Ánh Dương Của Lãng
Chương 8
Bên trong nhà, Tiêu Lạc ngồi trên ghế sofa tay cầm túi bánh ăn, trước mặt là màn hình máy tính và những bản thiết kế được vẽ dang dở.
Cô thở dài di chuyển con chuột lên xuống rồi cầm tờ giấy lên bắt đầu vẽ, nhíu mày tập trung suy nghĩ.
Nhưng ngồi một lát cô vẫn chưa thể nghĩ ra được gì, cô đặt giấy với bút xuống đứng dậy đi tới kéo rèm cửa sổ ra ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cô đứng một lúc thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đi đến cầm điện thoại lên bắt máy: “Alo, Hạ tổng.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hạ Vân: “Cuối tuần này có một buổi tiệc được tổ chức, những người có mặt trong buổi tiệc đó đều là những thiết kế thời trang có tiếng tăm và kinh nghiệm.
Cô đến đó có thể học hỏi cũng như làm quen với những người đó.
Cô có muốn đi không?”
Cô nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi Hạ tổng.”
“Được, vậy ngày mai cô vào văn phòng tôi lấy thiệp mời.
Được rồi, không làm phiền cô nữa.
Ngày mai gặp lại sau.”
“Vâng, tạm biệt Hạ tổng.”
Sau khi cúp máy cô vui vẻ lăn lộn trên ghế một hồi lâu, cuối cùng đứng dậy đi vào bếp cầm lấy túi rác mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa bước ra thì cô thấy cửa đối diện cũng mở ra, Cố Lãng tay cầm dây ở dưới chân anh là con chó mà cô gặp hôm bữa.
Anh nhìn thấy cô đang đứng đối diện thì vẻ mặt thoáng lên tia kinh ngạc, hỏi: “Trùng hợp thật.
Cô định đi dạo vào giờ này sao?”
Cô lắc đầu di chuyển cách xa con chó của anh, nói: “Tôi không có, tôi chỉ đi bỏ rác thôi.”
Thấy rõ sự sợ sệt của cô đối với Tiểu Cầu, anh nhìn cô nói: “Cô Tiêu, Tiểu Cầu nhà tôi rất ngoan cũng không cắn người bậy bạ nên cô không cần phải sợ như vậy.”
Cô đứng một khoảng cách xa nhìn chú chó tên Tiểu Cầu mà anh gọi, nói: “Tuy là đúng như anh nói nhưng mà tôi vẫn còn cảm thấy sợ lắm.”
Anh đổi tay cầm dây dẫn chó sang bên tay trái, đi đến chỗ cô: “Được rồi, như vậy thì cô không cần xa nữa.
Tôi đứng đây rồi thì nó không nhào sang cô đâu.”
Cô gật đầu, dù gì họ cũng đi chung thang máy xuống dưới nên cách này là tốt nhất: “Vậy được rồi.”
Anh đi đến nhấn nút thang máy, trong lúc đợi thang máy cô len lén đưa mắt nhìn xuống Tiểu Cầu.
Cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng đi vào còn anh dẫn chó đi theo sau rồi đưa tay nhấn nút đóng cửa lại.
Bên dưới khu chung cư, từ lúc từ trong thang máy bước ra cô vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh và Tiểu Cầu.
Anh nhìn thấy cô như vậy thì trông có hơi buồn cười, anh không nhịn được hỏi: “Có thể cho tôi biết lý do vì sao cô lại sợ chó như vậy không?”
Cô đi đến chỗ thùng rác vứt rác đi, quay sang nhìn anh, nói: “Anh...anh không thấy nó có chút đáng sợ sao, cắn người đó.
Lúc nhỏ tôi bị chó cắn phải đi tiêm vacxin, vẫn sợ đến tận bây giờ.”
Anh nghe cô nói vậy thì cũng hiểu ra, gật đầu: “Ra là vậy.
Cô có muốn đi dạo cùng với tôi và Tiểu Cầu để khắc phục nỗi sợ không?”
Cô nghe vậy thì nhanh chóng lắc đầu từ chối: “Không, không cần đâu.
Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi nghĩ không cần đâu.
Sau này gặp anh, tôi đứng cách xa một chút là được rồi.”
Anh nghe vậy thì nhíu mày, còn chưa lên tiếng nói gì thì cô đã nhanh chóng nói: “Vậy...tôi đã vứt rác xong rồi.
Tôi về trước đây.
Anh với...Tiểu Cầu của anh đi dạo vui vẻ.”
Cô nói rồi nhanh chóng đi vào bên trong chung cư, anh cúi xuống nhìn Tiểu Cầu đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh.
Lúc cô định bước vào trong chung cư thì nghe thấy một giọng nam phía sau gọi tên cô: “Lạc Lạc.”
Cô xoay người lại thì thấy Quang Tuấn đang trong bộ dạng có chút say khướt đi đến chỗ cô, cô nhíu mày nhìn anh ta: “Tôi đã nói với anh, anh đừng gọi tôi là Lạc Lạc.
Tên tôi là Tiêu Lạc, phiền anh gọi đúng cho.”
Quang Tuấn đứng trước mặt cô, gật đầu: “Được, Tiêu Lạc.
Kể từ lúc chia tay em đến bây giờ, trong lòng anh lúc nào cũng nhớ về em.
Anh rất muốn đến gặp em, ôm em vào trong lòng.
Tiêu Lạc, em cũng còn tình cảm với anh mà phải không?”
Cô khoanh tay lại đứng nhìn anh, cười khẩy nói: “Anh là người làm những chuyện dơ bẩn sau lưng tôi trước, vậy mà bây giờ lại chạy đến đây nói nhớ tôi.
Nếu như cô gái hôm đó mà biết như vậy thì sẽ đau lòng đến nhường nào.
Còn nữa, tôi không còn tình cảm gì với ngưởi như anh cả.
Mắt tôi lúc trước bị mù mới yêu phải loại người như anh.
Mong anh sau này đừng đến làm phiền tôi.”
Cô nói rồi định xoay người vào bên trong thì cánh tay bị Quang Tuấn kéo lại, anh ta nói: “Anh có lỗi với em, có lỗi vì ở sau lưng em lén lút qua lại với người khác.
Đó đều là lỗi của anh.
Nhưng mà em cũng phải suy nghĩ đi, anh hiện tại công việc không được tốt còn em thì công việc thăng hạn nên anh mới tự ti về bản thân và qua lại với người khác để tìm cảm giác mới mẻ.”
Cô nghe vậy thì hừ lạnh, đưa tay lên gỡ tay anh ra: “Anh đừng có chạm vào tôi, tôi cảm thấy rất dơ bẩn đó.
Công việc của tôi thăng hạn là do tôi có năng lực, anh không mừng cho tôi thì thôi ở đây lại lấy cái này làm lý do để qua lại với người khác sau lưng tôi.
Còn anh không thăng hạn trong công việc là do bản thân anh chưa cố gắng, suốt ngày cứ ôm máy chơi game ra chơi.
Sau này đừng tìm đến gặp tôi nữa.”
Cô nói rồi quay sang nói với bảo vệ đứng cách đó không xa: “Bảo vệ, phiền đem người này ra khỏi đây giúp tôi.
Sau này nếu như thấy anh ta lởn vởn quanh đây thì cứ đuổi đi, không thì gọi cảnh sát đến.
Phiền anh rồi.”
Cô nói rồi xoay người đi vào trong khu chung cư để mặc Quang Tuấn đứng ngơ ngác ở đó, bị bảo vệ lôi đi.
Và những chuyện nãy giờ đều lọt vào tầm mắt của Cố Lãng đứng cách đó không xa.
Anh dẫn Tiểu Cầu đi vào khu chung cư, đi ngang qua Quang Tuấn bị bảo vệ dẫn ra ngoài.
Vào bên trong nhà, Tiêu Lạc nhanh chóng đi vào phòng tắm chà sát chỗ cánh tay đến đỏ ửng.
Hôm nay đúng là xui xẻo mới gặp Quang Tuấn, làm ảnh hưởng hết tâm trạng đang tốt của cô.
Cô đưa tay tắt nước rồi đi về phòng đưa tay tắt đèn, bật đèn ngủ lên nằm xuống giường kéo chăn lên đắp rồi nhắm mắt lại ngủ.
Cô nhìn đồng hồ rồi nhìn sang Hiểu Di đang ngồi gần đó, hỏi: “Sao giờ này mọi người đến còn chưa đủ vậy?”
Hiểu Di quay sang nhìn cô nói: “Mọi người đến đủ cả rồi chỉ là chạy xuống căn tin công ty tìm gì ăn thôi.”
Cô nghe vậy thì hiểu ra gật đầu, vỗ vai cô ấy: “Lát đi xuống xưởng may cùng mình, xem mọi người làm tới đâu rồi.”
Hiểu Di đưa tay làm động tác ok với cô, cô lúc này mới đi vào văn phòng riêng đóng cửa lại.
Cô đi tới bàn làm việc ngồi xuống, để túi xách sang một bên rồi mở máy tính lên làm việc.
Bên trong phòng khám của bệnh viện, Cố Lãng nhìn vào máy tính làm việc nhưng một lúc sau thì anh dựa lưng vào ghế cầm điện thoại lên nhìn.
Anh nhớ đến chuyện tối hôm qua anh nhìn thấy, trong lòng có chút phức tạp.
Tiếng gõ cửa lúc này vang lên, một giọng nữ truyền tới: “Bác sĩ Cố, tới giờ thăm khám bệnh nhân rồi.”
“Được, tôi biết rồi.” Anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Làm việc được một lúc thì tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, Tiêu Lạc bắt máy: “Alo.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Hạ Vân: “Cô đến phòng tôi một chút.”
“Vâng Hạ tổng.”
Cô cúp máy đứng dậy mở cửa văn phòng đi ra ngoài.
Cô đi đến trước văn phòng của Hạ Vân, giơ tay lên gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng của cô ấy: “Vào đi.”
Cô mở cửa bước vào bên trong, đi đến trước bàn làm việc cô ấy: “Hạ tổng, chị gọi tôi.”
Hạ Vân từ trong ngăn tủ cầm lấy tấm thiệp mời đưa sang cho cô: “Đây, thiệp mời của buổi tiệc cuối tuần mà hôm qua tôi đã nói với cô.”
Cô đưa tay nhận lấy tấm thiệp mời, nhìn cô ấy mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn Hạ tổng.
Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Được rồi, đừng cảm ơn suông.
Cứ thể hiện tốt bản thân trong công việc như vậy là cảm ơn tôi rồi.”
“Vậy nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài làm việc trước.”
“Được.
Nhưng mà khoan đã.”
Cô cầm tấm thiệp mời định bước ra bên ngoài thì nghe thấy cô ấy gọi lại, cô quay người lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao Hạ tổng?”
Hạ Vân ngẩng đầu nhìn cô: “Dự án mà cô đang làm nếu cần giúp gì cứ nói với tôi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
“Được rồi, cô về phòng làm việc trước đi.”
Cô gật đầu vui vẻ cầm tấm thiệp mời mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Vân nhìn cô vui như vậy thì cũng bật cười theo, cúi xuống tập trung làm việc còn dang dở.
Lúc tối khi cô tan làm về đến nhà thì thấy Cố Lãng cũng đang ở bên trong thang máy.
Cô bước vào trong nhìn anh nhấn số, cửa thang máy đóng lại rồi cả hai im lặng cũng không nói gì.
Cố Lãng đứng bên cạnh mắt nhìn về phía trước nhưng nói với cô: “Mọi bữa tôi thấy cô mạnh miệng, gian manh lắm mà.
Nhưng sao tối hôm qua khi gặp lại người yêu cũ, tôi lại thấy cô không giống vậy.”
Cô nghe vậy thì quay phắt sang nhìn anh: “Anh...anh tối qua thấy hết rồi?”
Anh thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy.
Nhưng mà mắt cô cũng kém thật, lại đi yêu một người như vậy.”
“Đó là lúc đó do mắt tôi bị mù nên mới quen tên đó thôi.
Nếu tôi mà biết nhân phẩm anh ta như vậy thì có cho tôi cũng không thèm nữa.
Nhưng mà lần nào tôi gặp chuyện này cũng đều thấy anh đứng một bên xem hết.
Anh theo dõi tôi đúng không?”
Cửa thang máy lúc này mở ra, anh quay sang nhìn cô nói: “Tôi nói đó là hoàn toàn trùng hợp, cô có tin không?”
Anh nói rồi bước ra bên ngoài, cô đứng ngơ một lúc rồi cũng đi ra ngoài, nhìn bóng lưng anh phía trước nói: “Không tin.
Mỗi lần gặp anh tôi đều thấy không có gì tốt đẹp.”
Anh dừng bước chân xoay người lại híp mắt nhìn cô: “Ý cô nói tôi là khắc tinh của cô?”
Cô cũng dừng lại ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không phải sao? Mỗi lần tôi gặp anh toàn là những chuyện không tốt đẹp mà thôi.”
Anh nhếch khóe môi nở nụ cười: “Vậy thì vinh hạnh thật, tôi vậy mà lại là khắc tinh của cô.”
Cô không quan tâm đến anh nữa, nhanh chóng đi đến trước căn hộ nhập mật khẩu rồi mở cửa bước vào bên trong.
Anh nhìn cánh cửa đã đóng thì lắc đầu, đi đến bấm mật khẩu rồi đi vào nhà..
Ánh Dương Của Lãng