Ánh Trăng Đến Muộn
Chương 4: Tan chảy
149@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chào cờ ngày thứ hai, Hứa Giảo Bạch đứng ngay ngắn trong hàng, Quý Hoành vụt qua nhét kẹo vào túi cậu.
Hứa Giảo Bạch lấy hết can đảm mở lời: "Cậu đừng cho tôi nữa, tôi không ăn hết." Mẹ Hứa không cho cậu ăn quá nhiều kẹo, hơn nữa cứ cầm kẹo là cậu lại ăn liên tục, lúc bị hạ đường huyết thật chắc trong túi sẽ chẳng còn gì.
"Hả, vậy phải làm sao bây giờ?" Quý Hoành cúi đầu thì thầm, thò tay vào túi áo Hứa Giảo Bạch lấy kẹo ra, ngón tay thô ráp chạm vào da thịt qua lớp đồng phục mỏng, Hứa Giảo Bạch lùi lại một chút.
Quý Hoành biết cậu không giận, nheo nheo mắt, bóc kẹo đưa đến bên miệng Hứa Giảo Bạch.
Cả hai cùng đơ người.
Hứa Giảo Bạch nghĩ bây giờ mà từ chối nữa thì không hay lắm, thế là cậu chẳng để ý nhiều há miệng ngậm kẹo vào, hai vị mặn ngọt lẫn lộn, cậu lập tức nhíu mày.
Quý Hoành bật cười, cứ như đã quên mất mình là kẻ dí kẹo ép người ta ăn: "Không thích à? Nói trước thì tôi đã chẳng đưa vị này cho cậu." Y cất lại kẹo vào túi mình rồi nghênh ngang về hàng, với chiều cao nổi bật, lúc nào y cũng đứng cuối.
Chào cờ xong, Hứa Giảo Bạch và Quản Hướng Đồng sóng vai về lớp. Thiếu niên thâm thấp trông có vẻ rất nóng lòng muốn bắt chuyện với cậu, Hứa Giảo Bạch vô cùng hoảng loạn, trong đầu suy nghĩ đủ kiểu hồi đáp, thế nhưng Quản Hướng Đồng chẳng nói gì.
Buổi trưa, vừa tan học Hứa Giảo Bạch đã nhìn thấy Quý Hoành, Quý Hoành lại gần cậu: "Cậu đi căng-tin à?"
Hứa Giảo Bạch gật đầu.
"Vậy đi chung đi."
Quý Hoành đi trước, Hứa Giảo Bạch theo sau, người trước mặt bỗng quay đầu nói: "À đúng rồi," y hô biến ra một cây kẹo mút, gõ lên trán Hứa Giảo Bạch. "Đền cho cậu."
Kẹo mút vị vải khác loại lúc sáng, Hứa Giảo Bạch thích nhất là kẹo trái cây.
Quý Hoành cố tình đùa cậu: "Nói cảm ơn đi."
Hứa Giảo Bạch nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn."
Ăn cơm gần xong, Quý Hoành hỏi Hứa Giảo Bạch có về lớp luôn không, Hứa Giảo Bạch nói cậu định đến phòng tranh.
Quý Hoành ngạc nhiên: "Phòng tranh? Trường mình có phòng tranh á, sao tôi không biết nhỉ?"
Vì nhà xa nên ăn trưa xong Hứa Giảo Bạch thường tới phòng tranh bỏ trống ở dãy phòng chức năng, căn phòng đó đã lâu không ai dùng, phủ đầy bụi bặm, Hứa Giảo Bạch ngốc nghếch tự dọn một góc ngồi tạm.
Quý Hoành nói mình không có việc gì để làm, đòi đi cùng cậu. Y kéo một cái ghế từ phòng học sang ngồi giữa lối chơi điện thoại.
Hứa Giảo Bạch lấy sổ vẽ trong túi hoạ cụ ra, Quý Hoành hỏi cậu: "Cậu đeo cái túi ấy cả ngày không thấy mệt à?"
"Quen rồi."
Quý Hoành sờ cằm: "Sao cái gì cũng quen rồi thế?"
Câu hỏi khá khó, Hứa Giảo Bạch chưa biết đáp thế nào, bàn tay dừng lại trên giấy.
Quý Hoành chỉ thuận miệng kiếm chuyện, y đổi câu rất nhanh: "Không ngủ trưa cậu có mệt không?"
Câu này thì Hứa Giảo Bạch trả lời được: "Nằm lên bàn vẽ ngủ."
Quý Hoành ngừng tay gõ chữ ngẩng đầu, "Vậy cũng ngủ được á?" Tin nhắn điện thoại tinh tinh không ngừng, y mất kiên nhẫn giữ nút ghi âm: "Đã bảo là không ăn chung, chúng mày đợi tao làm gì? Tao ăn xong rồi." Rồi y ngoảnh sang tiếp tục nói chuyện với Hứa Giảo Bạch, "Bình thường cậu hay đến đây vẽ hả?"
"Hầu như là vậy."
"Thích vẽ lắm à?"
Quý Hoành quay đi, nói: "Tôi không thích chơi bóng rổ."
Hứa Giảo Bạch lại dừng bút.
Hai người cách nhau không xa nhưng Quý Hoành ngồi ngược sáng, nên khi ánh nắng tràn vào căn phòng, Hứa Giảo Bạch không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt y, chỉ nghe giọng hời hợt: "Giết thời gian thôi."
Hứa Giảo Bạch yên lặng một lúc bỗng hỏi: "Tôi vẽ cậu được không?"
"Tuỳ, muốn tôi ngồi gần lại à?" Quý Hoành đứng dậy kéo ghế về phía trước, tay phải vẫn gõ chữ liên tục, khi y cúi đầu nhìn điện thoại, Hứa Giảo Bạch chỉ có thể trông thấy đôi chân mày sắc lẹm và hàng mi đen như quạ, sắc mặt lạnh lẽo khốc liệt.
Quý Hoành gõ xong tin nhắn ấn nút gửi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Hứa Giảo Bạch, vẻ lạnh lùng bỗng chốc tiêu tan, y đưa tay vỗ vỗ đầu Hứa Giảo Bạch, "Nhìn tôi nghiêm túc thế?"
Hứa Giảo Bạch không ngờ y lại đánh mình: "Chỉ... quan sát một tí."
Quý Hoành tắt điện thoại, gác tay lên lưng ghế. "Bọn nó nói cậu không thích người khác chạm vào, có thật thế không?"
"...Rốt cuộc là ai nói?"
Quý Hoành không trả lời: "Quản Hướng Đồng bảo lần nào nó bắt chuyện cậu cũng không trả lời."
"Tôi không biết phải nói gì." Hứa Giảo Bạch thú thật, "Không phải là không thích người khác chạm vào... Tôi chỉ giật mình thôi, nếu không đột ngột quá thì cũng không sao." Cậu biết mình là người chậm chạp, chuyện như vậy không phải tại ai cả, do chính cậu mà thôi, lòng Hứa Giảo Bạch vẫn luôn rõ ràng: chẳng có nổi một người bạn, cậu thực sự vô cùng thảm hại.
"Cậu nói chuyện được với tôi mà?" Quý Hoành đặt tay lên trán Hứa Giảo Bạch. "Cũng không phản ứng dữ dội như họ nói."
"Họ..." Hứa Giảo Bạch lại ngạc nhiên, qua lời người khác, hết lần này đến lần khác, cậu cứ biến thành một kẻ thật xa lạ. "Nói thế nào vậy?"
"Nói có đứa động vào lưng cậu một cái, thế là cậu đẩy nó ngã luôn."
"Lừa tôi?"
"Đúng, lừa cậu đấy, cậu phản ứng chậm thế?"
"...Không phải."
Quý Hoành cười một tiếng, "Nhưng đúng là cậu không thích người khác chạm vào mà. Tôi dọa được cậu bao nhiêu lần rồi hả?" Quý Hoành biết vậy vẫn cố tình vỗ vai Hứa Giảo Bạch, thích thú nhìn cậu vừa lo lắng vừa hốt hoảng.
"Không sao," ai ngờ Hứa Giảo Bạch lại nói. "Là cậu thì không sao."
Quý Hoành sững sờ: "Tại sao?"
Hứa Giảo Bạch đáp không cần nghĩ: "Vì cậu cho tôi kẹo mà."
Hai mắt thiếu niên trong veo, hệt như bức tranh cậu vẽ, đường nét gọn gàng sạch sẽ, hai màu trắng đen rõ ràng.
Quý Hoành yên lặng nhìn cậu vài giây, chẳng biết nghĩ gì, một lúc lâu sau mới cất tiếng: "Cậu nói hôm thi chạy hồi lớp 10 à?"
Câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối, thế mà hai mắt Hứa Giảo Bạch lại sáng lên.
Đoán đúng rồi. Quý Hoành không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với não bộ những người nghĩ Hứa Giảo Bạch khó gần. Cậu trai trước mặt y có mái tóc ngắn mềm mại, hai mắt long lanh, rõ ràng là nuôi trong nhà lâu ngày nên mới không hiểu sự đời, rất dễ tin người, rất dễ động lòng.
Quý Hoành dời mắt.
Trời nóng đến bực mình.
—-
"Mặt cậu ấy lạnh quá tớ không dám nói nữa, cảm giác cậu ấy không muốn tiếp lời tớ..."
Tiếng đồn truyền xa, dần dần có người thấy cậu thật là ngứa mắt, nói vài lời không hay sau lưng cậu. Hứa Giảo Bạch không hề biết, ngoài vẽ tranh ra, cậu chỉ ngồi ngẩn người một chỗ, hoặc là lén lút xem phim ở nhà.
Ngày thi cuối kỳ môn thể dục đã đến, mỗi học sinh phải chạy đủ 1000 mét, Hứa Giảo Bạch được phân vào lượt giữa. Lượt đầu tiên đã thi xong, các bạn học được giải thoát phấn khích nô đùa, nói cười ồn ã, chẳng ai nhận ra biểu hiện bất thường của Hứa Giảo Bạch.
Trời nắng chói lạ lùng, dường như ông mặt trời muốn hun chảy vạn vật. Sức khỏe Hứa Giảo Bạch không tốt, cậu gầy gò từ nhỏ, tới tận năm ngoái mới bắt đầu cao lên. Nhưng dù khỏe mạnh hơn một chút, cậu vẫn không thể hoạt động thể chất quá mạnh.
Cuối cùng cũng có người chú ý đến cậu, hô vọng ra ngoài sân tập: "Thưa thầy, hình như Hứa Giảo Bạch không chạy nổi nữa ạ."
Hứa Giảo Bạch nghe thấy tiếng cười, không biết tại sao họ lại cười, mồ hôi chảy xuống cằm, cậu chẳng còn tâm trí mà ngẫm nguyên nhân, chắc là các bạn nói chuyện với nhau vui lắm. Cậu sợ hãi suy nghĩ này, co người lại, bên tai là tiếng nổ vang rền, cậu như được trở về không gian chật hẹp của riêng mình, chỉ có một mình, ừm, vậy là yên tâm nhất.
Mãi đến khi Hứa Giảo Bạch ngã khuỵu xuống mọi người mới xúm lại.
Mùa hè nóng bức, ve kêu râm ran, hai tai ong ong, rất nhiều người nói chuyện cùng một lúc.
Hứa Giảo Bạch buồn nôn, nhiệt độ từ những người xung quanh hầm hập phả vào khiến cậu cực kỳ muốn bỏ trốn, đến cả tiếng hít thở của bản thân cũng làm cậu khó chịu, hai mắt nhoè đi. Toàn thân Hứa Giảo Bạch chẳng còn sức lực, tay chân không nhấc lên nổi, nhắm mắt lại thấy vô số mảng màu rối loạn quay cuồng lẫn trong bóng tối.
Bỗng có người bóp má cậu, kiên quyết nhét một viên kẹo vào miệng cậu, kẹo cà phê vừa ngọt vừa đắng tan chảy trong cổ họng, giữa cơn hốt hoảng, dường như Hứa Giảo Bạch cũng tan chảy theo.
——
Minh hoạ cái bàn vẽ, trách nào lúc bạn Hứa bảo ghé đầu lên bàn vẽ ngủ trưa bạn Quý lại sốc đến vậy =)))))
---
Thị Tửu Cật Trà: ପ(๑•ᴗ•๑)ଓ phát ra âm thanh háo hức chờ bình luận ~~
Ánh Trăng Đến Muộn
Chào cờ ngày thứ hai, Hứa Giảo Bạch đứng ngay ngắn trong hàng, Quý Hoành vụt qua nhét kẹo vào túi cậu.
Hứa Giảo Bạch lấy hết can đảm mở lời: "Cậu đừng cho tôi nữa, tôi không ăn hết." Mẹ Hứa không cho cậu ăn quá nhiều kẹo, hơn nữa cứ cầm kẹo là cậu lại ăn liên tục, lúc bị hạ đường huyết thật chắc trong túi sẽ chẳng còn gì.
"Hả, vậy phải làm sao bây giờ?" Quý Hoành cúi đầu thì thầm, thò tay vào túi áo Hứa Giảo Bạch lấy kẹo ra, ngón tay thô ráp chạm vào da thịt qua lớp đồng phục mỏng, Hứa Giảo Bạch lùi lại một chút.
Quý Hoành biết cậu không giận, nheo nheo mắt, bóc kẹo đưa đến bên miệng Hứa Giảo Bạch.
Cả hai cùng đơ người.
Hứa Giảo Bạch nghĩ bây giờ mà từ chối nữa thì không hay lắm, thế là cậu chẳng để ý nhiều há miệng ngậm kẹo vào, hai vị mặn ngọt lẫn lộn, cậu lập tức nhíu mày.
Quý Hoành bật cười, cứ như đã quên mất mình là kẻ dí kẹo ép người ta ăn: "Không thích à? Nói trước thì tôi đã chẳng đưa vị này cho cậu." Y cất lại kẹo vào túi mình rồi nghênh ngang về hàng, với chiều cao nổi bật, lúc nào y cũng đứng cuối.
Chào cờ xong, Hứa Giảo Bạch và Quản Hướng Đồng sóng vai về lớp. Thiếu niên thâm thấp trông có vẻ rất nóng lòng muốn bắt chuyện với cậu, Hứa Giảo Bạch vô cùng hoảng loạn, trong đầu suy nghĩ đủ kiểu hồi đáp, thế nhưng Quản Hướng Đồng chẳng nói gì.
Buổi trưa, vừa tan học Hứa Giảo Bạch đã nhìn thấy Quý Hoành, Quý Hoành lại gần cậu: "Cậu đi căng-tin à?"
Hứa Giảo Bạch gật đầu.
"Vậy đi chung đi."
Quý Hoành đi trước, Hứa Giảo Bạch theo sau, người trước mặt bỗng quay đầu nói: "À đúng rồi," y hô biến ra một cây kẹo mút, gõ lên trán Hứa Giảo Bạch. "Đền cho cậu."
Kẹo mút vị vải khác loại lúc sáng, Hứa Giảo Bạch thích nhất là kẹo trái cây.
Quý Hoành cố tình đùa cậu: "Nói cảm ơn đi."
Hứa Giảo Bạch nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn."
Ăn cơm gần xong, Quý Hoành hỏi Hứa Giảo Bạch có về lớp luôn không, Hứa Giảo Bạch nói cậu định đến phòng tranh.
Quý Hoành ngạc nhiên: "Phòng tranh? Trường mình có phòng tranh á, sao tôi không biết nhỉ?"
Vì nhà xa nên ăn trưa xong Hứa Giảo Bạch thường tới phòng tranh bỏ trống ở dãy phòng chức năng, căn phòng đó đã lâu không ai dùng, phủ đầy bụi bặm, Hứa Giảo Bạch ngốc nghếch tự dọn một góc ngồi tạm.
Quý Hoành nói mình không có việc gì để làm, đòi đi cùng cậu. Y kéo một cái ghế từ phòng học sang ngồi giữa lối chơi điện thoại.
Hứa Giảo Bạch lấy sổ vẽ trong túi hoạ cụ ra, Quý Hoành hỏi cậu: "Cậu đeo cái túi ấy cả ngày không thấy mệt à?"
"Quen rồi."
Quý Hoành sờ cằm: "Sao cái gì cũng quen rồi thế?"
Câu hỏi khá khó, Hứa Giảo Bạch chưa biết đáp thế nào, bàn tay dừng lại trên giấy.
Quý Hoành chỉ thuận miệng kiếm chuyện, y đổi câu rất nhanh: "Không ngủ trưa cậu có mệt không?"
Câu này thì Hứa Giảo Bạch trả lời được: "Nằm lên bàn vẽ ngủ."
Quý Hoành ngừng tay gõ chữ ngẩng đầu, "Vậy cũng ngủ được á?" Tin nhắn điện thoại tinh tinh không ngừng, y mất kiên nhẫn giữ nút ghi âm: "Đã bảo là không ăn chung, chúng mày đợi tao làm gì? Tao ăn xong rồi." Rồi y ngoảnh sang tiếp tục nói chuyện với Hứa Giảo Bạch, "Bình thường cậu hay đến đây vẽ hả?"
"Hầu như là vậy."
"Thích vẽ lắm à?"
Quý Hoành quay đi, nói: "Tôi không thích chơi bóng rổ."
Hứa Giảo Bạch lại dừng bút.
Hai người cách nhau không xa nhưng Quý Hoành ngồi ngược sáng, nên khi ánh nắng tràn vào căn phòng, Hứa Giảo Bạch không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt y, chỉ nghe giọng hời hợt: "Giết thời gian thôi."
Hứa Giảo Bạch yên lặng một lúc bỗng hỏi: "Tôi vẽ cậu được không?"
"Tuỳ, muốn tôi ngồi gần lại à?" Quý Hoành đứng dậy kéo ghế về phía trước, tay phải vẫn gõ chữ liên tục, khi y cúi đầu nhìn điện thoại, Hứa Giảo Bạch chỉ có thể trông thấy đôi chân mày sắc lẹm và hàng mi đen như quạ, sắc mặt lạnh lẽo khốc liệt.
Quý Hoành gõ xong tin nhắn ấn nút gửi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Hứa Giảo Bạch, vẻ lạnh lùng bỗng chốc tiêu tan, y đưa tay vỗ vỗ đầu Hứa Giảo Bạch, "Nhìn tôi nghiêm túc thế?"
Hứa Giảo Bạch không ngờ y lại đánh mình: "Chỉ... quan sát một tí."
Quý Hoành tắt điện thoại, gác tay lên lưng ghế. "Bọn nó nói cậu không thích người khác chạm vào, có thật thế không?"
"...Rốt cuộc là ai nói?"
Quý Hoành không trả lời: "Quản Hướng Đồng bảo lần nào nó bắt chuyện cậu cũng không trả lời."
"Tôi không biết phải nói gì." Hứa Giảo Bạch thú thật, "Không phải là không thích người khác chạm vào... Tôi chỉ giật mình thôi, nếu không đột ngột quá thì cũng không sao." Cậu biết mình là người chậm chạp, chuyện như vậy không phải tại ai cả, do chính cậu mà thôi, lòng Hứa Giảo Bạch vẫn luôn rõ ràng: chẳng có nổi một người bạn, cậu thực sự vô cùng thảm hại.
"Cậu nói chuyện được với tôi mà?" Quý Hoành đặt tay lên trán Hứa Giảo Bạch. "Cũng không phản ứng dữ dội như họ nói."
"Họ..." Hứa Giảo Bạch lại ngạc nhiên, qua lời người khác, hết lần này đến lần khác, cậu cứ biến thành một kẻ thật xa lạ. "Nói thế nào vậy?"
"Nói có đứa động vào lưng cậu một cái, thế là cậu đẩy nó ngã luôn."
"Lừa tôi?"
"Đúng, lừa cậu đấy, cậu phản ứng chậm thế?"
"...Không phải."
Quý Hoành cười một tiếng, "Nhưng đúng là cậu không thích người khác chạm vào mà. Tôi dọa được cậu bao nhiêu lần rồi hả?" Quý Hoành biết vậy vẫn cố tình vỗ vai Hứa Giảo Bạch, thích thú nhìn cậu vừa lo lắng vừa hốt hoảng.
"Không sao," ai ngờ Hứa Giảo Bạch lại nói. "Là cậu thì không sao."
Quý Hoành sững sờ: "Tại sao?"
Hứa Giảo Bạch đáp không cần nghĩ: "Vì cậu cho tôi kẹo mà."
Hai mắt thiếu niên trong veo, hệt như bức tranh cậu vẽ, đường nét gọn gàng sạch sẽ, hai màu trắng đen rõ ràng.
Quý Hoành yên lặng nhìn cậu vài giây, chẳng biết nghĩ gì, một lúc lâu sau mới cất tiếng: "Cậu nói hôm thi chạy hồi lớp 10 à?"
Câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối, thế mà hai mắt Hứa Giảo Bạch lại sáng lên.
Đoán đúng rồi. Quý Hoành không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với não bộ những người nghĩ Hứa Giảo Bạch khó gần. Cậu trai trước mặt y có mái tóc ngắn mềm mại, hai mắt long lanh, rõ ràng là nuôi trong nhà lâu ngày nên mới không hiểu sự đời, rất dễ tin người, rất dễ động lòng.
Quý Hoành dời mắt.
Trời nóng đến bực mình.
—-
"Mặt cậu ấy lạnh quá tớ không dám nói nữa, cảm giác cậu ấy không muốn tiếp lời tớ..."
Tiếng đồn truyền xa, dần dần có người thấy cậu thật là ngứa mắt, nói vài lời không hay sau lưng cậu. Hứa Giảo Bạch không hề biết, ngoài vẽ tranh ra, cậu chỉ ngồi ngẩn người một chỗ, hoặc là lén lút xem phim ở nhà.
Ngày thi cuối kỳ môn thể dục đã đến, mỗi học sinh phải chạy đủ 1000 mét, Hứa Giảo Bạch được phân vào lượt giữa. Lượt đầu tiên đã thi xong, các bạn học được giải thoát phấn khích nô đùa, nói cười ồn ã, chẳng ai nhận ra biểu hiện bất thường của Hứa Giảo Bạch.
Trời nắng chói lạ lùng, dường như ông mặt trời muốn hun chảy vạn vật. Sức khỏe Hứa Giảo Bạch không tốt, cậu gầy gò từ nhỏ, tới tận năm ngoái mới bắt đầu cao lên. Nhưng dù khỏe mạnh hơn một chút, cậu vẫn không thể hoạt động thể chất quá mạnh.
Cuối cùng cũng có người chú ý đến cậu, hô vọng ra ngoài sân tập: "Thưa thầy, hình như Hứa Giảo Bạch không chạy nổi nữa ạ."
Hứa Giảo Bạch nghe thấy tiếng cười, không biết tại sao họ lại cười, mồ hôi chảy xuống cằm, cậu chẳng còn tâm trí mà ngẫm nguyên nhân, chắc là các bạn nói chuyện với nhau vui lắm. Cậu sợ hãi suy nghĩ này, co người lại, bên tai là tiếng nổ vang rền, cậu như được trở về không gian chật hẹp của riêng mình, chỉ có một mình, ừm, vậy là yên tâm nhất.
Mãi đến khi Hứa Giảo Bạch ngã khuỵu xuống mọi người mới xúm lại.
Mùa hè nóng bức, ve kêu râm ran, hai tai ong ong, rất nhiều người nói chuyện cùng một lúc.
Hứa Giảo Bạch buồn nôn, nhiệt độ từ những người xung quanh hầm hập phả vào khiến cậu cực kỳ muốn bỏ trốn, đến cả tiếng hít thở của bản thân cũng làm cậu khó chịu, hai mắt nhoè đi. Toàn thân Hứa Giảo Bạch chẳng còn sức lực, tay chân không nhấc lên nổi, nhắm mắt lại thấy vô số mảng màu rối loạn quay cuồng lẫn trong bóng tối.
Bỗng có người bóp má cậu, kiên quyết nhét một viên kẹo vào miệng cậu, kẹo cà phê vừa ngọt vừa đắng tan chảy trong cổ họng, giữa cơn hốt hoảng, dường như Hứa Giảo Bạch cũng tan chảy theo.
——
Minh hoạ cái bàn vẽ, trách nào lúc bạn Hứa bảo ghé đầu lên bàn vẽ ngủ trưa bạn Quý lại sốc đến vậy =)))))
---
Thị Tửu Cật Trà: ପ(๑•ᴗ•๑)ଓ phát ra âm thanh háo hức chờ bình luận ~~
Ánh Trăng Đến Muộn
Đánh giá:
Truyện Ánh Trăng Đến Muộn
Story
Chương 4: Tan chảy
10.0/10 từ 46 lượt.