Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
33: Quá Khứ Của Cô
Chẳng ai nghĩ đến Khương Lâm Nguyệt lại tung ra những thứ này ở tiệc sinh nhật ông cụ, bà ta đã triệt để chà đạp lên mặt mũi của ông cụ.
Khiến người ta thật thổn thức.
Tiệc sinh nhật lần này, tuy không rầm rộ khoa trương, nhưng khách tham gia đều là những nhân vật tai to mặt lớn, làm ầm ĩ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng cần xa xôi, sớm muộn gì nhà họ Chu cũng nổi nhất cái giới này.
Quá mất mặt.
Ông cụ không còn mặt mũi nào ở đó, quay người về phòng ngủ.
Chuyện còn lại, giao hết cho quản gia giải quyết, ông ấy lấy lý do "nội bộ gia đình mâu thuẫn", kết thúc tiệc sinh nhật trước dự định.
Lúc này mới bảy giờ, mới chạng vạng.
Trong lòng khách hứa như hiểu hết, biết được trong nhà xảy ra chuyện nhanh chóng rời đi, chỉ có vài người bạn của ông cụ ở lại vài phút, khuyên giải an ủi vài câu.
Người vừa đi, nhà họ Chu lại như vỡ chợ, phụ nữ thì đua nhau chất vấn đàn ông người trong ảnh là ai, hỏi họ rốt cuộc có nɠɵạı ŧìиɦ không, tiếng khóc của nhà chú ba to nhất, cô ba cầm túi đập mạnh vào đầu chú ba, hỏi ông ấy người đàn ông trong ảnh là ai.
Bác cả cùng chú ba không trả lời được, liền đi chửi Khương Lâm Nguyệt, trách móc bà ta sao lại hại mình, vu cáo mình nɠɵạı ŧìиɦ, bọn họ phẫn nộ trừng Khương Lâm Nguyệt, Khương Lâm Nguyệt không nói một lời, bọn họ tức đến nỗi suýt thì sắn tay áo lao lên đánh người.
Khương Lâm Nguyệt vẫn im lặng không lên tiếng, cả chồng lẫn con đều không nói giúp bà ta, mặt bà ta tái mét.
Chu Văn Bá đi đến, ông ta không ngừng đẩy cái kính nơi sống mũi, chửi: "Khương Lâm Nguyệt, bà điên rồi đúng không!"
Khương Lâm Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, không hề báo trước, một tát giáng thẳng vào mặt Chu Vĩ Xuyên.
Bà ta tát rất mạnh, nửa bên mặt này của Chu Vĩ Xuyên sưng lên.
Chu Vĩ Xuyên có tính giống Khương Lâm Nguyệt, rất giữ thể diện, lập tức nổi giận, cãi nhau với mẹ hắn, đùn đẩy mọi trách nhiệm lên người mẹ hắn.
"Nếu như không phải do mẹ ngu muội, thì sẽ loạn lên ai ai cũng biết sao? Mẹ xem lại bản thân đi, mẹ hại ông nội mất hết mặt mũi, hại cả nhà chúng ta sau này không ngóc đầu dậy trong giới kinh doanh được! Hoàn toàn biến thành trò cười, rốt cuộc mẹ muốn làm gì, nhất quyết muốn trái đất xoay theo mình, mẹ mới vui đúng không?
Khương Lâm Nguyệt cuồng loạn: "Tao nói bao nhiêu lần rồi, cô ta là tình nhân của vợ mày, chúng nó là một nhóm! Một nhóm đó mày biết chưa!"
Chu Vĩ Xuyên to giọng phản bác: "Không phải, cô ấy không phải, hai người đó mà có tư tình với nhau,thì con có tư tình với mẹ!"
"Thằng khốn nạn!"
"Chát!"
Lại thêm một tát.
Ồn áo xấu mặt quá, sự yên bình vẻ ngoài là như thế, chỉ cần xé bỏ đi lớp bề ngoài, thì rác rưởi chất đống bên trong, sẽ không thể che giấu được nữa.
Buồn nôn thật đấy.
Nhà họ Chu quá hỗn loạn, Diệp Thanh Hà ở đây cũng không thích hợp, Thích Nguyên Hàm đưa Diệp Thanh Hà ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em đã giúp, tôi nợ em ân tình này, sau này nếu cần tôi giúp đỡ, em chỉ cần nói ra là được."
Diệp Thanh Hà nói: "Giúp thì không cần đâu, nhưng mà, em có một điều kiện nho nhỏ."
Trên đời không có cái gì là miễn phí, làm to chuyện như vậy, chắc lệ phí không ít, Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Điều kiện em cứ đưa ra tùy thích, chỉ cần trong phạm vi tôi có thể chịu đựng."
Diệp Thanh Hà hít một hơi, ngẩng cằm lên, thái độ thả lỏng cuối cùng cũng thêm phần nghiêm túc.
Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là do nàng làm, nàng lại như một người ngoài đứng xem kịch hay.
Nàng ngẫm nghĩ vài giây, nói: "Em chỉ muốn đến..."
"Chu Vĩ Xuyên, anh mở to mắt ra nhìn hai con tiện nhân kia, chúng nó giống quan hệ không tốt hả, chúng nó sắp cao chạy xa bay cùng nhau đấy." Giọng của Khương Lâm Nguyệt cắt đứt lời nói của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Chu Vĩ Xuyên vội đi đến, bực dọc nói: "Hai người đang làm gì, muốn đi đâu?"
Thích Nguyên Hàm hơi ngẩng đầu, nhìn Chu Vĩ Xuyên, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Lần đầu tiên tôi thấy bác gái kêu cháu họ là tiện nhân, cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh bác gái không quen cháu họ đấy.
Chu Vĩ Xuyên, anh thấy thú vị không?"
Chu Vĩ Xuyên sững người.
Hắn làm sao quên rồi.
Diệp Thanh Hà còn có một thân phận, là em họ của hắn!
Chu Vĩ Xuyên bị Khương Lâm Nguyệt mắng cho ngu người, muốn giải thích cũng không biết nói từ đầu, đầu óc biến thành bã đậu, hắn rặn cả ngày chỉ rặn ra chữ "Vợ".
"Em vẫn nên về trước vậy, hôm nay gây phiền phức rồi," Diệp Thanh Hà khẽ gật đầu, vẫn duy trì phép tắc xã giao cơ bản, so với đám người này, nàng trông thoát tục như vậy, dường như đứng ngoài câu chuyện này, hôm nay chỉ đến ăn vụng hai miếng điểm tâm, đúng lục bắt gặp cảnh phim nhà giàu hỗn chiến mà thôi.
Bộ phim nhà giàu hỗn chiến mà còn tiếp diễn, Khương Lâm Nguyệt vẫn chửi Chu Vĩ Xuyên, hiện tại bà ta đã biết thêm một mặt của con trai mình, nhất thời khó chấp nhận mà suy sụp một hồi.
Thích Nguyên Hàm nghe đến mệt, vòng qua bọn họ đi lên lầu.
Không biết ai đụng vào cái loa ở tầng một, lúc đó còn chưa kịp hát, đã bắt đầu phát, "Hoa Xuân cùng trăng Thu là đẹp đẽ nhất, tình cảm thời niên thiếu là thật lòng nhất, cuộc đời như đám mây khói vội vã trôi qua...!thời gian vĩnh viễn không dừng lại, đem theo tuổi xuân của chúng ta..."
Đúng một bài .
Thích Nguyên hàm lên phòng trên tầng hai, đây là phòng ông cụ sắp xếp cho cô, không ai dám đến, cô mở cửa sổ, có thể thấy con đường phía sau nhà.
Yên ắng, trong không khí thoang thoảng mùi nấm cục.
Ở đây toàn là nhà cổ phương Tây, nhà này mọc sát nhà kia, khi cô còn nhở nơi đây cực kỳ nhộn nhịp, dân ở đây cũng nhiều, theo dòng đẩy của thời gian, rất nhiều người đã chuyển đi, tiếng cười nói xóm giềng không còn nghe thấy nữa.
Con đường tối tăm được ánh đèn xe chiếu sáng, chiếc xe kia chạy rất chậm, nó chậm rãi vòng quanh hàng rào, thắp sáng bóng tối vô thanh.
Thích Nguyên Hàm xoa cánh tay, nhìn lên bầu trời, rực rỡ ánh sao, dính sát vào nhau, những ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, cũng không thể tách rời chúng.
Cơn buồn ngủ đến sớm, Thích Nguyên Hàm ngả đầu lên giường, đã muốn ngủ, cô cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm: [Em phải nói nửa câu sau là gì?]
Tin nhắn gửi đi ba mươi phút, Diệp Thanh Hà vẫn chưa trả lời, chắc là vẫn đang lái xe, Thích Nguyên Hàm cài chế độ im lặng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tiếng cãi vã ngoài kia mãi vẫn chưa ngừng, Thích Nguyên Hàm lại ngủ rất ngon, đi ngủ sớm, cô dậy cũng sớm.
Trong phòng khách chỉ còn quản gia cùng giúp việc, mọi người đang thu dọn lại đồ đạc trang trí hôm qua, quản gia nhìn thấy cô liền dừng việc trong tay lại, nói: "Cụ nói nếu cháu ngủ dậy thì đi sang nói với cụ một câu."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, giúp đỡ một tay, nói: "Hôm qua gây phiền phức cho chú, thật sự xin lỗi, bác cả chú ba bọn họ ở đâu, cháu đi xin lỗi."
"Haizz, cãi đến sáng mới đi nghỉ, chắc là lát còn quẩy nữa, bây giờ bọn họ đều nhờ cụ đứng ra giải quyết." Quản gia bất lực nói, nhà này mà loạn lên, bọn họ liền không dám hé miệng.
Thích Nguyên Hàm cong môi.
Nhờ ông cụ đứng ra giải quyết.
Nực cười thật.
Nếu như chuyện nɠɵạı ŧìиɦ riêng tư còn có thể giải quyết, hiện tại giấy đã không gói được lửa, quẩy một trận bùng nổ trước mặt nhiều khách khứa như vậy, còn muốn đứng ra giải quyết?
Thích Nguyên Hàm đứng đó một lúc rồi đi đến phòng ông cụ.
Ông cụ tức sôi máu, ngồi ở giường, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm đi vào, nắm lậy gậy chống đứng lên, Thích Nguyên Hàm đi đến đỡ cụ một tay.
Ông cụ ngồi trên ghế salon, ngón tay vân vê đầu rồng mạ vàng của gậy chống, thở dài một hơi, hỏi: "Tối qua sợ cháu nhỉ?"
"Có chút." Thích Nguyên Hàm quan tâm hỏi cụ, "Ông nội, sức khỏe ông thế nào, hay là gọi bác sĩ đến khám cho ông xem sao nhé."
Ông cụ lắc đầu, gõ gậy vào nền đất, "Cái đám nghiệt tử này, lại gây chuyện vào tiệc sinh nhật ông, hoàn toàn không coi ông ra cái gì!"
Cụ ấy ho liên tiếp vài tiếng, Thích Nguyên Hàm rót cho cụ một ly trà, nhẹ nhàng nói: "Ông nội, ông đừng giận, không đáng."
Ông cụ chỉ thở dài, "Thứ ngu xuẩn, chúng nó làm mất mặt già này của ông.
Mẹ của Vĩ Xuyên rất thông minh, nhưng thông minh quá, chỉ thích khoe khoang thiên hạ, chính là đang tự cho mình là thông minh!"
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.
Ông cụ nhìn cô nói: "Cháu thông minh hơn bà ấy chút."
Đầu ngón tay dưới đáy ly của Thích Nguyên Hàm vân vê, không trả lời, cô lại pha thêm ấm trà mới, ông cụ hỏi: "Cháu nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói: "Cháu cũng không biết."
Chuyện này thật sự rất khó xử lý gọn ghẽ.
Ông cụ lại nói: "Ông nội không có ý gì khác, chỉ thích cái thông minh của cháu, không phô trương, an tĩnh, ngày trước cháu còn nhỏ rất thích đến nhà ông chơi, vừa nghe lời lại hiểu chuyện, mặc dù cháu không phải cháu ruột của ông, nhưng nhà ông luôn luôn giữ phòng cho cháu."
Thích Nguyên Hàm và Chu Vĩ Xuyên là thanh mai trúc mã, nhà cạnh nhau, hồi nhỏ Thích Nguyên Hàm thích chạy đến chỗ hắn chơi, lúc đó còn nhỏ tuổi, không hiểu thế giới phức tạp của người trưởng thành, cô rất thích nhà họ Chu, rất nhiều lần bám ở nhà họ Chu không chịu đi, ngây thơ ngu muội, bị bắt nạt liền đòi ông cụ chống lưng.
Bây giờ nhớ lại, có chút cảm khái.
Thích Nguyên Hàm hỏi cụ ấy: "Ông nội, ông nghĩ là do cháu làm sao?"
Ông cụ nói: "Cháu thông minh hơn chúng nó nhiều."
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Thật sự không phải là cháu."
Cô nói rất thành thật, không chút giả tạo, "Cháu không có năng lực như vậy, ông nội, thật sự ông nghĩ cháu mạnh quá rồi."
Ông cụ trầm mặc vài giây, thở dài, khuôn mặt phiền muộn, quát: "Lũ bất hiết, đều là một lũ bất hiếu, từng đứa không giữ nổi mình, hoang đường!"
Ba thằng con trai không có lấy một đứa trong sạch, đứa nhỏ nhất còn ôm một thằng đàn ông hôn, chuyện này truyền ra, cụ biết dấu mặt vào đâu.
Ông cụ ho to hai tiếng.
Thích Nguyên Hàm rót ly trà cho cụ, "Ông cẩn thận thân thể đã."
Ông cụ lắc tay, "Không uống nữa, đau đầu."
Thích Nguyên Hàm đặt ly trà xuống, gọi quản gia đến chăm sóc.
Quản gia đi vào, ông cụ liền nói: "Chuyện này để tôi mặt dày lên rồi hẵng nói, lát nữa cậu đem danh sách khách dự tiệc đến đây, tôi gọi cho từng người một, cố gắng hạ thấp tầm ảnh hưởng đến mức tối thiểu."
Ông cụ là nhân vật tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, từng là thần thoại trong giới, đám người kia có như thế nào cũng phải nể mặt ông.
Nhưng mà ông cụ xem như mất sạch mặt mũi rồi.
Thích Nguyên Hàm đứng ở cửa, cụp mắt xuống, rồi ngước đầu nhìn ông cụ gọi một tiếng "Ông nội".
Ông cụ vẫy tay, nói: "Chắc trong nhà phải loạn thêm mấy ngày, cháu dùng bữa xong thì về trước đi.
Mẹ của Vĩ Xuyên thì để ông nói cho, ông chống lưng cho cháu."
Khương Lâm Nguyệt nói không sai, Thích Nguyên Hàm đã gần ba mươi, không còn là đứa trẻ năm đó, ông cụ vẫn có thể dành một phần dịu dàng cho cô, thật đáng giá, phần sủng ái này mọi người đều thấy rõ.
Bữa sáng chỉ có mỗi Thích Nguyên Hàm, mấy nhà kia không đến, biết ông cụ chiều cô, đầu bếp không dám nấu qua loa, toàn là món cô thích.
Thích Nguyên Hàm dùng bữa xong, nói: "Đem cho ông một ít, đừng để ông đói bụng, khoai môn thì hấp thôi, đừng thêm gia vị."
Ra khỏi nhà họ Chu, Thích Nguyên Hàm mở điện thoại.
Đêm qua Diệp Thanh Hà trả lời mấy tin nhắn.
Diệp Thanh Hà: [Em nhớ ra rồi, chị với Chu Vĩ Xuyên là thanh mai trúc mã, thế chắc nhà chị chắc ở bên cạnh nhà anh ta nhỉ?"
Diệp Thanh Hà: [Em muốn đến nhà chị xem.]
Diệp Thanh Hà: [Em có thể đến nhà chị chơi không?]
Thích Nguyên Hàm nắm chặt điện thoại, đóng cửa xe lại, tựa người ra sau, nhắn tin hỏi nàng: [Lúc nào thì đi?]
Diệp Thanh Hà trả lời: [Nếu như em muốn hôm nay đi, có phải không thích hợp hay không?]
Thích Nguyên Hàm còn đang gõ chữ, nàng lại gửi đến một câu: [Chỉ là em cảm thấy hôm nay đi sẽ có cảm giác hơn, nếu chị bận, thì theo lịch thời gian của chị, em không gấp.]
Đã hứa với người ta thì nên hoàn thành càng sớm càng tốt, bởi vì lời thề có thời hạn, không thì đợi đến khi tình cảm phai nhạt, ngay cả lúc đó nói chân thành thắm thiết đến bao nhiêu, cũng không thực hiện được nữa.
Thích Nguyên Hàm lặp lại lời hứa, trả lời nàng: [Chắc chắn là chỉ có điều kiện này?]
Diệp Thanh Hà trả lời: [Em không tham lam.]
Thích Nguyên Hàm trả lời một chữ "Được".
Lúc nào đi cũng như nhau cả thôi, nhà họ Chu sẽ không để ý tới.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: [Chị đi đón em?]
Diệp Thanh Hà: [Tự em đến, chỗ chị khó đi chết đi được.]
Nhà cổ phương Tây chính là nằm ở cái chữ "cổ" kia, bắt mắt là ở chỗ thiết kế xây dựng, nếu như sữa chữa đậm chất hiện đại, sẽ mất đi hương vị ban đầu của nó.
Nơi đây vẫn lát nền đá, có những con đường vẫn là kiểu cách xây dựng ngày xưa, không được rộng rãi như ngày nay, xe có tốt như thế nào nữa, đến đây vẫn phải chạy chầm chậm.
Theo giờ đã hẹn, Thích Nguyên Hàm chạy ra đình ngoài khu đứng đợi Diệp Thanh Hà, xung quanh chỉ cần có người đi qua sẽ liếc cô vài cái, chắc là đã nghe chuyện hôm qua, không khống chế được tính hóng hớt của mình.
Mười hai giờ trưa, Diệp Thanh Hà cuối cùng cũng tới.
Thích Nguyên Hàm nhìn chiếc xe đạp của nàng, nghi hoặc: "Chở sao được?"
Nàng nói: "Chị tin tưởng em chút đi!"
Thích Nguyên Hàm nói: "Em biết chị bao nhiêu tuổi rồi không?"
Diệp Thanh Hà cười nói: "Không phải là người chị lớn hơn em ba tuổi sao."
Nhẹ nhàng xao xuyến, tuổi tác là cái thá gì, chỉ là người chị hơn mấy tuổi mà thôi, nàng đạp che chở chị không là chuyện gì to tát cả.
Thích Nguyên Hàm nhấc váy, nàng nói: "Ngồi nghiêng là được, với lại, như thế này mới có cảm giác."
Thích Nguyên Hàm bị thuyết phục, đi lại ngồi lên yên sau xe đạp nàng, được lót một lớp đệm mềm mại, ngồi không bị cấn mấy."
Xe đạp lướt bên trên những phiến đá, lúc nảy lên lúc vững trãi, Diệp Thanh Hà đạp xe hơi tốn sức, còn ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Chúng ta phải đi đường nào đây."
Thích Nguyên Hàm chỉ sườn dốc phía trước, "Đằng kia."
Ngay tức khắc, Diệp Thanh Hà không nói gì nữa, đôi chân dài đạp vài cái, nàng shhh một tiếng, hơi thể có chút hổn hển, cái chân mảnh mai ra sức đạp hơn.
Thích Nguyên Hàm ngồi ở đằng sau, không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Được rồi, con dốc này còn dài cơ, em dừng lại nghỉ lúc, tự chị đi lên trên cũng được."
Diệp Thanh Hà rất kiên cường, "Em có thể."
Thích Nguyên Hàm liền khuyên cô, "Em đừng ngốc nữa được không, con dốc này, lúc chị còn đi học một mình đạp xe còn không lên nổi."
Cái cô Diệp Thanh Hà này có hơi cố chấp, đạp cho bằng được, Thích Nguyên Hàm vừa cười vừa nói: "Kéo xe xích lô còn không gắng sức bằng em."
"Chị, chị đừng nói nữa, cổ vũ em đi."
Cổ vũ cái gì chứ, cố đạp xe lên cũng không có phần thưởng, không lên được thì nên nghĩ cách khác, Thích Nguyên Hàm bất lực nói: "Em đúng là trẻ con ha."
Diệp Thanh Hà bĩu môi, hai chân cứng ngắc, nàng thật sự không đạp được nữa, ngừng một lúc, Thích Nguyên Hàm lập tức xuống.
Hôm nay nắng gắt, Diệp Thanh Hà nhễ nhãi mồ hôi, nàng lấy dây buộc lại mái tóc xoăn dài của mình, giữa trán có một lọn rơi ra, nghịch ngợm dính vào bên má nàng.
Diệp Thanh Hà im lặng cau có đẩy xe, Thích Nguyên Hàm đi bên cạnh cô, dịu dàng nói: "Đường ở đằng trước sẽ dễ đi hơn."
Đằng trước là đường phẳng, bánh xe chạy dễ dàng hơn, Diệp Thanh Hà lại chở Thích Nguyên Hàm, lọn tóc kia bị gió thổi bay lên, Thích Nguyên Hàm nhìn nó, nhịp tim bắt đầu tăng vọt, giống như được quay về thời niên thiếu.
Mỗi một cô gái tâm tư thiếu nữ đều từng mơ thấy chiếc xe đạp, họ yên lặng ngồi ở phía sau, được người phía trước chở qua phố xá đông người.
Đi qua con đường này, đến một vùng thảm cỏ xanh mướt, Thích Nguyên Hàm kêu nàng dừng lại, nói: "Đến rồi, ở đằng trước."
Diệp Thanh Hà bực dọc một lúc, khôi phục lại giọng điệu gấp gáp lúc trước, mang theo hào hứng nói: "Thế là em trực tiếp đi gặp người nhà chị đúng không?"
Đến cửa , xe dừng lại, Diệp Thanh Hà giữ vững xe, mong đợi nhìn Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm bất đắc dĩ nói: "Trong nhà chị không có người, chị cũng không có chìa khóa."
"Không ở nhà..." Diệp Thanh Hà thất vọng nói.
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Quan trọng là, chị không còn nhà."
Diệp Thanh Hà sửng sốt, "Nhà chị..."
Nàng khựng lại, không cười nữa.
Trong chốc lát, Diệp Thanh Hà lấy túi trong giỏ xe ra, đưa cho Thích Nguyên Hàm một cốc trà chanh bưởi, đá ở bên trong còn chưa tan hết, sờ lên lành lạnh.
Thích Nguyên Hàm không giấu diếm, chỉ lấp lửng, nói: "Em đoán xem vì sao ông cụ lại che chở cho chị?"
Diệp Thanh Hà rất thông minh, suy nghĩ một chút là có thể đoán ra tại sao.
Vùng này toàn là ngôi nhà cổ phương Tây, tại sao người ta lại nói dãy nhà phương Tây lại là hàng rào cuối cùng của nhà họ Chu đây, bởi vì ông cụ mua lại hết những ngôi nhà cổ lân cận, nhà của Thích Nguyên Hàm ở đây, trong đó chắc chắn có cả nhà cô.
Thích Nguyên Hàm uống một ngụm nước trà hoa quả, giọng điệu thản nhiên, nói: "Khi chị học năm thứ ba trung học, ba chị được chẩn đoán bệnh ung thư, lúc phát hiện ra đã là giai đoạn cuối, không chữa trị được, ba lo cho chị, sợ một đứa trẻ chưa thành niên là chị sống không tốt, nhờ cậy nhà họ Chu rất nhiều chuyện, nhà họ Chu giúp chị lo hậu sự cho ba, sau đó ông lại bảo Chu Vĩ Xuyên đưa chị đi du lịch giải tỏa tâm trạng, chị đi rồi..."
Cô cười, nhìn về phía ngôi nhà cổ, trên tường mọc đầy dãy cây thường xuân, cô ngắt một chiếc lá xanh đặt vào lòng bàn tay.
"Đợi đến khi chị quay về, bọn họ đã xử lý sạch sẽ đồ đạc trong nhà chị, nhà chị bị bán cho ông ấy.
Luật sư ủy thác của ba nói với chị, đó là di chúc của ba, bọn họ chỉ theo lời dặn dò của ba chị mà quy hoạch tài sản."
Ông cụ đảm bảo với Thích Nguyên Hàm, sau này ông sẽ đối xử với Thích Nguyên Hàm như cháu ruột, nếu như Thích Nguyên Hàm muốn gả vào, sẽ là người của nhà họ Chu bọn họ, phải bảo hộ cả đời.
Không ai được phép ức hiếp cô.
Không ai được phép ức hiếp Thích Nguyên Hàm này.
Người ta vô duyên vô cớ ức hiếp Thích Nguyên Hàm làm cái gì?
Rõ ràng là cô bị cả cái nhà này ức hiếp.
Họ hối lộ luật sự, lại lợi dụng sơ hở trong di chúc của ba cô, bán đi căn phòng của nhà Thích Nguyên Hàm, lại trát lên vẻ ngoài tình cảm, nói một đống lời thối nát ngụy biện với Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm đưa chiếc lá thường xuân cho Diệp Thanh Hà, nói: "Tuy không thể vào nhà, nhưng nhiều năm như vậy, ông cụ cũng không động đến ngôi nhà, bố cục bên trong không thay đổi, để chị miêu tả lại cho em."
Cô chỉ lên tầng hai.
Trên cửa sổ có một bồn hoa lớn, dày lá, gió thổi lá cây đung đưa, khung cảnh rung động theo, có thể tưởng tượng được, lúc nó nở hoa thì đẹp biết bao nhiêu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Đó là hoa cẩm tú cầu, mùa hè bất tận."
Hoa đặt ở cửa sổ phòng cô, phòng của cô ở tầng hai, phía nam, đông ấm hè mát, mọi năm đến mùa này, rèm cửa sổ phòng cô sẽ nửa kéo nửa hạ, trên thành cửa sổ nhất định sẽ đặt đủ hoa đủ cành.
Trong sân có cây kim ngân, lúc cô năm tuổi ba trồng, ngày đó cô cứ ho suốt, ba nghe nói cây này trị bệnh ho, liền đi chợ cây cảnh mua, chạy đến mấy nơi đều không có, cuối cùng bỏ ra hơn hai nghìn tệ để đào một cây con bị bệnh trong nhà bà dì ở chợ.
Mỗi năm mùa hè đến, dưới sân một mảnh vàng kim, mỗi bông hoa đều tỏa ra hương thơm thanh mát, hoa cẩm tú ở trên thành cửa sổ cũng không chịu thua, đua theo thay sắc đổi màu.
"Phòng trên tầng hai có một khiếm khuyết."
Cô nói, lúc cô còn nhỏ, muốn học đàn học vẽ học nhảy, căn nhà cổ thiết kế không đủ, ba cô đã nhờ người về sửa lại, phá hư cả những kiến trúc xây dựng nghệ thuật đó, không ít người làm kiên trúc nhìn thấy đều đau xót con tim, tức giận vì cái thứ này thành đồ không có giá trị!
Thích Nguyên Hàm kể chậm rãi, hồi ức cũng từng đoạn nối tiếp nhau.
Diệp Thanh Hà không hỏi nhà, mà hỏi sang chuyện khác, "Ba chị là người như thế nào?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Ba chị là một họa sĩ, không nổi tiếng."
Một họa sĩ lôi thôi nhếch nhác, cái danh họa sĩ này là ba khoe khoang thôi, ba cho rằng mình là Van Gogh theo trường phái ấn tượng, vì vậy phải đánh bóng bản thân mình.
Ba chẳng làm việc gì, cửa chính không mở cửa phụ không đi, ở nhà cả ngày sống bằng tiền dành dụm, có người bạn muốn nâng đỡ ba, nói giúp ba mở phòng triển lãm tranh, bảo ba đem tranh đến trưng bày, ba lại mắng bạn mình một trận, nói bạn mình không hiểu nghệ thuật của ba, nói nghệ thuật không thể đo lường bằng tiền.
Thời gian trôi đi, không ai giao du với ba nữa, họ hàng này, bạn bè này, nhìn thấy ba liền lắc đầu, Thích Nguyên Hàm cũng cảm thấy ba mình hơi điên.
Nhưng cũng người này, khi Thích Nguyên Hàm nghỉ hè về nhà, ba sẽ nấu một bàn thức ăn, thay một bộ quần áo tinh tươm ngồi ăn cùng cô, lúc cô không ở nhà, ba có bận đến mấy cũng chăm sóc thật tốt cho cây kim ngân và hoa cẩm tú cầu.
Nhưng cũng người này, lúc biết mình sắp chết, nói với Thích Nguyên Hàm, ba có tiền tiết kiệm đàng hoàng, an ủi Thích Nguyên Hàm đừng sợ.
Lúc điều trị hóa chất cũng liều mạng vẽ, hy vọng những bức tranh của mình sẽ có giá cao sau khi chết, có thể trở thành tác phẩm quý giá, giúp cô cả đời không lo ăn lo mặc, sống như một cô công chúa.
Sợ không ai chăm sóc cho Thích Nguyên Hàm, ba chủ động cầu xin người ta, nhờ bạn cũ giúp mình bảo hộ cô.
Đến ngày cuối cùng của sinh mệnh, ba đã không còn ý thức, cứ lẩm bẩm mãi: "Bánh trôi nhỏ, ba cho con được thế thôi, xin lỗi nhé, rất xin lỗi con..."
Sợ mình chết đi cô sẽ buồn, không cho cô tận mắt thấy mình chết, bảo Chu Vĩ Xuyên đưa cô đi, một mình cô độc nằm trên giường bệnh.
Thích Nguyên Hàm nhớ lại, thở dài một hơi, cô lùi ra sau một bước, ngồi lên yên sau xe đạp, Diệp Thanh Hà giữ vững xe.
Gió thổi qua sảnh, thổi bay cỏ cây hoa lá.
Thích Nguyên Hàm lại nhớ ra.
Người ở đây đã không còn.
Hồi nhỏ chỉ cần cô chơi ở nhà họ Chu một lúc, ba cô sẽ đến gọi cô về, cường thế bắt cô về bằng được, trong lòng cô luôn thấy ba rất phiền, trên đường về cố tình đi nhanh không nói chuyện với ba, nổi giận với ba.
Nhưng cô không ngờ.
Sẽ có một ngày, cô không về nhà được nữa.
Thích Nguyên Hàm uống hết trà hoa quả trong tay, nói: "Hết rồi, giới thiệu với em cả rồi, nên không mời em vào nhà uống trà nữa nhé."
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng.
Thích Nguyên Hàm lại chỉ phía sau, nói: "Hai căn nhà cổ phương Tây đằng kia cũng là của chị, là ba mua cho chị trước lúc lâm chung, nhưng chị vẫn chưa kịp tham quan thì đã thành của nhà họ Chu, tạm thời không giới thiệu với em được.
Diệp Thanh Hà nắm chặt tay lái, không cẩn thận đụng vào chuông, đing đing đing vài tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng của mùa hè.
Nàng liếm môi, áy náy rũ mắt xuống, nói: "Xin lỗi, em không nên đưa ra yêu cầu này."
Thích Nguyên Hàm cười, nói không sao.
Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ