Ánh Dương Rực Rỡ
C4: Sau này em sẽ ở đây xin chiếu cố
****************
- Nè, cậu thật sự muốn dọn ra khỏi ktx sao?
Tiêu Lập Trình ngồi trên giường, buồn bã nói - Không dọn không được sao?
Mộ Hàn Chu thu dọn quần áo để trong vali, chuẩn bị gấp chăn nghe vậy ngẩng đầu nói - Uhm~~ đã nói sẽ theo đuổi người đó, không thể nuốt lời được, phải không?
Hứa Thần vừa về, mở cửa nghe vậy hỏi - Theo đuổi ai?
Thấy Mộ Hàn Chu gấp chăn gối, bên cạnh còn có một cái vali thì đã hiểu - Mộ Hàn Chu, là cậu sao? Đi đâu vậy, tối rồi còn kéo vali, muốn chuyển ra khỏi ktx sao??
Mộ Hàn Chu bỏ chăn vào cái túi bên cạnh, cười đáp - Uhm~~ Khi nào mình rảnh, sẽ tổ chức liên hoan chia tay với mọi người. Mấy người còn lại, giúp mình nói lời tạm biệt nhé!! Tạm biệt hai người!!
Xong xuôi nhìn lại căn phòng tưởng trừng như đã quen thuộc, Mộ Hàn Chu giơ tay chào hai người rồi đồng thời kéo vali ra khỏi phòng.
Đi xuống phòng bảo vệ, đưa chìa khóa phòng liền đi ra ngoài cổng.
Mấy hôm trước, lên mạng tìm kiếm phòng trọ, vô tình thấy được một khu chung cư có cho sinh viên thuê phòng.
Mộ Hàn Chu dựa theo địa chỉ ghi trên giấy, đi đến một khu chung cư nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn chỉ có hơn 25 tầng.
Sau khi nói chuyện với bà chủ, anh nhận lấy chìa khóa phòng, đi lên tầng 10 căn phòng số 1009.
Tra chìa khóa, cánh cửa mở ra vừa bước vào thấy nội thất trong phòng vẫn còn nguyên, chắc có người vừa mới dọn đi.
Phòng khách sạch sẽ, ghế sofa màu đen đặt đối diện với tivi. Thảm dùng để lót sàn cũng thuộc dạng hoa văn cầu kỳ, chắc rằng cũng không rẻ.
Căn phòng nhìn chung chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng, miếng dán tường không nói cũng biết là tự chế, nhìn vào sẽ thấy nó hoàn toàn khác với miếng dán thông thường.
Trên đỉnh TV là một cái đồng hồ quả cầu cứ tinh tong không ngừng, nhìn đã gần 10h tối.
Mộ Hàn Chu vô cùng thích căn phòng này, không nhìn nữa đi thẳng vào phòng ngủ.
Vừa mở cánh cửa màu trắng kia, trong đó đen thui Mộ Hàn Chu dò tìm công tác để mở lên, một màu xanh lam đập thẳng vào mắt anh.
Giường chiếu vô cùng ngăn nắp, bộ chăn ga gối đệm màu xanh lam, tủ quần áo cũng là màu xanh lam, ngay cả tường và màn che cũng là màu y như vậy.
Có vẻ như người thuê trọ lúc trước là tuýt người theo chủ nghĩa hoàn hảo, trong phòng ngủ này chỉ cần là vật dụng đều là một màu.
Vừa hay Mộ Hàn Chu cũng mấy phản cảm, vì căn phòng này vô cùng hợp ý anh.
Sau khi cho quần áo vào trong tủ gọn gàng, anh lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.
Phòng tắm và WC ngay cạnh phòng ngủ, vừa bước ra khỏi phòng liền thấy.
Tắm xong, Mộ Hàn Chu cũng đã rất mệt, vừa nằm trên giường đã ngủ luôn.
...****************...
Sáng hôm sau, Mộ Hàn Chu đã thức dậy từ sớm, chuẩn bị thức ăn đầy đủ để sẵn trên bàn rồi cởi tạp dề.
Xong xuôi liền chạy ra ngoài, đến căn phòng đối diện 1002, chỉnh lại quần áo gọn gàng mới gõ cửa.
Không để anh phải chờ lâu, căn phòng đột nhiên mở ra, một cô bé chỉ cao bằng đầu gối anh xuất hiện.
Vừa nhìn thấy cô bé này, Mộ Hàn Chu liền ngồi xuống theo thói quen xoa đầu cô như cũ, cười gọi - Bảo Bảo, thật đáng yêu quá đi!
Giang Hà nhìn thiếu niên trước mặt ánh mắt vô cùng đề phòng, lùi lại nửa bước né tránh đụng chạm kia, lạnh lùng hỏi - Chú là ai? Chúng ta có quen biết sao?
Trước sự xa cách kia, Mộ Hàn Chu lại bình tĩnh thu lại bàn tay hờ hững kia, cười đáp - Anh là người thuê phòng đối diện, muốn mời hàng xóm sang ăn tân gia. Ba mẹ em có nhà không?
Giang Hà nhìn khuôn mặt cười tươi kia, lạnh lùng đáp - Ba em vẫn còn ngủ, khi ông ấy tỉnh lại em sẽ nói.
Vừa nói không để anh kịp phản ứng đã đóng sầm cửa lại, Mộ Hàn Chu chỉ cười trừ nói - Em thật giống thầy ấy, ngay cả tính cách lạnh lùng, xa cách không muốn thân thiết với ai cũng vậy!
Không nghĩ nữa, Mộ Hàn Chu đứng dậy phủi bụi rồi trở về phòng của mình.
...****************...
- Ai vậy, Tiểu Hà?
Giang Tiêu vừa thức dậy, tóc tai rối bù, quần áo thì xộc xệch nhìn rất là lộn xộn, không khác gì ông chú vừa xấu xí vừa già nua.
Giang Hà từ phòng tắm đi ra, mái tóc đen dài ngang vai xoã xuống, quần áo đã tự mặc gọn gàng từ bao giờ.
Thầy ba mình như vậy thì không buồn nói nhiều - Phòng 109, đối diện muốn mời ba con ta sang ăn lễ tân gia!? Ba có đi không?
- Đi!!
Được người ta mời ăn không thể không đi, với lại nhà cũng không có nấu ăn, tất nhiên là đi rồi.
Giang Tiêu hành động rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã thay xong quần áo còn chải chuốt đầu tóc gọn gàng.
Trở về hình dáng điển trai, cao ráo của thanh niên mới lớn.
Gõ cửa phòng ba cái cốc nhẹ, cánh cửa phòng mở ra không ngoài dự đoán Mộ Hàn Chu nhìn người từ nãy giờ đứng bật động thì cười.
Hoàn toàn không quan tâm đến hắn, cúi đầu nhìn Giang Hà nắm lấy dắt vào trong.
Giang Hà vậy mà không còn cự tuyệt nữa, để Mộ Hàn Chu dẫn vào trong.
Mộ Hàn Chu thấy Giang Tiêu vẫn còn đứng ở đó, đá mắt với Giang Hà hỏi - Cha em, sao vậy? Bị định thân thuật rồi sao?
Giang Hà đáp - Uhm~~.
Giang Tiêu mất một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, giật mình gật đầu nói - Vào ngay đây!!
Bước theo sau lưng hai người, nhìn hai người cười nói vui vẻ ngồi trên bàn ăn.
Giang Tiêu nhìn đứa con gái của mình bình thường không thích nói chuyện với ai, bây giờ lại vừa cười vừa nói còn thân thiết với một người mới gặp.
Gắp một miếng thịt cho vào miệng, quả thật rất ngon và bùi. Đây có lẽ lần đầu tiên khi ăn cơm nhà sau ngần ấy năm.
Mộ Hàn Chu gắp thức ăn cho Giang Hà, đang cười nói vui vẻ thì cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình thì quay đầu nói - Còn nhìn nữa, muốn lòi con mắt sao? Hay là.... em đẹp trai quá khiến thầy muốn nhìn em thêm?
Giang Tiêu lạnh lùng đáp - Không bao giờ, không có chuyện đó đâu. Mà sao em không ở ktx đã tiện mà phải tự thuê ngoài ở?
Mộ Hàn Chu đáp - Không thích ở ktx thì chuyển ra ngoài ở thôi, dù sao nơi này... Vừa rộng vừa đẹp, giá lại rẻ ngu gì không ở.
Giang Tiêu hỏi - Em chuyển vào đây khi nào vậy??
Mộ Hàn Chu đáp - Tối hôm qua mới dọn vào, nhà hơi lộn xộn.
Giang Tiêu nói - Đây gọi là lộn xộn, em mà đến nhà tôi nhìn thấy chắc không chỉ nói là chuồng heo hay bãi rác nhỉ?
Mộ Hàn Chu thu lại ý cười trong mắt, bình tĩnh nói - Xin chào, em là Mộ Hàn Chu, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn..... hàng xóm!!
Giang Tiêu nói - Uhm ~~ Rất hoan nghênh, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, có khi cần thì hỏi tôi.
Mộ Hàn Chu cười nói - Vậy, nhà thầy có thuê người giúp việc hay bảo mẫu không?
Giang Tiêu lập tức chéo tay cự tuyệt - Em lo học trước đi, nếu học kì này không đạt điểm tối đa thì không cần tôi nói, em chuẩn bị chuyển ra khỏi lớp đi.
Mộ Hàn Chu chống hai tay, nghiêng đầu nhìn Giang Hà đang ăn, cười nói - Thầy, đây là muốn em thắng vụ cá cược sao? Hay là, thầy..... muốn cho em một cơ hội để theo đuổi thầy?
- Nằm mơ giữa ban ngày!! - Thấy mình phản ứng thái quá, Giang Tiêu ho nhẹ nói - Tôi là muốn em chú tâm với học tập, đừng có suốt ngày nghĩ tới chuyện yêu đương?
Mộ Hàn Chu "ồ" lên một tiếng thật giòn, cười tươi đáp - Vì.... đối phương là người mình thầm thích, ngày nào cũng gặp không muốn nghĩ tới cũng rất khó ah?
Giang Tiêu không thèm đáp lại, cúi đầu ăn cơm.
Mộ Hàn Chu nhìn bộ dạng né tránh kia, chợt muốn bật cười nhưng vẫn kìm lại được, tiếp tục gắp thức ăn cho Giang Hà.
Giang Hà nhìn hai người trước mặt, không ngừng liếc mắt đưa tình thì cũng không mấy quan tâm.
Dù sao, cô cũng chỉ là một đứa trẻ, không hiểu gì cũng không muốn hiểu.
Ăn xong, Mộ Hàn Chu dọn dẹp bát đĩa rồi mới ra phòng khách.
Thấy hai cha con ngồi trên sofa xem TV, chỉ đứng đó dựa tường nhìn thầm nghĩ - "Thật đẹp!! Nếu sau này, mình và cha con hai người họ thành một gia đình, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc giống như bây giờ?"
Mộ Hàn Chu chợt ý thức được, bản thân lại mơ tưởng rồi nhất định phải dừng lại, lắc đầu vài cái cho tỉnh táo.
Giang Tiêu thấy TV phản chiếu hình ảnh của Mộ Hàn Chu, ngạc nhiên quay đầu lại hỏi - Mộ Hàn Chu, em sao vậy? Đau đầu ah~ Nếu thấy không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay không cần lên lớp?
Mộ Hàn Chu cười đáp - Dạ~~ không cần đâu ah, em khỏe!!
Vừa nói vừa thể hiện bản thân đang rất khỏe, có thể trực tiếp ôm luôn hai cha con như nâng tạ.
Giang Tiêu lại nhìn đồng hồ trên nóc TV nói - Uhm~~ Cũng đến giờ rồi, hai cha con tôi về trước, cảm ơn vì bữa ăn.
Mộ Hàn Chu nói - Không cần, nếu muốn ăn thì tới nhà em ăn, dù sao em cũng ở một mình.
Giang Tiêu đáp - Được!!
Ánh Dương Rực Rỡ