Ánh Trăng Rớt Lại
Chương 16: C16: Chương 16
Mặc dù Tần Việt không muốn bị nuôi như heo, nhưng sau đó hai người vẫn tới nhà hàng Hồng Kông ăn, hơn nữa khẩu vị Tần Việt rất tốt, ăn nửa dĩa hủ tiếu Trung Hoa, thêm bánh bao kim sa, Lâm Khinh Chu thì phụ trách thanh toán đồ ăn còn thừa.
"Hay là ăn thêm cái chân gà đi, món này cũng rất ngon." Lúc hỏi trong miệng Lâm Khinh Chu đang ngậm một cái, nhìn Tần Việt với ánh mắt ngập tràn mong đợi.
Lời từ chối rõ ràng đã ở đầu môi, nhưng không thể nói ra, Tần Việt gật đầu, đeo bao tay dùng một lần lên, chọn một cái.
Hình như Lâm Khinh Chu cũng nhìn ra, cười chọc anh: "Ông chủ Tần sao thế, bản thân anh trông xinh đẹp, nên ăn chân cũng muốn lựa một cái mi thanh mục tú hở?"
Tần Việt bật ra một tiếng cười khẽ: "Đúng vậy, hình thù kì quái tôi không dám ăn."
Lâm Khinh Chu cũng không coi lời anh nói là thật, vui vẻ gặm chân gà. Mà Tần Việt đã thu nụ cười lại, không hề xử cái chân gà trong tay.
"Sao nữa vậy, cái này vẫn chưa đẹp hả? Tôi cảm thấy nó trông rất đoan trang, nhìn móng này, gân này, sườn sụn này nè, sinh tiền chắc chắn là con đẹp nhất trong chuồng."
Tần Việt trông qua bằng ánh mắt hơi phức tạp, sau hồi lâu bất lực nói: "Cậu Lâm, nhà giáo nhân dân các cậu đều hài hước vậy sao?"
"Khụ khụ..." Lâm Khinh Chu cũng tự thấy kì, cậu bình thường không thế này, Đường Tĩnh Du luôn bảo cậu cứ nghiêm túc hoài. Nhưng ở trước mặt người bên cạnh, dường như cậu vô cớ trở nên không giống mình nữa.
"Đúng, nhà giáo nhân dân chúng tôi đều dí dỏm hài hước vậy đó, ông chủ Tần có ý kiến à?" Ông chủ Tần không dám có ý kiến, cắn chân gà với vẻ mặt đau khổ, hai hàng lông mày nhíu chặt, không cử động miệng mà chỉ ngậm.
Lâm Khinh Chu chợt thấy cảnh này như từng quen, lồ ng ngực nghẹn lại khó hiểu, bất giác nắm lấy cổ tay Tần Việt: "Sao vậy, có phải ăn không quen không, vậy đừng miễn cưỡng, mau nhổ ra đi."
Tần Việt không nhổ, nuốt trọn xương xuống, rồi chậm chạp gặm mấy cái chân khác, biểu cảm trông đã tự nhiên hơn ban nãy nhiều.
"Không sao, hồi nhỏ từng bị gà rượt mổ, thành ra bây giờ hơi ám ảnh."
"Xin lỗi, tôi không biết..."
"Có gì phải xin lỗi chứ." Tần Việt phì cười, "Vả lại mới đầu có hơi không quen, ăn vào là ổn rồi, đúng là rất ngon."
"Đau không?" Lâm Khinh Chu đột nhiên hỏi.
"Hả?"
"Bị gà mổ đau không?"
Tần Việt vốn đang cúi đầu, lúc này ngẩng lên, khẽ nói: "Đau."
Không ngờ anh sẽ thừa nhận thẳng thắn như vậy, Lâm Khinh Chu nhất thời sửng sốt, xương vụn mắc ở trên đầu lưỡi, muốn nuốt nhưng không xuống được, muốn nôn lại không thích hợp, chỉ có thể ngậm tiếp.
"Nhìn chỗ này này." Rồi bỗng dưng Tần Việt thò người qua, sáp đến trước mặt cậu rất gần, Lâm Khinh Chu nín thở, "Anh…anh làm gì vậy."
Khoảng cách gần như vậy, nốt ruồi nhỏ màu đen kia tựa như một vực thẳm, muốn hút Lâm Khinh Chu vào, cậu nói với mình đừng nhìn, không thể nhìn, nhưng ánh mắt không hề nghe theo sự khống chế.
Cũng vào lúc này Lâm Khinh Chu mới phát hiện khóe mắt trái anh có một vết sẹo rất nhạt, lớn khoảng nửa móng tay ngón cái, rất gần mắt, xê xích chút là sẽ tổn thương đến tròng mắt.
"Đau không?" Cậu hỏi lại, ngón tay bất giác muốn chạm lên, nhưng ngay lúc này Tần Việt nghiêng mặt, đồng thời lui người về, nói rất thờ ơ: "Trước đây rất đau, bây giờ không đau nữa."
Lâm Khinh Chu chà hai ngón tay chạm phải không khí, không thể hình dung tâm trạng mình bây giờ thế nào, chỉ là trong đầu có một đoạn mơ hồ loé lên, cầu thang gỗ, hai thiếu niên ngồi song song, vết sẹo màu đỏ nhạt nơi khoé mắt...
Đầu cậu bỗng đau dữ dội, sắc mặt lập tức tái mét, lòng bàn tay tuôn mồ hôi lạnh dính nhớp không ngừng, cơ thể lảo đảo chực ngã, giọng nói cuống cuồng của Tần Việt như truyền đến từ chốn xa xăm, không rõ ràng và không chân thật: "Cậu Lâm -- Cậu Lâm -- Lâm Khinh Chu!"
Tình huống này Lâm Khinh Chu không thể quen hơn, cậu biết rõ lúc này mình phải làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại, bấu mạnh lòng bàn tay, chậm rãi hít thở sâu mấy lần.
"Tôi…tôi không sao."
Tần Việt giữ chặt vai cậu, đôi mày cau chặt, như chẳng tin lời cậu nói.
"Không sao thật mà, bất cẩn sặc thôi." Lâm Khinh Chu bảo.
Đây thật sự là một lời nói dối quá đỗi vụng về, chỉ cần đầu óc Tần Việt không có vấn đề, chắc chắn sẽ không tin, vậy nên Tần Việt càng cau chặt mày hơn, trong đôi mắt hẹp dài xinh đẹp ấy dấy lên lửa giận ngùn ngụt, nóng đến mức Lâm Khinh Chu theo bản năng lảng tránh nó.
Sau một hồi, bàn tay giữ vai cậu chợt buông, Tần Việt lui về vị trí của mình, không hó hé tiếng nào.
Bởi vì tình huống nhỏ tới bất ngờ này, bầu không khí nửa bữa cơm sau vẫn luôn rất ngột ngạt, có vẻ Tần Việt tức giận rồi, bất kể Lâm Khinh Chu pha trò ra sao, người này cũng không nhìn thẳng vào cậu, như thể cậu chính là một người tàng hình không có cảm giác tồn tại, ăn xong liền lăn xe lăn đi về phía homestay.
Ý là không muốn làm hướng dẫn viên du lịch cho Lâm Khinh Chu nữa.
Lâm Khinh Chu rầu thúi ruột, bệnh của cậu sớm không tái muộn không phát, lại một hai phải tái phát lúc cậu ở chung với Tần Việt, biết chọn thời gian ghê.
Tuy nhiên hôm nay ra ngoài không coi Hoàng lịch, chuyện xúi quẩy không chỉ dừng ở một chuyện này, về tới homestay, Lâm Khinh Chu liền bị đả kích -- buổi sáng mới nhắc người theo đuổi ông chủ Tần có thể xếp một mạch từ cửa homestay tới bến đò, hôm nay đã bị Lâm Khinh Chu chạm trán một kẻ.
"...Tôi nói nè tiểu Yểu, cô đừng có không biết điều, tôi tới tìm ông chủ các cô chứ không phải tìm cô, ngày nào cô cũng ngăn cản tôi như chặn đường Phật làm gì, chẳng lẽ cô thích tôi, hay là cô cũng thích ông chủ các cô?"
"Anh -- Anh thần kinh à! Tôi mà nhìn trúng anh? Cười chết người mất thôi, sao anh không lấy nước tiểu soi mình là cái đức hạnh gì, bớt tự mình đa tình!"
"Vậy cô cứ cản tôi làm gì, tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải gặp được anh Tần!"
Cách xa lắc đã nghe thấy có người cãi nhau trong sân, là giọng của tiểu Yểu, cùng với một giọng nam lạ hoắc. Họng hai người người sau lớn hơn người trước, không hề kiêng kị gì, vậy nên Lâm Khinh Chu đã sớm nghe hiểu mười mươi nội dung, trong lòng tức thì gióng hồi chuông cảnh báo.
Nhưng dù cho cậu đã thủ sẵn tâm lí, lúc thật sự nhìn thấy hoa hồng đỏ trải kín sân vẫn bị chấn động mạnh.
Cậu liếc nhìn người bên cạnh theo bản năng, mà vẻ mặt của người ấy lạnh nhạt, không phân biệt được cảm xúc.
"Ông chủ! Cuối cùng ngài cũng về rồi!" Giữa sân và đại sảnh nối nhau bởi ba bậc đá, lúc này tiểu Yểu đang đứng trên bục phía trên bậc đá, chống nạnh đối diện cửa, bọn Tần Việt vừa vào, cô đã tinh mắt phát hiện, "Tên ngốc Lâm Thông lại tới rồi!"
Người đàn ông trẻ tên Lâm Thông kia cũng nghe thấy tiếng động, quay người, khi lia đến mặt Tần Việt mắt lập tức sáng lên: "Anh Tần, hôm nay anh không có nhà thật à." Người này rất trẻ, trông xấp xỉ tiểu Yểu, vóc dáng rất cao, cao hơn Lâm Khinh Chu chẵn một cái đầu, chỉ biết đi qua đi lại quanh Tần Việt, cực kỳ niềm nở:
"Với em nghe nói gần đây anh thích nghe ghi-ta, em đã đặc biệt tìm thầy học, để em đàn cho anh nghe."
Lâm Khinh Chu đã sớm phát hiện cậu ta cõng cây đàn ghi-ta gỗ, ban đầu tưởng là thanh niên văn nghệ, không ngờ là dùng như vậy.
Chỉ là trình độ của người này thật chẳng ra sao, ghi-ta thì đàn lung tung, hát cũng điếc giọng, lại cố tình không tự biết mình, gào với Tần Việt đến là chân thành.
Tiểu Yểu chê ra mặt, trốn ở bên cạnh che tai trợn trắng mắt. Lâm Khinh Chu đi qua, làm bộ không để tâm hỏi: "Người này là ai? Thường xuyên thế này?"
"Đúng vậy, tên khờ này nhà mở tiệm hoa, chính là tiệm [Gặp Gỡ] phía Tây, tiệm hoa lớn nhất trên đảo ta ấy, trong nhà không thiếu nhất chính là hoa, vậy nên cách ba năm hôm lại tới tặng hoa cho ông chủ một lần."
Lâm Khinh Chu biết tiệm hoa này, lúc cậu với Tần Việt về còn đi ngang qua cửa tiệm hoa, lúc đó một thùng hoa hồng đỏ tươi đẹp kiều diễm được đặt ở cửa, Lâm Khinh Chu rục rịch trong lòng, rất muốn mua một cành. Không nghĩ đến...
"Ông chủ Tần không có ý kiến, để mặc cậu ta như thế?"
Giọng cậu chua lòm, giấm trong lòng e là có thể nuôi sống người cả đảo San Hô.
___
@Vấn Quân Kỷ Hứa:
Lâm Tiểu Chu: ghen ghen ghen ghen ghen ghen ghen...
Ánh Trăng Rớt Lại