Ánh Trăng Đến Muộn
Chương 32: Con hiểu
217@-Hứa Giảo Bạch về nhà chưa được bao lâu, điện thoại di động bỗng rung lên bần bật, Quản Hướng Đồng kh.ủng bố tin nhắn anh.
Quản Hướng Đồng: [Ông nhớ chuyện hôm trước tôi nói không?]
Quản Hướng Đồng: [Mai ông phải đến đó!!]
Quản Hướng Đồng: [Cứu tuiii!!]
Quản Hướng Đồng: [Aaaaaaaaaa đâu rồi???]
Hứa Giảo Bạch: [Ừ, sẽ tới.]
Mấy hôm trước Giang Sảo hẹn Quản Hướng Đồng ăn cơm, đã lâu không gặp, Quản Hướng Đồng sợ lúng túng nên kéo Hứa Giảo Bạch đi chung.
Hứa Giảo Bạch không ý kiến gì, anh có rất ít bạn, thế nên hầu như lần nào Quản Hướng Đồng rủ anh cũng đồng ý.
Hứa Giảo Bạch suy nghĩ lan man, những lời Quý Hoành nói trước cổng bệnh viện làm anh buồn bực mất tập trung. Anh mở sổ ký họa, tay cầm bút phác vài nét, trang giấy hiện ra hình dáng một con mèo, không giống con trong bụi cỏ hôm nay, anh chẳng biết mình muốn vẽ gì.
Hôm sau, Hứa Giảo Bạch gặp Quản Hướng Đồng ở quán ăn nhanh, Quản Hướng Đồng cầm gói khoai chiên, Hứa Giảo Bạch ngồi đối diện nhìn cậu ta ăn.
Quản Hướng Đồng chấm khoai vào tương cà, ngón tay lau lau miệng như trẻ con.
"Tôi căng thẳng quá." Quản Hướng Đồng nói.
"Căng thẳng gì?"
"Giang Sảo nói sẽ đưa một người nữa tới... Tôi đoán là bạn gái."
Hứa Giảo Bạch nghi hoặc: "Vậy sao ông vẫn đến?"
Quản Hướng Đồng nghẹn họng, mãi sau mới lí nhí trả lời: "Lâu lắm rồi mà... Lần cuối gặp là hai năm trước đó."
Hứa Giảo Bạch nhón một miếng khoai bỏ vào miệng.
Họ ít nói về chuyện tình cảm, sau hôm đi uống rượu đó, đây là lần đầu tiên Quản Hướng Đồng thẳng thắn nhắc tới việc này, "Vì tôi... thích mà, nên muốn đến xem bây giờ Giang Sảo thế nào."
1
Hứa Giảo Bạch gật gật đầu: "Khoai không ngon."
"Sao ông không gọi món khác? À thôi để bụng lát ăn tối... Ê khoan, tôi cố gắng lắm mới dám tâm sự với ông đấy, ông hiểu trọng tâm câu chuyện ở đâu không hả?!" Aix, bỏ đi, chẳng lẽ Hứa Giảo Bạch lại biết tư vấn tình cảm, Quản Hướng Đồng vò đầu bứt tai, tiếp tục lầu bầu, "Tôi muốn dứt ra lắm, không gặp nhau bao nhiêu lâu rồi, nói chuyện cũng ít, mắc gì vẫn thích? Thật phi khoa học!"
3
Hứa Giảo Bạch lấy thêm một miếng khoai nữa, lần này anh chấm tương cà.
Quản Hướng Đồng nghiêng người chống cằm, tủi thân nhìn Hứa Giảo Bạch.
"Tôi cứ tự dặn lòng đừng thích nữa... Nhưng chỉ cần gặp mặt là tôi biết mình không thể dừng lại, ở cạnh Giang Sảo tim tôi đập rất nhanh, hai mắt thoáng chạm nhau tôi đã muốn cười. Làm gì cũng được, miễn được làm cùng nhau thì lúc nào tôi cũng thấy vui."
"Nhưng tôi không dám nói, nói tôi thích con trai, tôi thích em, tôi chưa bao giờ em là bạn, chỉ muốn hẹn hò với em thôi, ôi trời, làm sao tôi nói được."
Tỏ tình cần rất nhiều dũng khí, bởi xác suất thất bại cực cao nên người ta ít khi mạo hiểm, thường chỉ thăm dò từng chút từng chút.
"Với cả Giang Sảo có bạn gái rồi." Quản Hướng Đồng bơ phờ, "Đã đến lúc chấm dứt mối tình đơn phương đau khổ này! Tôi cam đoan sẽ kết thúc trong hôm nay!"
Cắm rễ ở quán ăn nhanh hơn nửa tiếng, cuối cùng Quản Hướng Đồng cũng xử lý hết gói khoai chiên dở ói: "Đi thôi, nhanh nào, chúng ta phải đến trước."
Hứa Giảo Bạch hỏi: "Ông chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
Quản Hướng Đồng sụp đổ trong nháy mắt, bi ai mếu máo: "Chưa, nếu không thì gọi ông đến đây làm gì, tôi căng thẳng quá trời, tôi phải nói gì với cô bạn gái đó đây, chào chị dâu?"
Hứa Giảo Bạch nhắc nhở: "Giang Sảo nhỏ hơn ông."
Quản Hướng Đồng: "Xin lỗi, cuống quá nên quên."
1
Hứa Giảo Bạch an ủi: "Chắc gì đã là bạn gái."
Quản Hướng Đồng nhỏ giọng: "Không phải thì đã sao, bây giờ không phải thì sau này phải."
Hứa Giảo Bạch ngẩng đầu, trong ký ức của anh, Quản Hướng Đồng lúc nào cũng vui tươi sôi nổi. Tình yêu thì không vậy, người yêu thầm rón rén co ro như trú mưa dưới mái hiên, chuyện thổ lộ mà dễ dàng thì đã chẳng có nhiều bộ phim tình cảm kết buồn đến thế.
Nhưng lần này Hứa Giảo Bạch đoán đúng, Giang Sảo không dẫn bạn gái đến, thậm chí người đó còn chẳng phải con gái.
Họ tới trước giờ hẹn, vậy mà lễ tân báo hai người kia còn đến sớm hơn.
Nhân viên dẫn họ lên tầng hai, qua nhà vệ sinh, có người đi theo nhưng không ai để ý.
Cửa mở, Giang Sảo ngồi một mình trước bàn cơm, Hứa Giảo Bạch dừng bước, bên tai chợt có âm thanh trầm thấp: "Ngây ra đấy làm gì?"
Là Quý Hoành.
Quản Hướng Đồng giật mình.
Sáu năm rồi cậu ta chưa gặp Quý Hoành, hai người là hàng xóm đối diện, là bạn học, rồi bỗng nhiên đứt liên lạc thành người dưng.
Cậu ta nhìn Giang Sảo và Quý Hoành, cảm thấy mình bị đùa giỡn, căm tức liếc Giang Sảo, Giang Sảo vô tội kéo ghế bên cạnh chờ Quản Hướng Đồng ngồi xuống.
Hứa Giảo Bạch chợt hiểu rõ lời Quý Hoành nói hôm qua, anh không trốn được, chỉ cần Quý Hoành muốn, y có thể tới bên anh bất cứ lúc nào.
Suốt bữa cơm, bầu không khí cực kỳ quái dị, đến người sôi nổi như Quản Hướng Đồng cũng chẳng nói được mấy câu.
4
Cậu ta sợ Quý Hoành từ nhỏ, từ thuở còn nghịch bùn chọc chó, Quý Hoành đã là thủ lĩnh của đám trẻ trong khu, y làm gì bọn con trai cũng đi theo và Quản Hướng Đồng là một phần trong đó.
Nhiều năm không liên lạc, Quý Hoành tự dưng gọi điện hỏi Hứa Giảo Bạch dạy học ở đâu, cậu ta chần chừ nhưng vẫn trả lời. Một phần do Quản Hướng Đồng cho rằng năm đó hai người cạch mặt vì con gái, giờ lớn rồi nên bỏ qua đi thôi. Phần còn lại là cậu ta sợ Quý Hoành.
Khu dân cư cũ cách âm rất kém, căn nhà Quý Hoành ở luôn có tiếng phụ nữ khàn giọng chửi rủa, cậu ta nghe thấy hết.
Khi ấy cậu ta còn nhỏ, mẹ Quản nói đó là việc nhà người khác, trẻ con trẻ mỏ chớ hóng hớt, phải tránh xa ra.
Quản Hướng Đồng vẫn nhớ một đêm nọ, mẹ Quý Hoành, người không bao giờ chủ động dính dáng đến nhà cậu ta bỗng gào khóc gõ cửa: "Tìm Quý Hoành giúp tôi với, cầu xin mọi người, tôi không tìm thấy nó..."
Nghe nói là vì một con mèo.
Mẹ Quý Hoành vứt con mèo y nuôi đi.
Lúc đó Quản Hướng Đồng thấy người lớn thật quá đáng, họ chẳng chịu hiểu đối với trẻ con thú nuôi quan trọng đến nhường nào, nhất là con mèo Quý Hoành tự tay nhặt về nuôi nấng.
Quá nửa đêm, Quý Hoành về nhà, Quản Hướng Đồng đứng sau lưng mẹ nhìn thấy mẹ Quý Hoành giơ tay tát y một phát, rồi ôm Quý Hoành òa khóc.
Cậu ta hơi sợ.
Không sợ người mẹ điên khùng của Quý Hoành, mà là sợ Quý Hoành.
Khương Thải ôm gò má sưng tấy của Quý Hoành, vừa rơi nước mắt vừa run rẩy nói: "Chúng ta không nuôi nổi con mèo đó đâu, con có hiểu không?"
Quý Hoành bình tĩnh gỡ tay mẹ ra, bình tĩnh trả lời: "Con hiểu."
Y không buồn bã, không tức giận, không đau đớn.
Cũng không hy vọng.
1
- --
Hứa Giảo Bạch ăn uống qua loa, cúi đầu nhắn tin, Giang Hoàn hỏi bao giờ anh tới thăm Mạnh Viện. Hứa Giảo Bạch nói anh đang ăn cơm với bạn, ăn xong sẽ đến.
[Ăn cơm? Cậu đi với ai?]
Giang Hoàn hỏi câu này cũng không lạ, Hứa Giảo Bạch có rất ít bạn.
Hứa Giảo Bạch trả lời: [Bạn cấp 3.]
Giang Hoàn: [?]
Giang Hoàn: [Ở đâu? Cần chị tới cứu không?]
1
Hứa Giảo Bạch: [Không cần.]
Giang Hoàn: [Ai da đừng khách sáo, gửi địa chỉ đi, xong tới thăm cô luôn.]
Hứa Giảo Bạch nhìn sắc trời bên ngoài, suy nghĩ đôi chút rồi gửi địa chỉ: [Vậy chị mang hai cái ô nhé.]
Giang Hoàn: [?]
Hứa Giảo Bạch: [Cảm ơn.]
Giang Hoàn: [Bộ chị là con ở à?]
2
Hứa Giảo Bạch mặt không cảm xúc nhắn một tràng: [Cảm ơn cảm ơn cảm ơn.]
2
Gió điều hòa hơi lạnh, Hứa Giảo Bạch gõ chữ xong, ngẩng đầu bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Quý Hoành.
Quý Hoành cố tình ngồi dí vào anh.
Hứa Giảo Bạch phiền lòng, lông mi run run, vành tai ửng hồng nhưng không phải vì thẹn thùng.
"Cách xa tôi ra một chút."
Quản Hướng Đồng nghe thấy, chọc chọc Giang Sảo: "Hai người kia..."
Giang Sảo cúi thấp đầu: "Lúc trước họ cũng vậy nhỉ?"
"Không giống." Quản Hướng Đồng nói, "Cứ sai sai sao á."
Giang Sảo gắp rau cho Quản Hướng Đồng, "Ăn cải bó xôi đi."
Quản Hướng Đồng nào có tâm trạng dùng bữa, hai mắt lúng liếng lén xem trò vui phía đối diện, "Đừng cho anh ăn đồ thừa của cậu, gắp ra mau, đập cho một trận bây giờ."
Giang Sảo: "Ồ."
Lúc chưa bắt đầu người lo lắng nhất là Quản Hướng Đồng, tới khi gặp rồi người thoải mái nhất cũng là Quản Hướng Đồng.
Cậu ta khoác vai Giang Sảo: "Nè nói nghe coi, cậu đi học kiểu gì mà gặp được Quý Hoành thế?"
Giang Sảo: "Ông ảnh quen bố em."
Quản Hướng Đồng tròn mắt: "...Khéo vậy sao?"
Thực ra mấy gia đình giàu có làm ăn quen biết nhau chẳng phải chuyện lạ.
Bữa cơm vật vã đến hồi kết, bốn người rời nhà hàng, trời mưa lất phất, Hứa Giảo Bạch đứng dưới mái hiên, Quản Hướng Đồng cũng dừng bước.
Quản Hướng Đồng hỏi anh: "Ông không về à?"
Hứa Giảo Bạch lắc đầu: "Lát nữa tới bệnh viện."
Quản Hướng Đồng nói: "Đi thăm cô à? Thế..."
"Tôi chờ bạn." Anh vừa nói vừa nhìn Giang Sảo bên cạnh cậu ta, nghĩ nghĩ điều gì, nhỏ giọng căng thẳng, "Mọi người đi trước đi."
Mưa nhỏ rơi trên ô không tiếng động, Giang Hoàn bước đi nhẹ nhàng.
Tán ô cam ấm áp rực rỡ.
"Hứa Giảo Bạch, vẫn còn biết đường ra à? Người ta chờ lâu lắm rồi đó."
Cô giả vờ không thấy những người đứng quanh Hứa Giảo Bạch, nhịp chân vững vàng, khóe môi cong cong, dáng vẻ vui mừng.
Giang Sảo nhìn cô.
Hắn giống Hứa Giảo Bạch, là người không bắt kịp nhịp điệu câu chuyện.
Giang Hoàn từng ghét cay ghét đắng điểm này.
Giang Sảo gọi: "Chị."
Ánh Trăng Đến Muộn
Quản Hướng Đồng: [Ông nhớ chuyện hôm trước tôi nói không?]
Quản Hướng Đồng: [Mai ông phải đến đó!!]
Quản Hướng Đồng: [Cứu tuiii!!]
Quản Hướng Đồng: [Aaaaaaaaaa đâu rồi???]
Hứa Giảo Bạch: [Ừ, sẽ tới.]
Mấy hôm trước Giang Sảo hẹn Quản Hướng Đồng ăn cơm, đã lâu không gặp, Quản Hướng Đồng sợ lúng túng nên kéo Hứa Giảo Bạch đi chung.
Hứa Giảo Bạch không ý kiến gì, anh có rất ít bạn, thế nên hầu như lần nào Quản Hướng Đồng rủ anh cũng đồng ý.
Hứa Giảo Bạch suy nghĩ lan man, những lời Quý Hoành nói trước cổng bệnh viện làm anh buồn bực mất tập trung. Anh mở sổ ký họa, tay cầm bút phác vài nét, trang giấy hiện ra hình dáng một con mèo, không giống con trong bụi cỏ hôm nay, anh chẳng biết mình muốn vẽ gì.
Hôm sau, Hứa Giảo Bạch gặp Quản Hướng Đồng ở quán ăn nhanh, Quản Hướng Đồng cầm gói khoai chiên, Hứa Giảo Bạch ngồi đối diện nhìn cậu ta ăn.
Quản Hướng Đồng chấm khoai vào tương cà, ngón tay lau lau miệng như trẻ con.
"Tôi căng thẳng quá." Quản Hướng Đồng nói.
"Căng thẳng gì?"
"Giang Sảo nói sẽ đưa một người nữa tới... Tôi đoán là bạn gái."
Hứa Giảo Bạch nghi hoặc: "Vậy sao ông vẫn đến?"
Quản Hướng Đồng nghẹn họng, mãi sau mới lí nhí trả lời: "Lâu lắm rồi mà... Lần cuối gặp là hai năm trước đó."
Hứa Giảo Bạch nhón một miếng khoai bỏ vào miệng.
Họ ít nói về chuyện tình cảm, sau hôm đi uống rượu đó, đây là lần đầu tiên Quản Hướng Đồng thẳng thắn nhắc tới việc này, "Vì tôi... thích mà, nên muốn đến xem bây giờ Giang Sảo thế nào."
1
Hứa Giảo Bạch gật gật đầu: "Khoai không ngon."
"Sao ông không gọi món khác? À thôi để bụng lát ăn tối... Ê khoan, tôi cố gắng lắm mới dám tâm sự với ông đấy, ông hiểu trọng tâm câu chuyện ở đâu không hả?!" Aix, bỏ đi, chẳng lẽ Hứa Giảo Bạch lại biết tư vấn tình cảm, Quản Hướng Đồng vò đầu bứt tai, tiếp tục lầu bầu, "Tôi muốn dứt ra lắm, không gặp nhau bao nhiêu lâu rồi, nói chuyện cũng ít, mắc gì vẫn thích? Thật phi khoa học!"
3
Hứa Giảo Bạch lấy thêm một miếng khoai nữa, lần này anh chấm tương cà.
Quản Hướng Đồng nghiêng người chống cằm, tủi thân nhìn Hứa Giảo Bạch.
"Tôi cứ tự dặn lòng đừng thích nữa... Nhưng chỉ cần gặp mặt là tôi biết mình không thể dừng lại, ở cạnh Giang Sảo tim tôi đập rất nhanh, hai mắt thoáng chạm nhau tôi đã muốn cười. Làm gì cũng được, miễn được làm cùng nhau thì lúc nào tôi cũng thấy vui."
"Nhưng tôi không dám nói, nói tôi thích con trai, tôi thích em, tôi chưa bao giờ em là bạn, chỉ muốn hẹn hò với em thôi, ôi trời, làm sao tôi nói được."
Tỏ tình cần rất nhiều dũng khí, bởi xác suất thất bại cực cao nên người ta ít khi mạo hiểm, thường chỉ thăm dò từng chút từng chút.
"Với cả Giang Sảo có bạn gái rồi." Quản Hướng Đồng bơ phờ, "Đã đến lúc chấm dứt mối tình đơn phương đau khổ này! Tôi cam đoan sẽ kết thúc trong hôm nay!"
Cắm rễ ở quán ăn nhanh hơn nửa tiếng, cuối cùng Quản Hướng Đồng cũng xử lý hết gói khoai chiên dở ói: "Đi thôi, nhanh nào, chúng ta phải đến trước."
Hứa Giảo Bạch hỏi: "Ông chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
Quản Hướng Đồng sụp đổ trong nháy mắt, bi ai mếu máo: "Chưa, nếu không thì gọi ông đến đây làm gì, tôi căng thẳng quá trời, tôi phải nói gì với cô bạn gái đó đây, chào chị dâu?"
Hứa Giảo Bạch nhắc nhở: "Giang Sảo nhỏ hơn ông."
Quản Hướng Đồng: "Xin lỗi, cuống quá nên quên."
1
Hứa Giảo Bạch an ủi: "Chắc gì đã là bạn gái."
Quản Hướng Đồng nhỏ giọng: "Không phải thì đã sao, bây giờ không phải thì sau này phải."
Hứa Giảo Bạch ngẩng đầu, trong ký ức của anh, Quản Hướng Đồng lúc nào cũng vui tươi sôi nổi. Tình yêu thì không vậy, người yêu thầm rón rén co ro như trú mưa dưới mái hiên, chuyện thổ lộ mà dễ dàng thì đã chẳng có nhiều bộ phim tình cảm kết buồn đến thế.
Nhưng lần này Hứa Giảo Bạch đoán đúng, Giang Sảo không dẫn bạn gái đến, thậm chí người đó còn chẳng phải con gái.
Họ tới trước giờ hẹn, vậy mà lễ tân báo hai người kia còn đến sớm hơn.
Nhân viên dẫn họ lên tầng hai, qua nhà vệ sinh, có người đi theo nhưng không ai để ý.
Cửa mở, Giang Sảo ngồi một mình trước bàn cơm, Hứa Giảo Bạch dừng bước, bên tai chợt có âm thanh trầm thấp: "Ngây ra đấy làm gì?"
Là Quý Hoành.
Quản Hướng Đồng giật mình.
Sáu năm rồi cậu ta chưa gặp Quý Hoành, hai người là hàng xóm đối diện, là bạn học, rồi bỗng nhiên đứt liên lạc thành người dưng.
Cậu ta nhìn Giang Sảo và Quý Hoành, cảm thấy mình bị đùa giỡn, căm tức liếc Giang Sảo, Giang Sảo vô tội kéo ghế bên cạnh chờ Quản Hướng Đồng ngồi xuống.
Hứa Giảo Bạch chợt hiểu rõ lời Quý Hoành nói hôm qua, anh không trốn được, chỉ cần Quý Hoành muốn, y có thể tới bên anh bất cứ lúc nào.
Suốt bữa cơm, bầu không khí cực kỳ quái dị, đến người sôi nổi như Quản Hướng Đồng cũng chẳng nói được mấy câu.
4
Cậu ta sợ Quý Hoành từ nhỏ, từ thuở còn nghịch bùn chọc chó, Quý Hoành đã là thủ lĩnh của đám trẻ trong khu, y làm gì bọn con trai cũng đi theo và Quản Hướng Đồng là một phần trong đó.
Nhiều năm không liên lạc, Quý Hoành tự dưng gọi điện hỏi Hứa Giảo Bạch dạy học ở đâu, cậu ta chần chừ nhưng vẫn trả lời. Một phần do Quản Hướng Đồng cho rằng năm đó hai người cạch mặt vì con gái, giờ lớn rồi nên bỏ qua đi thôi. Phần còn lại là cậu ta sợ Quý Hoành.
Khu dân cư cũ cách âm rất kém, căn nhà Quý Hoành ở luôn có tiếng phụ nữ khàn giọng chửi rủa, cậu ta nghe thấy hết.
Khi ấy cậu ta còn nhỏ, mẹ Quản nói đó là việc nhà người khác, trẻ con trẻ mỏ chớ hóng hớt, phải tránh xa ra.
Quản Hướng Đồng vẫn nhớ một đêm nọ, mẹ Quý Hoành, người không bao giờ chủ động dính dáng đến nhà cậu ta bỗng gào khóc gõ cửa: "Tìm Quý Hoành giúp tôi với, cầu xin mọi người, tôi không tìm thấy nó..."
Nghe nói là vì một con mèo.
Mẹ Quý Hoành vứt con mèo y nuôi đi.
Lúc đó Quản Hướng Đồng thấy người lớn thật quá đáng, họ chẳng chịu hiểu đối với trẻ con thú nuôi quan trọng đến nhường nào, nhất là con mèo Quý Hoành tự tay nhặt về nuôi nấng.
Quá nửa đêm, Quý Hoành về nhà, Quản Hướng Đồng đứng sau lưng mẹ nhìn thấy mẹ Quý Hoành giơ tay tát y một phát, rồi ôm Quý Hoành òa khóc.
Cậu ta hơi sợ.
Không sợ người mẹ điên khùng của Quý Hoành, mà là sợ Quý Hoành.
Khương Thải ôm gò má sưng tấy của Quý Hoành, vừa rơi nước mắt vừa run rẩy nói: "Chúng ta không nuôi nổi con mèo đó đâu, con có hiểu không?"
Quý Hoành bình tĩnh gỡ tay mẹ ra, bình tĩnh trả lời: "Con hiểu."
Y không buồn bã, không tức giận, không đau đớn.
Cũng không hy vọng.
1
- --
Hứa Giảo Bạch ăn uống qua loa, cúi đầu nhắn tin, Giang Hoàn hỏi bao giờ anh tới thăm Mạnh Viện. Hứa Giảo Bạch nói anh đang ăn cơm với bạn, ăn xong sẽ đến.
[Ăn cơm? Cậu đi với ai?]
Giang Hoàn hỏi câu này cũng không lạ, Hứa Giảo Bạch có rất ít bạn.
Hứa Giảo Bạch trả lời: [Bạn cấp 3.]
Giang Hoàn: [?]
Giang Hoàn: [Ở đâu? Cần chị tới cứu không?]
1
Hứa Giảo Bạch: [Không cần.]
Giang Hoàn: [Ai da đừng khách sáo, gửi địa chỉ đi, xong tới thăm cô luôn.]
Hứa Giảo Bạch nhìn sắc trời bên ngoài, suy nghĩ đôi chút rồi gửi địa chỉ: [Vậy chị mang hai cái ô nhé.]
Giang Hoàn: [?]
Hứa Giảo Bạch: [Cảm ơn.]
Giang Hoàn: [Bộ chị là con ở à?]
2
Hứa Giảo Bạch mặt không cảm xúc nhắn một tràng: [Cảm ơn cảm ơn cảm ơn.]
2
Gió điều hòa hơi lạnh, Hứa Giảo Bạch gõ chữ xong, ngẩng đầu bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Quý Hoành.
Quý Hoành cố tình ngồi dí vào anh.
Hứa Giảo Bạch phiền lòng, lông mi run run, vành tai ửng hồng nhưng không phải vì thẹn thùng.
"Cách xa tôi ra một chút."
Quản Hướng Đồng nghe thấy, chọc chọc Giang Sảo: "Hai người kia..."
Giang Sảo cúi thấp đầu: "Lúc trước họ cũng vậy nhỉ?"
"Không giống." Quản Hướng Đồng nói, "Cứ sai sai sao á."
Giang Sảo gắp rau cho Quản Hướng Đồng, "Ăn cải bó xôi đi."
Quản Hướng Đồng nào có tâm trạng dùng bữa, hai mắt lúng liếng lén xem trò vui phía đối diện, "Đừng cho anh ăn đồ thừa của cậu, gắp ra mau, đập cho một trận bây giờ."
Giang Sảo: "Ồ."
Lúc chưa bắt đầu người lo lắng nhất là Quản Hướng Đồng, tới khi gặp rồi người thoải mái nhất cũng là Quản Hướng Đồng.
Cậu ta khoác vai Giang Sảo: "Nè nói nghe coi, cậu đi học kiểu gì mà gặp được Quý Hoành thế?"
Giang Sảo: "Ông ảnh quen bố em."
Quản Hướng Đồng tròn mắt: "...Khéo vậy sao?"
Thực ra mấy gia đình giàu có làm ăn quen biết nhau chẳng phải chuyện lạ.
Bữa cơm vật vã đến hồi kết, bốn người rời nhà hàng, trời mưa lất phất, Hứa Giảo Bạch đứng dưới mái hiên, Quản Hướng Đồng cũng dừng bước.
Quản Hướng Đồng hỏi anh: "Ông không về à?"
Hứa Giảo Bạch lắc đầu: "Lát nữa tới bệnh viện."
Quản Hướng Đồng nói: "Đi thăm cô à? Thế..."
"Tôi chờ bạn." Anh vừa nói vừa nhìn Giang Sảo bên cạnh cậu ta, nghĩ nghĩ điều gì, nhỏ giọng căng thẳng, "Mọi người đi trước đi."
Mưa nhỏ rơi trên ô không tiếng động, Giang Hoàn bước đi nhẹ nhàng.
Tán ô cam ấm áp rực rỡ.
"Hứa Giảo Bạch, vẫn còn biết đường ra à? Người ta chờ lâu lắm rồi đó."
Cô giả vờ không thấy những người đứng quanh Hứa Giảo Bạch, nhịp chân vững vàng, khóe môi cong cong, dáng vẻ vui mừng.
Giang Sảo nhìn cô.
Hắn giống Hứa Giảo Bạch, là người không bắt kịp nhịp điệu câu chuyện.
Giang Hoàn từng ghét cay ghét đắng điểm này.
Giang Sảo gọi: "Chị."
Ánh Trăng Đến Muộn
Đánh giá:
Truyện Ánh Trăng Đến Muộn
Story
Chương 32: Con hiểu
10.0/10 từ 46 lượt.