Ánh Dương Của Tâm Đan
C5: Chương 5
Sau cái ngày giúp đỡ Ánh Dương, mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy đã không còn khó xử như trước nữa.
Khi đến lớp, tôi chủ động chào cậu ấy, cậu ấy thì gật đầu thay cho lời chào.
Khi tan học, tôi chủ động tạm biệt cậu ấy, cậu ấy cũng gật đầu thay vì tạm biệt tôi.
Thỉnh thoảng có bài tập khó, tôi còn trao đổi về cách làm với cậu ấy.
Tôi phát hiện ra cậu ấy rất thông minh, mà tính cách cậu ấy cũng không hề tệ, chỉ là hơi trầm tính một chút thôi, tại sao các bạn trong lớp lại bài xích cậu ấy nhỉ?
À đúng rồi, tôi còn không hiểu tại sao các bạn cũng ngày càng ghét và tránh xa tôi hơn.
Cảm giác bị cô lập… không hề dễ chịu chút nào.
Nhưng may là có Ánh Dương ngồi bên cạnh tôi. Mặc dù cậu ấy ít nói, nhưng nhờ có cậu ấy mà tôi không quá cô đơn.
Cũng may mà có Minh Duy nữa. Tôi vẫn thường xuyên dùng tài khoản [Thích Ăn Kem] để nhắn tin với Minh Duy khi ở nhà, mối quan hệ trên mạng của chúng tôi cũng ngày càng khăng khít.
Chỉ là ngoài đời thì không giống vậy.
Có lẽ vì tôi bị các bạn khác ghét, Minh Duy không muốn bị liên lụy nên cũng xa lánh tôi.
Đương nhiên tôi thấy buồn, nhưng tôi cũng hiểu cho cậu ấy. Dù sao cậu ấy cũng không có nghĩa vụ phải đứng về phía tôi.
Buổi chiều nay là lịch lao động của lớp, tất cả các bạn trong lớp tôi đều phải lên trường.
Đến lúc hai giờ chiều sẽ điểm danh, nhưng khoảng 1h20, Minh Duy lại gửi cho tài khoản [Đỗ Tâm Đan] một tin nhắn: [Chốc nữa lên trường thì tiện đường mua giúp tớ ly cà phê ở quán N nhé!]
Tiện đường gì chứ? Quán cà phê N đâu có cùng hướng với nhà của tôi đâu!
Tôi tìm vị trí trên bản đồ thì thấy quán cà phê đó cách khá xa. Vì thế, tôi bèn nhắn: [Chỗ tớ không tiện đường đi mua đâu.]
Minh Duy không trả lời. Có lẽ hiện giờ cậu ấy không cầm điện thoại.
Suy nghĩ một lát, tôi vẫn quyết định đi đến quán cà phê. Dù sao vẫn còn khá sớm, thôi thì mua hộ Minh Duy, nhân tiện mua cho bản thân một cốc cũng được.
Hơn nữa tôi cũng không muốn từ chối Minh Duy. Mặc dù ở lớp cậu ấy không quan tâm đến tôi, nhưng cậu ấy là bạn qua mạng của tôi, lại còn là… cậu bé năm đó nữa.
Vì thế, tôi mới đối xử đặc biệt với cậu ấy hơn một chút.
Nhưng có lẽ ngày hôm nay của tôi không thuận lợi. Trên đường đi đã gặp đèn đỏ mấy lần liền, đến quán cà phê thì thấy quán đã chật ních, phải xếp hàng rất lâu.
Đã vậy, trong lúc tôi xếp hàng, có một bạn nữ cầm cà phê từ trong quán đi ra, không may bị người ta đẩy một cái, khiến cà phê trong cốc đổ hết lên giày và gấu quần tôi.
“Ôi… Xin lỗi… Xin lỗi cậu…” Bạn ấy rối rít xin lỗi, hai mắt đỏ hoe giống như sắp khóc, trong khi người đẩy bạn ấy thì lại như không có lỗi lầm gì mà bỏ đi.
Tôi nhận ra bạn ấy là một bạn nữ nhút nhát cùng lớp, hơn nữa bạn ấy cũng không cố ý, cho nên tôi bèn trấn an: “Không sao đâu, thật sự không sao cả, lau đi là được rồi.”
Bạn nữ có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi không trách bạn ấy.
Tôi nhìn đồng hồ thì thấy cũng sắp muộn rồi nên liền bảo: “Cậu mau đến trường đi kẻo trễ.”
“Vậy… còn cậu thì sao?” Bạn ấy dè dặt hỏi.
“Không sao đâu, tớ mua cà phê xong thì sẽ đến trường.” Tôi mỉm cười bảo cậu ấy, “Cậu đi đi.”
Bạn nữ nghe vậy thì nhìn tôi vài giây rồi lên tiếng: “Vậy tớ đi đây… Chào cậu…”
Sau khi bạn nữ ấy đi, phải mười mấy phút nữa tôi mới mua được hai cốc cà phê.
Không ngờ rằng tới khi đến trường, thứ chào đón tôi lại là khuôn mặt khó chịu của Minh Duy: “Sao cậu lâu như vậy chứ? Các bạn trong lớp đều đến hết rồi, chỉ còn mình cậu là muộn mấy phút liền!”
“Nhưng tớ đi mua…”
“Mua cà phê mất nhiều thời gian như thế sao?” Minh Duy chất vấn tôi.
Tôi cau mày, lớn tiếng với cậu ấy: “Thì đương nhiên là thế rồi! 1h20 cậu mới nhắn tin, 1h25 thì tớ mới từ nhà đi, mất hơn mười phút mới đến quán cà phê N, sau đó còn phải xếp hàng mười mấy phút nữa. Mua cà phê xong tớ phải đi đến trường, mất thêm mười đến mười lăm phút, cậu bảo tớ có đến sớm được hay không?”
Minh Duy sững sờ, có lẽ không ngờ tôi lại có thái độ như vậy.
Cậu ấy đang định nói gì đó tiếp, nhưng tôi đã ngắt lời: “Quán cà phê đó cách nhà tớ rất xa, không hề cùng đường với nhà tớ. Lần sau đừng bảo rằng tớ “thuận đường” mà mua giùm cậu nữa.”
Minh Duy nghe vậy thì lộ rõ vẻ khó chịu mà chìa tay ra, “Cà phê.”
Nhưng vì tức giận nên tôi vẫn không quay lại, hơn nữa ngay từ đầu tôi cũng chẳng tính toán chuyện tiền nong với cậu ta.
Đi đến chỗ tổ trưởng, tổ trưởng phân công tôi quét rác ở cùng chỗ với Ánh Dương.
Tôi đang định đi về phía cậu ấy thì mới nhớ ra ly cà phê mà tôi tự mua cho mình. Tôi để hai ly cà phê vào túi, vừa nãy lại lỡ đưa cả túi cho Minh Duy rồi.
Tôi định quay lại tìm Minh Duy. Nhưng mới đi được vài bước, tôi đã trông thấy cậu ấy đưa một ly cà phê cho Diệu Na.
Trong lòng vừa nặng nề vừa khó chịu, tôi cầm chổi rồi quay người, đi về phía Ánh Dương.
Ánh Dương đang quét lá. Tôi không hề chào hỏi cậu ấy mà vào quét cùng luôn.
Có lẽ điều này khiến cho Ánh Dương thấy kỳ lạ, cho nên cậu ấy đã hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Giọng điệu tôi không hòa nhã cho lắm, nghe giống như đang giận dỗi vậy.
Ánh Dương lại hỏi: “Vừa đi mua cà phê cho lớp trưởng nên đến muộn à?”
Chắc là cậu ấy đã nhìn thấy cảnh tôi đưa cà phê cho Minh Duy.
Tôi đáp: “Cậu ấy nhờ tớ mua.”
Ánh Dương không nói gì nữa. Tôi cứ tưởng rằng cậu ấy sẽ yên lặng quét lá đến hết giờ. Vậy mà không ngờ, cậu ấy lại rút một túi giấy ướt từ túi quần ra rồi đưa cho tôi.
“Lau đi, giày cậu dính bẩn rồi.”
Tôi nhìn xuống chân, đôi giày màu trắng tinh của tôi đã bị cà phê làm bẩn.
Tôi hơi bất ngờ khi Ánh Dương chú ý đến điều này. Xem ra là cậu ấy rất giỏi quan sát những điều xung quanh, cho nên mới phát hiện ra giày tôi không sạch, còn phát hiện ra cả chiếc lắc tay của tôi có khắc chữ D.
Tuy nhiên, dù không cho rằng Ánh Dương dành sự quan tâm đặc biệt gì cho tôi, tôi vẫn cảm thấy rất ấm lòng.
“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy túi giấy ướt rồi bóc ra, lấy giấy ướt bên trong rồi ngồi xuống lau giày của mình.
Xong xuôi, tôi liền cùng Ánh Dương quét sân.
Ở gần đó có mấy tiếng bàn luận, tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy.
“Ánh Dương và Tâm Đan yêu nhau hả?”
“Haha… Hai đứa bị cô lập yêu nhau, an ủi nhau, hợp lý phết đấy!”
Ánh Dương nắm chặt cán chổi rồi nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Sợ Ánh Dương sẽ làm gì đó, cho nên tôi bèn đi đến trước mặt cậu ấy, nói nhỏ: “Nếu là vì tớ thì cậu đừng làm gì cả. Bị trêu như vậy tớ vẫn thấy ổn, không sao cả.”
Tôi biết Ánh Dương không bận tâm người khác nghĩ gì về cậu ấy. Nếu cậu ấy nổi giận vì những lời nói kia thì chắc chỉ là vì tôi mà thôi.
Tôi lại không muốn Ánh Dương vì tôi mà gặp rắc rối. Quan hệ giữa cậu ấy và các bạn đã không tốt rồi, không thể để tình cảnh của cậu ấy tồi tệ thêm được.
Ánh Dương nhìn vào tôi, sau đó lại đưa mắt nhìn sang hướng khác.
Bỗng nhiên, một con muỗi vo ve vo ve bay đến gần Ánh Dương.
Tôi liền bảo cậu ấy: “Đừng động đậy.”
Sau đó, đợi đến khi con muỗi vừa đậu lên cổ cậu ấy, tôi liền dùng tay đập “bốp” một cái.
Không biết đã đập trúng con muỗi hay chưa, nhưng tôi có thể phát hiện ra Ánh Dương rất bất ngờ trước hành động của tôi.
Cơ thể cậu ấy cứng đờ lại, giọng nói trầm khàn vang lên: “Cậu làm gì vậy?”
“Đập muỗi.” Tay tôi vẫn còn đặt ở trên cổ của cậu ấy.
Tôi dần thấy ngại, tôi đang chạm vào cổ của một bạn nam đó! Suýt chút nữa còn chạm trúng vào yết hầu của người ta rồi!
Tôi vội bỏ tay ra.
Ánh Dương lại hỏi: “Vậy muỗi đâu?”
Tôi hơi bối rối mà xòe tay ra.
Trong bàn tay trống không, chẳng có gì cả.
“Ờm… Tớ không đập trúng…” Tôi nở một nụ cười gượng gạo.
Ánh Dương lại hỏi: “Cậu đang lừa tôi sao? Cậu đang viện cớ… để chạm vào cổ tôi?”
“Không có mà! Thật đó! Vừa rồi có con muỗi mà! Tớ thề đó! Tớ không làm cái chuyện như cậu nghĩ đâu!” Tôi sợ hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Ấy thế mà ở đối diện, Ánh Dương lại phì cười.
“Biết rồi, đùa chút thôi mà!” Ánh Dương tủm tỉm cười mà nhìn tôi.
Nụ cười của cậu ấy… đẹp quá!
Giống như nụ cười của mấy anh nam chính trong truyện tranh vậy!
Quan trọng là cậu ấy vừa đùa tôi! Người như cậu ấy cũng biết đùa sao?
Tôi kinh ngạc đến quên cả tức giận.
Đã vậy, tôi còn buột miệng nói: “Ánh Dương cười đẹp trai lắm đó…”
Nghe thấy thế, nụ cười của Ánh Dương dần trở nên mất tự nhiên. Ánh mắt cậu ấy cũng lộ ra chút vẻ lúng túng, ngại ngùng.
Tôi khen người ta xong thì cũng ngại lắm, thế nên bèn giả bộ giận dữ mà đánh nhẹ vào tay cậu ấy. “Cậu cũng giỏi thật! Nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc đó, làm tôi hết hồn luôn!”
“Ừm.” Ánh Dương cũng không tránh né mà để tôi đánh cậu ấy. “Lần sau tôi sẽ không đùa như thế nữa.”
“Không!” Tôi liền bảo cậu ấy: “Cứ đùa như vậy đi, vui lắm!”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ánh Dương mà nở nụ cười: “Hơn nữa, tớ hy vọng cậu có thể vui đùa và mỉm cười nhiều hơn.”
Giây phút nói ra những lời đó, trái tim tôi đập rất mạnh.
Ánh Dương ở đối diện thì ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng cong môi cười với tôi.
Tôi hơi ngại ngùng nên quay mặt đi, không ngờ rằng lại nhìn thấy ở cách đó không xa, Minh Duy đang cầm ly cà phê mà nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt của cậu ấy lộ vẻ khó chịu, khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái chút nào.
Ánh Dương Của Tâm Đan