Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Chương 169: Tên khốn kiếp
221@-Bọn họ chơi ở Bolivia hai ngày nữa, tiếp đó là đến sa mạc Atacama ở Chile ngắm trời sao, đến sông Amazon ở Brazil bắt cá răng đao. Chuyến tuần trăng mật này kéo dài nửa tháng, hai người cùng nhau ngắm nhìn sống xa thác nước, trèo lên núi cầu vồng Vinicunca, ngụp lặn gặp gỡ rất nhiều sinh vật kỳ bì có một không hai.
Điều ước “Muốn cùng anh nhìn ngắm thế giới” trước kia của Thường Lê cũng dần được thực hiện.
Kỳ nghỉ đông của trường học rất ngắn, mà nửa tháng nay Thường Lê cứ lao đầu vào chơi bời, nếu không phải sắp khai giảng rồi thì cô cũng chẳng muốn về sớm như vậy.
Sau khi lên máy bay, cô còn liếc qua album ảnh chụp mấy ngày nay. Mặc dù Hứa Ninh Thanh không thích chụp ảnh nhưng lại không ghét, thế là trong điện thoại lại có thêm mấy chục tấm ảnh chụp chung, còn có rất nhiều tấm Thường Lê tự chụp bản thân.
Cô chọn mấy tấm gửi vào nhóm chat ba người có Hứa Thừa và Trần Điềm.
Nhắc tới nhóm chat này thì cũng có một câu chuyện cũ.
Lúc trước trong nhóm có ba người Hứa Thừa, Trần Điềm và Hứa Ninh Thanh. Tuy nhiên xưa nay Hứa Ninh Thanh không thèm coi tin nhắn, chặn luôn thông báo tới, cũng chưa từng vào nhắn tin với mọi người. Cho nên sau khi hai người nhận giấy chứng nhận, có về nhà họ Hứa ăn cơm, Trần Điềm liền thêm Thường Lê vào nhóm, sau đó kick Hứa Ninh Thanh ra ngoài.
Hứa Thừa gửi một cái like thật to, sau đó hỏi cô đi chơi có vui không. Còn Trần Điềm thì gửi một mớ tin nhắn khen đẹp cực kỳ mùi mẩn.
Thường Lê dựa vào Hứa Ninh Thanh, cười không ngừng được.
Anh hờ hững liếc qua màn hình nhìn thử, thấy khoản Wechat Trần Điềm đã đổi hình nền thành ảnh chụp đám cưới của hai người họ đang nhắn một câu: Lê Lê nhà ta đứng cạnh Hứa Ninh Thanh trông trẻ thật đấy, không nói không biết là đã lấy chồng đâu.
Hứa Ninh Thanh: “…”
Mãi tới khi máy bay thông báo tắt điện thoại, Thường Lê mới nhắn nói họ một câu rồi cúp nguồn điện thoại.
Từ Brasilia bay đến Bắc Kinh, giữa đường phải chuyển máy bay, thời gian ngồi cũng rất lâu. May là khoang thương gia phục vụ khá tốt, nên cũng không tính là mệt lắm.
Lúc đến Bắc Kinh đang là buổi sáng, Thường Lê mới ngủ dậy, ăn sáng tại sân bay luôn, sửa sang lại chút rồi mới qua nhà ông bà gặp Bánh Ngọt.
Sau hôn lễ hai người liền ra sân bay luôn nên Bánh Ngọt phải nhờ ông bà nội chăm sóc giùm.
Hứa Ninh Thanh lái xe tới bên dưới chung cư Minh Tê.
Ông bà nghe nói sáng nay họ tới nên chờ từ sớm, cửa vừa mở đã tiến lại chào đón.
Bà nội nắm tay Thường Lê cười nói: “Đi chơi sao rồi con?”
“Vui lắm ạ.” Thường Lê nói rồi lấy ảnh ra cho bà nội nhìn, còn vui vẻ miêu tả cho bà nghe.
Hứa Ninh Thanh chào hỏi với Thường Tri Nghĩa xong thì ngựa quen đường cũ đi vào phòng ngủ của Thường Lê, hai tay ôm Bánh Ngọt ra ngoài.
“Mấy ngày nữa Bánh Ngọt phải đi tắm rửa tỉa lông đúng không?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, thời gian Hứa Ninh Thanh chăm sóc Bánh Ngọt tăng lên rất nhiều. Khi trước thì không còn chứng sạch sẽ đối với những loại vật nuôi như chó mèo, sau này bị ảnh hưởng bởi tư tưởng nuôi mèo của Thường Lê, cũng trở thành một con sen chính hiệu.
Thường Lê tính toán thời gian: “À, phải, suýt nữa em quên luôn đấy. Để em hẹn bên đó trước cho.”
Hứa Ninh Thanh quay người để con mèo béo nhảy xuống đất, đi qua mở va li ra. Bánh Ngọt ưu nhã ngồi ngay ngắn bên cạnh nhìn anh một hồi, sau đó nhảy vào va lo, lăn tròn giãy dụa trên đống quần áo của hai người.
Hứa Ninh Thanh lại không thấy phiền, anh ôm con mèo béo qua một bên khác rồi lấy hai túi quà tinh xảo từ bên trong ra.
Anh đưa quà cho ông bà: “Đây là quà con với Lê Lê chọn ở đó ạ, không phải đồ gì quý nhưng cũng có nét đặc sắc của địa phương, cũng rất độc đáo.”
Quà của ông nội là một ly rượu nhỏ mua ở địa phương, rất tinh xảo, nhỏ nhắn khắc những đường vân xinh đẹp. Còn của bà nội là s dây chuyền điểm xuyết trân châu, là trân châu vớt từ biển đó.
“Bọn con đi hưởng tuần trăng mật mà mua quà cho ông bà làm gì.” Bà nội nói, nhưng cũng vui vẻ nhận lấy.
Hai người ăn cơm trưa ở nhà ông bà rồi mới về.
Tổ chức hôn lễ rầm rộ như vậy, còn lên hot search đứng đó hẳn hai ngày. Học kỳ này Thường Lê không định ở lại ký túc nữa. Cô dọn sách vở họa cũ và quần áo giày dép chuyển hết về nhà, chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân cùng Hứa Ninh Thanh.
Sáng sớm thức dậy, Hứa Ninh Thanh đưa cô đến trường rồi đi làm. Chạng vạng tối, đôi khi Hứa Ninh Thanh sẽ tăng ca nên Thường Lê tự bắt xe tới Thừa Hòa, hai người cùng gọi thức ăn bên ngoại ăn trong văn phòng, tối đến thì cùng về nhà ngủ.
Có lúc thân thiết, có lúc cãi nhau, thời gian trôi qua cực kỳ tốt đẹp.
…
Nửa tháng sau khi khai giảng, người phụ trách hạng mục văn hóa nghệ thuật liên hệ Thường Lê.
Lúc nhận được tin nhắn cô đang ở trên lớp. Bên đó thông báo nếu cô rảnh thì xế chiều hôn nay, lúc ba giờ đến Thừa Hòa một chuyến. Giọng điệu của họ rất nghiêm túc, tựa như không hề biết rằng người mình gửi tin nhắn là vợ của tổng giám đốc nhà mình.
Thường Lê định nhắn một tiếng cho Hứa Ninh Thanh, nhưng giữa chừng lại xóa hết tin nhắn đi.
Như vậy cũng tốt mà.
Sau khi tan học, cô nộp bài tập cho Phó Thương Khanh rồi bắt xe tới Thừa Hòa.
Diện tích của tập đoàn Thừa Hòa rất lớn, cả tòa cao ốc phân ra các khu A, B, C. Văn phòng của Hứa Ninh Thanh ở khu A, còn hạng mục văn hóa nghệ thuật ở khu C, cách nhau rất xa.
“Có phải cô Thường không ạ?” Thường Lê mới đi vào khu C đã có người tới hỏi.
“Phải.” Cô gật đầu.
“Mời cô đi theo tôi, chủ biên đang chờ ạ.”
Hạng mục văn hóa nghệ thuật của Thừa Hòa mới phát triển không lâu, chủ biên là người phụ trách chủ chốt, là một người đàn ông trong nhã nhặn cứng nhắc.
Thấy cô đẩy cửa bước vào cũng chỉ hờ hững gật đầu: “Cô Thường.”
Đầu tiên, cả hai bàn việc nội dung và số trang của tác phẩm xuất bản trước, sau đó là tỉ lệ chia chác và số lượng in ấn.
“Còn nữa.” Chủ biên đẩy mắt kính, “Sau khi chính thức xuất bản, có khả năng sẽ tổ chức một buổi ký bán. Cô có đồng ý không?”
Thường Lê khựng lại rồi mới gật đầu: “Được.”
Chủ biên nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó in bản hợp đồng ra, đưa tới trước mặt Thường Lê, lại nâng mắt kính: “Cô xem qua thử, nếu không có ý kiến gì nữa thì chính chúng ta ký kết.”
Đây là công ty của Hứa Ninh Thanh, đương nhiên cô sẽ không lo mình bị công ty bẫy. Cô lật ra nhìn sơ qua trang đầu rồi ký tên của mình lên.
Sau khi đóng dấu, chủ biên giao lại bản hợp đồng cho Thường lê.
Lát nữa không có tiết, thế là Thường Lê nhận bản hợp đồng qua tìm Hứa Ninh Thanh luôn.
Chàng trai ngồi trước bàn làm việc, trên sống mũi có cặp kính gọng mỏng. Anh đang cúi đầu nghiêm túc nhìn tư liệu trên bàn, cô đẩy cửa đi vào cũng không để ý.
Thường Lê rón rén đi qua, đặt bản hợp đồng ngay trước mặt anh rồi cười tủm tỉm kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Hứa.”
Hứa Ninh Thanh khựng lại, ngẩng đầu thấy cô cười, kéo tay cô đến cạnh mình: “Sao lại tới rồi?”
Thường Lê quơ quơ hợp đồng trên tay: “Đến ký cái này nè.”
Hứa Ninh Thanh lật hợp đồng ra nhìn thử: “Sao không nói anh để anh đi cùng?”
“Nói làm gì?” Thường Lê ngồi lên đùi anh, giơ tay ôm cổ, “Anh sợ nhân viên của mình lừa em à?”
“Bản hợp đồng em ký là bản hợp đồng xuất bản bình thường, mọi ưu đãi đều nghiêng về phía công ty.”
Thường Lê cũng không để ý: “Chẳng sao cả, bình thường cũng tốt. Mà có bị bẫy cũng là anh bẫy em, không quan trọng.”
Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, sát lại hôn lên môi cô: “Lê Lê của anh thật giỏi.”
…
Đầu tháng ba, Thường Lê tham gia tiệc tối do một nền tảng nọ tổ chức. Bữa tiệc mời rất nhiều người lúc trước tham gia chương trình với cô, nơi tổ chức cũng là địa điểm năm ấy, Hàng Châu.
Thường Lê ngồi máy bay xuyên đêm suốt một tiếng đồng hồ. Khi đến nơi vội vàng chạy tới tiệc thì mọi người đều ở đó rồi.
Tiệc tối lần này rất trang trọng. Thường Lê chạy vào, ký tên mình lên bảng tên.
Bánh Su Kem, Trần Tiềm Nhượng, Lâm Thành, Trần Thuyên đều ngồi tụm lại một chỗ. Thường Lê đi tới chào hỏi họ.
“Cô vợ nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.” Bánh Su Kem trêu chọc, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, “Chồng cậu không đi cùng à?”
“Tui không bảo anh ấy đi cùng, dù sao mai cũng về ngay.” Thường Lê nhấp một ngụm nước trái cây, “Trong nhà còn có con mèo phải chăm nữa.”
Bánh Su Kem liếc mắt: “Cậu đừng có kéo điểm thù hận nha, có chồng còn có mèo.”
Tiệc tối không có chuyện gì quan trọng, Bánh Su Kem ngồi nghe được một lát thì thấy chán, thế là bắt đầu livestream.
Thỉnh thoảng cô nàng sẽ livestream, trước kia cũng có vài lần. Rất nhanh đã có fan hâm mộ nháo nhào vào coi.
- Bánh Su Kem mở live đúng giờ hoàng đạo của tui dữ vậy!!
- Đang ở đâu thế, tham gia sự kiện gì hả?
- Chẳng lẽ là mùa hai của “Màu vẽ không phai”???
- Hu hu hu khi nào chương trình mới có mùa hai thê? Tới khi đó mấy người có thể ra trận rồi. Lâu lắm rồi không thấy năm người tụ tập đấy!!
Hôm nay Bánh Su Kem trang điểm rất đẹp, mặc váy lễ phục, để lộ xương quai xanh cùng mặt dây chuyền hình trái tim màu đỏ. Cô nàng đọc bình luận được một lúc thì bắt đầu trả lời.
“Không phải sự kiện của “Màu vẽ không phai” đâu, nhưng mà cũng là tiệc tối trong giới họa sĩ á.” Bánh Su Kem chống tay lên má suy nghĩ, nói tiếp, “Nghe nói sẽ có mùa hai, nhưng bọn tui có ra trận được hay không thì không biết.”
Cô nàng quay camera một vòng hội trường, đảo quanh bàn mấy người ngồi, cuối cùng dừng lại chỗ Thường Lê: “Ừm, đúng rồi, tui đang ngồi với A Lê nhà mấy người nè.”
Thường Lê mở to mắt, sau đó vẫy vẫy tay chào hỏi mọi người.
- A a a a a a tôi chết đây, nhan sắc thần tiên của hai chị gái này!!
- Tổng giám đốc đâu rồi! Cho tui diện kiến tổng giám đốc ạ!
- Khi nào A Lê mới đăng ảnh nữa vậy?
- Chỉ có tui để ý trên bàn chỉ có mình Lê Lê uống nước ép trái cây hả? Chẳng lẽ mang thai bé Lê nhỏ rồi?
Thường Lê: “… Không phải đâu, chỉ là tôi mới đến, còn chưa kịp đi lấy rượu nữa.”
Bánh Su Kem quay ông lại, vừa ăn uống vừa trò chuyện với nhóm fan hâm mộ, giữa chừng còn tán phét chuyện của Trần Tiềm Nhượng và Lạc Già… Trước đó không lâu Lạc Già thủ vai nữ chính của một bộ phim, bởi vì đóng cùng một nam diễn viên rất hot nên được để ý. Sau đó cô nàng bị chụp trộm ảnh vào khách sạn cùng Trần Tiềm Nhượng.
Bánh Su Kem liếc qua Trần Tiềm Nhượng, thấy cậu ta đưa tay ra dấu.
Thế là cô nàng mặt không đổi sắc nói: “Tui cũng chẳng rõ lắm. Nhưng tui thấy nam sinh trong ảnh cũng không giống A Nhượng của tụi tui lắm, A Nhượng nhà tụi tui đẹp trai hơn nhiều.”
Trần Tiềm Nhượng: “…”
Thường Lê: “…”
Đang livestream giữa chừng thì bỗng nhiên hàng loạt bình luận nhấp nhô lên xuống.
Khi nãy Bánh Su Kem không để ý chuyện gì xảy ra nên mới hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Có người bình luận đáp lại: Hình như vừa rồi tổng giám đốc Hứa có vào!!
Bỗng nhiên thông báo “Hứa Ninh Thanh đã tham gia phòng phát sóng trực tiếp” xuất hiện.
Id trên nền tảng này không thể đặt trùng nhau. Lần trước ở đêm chung kết Hứa Ninh Thanh đã dùng id này phát thưởng cho Thường Lê, vậy chắc chắn id này chính là anh.
Bánh Su Kem khều khều Thường Lê: “Hình như chồng cậu vào xem nè.”
“Hửm?” Thường Lê khựng lại. Màn hình chợt xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cô nhìn bình luận spam một đống a a a a a, càng mơ màng hơn: “Hứa Ninh Thanh vào xem livestream hả?”
“Hình như vậy, tui cũng không để ý lắm, nghe mọi người bảo thế.” Bánh Su Kem đáp lời.
Thường Lê mở to mặt nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy một câu trong màn hình…
Hứa Ninh Thanh: “Khi nào về nhà?
… Anh coi khung phát sóng trực tiếp thành tin nhắn riêng luôn hả trời?
Thường Lê im lặng một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói: “Chắc là mai, tầm buổi chiều. Em chưa có mua vé đâu.”
Cùng lúc đó, điện thoại của cô hơi rung lên, một tin nhắn từ người lạ gửi đến.
Đầu ngón tay Thường Lê khựng lại, ấn mở tin nhắn ra.
Là ảnh chụp Hứa Ninh Thanh đứng trước quầy rượu, hẳn là chụp hôm nay. Trên cổ anh có mang cà vạt xanh trắng sáng nay cô chọn cho anh.
Mà kim đồng hồ đằng sau tỏ ra đây là ảnh mới chụp.
Đối phương lại gửi một tin nhắn: Bạn của tôi nhìn thấy.
Thường Lê cảm thấy có lẽ là Trần Trí Liêm hồi trước có gặp. Cô liếc mắt, nhanh gọn lẹ đáp lại một câu “Liên quan gì tới anh”.
Sau đó lại xuất hiện trước mặt hình, trực tiếp hỏi: “Hứa Ninh Thanh, bây giờ anh đang ở đâu?”
Một lát sau, một bình luận xuất hiện…
Hứa Ninh Thanh: Chuẩn bị về nhà.
Thường Lê cực kỳ muốn giơ tặng anh một ngón tay cái.
Tên khốn kiếp.
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Điều ước “Muốn cùng anh nhìn ngắm thế giới” trước kia của Thường Lê cũng dần được thực hiện.
Kỳ nghỉ đông của trường học rất ngắn, mà nửa tháng nay Thường Lê cứ lao đầu vào chơi bời, nếu không phải sắp khai giảng rồi thì cô cũng chẳng muốn về sớm như vậy.
Sau khi lên máy bay, cô còn liếc qua album ảnh chụp mấy ngày nay. Mặc dù Hứa Ninh Thanh không thích chụp ảnh nhưng lại không ghét, thế là trong điện thoại lại có thêm mấy chục tấm ảnh chụp chung, còn có rất nhiều tấm Thường Lê tự chụp bản thân.
Cô chọn mấy tấm gửi vào nhóm chat ba người có Hứa Thừa và Trần Điềm.
Nhắc tới nhóm chat này thì cũng có một câu chuyện cũ.
Lúc trước trong nhóm có ba người Hứa Thừa, Trần Điềm và Hứa Ninh Thanh. Tuy nhiên xưa nay Hứa Ninh Thanh không thèm coi tin nhắn, chặn luôn thông báo tới, cũng chưa từng vào nhắn tin với mọi người. Cho nên sau khi hai người nhận giấy chứng nhận, có về nhà họ Hứa ăn cơm, Trần Điềm liền thêm Thường Lê vào nhóm, sau đó kick Hứa Ninh Thanh ra ngoài.
Hứa Thừa gửi một cái like thật to, sau đó hỏi cô đi chơi có vui không. Còn Trần Điềm thì gửi một mớ tin nhắn khen đẹp cực kỳ mùi mẩn.
Thường Lê dựa vào Hứa Ninh Thanh, cười không ngừng được.
Anh hờ hững liếc qua màn hình nhìn thử, thấy khoản Wechat Trần Điềm đã đổi hình nền thành ảnh chụp đám cưới của hai người họ đang nhắn một câu: Lê Lê nhà ta đứng cạnh Hứa Ninh Thanh trông trẻ thật đấy, không nói không biết là đã lấy chồng đâu.
Hứa Ninh Thanh: “…”
Mãi tới khi máy bay thông báo tắt điện thoại, Thường Lê mới nhắn nói họ một câu rồi cúp nguồn điện thoại.
Từ Brasilia bay đến Bắc Kinh, giữa đường phải chuyển máy bay, thời gian ngồi cũng rất lâu. May là khoang thương gia phục vụ khá tốt, nên cũng không tính là mệt lắm.
Lúc đến Bắc Kinh đang là buổi sáng, Thường Lê mới ngủ dậy, ăn sáng tại sân bay luôn, sửa sang lại chút rồi mới qua nhà ông bà gặp Bánh Ngọt.
Sau hôn lễ hai người liền ra sân bay luôn nên Bánh Ngọt phải nhờ ông bà nội chăm sóc giùm.
Hứa Ninh Thanh lái xe tới bên dưới chung cư Minh Tê.
Ông bà nghe nói sáng nay họ tới nên chờ từ sớm, cửa vừa mở đã tiến lại chào đón.
Bà nội nắm tay Thường Lê cười nói: “Đi chơi sao rồi con?”
“Vui lắm ạ.” Thường Lê nói rồi lấy ảnh ra cho bà nội nhìn, còn vui vẻ miêu tả cho bà nghe.
Hứa Ninh Thanh chào hỏi với Thường Tri Nghĩa xong thì ngựa quen đường cũ đi vào phòng ngủ của Thường Lê, hai tay ôm Bánh Ngọt ra ngoài.
“Mấy ngày nữa Bánh Ngọt phải đi tắm rửa tỉa lông đúng không?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, thời gian Hứa Ninh Thanh chăm sóc Bánh Ngọt tăng lên rất nhiều. Khi trước thì không còn chứng sạch sẽ đối với những loại vật nuôi như chó mèo, sau này bị ảnh hưởng bởi tư tưởng nuôi mèo của Thường Lê, cũng trở thành một con sen chính hiệu.
Thường Lê tính toán thời gian: “À, phải, suýt nữa em quên luôn đấy. Để em hẹn bên đó trước cho.”
Hứa Ninh Thanh quay người để con mèo béo nhảy xuống đất, đi qua mở va li ra. Bánh Ngọt ưu nhã ngồi ngay ngắn bên cạnh nhìn anh một hồi, sau đó nhảy vào va lo, lăn tròn giãy dụa trên đống quần áo của hai người.
Hứa Ninh Thanh lại không thấy phiền, anh ôm con mèo béo qua một bên khác rồi lấy hai túi quà tinh xảo từ bên trong ra.
Anh đưa quà cho ông bà: “Đây là quà con với Lê Lê chọn ở đó ạ, không phải đồ gì quý nhưng cũng có nét đặc sắc của địa phương, cũng rất độc đáo.”
Quà của ông nội là một ly rượu nhỏ mua ở địa phương, rất tinh xảo, nhỏ nhắn khắc những đường vân xinh đẹp. Còn của bà nội là s dây chuyền điểm xuyết trân châu, là trân châu vớt từ biển đó.
“Bọn con đi hưởng tuần trăng mật mà mua quà cho ông bà làm gì.” Bà nội nói, nhưng cũng vui vẻ nhận lấy.
Hai người ăn cơm trưa ở nhà ông bà rồi mới về.
Tổ chức hôn lễ rầm rộ như vậy, còn lên hot search đứng đó hẳn hai ngày. Học kỳ này Thường Lê không định ở lại ký túc nữa. Cô dọn sách vở họa cũ và quần áo giày dép chuyển hết về nhà, chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân cùng Hứa Ninh Thanh.
Sáng sớm thức dậy, Hứa Ninh Thanh đưa cô đến trường rồi đi làm. Chạng vạng tối, đôi khi Hứa Ninh Thanh sẽ tăng ca nên Thường Lê tự bắt xe tới Thừa Hòa, hai người cùng gọi thức ăn bên ngoại ăn trong văn phòng, tối đến thì cùng về nhà ngủ.
Có lúc thân thiết, có lúc cãi nhau, thời gian trôi qua cực kỳ tốt đẹp.
…
Nửa tháng sau khi khai giảng, người phụ trách hạng mục văn hóa nghệ thuật liên hệ Thường Lê.
Lúc nhận được tin nhắn cô đang ở trên lớp. Bên đó thông báo nếu cô rảnh thì xế chiều hôn nay, lúc ba giờ đến Thừa Hòa một chuyến. Giọng điệu của họ rất nghiêm túc, tựa như không hề biết rằng người mình gửi tin nhắn là vợ của tổng giám đốc nhà mình.
Thường Lê định nhắn một tiếng cho Hứa Ninh Thanh, nhưng giữa chừng lại xóa hết tin nhắn đi.
Như vậy cũng tốt mà.
Sau khi tan học, cô nộp bài tập cho Phó Thương Khanh rồi bắt xe tới Thừa Hòa.
Diện tích của tập đoàn Thừa Hòa rất lớn, cả tòa cao ốc phân ra các khu A, B, C. Văn phòng của Hứa Ninh Thanh ở khu A, còn hạng mục văn hóa nghệ thuật ở khu C, cách nhau rất xa.
“Có phải cô Thường không ạ?” Thường Lê mới đi vào khu C đã có người tới hỏi.
“Phải.” Cô gật đầu.
“Mời cô đi theo tôi, chủ biên đang chờ ạ.”
Hạng mục văn hóa nghệ thuật của Thừa Hòa mới phát triển không lâu, chủ biên là người phụ trách chủ chốt, là một người đàn ông trong nhã nhặn cứng nhắc.
Thấy cô đẩy cửa bước vào cũng chỉ hờ hững gật đầu: “Cô Thường.”
Đầu tiên, cả hai bàn việc nội dung và số trang của tác phẩm xuất bản trước, sau đó là tỉ lệ chia chác và số lượng in ấn.
“Còn nữa.” Chủ biên đẩy mắt kính, “Sau khi chính thức xuất bản, có khả năng sẽ tổ chức một buổi ký bán. Cô có đồng ý không?”
Thường Lê khựng lại rồi mới gật đầu: “Được.”
Chủ biên nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó in bản hợp đồng ra, đưa tới trước mặt Thường Lê, lại nâng mắt kính: “Cô xem qua thử, nếu không có ý kiến gì nữa thì chính chúng ta ký kết.”
Đây là công ty của Hứa Ninh Thanh, đương nhiên cô sẽ không lo mình bị công ty bẫy. Cô lật ra nhìn sơ qua trang đầu rồi ký tên của mình lên.
Sau khi đóng dấu, chủ biên giao lại bản hợp đồng cho Thường lê.
Lát nữa không có tiết, thế là Thường Lê nhận bản hợp đồng qua tìm Hứa Ninh Thanh luôn.
Chàng trai ngồi trước bàn làm việc, trên sống mũi có cặp kính gọng mỏng. Anh đang cúi đầu nghiêm túc nhìn tư liệu trên bàn, cô đẩy cửa đi vào cũng không để ý.
Thường Lê rón rén đi qua, đặt bản hợp đồng ngay trước mặt anh rồi cười tủm tỉm kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Hứa.”
Hứa Ninh Thanh khựng lại, ngẩng đầu thấy cô cười, kéo tay cô đến cạnh mình: “Sao lại tới rồi?”
Thường Lê quơ quơ hợp đồng trên tay: “Đến ký cái này nè.”
Hứa Ninh Thanh lật hợp đồng ra nhìn thử: “Sao không nói anh để anh đi cùng?”
“Nói làm gì?” Thường Lê ngồi lên đùi anh, giơ tay ôm cổ, “Anh sợ nhân viên của mình lừa em à?”
“Bản hợp đồng em ký là bản hợp đồng xuất bản bình thường, mọi ưu đãi đều nghiêng về phía công ty.”
Thường Lê cũng không để ý: “Chẳng sao cả, bình thường cũng tốt. Mà có bị bẫy cũng là anh bẫy em, không quan trọng.”
Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, sát lại hôn lên môi cô: “Lê Lê của anh thật giỏi.”
…
Đầu tháng ba, Thường Lê tham gia tiệc tối do một nền tảng nọ tổ chức. Bữa tiệc mời rất nhiều người lúc trước tham gia chương trình với cô, nơi tổ chức cũng là địa điểm năm ấy, Hàng Châu.
Thường Lê ngồi máy bay xuyên đêm suốt một tiếng đồng hồ. Khi đến nơi vội vàng chạy tới tiệc thì mọi người đều ở đó rồi.
Tiệc tối lần này rất trang trọng. Thường Lê chạy vào, ký tên mình lên bảng tên.
Bánh Su Kem, Trần Tiềm Nhượng, Lâm Thành, Trần Thuyên đều ngồi tụm lại một chỗ. Thường Lê đi tới chào hỏi họ.
“Cô vợ nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.” Bánh Su Kem trêu chọc, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, “Chồng cậu không đi cùng à?”
“Tui không bảo anh ấy đi cùng, dù sao mai cũng về ngay.” Thường Lê nhấp một ngụm nước trái cây, “Trong nhà còn có con mèo phải chăm nữa.”
Bánh Su Kem liếc mắt: “Cậu đừng có kéo điểm thù hận nha, có chồng còn có mèo.”
Tiệc tối không có chuyện gì quan trọng, Bánh Su Kem ngồi nghe được một lát thì thấy chán, thế là bắt đầu livestream.
Thỉnh thoảng cô nàng sẽ livestream, trước kia cũng có vài lần. Rất nhanh đã có fan hâm mộ nháo nhào vào coi.
- Bánh Su Kem mở live đúng giờ hoàng đạo của tui dữ vậy!!
- Đang ở đâu thế, tham gia sự kiện gì hả?
- Chẳng lẽ là mùa hai của “Màu vẽ không phai”???
- Hu hu hu khi nào chương trình mới có mùa hai thê? Tới khi đó mấy người có thể ra trận rồi. Lâu lắm rồi không thấy năm người tụ tập đấy!!
Hôm nay Bánh Su Kem trang điểm rất đẹp, mặc váy lễ phục, để lộ xương quai xanh cùng mặt dây chuyền hình trái tim màu đỏ. Cô nàng đọc bình luận được một lúc thì bắt đầu trả lời.
“Không phải sự kiện của “Màu vẽ không phai” đâu, nhưng mà cũng là tiệc tối trong giới họa sĩ á.” Bánh Su Kem chống tay lên má suy nghĩ, nói tiếp, “Nghe nói sẽ có mùa hai, nhưng bọn tui có ra trận được hay không thì không biết.”
Cô nàng quay camera một vòng hội trường, đảo quanh bàn mấy người ngồi, cuối cùng dừng lại chỗ Thường Lê: “Ừm, đúng rồi, tui đang ngồi với A Lê nhà mấy người nè.”
Thường Lê mở to mắt, sau đó vẫy vẫy tay chào hỏi mọi người.
- A a a a a a tôi chết đây, nhan sắc thần tiên của hai chị gái này!!
- Tổng giám đốc đâu rồi! Cho tui diện kiến tổng giám đốc ạ!
- Khi nào A Lê mới đăng ảnh nữa vậy?
- Chỉ có tui để ý trên bàn chỉ có mình Lê Lê uống nước ép trái cây hả? Chẳng lẽ mang thai bé Lê nhỏ rồi?
Thường Lê: “… Không phải đâu, chỉ là tôi mới đến, còn chưa kịp đi lấy rượu nữa.”
Bánh Su Kem quay ông lại, vừa ăn uống vừa trò chuyện với nhóm fan hâm mộ, giữa chừng còn tán phét chuyện của Trần Tiềm Nhượng và Lạc Già… Trước đó không lâu Lạc Già thủ vai nữ chính của một bộ phim, bởi vì đóng cùng một nam diễn viên rất hot nên được để ý. Sau đó cô nàng bị chụp trộm ảnh vào khách sạn cùng Trần Tiềm Nhượng.
Bánh Su Kem liếc qua Trần Tiềm Nhượng, thấy cậu ta đưa tay ra dấu.
Thế là cô nàng mặt không đổi sắc nói: “Tui cũng chẳng rõ lắm. Nhưng tui thấy nam sinh trong ảnh cũng không giống A Nhượng của tụi tui lắm, A Nhượng nhà tụi tui đẹp trai hơn nhiều.”
Trần Tiềm Nhượng: “…”
Thường Lê: “…”
Đang livestream giữa chừng thì bỗng nhiên hàng loạt bình luận nhấp nhô lên xuống.
Khi nãy Bánh Su Kem không để ý chuyện gì xảy ra nên mới hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Có người bình luận đáp lại: Hình như vừa rồi tổng giám đốc Hứa có vào!!
Bỗng nhiên thông báo “Hứa Ninh Thanh đã tham gia phòng phát sóng trực tiếp” xuất hiện.
Id trên nền tảng này không thể đặt trùng nhau. Lần trước ở đêm chung kết Hứa Ninh Thanh đã dùng id này phát thưởng cho Thường Lê, vậy chắc chắn id này chính là anh.
Bánh Su Kem khều khều Thường Lê: “Hình như chồng cậu vào xem nè.”
“Hửm?” Thường Lê khựng lại. Màn hình chợt xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cô nhìn bình luận spam một đống a a a a a, càng mơ màng hơn: “Hứa Ninh Thanh vào xem livestream hả?”
“Hình như vậy, tui cũng không để ý lắm, nghe mọi người bảo thế.” Bánh Su Kem đáp lời.
Thường Lê mở to mặt nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy một câu trong màn hình…
Hứa Ninh Thanh: “Khi nào về nhà?
… Anh coi khung phát sóng trực tiếp thành tin nhắn riêng luôn hả trời?
Thường Lê im lặng một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói: “Chắc là mai, tầm buổi chiều. Em chưa có mua vé đâu.”
Cùng lúc đó, điện thoại của cô hơi rung lên, một tin nhắn từ người lạ gửi đến.
Đầu ngón tay Thường Lê khựng lại, ấn mở tin nhắn ra.
Là ảnh chụp Hứa Ninh Thanh đứng trước quầy rượu, hẳn là chụp hôm nay. Trên cổ anh có mang cà vạt xanh trắng sáng nay cô chọn cho anh.
Mà kim đồng hồ đằng sau tỏ ra đây là ảnh mới chụp.
Đối phương lại gửi một tin nhắn: Bạn của tôi nhìn thấy.
Thường Lê cảm thấy có lẽ là Trần Trí Liêm hồi trước có gặp. Cô liếc mắt, nhanh gọn lẹ đáp lại một câu “Liên quan gì tới anh”.
Sau đó lại xuất hiện trước mặt hình, trực tiếp hỏi: “Hứa Ninh Thanh, bây giờ anh đang ở đâu?”
Một lát sau, một bình luận xuất hiện…
Hứa Ninh Thanh: Chuẩn bị về nhà.
Thường Lê cực kỳ muốn giơ tặng anh một ngón tay cái.
Tên khốn kiếp.
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Đánh giá:
Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Story
Chương 169: Tên khốn kiếp
10.0/10 từ 49 lượt.