Anh Hùng
Chương 104: Đệ nhất nghiêm túc vs đệ nhất vô sỉ
257@-Hùng nhìn Thông Thiên, nhàn nhạt nói:
- Ngươi biết ta?
Thông Thiên quan sát Hùng, trầm mặc một chút nói ra:
-Đại nhân trẻ tuổi hơn ta nghĩ.
Hùng nở nụ cười:
-Là Tiểu Huyên nói sao?
Thông Thiên gật đầu, nói:
-Bá Hoàng từng cứu đại lục, mong đại nhân cho Bá gia một cơ hội.
Thần thương vô địch - Thông Thiên nói ra lời này lập tức làm cho người ta động dung, đây chính là thiên hạ đệ nhất thần thương a, tồn tại gần như bất diệt, hắn cả đời chưa từng cúi đầu, thật không ngờ hôm nay hắn lại chịu thua.
Hùng sảng khoái đáp ứng:
-Được, ta đáp ứng ngươi không làm gì Bá gia.
Hùng quay sang Bá Dục, nói:
-Ta chỉ muốn giết tên này.
Thông Thiên lắc đầu:
-Không, đây là hậu nhân của Bá Hoàng, ta không thể khoanh tay đứng nhìn hắn đi chết được.
Hùng thở dài:
-Ngươi thực sự muốn đối địch với ta.
Nhìn Thông Thiên trầm mặc, Hùng nói:
-Ngươi có biết rõ mình đối địch với loại người gì hay không? Thiên Đạo cũng là nữ nhân của ta mà ngươi vẫn dám đứng ra, sự can đảm này hiếm thấy trên đời.
Thông Thiên không sợ hãi, nghiêm túc nói:
-Ta từng hứa với huynh đệ bảo vệ Bá gia, ta buộc phải đối địch với đại nhân.
-Đại nhân cũng biết, tu luyện nghịch thiên mà đi, thương pháp của ta siêu việt phiến thiên địa này rồi. Thiên đạo cũng không làm khó được ta.
Thông Thiên tự tin nói, hắn đi theo thương đạo vượt qua cực hạn thiên địa rồi, tại đại lục này gần như bất diệt. Mặc dù Hùng tồn tại từ thời Khai Hoang nhưng hắn không tin đánh không lại Hùng.
Huyên Huyên trời sinh Đạo thể, hợp với đại đạo, nắm giữ đạo của Việt Nam đại lục nhưng có mạnh đi nữa nàng vẫn chỉ là Hư Thần. Nàng không thể dùng sức mình phá vách ngăn giới. Chỉ có Võ Thần vượt qua cực hạn của thiên địa mới có đủ năng lực này.
-Ta cũng muốn lãnh giáo xem người mà Thiên Đạo coi trọng mạnh như thế nào?
Thông Thiên nói.
Cho dù là Võ Thần cũng khó giết Hư Thần nên Thông Thiên tự tin như vậy. Hắn đâu biết rằng một số bí địa, phần mộ,.... có tồn tại khủng bố.
Hai người nói chuyện làm cho tất cả mọi người hít thở không thông, tất cả mọi người cảm giác hô hấp không thuận, bọn họn biết được Hùng chính là lão quái vật tồn tại vô số năm tháng, ngay cả Hư Thần cũng nể hắn vài phần.
Lúc này, Thiên Thư trong tay Hùng loé sáng hình thành một cái truyền tống trận.
Vèo! Hào quang tan ra, chỉ thấy một con mèo màu trắng xuất hiện. Nó đang cầm một chiếc quần lót màu đen đưa lên mũi ngửi.
-Hít hít phê vãi a! Con mèo mê say nói.
Hùng chỉ con mèo, cười lên nói với Thông Thiên:
-Đối thủ của ngươi không phải ta, mà là nó.
Một con mèo! Phốc!
Thấy Hùng nói như vậy, nhiều người đều bất ngờ. Tình huống gì vậy? Chỉ là một con mèo mà cũng muốn chiến với Hư Thần. Nên biết rằng con mèo này ngay cả yêu thú cũng không tính, chỉ là súc vật thuộc loại thú cưng hoặc để ăn thịt, sao lại có thể địch nổi Hư Thần chứ?
Hơn nữa con mèo này vừa nhìn là biết vô sỉ vô cùng, lông rụng sạch, trên cái mông là cái váy màu hồng, cả người đeo đầy đồ con gái: yếm ngực, quần lót, bím tóc,..... Nhìn rất quái dị.
Nhìn con mèo dùng quần lót quấn quanh cổ, Hùng cũng bị doạ sợ, con mèo này quá biến thái rồi.
Con mèo đang trộm đồ nữ nhân liền bị Hùng đem qua đây, lúc này nó cũng nhận ra. Con mèo nhìn Mộng Hương mặc áo cưới liền nói:
-Hương muội muội, nàng định cưới bổn toạ sao?
-Mèo bệnh có người ức hiếp Hương muội, ngươi xem nên làm thế nào?
Hùng nháy mắt với Mộng Hương rồi dụ dỗ con mèo.
-Nói nhảm! Đương nhiên là chém cả nhà nó.
Lực chiến con mèo tăng vọt, nó tự tin nhìn xung quanh thấy Thông Thiên trước nhất, nó hỏi:
-Là ngươi bắt nạt Hương muội của bổn toạ.
Thông Thiên thần thái ngưng trọng. Với tư cách thiên hạ đệ nhất thương, hắn thân kinh bách chiến. Cho dù là trước kia, hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua yêu thú như vậy, vừa thấy con mèo thì hắn biết rõ địch nhân mình đối mặt đáng sợ cỡ nào, hắn biết rõ chính mình đang gặp cường địch ra sao. Không nên bị vẻ ngoài nó mê hoặc.
Đinh!
Thông Thiên chậm rãi đưa thần thương ra, thần thương như tuyết, trầm trọng như núi, thời điểm Thông Thiên cầm thần thương trong tay có thể xuyên thủng tất cả, một thương kia chiếu sáng cả thiên địa, dưới thần thương của hắn, tất cả không có ý nghĩa.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy thần thương trong tay Thông Thiên thì cảm giác mình quá nhỏ bé, trở nên tự ti,...
-Thần thương vô địch. Một thương thông thiên địa.
Có Bán Thần từ xa chạy tới, thấy thần thương trong tay Thông Thiên thì nội tâm phát lạnh, biết rõ chính mình không cách nào là địch với hắn.
Lúc này, Gia chủ - Bá Thiên tức giận nói:
-Một con súc sinh, có gì ghê gớm chứ, thích thì làm thịt luôn!
Tuy rằng Bá Thiên bị hư ảnh áp chế nhưng lão không tin còn mèo đê tiện kia cũng mạnh như vậy, lúc này lão đang nghẹn một bụng lửa giận. Lão liền đánh ra một chưởng trấn tới con mèo.
-Cả nhà ngươi mới là súc sinh.
Con mèo tức giận.
Bụp!
Con mèo như tảng đá lớn đụng tới, gia chủ Bá Thiên trực tiếp bị nó đánh rơi xuống đất, một cái chân mèo trực tiếp dẫm lên mặt hắn.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi muốn chết!
Chuyện gì thế này!
Gia chủ Bá gia là tồn tại Bán Thần đó! Có thể nhẹ nhàng trấn áp hắn như thế, không phải nói con mèo vô sỉ này chính là tồn tại vô địch hay sao?
Hí!
Thiên địa dị biến, trong những ngày gần đây liên tiếp có cường giả xuất hiện, dường như ngay cả Võ Thánh, Võ Đế cũng biến thành không đáng giá, chạy đầy đường, nhưng trên đời này nửa bước thần nhân cũng chỉ vài người, mỗi người đều là chính là nhân vật vang dội a! Vậy mà con mèo một móng trấn áp.
Thông Thiên không ngờ con mèo không có phong thái cao thủ như vậy, hắn quát lên:
-Bá Vương Thương Pháp – Thức thứ nhất - Hoành Tảo Thiên Quân.
Thông Thiên vung thần thương tạo vô số thương ảnh bao trùm bầu trời phóng tới trấn áp xuống con mèo.
Con mèo giơ móng đánh ra, một luồng gió hóa thành con mèo nhỏ nghênh đón Thông Thiên.
Ầm!
Trong tiếng nổ, Thông Thiên lui lại mười mấy trượng, con mèo cũng tụt sâu xuống đất, lực chiến của bọn họ gần bằng nhau, một đòn này không ai chịu thiệt hay chiếm được ưu thế gì. Nhưng con mèo không chuẩn bị gì, Thông Thiên dùng cả vũ khí lẫn thương pháp.
Con mèo thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, sau một chiêu vừa rồi rõ dàng tên kia yếu hơn nó, nó có gì mà sợ, tự tin tăng vọt.
Con mèo quay lại, nó ưỡn ngực nhìn Thông Thiên, nói:
-Tiểu tử, là ngươi cắn trộm bổn toạ?
Nhìn Bá Thiên bị con mèo dẫm tụt vào đất, Thông Thiên mất đi vẻ bình tĩnh, hắn cố nén giận nói:
-Chúng ta lên trời chiến một trận thế nào?
Con mèo vô sỉ nói:
-Đéo thích! Có giỏi ngươi tới cắn bổn toạ a!
Thông Thiên méo mặt, hắn không nhịn được hét lớn:
-Bá Vương Thương Pháp – Thức thứ 2 – Lực Bạt Sơn Hà.
Thông Thiên hai tay cầm thương, thần thương chậm rãi dựng thẳng trước người, thân thể của hắn chấn động toả ra vô số thương ảnh, cả thiên địa lay động.
Vút -- một tiếng, thần thương phá không, một thương đâm xuống, chiếu rọi các nơi, dưới một thương này tất cả mọi người nhìn thấy có cảm giác hồn phi phách tán, uy lực một thương này đủ làm cho người ta toàn thân mềm nhũn.
Mộng Hương lo lắng nói:
-Anh Hùng nó có đỡ được không?
Hùng mỉm cười nói:
-Nàng yên tâm nó không chết được đâu.
Con mèo đê tiện này chộp lấy Bá Thiên, che ở đằng trước.
-Bỉ ổi!
Thông Thiên gầm lên, lại buộc phải thu hồi kình lực, hắn mà thu hồi không kịp, gia chủ chỉ còn nước bị phanh thây bỏ mạng.
-Cái khiên thịt này không tệ, bổn tọa liền đem ra dùng tạm!
Con mèo không chút hổ thẹn, chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ, mặc kệ nó đê tiện, hạ lưu, vô sỉ thế nào. Nó vốn đã không biết xấu hổ, ngược lại càng thêm đắc chí. Cái đầu mèo ngửa lên trời, lộ ra hàm răng trắng póc.
-Thả gia chủ ra, quyết chiến công bằng với ta!
Thông Thiên hít sâu một hơi, áp chế lửa giận sục sôi trong lòng.
-Ngươi căn bản không phải đối thủ của bổn toạ, bổn toạ chỉ cần một chân liền trấn áp vạn tên, còn không mau quỳ xuống. Bổn tọa miễn miễn cưỡng cưỡng thu ngươi làm thú cưỡi!
Con mèo không biết xẩu hổ nói.
-Cái đậu...
Tiếng chửi vang vọng thiên địa, Thông Thiên đã tức không nhịn được, hắn giận dữ gầm lên, hắn lao ra phát động công kích con mèo.
-Vô địch khiên thịt.
Con mèo vô sỉ, lại tiếp tục đưa Bá Thiên ra làm khiên đỡ. Thần Thương đâm tới bên trái, nó liền đưa Bá Thiên đỡ bên trái, đánh bên phải lại đem che bên phải. Thương bao vây xung quanh, nó đem Bá Thiên cuộn lại như chăn bông bao quanh người hở mỗi cái đầu mèo.
Đám đông quan sát trợn mắt, con mèo này quá vô sỉ rồi, không có một chút phong phạm cao thủ. Đám người Bá gia tức giận điên cuồng, chỉ muốn lao lên xé xác con mèo. Nhưng họ biết con mèo khủng bố, họ chỉ còn hi vọng vào sư thúc tổ của mình.
Ah ah!
Bá Thiên bị bẻ cong kêu thảm thiết.
Sau vài chiêu Thông Thiên không kịp thu hồi kình khí.
Bùm!
-Không....A....
Bá Thiên bị dư kình oanh nát.
-Gia chủ.
-Cha!
-Sư phụ
-.....
Đám người Bá gia bi thương rống lên, vô số ánh mắt cừu hận chiếu thẳng tới con mèo.
Con mèo chỉ chỉ Thông Thiên nói:
-Là hắn giết không phải bổn toạ, các ngươi mau mau tìm hắn báo thù a.
- Ngươi.. ngươi... ngươi.. phụt!
Thông Thiên chỉ vào con mèo, hắn lửa giận công tâm cộng thêm thu lại dư kình, hắn không nhịn được liền phun một ngụm máu tươi.
Thông Thiên toả ra sát khí đại thịnh.
-Nghiệt súc tìm chết!
-Bá Vương Thương Pháp – Thức thứ 4 – Thương Khung Phá
-Giết.
Thông Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, thần thương toả hào quang vạn trượng. Hắn đâm thương hướng lên trời, dưới một thương vòm trời này bị kéo sụp xuống tấn công vào con mèo.
-Thật mạnh!
Hùng ngưng trọng nói.
Mộng Hương lo lắng nhìn sang.
Con mèo lao lên hư không, nó thò chân trước sang một bên, hô lên:
- Đoản Côn đến!
"Ông" một tiếng, bên trong hư vô có một thanh côn đen như mực bay ra, lập tức vượt qua vô số thiên địa rơi vào trong chân con mèo. Con mèo dơ Đoản Côn cao lên, cả bầu trời như bị kéo lại, ức vạn dặm hư không vũ trụ như hóa thành lỗ đen.
Phanh -- một tiếng, thần thương đâm vào lỗ đen rồi va chạm với Đoản Côn.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, trong vòm trời có một ngôi sao cực lớn nứt ra, từng ngôi sao cực lớn vỡ ra sao đó nổ tung như pháo hoa, chiếu sáng bầu trời tối tăm.
Hai tồn tại Hư Thần đỉnh phong đương thời lập tức chiến lên tầng trời, cho dù chiến trường của bọn họ cách trung tâm Bá gia rất xa, nhưng mà lực lượng đáng sợ vẫn bao trùm thiên địa, vô số võ tu, cường giả trong Việt Nam đại lục chấn động, dưới lực lượng như thế cũng cảm thấy mình quá nhỏ bé.
-Cái gì....... con mèo!
Có Ngụy Thần, Hư Thần cường đại nhìn xuyên mấy tầng trời xa xa, giật mình nói. Họ không ngờ là yêu thú đánh nhau với con người.
Một số yêu thú khủng bố nhìn thấy khiếp sợ, bọn chúng truyền lệnh cho bầy đàn cấm bắt mèo làm đồ chơi, không được ăn thịt mèo.
Anh Hùng
- Ngươi biết ta?
Thông Thiên quan sát Hùng, trầm mặc một chút nói ra:
-Đại nhân trẻ tuổi hơn ta nghĩ.
Hùng nở nụ cười:
-Là Tiểu Huyên nói sao?
Thông Thiên gật đầu, nói:
-Bá Hoàng từng cứu đại lục, mong đại nhân cho Bá gia một cơ hội.
Thần thương vô địch - Thông Thiên nói ra lời này lập tức làm cho người ta động dung, đây chính là thiên hạ đệ nhất thần thương a, tồn tại gần như bất diệt, hắn cả đời chưa từng cúi đầu, thật không ngờ hôm nay hắn lại chịu thua.
Hùng sảng khoái đáp ứng:
-Được, ta đáp ứng ngươi không làm gì Bá gia.
Hùng quay sang Bá Dục, nói:
-Ta chỉ muốn giết tên này.
Thông Thiên lắc đầu:
-Không, đây là hậu nhân của Bá Hoàng, ta không thể khoanh tay đứng nhìn hắn đi chết được.
Hùng thở dài:
-Ngươi thực sự muốn đối địch với ta.
Nhìn Thông Thiên trầm mặc, Hùng nói:
-Ngươi có biết rõ mình đối địch với loại người gì hay không? Thiên Đạo cũng là nữ nhân của ta mà ngươi vẫn dám đứng ra, sự can đảm này hiếm thấy trên đời.
Thông Thiên không sợ hãi, nghiêm túc nói:
-Ta từng hứa với huynh đệ bảo vệ Bá gia, ta buộc phải đối địch với đại nhân.
-Đại nhân cũng biết, tu luyện nghịch thiên mà đi, thương pháp của ta siêu việt phiến thiên địa này rồi. Thiên đạo cũng không làm khó được ta.
Thông Thiên tự tin nói, hắn đi theo thương đạo vượt qua cực hạn thiên địa rồi, tại đại lục này gần như bất diệt. Mặc dù Hùng tồn tại từ thời Khai Hoang nhưng hắn không tin đánh không lại Hùng.
Huyên Huyên trời sinh Đạo thể, hợp với đại đạo, nắm giữ đạo của Việt Nam đại lục nhưng có mạnh đi nữa nàng vẫn chỉ là Hư Thần. Nàng không thể dùng sức mình phá vách ngăn giới. Chỉ có Võ Thần vượt qua cực hạn của thiên địa mới có đủ năng lực này.
-Ta cũng muốn lãnh giáo xem người mà Thiên Đạo coi trọng mạnh như thế nào?
Thông Thiên nói.
Cho dù là Võ Thần cũng khó giết Hư Thần nên Thông Thiên tự tin như vậy. Hắn đâu biết rằng một số bí địa, phần mộ,.... có tồn tại khủng bố.
Hai người nói chuyện làm cho tất cả mọi người hít thở không thông, tất cả mọi người cảm giác hô hấp không thuận, bọn họn biết được Hùng chính là lão quái vật tồn tại vô số năm tháng, ngay cả Hư Thần cũng nể hắn vài phần.
Lúc này, Thiên Thư trong tay Hùng loé sáng hình thành một cái truyền tống trận.
Vèo! Hào quang tan ra, chỉ thấy một con mèo màu trắng xuất hiện. Nó đang cầm một chiếc quần lót màu đen đưa lên mũi ngửi.
-Hít hít phê vãi a! Con mèo mê say nói.
Hùng chỉ con mèo, cười lên nói với Thông Thiên:
-Đối thủ của ngươi không phải ta, mà là nó.
Một con mèo! Phốc!
Thấy Hùng nói như vậy, nhiều người đều bất ngờ. Tình huống gì vậy? Chỉ là một con mèo mà cũng muốn chiến với Hư Thần. Nên biết rằng con mèo này ngay cả yêu thú cũng không tính, chỉ là súc vật thuộc loại thú cưng hoặc để ăn thịt, sao lại có thể địch nổi Hư Thần chứ?
Hơn nữa con mèo này vừa nhìn là biết vô sỉ vô cùng, lông rụng sạch, trên cái mông là cái váy màu hồng, cả người đeo đầy đồ con gái: yếm ngực, quần lót, bím tóc,..... Nhìn rất quái dị.
Nhìn con mèo dùng quần lót quấn quanh cổ, Hùng cũng bị doạ sợ, con mèo này quá biến thái rồi.
Con mèo đang trộm đồ nữ nhân liền bị Hùng đem qua đây, lúc này nó cũng nhận ra. Con mèo nhìn Mộng Hương mặc áo cưới liền nói:
-Hương muội muội, nàng định cưới bổn toạ sao?
-Mèo bệnh có người ức hiếp Hương muội, ngươi xem nên làm thế nào?
Hùng nháy mắt với Mộng Hương rồi dụ dỗ con mèo.
-Nói nhảm! Đương nhiên là chém cả nhà nó.
Lực chiến con mèo tăng vọt, nó tự tin nhìn xung quanh thấy Thông Thiên trước nhất, nó hỏi:
-Là ngươi bắt nạt Hương muội của bổn toạ.
Thông Thiên thần thái ngưng trọng. Với tư cách thiên hạ đệ nhất thương, hắn thân kinh bách chiến. Cho dù là trước kia, hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua yêu thú như vậy, vừa thấy con mèo thì hắn biết rõ địch nhân mình đối mặt đáng sợ cỡ nào, hắn biết rõ chính mình đang gặp cường địch ra sao. Không nên bị vẻ ngoài nó mê hoặc.
Đinh!
Thông Thiên chậm rãi đưa thần thương ra, thần thương như tuyết, trầm trọng như núi, thời điểm Thông Thiên cầm thần thương trong tay có thể xuyên thủng tất cả, một thương kia chiếu sáng cả thiên địa, dưới thần thương của hắn, tất cả không có ý nghĩa.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy thần thương trong tay Thông Thiên thì cảm giác mình quá nhỏ bé, trở nên tự ti,...
-Thần thương vô địch. Một thương thông thiên địa.
Có Bán Thần từ xa chạy tới, thấy thần thương trong tay Thông Thiên thì nội tâm phát lạnh, biết rõ chính mình không cách nào là địch với hắn.
Lúc này, Gia chủ - Bá Thiên tức giận nói:
-Một con súc sinh, có gì ghê gớm chứ, thích thì làm thịt luôn!
Tuy rằng Bá Thiên bị hư ảnh áp chế nhưng lão không tin còn mèo đê tiện kia cũng mạnh như vậy, lúc này lão đang nghẹn một bụng lửa giận. Lão liền đánh ra một chưởng trấn tới con mèo.
-Cả nhà ngươi mới là súc sinh.
Con mèo tức giận.
Bụp!
Con mèo như tảng đá lớn đụng tới, gia chủ Bá Thiên trực tiếp bị nó đánh rơi xuống đất, một cái chân mèo trực tiếp dẫm lên mặt hắn.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi muốn chết!
Chuyện gì thế này!
Gia chủ Bá gia là tồn tại Bán Thần đó! Có thể nhẹ nhàng trấn áp hắn như thế, không phải nói con mèo vô sỉ này chính là tồn tại vô địch hay sao?
Hí!
Thiên địa dị biến, trong những ngày gần đây liên tiếp có cường giả xuất hiện, dường như ngay cả Võ Thánh, Võ Đế cũng biến thành không đáng giá, chạy đầy đường, nhưng trên đời này nửa bước thần nhân cũng chỉ vài người, mỗi người đều là chính là nhân vật vang dội a! Vậy mà con mèo một móng trấn áp.
Thông Thiên không ngờ con mèo không có phong thái cao thủ như vậy, hắn quát lên:
-Bá Vương Thương Pháp – Thức thứ nhất - Hoành Tảo Thiên Quân.
Thông Thiên vung thần thương tạo vô số thương ảnh bao trùm bầu trời phóng tới trấn áp xuống con mèo.
Con mèo giơ móng đánh ra, một luồng gió hóa thành con mèo nhỏ nghênh đón Thông Thiên.
Ầm!
Trong tiếng nổ, Thông Thiên lui lại mười mấy trượng, con mèo cũng tụt sâu xuống đất, lực chiến của bọn họ gần bằng nhau, một đòn này không ai chịu thiệt hay chiếm được ưu thế gì. Nhưng con mèo không chuẩn bị gì, Thông Thiên dùng cả vũ khí lẫn thương pháp.
Con mèo thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, sau một chiêu vừa rồi rõ dàng tên kia yếu hơn nó, nó có gì mà sợ, tự tin tăng vọt.
Con mèo quay lại, nó ưỡn ngực nhìn Thông Thiên, nói:
-Tiểu tử, là ngươi cắn trộm bổn toạ?
Nhìn Bá Thiên bị con mèo dẫm tụt vào đất, Thông Thiên mất đi vẻ bình tĩnh, hắn cố nén giận nói:
-Chúng ta lên trời chiến một trận thế nào?
Con mèo vô sỉ nói:
-Đéo thích! Có giỏi ngươi tới cắn bổn toạ a!
Thông Thiên méo mặt, hắn không nhịn được hét lớn:
-Bá Vương Thương Pháp – Thức thứ 2 – Lực Bạt Sơn Hà.
Thông Thiên hai tay cầm thương, thần thương chậm rãi dựng thẳng trước người, thân thể của hắn chấn động toả ra vô số thương ảnh, cả thiên địa lay động.
Vút -- một tiếng, thần thương phá không, một thương đâm xuống, chiếu rọi các nơi, dưới một thương này tất cả mọi người nhìn thấy có cảm giác hồn phi phách tán, uy lực một thương này đủ làm cho người ta toàn thân mềm nhũn.
Mộng Hương lo lắng nói:
-Anh Hùng nó có đỡ được không?
Hùng mỉm cười nói:
-Nàng yên tâm nó không chết được đâu.
Con mèo đê tiện này chộp lấy Bá Thiên, che ở đằng trước.
-Bỉ ổi!
Thông Thiên gầm lên, lại buộc phải thu hồi kình lực, hắn mà thu hồi không kịp, gia chủ chỉ còn nước bị phanh thây bỏ mạng.
-Cái khiên thịt này không tệ, bổn tọa liền đem ra dùng tạm!
Con mèo không chút hổ thẹn, chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ, mặc kệ nó đê tiện, hạ lưu, vô sỉ thế nào. Nó vốn đã không biết xấu hổ, ngược lại càng thêm đắc chí. Cái đầu mèo ngửa lên trời, lộ ra hàm răng trắng póc.
-Thả gia chủ ra, quyết chiến công bằng với ta!
Thông Thiên hít sâu một hơi, áp chế lửa giận sục sôi trong lòng.
-Ngươi căn bản không phải đối thủ của bổn toạ, bổn toạ chỉ cần một chân liền trấn áp vạn tên, còn không mau quỳ xuống. Bổn tọa miễn miễn cưỡng cưỡng thu ngươi làm thú cưỡi!
Con mèo không biết xẩu hổ nói.
-Cái đậu...
Tiếng chửi vang vọng thiên địa, Thông Thiên đã tức không nhịn được, hắn giận dữ gầm lên, hắn lao ra phát động công kích con mèo.
-Vô địch khiên thịt.
Con mèo vô sỉ, lại tiếp tục đưa Bá Thiên ra làm khiên đỡ. Thần Thương đâm tới bên trái, nó liền đưa Bá Thiên đỡ bên trái, đánh bên phải lại đem che bên phải. Thương bao vây xung quanh, nó đem Bá Thiên cuộn lại như chăn bông bao quanh người hở mỗi cái đầu mèo.
Đám đông quan sát trợn mắt, con mèo này quá vô sỉ rồi, không có một chút phong phạm cao thủ. Đám người Bá gia tức giận điên cuồng, chỉ muốn lao lên xé xác con mèo. Nhưng họ biết con mèo khủng bố, họ chỉ còn hi vọng vào sư thúc tổ của mình.
Ah ah!
Bá Thiên bị bẻ cong kêu thảm thiết.
Sau vài chiêu Thông Thiên không kịp thu hồi kình khí.
Bùm!
-Không....A....
Bá Thiên bị dư kình oanh nát.
-Gia chủ.
-Cha!
-Sư phụ
-.....
Đám người Bá gia bi thương rống lên, vô số ánh mắt cừu hận chiếu thẳng tới con mèo.
Con mèo chỉ chỉ Thông Thiên nói:
-Là hắn giết không phải bổn toạ, các ngươi mau mau tìm hắn báo thù a.
- Ngươi.. ngươi... ngươi.. phụt!
Thông Thiên chỉ vào con mèo, hắn lửa giận công tâm cộng thêm thu lại dư kình, hắn không nhịn được liền phun một ngụm máu tươi.
Thông Thiên toả ra sát khí đại thịnh.
-Nghiệt súc tìm chết!
-Bá Vương Thương Pháp – Thức thứ 4 – Thương Khung Phá
-Giết.
Thông Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, thần thương toả hào quang vạn trượng. Hắn đâm thương hướng lên trời, dưới một thương vòm trời này bị kéo sụp xuống tấn công vào con mèo.
-Thật mạnh!
Hùng ngưng trọng nói.
Mộng Hương lo lắng nhìn sang.
Con mèo lao lên hư không, nó thò chân trước sang một bên, hô lên:
- Đoản Côn đến!
"Ông" một tiếng, bên trong hư vô có một thanh côn đen như mực bay ra, lập tức vượt qua vô số thiên địa rơi vào trong chân con mèo. Con mèo dơ Đoản Côn cao lên, cả bầu trời như bị kéo lại, ức vạn dặm hư không vũ trụ như hóa thành lỗ đen.
Phanh -- một tiếng, thần thương đâm vào lỗ đen rồi va chạm với Đoản Côn.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, trong vòm trời có một ngôi sao cực lớn nứt ra, từng ngôi sao cực lớn vỡ ra sao đó nổ tung như pháo hoa, chiếu sáng bầu trời tối tăm.
Hai tồn tại Hư Thần đỉnh phong đương thời lập tức chiến lên tầng trời, cho dù chiến trường của bọn họ cách trung tâm Bá gia rất xa, nhưng mà lực lượng đáng sợ vẫn bao trùm thiên địa, vô số võ tu, cường giả trong Việt Nam đại lục chấn động, dưới lực lượng như thế cũng cảm thấy mình quá nhỏ bé.
-Cái gì....... con mèo!
Có Ngụy Thần, Hư Thần cường đại nhìn xuyên mấy tầng trời xa xa, giật mình nói. Họ không ngờ là yêu thú đánh nhau với con người.
Một số yêu thú khủng bố nhìn thấy khiếp sợ, bọn chúng truyền lệnh cho bầy đàn cấm bắt mèo làm đồ chơi, không được ăn thịt mèo.
Anh Hùng
Đánh giá:
Truyện Anh Hùng
Story
Chương 104: Đệ nhất nghiêm túc vs đệ nhất vô sỉ
10.0/10 từ 42 lượt.