Anh Trai Nhân Vật Chính
C65: Anh Trai Nói Chuyện Với Chủ Hội Bồ Câu Mỏ Xanh
Sáng hôm sau, một ngày mới cực kỳ tệ hại. Khan chỉ vừa ngủ được có hai tiếng vì cơn đau của lời nguyền bắt đầu tra tấn hắn khi tác dụng của thuốc ức chế hết hiệu nghiệm. Có tin xấu là thuốc ức chế lời nguyền không có nhiều, chỉ còn lại hai lọ. Song, bên cạnh đó vẫn còn tin tốt là nữ Hầu tước, lãnh chúa cai trị vùng đất này đã đồng ý gặp mặt hắn. Chỉ là, ở phía Bồ Câu Mỏ Xanh lại không vội đòi hỏi "thanh toán" như thế nào cho chuyện này. Eros chẳng nói rõ lý do, hoặc là cấp trên cũng không hề cho cậu ta biết tại sao.
Và những chuyện đó còn chưa phải tệ nhất.
Khan đang dùng dở bữa sáng thì Eros xuất hiện cho hắn hay tin mình đã trở thành kẻ bị truy nã vì tội gây tổn hại tài sản bỏ trốn, và không chỉ một, kế đó là tội ăn cắp vật phẩm đấu giá của rất nhiều khách hàng thuộc Thương hội Nửa Đêm. Hiện tại, không chỉ thị trấn Batista mà cả Vùng đất Bạc Đen đều có thông cáo truy nã hắn và đồng bọn của mình, cũng như cổng chính ra vào lãnh thổ cũng được canh gác nghiêm ngặt.
Khi thông báo tin xấu này cho Khan, Eros lẳng lặng quan sát Khan sẽ có phản ứng gì.
Khan rất bình tĩnh, cứ như là đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra vậy.
"Hành động nhanh thật."
"Bọn chúng cùng một giuộc cả, anh vẫn muốn gặp ả Hầu tước?" Saul dùng xong bữa sáng từ lâu, song vẻ mặt cau có của cậu bây giờ rất giống điệu bộ của người bị cho nhịn đói vô cớ.
"Ừ, muốn giải quyết vụ này nhanh gọn thì chỉ còn cách gặp mặt thôi." Khan không muốn dùng đến cách này vì nó quá phô trương, nhưng nếu hắn không giải quyết nhanh thì chuyện tồi tệ nào sẽ xảy đến nữa?
"Ngài có vẻ không bất ngờ gì lắm?" Walsh đã được thả tự do và đứng ở góc không gần cũng không xa chỗ Khan, ban đầu hắn muốn đứng ở phía sau Khan, nhưng lão già nguy hiểm kia lại mỉm cười cực kì đáng sợ khiến hắn không dám nhúc nhích.
"Chỉ là khúc mắc được giải đáp nên quên mất việc phải bất ngờ thôi."
Nhận được những cái nhìn tò mò, Khan đặt nĩa xuống, tay đan vào nhau đặt ở chỗ trống trên bàn. Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ:
"Thật ra lúc ta bị hạ lời nguyền, Dion hoặc ai cũng được, miễn là người bên bọn chúng có thể uy hiếp và đe dọa tính mạng của ta mà dễ dàng bắt ta đi. Nhưng khách sạn lại bất ngờ tan hoang ngay sau đó. Một cuộc bắt cóc quá ầm ĩ không cần thiết."
"Vậy là bọn chúng đã nhắm vào anh ngay từ đầu?" Saul nói.
"Ừ, lý do gì thì chưa rõ. Nhưng mà có thể thấy ả Trưởng hội như đang đoán được đường đi nước bước của chúng ta vậy. Cô ta ra tay trước cả khi chúng ta muốn làm gì đó."
Lauriel dường như biết Khan sẽ trốn thoát được, nhưng ả không ngăn cản. Sau đó, ả gán cho hắn một tội danh để quang minh chính đại giữ hắn trong cái lồng giam to lớn. Dù gì đi nữa thì hắn cũng là một quý tộc của Đế quốc Arevil, sẽ không dễ dàng gì mà bắt giữ hắn lâu dài được. Tuy rằng hắn chỉ là một Bá tước ở vùng sâu vùng xa thì lòng tự tôn của Đế quốc Arevik cũng sẽ không cho phép quyền uy của mình bị khiêu khích. Nhưng nếu hắn "phạm tội" trên lãnh thổ do chủng tộc khác cai trị, theo luật của Liên Hội Hòa Bình Chủng Tộc thì hắn phải bị bắt giữ cho đến khi cuộc điều tra kết thúc hoặc là được bên phía có quyền lực cao hơn bảo lãnh ra.
Chắc là ả nghĩ hắn sẽ không mua chuộc được Hầu tước Vùng đất Bạc Đen.
Mua chuộc chỉ phần phụ thôi.
"Homer thế nào rồi?" Khan hỏi thăm kẻ xui xẻo không biết sống chết ra sao.
"Còn thở." Molly chán chường trả lời. "Con chó ngốc kia suýt tí nữa là giết chết hắn ta. May mà tôi ngăn lại kịp đấy."
"Tôi đã rất kiềm chế rồi đấy!" Lai quạu quọ đáp.
"Thế à, tôi thấy cô Molly ngăn lại có vẻ rất miễn cưỡng." Ibrahim nói với vẻ nghiền ngẫm.
"Phải đó, vì tôi nghĩ hắn mà sống dai thêm một chút nữa thôi là bầu không khí của thế gian sẽ bị ô nhiễm cho xem. Quá nguy hại cho môi trường." Molly cười mỉa, đanh đá đáp lại.
Một buổi ăn sáng ồn ào và bất ổn. Khan không phiền vì chuyện đó mà tiếp tục dùng bữa của mình cho xong, dù rằng hắn không còn tâm trạng nhai nuốt. Nguồn cơn của sự mất hứng này là vì số tin tức xúi quẩy kia. Chỉ là tới khi hắn đã dùng xong bữa sáng, những người khác cũng thế. Thì Eros vẫn chưa có dấu hiệu rời đi.
"Ngươi còn ở đây làm gì?" Saul lên tiếng hỏi thay cho thắc mắc của Khan, nhưng thái độ thì không thể gọi là tốt. Thậm chí là trông có vẻ rất muốn gây sự.
Bây giờ Khan có thể khẳng định là Saul rất không ưa Eros, hẳn là có lý do đặc biệt nào đó mà hắn không biết. Cho dù cậu ta có điên thế nào đi nữa cũng không phải là người quá lưu tâm đến ai chỉ với vài lần gặp mặt để mà tỏ thái độ phân biệt đối xử giống hiện tại.
"Ta cần nói chuyện riêng với ngài Bá tước nên rất vui lòng chờ ở đây." Eros bình tĩnh trả lời.
"Không cần." Saul lạnh lùng từ chối.
Khuôn miệng của Khan hơi giật, hắn nên là người từ chối mới đúng chứ nhỉ?
"Ta không hỏi xin ý kiến của ngươi." Eros khinh miệt đáp.
"Anh muốn nói chuyện riêng với cậu ta thật à?" Saul ngoảnh đầu hỏi Khan, giọng ngấm ngầm cảnh cáo hắn nên từ chối thuận theo ý cậu.
Vờ như không thấy dấu hiệu quá rõ ràng đó, Khan gật đầu cho câu trả lời.
Mặt mày Saul tức khắc u ám, nhưng cậu ta không nói gì nữa.
Chỉ có mỗi Eros là nhếch miệng cười đắc ý, trong thoáng chốc, dáng vẻ lạnh lùng như tảng đá lập tức nứt rạn.
Không phải Khan cố tình làm trái mong muốn của Saul, mà hắn cũng đoán được cuộc trò chuyện riêng tư này sẽ hướng tới đâu. Hẳn là Eros không phải là người yêu cầu, mà là một kẻ cao hơn.
Từ những thiện ý hắn nhận được ở Bồ Câu Mỏ Xanh, có thể cuộc trò chuyện sắp tới sẽ không theo hướng tiêu cực.
"Không được đâu chủ nhân." Lai hiếm khi cùng hội cùng thuyền với nhân vật chính mà lên tiếng tán thành. "Giờ chủ nhân không nên ở một mình đâu á, ngài gặp nguy hiểm nữa thì sao?"
"Ta sẽ không tổn hại khách hàng của hội." Eros không hài lòng với thái độ ẩn ý của Lai, rằng mình là kẻ phải được dè chừng cẩn thận.
"Ta cũng có thể nói được như vậy." Kelcey im lặng suốt bữa sáng cuối cùng cũng lên tiếng. "Chỉ cần còn miệng và lưỡi thì mở miệng nói lấy trăng vớt sao có là gì."
Từ khi Kelcey tỉnh dậy là anh ta đã chủ động nói cho Khan biết. Aloin có lẽ cần phải nghỉ ngơi hơi lâu. Khan cứ nghĩ sẽ không nghe giọng điệu mỉa móc sắc bén của ai đó một thời gian, không ngờ Kelcey cũng không kém cạnh gì. Có lẽ do họ dùng chung một cơ thể nên có nhiều điểm tương đồng chăng? Ít ra thì trông Kelcey có khí thế trưởng thành chín chắn hơn.
"Bồ Câu Mỏ Xanh sẽ không tổn hại đến một cọng tóc của Bá tước." Eros khẳng định bằng giọng chắc nịch. Mặc cho người của Khan đều nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ và không thiện chí.
"Ta sẽ không sao." Khan đứng dậy sau khi dùng xong bữa, hắn nói một câu điều đình. "Kahan đảm bảo điều đó."
Bầu không khí bất thiện xung quanh người của Khan bị dập tắt ngay tức khắc. Eros khó hiểu nhìn quanh, không biết Kahan là kẻ nào mà khiến bọn họ ngoan ngoãn nhanh chóng đến vậy. Đến cả Walsh cũng có cùng bộ dạng vướng mắc với Eros, nhưng hắn ta ngoan ngoãn vờ như mình không biết gì.
Một con sư tử khôn ngoan hơn vẻ ngoài của nó.
"Tôi sẽ canh gác ở ngoài." Lai giơ tay xung phong nhận trách nhiệm không ai giao phó, tinh thần tự giác vô cùng mãnh liệt.
"Tôi, tôi nữa!" Elijah lớn giọng. Dường như cậu ta đã thu gom hết dũng khí từ nãy giờ để lên tiếng. Tuy rằng bộ dạng trông vẫn vụng về như trước, nhưng ánh mắt của cậu ta đã thay đổi hoàn toàn. Không còn u ám dè chừng và cảnh giác với cả thế giới như ban đầu.
Eros đưa hắn đến một căn phòng trông rất bình thường, bên trong giống phòng làm việc bàn giấy. Nhưng có một thứ quá nổi bật so với một căn phòng bình thường lại ở đây, một tấm gương pha lê toàn thân. Khan nhướng mày nhìn Eros vẽ vài ký hiệu ma thuật lên tấm gương sau đó cúi người lùi ra phía sau hắn.
Tấm gương pha lê sáng lên, bên trong hiện ra một nhân ảnh không rõ ràng, trông giống một cái bóng hơn.
"Rất hân hạnh được gặp ngài, Bá tước."
Kẻ này là ai? Từ giọng nói có phần trung tính, Khan không thể đoán chắc người này là nam nữ. Không, hắn còn không thể dám chắc đối phương có phải là người không nữa.
Khan lễ phép chào rồi trực tiếp hỏi thẳng, "Ngươi là chủ nhân hội Bồ Câu Mỏ Xanh?"
"Eros, ra ngoài đi." Thay vì trả lời hắn, đối phương yêu cầu ở cùng hắn một mình.
Eros dạ vâng sau đó quay người rời khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, cậu ta không hề ngẩng đầu lên một cái. Thái độ phục tùng không chút nghi ngờ.
Cửa vừa khép lại, Khan có nghe một chút xôn xao ở bên ngoài. Nhưng ngay sau đó lại chẳng còn nghe thấy gì nữa.
"Ma thuật." Kahan ở bên trong đầu Khan lên tiếng. "Không ai nghe thấy nữa."
Biểu cảm của Khan vẫn không biểu lộ chút gì sau khi nghe Kahan tiết lộ.
"Những gì ta sắp nói sau đây, ngài cũng không mong ai nghe thấy đâu. Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngài, có muốn cũng không thể."
Nói vậy là ý gì? Khan không đoán được ý định của kẻ này.
"À phải rồi, trả lời câu hỏi khi nãy của ngài. Phải, ta là chủ hội Bồ Câu Mỏ Xanh, chắc là vậy?"
Tên này đang đùa mình đấy à. Khan khoanh tay lại trước ngực, có chút không kiên nhẫn với cuộc trò chuyện này.
"Hừm, chuyện này khó giải thích lắm. Nhưng nó cũng không quan trọng. Ta muốn gặp Kahan một chút, ngài gọi nó ra được không?"
Khan đã kiểm soát biểu cảm của mình rất tốt nên hắn chắc chắn mình không để đối phương phát hiện ra cái gì. Sao kẻ này lại biết Kahan? Không, tại sao hắn biết mình có Kahan?
"Gặp Kahan hả?" Kahan ngây ngô hỏi.
Phải thử hắn ta xem. "Kahan? Ý ngươi là Rắn Vua Kahan? Sao ta có được Linh Hồn Sơ Khai chứ? Ngươi đang trêu tức ta đấy à?" Khan tức giận quay người muốn rời đi thì kẻ bí ẩn trong gương lại lên tiếng.
"Ngài không muốn biết tin tức của Linh Hồn Sơ Khai khác sao?"
Khan hơi khựng lại, nhưng không phải vì tin tức đó.
"Ta nói là mình muốn biết khi nào nhỉ?" Khan hơi nghiêng đầu, để một nửa khó chịu trên mặt mình hiện rõ cho ai đó thấy. "Ta muốn gặp Hầu tước, không phải ngươi."
"Ồ... Ngài thật sự không muốn biết về Linh Hồn Sơ Khai... Nhưng có mỗi Kahan là không đủ đâu. Tên nhóc cứng đầu đó có thể là linh hồn đầu tiên được tạo ra. Nhưng trí tuệ thì chẳng khác gì đứa con nít, lại còn bị thiểu năng ngôn ngữ. Thiết nghĩ... Ngài đi đâu vậy?"
Khan nắm lấy tay cầm cửa vặn xuống nhưng cửa cứng ngắc không chịu mở ra theo ý hắn. Có vẻ hắn bị nhốt ở trong đây rồi. Trừ khi tên kia muốn thì hắn không tài nào ra khỏi đây được.
"Cho dù ta thật sự có Kahan đi chăng nữa, ngươi nghĩ ta sẽ tiếp tục nói chuyện với kẻ đang sỉ nhục người của mình sao?" Khan từ bỏ, không có ý định mở cửa nữa. Hắn đi tới chỗ bàn làm việc ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một tập giấy tờ giở ra xem. Là báo cáo chi phí thanh toán và giao dịch trong nội bộ của Bồ Câu Mỏ Xanh, nhưng là của mấy năm về trước.
"Thứ nhất là Kahan không phải người. Thứ hai là tôi đang nói sự thật thôi." Tên đó à lên một tiếng. "Chắc là Kahan đang tức giận rủa xả trong đầu ngài rồi. Ngài có thể gọi nói ra, tôi sẽ chỉ nó chửi vài từ mới thay vì mấy từ cũ rích đó."
Kẻ này có vẻ biết rất rõ về Kahan.
Đúng là Kahan đang ở trong đầu hắn rủa sả nào là "Ngu ngốc!", "Thiểu năng!", "Điên khùng!", "Chết tiệt!", "Bù nhìn rơm!", "Não úng nước!" rồi lặp lại, một vòng tuần hoàn mấy câu xỉa xói không thấm vào đâu.
"Ngươi là ai?" Khan hỏi thẳng.
"Chủ nhân hội Bồ Câu Mỏ Xanh."
Xem ra là không có ý định trả lời đàng hoàng.
"Ngươi gặp Kahan để làm gì?"
"Tôi cần chứng thực một chuyện..."
Khan nghiêm túc suy nghĩ rồi đồng ý. Hắn đứng dậy đi đến trước gương. Cái bóng bên trong gương vẫn mờ tịt, không thể nhìn rõ hình dáng. Khan kêu gọi trong đầu, bảo Kahan đi ra.
Một con rắn xông ra ngay tức khắc, miệng há rộng khè với chiếc gương pha lê.
Cái bóng lờ mờ đó không hề nhúc nhích.
"Đúng là Kahan rồi nhỉ."
"Thiểu năng!" Con rắn rít lên, chửi tên đó rất hăng.
"Chậc, khi ngươi bị ai đó chửi, thì ngươi phải im lặng. Đỉnh cao của sự im lặng là khinh bỉ. Chỉ cần ngươi im lặng thì người mệt chính là kẻ đang chửi ngươi. Nghĩ thử xem, ngươi chửi ta như vậy thấy có mệt không?"
Kahan lập tức im lặng suy nghĩ, rồi hai mắt đen của nó chớp chớp. "Đúng ha."
Khan xoa mặt, con rắn ngốc này. Nói vậy cũng tin à.
"Ngươi nghĩ ta cũng ngốc sao?" Khan lạnh lùng lên tiếng.
"... Tôi quên mất ngài còn ở đây."
Khan nhướng mày trước câu trả lời mình vừa nghe được, không phải là cố tình nói để trêu chọc hắn. Mà kẻ này thật sự quên mất.
"Kahan, ngươi thật sự tự nguyện đi theo ngài Bá tước à?"
"Bá tước nào?" Kahan bò lại lên người của Khan, khó hiểu hỏi lại.
"Khan Evangeline, chủ nhân của ngươi bây giờ."
"Phải!!!" Kahan reo lên. "Chơi cờ caro rất vui!"
"Cờ caro?" Đáp án khiến đối phương bất ngờ.
"Là một trò chơi." Khan trả lời, rồi kể ra chuyện ở Đồi Lặng Thinh cho đối phương nghe.
"Thế thì có khác gì ngươi dụ dỗ con nít đâu?"
Tên đó nói thế cũng không sai.
"Nhưng ta không ép Kahan đi theo mình, nếu nó không muốn ta cũng không cản." Tuy rằng hắn thật sự cần Kahan để có được ma lực, song nếu như Kahan thật sự không muốn thì hắn cũng sẽ không ép buộc.
"Chủ nhân ngốc muốn bỏ ta?" Kahan đột ngột kêu lên.
"Không có. Ta chỉ nói ngươi muốn đi theo ai là quyền của ngươi, ta không ép ngươi làm cái gì cả." Khan từ tốn giải thích.
"Theo chủ nhân ngốc hết." Kahan cười khúc khích.
Tên đó lẩm bẩm, "Xem ra... là tự nguyện thật."
Khan vẫn chưa rõ mục đích thật sự của tên chủ hội. Có vẻ như tên đó thật sự rất quan tâm đến Kahan, chưa rõ bằng cách nào mà hắn đã biết Khan có được Kahan. Nội việc rất rõ tính cách của Kahan như thế nào cũng nhìn ra được hắn và Kahan từng có mối quan hệ mật thiết hơn bình thường.
"Được rồi, thế thì tôi sẽ nói cho ngài biết thông tin của Linh Hồn Sơ Khai khác, ngài đã có Rắn Vua Kahan rồi. Ngài muốn biết thông tin của linh hồn nào?"
Khan xoa đầu Kahan đang nghịch ngợm liếm tay mình, hắn không ngẩng đầu vào tấm gương, mở miệng nói:
"Có chút hiểu lầm rồi, ta có nói là muốn biết à?"
"... Hả?"
Tên đó kinh ngạc, hình bóng mờ nhạt trong gương có chút nhiễu loạn.
"Xong chưa? Ta muốn ra ngoài."
"Ơ...?"
Chủ hội Bồ Câu Mỏ Xanh thật sự rất hoang mang vì tình hình này không đúng với kịch bản lắm.
* * *
Hóng comment của cả nhà ạ!!
Phần này sẽ dài hơn phần ở lãnh thổ Thú nhân một chút nên là mong mọi kiên nhẫn, cũng như support tinh thần cho tác giả (bắn comment á) nữa nhen!!!
Anh Trai Nhân Vật Chính