Anh Trai Nhân Vật Chính
C62: Anh Trai Chỉ Tò Mò
Nhờ có la bàn định vị nên Elijah dễ dàng dịch chuyển đến chỗ của Khan trong tức thời, tuy trước đó họ có gặp trở ngại với một số cấm chế bên ngoài lối vào, nhưng Saul đã nhanh chóng phá hủy chướng ngại để cả hai thâm nhập vào trót lọt. Saul và Elijah hối hợp vô cùng nhịp nhàng cho dù đôi bên đều bày tỏ sự thù địch với nhau vô cùng rõ ràng.
Khan đang bị nhốt trong ngục giam được xây dựng dưới hầm, nó không sâu bằng hầm ngục ở thành Jarrod nhưng có thể thấy được sự quy mô của nó khi họ đi vào bên trong. Hầm ngục không có lính canh, nhưng thay vào đó là vô số cạm bẫy và các phòng giam bị khóa lại bằng ma thuật. Saul không e ngại đến việc kinh động đến kẻ chủ mưu cho sự việc lần này mà triệt phá hết mọi cạm bẫy vật lý lẫn ma thuật, cũng như đi qua từng phòng giam một để tìm người. Nếu không phải là Khan thì cậu đều lướt qua mặc cho những lời cầu xin hèn mọn của những kẻ bị nhốt không ngừng vang vọng.
Mới đầu, Elijah vẫn còn sóng bước bên cạnh cậu rất bình thường. Nhưng đi vào càng sâu thì trông Elijah càng không khỏe. Hạch tâm ma thuật được hội tụ bằng aura của Elijah cũng dần nhấp nháy, sắp sửa tan biến.
Saul đã đoán trước được chuyện này.
Tuy rằng cậu không biết làm sao mà Elijah có thể sử dụng aura khi cậu ta chưa hề mở được Linh Nhãn cũng như cấp bậc còn chưa đạt ngưỡng yêu cầu, nhưng cậu ta đã thực sự sử dụng aura của mình. Điều khiến thức sức mạnh huyền diệu ấy.
Aura không giống ma lực, nó bao bọc quanh chủ thể chứ không nằm ở bên trong. Aura không có ở trong không khí, đất, nước hay lửa như ma lực. Aura tồn tại trong mỗi sinh linh kể từ khi họ ra đời, cùng với tiềm năng của họ. Hơn hết là, aura không dễ dàng sử dụng như ma lực, không đơn giản với việc rèn luyện chăm chỉ là có thể điều khiển tùy ý.
Aura là một phạm trù khác, ma lực không thể so sánh được.
Ở kiếp trước, cậu chưa gặp người nào như Elijah. Còn trẻ thế này mà đã biết sử dụng aura bằng bản năng của mình không thông qua chỉ dạy của bậc thầy hay hiền giả nào.
Có thể nói cậu ta chính là thiên tài. Nhưng thiên tài cũng là người bình thường thôi, cũng sẽ mắc sai lầm. Hậu quả của việc đi theo bản năng mà không có ai chỉ cho đường lối chính xác là…
Sinh lực kiệt quệ.
Elijah khựng lại, đột ngột quỳ xuống, tay cầm lấy quyền trượng chống trên đất để bản thân không phải gục ngã. Cậu ta cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng thổ huyết.
Elijah chật vật lau đi búng máu trên miệng. Hạch tâm ma thuật trên cây quyền trượng cũng biến mất. Hai mắt cậu tối đi khi nhìn lại tình trạng của mình, nhưng cậu không nói gì cả. Gắng gượng đứng dậy, Elijah run rẩy nói với người bên cạnh đang đứng yên như chờ mình.
“Đ-đi tiếp thôi.”
Chết tiệt! Sao cậu lại lắp bắp nữa rồi? Elijah chưa bao giờ ghét thói xấu này của mình như hôm nay. Cậu càng có thêm quyết tâm trị tật nói lắp này của mình, xếp nó ở mục tiêu thứ hai.
“Lần sau đừng dùng cách đó. Cậu sẽ chết.” Saul dẫn đường đi trước, cho Elijah một tấm lưng thẳng thớm mà lạnh lùng.
Elijah không nói gì cả, cố gắng đuổi kịp bước chân của Saul đã khiến cậu phải mệt nhọc hết sức rồi. Nhưng nếu cậu có đủ hơi để trả lời thì cậu sẽ phản bác ngay. Cậu sẽ không chết. Cậu nhất định không để mình chết.
Cậu không phải là một Elijah nhỏ bé vô dụng nữa!
Đi được một quãng thì Saul chợt dừng lại trước một phòng giam. Elijah những tưởng đã đến chỗ cậu chủ Khan, nên cậu không vội nhìn kỹ mà vui vẻ chạy đến song sắt nhìn vào, trên cửa miệng đã đặt sẵn tiếng gọi thế mà sự hiện diện của người ở bên trong lại khiến cậu thất vọng.
Không phải cậu chủ.
“Sao lại là tên đầu cà chua này…”
Saul nhìn la bàn đang chỉ hướng, cậu cảm nhận được sự hiện diện của Khan đang ngày càng gần rồi. Không cần phải để tâm đến những kẻ râu ria. Saul quay đầu đi thẳng, chẳng để tâm Irwin đang ở trong ngục giam trừng mắt nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng hung hăng.
“Các ngươi không định thả ta ra sao?” Irwin hét lên khi thấy cả hai thực sự bỏ đi.
Giọng của Irwin không hề nhỏ, vậy mà Saul hay Elijah chẳng thèm quan tâm, ngoái đầu lại nhìn một cái cũng không.
“Ta có thể giúp các ngươi!”
Bước chân của Saul khựng lại.
Irwin mừng rỡ nhưng không thể hiện ra mặt, gã tưởng mình đã thuyết phục thành công nên vội vã cất giọng nói thêm. “Ta sẽ hỗ trợ cũng như đền công các ngươi xứng đáng.”
Trước sự mong chờ của Irwin, Saul xoay người lại, và ném cái nhìn lạnh nhạt không chứa bất cứ thứ gì ở trong mắt chiếu thẳng vào Irwin. Lồng ngực gã đập như trống dồn. Cậu ta lên tiếng, sắc thái thờ ơ trong từng từ thốt ra khiến gã cảm thấy mình đang rớt thẳng xuống vực thẳm băng giá.
“Không tự lượng sức cũng là một cái tội.”
Dứt lời, cậu ta lại xoay người rời đi. Lần này Irwin có kêu gào chửi bởi thế nào thì cậu ta vẫn không hề ngoái đầu lại dù chỉ một chút. Irwin sững sờ nhìn theo bóng cậu ta và tên còn lại mất hút, miệng mấp máy vài lần rồi không phát ra âm thanh nào nữa.
*
“Cậu… sao lại ở đây?”
Khan giật mình trước sự xuất hiện đầy thần kì của nhân vật chính. Tất nhiên được nhân vật chính đích thân đến cứu mình là một vinh hạnh, cậu ta là một cái vé bảo đảm an toàn tính mạng của hắn. Chỉ là hắn không nghĩ mình sẽ gặp lại nhân vật chính sớm như vậy.
Tuy rằng có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Saul, nhưng Khan quan tâm tình trạng của Elijah hơn. Trông cậu ta không ổn chút nào.
“Elijah, cậu có ổn không đấy?” Khan quan tâm hỏi.
“V-vâng ạ.” Elijah sụt sùi, cậu ta thế mà khóc luôn rồi. Nhưng hình như đang cố nhịn chứ không như trước, để mặc nước mắt tuôn tự do. “Tôi khỏe l-lắm ạ.”
Không hỏi được gì ở Elijah cả. Thấy vậy, Khan đưa mắt nhìn Saul tìm câu trả lời nhưng mà cậu ta chẳng thèm hó hé gì, cứ như chẳng muốn xen vào. Cái tên không có lương tâm này!
“Cậu vừa dùng aura à?” Ibrahim đứng ở phía sau Khan lên tiếng, trông ông ta có vẻ rất ngạc nhiên.
“Cái gì? Không thể nào!!!”
Alessandro hét ầm lên khi nghe câu hỏi của lão quản gia, hắn không tin trừng mắt nhìn Elijah. Tròng mắt tím sáng lên như nhuộm phải màu trắng. Trạng thái bất thường đó xuất hiện chỉ trong thoáng chốc, Khan còn chưa kịp nhìn kỹ thì đồng tử của Alessandro lại trở về dáng vẻ bình thường.
“Không thể nào… Thật sự là… aura… Tên trắng nhách đó có thể sử dụng aura ở cấp bậc của một đứa con nít mới biết bò sao???” Alessandro lẩm bẩm gì đó như niệm chú, oán khí bốc lên ngùn ngụt. “Một trăm năm… Một ngàn năm… Khác biệt… Ngàn năm… ngàn năm…”
Chắc là hắn sốc lắm.
“Nếu không biết cách sử dụng thì chẳng khác gì cậu đang rút kiệt sinh lực của bản thân vậy. Đừng nghịch dại nữa.” Ibrahim không giở giọng châm biếm như thường ngày mà còn tử tế cho lời khuyên. Trông rất ra dáng người thầy già đang dạy dỗ học trò của mình.
Elijah mím môi không đáp. Elijah biết thừa aura là gì, cũng hiểu lời khuyên của Ibrahim là đúng. Trước đó Saul cũng đã cảnh báo cho cậu biết. Chỉ là, cậu sẽ không hứa hẹn điều gì cả. Mọi biến số đều có tính xác suất cả mà.
“Kelcey bị gì vậy?” Saul nhìn Kelcey nằm dựa vào tường, mắt nhắm nghiền như bất tỉnh nhân sự. Nhưng thực chất anh ta chỉ đang ngủ thế thôi.
“Kiệt sức nên cần nghỉ ngơi.” Khan nhìn qua Kelcey vẫn không mảy may tỉnh lại khi Saul xuất hiện. “Cũng nhờ anh ta mà Lai được cứu, sau đó Lai tiện tay cứu cậu ta.” Khan ám chỉ đến Alessandro.
Saul nhàn nhạt liếc Alessandro rồi thu hồi tầm mắt, không quan tâm nữa.
“Anh… có sao không?” Saul ngập ngừng hỏi thăm Khan, vẻ như đến cậu cũng chưa quen với phản ứng của chính bản thân mình.
“Không sao.”
Sau khi uống xong thuốc ức chế lời nguyền là hắn đã ổn hơn rất nhiều. Cơn đau của Kahan không còn, cảm giác lạnh lẽo từ tận linh hồn cũng biến mất. Kahan cũng chẳng cần phải gánh chịu đau đớn thay hắn nữa. Những tưởng Kahan chỉ là một con rắn có tư duy của con nít lên ba, thế mà không ngờ được nó cũng có thể kiên cường chống chọi đến thế.
“Không sao cái gì cơ chứ, cậu chủ quá thiện lương rồi đấy ạ. Cơ thể ngài đang gánh chịu lời nguyền nguy hiểm vậy mà còn phải chịu đựng sự tra tấn hành hạ vô nhân tính của tên Ác ma vô tri này. Thế mà cậu chủ lại nói không sao ư? Tôi thấy tiếc thương cho mấy cái xương sườn đã gãy của ngài quá đi mất. Ôi trời, cả bàn tay quý báu suýt nữa biến thành tàn phế dưới gót giày ngu muội của tên Ác ma vô lại đó nữa. Cậu chủ của tôi ơi, cậu đã cực khổ biết bao nhiêu mà thế quái nào ngài vẫn giữ được thiện tâm đến mức này vậy?” Ibrahim hơi khom người, đưa tay ôm mặt, ông nói ra một tràng dài đầy da diết và oán trách hắn bằng chất giọng sụt sùi như thể đang khóc.
Khan hơi ngẩn ra một chút. Bỗng dưng, bây giờ hắn có cảm giác mình nên trao cho ông ta tượng vàng giải Oscar.
Không phải những lời Ibrahim nói là dối trá, tuy có mức hơi phóng đại nhưng mà cái biểu cảm và giọng điệu kịch ơi là kịch như thế này là sao đây?
“Cậu chủ bị, bị tra tấn… là tra tấn…?”
“A a a a a a a a a a!!!!!”
Saul và Elijah còn chưa kịp tiếp thu sự việc Khan bị dính lời nguyền và tra tấn thì tiếng thét thống khổ cất lên ngay sau đó, vang dội khắp dãy phòng giam.
Ibrahim à lên một tiếng khoa trương, “Có vẻ là bắt đầu rồi đấy.”
Tiếng thét ấy phát ra từ bên trong buồng giam u ám, nhìn vào chỉ thấy một mảng đen như mực. Ở dưới này không có ánh sáng, đèn chỉ thắp bên ngoài nên khó mà nhìn rõ được tình hình bên trong. Song, Saul có khả năng quan sát trong bóng đêm nên hắn có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của một con sói đang gặm nhấm một ai đó.
Một ai đó, có cánh.
Con sói đó đang cắn xé một bên cánh của kẻ xấu số.
“Chậc, mong mọi người thông cảm. Con sói đó sau khi biết chủ nhân mình bị dính lời nguyền đã rất cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi nó không thể chịu đựng nổi nữa, và xin phép được chơi đùa con chim nhỏ đó một chút xíu thôi cho hả dạ ấy mà.” Ibrahim hơi liếc về phía buồng giam mở rộng cửa, nhưng ánh sáng le lói ở ngoài này không thể chạm vào sự hắc ám bên trong.
“Tha… tha cho t… Á á á á á á!!!”
“Xem con sói đó chơi vui chưa kìa.” Ibrahim cười khúc khích nói.
Có vẻ như một bên cánh của tên đó đã bị răng nanh của sói cắn đứt. Máu đen văng tứ tung, trong không gian dậy lên mùi tanh tưởi khó ngửi ngập tràn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Saul nghĩ đến những phương pháp tra tấn mà mình biết ở kiếp trước. Cậu không quá biết nhiều. Vì cậu luôn dùng thủ pháp hạ sát dứt khoát và nhanh chóng.
“Phải học hỏi thêm về tra tấn…” Saul hơi cúi đầu, miệng lí nhí về mục tiêu mới của mình trong vô thức.
“Phải giết, giết chết hắn…” Elijah đứng bên cạnh hơi loạng choạng, trong đầu chỉ muốn tống tiễn kẻ dám tra tấn cậu chủ xuống địa ngục.
Cậu ta còn dợm bước vào trong nhưng Ibrahim đã cản lại và nói hiện tại chỉ có Lai mới chơi đùa được với con chim đen đủi ngu ngốc đó thôi.
Trông họ có vẻ không ổn lắm? Khan nghi ngờ nhìn khí thế cả hai chợt thay đổi, có cảm giác đồng điệu khó nói trong khi chỉ mới vài phút trước đó hai bên đều thể hiện ra mặt vẻ khó chịu với nhau.
“Bên phía khách sạn thế nào?” Khan lảng sang chuyện khác, vấn đề này cũng quan trọng không kém.
“Tan tành.” Saul nói tiếp, như biết chính xác điều mà Khan thắc mắc. “Người bị thương không nhiều, họ đều ngủ cả. Ngủ say như chết. Quanh thị trấn cũng có vẻ tĩnh lặng kỳ dị, không một ai thức giấc sau vụ nổ động trời.”
“Có ai chết không?”
“Có lẽ là không.” Saul nói không chắc chắn, vì cậu không hề kiểm tra kỹ lưỡng.
“Hai đứa nhỏ không bị thương gì chứ?”
“Không. Tụi nó bị biến thành búp bê vải, hình dáng vậy xem ra là an toàn nhất.” Nói rồi Saul chuyển mắt nhìn Ibrahim đang mỉm cười khiêm tốn ở bên cạnh Khan. “Ai đó dường như đoán trước mọi hành động của tôi rồi nhỉ.”
“Tôi biết cậu chủ nhỏ là người chu đáo và tinh tế mà.” Ibrahim chân thành khen ngợi.
Nhưng lọt vào tai Saul thì nghe thế nào cũng cảm thấy câu nói ấy đầy châm biếm.
Saul lờ đi Ibrahim, đây là cách hữu hiệu nhất để đối đãi với kiểu người của ông ta. Cậu lên tiếng hỏi Khan. “Giờ chúng ta phải làm gì?”
“Ra khỏi đây đã. Molly đã đi đâu rồi?” Bằng cách nào đó, Khan cảm giác Molly vẫn an toàn.
“Cô ta đến Bồ Câu Mỏ Xanh trước.”
“Được rồi.” Khan gật đầu tán thành, cảm thấy may khi mình không cần phải chui vào rừng rú hay hang hóc để lẩn trốn.
Thế quái nào mà hắn cứ phải trốn chạy vậy nhỉ? Chẳng khác gì khoảng thời gian ở thành Jarrod, hắn cũng phải chật vật trốn chạy. Hơn nữa, khi đó thành Jarrod không cho phép trụ sở Bồ Câu Mỏ Xanh nào hoạt động. Ban đầu Khan không để tâm đến vấn này lắm vì đúng là không phải nơi nào cũng cho phép Bồ Câu Mỏ Xanh mở trụ sở tại đó. Cho dù nó có là mảng thông tin mạnh nhất đi chăng nữa.
“Vậy chúng ta rời khỏi đây thôi nhỉ?” Ibrahim ướm hỏi.
Khan gật đầu, dợm nói đồng ý thì tên hắc Tinh linh bỗng dưng quỳ sụp xuống, dập đầu mạnh lên đất cứng nghe rõ tiếng hộp sọ va đập.
“Xin, xin ngày hãy cho tôi đi theo ngài với ạ!!!” Cậu lớn tiếng gào lên, trong giọng nói nghe ra âm điệu nức nở van nài. “Xin ngài hãy cho tôi theo ngài!!! Tôi, tôi sẽ là con chó trung thành của ngài. Xin ngài rủ lòng thương thu nhận con chó hèn kém này!!!”
Hắc Tinh linh cầu xin như thể đây là cơ hội cuối cùng trên đời, và Khan là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Khan có thể hiểu hành động hấp tấp này của hắc Tinh linh, có lẽ cậu ta đã chịu khổ ít nhiều khi còn thuộc quyền sở hữu của Homer. Giờ đây, hắn xuất hiện và có thuộc hạ lợi hại dễ dàng nắm thóp Homer trong lòng bàn tay. Hơn nữa, ai nấy đều tỏ rõ thái độ trung thành thật tâm không giấu giếm, người ngoài nhìn vào sẽ biết ngay hắn đối đãi với người dưới trướng mình ra sao.
Đến tận bây giờ hắc Tinh linh mới lên tiếng nài xin là chứng tỏ cậu ta đã cẩn thận quan sát, chờ đợi, nắm chắc các dữ kiện mình cần rồi mới làm ra hành động này ngay bây giờ.
Cậu ta không muốn thoát khỏi viễn cảnh tệ hại này sang một viễn cảnh tệ hại khác.
Nên nói cậu ta là người khôn ngoan hay là một tên cứng đầu đây?
“Lai, dừng được rồi đấy. Đem hắn ra đây.” Khan quay đầu vào kêu lên.
“Vâng ạ!!!”
Lai lập tức chạy ra khỏi phòng giam cùng với Homer bị kéo lê ở dưới đấy, một bên sừng bị gãy và một bên cánh đã bị đứt lìa. Mặt mày Homer không còn lành lặn với những mảng bầm xanh tím cũng vết máu loang lổ. Khan để ý tới vẻ mặt của hắc Tinh linh khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Homer.
Trông cậu ta rất sung sướng, đồng thời cũng đầy đau khổ. Đau khổ vì khoảnh khắc này đến quá trễ.
“Khế ước nô lệ hủy bằng cách nào ấy nhỉ?” Khan cúi người xuống hỏi Homer đang thoi thóp thở. “Ta hơi tò mò, nên mong là ngươi có thể làm mẫu cho ta xem.”
Hai mắt đẫm lệ của hắc Tinh linh sáng rực, giống viên ruby tỏa sáng giữa sắc trời tối đen.
Homer hơi ngẩng đầu nhìn Khan, cái nhìn run rẩy sợ hãi cố gắng vùng vẫy cầu sinh. Chỉ cần gã có khát vọng sống thì mọi thứ đều dễ dàng.
“Vâng, vâng ạ.” Nói rồi, Homer ngoan ngoãn giải khế ước nô lệ cho hắc Tinh linh kia. Mặc dù gã đã biết sự tò mò của Khan chỉ là một cái cớ.
Homer niệm chú và rồi cổ tay của gã sáng lên hoa văn kỳ lạ màu đen, cùng lúc đó, bên phía hắc Tinh linh cũng nổi lên hoa văn màu đen ở cùng vị trí giống Homer. Hắc Tinh linh không nhịn được khóc nấc lên, Khan nghe ra cảm xúc vui sướng ở trong đó.
Homer dùng máu có sẵn trên người mình bôi lên hoa văn ở cổ tay, sau đó tiếp tục niệm một câu chú dài. Hoa văn màu đen sáng lên rồi dần dần tan biến.
Khoảnh khắc hoa văn màu đen không còn, ở cổ hắc Tinh linh hiện ra sợi xích màu đỏ u ám, nó vỡ nát thành từng đốm sáng nhỏ rồi mất hút. Hoa văn màu đen trên cổ tay của hắc Tinh linh cũng tan biến hoàn toàn.
Khan ồ lên một tiếng, miệng nói hóa ra vậy. Cứ như rằng hắn thật sự chỉ tò mò cách giải khế ước nô lệ là như thế nào thôi.
“Xong rồi, rời khỏi đây thôi.” Khan ngoảnh đầu nói với mọi người thì thấy Lai đang gầm gừ hằm hè lườm Saul dữ dằn. Trông như muốn sủa một tràng để đuổi cậu ta cút đi.
Mới nãy rất ra dáng con sói oai phong, vậy mà giờ có khác gì chó canh nhà không chứ?
“Chủ, chủ nhân…” Hắc Tinh linh vội vàng đứng dậy muốn đi đến bên cạnh hắn nhưng Ibrahim đã chặn lại bằng một cái liếc nhìn lãnh đạm.
“Ta không phải chủ nhân của ngươi. Ta chỉ tò mò giải khế ước nô lệ gì đó thì sẽ trông như thế nào thôi.” Khan không nhìn hắc Tinh linh, “Tự lo cho mình đi.”
Ngay từ đầu Khan không có ý định sẽ chấp nhận để hắc Tinh linh làm thuộc hạ của mình.
Hắc Tinh linh thẫn thờ nhìn nhóm người của Khan rời đi, những bóng lưng đó dần xa, chỉ còn giọng nói của người này người kia đáp trả lại với nhau.
“Khoan đã, ta muốn đi tìm Irwin, ng- ngươi có thể giúp ta không?”
“Không. Phiền lắm.”
“Ta sẽ đáp lại ân tình này! Ngươi muốn gì cũng được!!!”
“Một triệu vàng.”
“Cái… Đ-được thôi! Tên khốn trục lợi này…”
“Tai ông già này thính lắm nhé, tên nhóc con kia.”
“Lai, đi tìm hắn thử xem. Ngươi nhớ mùi của hắn ta không?”
“Tôi biết hắn ở đâu.”
“Cái tên này, chủ nhân đang sai ta ai cho mi xía vào hả?”
“Saul? Cậu biết thật à? Bất ngờ đấy.”
“Tôi, tôi cũng biết ạ!”
“Elijah cũng biết kìa chủ nhân, đừng nhờ tên đáng ghét kia!”
“Ồn quá… Ơ, Saul!”
“Ấy, Kelcey tỉnh rồi này. Xuống đi bộ đi nhá, vừa cõng anh vừa xách theo tên này nặng hết cả người.”
“Con sói chết tiệt, giờ mới biết cõng là sao hả???”
“Ặc ặc, đừng có giật tóc!! Đau, đau!!!”
Và rồi họ mất hút, chỉ còn lại một mình hắc Tinh linh ở lại chỗ đó. Cậu ta vẫn thẫn thờ, mặt mày đờ đẫn không biết phải làm gì. Cậu những tưởng mình sẽ lại trở thành nô lệ, chỉ là lần này cậu đã biết chọn cho mình một chủ nhân tốt hơn.
Nhưng giờ đây cậu không có chủ nhân nào nữa.
Cậu chỉ còn mỗi bản thân mình, tự làm chủ.
“Khan Evangeline, tôi sẽ vĩnh viễn không quên ân tình này của ngài.”
---
Sắp tới sẽ có nhân vật người quen xuất hiện, gợi ý là nhân vật này ở thành Jarrrod nè. Phần này cũng sẽ giải đáp một số thắc mắc còn bỏ ngỏ ở phần trước.
Anh Trai Nhân Vật Chính