Anh Hùng
Chương 91: Thiêu đốt tổ vật
133@-Bá Dục đang ôm Thúy thì đột nhiên có một cỗ sát khí nồng đậm phát ra, trong nháy mắt đã bao trùm vài trăm mét. Trong lòng Bá Dục chấn động, vẫn còn chưa kịp có phản ứng, thì Dương vận Thất Sát Trảo hung ác đánh thẳng tới ngực của Bá Dục. Bá Dục quay lại, nhìn con kiến Võ Tôn kia tấn công mình, trong lòng hắn cảm thấy cả kinh, không ngờ Võ Tôn phát ra sát khí khinh khủng như vậy. Bá Dục hung ác nói:
-Muốn chết!
Oanh!
Bá Dục toả ra khí thế đỉnh Võ Thánh chấn tới Dương. Trong ấn tượng của Bá Dục, hắn đúng là chỉ cần dùng khí thế, cũng có thể giết ngàn tên, vạn tên Võ Tôn. Nhưng khi hắc trảo kia đánh xuyên khí thế lao tới người, thần sắc của Bá Dục cũng phải biến đổi, hắn đẩy Thúy ra, tung quyền đỡ trảo kia.
Phanh!
Dương bị chấn phun máu bay đi. Sau một quyền, hắn bị thương khá nặng.
-Thần Thuật – Thất Sát Trảo – Đoạt Mệnh Sát.
Dương gào to liều chết xông tới. Mỗi một trảo đều toàn lực mà phát ra, muốn dồn Bá Dục vào tử địa.
Phanh!
Dương bị oanh bay, máu phun khắp người. Nằm im không động đậy được.
Bá Dục định tấn công, Thúy chạy tới che trước Dương, nói:
-Tha cho huynh ấy, ta đi theo ngươi.
Bá Dục cười to:
-Yên tâm, ta không giết hắn, để hắn nhìn ta chơi nàng, như vậy mới kích thích.
Dương nổi giận cố gắng đứng lên, lao tới Bá Dục.
Thúy khóc như mưa, nói to:
-Dương sư huynh, muội không việc gì đâu, huynh mau chạy đi. Huynh không phải là đối thủ của hắn đâu, huynh hãy quên muội đi, cố gắng sống cho tốt. Muội cả đời này vĩnh viễn chỉ yêu thương huynh, vĩnh viễn chỉ yêu thương một mình huynh mà thôi, huynh phải ghi nhớ đấy. Nếu có kiếp sau, muội sẽ chỉ yêu thương một mình huynh thôi, đến lúc đó hy vọng huynh sẽ chấp nhận muội. Chạy mau đi, không cần phải quản tới muội.
Dương tiếp tục tấn công Bá Dục. Cho dù phải chết, hắn cũng không chịu ly khai khỏi nơi này. Bởi vì hắn hiểu được, một khi hắn rời khỏi đây, Thúy tuyệt đối sẽ không tránh khỏi kết cục bị cưỡng gian.
Nhưng mà với tu vi hiện tại của hắn, còn rất xa mới là đối thủ của đỉnh Võ Thánh, hắn thực sự hữu tâm vô lực!
Trong lòng Dương tràn ngập hối hận, bi phẫn và cảm giác đau thương, trong lòng nhịn không được muốn hét lên điên cuồng.
-Ông trời, vì sao lại vô tình như vậy, lại tàn nhẫn với ta như vậy, ta hận!! Ta hận!
Kẻ thù giết cả nhà hắn còn sống, hiện tại người yêu cũng không bảo vệ được, Dương gào lên.
Nhìn Dương máu chảy càng nhiều, xương lộ cả ra, nước mắt Thúy không ngừng tuôn rơi. Thúy không dám nghĩ đến, người mà nàng yêu thương, lại phải chết ở đây như vậy, nàng hy vọng hắn có thể sống thật tốt, vĩnh viễn sống sót. Cho dù nàng có phải chết, hắn cũng phải sống tốt.
Rầm!
Dương bị đánh văng xuống đất không dậy được.
Thúy khóc lóc nói:
-Hắc hắc!
Bá Dục cười cười lao tới ôm Thúy, dùng linh lực phong toả đan điền nàng.
Thúy không thể ngờ cuối cùng mình lại rơi vào tay Bá Dục, trong lòng nàng cực kỳ hoảng sợ. Nàng hiểu rằng nếu rơi vào tay hắn, sẽ phải gặp chuyện gì, nhìn Dương sống chết không rõ, nàng không khỏi lệ nhòa khóe mắt. Cười sầu thảm, Thúy nhìn về hướng chân trời:
-Ông trờ, ông không có mắt hay sao?
Vẻ mặt Bá Dục rất hưng phấn đặt Thúy xuống, từ mắt lóe lên những tia ham muốn xác thịt.
Bá Dục xé áo Thúy ra, ngay tức thì nàng kêu lên sợ hãi. Nhìn nàng hoảng sợ hét vang, thâm tâm Bá Dục cực kỳ thích thú, rất nhanh cởi bỏ áo ngực của nàng, làm cho song nhũ mềm mại, diễm lệ lộ ra trước mắt.
Thúy lớn tiếng khóc ròng:
-Ngươi cút ngay, ngươi không được đụng đến ta, không được, không được, A A, không, tên súc sinh, ngươi cút ngay đi.
Thúy vừa mắng vừa khóc, chẳng những không làm cho Bá Dục dừng tay, ngược lại càng thêm kích thích sự hứng thú của hắn, khiến hắn càng thêm ham muốn. Hắn cười ha hả tiếp tục xé áo váy nàng, hắn thích cảm giác từ từ xé như này:
-Ha ha, sảng khoái, không ngờ nơi đây có mỹ nữ như vậy. Thân thể tuyệt mỹ này, khà khà, làn da mịn màng lại còn trắng xinh nữa này, khi vuốt ve, thực là thoải mái mà.
Thúy như người mất hồn, một giọt nước mắt vô thanh vô tức lăn dài trên gò má. Thúy liếc nhìn về phía Dương, với vẻ mặt si mê, lưu luyến và lặng lẽ. Nhìn vào đôi mắt nàng, phảng phất như có lệ, ngập tràn sự cừu hận, khiến người khác không khỏi đau lòng và tiếc nuối. Ánh mắt Thúy toàn cừu hận, là hận Ông trời bất nhân, là hận tình yêu của nàng không thành, tình yêu, suốt đời này nàng yêu nhất một người. Một nỗi ân hận dâng trào. Vì giữ gìn trinh tiết của mình, Thúy cắn lưỡi tự vẫn.
-Hử!
Bá Dục đang muốn xé váy nàng ra ai ngờ cảm giác thân thể kia dần lạnh băng, hắn sửng sốt, không ngờ con bé này quyết tuyệt như vậy. Thà tìm chết cũng không để hắn hiếp dâm. Bá Dục lạnh nhạt đứng dậy phủi quần áo mắng to:
-Con đàn bá thối, có chút nhan sắc mà làm như mình xinh đẹp lắm.
Hai mắt Thúy dần mờ đi, mất đi vẻ xinh đẹp hoạt bát thường ngày.
Ẩn chứa trong đôi mắt đó là một tia mỉm cười, thân thể nàng vẫn còn trong sạch, nàng không muốn thân thể mình bị ai khác chiếm ngoài Dương. Ánh sáng trong đôi mắt nàng dần dần trở nên ảm đạm, Thúy biết, trời cao đã không cho nàng thời gian. Tính mạng của nàng sẽ rất nhanh rời nàng mà đi, từng phút, từng giây tan ra không một vết trong kí ức của nàng.
Dương vừa tỉnh dậy, nhìn Thúy nằm im, trong lòng hắn run lên. Dương đứng lên lao tới ôm Thúy vào lòng nghẹn ngào:
-Ta ta.... ta... ta yêu nàng.
Sinh mệnh dần trôi đi, Thúy không biết gì nữa, nàng cảm thấy dường như một bóng người quen thuộc, chầm chậm hiện lên trong đầu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Được Dương ôm, một cảm giác yêu thương nồng thắm, một cảm giác lưu luyến thật nhiều xuất hiện trong lòng Thúy. Nàng nói thầm trong lòng:
- Dương sư huynh, kiếp sau nếu chúng ta còn có thể gặp gỡ, thiếp vẫn yêu chàng. Đó là tâm nguyện cả đời của thiếp, suốt đời này thiếp không bao giờ hối hận. Được yêu chàng, cả đời này thiếp vô oán vô hối, cho dù ta cách xa nhau ngàn núi vạn sông, trái tim thiếp vẫn mãi mãi trao cho chàng. Đợi chàng, yêu thương chàng, ở thế giới bên kia,…
Luồng ánh sáng ảm đạm, từ từ biến mất. Một giọt nước mắt trong suốt, lặng lẽ đọng trên khuôn mặt trắng bệch.
-Không!
Dương gào to, hắn hận, hận thiên địa bất công, nỗi hận như một sóng thần dâng trào, dội thẳng lên trời cao, cuồng liệt phá đến tận trời, hướng thẳng vào mây xanh, làm rung động đến tận cõi tâm linh của mỗi người.
Đem nàng đặt vào trong nhẫn trữ vật, Dương đứng dậy nhìn Bá Dục đang khôi hài nhìn mình, sát khí Dương bốc lên ngùn ngụt.
-Là hắn... là hắn hại chết nàng! giết...
Dương thiêu đốt tổ vật, trên trán hắn hiện lên hình con chim ưng màu đen lấp loé, khí thế điên cuồng kéo lên: Võ Tôn... Võ Quân.... Cao cấp Võ Thánh. Dương nhìn sang Bá Dục đầy cừu hận, nói:
-Ta thề cả đời này sẽ bất chấp tất cả để giết ngươi, giết cả nhà ngươi.
Bá Dục âm hiểm cười phá lên:
-Tiểu tử, chỉ bằng vào một chút tài mọn muốn giết ta ư? Ta xem ngươi đang nằm mộng giữa ban ngày thì có.
Dương vẫn lạnh lẽo như băng, không hề để ý đến lời đối phương, thân thể nhoáng lên đã xuất hiện trước mặt Bá Dục, một trảo đơn giản lao thẳng vào ngực Bá Dục. Ánh mắt Bá Dục chớp động, nắm tay rung lên, đón đỡ công kích của Dương. Hai đạo kình phong va chạm, Bá Dục chấn động, không tự chủ được lui về sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn đối phương, không ngờ bí pháp thằng này lợi hại như vậy đề thăng vài đại cảnh giới mà sức chiến đấu vẫn mạnh như vậy.
Dương cũng lui về sau hai bước, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, cừu hận vô biên trong lòng biến thành lực lượng dung hòa vào linh khí. Hận ý tỏa ra càng ngày càng dày đặc, từ xa đã có thể cảm giác được. Dương vỗ một trảo thật mạnh vào ngực, phun ra một ngụm máu với nội tạng. Dương tự hủy đan điền, kinh mạch, gào lên:
-Thần Thuật – Thất Sát Trảo - Thiên Địa Thất Sát.
Thanh âm lạnh lùng như hàn băng cắt nát chân trời, mang theo theo phẫn nộ vô cùng, như muốn giết sạch thiên địa.
Toàn bộ nghìn mét xung quanh nhuộm thành màu đen đậm đặc tạo nên Sát vực. Dương hình thành ngụy vực lao tới Bá Dục.
Cảm nhận sát khí đáng sợ kia, Bá Dục gầm lên:
-Thần Thuật – Bá Vương Thần Quyền
Dứt lời, nắm tay Bá Dục biến lớn giống như ngọn núi, đè xuống, mang theo khí thể hủy thiên diệt địa trùm lấy thân thể Dương.
Ẩm ầm ầm!
Trảo, quyền va chạm chấn vụn toàn bộ mọi thứ vài ngàn mét xung quanh.
Thân thể Bá Dục lảo đảo, phun ra máu tươi ướt đẫm cả ngực, trong mắt mang theo sự kinh ngạc đến cực điểm. Hắn không cam lòng nhìn Dương. Dương sau khi phá được hộ thể cương khí của Bá Dục thì cũng bị quyền của Bá Dục đánh trúng, cả người bị vùi sâu trong đất cát. Trận đánh này kinh thiên động địa, cho dù Võ Đế nhìn thấy cũng sợ hãi.
Anh Hùng
-Muốn chết!
Oanh!
Bá Dục toả ra khí thế đỉnh Võ Thánh chấn tới Dương. Trong ấn tượng của Bá Dục, hắn đúng là chỉ cần dùng khí thế, cũng có thể giết ngàn tên, vạn tên Võ Tôn. Nhưng khi hắc trảo kia đánh xuyên khí thế lao tới người, thần sắc của Bá Dục cũng phải biến đổi, hắn đẩy Thúy ra, tung quyền đỡ trảo kia.
Phanh!
Dương bị chấn phun máu bay đi. Sau một quyền, hắn bị thương khá nặng.
-Thần Thuật – Thất Sát Trảo – Đoạt Mệnh Sát.
Dương gào to liều chết xông tới. Mỗi một trảo đều toàn lực mà phát ra, muốn dồn Bá Dục vào tử địa.
Phanh!
Dương bị oanh bay, máu phun khắp người. Nằm im không động đậy được.
Bá Dục định tấn công, Thúy chạy tới che trước Dương, nói:
-Tha cho huynh ấy, ta đi theo ngươi.
Bá Dục cười to:
-Yên tâm, ta không giết hắn, để hắn nhìn ta chơi nàng, như vậy mới kích thích.
Dương nổi giận cố gắng đứng lên, lao tới Bá Dục.
Thúy khóc như mưa, nói to:
-Dương sư huynh, muội không việc gì đâu, huynh mau chạy đi. Huynh không phải là đối thủ của hắn đâu, huynh hãy quên muội đi, cố gắng sống cho tốt. Muội cả đời này vĩnh viễn chỉ yêu thương huynh, vĩnh viễn chỉ yêu thương một mình huynh mà thôi, huynh phải ghi nhớ đấy. Nếu có kiếp sau, muội sẽ chỉ yêu thương một mình huynh thôi, đến lúc đó hy vọng huynh sẽ chấp nhận muội. Chạy mau đi, không cần phải quản tới muội.
Dương tiếp tục tấn công Bá Dục. Cho dù phải chết, hắn cũng không chịu ly khai khỏi nơi này. Bởi vì hắn hiểu được, một khi hắn rời khỏi đây, Thúy tuyệt đối sẽ không tránh khỏi kết cục bị cưỡng gian.
Nhưng mà với tu vi hiện tại của hắn, còn rất xa mới là đối thủ của đỉnh Võ Thánh, hắn thực sự hữu tâm vô lực!
Trong lòng Dương tràn ngập hối hận, bi phẫn và cảm giác đau thương, trong lòng nhịn không được muốn hét lên điên cuồng.
-Ông trời, vì sao lại vô tình như vậy, lại tàn nhẫn với ta như vậy, ta hận!! Ta hận!
Kẻ thù giết cả nhà hắn còn sống, hiện tại người yêu cũng không bảo vệ được, Dương gào lên.
Nhìn Dương máu chảy càng nhiều, xương lộ cả ra, nước mắt Thúy không ngừng tuôn rơi. Thúy không dám nghĩ đến, người mà nàng yêu thương, lại phải chết ở đây như vậy, nàng hy vọng hắn có thể sống thật tốt, vĩnh viễn sống sót. Cho dù nàng có phải chết, hắn cũng phải sống tốt.
Rầm!
Dương bị đánh văng xuống đất không dậy được.
Thúy khóc lóc nói:
-Hắc hắc!
Bá Dục cười cười lao tới ôm Thúy, dùng linh lực phong toả đan điền nàng.
Thúy không thể ngờ cuối cùng mình lại rơi vào tay Bá Dục, trong lòng nàng cực kỳ hoảng sợ. Nàng hiểu rằng nếu rơi vào tay hắn, sẽ phải gặp chuyện gì, nhìn Dương sống chết không rõ, nàng không khỏi lệ nhòa khóe mắt. Cười sầu thảm, Thúy nhìn về hướng chân trời:
-Ông trờ, ông không có mắt hay sao?
Vẻ mặt Bá Dục rất hưng phấn đặt Thúy xuống, từ mắt lóe lên những tia ham muốn xác thịt.
Bá Dục xé áo Thúy ra, ngay tức thì nàng kêu lên sợ hãi. Nhìn nàng hoảng sợ hét vang, thâm tâm Bá Dục cực kỳ thích thú, rất nhanh cởi bỏ áo ngực của nàng, làm cho song nhũ mềm mại, diễm lệ lộ ra trước mắt.
Thúy lớn tiếng khóc ròng:
-Ngươi cút ngay, ngươi không được đụng đến ta, không được, không được, A A, không, tên súc sinh, ngươi cút ngay đi.
Thúy vừa mắng vừa khóc, chẳng những không làm cho Bá Dục dừng tay, ngược lại càng thêm kích thích sự hứng thú của hắn, khiến hắn càng thêm ham muốn. Hắn cười ha hả tiếp tục xé áo váy nàng, hắn thích cảm giác từ từ xé như này:
-Ha ha, sảng khoái, không ngờ nơi đây có mỹ nữ như vậy. Thân thể tuyệt mỹ này, khà khà, làn da mịn màng lại còn trắng xinh nữa này, khi vuốt ve, thực là thoải mái mà.
Thúy như người mất hồn, một giọt nước mắt vô thanh vô tức lăn dài trên gò má. Thúy liếc nhìn về phía Dương, với vẻ mặt si mê, lưu luyến và lặng lẽ. Nhìn vào đôi mắt nàng, phảng phất như có lệ, ngập tràn sự cừu hận, khiến người khác không khỏi đau lòng và tiếc nuối. Ánh mắt Thúy toàn cừu hận, là hận Ông trời bất nhân, là hận tình yêu của nàng không thành, tình yêu, suốt đời này nàng yêu nhất một người. Một nỗi ân hận dâng trào. Vì giữ gìn trinh tiết của mình, Thúy cắn lưỡi tự vẫn.
-Hử!
Bá Dục đang muốn xé váy nàng ra ai ngờ cảm giác thân thể kia dần lạnh băng, hắn sửng sốt, không ngờ con bé này quyết tuyệt như vậy. Thà tìm chết cũng không để hắn hiếp dâm. Bá Dục lạnh nhạt đứng dậy phủi quần áo mắng to:
-Con đàn bá thối, có chút nhan sắc mà làm như mình xinh đẹp lắm.
Hai mắt Thúy dần mờ đi, mất đi vẻ xinh đẹp hoạt bát thường ngày.
Ẩn chứa trong đôi mắt đó là một tia mỉm cười, thân thể nàng vẫn còn trong sạch, nàng không muốn thân thể mình bị ai khác chiếm ngoài Dương. Ánh sáng trong đôi mắt nàng dần dần trở nên ảm đạm, Thúy biết, trời cao đã không cho nàng thời gian. Tính mạng của nàng sẽ rất nhanh rời nàng mà đi, từng phút, từng giây tan ra không một vết trong kí ức của nàng.
Dương vừa tỉnh dậy, nhìn Thúy nằm im, trong lòng hắn run lên. Dương đứng lên lao tới ôm Thúy vào lòng nghẹn ngào:
-Ta ta.... ta... ta yêu nàng.
Sinh mệnh dần trôi đi, Thúy không biết gì nữa, nàng cảm thấy dường như một bóng người quen thuộc, chầm chậm hiện lên trong đầu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Được Dương ôm, một cảm giác yêu thương nồng thắm, một cảm giác lưu luyến thật nhiều xuất hiện trong lòng Thúy. Nàng nói thầm trong lòng:
- Dương sư huynh, kiếp sau nếu chúng ta còn có thể gặp gỡ, thiếp vẫn yêu chàng. Đó là tâm nguyện cả đời của thiếp, suốt đời này thiếp không bao giờ hối hận. Được yêu chàng, cả đời này thiếp vô oán vô hối, cho dù ta cách xa nhau ngàn núi vạn sông, trái tim thiếp vẫn mãi mãi trao cho chàng. Đợi chàng, yêu thương chàng, ở thế giới bên kia,…
Luồng ánh sáng ảm đạm, từ từ biến mất. Một giọt nước mắt trong suốt, lặng lẽ đọng trên khuôn mặt trắng bệch.
-Không!
Dương gào to, hắn hận, hận thiên địa bất công, nỗi hận như một sóng thần dâng trào, dội thẳng lên trời cao, cuồng liệt phá đến tận trời, hướng thẳng vào mây xanh, làm rung động đến tận cõi tâm linh của mỗi người.
Đem nàng đặt vào trong nhẫn trữ vật, Dương đứng dậy nhìn Bá Dục đang khôi hài nhìn mình, sát khí Dương bốc lên ngùn ngụt.
-Là hắn... là hắn hại chết nàng! giết...
Dương thiêu đốt tổ vật, trên trán hắn hiện lên hình con chim ưng màu đen lấp loé, khí thế điên cuồng kéo lên: Võ Tôn... Võ Quân.... Cao cấp Võ Thánh. Dương nhìn sang Bá Dục đầy cừu hận, nói:
-Ta thề cả đời này sẽ bất chấp tất cả để giết ngươi, giết cả nhà ngươi.
Bá Dục âm hiểm cười phá lên:
-Tiểu tử, chỉ bằng vào một chút tài mọn muốn giết ta ư? Ta xem ngươi đang nằm mộng giữa ban ngày thì có.
Dương vẫn lạnh lẽo như băng, không hề để ý đến lời đối phương, thân thể nhoáng lên đã xuất hiện trước mặt Bá Dục, một trảo đơn giản lao thẳng vào ngực Bá Dục. Ánh mắt Bá Dục chớp động, nắm tay rung lên, đón đỡ công kích của Dương. Hai đạo kình phong va chạm, Bá Dục chấn động, không tự chủ được lui về sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn đối phương, không ngờ bí pháp thằng này lợi hại như vậy đề thăng vài đại cảnh giới mà sức chiến đấu vẫn mạnh như vậy.
Dương cũng lui về sau hai bước, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, cừu hận vô biên trong lòng biến thành lực lượng dung hòa vào linh khí. Hận ý tỏa ra càng ngày càng dày đặc, từ xa đã có thể cảm giác được. Dương vỗ một trảo thật mạnh vào ngực, phun ra một ngụm máu với nội tạng. Dương tự hủy đan điền, kinh mạch, gào lên:
-Thần Thuật – Thất Sát Trảo - Thiên Địa Thất Sát.
Thanh âm lạnh lùng như hàn băng cắt nát chân trời, mang theo theo phẫn nộ vô cùng, như muốn giết sạch thiên địa.
Toàn bộ nghìn mét xung quanh nhuộm thành màu đen đậm đặc tạo nên Sát vực. Dương hình thành ngụy vực lao tới Bá Dục.
Cảm nhận sát khí đáng sợ kia, Bá Dục gầm lên:
-Thần Thuật – Bá Vương Thần Quyền
Dứt lời, nắm tay Bá Dục biến lớn giống như ngọn núi, đè xuống, mang theo khí thể hủy thiên diệt địa trùm lấy thân thể Dương.
Ẩm ầm ầm!
Trảo, quyền va chạm chấn vụn toàn bộ mọi thứ vài ngàn mét xung quanh.
Thân thể Bá Dục lảo đảo, phun ra máu tươi ướt đẫm cả ngực, trong mắt mang theo sự kinh ngạc đến cực điểm. Hắn không cam lòng nhìn Dương. Dương sau khi phá được hộ thể cương khí của Bá Dục thì cũng bị quyền của Bá Dục đánh trúng, cả người bị vùi sâu trong đất cát. Trận đánh này kinh thiên động địa, cho dù Võ Đế nhìn thấy cũng sợ hãi.
Anh Hùng
Đánh giá:
Truyện Anh Hùng
Story
Chương 91: Thiêu đốt tổ vật
10.0/10 từ 42 lượt.