Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 88: Tín vật mẹ chồng tương lai tặng

103@-Hai tấm vé kia giống như một quả cân, để cán cân thiên bình trong lòng Thường Lê đang lay động bỗng nhiên cân bằng lại, giống như bùa phụ hộ khiến cô an tâm phần nào.

Thứ sáu Hứa Ninh Thanh đón cô tan học, đến hôm thi đại học hai người họ không tiếp tục gặp nhau, chỉ là đêm chủ nhật Thường Lê nhận được tin nhắn của Hứa Ninh Thanh.

Hắn gửi một câu đơn giản: "Thi đại học cố lên, đừng quá lo lắng."

Phía dưới còn có gói biểu cảm mang phong cách vô cùng Thường Lê, một con mèo trắng nhếch miệng nháy mắt, bên cạnh còn ghép thêm hình ngôi sao năm cánh, kèm theo dòng chữ "Chúc em may mắn".

Nói thật thì có chút quê mùa.

Thường Lê nhìn bức hình kia cười không dừng được.

Thường Thạch Lâm cũng gửi tin nhắn cho cô, Bạch Ý còn gọi điện thoại tới, hiếm khi bình yên, dặn dò đơn giản vài câu.

Sáng hôm sau là ngày thi đại học đầu tiên, Thường Lê vừa rời giường thì dì giúp việc trong nhà đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, vô cùng phong phú.

Mặc dù bởi vì Thường Lê chuyển đến kí túc xá trường nên chưa gặp cô được mấy lần nhưng dì lại cực kì thích đứa trẻ này, mọi người trong nhà cũng đối với bà rất tốt, không làm gì nặng nhọc, đãi ngộ lại phong phú.

"Thường tiểu thư, hôm nay tôi có nấu nhiều hơn một chút, cô nhìn xem thích ăn cái gì có thể lựa chọn." Dì giúp việc lau tay lên tạp dề, nở nụ cười: "Nhưng cô đừng ăn no quá, đến lúc đi thi sẽ bị khó chịu."


"Dì à, sao dì còn khẩn trương hơn cả mẹ cháu vậy?" Thường Lê cười cười: "Chỉ là thi đại học thôi mà, học kì này đã làm biết bao nhiêu đề thi thử rồi, dì cứ yên tâm."

"Lê Lê, cháu cất cái này vào túi đồng phục đi." Bà nội cầm một túi nhỏ màu đỏ đi tới.

Mặt trên còn có hoa văn thêu tay màu vàng kim.

"... Đây là gì vậy bà?"

"Bùa phù hộ cháu có thể thi cử thuận lợi." Bà nội không nói nhiều liền kéo khoá áo khoác Thường Lê ra, nhét túi thơm vào: "Lúc trước bác Hứa* của cháu đi du lịch, có ghé qua đền Khổng Tử, bà nhờ bác ấy đến xin ít may mắn."

*Nguyên văn là Hứa bá mẫu nên Trà dịch thành bác Hứa luôn, xưng hô nó cứ bị sai trái thế nào ấy nhở -.-

"Bác Hứa nào ạ?"

"Là mẹ của chú cháu đó."

"..."

Địa điểm thi là trường của cô.



"Các cậu đoán xem hôm này mình ăn sáng món gì?" Mạnh Thanh Cúc nói.

Phàn Hủy: "Món gì vậy?"

Mạnh Thanh Cúc giơ một ngón tay: "Một cái bánh quẩy." Lại giơ thêm một ngón nữa: "Hai quả trứng gà."

Cô lắc đầu: "Mình thực sự sợ hãi, không ngờ ba mẹ mình lại mê tín như vậy, cũng không nghĩ một chút lỡ may mình ăn hai quả trứng gà bị nghẹn thì phải làm sao bây giờ."

Thường Lê lấy túi thơm trong túi áo khoác đồng phục ra: "Hai người nhìn xem, bà nội đưa cho mình, nói là có thể phù hộ mình kiểm tra thuận lợi."

Phàn Hủy cùng Mạnh Thanh Cúc nhìn thoáng qua liền ngoác miệng người không dừng được: "Cậu còn ngoan ngoãn mang theo?"

"Đương nhiên." Thường Lê ngón trỏ cầm lấy dây túi thơm lắc lắc: "Mình còn cảm thấy chiếc túi này thêu rất đẹp."

"Cũng đúng thật, rất tinh xảo." Phàn Hủy tiến lại gần nhìn nhìn, nói: "Nhưng với tôn nghiêm của một thanh niên thời đại mới không mê tín, dù có đẹp mình cũng sẽ không mang theo."

Thường Lê liếc mắt: "Cậu không hiểu, đây là bà nội nhờ mẹ của Hứa Ninh Thanh đến miếu Khổng Tử xin cho mình."

Không bắt đầu biết từ khi nào, Thường Lê nhắc đến Hứa Ninh Thanh trước mặt các cô không còn gọi hắn là chú nữa.


Mạnh Thanh Cúc bắt đầu hứng thú, "Woa" một tiếng, tiến lại nhìn: "Được lắm Lê Lê, cậu bây giờ đã biết xây dựng mối quan hệ với mẹ chồng, đây là muốn đánh từ nội bộ đánh ra à?"

"... Hai gia đình bọn mình căn bản đã thân thiết, xây dựng mối quan hệ cái gì chứ."

"Cái này không giống! Đây chính là tín vật mẹ chồng tương lai tặng cho cậu nha!"

"..."

Ba người tụm lại một chỗ nói chuyện, chủ nhiệm lớp phát xong phiếu dự thi liền sải bước đi tới, vỗ lên mặt bàn: "Còn ngồi nói chuyện! Vẫn còn sức để nói chuyện cơ! Cho miệng nghỉ ngơi một chút! Sắp thi đến nơi rồi!"

Ngày đầu tiên thi ngữ văn và toán, năm nay đề thi văn và toán độ khó vừa phải, thi xong tất cả mọi người không có phản ứng gì quá kích động, rất bình tĩnh tiếp tục chuẩn bị lần thi ngày mai.

Mấy ngày thi đại học những học sinh nội trú có thể trở về nhà, nhưng ba người bọn cô vẫn chọn ở lại kí túc xá, sợ vừa về nhà liền bị bánh quẩy cùng trứng gà tập kích.

Chạng vạng tối các cô cùng nhau xuống canteen ăn cơm. . đam mỹ hài

"Ài, thế mà sắp tốt nghiệp rồi, rõ ràng hôm qua còn không có cảm giác gì, hôm nay đột nhiên lại không nỡ." Mạnh Thanh Cúc đang ăn cơm nói.

Phàn Hủy: "Mình cũng đột nhiên có chút không nỡ, hôm nay nhìn thầy chủ nhiệm thế mà đẹp trai hơn không ít!!"

"Mặc dù không nỡ." Thường Lê nhai cơm: "Nhưng đồ ăn canteen vẫn thật sự khó ăn như ngày nào."

"..."

Buổi tối khi trở về phòng Phùng Tình đang ngồi trên giường soát lại bài sai, cô là học sinh ban tự nhiên, ngày mai phải thi môn tổng hợp tự nhiên, áp lực cũng rất lớn, thấy các cô đi vào đột nhiên hỏi: "Lê Hoan lớp các cậu sao rồi?"

"Cái gì cơ?"

Phùng Tình: "Mọi người không biết à, hình như trắc nghiệm toán bạn ấy làm xong quên đánh dấu vào thẻ, mất mấy chục điểm đó, cũng quá sơ ý rồi."

Thường Lê sửng sốt một chút, ba người các cô cùng nhóm Lê Hoan nước sông không phạm nước giếng đã lâu, cũng không nghe nói đến chuyện này.

Mạnh Thanh Cúc nhíu mày hỏi: "Làm sao cậu biết?"

"Ban nãy mình đến hỏi thầy vật lý chút bài tập, thấy bạn ấy đang khóc nói chuyện cùng với chủ nhiệm lớp các cậu."

Các cô không nói gì, mặc dù quan hệ giữa các cô với Lê Hoan không tốt, nhưng thi đại học xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy, cũng không thể đứng trên phương diện đối lập hoàn toàn để nhìn nhận.

Ngày thứ hai Lê Hoan trực tiếp không tham gia thi nữa.

Sau đó nghe được từ chủ nhiệm lớp, nói là cô ta chỉ đặt duy nhất một nguyện vọng ở Đại học Z, không có điểm toán căn bản không đạt được tiêu chuẩn điểm văn hoá, quyết định học lại.
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo Story Chương 88: Tín vật mẹ chồng tương lai tặng
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...