Anh Trai Nhân Vật Chính
C97: Anh trai ức hiếp chúa quỷ
"Khang à!! Sao con lại cốc đầu em nữa rồi hả???"
"Tại nó láo."
"À há, sao con không coi lại mình trước đi."
Khang bĩu môi không đáp. Mẹ cậu thở dài, có phần nào bất lực nhìn An đang đứng bên cạnh mình. Trông mặt mày An nhìn Khang đang hằm hè như thể muốn xông vào cắn anh nó tới nơi. Còn Khang cũng không ăn thua mà trừng mắt nhìn lại, chẳng khác nào thách thức con em gái hung hăng của cậu có ngon thì nhào vô.
"Thật tình... Nói rõ mẹ nghe xem nào. Sao lại đánh em hả?" Mẹ Khang ngồi xuống, để tầm mắt cô có thể ngang với cậu. Cô nhéo nhẹ vào mũi Khang, trầm giọng tỏ vẻ dọa nạt chẳng đâu vào đâu. Cho dù muốn phạt Khang vì tội ra tay cốc đầu em, nhưng cô chưa bao giờ thật sự có thái độ giận dữ.
Khang chau mày, cảm thấy chuyện này nói ra rất ấu trĩ, nhưng trước ánh mắt một mực muốn nghe lý do của mẹ, Khang không thể nào phản kháng là được.
"Con bảo nó đi làm bài tập đi, nó lên cơn thần kinh bảo là "Nhà ngươi có thấy thần linh nào đi làm bài tập không?" rồi đứng dậy mò tới tủ lạnh ăn mất cái bánh flan của con."
"Chủ yếu là cái bánh flan chứ gì..."
"Con bảo là do nó láo còn gì!" Khang bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói. "Nó chỉ giả vờ ngoan trước mặt mẹ thôi. Mẹ đừng để nó lừa!"
"Con không có!" An cuối cùng cũng lên tiếng, có vẻ như nhỏ không nhịn được nữa.
An ngẩng đầu lên nhìn mẹ bằng đôi mắt tròn xoe rưng rưng. "Con ngoan với mẹ thiệt mà, còn ổng là con không thèm giả vờ!"
"Mẹ thấy chưa! Nó láo rành rành!!!" Khang lập tức lên tiếng tố trạng.
"Tại ông láo trước! Ông ăn mất kẹo của tui! Ông cố ý cho tui bài tập toán lớp Hai trong khi tui mới lớp Một!" An lập tức bóc tội Khang, vẻ mặt ấm ức giận dữ của nhỏ hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng tuyệt nhiên nó không khóc.
"Bài toán lớp Hai tao cho mày làm dễ ẹt, lớp Một còn giải được!"
"Mẹ thấy chưa! Ổng láo ghê chưa!!!" An chỉ tay thẳng vào mặt Khang, gần như là rống lên.
Mẹ Khang nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ cãi nhau ồn ào không ai nhường ai, cô phải đờ người ra một lúc rồi mới phản ứng lại trước vẻ mặt trông mong của hai đứa.
Mẹ Khang nở nụ cười thật tươi, nói ra một câu cực xuôi. "Mẹ chưa thấy hai đứa láo như nào, nhưng báo thì thấy rõ đấy."
"Ơ..." An ngớ người.
Khang lại bĩu môi. Cái má bánh bao của cậu phồng lên làm cô ngứa ngáy chỉ muốn thọc một cái.
"Mẹ đã nói là tuần này cấm hai đứa ăn bánh flan với kẹo rồi mà. Sao hả?" Mẹ Khang nghiêng, nhìn hai đứa bằng đôi mắt trợn trừng. "Dám ăn lén sau lưng mẹ nhỉ?"
"Á..." An bịt miệng mình lại, lúc này mới nhận thức được vừa rồi mình nóng nảy quá nên cái gì cần giấu đều nói ra hết rồi.
"Con định ăn xong sẽ thú tội với mẹ." Khang nói bằng vẻ mặt siêu cấp nghiêm túc. "Nhưng tại An nó làm con quên."
"Sao ông đổ thừa tui!!!" An gân cổ lên gào.
"Gọi anh hai!" Khan lập tức nạt lại.
"Hai đứa!" Mẹ gầm lên ngay sau đó, chẳng khác gì con sư tử cái tức giận. Khang với An có đang xù lông với nhau cũng không dám hó hé gì thêm. "Về phòng chép phạt câu: 'Là anh em, chúng ta phải một lòng thương nhau!' cho mẹ!"
"Con xin nhịn ăn bánh flan một tháng còn hơn..."
"Con thà đi làm bài tập lớp Hai còn hơn..."
"Hai đứa này thật tình à!!!" Mẹ hắn phát cáu quát lên, dường như muốn chịu thua khí thế của hai đứa con nhỏ của mình lắm rồi.
Một nhà ba người năm đó, ồn ào nhưng hạnh phúc.
• ~ •
Tiếng than thở trách cứ của mẹ mơ hồ dần, thay vào đó là tiếng gió thổi va vào cửa kính cùng mớ văn kiện lất phất đang cố bay khỏi đồ chặn giấy, Khan ngồi dậy xoa thái dương. Tay hắn tê rần vì đầu đè lên quá lâu, máu không kịp lưu thông, mà đầu cũng đau âm ỉ vì ngủ không đủ giấc.
Đã gần một tuần nay sau khi trở về, hắn nhanh chóng lao đầu vào làm việc, xem lại sổ sách cùng một số kế hoạch cần thiết cho công việc làm ăn của lãnh địa sắp tới đây. Chưa kể một đống nợ cần phải nhanh chóng xử lý cho thật cẩn thận. Trước tiên là hắn chưa có ý định cho tộc Campbell đánh hơi ra tình hình kinh tế của hắn đã và đang đi vào ổn định.
Khan đứng dậy chủ động đóng cửa sổ lại, trời nắng đẹp nên hắn cũng không kéo rèm làm gì, chỉ là gió thổi vào có hơi phiền. Sau đó, hắn cúi người xuống nhặt lên vài tờ giấy bay khỏi bàn, trong đó có một số tờ giấy trắng. Khan thẫn thờ một chút rồi quay người ngồi vào bàn, cầm lấy bút lông ngỗng, chấm mực vào và họa lên giấy những nét đầu tiên.
Sinh ra trong giới quý tộc nên hắn cũng phải học một số kỹ năng mà kiếp trước hắn nghĩ không quá cần thiết cho mình. Ví dụ như là, vẽ. Khan không có năng khiếu vẽ. Mặc dù kiếp trước hắn cũng thông minh, nhưng nói tới vẽ là môn học cần sự nỗ lực thì có thông minh thế nào cũng không vận dụng được.
Khan cau mày nhìn trên giấy, bức tranh được vẽ nhanh của hắn trông có hơi lem nhem vì mực. Nhưng ít ra cũng nhìn được rõ ngũ quan. Một người phụ nữ tóc ngắn hơi xoăn, hàng chân mày đậm nhìn hơi thô, vầng trán rộng sáng sủa cùng điểm nhấn là mắt hai mí có thần, mũi hơi hếch cùng khuôn miệng đang nở nụ cười tươi. Trông người phụ nữ đó đầy sức sống dưới nét ký họa của Khan.
"Ban đầu cứ muốn nhớ ra khuôn mặt của mẹ mà không được..." Khan lầm bầm, dùng tay quạt nhanh lên mặt giấy cho mực khô nhanh hơn. "Nếu An đưa mình tới đây sau khi mình chết, vậy mẹ thì sao?"
Hắn cũng nghĩ tới vấn đề này từ lâu, nhưng luôn nhanh chóng tự đánh lạc hướng mình, gạt đi suy nghĩ đó khỏi đầu.
Hắn không biết làm thế nào mà An có thể giúp mình tái sinh ở dị giới.
Hắn không biết An phải trả cái giá gì để thực hiện được chuyện hoang đường như thế này.
Vì không biết, nên hắn không dám nghĩ, liệu rằng mẹ có được cơ hội giống hắn không?
Nếu có. Bằng mọi cách hắn cũng sẽ tìm được mẹ, ở đây.
Nếu không có... Không có thì sao đây?
Tuy là tự hỏi như vậy, nhưng cơn đau quặn gợn trong ngực khiến Khan chau mày không thể làm ngơ.
Cốc cốc.
Khan ngẩng đầu lên, nhìn cửa phòng được mở ra và rồi Ibrahim bước vào.
"Ôi trời, tôi nghĩ ngài nên đi ngủ một chút đi. Mấy tuần nay ngài chẳng nghỉ ngơi đầy đủ gì cả."
"Nghe ông quan tâm tôi mà cứ có cảm giác châm biếm ấy nhỉ?"
Ibrahim nhún vai, ông bước vào cùng một tập văn kiện mỏng. Khan nhìn thứ trong tay ông ta mà cảm thấy cơn nhức đầu của mình càng thêm tồi tệ.
Một gia tộc gánh nhiều nợ có nhiều việc phải xử lý.
Một gia tộc không gánh nhiều nợ cũng chẳng bớt được bao nhiêu việc.
Cứ vậy thì hắn sẽ mãi vùi đầu vào công việc cho xem.
"Đám bồ câu có gửi thư tới, là từ phía Vùng đất Bạc Đen, chắc là con nhóc Ác ma đó gửi cho ngài."
Khan uể oải đưa tay ra nhận lấy thư, miệng thư vẫn còn đóng sáp in hằn gia huy của Hầu tước Ác ma. Hắn cầm lấy dao mở thư rọc một đường, gia huy bật lên, miệng thư mở ra đợi hắn xem tờ giấy đặt bên trong.
"Xem ra ngài với con nhóc đó thân thiết nhỉ?"
Khan vừa đọc non nửa nội dung lá thư thì nghe giọng điệu mờ ám của Ibrahim cất lên. Hắn chẳng nhấc mí mắt lên một cái, lạnh nhạt nói:
"Cô ta không muốn vuột mất ta đâu. Ít nhất là khi ta còn tinh chất khởi nguyên muốn bán đi."
"Chậc, chẳng thú vị gì."
"Có tin thú vị hơn đây. Sheena đã đánh lạc hướng giúp chúng ta thành công, bên thần điện sẽ không để ý đến chúng ta đâu. Nhưng cô ta cũng gặp chút phiền phức muốn nhờ ta hỗ trợ."
"Hửm?" Ibrahim hứng thú hỏi. "Ngài thì hỗ trợ được gì?"
"Ông không sợ mình bị đuổi việc à."
"E hèm, ý tôi là, phiền phức đó là gì mà phải khiến ngài nhọc tâm thế?"
Gần đây Carter được Elijah chăm sóc rất kỹ, cậu em trai nhút nhát hay ngại ngùng không rời Carter nửa bước, còn biết giận dữ ngược lại với anh trai mình mỗi khi Carter làm ra những hành động có thể gây tổn hại đến thân thể.
Mấy lần hắn đến thăm Carter, cậu quản gia trẻ đều bày ra vẻ mặt hoang mang hỏi hắn đã làm gì Elijah. Và hắn luôn trả lời.
"Ta chẳng làm gì cả."
Thật mà. Hắn có làm gì đâu chứ! Vậy mà lúc đó Saul đứng ở góc nhìn chằm chằm hắn cứ như đang săm soi tên lừa đảo chuyên nghiệp.
"Cô ta muốn xin xỏ một giọt tinh chất khởi nguyên nữa, vì thiếu tiền." Khan xoa cằm. "Vì để thần điện nghi ngờ ngoài Benjamin còn có sự tham gia của thần linh nên cô ta tự nhận trách nhiệm về vụ việc thành Jarrod, cốt là để thực hiện âm mưu độc chiếm lãnh địa mà không cần phải nổ chiến tranh công khai. Để củng cố lý thuyết đó thì cô ta buộc phải thâu mua lãnh địa thành Jarrod bằng bất cứ giá nào. Nhưng bên thần điện lại đưa ra điều kiện quá đáng hơn cô ta dự đoán nên là cô ta có hơi thiếu thốn một chút."
"Ra là vậy." Ibrahim gật gù hiểu ra. "Vậy ngài sẽ giúp sao?"
"Tất nhiên phải giúp chứ. Cô ta đã giúp chúng ta tránh khỏi ánh mắt của thần điện mà, nhưng để mất thêm giọt tinh chất khởi nguyên thì không thể."
Khan lấy tờ giấy mới tinh ở trên bàn, nhón đầu bút lông ngỗng vào lọ mực rồi khẳng khái viết.
"Vậy thì ngài lấy gì giúp cô ta đây? Thứ đáng giá nhất mà ngài hiện có là tinh chất khởi nguyên."
"Vấn đề là không phải ở đó." Khan cười nhếch. "Cô ta đúng là Ác ma, tham lam không có điểm dừng nhưng vì e ngại ta nên không dám nhe nanh giương vuốt. Thành thử muốn điều khiển ta bằng mấy trò mèo như thế này."
Ibrahim nhướng mày, nhìn vẻ mặt của Khan thì có vẻ hắn đã phát hiện vấn đề bất thường nào đó ẩn sâu trong sự cầu cạnh của Sheena.
"Ý ngài là cô ta nói dối về việc thu mua thành Jarrod?"
"Không. Ngược lại, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua thành Jarrod." Khan hí hoáy viết xong lá thư rồi để ở một bên đợi khô mực. "Vấn đề ở chỗ tài chính kìa. Cô ta mà thiếu tiền á? Nực cười." Và Khan cười thật, điệu cười không chạm tới đáy mắt.
Ibrahim không biết nói gì vào lúc này, à không, là ông đã bị Khan làm cho kinh ngạc đến mức từ ngữ trong đầu trôi tuột đi hết. Tuy rằng đã nhận thức được Khan có sự thay đổi đảo điên trời đất, nhưng mỗi khi chứng kiến sự khác biệt của Khan trong quá khứ và hiện tại vẫn khiến ông thôi không bất ngờ.
"Gửi lá thư này cho Sheena." Khan đưa lá thư đã viết xong và dần khô mực cho Ibrahim. "Còn cái này, đưa riêng cho phía Bồ câu, bảo chúng tìm cho ta giúp người này bằng mọi cách, nhưng tốt nhất là ẩn danh tính của ta, hoặc tìm một ai đó không liên quan đến Evangeline để đứng ra ủy thác giúp ta."
Ibrahim nhìn tờ giấy thứ hai mà Khan đưa cho mình, một bức ký họa nhanh của người phụ nữ. Không phải kiểu xinh đẹp quyến rũ nhưng vẻ tràn ngập sức sống của người trong tranh rất gây thiện cảm. Khi ông ta mở miệng định nói gì đó thì giọng của Khan cất lên, đè vào một cách lạnh lùng.
"Cẩn thận cái miệng của ông."
Ibrahim cứng họng. Ông chưa kịp nói gì, nhưng Khan hoàn toàn biết rõ ông sẽ phản ứng thế nào. Hơn hết là thái độ lạnh lùng tuyệt đối của Khan, không cho phép một ai, kể cả ông có thể bình phẩm quá phận về người phụ nữ bí ẩn này.
Từ trước đến này, Ibrahim châm biếm mỉa mai Khan không phải là chuyện gì lạ. Khan luôn có vẻ ung dung mặc kệ, như thể chẳng liên quan đến mình. Vậy mà giờ đây, thái độ khắc nghiệt chưa từng thấy này của Khan lại khiến ông có cảm giác như mình chưa từng hiểu rõ về con người này.
"Tôi sẽ làm những gì ngài dặn." Ibrahim cung kính cúi đầu đáp, ông biểu lộ cử chỉ đầy đủ lễ nghĩa và hoàn hảo không thể bắt bẻ của một quản gia nên có. "Có một số vấn đề tôi cũng cần báo cáo với ngài à. Tình hình là trứng nhện tằm Bạch Nguyệt đã nở, giờ chỉ cần đốc thúc sự trưởng thành của chúng là được, cô Molly đang cố gắng hết sức để xoay sở. Lúc đó kế hoạch kinh doanh mà ngài bày ra có thể bắt đầu rồi."
Khan gật đầu. "Huấn luyện bên đội Hiệp sĩ thế nào rồi?"
"Ban đầu đám oắt con thích chơi kiếm không hài lòng lắm khi cậu chủ nhỏ luôn bị chúng xem thường giờ lại là kẻ nắm chuôi dao. Nhưng sau khi cậu chủ nhỏ tận tình săn sóc họ một lượt bằng những đợt bạo hành dưới cái mác huấn luyện, thì bây giờ chúng đều ngoan ngoãn cả rồi."
"Không ai chết cả chứ?" Khan nghi ngờ hỏi lại.
"Không ạ. Bị thương này nọ thì có một ít."
"Không ai chết là được..."
"Lai cũng hỗ trợ cậu chủ nhỏ, nhưng theo tôi thấy là do hắn ta thấy chơi vui nên mới cao hứng vậy thôi."
Khan không ừ hử gì. Lai hỗ trợ Saul á? Tất nhiên là không. Gã ghét cay ghét đắng nhân vật chính mình, đâu dễ gì lật mặt đổi thái độ nhanh thế. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, Lai cứ thích dính lấy hắn khá phiền, trong khi hắn bận bịu nhiều việc không có thời gian để chơi với gã. Thành ra, Khan đẩy Lai cho Saul. Dù biết trước sẽ cả hai thế nào cũng ồn ào một trận ầm ĩ, nhưng may mắn là đến hiện tại vẫn chưa có tin tức lớn đáng báo động nào từ phía một người một sói.
"Cậu Sao và cậu May vẫn đang theo sát sao các lớp học lễ nghĩa, nhưng vì tình trạng thiếu hụt kiến thức căn bản của chương trình giáo dục nhi đồng nên tôi có tăng thêm lịch học cho cả hai."
"Đừng để tụi nó học nhiều quá." Khan chau mày nói. "Bảo sao dạo gần đây chẳng thấy hai đứa đâu."
"Không thể giảm thiểu các giờ học xuống đâu thưa ngài. Sắp tới ngài sẽ phải mở một buổi vũ hội để chào mừng chính thức vị trí Bá tước của mình, củng cố địa vị của một lãnh chúa nên có. Thế thì cặp sinh đôi cũng phải chuẩn bị thật hoàn hảo, nếu không thì... Hơn ai hết, ngài phải hiểu chốn quý tộc là nơi như thế nào chứ?"
Khan thở dài, ảo não giơ tay bóp trán.
"Tôi hỏi qua hai cậu ấy rồi, cả hai hoàn toàn đồng ý nên ngài đừng lo."
"Được rồi..." Cuối cùng, Khan cũng đành chấp nhận.
Khan đau đầu nghĩ ngợi. Phải mau tìm cách bỏ cái tước vị Bá tước này thôi.
"Bên phía Campbell thì sao?"
"À... Họ ấy à, đúng là họ có âm mưu gì đó... Nhưng tôi bận quá nên cũng chưa dò la kỹ được." Ibrahim cũng thở dài. "Trước kia còn là Jonathan, tôi cũng đâu bận đến mức này cơ chứ? Đã vậy còn phải làm không lương!"
"Tôi đang thấy ông rất rảnh nên mới không kiểm soát được cái miệng của mình đấy." Khan hất cằm. "Ra ngoài."
Ibrahim cạn lời nhìn thái độ dứt khoát đuổi quản gia đi của Khan, sâu sắc cảm thấy mình là một Chúa Quỷ thất bại. Có Chúa Quỷ nào mà bị nhân loại nói đi là đi, nói đến là đến, thậm chí kêu sủa cũng phải 'gâu' một tiếng cho vang không?
Làm gì có!
* * *
"Chúng con đội ơn người từ tận đáy lòng, là người đã ban cho chúng con sự khởi đầu, không còn gì quý hơn bằng việc chúng con được sinh ra, nhìn thấy ánh sáng và cất tiếng khóc đầu tiên. Là người đã dẫn dắt chúng con tìm thấy tri thức, cho chúng con được khai sáng khỏi sự ngu dốt. Là người đã ban tặng cho chúng con lòng can đảm, để chúng con tiến về phía trước để biết sự rộng lớn của thế giới, sự nhỏ bé của chúng con. Chúng con xin dâng lên người sự cảm tạ sâu sắc vì đã cho chúng con sự khởi đầu, khả năng phát triển vượt qua mọi giới hạn. Paamova."
Tiếng lầm rầm ngâm tụng vang vọng trong gian sảnh, thanh âm đánh vào sàn ngọc thạch phản chiếu ánh sáng lấp lánh đủ màu từ loại cửa kính như được đắp lại bằng những mảnh gương vỡ đủ màu, vàng đỏ hồng xanh tím đan xen thành những bậc màu rực rỡ theo một quy tắc riêng. Phần nào tôn lên sự linh thiêng nhiệm màu của điện thờ.
Khi vị Thần quan kết thúc màn cầu nguyện hằng ngày của mình, ông cung kính bái lạy tượng Thần Khởi Đầu sáng suốt của họ. Bức tượng có dáng hình trông giống nhân loại, có thể nhìn ra giới tính là nam với mái tóc dài hơi xoăn buông thả, xõa ra tứ phía. Tượng tạc một khuôn mặt hiền từ với hai mắt đã nhắm nghiền, chỉ có một con mắt thứ ba là mở ở vị trí giữa trán, xung quanh con mắt thứ ba là những tia sáng viền quanh.
Tuy chỉ là bức tượng, nhưng có thể cảm nhận được khí thế áp đảo vô hình tỏa ra từ nó. Con mắt trên trán mở ra sống động như thật, với đồng tử kép đang nhìn xuống con chiên trung thành.
Vị Thần quan chậm rãi lui về sau, người vẫn hướng về phía tượng mà thành kính khom người, khi rời khỏi bệ cầu nguyện, ông ta mới dám quay lưng lại, chậm rã bước đi không một tiếng động.
Ở bên ngoài gian sảnh cầu nguyện là một vị linh mục trẻ, bộ y phục màu trắng cùng với đường viền tay thêu màu xanh lam nhạt. Theo cấp bậc, thì vị linh mục này chỉ cao hơn các linh mục khác trong thần điện hai bậc. Nhưng vậy cũng đủ cho cậu ta thấy tự hào.
"Tạ ơn sự dẫn dắt của Thần Khởi Đầu, Paamova."
Vị linh mục trẻ đặt hai ngón tay lên trán rồi giơ lên cao qua đầu. Sau đó khom lưng, cúi đầu trước vị Thần quan cấp cao hơn mình, là một vị trí mà cậu chỉ có thể ngẩng cao cổ để ngước nhìn. Thật vinh hạnh cho cậu khi có thể đứng ở đây. "Thưa Thần quan đáng kính, con có việc cần báo với người."
"Tạ ơn sự dẫn dắt của Thần Khởi Đầu, Paamova."
Thần quan lãnh đạm gật đầu, vết chân chim nơi khóe mắt nhăn nheo thêm theo cái nhíu mày của ông ta. "Tình hình bên phía Vùng đất Bạc Đen thế nào rồi?"
"Dạ, theo như các huynh đã truyền tin, sự vụ ở Vùng đất Bạc Đen không có gì đáng ngại, nhưng có thể xác thực thảm họa tại thành Jarrod là do một phần chúng thúc đẩy."
Vị Thần quan nhếch mép cười khẩy. "Lũ ngoại đạo tôn thờ dục vọng và tham lam, chúng có cái bụng không đáy và cái miệng đói không bao giờ ngừng nghỉ. Không có gì lạ khi chúng muốn nuốt chửng cả thành Jarrod. Nhưng mà..." Thần quan kéo dài giọng, ngừng một chút rồi mới nói tiếp. "Ta không nghĩ chúng lại cả gan diệt thành, không chừa lại một ai. Chúng có nói lý do là gì không?"
"Dạ, theo như con biết từ các huynh thì chúng chỉ nhận lỗi lầm, không biện minh và giải thích. Đồng thời, chúng có cung cấp cho ta cống phẩm."
Thần quan chắp tay sau lưng, ông ta ngửa đầu nhìn lên trần có họa lại con đường bằng gập ghềnh không có lấy một ngã rẽ theo chiều dài của hành lang, ngay chỗ ông đứng, trước cửa gian sảnh cầu nguyện nhìn lên có thể thấy khuôn mặt hiền từ của Thần Khởi Đầu Arlen với hai mắt nhắm nghiền và đôi mắt thứ ba có đồng tử kép đang mở bừng, đằng sau vị thần mà họ tôn thờ là những đứa trẻ đang đi theo bước chân người. Ở phía sau họ, là những dấu chân để lại rõ rệt, có đoạn mưa sa và gió lốc nhưng không lấp kín dấu chân của họ đã để lại.
"Cống phẩm là tất nhiên, nhưng tình hình hiện tại sao có thể dùng cống phẩm để thương lượng? Ta phải giải thích thế nào với bên phía hoàng gia nếu họ có hỏi tới?" Thần quan lắc đầu. "Thần Khởi Đầu thông thái không cho chúng sự sáng suốt vì thói ngạo mạn của mình, ta không trách chúng. Nhưng ta sẽ không nhượng bộ. Bảo với chúng cho ta một lời giải thích rõ ràng, nếu không hậu quả thì tự gánh lấy."
"Vâng ạ." Vị linh mục thành kính cúi đầu, cậu ta cũng toan sẽ lùi xuống nhưng chợt nhớ ra gì đó. Cậu ta khựng lại, cúi người lần nữa rồi cất lời. "Còn có một vấn đề con không rõ có nên báo cáo với người không." Nhận được ánh mắt cho phép của Thần quan, cậu mới thở phào một cái rồi nói. "Là về Bá tước Evangeline vùng Berkley phía Nam ạ. Theo như tình báo thì Bá tước Evangeline đã rời lãnh địa một thời gian, hắn đã ghé qua thành Jarrod, có vẻ là may mắn thoát khỏi sự kiện thảm khốc của thành Jarrod sau đó tiến vào Vùng đất Bạc Đen, dường như là để tham gia vào buổi đấu giá của Thương hội Nửa Đêm. Sau đó hắn bị Thương hội gài bẫy, trở thành một trong số nạn nhân của vụ việc náo động lần này. Khi mọi chuyện kết thúc, hắn nhanh chóng trở về lãnh địa của mình."
"Evangeline... Ở phía Nam không có sự hiện diện của thần điện chúng ta, con biết là tại sao không?"
"Là vì bọn họ ngu muội, không nhìn thấy được sự thông thái sáng suốt của Thần Khởi Đầu vĩ đại ạ."
"Ha ha, đúng. Đúng một phần!" Thần quan gật đầu hài lòng nhìn đứa trẻ trước mặt, ông thoải mái giải đáp khúc mắt cho cậu nghe. "Sự mở rộng của thần điện là điều quan trọng, trước kia, các vị Thần quan ưu tú đã tích cực trong việc truyền giáo và khai sáng các tín đồ lạc lối nên thần điện đã đi khắp nơi để khai sáng cho những kẻ vô thần. Trong đó có phía Nam."
"Xin người thứ lỗi nếu con có nói sai, chỉ là theo như con biết là họ đã từ chối chúng ta phải không ạ?"
"Nói chính xác là chúng ta từ chối bọn họ."
"Dạ?"
"Ta còn nhớ, khi ta cũng chỉ là một linh mục giống như con. Ta được một vị Thần quan dẫn dắt, cũng chính là người chủ động trong nhiệm vụ đi truyền giáo, và sau khi thành công xây dựng thần điện tại một số khu vực, người đã tiến về phía Nam để tiếp tục trọng trách của mình. Nhưng, Evangeline là phía đã đưa ra điều kiện quá quắt khi chúng ta có nhã ý muốn xây dựng một thần điện ở nơi đó."
"Là điều kiện gì vậy ạ?"
"Diệt sạch ma thú."
Cậu linh mục trẻ hít một hơi sâu khi nghe Thần quan lạnh lùng nói ra.
"Phía Nam là nơi có địa hình rừng núi hiểm trở, nhưng từ trước đến nay lại không phải là chốn có ưu thế quân sự và giao thương vì sự tồn tại của ma thú. Ma thú trú ngụ ở phía Nam rất nhiều và không dễ gì kiểm soát, tuy rằng không đến mức có thể gây ra Thủy Triều Ma Thú, nhưng chắc chắn sẽ rất nguy hiểm nếu có suy nghĩ muốn dọn dẹp nơi đó. Ta tin rằng Thần Khởi Đầu sáng suốt cũng sẽ không muốn chúng ta làm chuyện ngu ngốc. Bọn chúng nghĩ sự tồn tại của thần điện là gì chứ? Thần điện được xây dựng là nơi để những đứa con vô thần tìm được chốn về chứ không phải chỗ để bị lợi dụng cho chúng trục lợi." Thần quan hừ lạnh một tiếng. "Điều mà con nghe được, chúng ta bị tộc Evangeline từ chối chắc hẳn là trò mèo của bọn chúng. Còn xa lạ gì nữa bộ mặt trơ tráo của quý tộc đâu? Chỉ biết giữ khư khư sĩ diện hảo của bản thân là giỏi."
Thần quan dừng lại khi phát giác ra giọng điều của mình có phần gay gắt, ông ta hắng giọng. Nhìn sang vị linh mục trẻ, đều giọng nói:
"Vậy là Evangeline có dính líu gì tới vụ việc đó ở lãnh địa của Ác ma sao?"
Linh mục trẻ lắc đầu. "Dạ không, bên phía Ác ma cũng bảo Evangeline cũng chỉ là nạn nhân. Khan Evangeline, Bá tước tân nhiệm của vùng Berkley là kẻ vô năng, không có ma lực. Con thiết nghĩ, mục đích của hắn là tiến vào Vùng đất Bạc Đen để tham gia vào buổi đấu giá ngầm, tìm ra phương pháp nào đó cải thiện thể chất của mình."
Thần quan trầm ngâm một lúc rồi nói. "Đúng là kẻ đáng thương, nếu ngay từ đầu chúng thành kính thờ phụng ngài Arlen thông thái của chúng ta thì biết đâu số phận khởi đầu của hắn ta sẽ khác."
"Xin thương xót cho kẻ ngu muội đáng thương ấy, Paamova." Linh mục cúi đầu, đặt tay lên trán rồi giơ lên cao, miệng ngân lên câu đạo hiệu.
Thần quan nhàn nhạt gật đầu trước sự cảm thông của cậu linh mục trẻ, có vẻ như cuộc báo cáo cũng kết thúc tại đây thì cậu ta tiếp tục lên tiếng:
"Còn một chuyện nữa ạ, bên phía Vùng đất Bạc Đen có ý muốn thâu mua lại thành Jarrod để mở rộng lãnh địa. Việc này các huynh không dám đưa ra quyết định nên có bảo con báo lại cho người, mong người khai sáng cho họ nên phải làm thế nào."
Thần quan hơi chau này, trong thâm tâm lại cảm thấy khinh thường Ác ma dữ dội hơn. Các tín đồ của Thần Khởi Đầu Arlen không phân biệt chủng tộc, nên gần như là đủ loại thành phần quỳ mọp dưới chân người, dâng lên lòng thành kính tôn thờ. Song, tuyệt đối chẳng có tộc Ác ma nào là trở thành tín đồ của Thần Khởi Đầu. Thế nên ông chẳng bao giờ đặt ra chút tôn trọng nào dành cho bầy lũ Ác ma, trừ khi phải ngoại giao với chúng.
"Việc này cứ để bên Ban Hành Chính lo đi, nhưng hãy nhắc khéo họ nâng cống phẩm cần thu lên gấp đôi. Dù sao chuyện này cũng do bọn chúng gây ra." Thần quan thờ ơ chỉnh lại vạt tay áo sạch sẽ ngăn nắp không có một nếp nhăn của mình.
"Có thể tăng gấp ba đó ạ." Vị linh mục trẻ vừa nói ra liền bịt miệng mình lại, mặt mày tái mét nhìn Thần quan. "Con, con xin lỗi. Con không có ý xem thường quyết định của Cha."
"Sao con lại nghĩ vậy?" Thần quan phẩy tay ra vẻ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt đó. "Tăng gấp đôi cống phẩm cũng đủ khiến chúng ấm ức muốn khóc rồi đấy, nhưng chúng sẽ cắn răng chấp nhận vì lòng tham của mình. Nếu tăng gấp ba chỉ khiến chúng tức giận và quyết định bỏ mảnh đất đó thôi, làm vậy chúng sẽ thấy mình bị lỗ nhiều hơn lời mà. Vì là thành chết nên nếu có bán lại cho quý tộc cũng là một điều gian nan. Cuối cùng, có thể khu vực đó sẽ bị bỏ hoang một thời gian và xuống giá."
"Dạ, đầu óc con ngu muội không nhìn xa rộng được như Cha. Chỉ là, con nghĩ tới một khu vực nằm cắt ngang Vùng đất Bạc Đen và thành Jarrod." Linh mục trẻ hơi liếc mắt, nhìn thấy Thần quan đang lắng nghe mình. Cậu được tiếp thêm can đảm mà nói liền mạch. "Là Đồi Lặng Thinh ạ. Khu vực đó không thuộc phạm vi lãnh địa của bên nào, nếu chúng ta bán đi cùng với thành Jarrod thì cống phẩm có thể tăng lên gấp ba."
"Theo ta nhớ, Đồi Lặng Thinh quỷ dị nuốt chửng mọi âm thanh của kẻ xâm nhập phải không? Thần điện từng đến đó thăm dò mà không thu được kết quả gì, cũng chẳng có gì nguy hiểm ngoại việc âm thanh hoàn toàn biến mất nên chúng ta cũng không tiếp tục lưu tâm. Nói thẳng ra, chỗ đó chẳng có lợi thế gì cả. Hừm... Con nghĩ lũ Ác ma sẽ chịu giao kèo bấp bênh này sao? Nếu bảo tặng kèm khu vực đó cùng với thành Jarrod ta thấy còn dễ nghe hơn."
"Thành Jarrod tăng giá trị gấp ba có thể gây phẫn nộ, nhưng kèm theo Đồi Lặng Thinh thì lại khác. Ít ra, sẽ không cho lũ tham lam đó có cảm giác mình quá lỗ. Nếu chúng không đồng ý, ta cũng có thể cho chúng thêm ít thông tin ngoài lề, ví như ngoài chúng còn có một bên khác đã có ý định thâu tóm thành Jarrod bằng bất cứ giá nào."
"Hửm? Còn bên nào nữa à?" Thần quan thắc mắc trong giây lát.
Không quá khó hiểu trước đề xuất của cậu linh mục, nếu như có bên nào nhúng chân vào muốn thâu tóm khu vực đó, vậy trò mèo mà Vùng đất Bạc Đen gây ra với thành Jarrod chẳng phải công cốc sao? Huống chi, đâu biết được thành Jarrod sau khi có chủ nhân mới sẽ trở thành cái gì, là bạn hay là thù? Tộc Ác ma không dễ gì xem ngoại nhân là bạn, nên chắc chắn kẻ nắm trong tay thành Jarrod sẽ trở thành thù địch.
Vị linh mục lắc đầu, cười nhẹ bảo. "Không ạ. Chúng ta chỉ cần quăng mồi."
Thần quan khựng lại, nhìn chằm chằm vị linh mục trẻ một lúc rồi ngửa đầu bật cười sảng khoái. Điệu cười hứng chí của ông ta vang vọng khắp hành lang vắng vẻ.
"Ha ha ha. Tốt, tốt lắm. Con tên gì, con trai?"
Vị Thần quan gật đầu hài lòng với thái độ của linh mục trẻ, ông ít khi hỏi đến tên của các linh mục vì điều đó không cần thiết. Linh mục trong thần điện có rất nhiều, việc nhớ hết tên tuổi và mặt mũi của họ không phải là dễ, mà thật ra cũng chẳng cần thiết lắm. Huống hồ chi, sắp tới ông sẽ nhận được sứ mệnh mới tại thần điện trung tâm Daumantas, thần điện lớn nhất Đế quốc và tọa lạc tại thủ đô Rictlea. Nhưng ông ấn tượng với cậu linh mục trước mắt này, nên ông nghĩ mình cũng nên đặt cách cho cậu chút hồng ân.
Sẽ có gì tuyệt vời hơn khi được một Thần quan để ý chứ?
Cậu linh mục trẻ ngẩng đầu, nhìn Thần quan bằng đôi mắt sạch sẽ, trong veo.
"Dạ thưa Cha, tên của con là Xanthe."
* * * * *
Thời gian này mình khá bận nên lịch ra chương chắc không cố định, nhưng vẫn sẽ cố gắng ra đều 1 tuần 1 chương nhé. Ví dụ chương 95 hôm nay cũng gần 6k chữ đó mấy bồ.
Anh Trai Nhân Vật Chính