Anh Hùng
Chương 38: Phạm ta thiện ác đều giết
121@-Nhóm người tới thôn chài gồm có 3 nam, 2 nữ, tuổi xấp sỉ 20 tu vi võ tướng mặc áo xanh, hông đeo kiếm. Nam thi hiền lành chất phách, nữ dịu dàng mở giọng hỏi dân làng:
-Mọi người có thấy thanh niên nào bị thương tới đây không?
Một ông lão tầm 60 tuổi, nghi hoặc hỏi:
-Các cô cậu là?
-“Chúng cháu là người Ngọc Kiếm môn tới đây tìm người.” Thiếu nữ 18 mở miệng giọng nói thanh thúy khá dễ nghe.
Một thiếu nữ khác ôm một đứa trẻ vào lòng.
-Tỉ tỉ thật đẹp!
-Ngoan! Muội có thấy ca ca nào tới đây không.
-“Có trước có một ca ca bị trôi dạt tới đây.” Đứa nhỏ ngây thơ nói.
Nghe 3 chữ Ngọc Kiếm môn Hùng hừ lạnh:
-Ngọc Kiếm môn? ca chưa giết bọn chúng thì thôi chúng dám tới đây.
Hùng sát khí đại thịnh đi ra ngoài, thấy mặt mũi đám người hiền lành, cô gái ôm đứa trẻ. Hùng sửng sốt:
-Ca chính là người các ngươi tìm? Có chuyện gì?
Nhóm người đánh giá Hùng, thanh niên đẹp trai trên 20 tuổi, mặc áo vải cũ, mắt kiếm mày sáng đằng đằng sát khí nhìn mình, không nhìn rõ tu vi của Hùng đám người không dám manh động.
Thiếu nữ trẻ tuổi ôm đứa nhỏ nhẹ giọng:
-Mạc sư huynh về tới tông môn nổi giận phái người truy sát ngươi, chúng ta bị ép nên đi lung tung ai ngờ gặp được ngươi. Ngươi phải cẩn thận a!
Hùng không tin mình giết cả đám đệ tử mà họ không hận, hắn muốn lao lên làm thịt cả đám nhưng lúc này Tiểu Huyên tới.
-Ca họ là ai vậy?
Nhìn thấy Tiểu Huyên, Hùng nhất thời mềm lòng lại, không muốn nàng thấy cảnh máu me, ngẫm nghĩ họ không giống người xấu. Hắn tới bên cạnh nàng ôm nàng vào lòng ôn nhu nói:
-Không có gì đâu! Họ chỉ tới tìm người thôi!
-Vậy họ có tìm được không?
-Không.
Đám Ngọc Kiếm môn thấy Hùng từ hung ác bỗng hiền lành vội cáo từ rời đi trước khi đi còn nhắc Hùng cẩn thận. Thấy vậy Hùng cũng an tâm.
--------------------
Ngọc Kiếm môn nằm trên núi Kiếm sơn, là tông môn bá chủ khu vực nơi đây, vô số tông môn lớn nhỏ phụ thuộc. Lúc này trong sơn môn vài trăm đệ từ trẻ tuổi đang luyện kiếm, tiếng hò hét đâm chém vang lên. Trên sơn môn có hơn vạn người gồm trưởng lão, các đệ tử, môn chủ.
Trong kiến trúc to lớn hình kiếm màu trắng, Mạc sư huynh đứng bên Tông chủ Ngọc Kiếm Môn, Mạc Đương.
Mạc Đương mặc trường bào màu xanh, tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, tu vi sơ cấp Võ Tôn.
Hắn mở miệng hỏi 5 đệ tử xuất hiện tại thôn nọ.
- Tên kia xuất hiện tại thôn chài nhỏ bên sông Hồng?
-Vâng sư phụ! Chúng con không nhìn thấu tu vi của hắn nên không dám manh động. Cũng may sư muội nhanh trí mê hoặc hắn.
Thanh niên cao gầy bẩm báo.
-Hừ! Dám giết người Ngọc Kiếm môn ta, Mạc nhi tí con dẫn vài trưởng lão giết sạch cái thôn đó đi bắt tên kia về đây, cha muốn hắn sống không bằng chết.
Mấy nam nữ kia không đành lòng, một thiếu nữ hô lên:
-Sư phụ hay tha cho thôn nhỏ đó đi, họ toàn người bình thường.
-Hừ! Cứ giết hết đi quan tâm mấy con kiến làm gì.
Cứ nghĩ tới Hùng, Mạc sư huynh tức điên lên.
-Con đi ngay.
-“Được rồi đi đi nhớ phải cẩn thận.” Lão tông chủ phất tay.
-------------------------------------------------
Vì ở gần không có yêu thú nên Hùng thường đi xa trong rừng săn yêu thú, làm bữa ngon cho mọi người như mọi khi. Bỗng dưng tim hắn đập nhanh, hơi nhói. Biết không ổn Hùng lao nhanh về tới thôn nhỏ.
- Tại sao có thể như vậy?
Hùng kinh hoảng lao tới.
Ở trước mặt của hắn là một mảnh ánh lửa xông lên tận trời, nhà của những người này toàn bộ bị lửa đốt, từng thi thể nằm ngổn ngang, không phải bị chặt đầu chính là thiếu cánh tay, tương đối máu tanh, có người già, có trẻ nhỏ.
Hai mắt của Hùng như nứt ra gào lên:
- Vì cái gì? Vì cái gì? Họ đã làm sai chuyện gì?
Hùng liên tuc đấm vào ngực mình đến thổ máu:
-Aaaa
-Là ta, là ta đã hại chết họ.
-Là ta ngu ngốc đáng ra phải giết sạch bọn chúng, thiện lương cái quỷ gì chứ!
Thấy một người còn thoi thóp, chính là bác gái hay gọi Hùng sang nhà ăn cơm, Hùng lại gần vận linh khí đồn vào người bác, nhưng sinh mạng vẫn trôi đi. Nước mắt Hùng chảy ra, hắn hối hận.
-Tiểu Hùng không được khóc! Mọi người không trách cháu, cháu mau chạy đừng để họ bắt được.
Nói xong bác gái ngỏm.
Hùng liều mạng thúc đẩy Hỗn Nguyên Quyết nhưng không có phản ứng, hắn bi thương rống lên:
-Hỗn Nguyên Quyết ra đây cho ta, không phải ngươi công pháp bổn nguyên thiên địa sao ra đây.
-Phế vật, bổn nguyên chó má.
Hùng điên lên hai mắt đỏ ngầu, chạy xung quanh nhưng không thấy Huyên đâu.
Hắn lao thẳng ra ngoài rừng gặp yêu thú đánh nổ.
Một giờ sau, thấy có người hắn tóm lại quát lên:
-Nói, Ngọc Kiếm môn ở đâu?
Tên kia thấy mắt Hùng đỏ ngàu, hắn run run chỉ hướng cho Hùng. Quăng tên đó ra Hùng lao thẳng đi. Người trên đường nhìn thấy hắn lao như thằng điên đều hoảng sợ tránh ra.
Tới trước Kiếm sơn Hùng lao thẳng vào gặp kẻ nào đánh nổ kẻ đó. Không cần phải quan tâm. Bây giờ trong long hắn không còn định nghĩa thiện ác.
Anh Hùng
-Mọi người có thấy thanh niên nào bị thương tới đây không?
Một ông lão tầm 60 tuổi, nghi hoặc hỏi:
-Các cô cậu là?
-“Chúng cháu là người Ngọc Kiếm môn tới đây tìm người.” Thiếu nữ 18 mở miệng giọng nói thanh thúy khá dễ nghe.
Một thiếu nữ khác ôm một đứa trẻ vào lòng.
-Tỉ tỉ thật đẹp!
-Ngoan! Muội có thấy ca ca nào tới đây không.
-“Có trước có một ca ca bị trôi dạt tới đây.” Đứa nhỏ ngây thơ nói.
Nghe 3 chữ Ngọc Kiếm môn Hùng hừ lạnh:
-Ngọc Kiếm môn? ca chưa giết bọn chúng thì thôi chúng dám tới đây.
Hùng sát khí đại thịnh đi ra ngoài, thấy mặt mũi đám người hiền lành, cô gái ôm đứa trẻ. Hùng sửng sốt:
-Ca chính là người các ngươi tìm? Có chuyện gì?
Nhóm người đánh giá Hùng, thanh niên đẹp trai trên 20 tuổi, mặc áo vải cũ, mắt kiếm mày sáng đằng đằng sát khí nhìn mình, không nhìn rõ tu vi của Hùng đám người không dám manh động.
Thiếu nữ trẻ tuổi ôm đứa nhỏ nhẹ giọng:
-Mạc sư huynh về tới tông môn nổi giận phái người truy sát ngươi, chúng ta bị ép nên đi lung tung ai ngờ gặp được ngươi. Ngươi phải cẩn thận a!
Hùng không tin mình giết cả đám đệ tử mà họ không hận, hắn muốn lao lên làm thịt cả đám nhưng lúc này Tiểu Huyên tới.
-Ca họ là ai vậy?
Nhìn thấy Tiểu Huyên, Hùng nhất thời mềm lòng lại, không muốn nàng thấy cảnh máu me, ngẫm nghĩ họ không giống người xấu. Hắn tới bên cạnh nàng ôm nàng vào lòng ôn nhu nói:
-Không có gì đâu! Họ chỉ tới tìm người thôi!
-Vậy họ có tìm được không?
-Không.
Đám Ngọc Kiếm môn thấy Hùng từ hung ác bỗng hiền lành vội cáo từ rời đi trước khi đi còn nhắc Hùng cẩn thận. Thấy vậy Hùng cũng an tâm.
--------------------
Ngọc Kiếm môn nằm trên núi Kiếm sơn, là tông môn bá chủ khu vực nơi đây, vô số tông môn lớn nhỏ phụ thuộc. Lúc này trong sơn môn vài trăm đệ từ trẻ tuổi đang luyện kiếm, tiếng hò hét đâm chém vang lên. Trên sơn môn có hơn vạn người gồm trưởng lão, các đệ tử, môn chủ.
Trong kiến trúc to lớn hình kiếm màu trắng, Mạc sư huynh đứng bên Tông chủ Ngọc Kiếm Môn, Mạc Đương.
Mạc Đương mặc trường bào màu xanh, tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, tu vi sơ cấp Võ Tôn.
Hắn mở miệng hỏi 5 đệ tử xuất hiện tại thôn nọ.
- Tên kia xuất hiện tại thôn chài nhỏ bên sông Hồng?
-Vâng sư phụ! Chúng con không nhìn thấu tu vi của hắn nên không dám manh động. Cũng may sư muội nhanh trí mê hoặc hắn.
Thanh niên cao gầy bẩm báo.
-Hừ! Dám giết người Ngọc Kiếm môn ta, Mạc nhi tí con dẫn vài trưởng lão giết sạch cái thôn đó đi bắt tên kia về đây, cha muốn hắn sống không bằng chết.
Mấy nam nữ kia không đành lòng, một thiếu nữ hô lên:
-Sư phụ hay tha cho thôn nhỏ đó đi, họ toàn người bình thường.
-Hừ! Cứ giết hết đi quan tâm mấy con kiến làm gì.
Cứ nghĩ tới Hùng, Mạc sư huynh tức điên lên.
-Con đi ngay.
-“Được rồi đi đi nhớ phải cẩn thận.” Lão tông chủ phất tay.
-------------------------------------------------
Vì ở gần không có yêu thú nên Hùng thường đi xa trong rừng săn yêu thú, làm bữa ngon cho mọi người như mọi khi. Bỗng dưng tim hắn đập nhanh, hơi nhói. Biết không ổn Hùng lao nhanh về tới thôn nhỏ.
- Tại sao có thể như vậy?
Hùng kinh hoảng lao tới.
Ở trước mặt của hắn là một mảnh ánh lửa xông lên tận trời, nhà của những người này toàn bộ bị lửa đốt, từng thi thể nằm ngổn ngang, không phải bị chặt đầu chính là thiếu cánh tay, tương đối máu tanh, có người già, có trẻ nhỏ.
Hai mắt của Hùng như nứt ra gào lên:
- Vì cái gì? Vì cái gì? Họ đã làm sai chuyện gì?
Hùng liên tuc đấm vào ngực mình đến thổ máu:
-Aaaa
-Là ta, là ta đã hại chết họ.
-Là ta ngu ngốc đáng ra phải giết sạch bọn chúng, thiện lương cái quỷ gì chứ!
Thấy một người còn thoi thóp, chính là bác gái hay gọi Hùng sang nhà ăn cơm, Hùng lại gần vận linh khí đồn vào người bác, nhưng sinh mạng vẫn trôi đi. Nước mắt Hùng chảy ra, hắn hối hận.
-Tiểu Hùng không được khóc! Mọi người không trách cháu, cháu mau chạy đừng để họ bắt được.
Nói xong bác gái ngỏm.
Hùng liều mạng thúc đẩy Hỗn Nguyên Quyết nhưng không có phản ứng, hắn bi thương rống lên:
-Hỗn Nguyên Quyết ra đây cho ta, không phải ngươi công pháp bổn nguyên thiên địa sao ra đây.
-Phế vật, bổn nguyên chó má.
Hùng điên lên hai mắt đỏ ngầu, chạy xung quanh nhưng không thấy Huyên đâu.
Hắn lao thẳng ra ngoài rừng gặp yêu thú đánh nổ.
Một giờ sau, thấy có người hắn tóm lại quát lên:
-Nói, Ngọc Kiếm môn ở đâu?
Tên kia thấy mắt Hùng đỏ ngàu, hắn run run chỉ hướng cho Hùng. Quăng tên đó ra Hùng lao thẳng đi. Người trên đường nhìn thấy hắn lao như thằng điên đều hoảng sợ tránh ra.
Tới trước Kiếm sơn Hùng lao thẳng vào gặp kẻ nào đánh nổ kẻ đó. Không cần phải quan tâm. Bây giờ trong long hắn không còn định nghĩa thiện ác.
Anh Hùng
Đánh giá:
Truyện Anh Hùng
Story
Chương 38: Phạm ta thiện ác đều giết
10.0/10 từ 42 lượt.