Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ
Chương 3: Ký Ức Khủng Khiếp
135@-Doãn Sâm ở bên ngoài trầm mặc gọi cho bác sĩ Lưu:
﹝Alo? Mau đến ngay đi em gái tôi bị thương nặng rồi. Cho ông 10 phút.﹞
Bác sĩ Trần thoáng rùng mình, tuy ông không phải là lần đầu tiên làm việc cho nhà họ Doãn nhưng mà thái độ hôm nay của Doãn Sâm quả thật là lần đầu tiên ông được chứng kiến.
Bác sĩ Trần không dám chậm trễ mà nhanh chân đi đến nhà họ Doãn. Doãn Sâm và quản gia Lý đứng trước cửa hút thuốc đợi.
Khi vừa thấy bác sĩ Trần đến, anh ấy quăng điếu thuốc xuống sàn lấy chân đạp lên nó.
Bác sĩ Trần: "Cậu chủ."
Doãn Sâm gật nhẹ đầu:
"Mau lên phòng em gái tôi đi."
Bác sĩ Trần hiểu ý liền bước qua anh ấy đi theo quản gia lên phòng.
Sau một hồi lâu, bác sĩ Trần đã khử trùng vết thương cho Doãn Ny xong. Bác sĩ Trần từ tốn nói:
"Vết thương của cô chủ nhỏ rất sâu, nhớ tránh nước nhé. Tôi sẽ kêu thuốc giảm đau cho cô."
Mẹ Doãn gật đầu đứng dậy nói:
"Để tối tiễn ông. Dì Lý ở đây chăm sóc con bé đi để tôi tiễn bác sĩ Trần về rồi sẽ quay lại."
Mẹ Doãn đưa bác sĩ Trần ra khỏi cửa phòng lúc đóng cửa lại mẹ Doãn mới bộc lộ cảm xúc đang hoảng sợ của mình:
"Bác sĩ Trần, ông xem con bé là bị gì thế? Suốt cả ngày đều không ăn không uống. Lúc thì hứng lên đập phá đồ đạc. Kể cả đi học hay ra ngoài với chúng tôi cũng không muốn đi. Có phải con bé bị bệnh rồi không?"
Bác sĩ Trần nghe mẹ Doãn nói, ông nhíu chặt mày nghiêm túc suy xét lời mẹ Doãn nói:
"Nếu như đúng theo bà nói tôi nghĩ cô chủ là đang gặp triệu chứng của người trầm cảm. Nếu có thể bà nên đưa cô ấy tìm đến những bác sĩ tâm lý tốt để khám."
Mẹ Doãn nghe thấy cũng giật mình, trầm cảm? Sao lại có thể nặng như vậy?
Mẹ Doãn buồn bã tiễn bác sĩ Trần ra về, Doãn Sâm nhìn mẹ của mình cứ như người mất hồn đứng ở cửa. Anh ấy thắc mắc đi tới chạm nhẹ vào vai mẹ Doãn hỏi:
"Có chuyện gì sao mẹ?"
Mẹ Doãn thở dài không nói không rằng xoay người đi vào bên trong. Lúc ba Doãn trở về cũng là 8 giờ tối, khi được mẹ Doãn kể lại cũng cảm thấy sót ruột không thôi.
Doãn Sâm lúc chiều đã trầm mặc bây giờ lại càng trầm mặc hơn. Đáng lý ra anh không nên cho em gái anh biết chuyện này.
Tên thối đó muốn đi thì cho nó đi đi chả hiểu sao anh ấy lại mang chuyện này ra để nói khiến em của anh ấy bị như vậy..
Cả nhà họ Doãn cũng không chần chừ, qua ngày hôm sau đã ngay lập tức dẫn Doãn Ny đi đến gặp một người bạn của ba Doãn.
Ba mẹ Doãn và Doãn Sâm không được vào phòng chỉ có cô và vị bác sĩ ở đó. Ban đầu cô có chút không muốn kể.
Cô và vị bác sĩ đó ngồi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, tất nhiên vị bác sĩ kia là người phá vỡ bầu không khí im lặng chết người này:
"Chào cháu, chú là Quý Lâm Tuân. Cháu có thể gọi là chú Tuân chú là bạn của ba cháu. Cháu nói xem hôm nay cháu có muốn tâm sự gì với chú không? Có thì nói cho chú nghe được không? Có khi chú lại giúp được cháu?"
MỘT TIẾNG SAU...
Cô được Quý Lâm Tuân đưa ra ngoài ông gật đầu chào hỏi ba mẹ Doãn:
"Anh, chị dâu."
Mẹ Doãn cũng chào lại Quý Lâm Tuân:
"Con bé là bị làm sao vậy?"
Quý Lâm Tuân cười nhạt:
"Vậy Doãn Sâm con ở lại với con bé nhé để mẹ con vào nói chuyện với chú một chút."
Doãn Sâm đi đến ngồi cạnh Doãn Ny nhàn nhạt nói:
"Vâng."
Ba mẹ Doãn theo sau lưng Quý Lâm Tuân vào phòng nói chuyện. Quý Lâm Tuân thở dài:
"Chị dâu, theo bảng báo cáo kết quả mà em đang cầm tiểu Ny đang mắc phải chứng rối loạn lo âu và trầm cảm nặng. Còn có hình như con bé không có cảm giác được an toàn cũng như là cơ thể của con bé cũng bị suy nhược đi rất nhiều. Nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do phương diện tình cảm, có lẽ chị cũng biết người này. Theo như lời con bé kể cho em nghe, từ lần đầu tiên chuyển đến đây con bé có để mắt lên một cậu nhóc nhưng mà suốt bao nhiêu năm cậu bé đó vẫn luôn chỉ xem Ny Ny là em gái. Sau đó thì lại cùng người con gái khác đi du học.."
Mẹ Doãn ngớ người, chẳng lẽ người con bà thích là Hạ Diên??
"Chuyện này có gì to tát mà lại như vậy?"
Quý Lâm Tuân thở dài xoa nhẹ mi tâm:
"Chuyện không phải to hay nhỏ, mà là trong đầu Ny Ny chỉ toàn là những suy nghĩ tiêu cực. Con bé đem nhưng điều đó đặt ở trong lòng ngày ngày dằn vặt chính mình. Nhưng chị cũng biết mà những căn bệnh như này chị không nên thốt ra lời như vậy. Chị nên nói những lời động viên và an ủi con bé dạy cho con bé cách điều tiết cảm xúc tiêu cực của mình lại suy nghĩ thoáng hơn. Tốt nhất là luôn bên cạnh mỗi khi con bé cần vì khi ở bên người mà con bé cảm thấy an toàn mới có thể khiến con bé bình tĩnh."
Quý Lâm Tuân im lặng thở dài một tiếng:
"Cách tốt nhất để có thể nhanh chóng trị hết bệnh cho con bé chính là cần sự quan tâm, an ủi đặc biệt từ tất cả mọi người. Hạn chế nhắc lại chuyện cũ để không khiến con bé trở nên buồn bã. Em cũng sẽ cho con bé thuốc nhưng mà đừng để thuốc can thiệp quá nhiều trong quá trình điều trị."
Ba mẹ Doãn suy sụp gật đầu, lúc đứng dậy mẹ Doãn cũng suýt chút nữa té ngã cũng may có ba Doãn đỡ kịp.
Quý Lâm Tuân lắc đầu thở dài:
"Anh và chị dâu chính là người mà bây giờ có thể cùng con bé vượt qua. Vì vậy đừng suy sụp, nếu hai người cũng như vậy khác nào đang cùng con bé chìm xuống đáy?"
Hai người không nói gì chỉ buồn bã đi ra ngoài nhìn Doãn Ny vẫn một mực im lặng nhìn xuống sàn mà đau lòng, Doãn Sâm nhìn thấy thái độ của ba mẹ mình cũng đủ hiểu nên cũng không hỏi gì.
Ba mẹ Doãn đưa cô về nhà, cả đoạn đường cô cũng không nói một câu nào mắt lại nhìn về khoảng không vô định.
Mẹ Doãn im lặng nhìn cô, bà đau muốn đứt hết ruột gan nhưng cũng không dám làm lộ ra ngoài vì sợ Doãn Ny sẽ thấy.
Về đến nhà, Doãn Ny một đường đi thẳng lên phòng đóng cửa cái "RẦM!!"
Lúc này, mẹ Doãn mới có thể vứt bỏ lớp mặt nạ nãy giờ bà cố ngụy tạo mà ngồi bệt xuống đất khóc không thành tiếng.
Bà ôm ngực đau đớn, Doãn Sâm ngồi xuống đối diện mẹ Doãn an ủi:
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Ny Ny thấy cũng sẽ không vui vẻ đâu. Bây giờ không phải việc chúng ta cần làm là ở bên cạnh con bé sao? Ngoan, đừng khóc.."
Ba Doãn đỗ xe đi vào sau thấy một màn này cũng chỉ biết lắc đầu đi tới đỡ mẹ Doãn đi lên phòng để nghỉ ngơi.
Những tháng năm sau đó, Doãn Ny phải tập vượt qua mọi thứ, cũng may cô vẫn luôn có gia đình và Lâm Quỳ bên cạnh.
Lâm Quỳ có lẽ là người bạn thân thiết nhất của cô, cũng là người cho cô thấy cảm giác an toàn khi ở bên cạnh.
Tuy vậy, những thứ mà cô từng trải qua nó không phải dễ dàng gì. Những khi nỗi đau lấn át nó khiến cô như muốn chết đi.
Giống như một con người khi bị đuối nước vậy, cứ chìm dần chìm dần sau đó là bị kẹt lại ở dưới đáy sâu..
Khoảng thời gian đen tối đó để có thể bình tĩnh khỏe mạnh để có thể đến trường cô đều phải dùng đến thuốc..
Nhiều lúc cô cũng nhớ đến anh, nhớ anh đến phát điên nhưng lại nghĩ anh đang cùng một cố gái khác tay trong tay cùng nhau vui vẻ lại cảm thấy chạnh lòng.
Đây cũng có thể nói khoảng thời gian đó đều là khoảng thời gian có ký ức khủng khiếp nhất mà cô từng có..
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》
⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》
⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu ❤》
Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ
﹝Alo? Mau đến ngay đi em gái tôi bị thương nặng rồi. Cho ông 10 phút.﹞
Bác sĩ Trần thoáng rùng mình, tuy ông không phải là lần đầu tiên làm việc cho nhà họ Doãn nhưng mà thái độ hôm nay của Doãn Sâm quả thật là lần đầu tiên ông được chứng kiến.
Bác sĩ Trần không dám chậm trễ mà nhanh chân đi đến nhà họ Doãn. Doãn Sâm và quản gia Lý đứng trước cửa hút thuốc đợi.
Khi vừa thấy bác sĩ Trần đến, anh ấy quăng điếu thuốc xuống sàn lấy chân đạp lên nó.
Bác sĩ Trần: "Cậu chủ."
Doãn Sâm gật nhẹ đầu:
"Mau lên phòng em gái tôi đi."
Bác sĩ Trần hiểu ý liền bước qua anh ấy đi theo quản gia lên phòng.
Sau một hồi lâu, bác sĩ Trần đã khử trùng vết thương cho Doãn Ny xong. Bác sĩ Trần từ tốn nói:
"Vết thương của cô chủ nhỏ rất sâu, nhớ tránh nước nhé. Tôi sẽ kêu thuốc giảm đau cho cô."
Mẹ Doãn gật đầu đứng dậy nói:
"Để tối tiễn ông. Dì Lý ở đây chăm sóc con bé đi để tôi tiễn bác sĩ Trần về rồi sẽ quay lại."
Mẹ Doãn đưa bác sĩ Trần ra khỏi cửa phòng lúc đóng cửa lại mẹ Doãn mới bộc lộ cảm xúc đang hoảng sợ của mình:
"Bác sĩ Trần, ông xem con bé là bị gì thế? Suốt cả ngày đều không ăn không uống. Lúc thì hứng lên đập phá đồ đạc. Kể cả đi học hay ra ngoài với chúng tôi cũng không muốn đi. Có phải con bé bị bệnh rồi không?"
Bác sĩ Trần nghe mẹ Doãn nói, ông nhíu chặt mày nghiêm túc suy xét lời mẹ Doãn nói:
"Nếu như đúng theo bà nói tôi nghĩ cô chủ là đang gặp triệu chứng của người trầm cảm. Nếu có thể bà nên đưa cô ấy tìm đến những bác sĩ tâm lý tốt để khám."
Mẹ Doãn nghe thấy cũng giật mình, trầm cảm? Sao lại có thể nặng như vậy?
Mẹ Doãn buồn bã tiễn bác sĩ Trần ra về, Doãn Sâm nhìn mẹ của mình cứ như người mất hồn đứng ở cửa. Anh ấy thắc mắc đi tới chạm nhẹ vào vai mẹ Doãn hỏi:
"Có chuyện gì sao mẹ?"
Mẹ Doãn thở dài không nói không rằng xoay người đi vào bên trong. Lúc ba Doãn trở về cũng là 8 giờ tối, khi được mẹ Doãn kể lại cũng cảm thấy sót ruột không thôi.
Doãn Sâm lúc chiều đã trầm mặc bây giờ lại càng trầm mặc hơn. Đáng lý ra anh không nên cho em gái anh biết chuyện này.
Tên thối đó muốn đi thì cho nó đi đi chả hiểu sao anh ấy lại mang chuyện này ra để nói khiến em của anh ấy bị như vậy..
Cả nhà họ Doãn cũng không chần chừ, qua ngày hôm sau đã ngay lập tức dẫn Doãn Ny đi đến gặp một người bạn của ba Doãn.
Ba mẹ Doãn và Doãn Sâm không được vào phòng chỉ có cô và vị bác sĩ ở đó. Ban đầu cô có chút không muốn kể.
Cô và vị bác sĩ đó ngồi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, tất nhiên vị bác sĩ kia là người phá vỡ bầu không khí im lặng chết người này:
"Chào cháu, chú là Quý Lâm Tuân. Cháu có thể gọi là chú Tuân chú là bạn của ba cháu. Cháu nói xem hôm nay cháu có muốn tâm sự gì với chú không? Có thì nói cho chú nghe được không? Có khi chú lại giúp được cháu?"
MỘT TIẾNG SAU...
Cô được Quý Lâm Tuân đưa ra ngoài ông gật đầu chào hỏi ba mẹ Doãn:
"Anh, chị dâu."
Mẹ Doãn cũng chào lại Quý Lâm Tuân:
"Con bé là bị làm sao vậy?"
Quý Lâm Tuân cười nhạt:
"Vậy Doãn Sâm con ở lại với con bé nhé để mẹ con vào nói chuyện với chú một chút."
Doãn Sâm đi đến ngồi cạnh Doãn Ny nhàn nhạt nói:
"Vâng."
Ba mẹ Doãn theo sau lưng Quý Lâm Tuân vào phòng nói chuyện. Quý Lâm Tuân thở dài:
"Chị dâu, theo bảng báo cáo kết quả mà em đang cầm tiểu Ny đang mắc phải chứng rối loạn lo âu và trầm cảm nặng. Còn có hình như con bé không có cảm giác được an toàn cũng như là cơ thể của con bé cũng bị suy nhược đi rất nhiều. Nguyên nhân dẫn đến chuyện này là do phương diện tình cảm, có lẽ chị cũng biết người này. Theo như lời con bé kể cho em nghe, từ lần đầu tiên chuyển đến đây con bé có để mắt lên một cậu nhóc nhưng mà suốt bao nhiêu năm cậu bé đó vẫn luôn chỉ xem Ny Ny là em gái. Sau đó thì lại cùng người con gái khác đi du học.."
Mẹ Doãn ngớ người, chẳng lẽ người con bà thích là Hạ Diên??
"Chuyện này có gì to tát mà lại như vậy?"
Quý Lâm Tuân thở dài xoa nhẹ mi tâm:
"Chuyện không phải to hay nhỏ, mà là trong đầu Ny Ny chỉ toàn là những suy nghĩ tiêu cực. Con bé đem nhưng điều đó đặt ở trong lòng ngày ngày dằn vặt chính mình. Nhưng chị cũng biết mà những căn bệnh như này chị không nên thốt ra lời như vậy. Chị nên nói những lời động viên và an ủi con bé dạy cho con bé cách điều tiết cảm xúc tiêu cực của mình lại suy nghĩ thoáng hơn. Tốt nhất là luôn bên cạnh mỗi khi con bé cần vì khi ở bên người mà con bé cảm thấy an toàn mới có thể khiến con bé bình tĩnh."
Quý Lâm Tuân im lặng thở dài một tiếng:
"Cách tốt nhất để có thể nhanh chóng trị hết bệnh cho con bé chính là cần sự quan tâm, an ủi đặc biệt từ tất cả mọi người. Hạn chế nhắc lại chuyện cũ để không khiến con bé trở nên buồn bã. Em cũng sẽ cho con bé thuốc nhưng mà đừng để thuốc can thiệp quá nhiều trong quá trình điều trị."
Ba mẹ Doãn suy sụp gật đầu, lúc đứng dậy mẹ Doãn cũng suýt chút nữa té ngã cũng may có ba Doãn đỡ kịp.
Quý Lâm Tuân lắc đầu thở dài:
"Anh và chị dâu chính là người mà bây giờ có thể cùng con bé vượt qua. Vì vậy đừng suy sụp, nếu hai người cũng như vậy khác nào đang cùng con bé chìm xuống đáy?"
Hai người không nói gì chỉ buồn bã đi ra ngoài nhìn Doãn Ny vẫn một mực im lặng nhìn xuống sàn mà đau lòng, Doãn Sâm nhìn thấy thái độ của ba mẹ mình cũng đủ hiểu nên cũng không hỏi gì.
Ba mẹ Doãn đưa cô về nhà, cả đoạn đường cô cũng không nói một câu nào mắt lại nhìn về khoảng không vô định.
Mẹ Doãn im lặng nhìn cô, bà đau muốn đứt hết ruột gan nhưng cũng không dám làm lộ ra ngoài vì sợ Doãn Ny sẽ thấy.
Về đến nhà, Doãn Ny một đường đi thẳng lên phòng đóng cửa cái "RẦM!!"
Lúc này, mẹ Doãn mới có thể vứt bỏ lớp mặt nạ nãy giờ bà cố ngụy tạo mà ngồi bệt xuống đất khóc không thành tiếng.
Bà ôm ngực đau đớn, Doãn Sâm ngồi xuống đối diện mẹ Doãn an ủi:
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Ny Ny thấy cũng sẽ không vui vẻ đâu. Bây giờ không phải việc chúng ta cần làm là ở bên cạnh con bé sao? Ngoan, đừng khóc.."
Ba Doãn đỗ xe đi vào sau thấy một màn này cũng chỉ biết lắc đầu đi tới đỡ mẹ Doãn đi lên phòng để nghỉ ngơi.
Những tháng năm sau đó, Doãn Ny phải tập vượt qua mọi thứ, cũng may cô vẫn luôn có gia đình và Lâm Quỳ bên cạnh.
Lâm Quỳ có lẽ là người bạn thân thiết nhất của cô, cũng là người cho cô thấy cảm giác an toàn khi ở bên cạnh.
Tuy vậy, những thứ mà cô từng trải qua nó không phải dễ dàng gì. Những khi nỗi đau lấn át nó khiến cô như muốn chết đi.
Giống như một con người khi bị đuối nước vậy, cứ chìm dần chìm dần sau đó là bị kẹt lại ở dưới đáy sâu..
Khoảng thời gian đen tối đó để có thể bình tĩnh khỏe mạnh để có thể đến trường cô đều phải dùng đến thuốc..
Nhiều lúc cô cũng nhớ đến anh, nhớ anh đến phát điên nhưng lại nghĩ anh đang cùng một cố gái khác tay trong tay cùng nhau vui vẻ lại cảm thấy chạnh lòng.
Đây cũng có thể nói khoảng thời gian đó đều là khoảng thời gian có ký ức khủng khiếp nhất mà cô từng có..
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》
⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》
⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu ❤》
Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ
Đánh giá:
Truyện Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ
Story
Chương 3: Ký Ức Khủng Khiếp
10.0/10 từ 14 lượt.