Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Chương 179: Trần Tiềm Nhượng x Lạc Già: Cậu thật đẹp
305@-Nửa năm lớp mười hai sau đó, Lạc Già có gặp lại Trần Tiềm Nhượng vài lần.
Một lần là cô té xe đạp ngã chổng vó gặp cậu, lần khác là khi thi xong lén lút đi xem phim với bạn thì đụng trúng giáo viên chủ nhiệm, bị mắng té tát cũng gặp phải cậu.
Trừ mấy lần đó thì cũng không gặp lại nhau nhiều.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nửa năm sau, thi đại học, Lạc Già làm bài cũng khá tốt.
Lại thêm mấy tháng nữa, thành công nhân được giấy báo đậu đại học Z.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, trong lòng bỗng có chút cảm giác khác lạ, tựa như cuối cùng cũng lại gần thiếu niên Lôi Phong ấy thêm một chút rồi.
Cô nhào lên giường, thần kinh căng thẳng lâu thế cuối cùng cũng thả lỏng, ngủ một mạch từ chiều tới ba giờ sáng.
Mò lấy điện thoại xem vòng bạn bè.
Có không ít bạn học đăng ảnh chụp giấy tốt nghiệp. Cằm cô ấy tì lên giường nhìn màn hình, bỗng nhiên tầm mắt khựng lại, nhìn thấy giấy báo trúng tuyển đại học Z của thiếu niên Lôi Phong.
Lạc Già khựng lại, bình luận ba hình like cho cậu.
Đã ba giờ sáng, chắc là cậu đã ngủ. Cô ấy bình luận xong thì vứt điện thoại sang một bên định ngủ tiếp, kết quả điện thoại bỗng dưng rung lên.
Là thông báo của thiếu niên Lôi Phong.
Không phải thông báo reply bình luận của cô ấy, mà là tin nhắn riêng, ba giờ sáng còn nhắn tin.
- Cô thi thế nào rồi?
Lạc Già: Sau này là bạn cùng trường rồi.
Thiếu niên Lôi Phong: Cô đậu đại học Z thật rồi!
Thiếu niên Lôi Phong: Khi đó thấy cô bị giáo viên mắng trong rạp chiếu phim, tôi còn tưởng thành tích của cô không tốt lắm.
Lạc Già: Lúc thi đại học may mắn thôi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thiếu niên Lôi Phong: Cô cũng không giống người khiêm tốn lắm.
Rạng sáng hôm đó, Lạc Già cười tới đau bụng.
Chỉ là sau cùng vẫn không có lý do hẹn ngày gặp mặt được, mãi cho tới hôm khai giảng huấn luyện quân sự, Lạc Già mới gặp lại cậu.
Trái tim bỗng nhiên nhảy nhót bồn chồn. Cô ấy nói một tiếng với người bạn đi cùng rồi chạy thật nhanh về phía cậu.
Lạc Già có hơi kích động, sau đó còn chẳng nhớ mình đã nói gì, cô ấy chưa từng như vậy bao giờ.
Cuối cùng nói một câu hẹn gặp lại, cô ấy kéo bạn cùng phòng trở về ký túc. Còn không nhịn được, quay đầu lại xem, phát hiện một nữ sinh đứng trước mặt Trần Tiềm Nhượng.
Vóc dáng nữ sinh nọ không cao lắm, trông đáng yêu xinh xắn. Trần Tiềm Nhượng dựa người vào cột đèn phía sau, cụp đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cô gái đó.
Lạc Già thu tầm mắt lại.
Bạn cùng phòng đứng bên cạnh hỏi: “Cậu có quen Trần Tiềm Nhượng hả?”
“Ừm? Cậu biết tên cậu ta à?”
“Người nổi tiếng trong nhóm sinh viên mới tụi mình mà. Đứng thứ hai trong kỳ thi Doanh Trại Mùa Đông, có nhiều fan lắm đó.”
Lạc Già: “Cậu cũng là fan hâm mộ của cậu ta hả?”
“Không phải, chỉ là hồi trước mình có một đứa bạn cấp ba thích cậu ta dữ lắm.” Bạn cùng phòng lắc đầu, “Nhưng hết hy vọng rồi, tại nghe nói Trần Tiềm Nhượng có bạn gái.”
Lạc Già khựng lại, cảm giác cổ họng nghẹn lại.
“Là nữ sinh đứng đối diện cậu ta đó, tên là Thường Lê. Cô ấy đứng hạng nhất Doanh Trại Mùa Đông, một thiên tài đặc biệt.” Bạn cùng phòng nhún vai.
Lạc Già quay đầu lại nhìn.
Nhịp tim cô thắt lại, không hiểu sao lại thấy chua xót.
Hai tháng sau đó Lạc Già không tiếp tục liên lạc với Trần Tiềm Nhượng nữa. Trường học đông người nên cũng không vô tình gặp nhau. Mà nói tới cũng thật kỳ lạ, giữa Thượng Hải phồn hoa rộng lớn họ còn bất ngờ chạm mặt mấy lần, thế mà chỉ một ngôi trường đại học lại chẳng thể nhìn thấy nhau.
Thế nhưng Trần Tiềm Nhượng lại chủ động liên lạc, gọi điện thoại cho cô ấy.
Cậu không biết những tâm tư mà Lạc Già cất giấu, vẫn như trước đây mà cô ấy từng quen, máy vừa nối đã nói ngay: “Giang hồ cấp cứu, bạn ơi!!”
Lúc đó Lạc Già đang ở trong phòng nhảy, “Cấp cứu chuyện gì?”
“Nhờ cô làm người mẫu cho tôi với.”
“Hả?”
Trần Tiềm Nhượng giải thích đơn giản cho cô ấy nghe, đái khái là vì công việc của cậu cần vẽ thiếu nữ học vũ đạo, nhốt mình trong phòng hai ngày liền mà vẫn không có linh cảm, cậu đành phải cầu cứu cô ấy.
“Khi nào thì cần?” Lạc Già hỏi.
“Ngay bây giờ.”
Đúng là không khách sáo thật luôn kìa.
“Được.” Lạc Già nói, “Bây giờ tôi đang ở phòng tập nhảy, khu nghệ thuật, đi lên cầu thang tới tầng bốn, phòng ngoài cùng bên phải.”
Trần Tiềm Nhượng: “Ok.”
Đi cùng Trần Tiềm Nhượng là hai hộp gà rán, cả người phát ra mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.
Lạc Già nhanh chóng nói: “Sai lầm rồi!”
“Còn chưa ăn cơm chiều phải không? Tôi đi vội nên chỉ mua được gà rán ở đối diện ký túc xá, hối lộ cho người mẫu của tôi trước cái đã.” Trần Tiềm Nhượng nói.
“Mấy người học nhảy như tụi tôi không ăn gà rán được đâu.” Lạc Già thẳng thừng từ chối, “Mỗi tuần chúng tôi đều phải kiểm tra cân nặng, nặng thêm mấy lạng là bị phạt tiền cả đó.”
“Gì mà vô nhân đạo vậy.” Trần Tiềm Nhượng nhíu mày, lại liếc qua nhìn cô ấy một cái, “Cô còn chẳng có tí thịt nào. Gầy cũng có đẹp đâu, con gái phải béo một chút mới đẹp.”
Lạc Già nhớ lại nữ sinh ngày hôm đó, rõ ràng cũng rất gầy.
Quả nhiên con trai toàn lũ lừa đảo.
Trần Tiềm Nhượng mở hộp gà rán ra, mùi thơm nồng nặc bay khắp phòng. Cậu tập trung vẽ lâu quá cũng sẽ thấy đói, thế là đeo bao tay vào xé một miếng thịt ăn.
Cậu nhìn qua Lạc Già: “Không ăn thật à?”
“Không ăn!”
Trần Tiềm Nhượng bật cười, lại xé thêm một miếng đưa qua miệng cô ấy. Lạc Già mím môi, cậu đưa qua thì rụt người lại né, làm môi cô ấy bị dính dầu mỡ.
Lạc Già không chịu được, hét lên: “Trôi hết son của tôi rồi!”
“Dù sao cả tòa này cũng chỉ có mỗi hai người chúng ta, trôi thì trôi thôi.”
Thế là Lạc Già tức giận ngồi cắn thịt gà.
Có miếng thứ nhất sẽ có miếng thứ hai. Trần Tiềm Nhượng đút cho cô ấy ăn, cuối cùng thành ra cô ấy ăn quá no.
Trần Tiềm Nhượng giải quyết phần còn lại, nhìn thấy Lạc Già tuyệt vọng dựa vào tường.
“Ngày mai tôi phải kiểm tra cân nặng.” Cô ấy nói.
“Ăn một bữa thì nặng thêm bao nhiêu được chứ.”
“Tôi rất dễ tăng cân.”
Trần Tiềm Nhượng không chút để tâm thầm nghĩ: “Tôi trả tiền phạt giúp cô.”
“Anh cũng đâu thể trả giúp tôi được.” Lạc Già cười cười rồi đứng dậy, cánh tay tinh tế nhấc lên tạo thành một tư thế, “Anh muốn vẽ dáng nào?”
Lạc Già đang mặc quần áo luyện nhảy, quần áo màu đen bó sát người. Thân hình yểu điệu có lồi có lõm, mái tóc dài cột lại để lộ vầng trán trơn bóng, cổ thiên nga tinh tế trắng nõn.
Chỉ đứng đó thôi cũng cực kỳ xinh đẹp.
“Đứng kiểu gì cũng được, có gì điều chỉnh sau.”
Trần Tiềm Nhượng dọn gà rán ném ra thùng rác bên ngoài, mở cửa thông gió rồi dựng giá vẽ lên.
Lạc Già bày ra động tác cơ sở khi học vũ đạo.
Trần Tiềm Nhượng ngẩng đầu lên nhìn một hồi. Không thể không thừa nhận, Lạc Già đúng là rất giỏi trong mảng vũ đạo, chỉ một động tác thôi cũng cực kỳ xinh đẹp, khí chất rất tuyệt.
Trần Tiềm Nhượng không thấy cần điều chỉnh thêm nữa, đặt bút trên giấy vẽ một hồi mới tìm được cảm giác, cuối cùng cũng vẽ ra thứ mình hài lòng.
Lúc vẽ tranh, cậu rất nghiêm túc. Không giống như bình thường, cậu thu hết mọi hào quang của mình lại, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào vẽ.
Trong mắt Lạc Già chỉ toàn là cậu.
Trong phòng tập nhảy trở nên lặng yên, không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng loạt xoạt vụn vỡ.
Từ đầu tới cuối, Lạc Già vẫn luôn duy trì tư thế nọ, nhưng cô ấy không mệt, bình thường khi luyện tập cũng phải duy trì một động tác lâu mà, đối với Lạc Già thì cũng không khó lắm.
Mãi tới khi vẽ xong, Trần Tiềm Nhượng duỗi lưng một cái, chợt nhớ ra thời gian.
“Ấy ấy ấy, cô mau nghỉ ngơi một lát đi.” Cậu vội nói, hoảng tới nói lắp luôn, “Thật sự xin lỗi, tôi vẽ quên giờ giấc luôn, không tê chân chứ?”
“Không có.” Lạc Già không nhịn được cười, “Làm gì mà tê chân được, tôi quen rồi. Anh vẽ xong chưa?”
“Hôm nay vẽ xong rồi, vẫn còn mấy bức nữa. Sau này phải làm phiền cô dài dài, khi nào thì cô rảnh?”
Lạc Già đáp: “Khi nào không có tiết thì tôi rảnh cả.”
Cô ấy cầm áo khoác đặt bên cạnh lên mặc vào, lấy điện thoại gửi thời khóa biểu của mình cho Trần Tiềm Nhượng: “Anh xem thử đi, cứ tìm thời gian nào mà cả hai đều không có tiết là được.”
Trần Tiềm Nhượng thu dọn giá vẽ xong, thuận tay xách túi giúp Lạc Già luôn.
Trời đã khuya, trường học trống rỗng không một bóng người.
Trần Tiềm Nhượng nhíu mày: “Mấy giờ rồi?”
Lạc Già đút hai tay trong túi, cả người bịt kín mít: “Lạnh lắm, không xem được.”
Trần Tiềm Nhượng cởi áo khoác của mình khoác cho cô, sau đó lấy điện thoại ra xem.
“…”
“Ký túc xá đóng cửa rồi.” Cậu có hơi tuyệt vọng.
Lạc Già: “?”
Cô ấy đi lại nhìn điện thoại của cậu, vậy mà đã 0 giờ rồi…
Lạc Già cũng rất tuyệt vọng: “Làm sao giờ?”
Sân trường tối đen, nhưng thành phố bên ngoại lại cực kỳ sáng sủa. Hai người cùng nhìn về phía khách sạn còn sáng đèn đối diện cổng trường.
Cuối cùng Trần Tiềm Nhượng phá vỡ không khí lặng im: “Có mang thẻ căn cước không?”
Bầu không khí còn quỷ dị hơn.
“… Có mang.” Lạc Già đáp.
Trần Tiềm Nhượng thở ra một hơi: “Lỗi của tôi, lỗi của tôi. Đêm nay chúng ta đành thuê phòng ngủ một đêm vậy.”
Lạc Già nhấp môi dưới: “Đi thôi.”
Hai người im lặng đi về phía khách sạn. Khi dừng lại, bỗng nhiên Lạc Già lại hỏi: “Anh có muốn nói bạn gái mình trước không? Lỡ cô ấy thấy chúng ta như vậy…”
Trần Tiềm Nhượng hoang mang: “Bạn gái nào của tôi cơ?”
Lạc Già: “… Chứ anh có mấy bạn gái?”
“Hỏi hay lắm.” Trần Tiềm Nhượng gật đầu, “Tôi làm gì có bạn gái.”
Lạc Già: “…?”
Tình báo sai sót à?
Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu: “Cô cảm thấy bạn gái tôi là ai?”
Lạc Già thành thật đáp: “Nữ sinh cùng ngành với anh, tên Thường Lê.”
“Người ta có bạn trai rồi.” Trần Tiềm Nhượng thản nhiên nói.
“Ồ.” Lạc Già gật đầu, chợt thấy xấu hổ, một lát sau lại nhịn không được mà hỏi, “Vậy anh có thầm mến nữ sinh nào chưa?”
Trần Tiềm Nhượng khựng lại, sau đó uể oải vịn lên vai cô ấy, trả lời qua loa: “Chưa.”
Hai người cùng đi vào khách sạn.
Đã giờ này rồi, tiếp tân còn chẳng thèm ngẩng đầu, nhận lấy hai tấm thẻ căn cước. Mãi tới khi Trần Tiềm Nhượng nói muốn hai phòng thì mới giương mắt lên nhìn hai người.
“Chỉ còn một phòng đôi, không rộng lắm.”
Trần Tiềm Nhượng trợn tròn mắt.
Cái quỷ gì vậy trời.
Chú tiếp tân: “Thế có cần không?”
Lạc Già: “Cần!”
Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Lạc Già nhún vai: “Dù sao cũng đỡ hơn phải ngủ ngoài được, ít nhất vẫn là phòng đôi.”
Họ cầm thẻ phòng đi lên lầu. Sau khi bước vào không gian mới hẹp hơn thì đúng là khác hẳn, cảm giác rất khó chịu.
Trần Tiềm Nhượng đặt túi lớn túi nhỏ xuống: “Nếu cô ngại thì nói, tối tôi ra ngoài hành lang ở tạm một đêm.”
“Không sao đâu, cũng không phải ngủ chung giường.” Lạc Già nhìn cậu: “Muốn đi tắm không?”
“… Cô tắm trước đi?” Trần Tiềm Nhượng nói.
Lạc Già lắc đầu: “Hôm nay tôi không tắm đâu, sáng mai về ký túc rồi tắm sau.”
Trần Tiềm Nhượng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cậu không tắm thì không ngủ được nên cuối cùng vẫn xoay người đi vào nhà tắm.
Lúc bước ra vẫn mặc quần áo cũ, hẳn là cởi ra rồi lại mặc lại.
Trần Tiềm Nhượng ngửi thấy mùi thuốc lá.
Cậu giương mắt, nhìn thấy Lạc Già tựa người vào đầu giường, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, rít hơi dài rồi nhả khói.
Cậu khá ngạc nhiên, không ngờ Lạc Già còn hút thuốc, nhanh chóng đi qua chỗ cô ấy dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.
“Hút thuốc cái gì.”
“Đột nhiên không nhịn được mới hút thôi.”
Cậu ngước mắt: “Nghiện à?”
“Cũng không phải, chỉ là thỉnh thoảng phiền não chuyện gì thì sẽ hút.”
Trần Tiềm Nhượng bật cười: “Có gì mà phiền não chứ.”
Lạc Già ngửi thấy mùi sữa tắm mát lạnh trên người cậu, mùi này rất thơm. Sau đó bỗng nhiên nhận được thông báo tin nhắn, là người mẹ nghiện rượu của cô ấy đòi tiền.
“Trần Tiềm Nhượng.” Cô ấy khẽ gọi.
“Hửm?”
“Cậu có biết tôi để biệt danh của cậu là gì không?”
“Là gì?”
“Thiếu niên Lôi Phong.”
Cậu thấy hơi buồn cười, lặp lại: “Cái gì cơ?”
“Lần đó tôi gặp cậu, cảm thấy cậu rất giống Lôi Phong chuyển thế.” Lạc Già khen cậu.
Trần Tiềm Nhượng: “Nghe cô nói cũng không vui lắm nhỉ.”
“Tôi chưa từng gặp ai tốt như anh.” Lạc Già nói tiếp, “Dìu tôi tới bệnh viện sát trùng, giúp tôi gọi taxi, tiễn tôi về nhà. Lại vì lo lắng cho tôi nên đêm hôm khuya khoắt suýt chút nữa đã chạy tới nhà gõ cửa tìm tôi. Rõ ràng lần đó là lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Trần Tiềm Nhượng không hiểu vì sao mình tắm xong đi ra thì cảm xúc của Lạc Già bỗng dưng kỳ lạ như thế.
Cậu do dự đôi chút, cuối cùng vẫn ngồi bên giường cô ấy hỏi han: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Cô ấy tiến lại.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lại gần, cuối cùng xâm chiếm toàn bộ tầm mắt cậu.
Lạc Già giữ gáy cậu lại, nhìn chằm chằm vào mắt cậu hồi lâu rồi cảm thán: “Cậu thật đẹp.”
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Một lần là cô té xe đạp ngã chổng vó gặp cậu, lần khác là khi thi xong lén lút đi xem phim với bạn thì đụng trúng giáo viên chủ nhiệm, bị mắng té tát cũng gặp phải cậu.
Trừ mấy lần đó thì cũng không gặp lại nhau nhiều.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nửa năm sau, thi đại học, Lạc Già làm bài cũng khá tốt.
Lại thêm mấy tháng nữa, thành công nhân được giấy báo đậu đại học Z.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, trong lòng bỗng có chút cảm giác khác lạ, tựa như cuối cùng cũng lại gần thiếu niên Lôi Phong ấy thêm một chút rồi.
Cô nhào lên giường, thần kinh căng thẳng lâu thế cuối cùng cũng thả lỏng, ngủ một mạch từ chiều tới ba giờ sáng.
Mò lấy điện thoại xem vòng bạn bè.
Có không ít bạn học đăng ảnh chụp giấy tốt nghiệp. Cằm cô ấy tì lên giường nhìn màn hình, bỗng nhiên tầm mắt khựng lại, nhìn thấy giấy báo trúng tuyển đại học Z của thiếu niên Lôi Phong.
Lạc Già khựng lại, bình luận ba hình like cho cậu.
Đã ba giờ sáng, chắc là cậu đã ngủ. Cô ấy bình luận xong thì vứt điện thoại sang một bên định ngủ tiếp, kết quả điện thoại bỗng dưng rung lên.
Là thông báo của thiếu niên Lôi Phong.
Không phải thông báo reply bình luận của cô ấy, mà là tin nhắn riêng, ba giờ sáng còn nhắn tin.
- Cô thi thế nào rồi?
Lạc Già: Sau này là bạn cùng trường rồi.
Thiếu niên Lôi Phong: Cô đậu đại học Z thật rồi!
Thiếu niên Lôi Phong: Khi đó thấy cô bị giáo viên mắng trong rạp chiếu phim, tôi còn tưởng thành tích của cô không tốt lắm.
Lạc Già: Lúc thi đại học may mắn thôi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thiếu niên Lôi Phong: Cô cũng không giống người khiêm tốn lắm.
Rạng sáng hôm đó, Lạc Già cười tới đau bụng.
Chỉ là sau cùng vẫn không có lý do hẹn ngày gặp mặt được, mãi cho tới hôm khai giảng huấn luyện quân sự, Lạc Già mới gặp lại cậu.
Trái tim bỗng nhiên nhảy nhót bồn chồn. Cô ấy nói một tiếng với người bạn đi cùng rồi chạy thật nhanh về phía cậu.
Lạc Già có hơi kích động, sau đó còn chẳng nhớ mình đã nói gì, cô ấy chưa từng như vậy bao giờ.
Cuối cùng nói một câu hẹn gặp lại, cô ấy kéo bạn cùng phòng trở về ký túc. Còn không nhịn được, quay đầu lại xem, phát hiện một nữ sinh đứng trước mặt Trần Tiềm Nhượng.
Vóc dáng nữ sinh nọ không cao lắm, trông đáng yêu xinh xắn. Trần Tiềm Nhượng dựa người vào cột đèn phía sau, cụp đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cô gái đó.
Lạc Già thu tầm mắt lại.
Bạn cùng phòng đứng bên cạnh hỏi: “Cậu có quen Trần Tiềm Nhượng hả?”
“Ừm? Cậu biết tên cậu ta à?”
“Người nổi tiếng trong nhóm sinh viên mới tụi mình mà. Đứng thứ hai trong kỳ thi Doanh Trại Mùa Đông, có nhiều fan lắm đó.”
Lạc Già: “Cậu cũng là fan hâm mộ của cậu ta hả?”
“Không phải, chỉ là hồi trước mình có một đứa bạn cấp ba thích cậu ta dữ lắm.” Bạn cùng phòng lắc đầu, “Nhưng hết hy vọng rồi, tại nghe nói Trần Tiềm Nhượng có bạn gái.”
Lạc Già khựng lại, cảm giác cổ họng nghẹn lại.
“Là nữ sinh đứng đối diện cậu ta đó, tên là Thường Lê. Cô ấy đứng hạng nhất Doanh Trại Mùa Đông, một thiên tài đặc biệt.” Bạn cùng phòng nhún vai.
Lạc Già quay đầu lại nhìn.
Nhịp tim cô thắt lại, không hiểu sao lại thấy chua xót.
Hai tháng sau đó Lạc Già không tiếp tục liên lạc với Trần Tiềm Nhượng nữa. Trường học đông người nên cũng không vô tình gặp nhau. Mà nói tới cũng thật kỳ lạ, giữa Thượng Hải phồn hoa rộng lớn họ còn bất ngờ chạm mặt mấy lần, thế mà chỉ một ngôi trường đại học lại chẳng thể nhìn thấy nhau.
Thế nhưng Trần Tiềm Nhượng lại chủ động liên lạc, gọi điện thoại cho cô ấy.
Cậu không biết những tâm tư mà Lạc Già cất giấu, vẫn như trước đây mà cô ấy từng quen, máy vừa nối đã nói ngay: “Giang hồ cấp cứu, bạn ơi!!”
Lúc đó Lạc Già đang ở trong phòng nhảy, “Cấp cứu chuyện gì?”
“Nhờ cô làm người mẫu cho tôi với.”
“Hả?”
Trần Tiềm Nhượng giải thích đơn giản cho cô ấy nghe, đái khái là vì công việc của cậu cần vẽ thiếu nữ học vũ đạo, nhốt mình trong phòng hai ngày liền mà vẫn không có linh cảm, cậu đành phải cầu cứu cô ấy.
“Khi nào thì cần?” Lạc Già hỏi.
“Ngay bây giờ.”
Đúng là không khách sáo thật luôn kìa.
“Được.” Lạc Già nói, “Bây giờ tôi đang ở phòng tập nhảy, khu nghệ thuật, đi lên cầu thang tới tầng bốn, phòng ngoài cùng bên phải.”
Trần Tiềm Nhượng: “Ok.”
Đi cùng Trần Tiềm Nhượng là hai hộp gà rán, cả người phát ra mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.
Lạc Già nhanh chóng nói: “Sai lầm rồi!”
“Còn chưa ăn cơm chiều phải không? Tôi đi vội nên chỉ mua được gà rán ở đối diện ký túc xá, hối lộ cho người mẫu của tôi trước cái đã.” Trần Tiềm Nhượng nói.
“Mấy người học nhảy như tụi tôi không ăn gà rán được đâu.” Lạc Già thẳng thừng từ chối, “Mỗi tuần chúng tôi đều phải kiểm tra cân nặng, nặng thêm mấy lạng là bị phạt tiền cả đó.”
“Gì mà vô nhân đạo vậy.” Trần Tiềm Nhượng nhíu mày, lại liếc qua nhìn cô ấy một cái, “Cô còn chẳng có tí thịt nào. Gầy cũng có đẹp đâu, con gái phải béo một chút mới đẹp.”
Lạc Già nhớ lại nữ sinh ngày hôm đó, rõ ràng cũng rất gầy.
Quả nhiên con trai toàn lũ lừa đảo.
Trần Tiềm Nhượng mở hộp gà rán ra, mùi thơm nồng nặc bay khắp phòng. Cậu tập trung vẽ lâu quá cũng sẽ thấy đói, thế là đeo bao tay vào xé một miếng thịt ăn.
Cậu nhìn qua Lạc Già: “Không ăn thật à?”
“Không ăn!”
Trần Tiềm Nhượng bật cười, lại xé thêm một miếng đưa qua miệng cô ấy. Lạc Già mím môi, cậu đưa qua thì rụt người lại né, làm môi cô ấy bị dính dầu mỡ.
Lạc Già không chịu được, hét lên: “Trôi hết son của tôi rồi!”
“Dù sao cả tòa này cũng chỉ có mỗi hai người chúng ta, trôi thì trôi thôi.”
Thế là Lạc Già tức giận ngồi cắn thịt gà.
Có miếng thứ nhất sẽ có miếng thứ hai. Trần Tiềm Nhượng đút cho cô ấy ăn, cuối cùng thành ra cô ấy ăn quá no.
Trần Tiềm Nhượng giải quyết phần còn lại, nhìn thấy Lạc Già tuyệt vọng dựa vào tường.
“Ngày mai tôi phải kiểm tra cân nặng.” Cô ấy nói.
“Ăn một bữa thì nặng thêm bao nhiêu được chứ.”
“Tôi rất dễ tăng cân.”
Trần Tiềm Nhượng không chút để tâm thầm nghĩ: “Tôi trả tiền phạt giúp cô.”
“Anh cũng đâu thể trả giúp tôi được.” Lạc Già cười cười rồi đứng dậy, cánh tay tinh tế nhấc lên tạo thành một tư thế, “Anh muốn vẽ dáng nào?”
Lạc Già đang mặc quần áo luyện nhảy, quần áo màu đen bó sát người. Thân hình yểu điệu có lồi có lõm, mái tóc dài cột lại để lộ vầng trán trơn bóng, cổ thiên nga tinh tế trắng nõn.
Chỉ đứng đó thôi cũng cực kỳ xinh đẹp.
“Đứng kiểu gì cũng được, có gì điều chỉnh sau.”
Trần Tiềm Nhượng dọn gà rán ném ra thùng rác bên ngoài, mở cửa thông gió rồi dựng giá vẽ lên.
Lạc Già bày ra động tác cơ sở khi học vũ đạo.
Trần Tiềm Nhượng ngẩng đầu lên nhìn một hồi. Không thể không thừa nhận, Lạc Già đúng là rất giỏi trong mảng vũ đạo, chỉ một động tác thôi cũng cực kỳ xinh đẹp, khí chất rất tuyệt.
Trần Tiềm Nhượng không thấy cần điều chỉnh thêm nữa, đặt bút trên giấy vẽ một hồi mới tìm được cảm giác, cuối cùng cũng vẽ ra thứ mình hài lòng.
Lúc vẽ tranh, cậu rất nghiêm túc. Không giống như bình thường, cậu thu hết mọi hào quang của mình lại, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào vẽ.
Trong mắt Lạc Già chỉ toàn là cậu.
Trong phòng tập nhảy trở nên lặng yên, không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng loạt xoạt vụn vỡ.
Từ đầu tới cuối, Lạc Già vẫn luôn duy trì tư thế nọ, nhưng cô ấy không mệt, bình thường khi luyện tập cũng phải duy trì một động tác lâu mà, đối với Lạc Già thì cũng không khó lắm.
Mãi tới khi vẽ xong, Trần Tiềm Nhượng duỗi lưng một cái, chợt nhớ ra thời gian.
“Ấy ấy ấy, cô mau nghỉ ngơi một lát đi.” Cậu vội nói, hoảng tới nói lắp luôn, “Thật sự xin lỗi, tôi vẽ quên giờ giấc luôn, không tê chân chứ?”
“Không có.” Lạc Già không nhịn được cười, “Làm gì mà tê chân được, tôi quen rồi. Anh vẽ xong chưa?”
“Hôm nay vẽ xong rồi, vẫn còn mấy bức nữa. Sau này phải làm phiền cô dài dài, khi nào thì cô rảnh?”
Lạc Già đáp: “Khi nào không có tiết thì tôi rảnh cả.”
Cô ấy cầm áo khoác đặt bên cạnh lên mặc vào, lấy điện thoại gửi thời khóa biểu của mình cho Trần Tiềm Nhượng: “Anh xem thử đi, cứ tìm thời gian nào mà cả hai đều không có tiết là được.”
Trần Tiềm Nhượng thu dọn giá vẽ xong, thuận tay xách túi giúp Lạc Già luôn.
Trời đã khuya, trường học trống rỗng không một bóng người.
Trần Tiềm Nhượng nhíu mày: “Mấy giờ rồi?”
Lạc Già đút hai tay trong túi, cả người bịt kín mít: “Lạnh lắm, không xem được.”
Trần Tiềm Nhượng cởi áo khoác của mình khoác cho cô, sau đó lấy điện thoại ra xem.
“…”
“Ký túc xá đóng cửa rồi.” Cậu có hơi tuyệt vọng.
Lạc Già: “?”
Cô ấy đi lại nhìn điện thoại của cậu, vậy mà đã 0 giờ rồi…
Lạc Già cũng rất tuyệt vọng: “Làm sao giờ?”
Sân trường tối đen, nhưng thành phố bên ngoại lại cực kỳ sáng sủa. Hai người cùng nhìn về phía khách sạn còn sáng đèn đối diện cổng trường.
Cuối cùng Trần Tiềm Nhượng phá vỡ không khí lặng im: “Có mang thẻ căn cước không?”
Bầu không khí còn quỷ dị hơn.
“… Có mang.” Lạc Già đáp.
Trần Tiềm Nhượng thở ra một hơi: “Lỗi của tôi, lỗi của tôi. Đêm nay chúng ta đành thuê phòng ngủ một đêm vậy.”
Lạc Già nhấp môi dưới: “Đi thôi.”
Hai người im lặng đi về phía khách sạn. Khi dừng lại, bỗng nhiên Lạc Già lại hỏi: “Anh có muốn nói bạn gái mình trước không? Lỡ cô ấy thấy chúng ta như vậy…”
Trần Tiềm Nhượng hoang mang: “Bạn gái nào của tôi cơ?”
Lạc Già: “… Chứ anh có mấy bạn gái?”
“Hỏi hay lắm.” Trần Tiềm Nhượng gật đầu, “Tôi làm gì có bạn gái.”
Lạc Già: “…?”
Tình báo sai sót à?
Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu: “Cô cảm thấy bạn gái tôi là ai?”
Lạc Già thành thật đáp: “Nữ sinh cùng ngành với anh, tên Thường Lê.”
“Người ta có bạn trai rồi.” Trần Tiềm Nhượng thản nhiên nói.
“Ồ.” Lạc Già gật đầu, chợt thấy xấu hổ, một lát sau lại nhịn không được mà hỏi, “Vậy anh có thầm mến nữ sinh nào chưa?”
Trần Tiềm Nhượng khựng lại, sau đó uể oải vịn lên vai cô ấy, trả lời qua loa: “Chưa.”
Hai người cùng đi vào khách sạn.
Đã giờ này rồi, tiếp tân còn chẳng thèm ngẩng đầu, nhận lấy hai tấm thẻ căn cước. Mãi tới khi Trần Tiềm Nhượng nói muốn hai phòng thì mới giương mắt lên nhìn hai người.
“Chỉ còn một phòng đôi, không rộng lắm.”
Trần Tiềm Nhượng trợn tròn mắt.
Cái quỷ gì vậy trời.
Chú tiếp tân: “Thế có cần không?”
Lạc Già: “Cần!”
Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Lạc Già nhún vai: “Dù sao cũng đỡ hơn phải ngủ ngoài được, ít nhất vẫn là phòng đôi.”
Họ cầm thẻ phòng đi lên lầu. Sau khi bước vào không gian mới hẹp hơn thì đúng là khác hẳn, cảm giác rất khó chịu.
Trần Tiềm Nhượng đặt túi lớn túi nhỏ xuống: “Nếu cô ngại thì nói, tối tôi ra ngoài hành lang ở tạm một đêm.”
“Không sao đâu, cũng không phải ngủ chung giường.” Lạc Già nhìn cậu: “Muốn đi tắm không?”
“… Cô tắm trước đi?” Trần Tiềm Nhượng nói.
Lạc Già lắc đầu: “Hôm nay tôi không tắm đâu, sáng mai về ký túc rồi tắm sau.”
Trần Tiềm Nhượng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cậu không tắm thì không ngủ được nên cuối cùng vẫn xoay người đi vào nhà tắm.
Lúc bước ra vẫn mặc quần áo cũ, hẳn là cởi ra rồi lại mặc lại.
Trần Tiềm Nhượng ngửi thấy mùi thuốc lá.
Cậu giương mắt, nhìn thấy Lạc Già tựa người vào đầu giường, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, rít hơi dài rồi nhả khói.
Cậu khá ngạc nhiên, không ngờ Lạc Già còn hút thuốc, nhanh chóng đi qua chỗ cô ấy dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.
“Hút thuốc cái gì.”
“Đột nhiên không nhịn được mới hút thôi.”
Cậu ngước mắt: “Nghiện à?”
“Cũng không phải, chỉ là thỉnh thoảng phiền não chuyện gì thì sẽ hút.”
Trần Tiềm Nhượng bật cười: “Có gì mà phiền não chứ.”
Lạc Già ngửi thấy mùi sữa tắm mát lạnh trên người cậu, mùi này rất thơm. Sau đó bỗng nhiên nhận được thông báo tin nhắn, là người mẹ nghiện rượu của cô ấy đòi tiền.
“Trần Tiềm Nhượng.” Cô ấy khẽ gọi.
“Hửm?”
“Cậu có biết tôi để biệt danh của cậu là gì không?”
“Là gì?”
“Thiếu niên Lôi Phong.”
Cậu thấy hơi buồn cười, lặp lại: “Cái gì cơ?”
“Lần đó tôi gặp cậu, cảm thấy cậu rất giống Lôi Phong chuyển thế.” Lạc Già khen cậu.
Trần Tiềm Nhượng: “Nghe cô nói cũng không vui lắm nhỉ.”
“Tôi chưa từng gặp ai tốt như anh.” Lạc Già nói tiếp, “Dìu tôi tới bệnh viện sát trùng, giúp tôi gọi taxi, tiễn tôi về nhà. Lại vì lo lắng cho tôi nên đêm hôm khuya khoắt suýt chút nữa đã chạy tới nhà gõ cửa tìm tôi. Rõ ràng lần đó là lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Trần Tiềm Nhượng không hiểu vì sao mình tắm xong đi ra thì cảm xúc của Lạc Già bỗng dưng kỳ lạ như thế.
Cậu do dự đôi chút, cuối cùng vẫn ngồi bên giường cô ấy hỏi han: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Cô ấy tiến lại.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lại gần, cuối cùng xâm chiếm toàn bộ tầm mắt cậu.
Lạc Già giữ gáy cậu lại, nhìn chằm chằm vào mắt cậu hồi lâu rồi cảm thán: “Cậu thật đẹp.”
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Đánh giá:
Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Story
Chương 179: Trần Tiềm Nhượng x Lạc Già: Cậu thật đẹp
10.0/10 từ 49 lượt.