Ánh Dương Của Lãng
C31: Chương 31
Sau khi mua đồ xong thì hai người đi dạo bên trong trung tâm thương mại. Tiêu Lạc vừa đi vừa nhìn xung quanh thì bị thu hút một cửa hàng bán đồng hồ nam, cô đưa tay kéo lấy cánh tay của Tiêu Vũ đi bên cạnh: “Anh, chúng ta vào trong đi.”
Tiêu Vũ đứng bên cạnh cô, nhìn vào bên trong cửa hàng, hỏi: “Em định mua đồng hồ tặng cho anh à hay là ba?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, kéo anh vào bên trong cửa hàng: “Anh quan tâm em mua tặng ai làm gì. Vào cùng với em.”
“Anh đi chung với em phải được biết chứ.”
Hai người đi vào bên trong cửa hàng, nhìn thấy những mẫu đồng hồ đều được thiết kế khá tinh xảo và bắt mắt. Nhân viên lúc này đi lại chỗ hai người, cười hỏi: “Xin chào quý khách, không biết tôi có thể giúp gì được cho quý khách?”
Cô đưa mắt nhìn một vòng rồi cuối cùng cũng bị thu hút chiếc đồng hồ màu đen được để trước mắt, tuy thiết kế nhỏ gọn nhưng cô nhìn thấy chất liệu khá tốt. Cô chỉ tay vào chiếc đồng hồ được để trong tủ kính: “Phiền cô lấy chiếc đồng hồ này cho tôi xem thử.”
Nhân viên nhanh chóng đi lại mở tủ rồi lấy chiếc đồng hồ mà cô đã chọn đặt trước mặt cô, nói: “Quý khách thật sự rất có mắt nhìn, đây là chiếc đồng hồ dành cho nam tuy khá nhỏ gọn nhưng lại tinh xảo, có thể tôn lên khí chất của người đeo nó.”
Cô cầm lấy đồng hồ lên xem, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?”
“Thưa quý khách là hai ngàn tệ.”
Cô đưa đồng hồ sang cho nhân viên: “Vậy phiền cô gói lại chiếc đồng hồ này giúp tôi.”
Nhân viên nhận lấy chiếc đồng hồ rồi đem đi gói lại, Tiêu Vũ đứng bên cạnh nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Sau khi mua đồng hồ xong thì hai người đi vào nhà hàng để dùng bữa. Anh đặt menu đến trước mặt cô, nói: “Em ăn gì thì mau gọi đi.”
Cô nhận lấy menu mở ra xem một lượt sau đó gọi vài món cho nhân viên. Sau khi gọi xong thì cô đưa menu lại cho anh: “Anh cũng gọi đi.”
Anh nhận lấy rồi gọi thêm vài món ăn khẩu vị của mình, sau đó đưa cho nhân viên. Đợi nhân viên rời khỏi, anh mới nhìn cô đang ngồi đối diện hỏi: “Em nói thật đi, em mua đồng hồ này tặng cho ai? Chẳng lẽ là bạn trai em, cái người tên Quang Tuấn gì đó?”
Nghe tới tên này thì tâm trạng đang vui của cô bỗng dưng biến mất, cô cầm ly nước lên uống, lắc đầu: “Không phải, em với anh ta chia tay rồi.”
Tiêu Vũ nghe vậy thì kinh ngạc: “Vì sao lại chia tay? Không phải hai đứa lúc mà anh gặp đang rất tốt sao? Chẳng lẽ anh ta làm gì em?”
Cô cũng không thể nói là do anh ta cắm sừng cô cho anh cô nghe được, nên chỉ lắc đầu: “Không phải, em và anh ta không hợp nên chia tay thôi. Em mua đồng hồ này là tặng cho một người bạn, anh ấy giúp đỡ em rất nhiều nên em muốn cảm ơn anh ấy thôi.”
Thấy cô không muốn nói thì anh cũng không ép, thấy cô tâm trạng không vui thì cười nói: “Được được, em muốn tặng ai thì tặng, nhớ cảm ơn người ta cho tử tế vào. Bữa này anh mời em, nhớ ăn cho thật no.”
Cô nghe vậy thì mỉm cười nhìn anh: “Được, em biết rồi. Em sẽ ăn thật no, lâu lâu anh mới mời em ăn một bữa mà.”
“Cái con nhỏ này.” Anh tức tối nhìn cô rồi lắc đầu cầm ly nước lên uống.
Ở bên trong quán ăn, Cố Lãng và Cảnh Bằng hai người bước vào bên trong quán đi tới bàn trống ngồi xuống. Cảnh Bằng lấy menu đưa sang cho anh: “Đây, cậu muốn ăn gì thì gọi đi. Hôm nay là sinh nhật cậu, tùy cậu quyết định.”
Anh nhận lấy menu rồi cầm lấy bút ở bên cạnh lên đánh dấu vài món ăn, sau đó đưa sang cho Cảnh Bằng: “Tôi gọi xong rồi, cậu gọi đi.”
Cảnh Bằng nhận lấy, hí hửng cầm bút lên đánh dấu món ăn. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở lên bấm vào số cô sau đó nhắn một tin cho cô: [ Khi nào thì cô về? ]
Tiêu Lạc đang ngồi ăn, nghe thấy tiếng chuông tin nhắn điện thoại kêu lên, cô đặt đũa xuống cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là tin nhắn của anh gửi tới. Cô đọc xong thì nghĩ, hôm qua cô đã nói với anh sáng mai cô mới về. Anh mau quên vậy à?
Cô nhanh chóng trả lời lại: [ Sáng sớm ngày mai tôi về.]
Tiêu Vũ ngồi đối diện nhìn cô rồi nói: “Mau để điện thoại xuống tập trung ăn đi. Đừng bấm điện thoại nữa.”
Cố Lãng nhìn thấy tin nhắn cô gửi thì mày hơi nhíu lại, thầm thở dài đặt điện thoại xuống. Cảnh Bằng ngồi đối diện nhìn anh, hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Anh lắc đầu cầm đũa lên gắp đồ ăn bỏ vào nồi lẩu: “Không có gì đâu.”
Cảnh Bằng nghe vậy nửa tin nửa ngờ nhìn anh nhưng cũng không hỏi, biết tính anh nếu không muốn nói thì sẽ không trả lời. Cảnh Bằng gắp miếng thịt lên bỏ vào miệng ăn, nói: “Hay là tôi đặt bánh kem cho cậu. Cậu mấy năm rồi đón sinh nhật đều không có bánh kem, hay năm nay khác đi.”
Anh lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, rườm rà phiền phức lắm. Sinh nhật tôi cũng chỉ là một ngày bình thường thôi, không cần làm cầu kì như thế.”
Lúc này hai người nghe thấy giọng của Sở Nguyệt truyền tới: “Cảnh Bằng, bác sĩ Cố. Thật trùng hợp, hai người cũng ở đây dùng bữa sao?”
Hai người quay sang nhìn Sở Nguyệt đi tới chỗ họ, Cảnh Bằng gật đầu cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của Cố Lãng nên hôm nay mới ra đây ăn.”
Sở Nguyệt nghe thấy vậy thì kinh ngạc, nhìn anh đang ngồi ăn: “Hóa ra là sinh nhật của bác sĩ Cố sao, chúc bác sĩ Cố sinh nhật vui vẻ.”
Anh gật đầu nhìn cô: “Cảm ơn cô, hay là cô ngồi xuống ăn cùng đi.”
Cảnh Bằng cũng quay sang nhìn cô, gật đầu: “Đúng vậy, cô ngồi vào ăn chung cho vui. Dù gì cũng chỉ có hai người bọn tôi.”
Sở Nguyệt nhìn hai người rồi gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi.”
Tiêu Lạc ăn xong thì cùng với Tiêu Vũ rời khỏi nhà hàng đi dạo trung tâm thương mại. Cô đi phía trước còn Tiêu Vũ đi phía sau, tay cầm những túi đồ mà của cô mua lúc nãy. Cô nhìn thấy máy gắp thú bông thì hứng thú, liền đưa tay chỉ sang đó: “Anh, chúng ta qua đó đi.”
Cô nói rồi nhanh chóng chạy lại chỗ máy gắp thú bông, anh ở phía sau thở dài: “Em chạy chậm chậm đợi anh xem. Một mình anh cầm mấy túi đồ này có biết mệt lắm không?”
Cô cầm mấy đồng xu đứng trước máy gắp thú, quay sang vẫy tay nhìn anh: “Được rồi, anh nhanh lên.”
Anh đi tới cạnh cô, đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Tới rồi đây. Em muốn gắp con thú bông nào?”
Cô đưa tay chỉ con gấu bông cừu nhỏ nhỏ đang ở trước mặt, cười nói: “Em muốn gắp con này nhưng mà để em tự gắp trước.”
Cô bỏ đồng xu vào máy rồi bấm nút di chuyển để gắp nhưng mỗi lần gắp xong đều bị rớt xuống. Cô nhíu mày nhìn con gấu bông ở trong tủ, anh đứng bên cạnh lắc đầu, để túi đồ xuống rồi đẩy cô sang đứng một bên: “Được rổi, xem anh nhóc trổ tài đây. Bỏ xu vào đi.”
Cô bỏ xu vào máy rồi đứng sang bên cạnh anh, nhìn anh di chuyển cần gạt đến chỗ con gấu bông mà cô thích rồi anh nhấn thả cần gạt. Cô nhìn thấy cần gạt gắp gấu bông lên không rớt, thấy nó rớt vào lỗ thì phấn khích không thôi. Anh cầm con gấu bông đưa đến trước mặt cô: “Đây, của em. Thích rồi chứ?”
Cô mỉm cười gật đầu nhận lấy gấu bông: “Thích chứ. Cảm ơn anh.”
“Được rồi, giờ em muốn đi đâu nữa? Chúng ta đi tiếp thôi.”
Sở Nguyệt ngồi ăn một lúc rồi quay sang nói: “Bác sĩ Cố, Cảnh Bằng, tôi đi vệ sinh một chút. Một lát sẽ ra ngay.”
Cảnh Bằng gật đầu nhìn cô: “Được rồi, nhớ ra nhanh nhanh không là đồ ăn bị tôi ăn hết đấy.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Sở Nguyệt đứng dậy cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh.
Cảnh Bằng gắp đồ ăn bỏ vào bát của anh: “Đây, ăn đi. Mà hôm nay tôi thấy cậu tâm trạng hình như có chút không vui. Có chuyện gì à?”
Anh gắp cá lên ăn, lắc đầu: “Không có chuyện gì hết.”
“Nếu mà có thì hôm nay cậu đừng nghĩ đến nữa, hôm nay là sinh nhật cậu nên nhất định phải vui vẻ. Như vậy sang tuổi mới, mới có thật nhiều niềm vui.”
Bên trong nhà vệ sinh, Sở Nguyệt mở túi xách rồi lấy điện thoại ra nhấn số của Tiêu Lạc gọi. Tiêu Lạc đang ở dưới bãi đỗ xe, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì mở túi xách lấy điện thoại ra rồi bắt máy: “Alo.”
“Mình không biết nhưng làm sao à?”
Sở Nguyệt nhỏ giọng nói: “Mình đang đi ăn cùng với bác sĩ Cố và Cảnh Bằng. Lúc nãy mình vô tình gặp hai người họ ở quán ăn nên đi ăn cùng. Mà cậu có biết hôm nay là sinh nhật của bác sĩ Cố không?”
Cô nghe vậy thì kinh ngạc: “Hôm nay? Sinh nhật của Cố Lãng?”
“Đúng vậy, cậu không biết gì sao.”
“Mình không biết.” Cô nhớ lại tin nhắn lúc nãy của anh, có khi nào là bởi vì anh muốn cô đón sinh nhật cùng với anh nên mới hỏi thế.
Sở Nguyệt đầu dây bên kia nói: “Mình không nói chuyện với cậu nữa, mình phải ra bên ngoài đây.”
“Được được, cậu ăn ngon miệng.”
Cúp máy, tiếng kèn xe bên cạnh nhấn lên, cửa sổ xe hạ xuống, Tiêu Vũ nhìn cô nói: “Em còn không mau lên xe, định đứng đó tới khi nào?”
Cô mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, đóng cửa xe lại quay sang nhìn anh: “Anh, em không đi xem phim nữa. Em có việc nên phải về Bắc Kinh gấp.”
Anh quay sang nhìn cô: “Gấp như vậy sao? Em mới về chưa bao lâu đã đi.”
“Sắp tới là kì nghỉ Quốc Khánh, tới lúc đó em sẽ về chơi với mọi người lâu một chút. Bây giờ em phải có việc gấp, cần về ngay.”
Anh thấy cô vội vàng như vậy thì gật đầu: “Được rồi, em thắt dây an toàn vào. Anh chở em về nhà thu xếp hành lý.”
Cô nhanh chóng thắt dây an toàn vào rồi mở điện thoại đặt vé máy bay, anh khởi động xe lái xe rời đi.
Ánh Dương Của Lãng