, hở một tý là bị bôi đen khắp người, thường xuyên có người tìm lại ảnh thời cô còn đi học nói cô xấu ghê tởm, nói cô vào giới giải trí là đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Thực ra là do ngày trước cô nghèo, mẹ còn bệnh tật quấn thân, cô không có tiền làm đẹp cho bản thân mà thôi! Cô nói: "Bác sĩ Tiêu, sau này tôi mà khám bệnh chắc chắn sẽ đến chỗ chị, chẳng trách Nguyên Hàm nói chị tốt lắm, chị thật sự rất biết cách trò chuyện chữa lành."

Bác sĩ Tiêu lắc đầu, nói: "Tôi lại không mong em đến chỗ tôi, hy vọng em có thể luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, là quan trọng nhất."

Gió biển lùa đến, mang theo mùi hương mằn mặn, Thẩm Dao Ngọc có cảm giác muốn rơi nước mắt, cô hỏi bác sĩ Tiêu, "Vậy chị có lúc nào không vui không, tôi thật sự rất muốn biết, bác sĩ tâm lý khi không vui sẽ làm như thế nào, cũng sẽ khám cho bản thân sao?"

Bác sĩ Tiêu bắt chéo tay ra sau, vươn mình hoạt động gân cốt, cô ấy ngẩng đầu, nói: "Giống với tất cả mọi người khác, tự chữa lành, tự nói với bản thân những lời mình đã nói với bệnh nhân, rồi cắt thuốc cho mình, nếu như không được, thì cởi áo blouse trắng ra đi chữa bệnh. Nếu như thấy xấu hổ, thì lén đi."


"Nghe chị nói như vậy hình như có rất nhiều câu chuyện." Thẩm Dao Ngọc tò mò nhìn cô ấy.

"Tôi thì không, tôi là một người rất lạc quan." Bác sĩ Tiêu cười nói, "Mặc dù không hy vọng em đến bệnh viện tìm tôi, nhưng nếu như em gặp phải chuyện không vui, cũng có thể nói với tôi."

Thẩm Dao Ngọc wow một tiếng, cố tình hỏi: "Thế có thu phí không?"

Bác sĩ Tiêu cũng đùa lại, "Ngài xem cho được bao nhiêu?"

Thẩm Dao Ngọc cười haha.



Thẩm Dao Ngọc thăm dò hỏi một câu, "Chị độc thân thật hả, bác sĩ Tiêu, chị tốt như vậy, không có ai chủ động theo đuổi chị sao."

"Có chứ, tôi còn có nhiều người theo đuổi là đằng khác ý." Bác sĩ Tiêu đi vài bước, rồi nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc là, đa số đều là bệnh nhân của tôi."

"Muốn cười thì cười đi, không cần nhịn đâu."

"Hahahahaha."

Gió nổi lên, tiếng cười lan ra tứ phía, tư thế đi đứng của hai người dần dần như nhau, Thẩm Dao Ngọc cũng bắt chước bác sĩ Tiêu bắt chéo tay ra sau.

Nhìn khung cảnh này, hai người giống như nói chuyện rất hợp, giống như bạn bè đang chuyện trò không ngớt với nhau, chứ không giống như fan và idol.

Một lúc sau nắng đã nguội dần, trên bờ biển có các sạp bán hàng nhỏ, bán đa dạng những món ăn. Đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng cười, Thích Nguyên Hàm ngủ được nửa tiếng thì dậy vì ồn.

Cô trở mình, sờ đến chân của Diệp Thanh Hà, khẽ vỗ hai cái, hỏi: "Sao em không đi chơi đi?"

"Canh chị chứ, chị đẹp như vậy, em mà đi mất, người ta chạy đến ve vãn chị thì làm sao?" Diệp Thanh Hà thành thật nói, đưa nước ép cho cô, đá đã tan hết, ly nước sờ vào vẫn còn lạnh.Thích Nguyên Hàm chống tay ngồi dậy, nói: "Kính nghề quá nhỉ, tiểu thư mát xa, đến giờ mà em vẫn chưa tan làm hả?"

Diệp Thanh Hà không ngờ Thích Nguyên Hàm vẫn còn đang chơi trò này, nói: "Đợi khách trả tiền đó ạ, đi làm cực lắm, khách đừng quỵt đấy nhé."

Thích Nguyên Hàm ngồi dậy, bikini hơi xộc xệch đi, cô chỉnh lại, sau đó khẽ hôn lên má Diệp Thanh Hà, nói: "Lương của em này."

"Ơ, khách bủn xỉn quá đi, không bo thêm cho em sao?" Diệp Thanh Hà ám chỉ mà chỉ vào bên má còn lại của mình, Thích Nguyên Hàm lại hôn lên má bên kia của nàng.

Diệp Thanh Hà thỏa mãn, "Cảm ơn phần thưởng của khách ạ."

Thích Nguyên Hàm cong ngón tay quẹt lên đầu mũi nàng, "Đồ ngốc."

Vừa mới ngủ dậy làm Thích Nguyên Hàm có hơi lười, cô nằm xuống, gối lên chân của Diệp Thanh Hà nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Thanh Hà giơ cao ô lên, che đậy hoàn toàn hai người họ.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em vừa đọc sách gì vậy?"

"Truyện cổ tích ạ, chị đừng nói nữa, bây giờ truyện cổ tích ngược cực kỳ, em đọc cho chị nghe." Một tay Diệp Thanh Hà cầm sách bắt đầu đọc lên, nàng đọc rất chăm chú, giọng đọc càng ngày càng chua xót, nàng hỏi Thích Nguyên Hàm, "Cái này thật sự là thích hợp cho trẻ nhỏ sao?"

"Thích hợp cho trẻ nhỏ, không dành cho người lớn như em đọc."

Thích Nguyên Hàm gối lên đùi của Diệp Thanh Hà, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Hà, cho dù là ở góc độ nào cũng thấy nàng đáng yêu.

Đây là do "Người tình trong mắt hóa Tây Thi" sao?

Diệp Thanh Hà đọc truyện đến nghiện, nhưng không may, hai quyển nàng mua đều bi thương ngược lâm ly bi đát, nàng đọc đến cuối thở dài một hơi.

Lúc còn nhỏ, có thể bỏ qua rất nhiều chi tiết, nhưng khi trưởng thành rồi, thì để ý nghiền ngẫm mọi ngóc ngách, luôn có thể nghiền ngẫm ra câu chuyện bi thương của người trưởng thành.

Thích Nguyên Hàm định thức dậy, nói: "Chị đi mua gì đó ăn, em muốn uống nước ép, hay là ăn kem?"

Mấy người Bách Dư Nhu ôm bóng đi đến, nói: "Cuối cùng cũng dậy rồi, đi đánh bóng đi, vừa đánh với mấy người nước ngoài, không thạo tiếng, đánh nửa ngày trời cũng không biết là nói gì, đau khổ thật sự."

Diệp Thanh Hà nói: "Mấy người chắc chắn là không phải mình đánh kém?"

Bách Dư Nhu ném bóng cho nàng, "Đi hay không hả?"


Thích Nguyên Hàm đứng dậy trước, bàn tay khẽ xoa lên đầu Diệp thanh Hà, nói: "Em đi đánh bóng trước đi nhé, chị mua đồ rồi qua với em sau."

"Vậy chị đừng đi xa quá nhé." Diệp Thanh Hà cũng ngồi mệt rồi, đợi Thích Nguyên Hàm buông tay, nàng cầm bình xịt xịt ướt cổ, rồi xịt cho Thích Nguyên Hàm một chút.

Thích Nguyên Hàm xoa mặt, rồi hỏi Bách Dư Nhu muốn ăn gì, lát nữa cô mua hộ qua luôn, Bách Dư Nhu không hề khách sáo với cô, tiện thể đặt luôn cho Hoa Tưởng Dung một phần.


Gần đó có quán kem, Thích Nguyên Hàm tính rằng bọn họ muốn đánh bóng, mua kem về cũng rữa hết rồi, nên cô mua mấy hộp sữa chua đông trước, sau đó thêm mấy ly nước hoa quả, bên đường còn có một vài món ăn vặt dừa khô hay gì đó, cô cũng mua luôn.

Cô xách qua, ngẩng đầu thấy đã bắt đầu đánh rồi.

Một đám người vây quanh xem, Thích Nguyên Hàm ngồi trên ghế quán nước, cô chống cằm xem cùng.

Trên sân có sáu người, Diệp Thanh Hà, Bách Dư Nhu và Hoa Tưởng Dung cùng một đội, còn lại là ba em gái nước ngoài tóc vàng, chỉ là đánh chơi thôi, giải trí, không có ai tính điểm cả.

Một đội mỹ nhân mặc Bikini chạy qua chạy lại, đẹp hơn nhiều so với mấy cuộc thi nghiêm chỉnh khác, Thích Nguyên Hàm thừa nhận rằng mình cũng chỉ xem Diệp Thanh Hà chạy qua chạy lại thôi.

Cô cầm ống hút xoay viên đá trong ly nước hoa quả, Diệp Thanh Hà nhảy lên đập bóng cực mạnh, đối thủ không đỡ nổi, bọn họ ghi bàn một quả.

Bên cạnh cũng có người đang xem, hỏi một câu, "Chị cũng thích xem đánh bóng sao."

Thích Nguyên Hàm gật đầu.

Người bắt chuyện là một em gái nước ngoài, da đen, cô ấy xem trận bóng, cười rất tươi, giọng nói khá tiếc nuối: "Vừa rồi hai người kia thua khiếp lắm, đều thua cái cô đeo kính kia, bây giờ thêm người vào, đội dẫn đầu liền thay đổi rồi."

"Giỏi như vậy á." Thích Nguyên Hàm cong môi khẽ cười ra tiếng.

Diệp Thanh Hà cột tóc lên, nàng chuẩn bị tư thế đánh bóng, biểu cảm nghiêm túc, đôi mày cau chặt, có bóng đến, chân nàng khẽ nhón, nâng tay lên đỡ lấy bóng rồi đánh qua. Bóng rơi xuống đất, bọn họ thắng.

Diệp Thanh Hà giơ tay vỗ tay với Hoa Tưởng Dung.

Nàng rất có tinh thần thể thao, lúc lấy hơi, cơ bụng săn lại, cơ số 11 rất đẹp. Làm tim Thích Nguyên Hàm đập thình thịch, nhìn thấy đám người đang vây quanh xem là hơi không vui rồi.

Vợ mình đẹp quá nóng bỏng quá, cô không muốn cho người khác xem.

Thích Nguyên Hàm để đồ ở chỗ người bán, mua một chiếc khăn bông, đứng ở ngoài sân cổ vũ cho Diệp Thanh Hà, tựa như thời thanh xuân còn ngồi trên ghế nhà trường, các em gái học sinh chạy đi cổ vũ cho đối tượng mà mình thích.

"Diệp Thanh Hà, cố lên!"

Diệp Thanh Hà nghe thấy rồi, đánh liên tiếp mấy phát bóng, đánh đến nỗi đối thủ lực bất tòng tâm, không đỡ nổi lấy một quả.

Vốn chỉ đánh ba bốn phút là kết thúc được rồi, nhưng Diệp Thanh Hà kích động quá, hai bên đội đánh hứng lên, đánh hơn mười mấy phút, cho đến khi thể lực đối thủ không đủ mới gọi dừng lại.

Đội của Diệp Thanh Hà thắng, cho dù không có huy chương phần thưởng, họ vẫn rất vui, vừa kết thúc nàng đã chạy lại ôm lấy Thích Nguyên Hàm. Nàng vừa mới vận động xong, trên người nóng bỏng, nói: "Chị quay về muộn thế, bỏ qua mấy pha bóng rồi nhỉ?"

"Mua nhiều đồ quá, cầm không hết." Thích Nguyên Hàm đưa khăn cho nàng, Diệp Thanh Hà lau mặt, mồ hôi chảy đầy người. Thích Nguyên Hàm không hề bủn xỉn mà khen ngợi nàng, "Thanh Hà nhà ta giỏi quá!"

"Thường thôi à." Diệp Thanh Hà cố tỏ vẻ bình tĩnh, cứ quấn lấy Thích Nguyên Hàm, cuối cùng nằm bò lên lưng Thích Nguyên Hàm để Thích Nguyên Hàm cõng, Thích Nguyên Hàm nhận lấy nhiệm vụ, cõng nàng đến hàng bán nước lấy đồ gửi nhờ.

Em gái nước ngoài vừa rồi vẫn còn ở đó, nhìn thấy họ thân mật như vậy, rất ngạc nhiên, hỏi: "Hai người quen nhau hả, là một đôi sao?"

Cô gái tóc vàng vừa đánh bóng với Diệp Thanh Hà đi đến, tay đặt lên vai em gái da đen, hai người một trắng một đen. Em gái da đen nói: "Trùng hợp quá, chúng tôi cũng là một đôi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chúng tôi đã kết hôn rồi, hôm nay là ngày cuối cùng của đám cưới."

Diệp Thanh Hà uống lấy một ngụm nước hoa quả của Thích Nguyên Hàm, nàng bổ sung thêm: "Còn tám tiếng nữa là kết thúc hôn lễ, sau đó, chúng tôi sẽ bắt đầu ngày đầu tiên của tuần trăng mật, đúng không ạ?"

Thích Nguyên Hàm bất lực cười, tràn ngập hạnh phúc, "Đúng vậy... em thích khoe thế, về đi."

Diệp Thanh Hà ôm eo Thích Nguyên Hàm, nàng đánh bóng xong mà vẫn còn dư sức, ngón tay siết chặt lại, "Gọi vợ ơi."

Đợi Thích Nguyên Hàm gọi xong, Diệp Thanh Hà lại sáp đến, "Nhìn vợ chị đánh bóng thắng rồi, có cảm giác rất kiêu ngạo hay không, có cảm giác vợ mình giỏi hơn vợ người khác chưa, hửm?"

Ống hút hấp thu ánh nắng cả ngày trời, nóng ấm hơn, hai người rời khỏi quầy bán nước, vui đùa ồn ào, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của họ.



Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ Truyện Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ Story C127: Vợ của mình xuất sắc nhất
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...