Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Chương 159: Hoàn chính văn
223@-Dưới khách sạn có cửa hàng hoa quả.
Hứa Ninh Thanh đi qua mua một túi cà chua về khách sạn.
Anh đặt cô gái nhỏ ngồi lên ghế sô, ngồi xổm xuống: “Đừng có ngủ trước nhé, anh đi nấu canh giải rượu, nếu không ngày mai tỉnh dậy lại đau đầu.”
Thường Lê gật đầu, nheo mắt lại tựa như một giây sau là thiếp đi ngay.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hứa Ninh Thanh nhìn cô một lúc, quyết định đi nấu canh giải rượu rồi đánh thức nhóc con này sau.
Anh cầm túi cà chua kia đi vào bếp. Bận rộn bên ngoài cả ngày, tối đến lại tham gia bữa tiệc, áo sơ mi của Hứa Ninh Thanh đã nhăn nheo cả rồi, chợt cảm thấy lười biếng.
Anh đứng cạnh bếp, thái nhỏ cà chua bỏ vào nồi, lại cắt thêm vài lát gừng, đun sôi nước.
Đậy vung nồi xong, anh im lặng đứng một bên chờ đợi.
Lát sau bỗng có ai ôm lấy lưng anh, mềm mại dính sát. Cô gái nhỏ híp đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm: “Anh đang làm gì thế?”
“Nấu canh giải rượu.” Hứa Ninh Thanh kéo tay cô qua một bên, “Có khó chịu không?”
Cô lắc đầu.
“Hứa Ninh Thanh.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh sờ sờ em đi.”
Hứa Ninh Thanh khựng lại, cười thành tiếng: “Cái gì?”
“Sờ sờ em.” Cô lặp lại từng chữ, “Lâu lắm rồi anh chưa làm vậy với em mà. Em thi xong rồi, anh còn muốn ở lại phòng bếp à?”
Cô gái nhỏ uống say, cái gì cũng dám nói.
Đáy mắt Hứa Ninh Thanh tối sầm, đẩy cô dựa lưng vào kệ bếp, cúi đầu hôn lên môi cô, lát sau lia đôi mắt bình tĩnh nhìn cô: “Muốn làm ở phòng bếp hay phòng ngủ?”
Câu hỏi này đã vượt qua nhận biết của Thường Lê, cô nhìn anh một lúc lâu chưa phản ứng lại.
Hứa Ninh Thanh giành được thế chủ động, vươn tay vặn ga bếp lại, xoay người cô gái nhỏ để cô đưa lưng về phía mình: “Vậy thì làm ở đây.”
Không biết qua bao lâu, khi trời dần ửng sáng, Thường Lê mơ mơ màng màng bị đánh thức, uống chén canh giải rượu lúc hai giờ sáng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lần nữa tỉnh dậy thì đã qua giờ bay mấy tiếng rồi.
Hứa Ninh Thanh dời chuyến bay lại rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Tối hôm qua cô uống nhiều quá, nhưng vẫn chưa say mèm hẳn, có lẽ vì được uống canh giải rượu rồi nên lúc tỉnh lại không đau đầu, thậm chí còn nhớ rõ mồn một chuyện đã xảy ra.
Cảnh tượng nơi phòng bếp.
Thường Lê phiền muộn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ tiếp, chui vào chăn trùm kín đầu.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô, bật cười thành tiếng, bước qua kéo mền cô ra.
Vành mắt cô gái nhỏ hơi thâm, mái tóc đen dài rối bù ôm lấy khuôn mặt và cần cổ trắng nõn. Cô bày dáng vẻ buồn bực biết tội rồi, chăn bất ngờ bị kéo ra nên không kịp kéo lại, vội mắng: “Anh im đi, đừng nói chuyện với em.”
“Dùng xong là bỏ.” Hứa Ninh Thanh ngồi xuống giường, ngón tay cuốn lấy lọn tóc của cô, “Nhóc con vô tâm.”
Thường Lê hừ một tiếng, nhìn anh như thể đang nhìn sinh vật lạ, rồi đánh một cái ngáp: “Khi nào mình về?”
“Lát nữa ăn cơm xong thì ra sân bay.” Hứa NinhThanh cúi người hôn lên trán cô, “Về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong bảng hot search, có hết bảy cái là liên quan tới “Màu vẽ không phai” rồi. Đến giữa trưa hôm nay, # Thường Lê, quán quân màu vẽ không phai # trèo lên top 1.
Thông tin về chuyến bay của cô đã được công bố từ lâu, rất nhiều fan hâm mộ ở Bắc Kinh đi đón máy bay, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy ai ra, lại nghe fan hâm mộ bên Hàng Châu nói họ đi tiễn người mà cũng có thấy ai đâu.
Thường Lê chỉ ngủ một giấc mà làm một đống fan hâm mộ phải chờ đợi. Sau khi cơm nước xong xuôi, cô đến sân bay cùng Hứa Ninh Thanh, gặp được vài fan qua đường muốn chụp ảnh chung.
Máy bay hạ cánh trong sân bay thủ đô, khi Thường Lê khởi động máy thì vừa lúc nhận được cuộc gọi từ Bạch Ý.
Ninh Thanh cụp mắt nhìn qua tên người gọi, nhấp môi dưới không nói gì.
Thường Lê nối máy.
Bạch Ý: “Lê Lê, con mới xuống máy bay à?”
“Vừa đến nơi.” Cô đáp.
“Mẹ sẽ tới sân bay ngay, trước khi đi hai mẹ con mình gặp nhau một lần đi.”
Thật ra Thường Lê không biết dạo này Bạch Ý đang ở Bắc Kinh. Lần trước ông nội phát bệnh làm phẫu thuật, lâu lâu Bạch Ý và Thường Thạch Lâm mới ghé thăm một lần.
Cô khựng lại rồi đáp: “Ừm, gặp ở quán cà phê bên ngoài sân bay đi.”
Sau khi cúp máy, Hứa Ninh Thanh im lặng nhéo cổ tay cô một cái.
Thường Lê cười: “Không có gì đâu, chỉ là gặp mặt một lần thôi mà.”
Cô tìm được một cái khẩu trang trong túi. Với danh tiếng bây giờ thì cô cũng có thể xem như người nổi tiếng rồi, thế là đeo nó vào: “Em vào nhà vệ sinh chút.”
Hứa Ninh Thanh không yên tâm: “Anh đưa em đi.”
“Không sao đâu.” Cô thấy hơi buồn cười, “Ngay cạnh đây thôi, đang ở sân bay thì có chuyện gì được. Mà anh cũng có vào đó được đâu. Em muốn uống cà phê Latte, anh gọi trước đi.”
Cô nói rồi đeo túi xách bước ra khỏi quán.
Hưa Ninh Thanh nhìn theo bóng lưng cô đi vào nhà vệ sinh, sau đó mới gọi ba tách cà phê.
Ngay lúc này, Bạch Ý tới.
Hứa Ninh Thanh đẩy một tách cà phê tới trước mặt bà, gật nhẹ đầu: “Mời dì ngồi.”
Bạch Ý ừm một tiếng, kéo ghế ra ngồi đối diện anh: “Mấy hôm trước Lê Lê có tham gia chương trình kia, là cậu chăm sóc con bé nhỉ?”
“Ừm.”
“Hôm qua tôi có xem trận chung kết rồi.” Bạch Ý nói.
Hứa Ninh Thanh chưa đoán được bà muốn nói gì, chỉ “Ừ” một tiếng.
Bạch Ý nhấp một ngụm cà phê, đặt bao tay trên bàn, ngay cạnh cửa sổ: “Tôi có thể thấy, Lê Lê rất thích cậu. Tính tình nó thẳng thắn, nếu đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nhưng nhân lúc Lê Lê không ở đây, tôi vẫn phải nói rõ với cậu. Tôi vẫn không đồng ý chuyện của cậu và Lê Lê như cũ, và đương nhiên cả hai sẽ không nhận được lời chúc phúc từ tôi đâu.”
Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Hôm qua Thường Lê đứng trên sân khấu nói mong mình sẽ lớn thật nhanh, trưởng thành và đạt được nhiều thành tựu, muốn có đủ dũng khí bảo vệ tình yêu của mình khi đứng trước lời phản đối. Mặc dù cô không nói rõ, nhưng rõ ràng là cô ý nói cho Bạch Ý nghe.
Cô gái nhỏ nghẹn ngào nói, nước mắt chực trào, khó lắm mới nhịn lại được. Bạch Ý ngồi trước màn hình có thấy chứ. Bà nhìn đứa con gái mười chín tuổi của mình, nhìn cô giành được giải quán quân cuộc thi đáng tự hào cỡ nào, lại nhìn cô dùng cách của mình mong bà tin tưởng rằng cô đủ trưởng thành để quyết định tình cảm của bản thân rồi. Cuối cùng bà lại có phản ứng này.
Chẳng có đau lòng, chẳng có kiên nhẫn đi xem thử lựa chọn của con gái có chính xác không, mà chỉ có sự cố chấp nào đổi thay.
Hứa Ninh Thanh cười khẽ, đuôi mắt nhếch lên nhìn người đối diện, ý cười đi hết, chỉ còn lại cái rét lạnh và mỉa mai.
“Có lẽ dì hiểu lầm rồi, Lê Lê và tôi chưa bao giờ cần sự đồng ý của dì, lời chúc phúc của dì có hay không cũng chẳng quan trọng.” Đẩu ngón tay Hứa Ninh Thanh nghịch quai tách cà phê, “Thậm chí tôi còn mong dì sẽ ít gặp mặt em ấy lại nữa.”
Bạch Ý không ngờ anh sẽ nói vậy, lại chẳng biết nên nói gì.
Hứa Ninh Thanh: “Khi nhóc con ở nhà tôi, ngày nào cũng rất vui vẻ. Nhưng mỗi khi gặp dì thì đều buồn bã, khóc lóc nói với tôi rằng đáng lẽ em ấy không nên mong chờ tình yêu thương từ dì. Dì có thể không đau nhưng tôi xót.”
“Từ trước tới nay tôi đều như vậy.”
Sự kiên nhẫn của Hứa Ninh Thanh đã bị bào mòn hết sạch, “Nếu không phải dì là mẹ Thường Lê, bây giờ tôi sẽ chẳng ngồi đây nói nhảm với dì.”
“Nếu dì muốn nói mấy lời này với Thường Lê thì lát nữa tôi sẽ trực tiếp nói em ấy nghe.” Anh nhìn bà nói, “Cô gái nhỏ vui vẻ cầm giải quán quân về nhà, không phải là để nghe dì nói thế.”
Dứt lời, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thường Lê đang đeo khẩu trang bị một nhóm fan hâm mộ nhận ra, kéo tay kéo chân đòi chụp ảnh cùng.
Cô gái nhỏ lùn tịt nên ngại ngùng nhón chân, nụ cười tươi rói lọt vào ống kính.
Anh không nói gì thêm mà nâng tách cà phê uống một ngụm.
Lúc Thường Lê chạy vào quán, nụ cười vẫn nở trên môi, nhìn thấy Bạch Ý mới kìm lại chút, ngồi bên cạnh anh, khẽ gọi mẹ.
Cuối cùng Bạch Ý cũng chẳng nói gì với cô, chỉ trò chuyện mấy câu rồi dặn mấy câu khách sáo, lập tức đứng dậy lấy lý do tới giờ lên máy bay để rời đi.
Hứa Ninh Thanh và Thường Lê cũng không ở lại cà quán cà phê thêm nữa.
Bạch Ý đi vào cửa máy bay, đột nhiên dừng bước nhìn ra ngoài. Thường Lê đang nắm tay Hứa Ninh Thanh chậm bước, đôi mắt cong cong cười tủm tỉm kể chuyện anh nghe.
Bỗng nhiên bà không nhớ rõ nữa rồi, lần cuối Thường Lê cười như vậy với bà là khi nào nhỉ?
Để ăn mừng chuyện Thường Lê đạt giải nhất, Thường Tri Nghĩa đã mở tiệc trong nhà từ sớm. Ông không mời nhiều người, chỉ gọi Trần Điềm và Hứa Thừa.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người nói chuyện một lát.
Thường Lê về phòng ngủ, cất chiếc cúp mới vào ngăn tủ chuyên đựng giải thưởng và giấy chứng nhận của mình. Từ nhỏ đến lớn, giải thưởng nhận được nhiều không xuể, có vài cái phải bỏ vào ngăn kéo.
Bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó, cô mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một hộp sắt nhỏ.
Bên trong là một điếu thuốc bị bín kín lại.
Đây là thứ cô tịch thu được từ Hứa Ninh Thanh năm lớp mười hai.
Ngày hôm đó Thường Lê vô tình hôn lên mặt Hứa Ninh Thanh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh đỏ mặt. Sau đó lúc anh đi đến trước cửa nhà mình, bỗng nhiên muốn thấy dáng vẻ không bình tĩnh của anh lần nữa.
Thế là cô tịch thu điếu thuốc này từ trong miệng anh, tịch thu bằng miệng.
Cô cúi đầu rút điếu thuốc ra, đầu thuốc có một vòng dấu răng mờ mờ.
Lúc này Hứa Ninh Thanh đi vào phòng ngủ cô, liếc mắt thấy cô gái nhỏ ngồi ở đầu giường, trên tay là một điếu thuốc. Anh nhướng mày đi qua: “Làm gì vậy?”
“Anh còn nhớ cái này không?” Cô hỏi.
Hứa Ninh Thanh cụp mắt, đương nhiên nhớ rõ hãng thuốc mình quen dùng.
Ký ức ập tới như thủy triều, đêm hôm đó cô gái nhón chân, hai tay chặn trên vai anh. Anh còn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đặc trưng của cô nữa.
Bờ môi hồng hào, nghiêng đầu cướp mất điếu thuốc từ miệng anh.
Bây giờ nó được bảo quản nguyên vẹn trong túi.
Còn những mâu thuẫn xung đột nhỏ trước kia của hai người đã dần phai đi.
“Sao lại muốn cất cái này?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
“Không biết.” Cô cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, “Hồi đó cảm thấy chỉ cần là đồ có liên quan tới anh thì đều đáng quý.”
Hứa Ninh Thanh kéo tay cô, mười ngón tay đan xen, giọng nói chứa chan sự bất đắc dĩ nhưng dịu dàng cưng chiều: “Bây giờ em là đáng quý nhất.”
Lúc trước khi tham gia cuộc thi, trong hợp đồng đã ghi rõ, thí sinh đạt giải quán quân có thể nhận được cơ hội mở triển lãm.
Nội dung buổi triển lãm là năm tác phẩm trong mười tập vừa rồi, cùng với những tác phẩm cũ của Thường Lê.
Cuối tháng sáu, Thường Lê học xong, bắt đầu mở triển lãm tranh, quy mô rất lớn, còn có tổ chương trình giúp tuyên truyền.
Dạo này Hứa Ninh Thanh khá bận, lúc trước cùng Thường Lê đến Hàng Châu tham gia chương trình, chuyện quan trọng trong công ty đâu phải ai cũng quyết định được, thế là chậm trễ tiến độ. Sau khi về đây, một tháng liền cứ bận rộn không thôi, bôn ba công tác khắp nơi, hôm nay mới vội vã về nhà đến xem triển lãm được.
Sau khi xuống sân bay thì ngồi vào xe lái thẳng tới triển lãm.
Trong sảnh triển lãm rất đông, đa số là fan hâm mộ của Thường Lê nên đương nhiên phải nhận ra anh. Nhưng họ không lên tiếng, chỉ cười với anh rồi tiếp tục im lặng thường thức tranh.
Hứa Ninh Thanh nhìn quanh một vòng chẳng tìm thấy Thường Lê đâu.
Nhưng cũng không vội, đi theo đám người thưởng thức tranh.
Ở giữa chính là bức tranh Thường Lê vẽ trong vòng chung kết với chủ đề “Yêu”, bên dưới viết một dòng chữ… Yêu đến chết mới thôi.
Cùng lúc đó, giọng cô gái nhỏ vang lên sau lưng: “Thích không?”
“Thích.” Anh cười.
Những bức tranh trong phòng triển lãm, nhóm người xếp hàng chờ soát vé ngoài sảnh, Thường Lê luôn có thể làm tốt hơn so với tưởng tượng của anh.
Anh muốn cùng cô lớn lên, cùng cô đi qua giai đoạn kỳ diệu nhất một đời người, không muốn bỏ qua bất cứ mốc thời gian trưởng thành và thay đổi nào của Thường Lê.
Bọn họ gặp nhau chưa muộn, hay với Thường Lê mà nói, họ gặp nhau ở cái tuổi mười tám tuổi trẻ đơn thuần.
Nhưng nếu có một cơ hội, Hứa Ninh Thanh ước rằng mình có thể gặp cô sớm hơn, bảo bọc cô thật tốt, nuôi lớn cô trong căn nhà lộng lẫy, sẽ không để cô chịu bất kỳ đau khổ hay tổn thương nào.
Cảm ơn vì đã được gặp em.
Để anh nhìn thấy hàng vạn chiếc buồm mới tìm được linh hồn chân thành nhất.
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Hứa Ninh Thanh đi qua mua một túi cà chua về khách sạn.
Anh đặt cô gái nhỏ ngồi lên ghế sô, ngồi xổm xuống: “Đừng có ngủ trước nhé, anh đi nấu canh giải rượu, nếu không ngày mai tỉnh dậy lại đau đầu.”
Thường Lê gật đầu, nheo mắt lại tựa như một giây sau là thiếp đi ngay.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hứa Ninh Thanh nhìn cô một lúc, quyết định đi nấu canh giải rượu rồi đánh thức nhóc con này sau.
Anh cầm túi cà chua kia đi vào bếp. Bận rộn bên ngoài cả ngày, tối đến lại tham gia bữa tiệc, áo sơ mi của Hứa Ninh Thanh đã nhăn nheo cả rồi, chợt cảm thấy lười biếng.
Anh đứng cạnh bếp, thái nhỏ cà chua bỏ vào nồi, lại cắt thêm vài lát gừng, đun sôi nước.
Đậy vung nồi xong, anh im lặng đứng một bên chờ đợi.
Lát sau bỗng có ai ôm lấy lưng anh, mềm mại dính sát. Cô gái nhỏ híp đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm: “Anh đang làm gì thế?”
“Nấu canh giải rượu.” Hứa Ninh Thanh kéo tay cô qua một bên, “Có khó chịu không?”
Cô lắc đầu.
“Hứa Ninh Thanh.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh sờ sờ em đi.”
Hứa Ninh Thanh khựng lại, cười thành tiếng: “Cái gì?”
“Sờ sờ em.” Cô lặp lại từng chữ, “Lâu lắm rồi anh chưa làm vậy với em mà. Em thi xong rồi, anh còn muốn ở lại phòng bếp à?”
Cô gái nhỏ uống say, cái gì cũng dám nói.
Đáy mắt Hứa Ninh Thanh tối sầm, đẩy cô dựa lưng vào kệ bếp, cúi đầu hôn lên môi cô, lát sau lia đôi mắt bình tĩnh nhìn cô: “Muốn làm ở phòng bếp hay phòng ngủ?”
Câu hỏi này đã vượt qua nhận biết của Thường Lê, cô nhìn anh một lúc lâu chưa phản ứng lại.
Hứa Ninh Thanh giành được thế chủ động, vươn tay vặn ga bếp lại, xoay người cô gái nhỏ để cô đưa lưng về phía mình: “Vậy thì làm ở đây.”
Không biết qua bao lâu, khi trời dần ửng sáng, Thường Lê mơ mơ màng màng bị đánh thức, uống chén canh giải rượu lúc hai giờ sáng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lần nữa tỉnh dậy thì đã qua giờ bay mấy tiếng rồi.
Hứa Ninh Thanh dời chuyến bay lại rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Tối hôm qua cô uống nhiều quá, nhưng vẫn chưa say mèm hẳn, có lẽ vì được uống canh giải rượu rồi nên lúc tỉnh lại không đau đầu, thậm chí còn nhớ rõ mồn một chuyện đã xảy ra.
Cảnh tượng nơi phòng bếp.
Thường Lê phiền muộn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ tiếp, chui vào chăn trùm kín đầu.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô, bật cười thành tiếng, bước qua kéo mền cô ra.
Vành mắt cô gái nhỏ hơi thâm, mái tóc đen dài rối bù ôm lấy khuôn mặt và cần cổ trắng nõn. Cô bày dáng vẻ buồn bực biết tội rồi, chăn bất ngờ bị kéo ra nên không kịp kéo lại, vội mắng: “Anh im đi, đừng nói chuyện với em.”
“Dùng xong là bỏ.” Hứa Ninh Thanh ngồi xuống giường, ngón tay cuốn lấy lọn tóc của cô, “Nhóc con vô tâm.”
Thường Lê hừ một tiếng, nhìn anh như thể đang nhìn sinh vật lạ, rồi đánh một cái ngáp: “Khi nào mình về?”
“Lát nữa ăn cơm xong thì ra sân bay.” Hứa NinhThanh cúi người hôn lên trán cô, “Về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong bảng hot search, có hết bảy cái là liên quan tới “Màu vẽ không phai” rồi. Đến giữa trưa hôm nay, # Thường Lê, quán quân màu vẽ không phai # trèo lên top 1.
Thông tin về chuyến bay của cô đã được công bố từ lâu, rất nhiều fan hâm mộ ở Bắc Kinh đi đón máy bay, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy ai ra, lại nghe fan hâm mộ bên Hàng Châu nói họ đi tiễn người mà cũng có thấy ai đâu.
Thường Lê chỉ ngủ một giấc mà làm một đống fan hâm mộ phải chờ đợi. Sau khi cơm nước xong xuôi, cô đến sân bay cùng Hứa Ninh Thanh, gặp được vài fan qua đường muốn chụp ảnh chung.
Máy bay hạ cánh trong sân bay thủ đô, khi Thường Lê khởi động máy thì vừa lúc nhận được cuộc gọi từ Bạch Ý.
Ninh Thanh cụp mắt nhìn qua tên người gọi, nhấp môi dưới không nói gì.
Thường Lê nối máy.
Bạch Ý: “Lê Lê, con mới xuống máy bay à?”
“Vừa đến nơi.” Cô đáp.
“Mẹ sẽ tới sân bay ngay, trước khi đi hai mẹ con mình gặp nhau một lần đi.”
Thật ra Thường Lê không biết dạo này Bạch Ý đang ở Bắc Kinh. Lần trước ông nội phát bệnh làm phẫu thuật, lâu lâu Bạch Ý và Thường Thạch Lâm mới ghé thăm một lần.
Cô khựng lại rồi đáp: “Ừm, gặp ở quán cà phê bên ngoài sân bay đi.”
Sau khi cúp máy, Hứa Ninh Thanh im lặng nhéo cổ tay cô một cái.
Thường Lê cười: “Không có gì đâu, chỉ là gặp mặt một lần thôi mà.”
Cô tìm được một cái khẩu trang trong túi. Với danh tiếng bây giờ thì cô cũng có thể xem như người nổi tiếng rồi, thế là đeo nó vào: “Em vào nhà vệ sinh chút.”
Hứa Ninh Thanh không yên tâm: “Anh đưa em đi.”
“Không sao đâu.” Cô thấy hơi buồn cười, “Ngay cạnh đây thôi, đang ở sân bay thì có chuyện gì được. Mà anh cũng có vào đó được đâu. Em muốn uống cà phê Latte, anh gọi trước đi.”
Cô nói rồi đeo túi xách bước ra khỏi quán.
Hưa Ninh Thanh nhìn theo bóng lưng cô đi vào nhà vệ sinh, sau đó mới gọi ba tách cà phê.
Ngay lúc này, Bạch Ý tới.
Hứa Ninh Thanh đẩy một tách cà phê tới trước mặt bà, gật nhẹ đầu: “Mời dì ngồi.”
Bạch Ý ừm một tiếng, kéo ghế ra ngồi đối diện anh: “Mấy hôm trước Lê Lê có tham gia chương trình kia, là cậu chăm sóc con bé nhỉ?”
“Ừm.”
“Hôm qua tôi có xem trận chung kết rồi.” Bạch Ý nói.
Hứa Ninh Thanh chưa đoán được bà muốn nói gì, chỉ “Ừ” một tiếng.
Bạch Ý nhấp một ngụm cà phê, đặt bao tay trên bàn, ngay cạnh cửa sổ: “Tôi có thể thấy, Lê Lê rất thích cậu. Tính tình nó thẳng thắn, nếu đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nhưng nhân lúc Lê Lê không ở đây, tôi vẫn phải nói rõ với cậu. Tôi vẫn không đồng ý chuyện của cậu và Lê Lê như cũ, và đương nhiên cả hai sẽ không nhận được lời chúc phúc từ tôi đâu.”
Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Hôm qua Thường Lê đứng trên sân khấu nói mong mình sẽ lớn thật nhanh, trưởng thành và đạt được nhiều thành tựu, muốn có đủ dũng khí bảo vệ tình yêu của mình khi đứng trước lời phản đối. Mặc dù cô không nói rõ, nhưng rõ ràng là cô ý nói cho Bạch Ý nghe.
Cô gái nhỏ nghẹn ngào nói, nước mắt chực trào, khó lắm mới nhịn lại được. Bạch Ý ngồi trước màn hình có thấy chứ. Bà nhìn đứa con gái mười chín tuổi của mình, nhìn cô giành được giải quán quân cuộc thi đáng tự hào cỡ nào, lại nhìn cô dùng cách của mình mong bà tin tưởng rằng cô đủ trưởng thành để quyết định tình cảm của bản thân rồi. Cuối cùng bà lại có phản ứng này.
Chẳng có đau lòng, chẳng có kiên nhẫn đi xem thử lựa chọn của con gái có chính xác không, mà chỉ có sự cố chấp nào đổi thay.
Hứa Ninh Thanh cười khẽ, đuôi mắt nhếch lên nhìn người đối diện, ý cười đi hết, chỉ còn lại cái rét lạnh và mỉa mai.
“Có lẽ dì hiểu lầm rồi, Lê Lê và tôi chưa bao giờ cần sự đồng ý của dì, lời chúc phúc của dì có hay không cũng chẳng quan trọng.” Đẩu ngón tay Hứa Ninh Thanh nghịch quai tách cà phê, “Thậm chí tôi còn mong dì sẽ ít gặp mặt em ấy lại nữa.”
Bạch Ý không ngờ anh sẽ nói vậy, lại chẳng biết nên nói gì.
Hứa Ninh Thanh: “Khi nhóc con ở nhà tôi, ngày nào cũng rất vui vẻ. Nhưng mỗi khi gặp dì thì đều buồn bã, khóc lóc nói với tôi rằng đáng lẽ em ấy không nên mong chờ tình yêu thương từ dì. Dì có thể không đau nhưng tôi xót.”
“Từ trước tới nay tôi đều như vậy.”
Sự kiên nhẫn của Hứa Ninh Thanh đã bị bào mòn hết sạch, “Nếu không phải dì là mẹ Thường Lê, bây giờ tôi sẽ chẳng ngồi đây nói nhảm với dì.”
“Nếu dì muốn nói mấy lời này với Thường Lê thì lát nữa tôi sẽ trực tiếp nói em ấy nghe.” Anh nhìn bà nói, “Cô gái nhỏ vui vẻ cầm giải quán quân về nhà, không phải là để nghe dì nói thế.”
Dứt lời, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thường Lê đang đeo khẩu trang bị một nhóm fan hâm mộ nhận ra, kéo tay kéo chân đòi chụp ảnh cùng.
Cô gái nhỏ lùn tịt nên ngại ngùng nhón chân, nụ cười tươi rói lọt vào ống kính.
Anh không nói gì thêm mà nâng tách cà phê uống một ngụm.
Lúc Thường Lê chạy vào quán, nụ cười vẫn nở trên môi, nhìn thấy Bạch Ý mới kìm lại chút, ngồi bên cạnh anh, khẽ gọi mẹ.
Cuối cùng Bạch Ý cũng chẳng nói gì với cô, chỉ trò chuyện mấy câu rồi dặn mấy câu khách sáo, lập tức đứng dậy lấy lý do tới giờ lên máy bay để rời đi.
Hứa Ninh Thanh và Thường Lê cũng không ở lại cà quán cà phê thêm nữa.
Bạch Ý đi vào cửa máy bay, đột nhiên dừng bước nhìn ra ngoài. Thường Lê đang nắm tay Hứa Ninh Thanh chậm bước, đôi mắt cong cong cười tủm tỉm kể chuyện anh nghe.
Bỗng nhiên bà không nhớ rõ nữa rồi, lần cuối Thường Lê cười như vậy với bà là khi nào nhỉ?
Để ăn mừng chuyện Thường Lê đạt giải nhất, Thường Tri Nghĩa đã mở tiệc trong nhà từ sớm. Ông không mời nhiều người, chỉ gọi Trần Điềm và Hứa Thừa.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người nói chuyện một lát.
Thường Lê về phòng ngủ, cất chiếc cúp mới vào ngăn tủ chuyên đựng giải thưởng và giấy chứng nhận của mình. Từ nhỏ đến lớn, giải thưởng nhận được nhiều không xuể, có vài cái phải bỏ vào ngăn kéo.
Bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó, cô mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một hộp sắt nhỏ.
Bên trong là một điếu thuốc bị bín kín lại.
Đây là thứ cô tịch thu được từ Hứa Ninh Thanh năm lớp mười hai.
Ngày hôm đó Thường Lê vô tình hôn lên mặt Hứa Ninh Thanh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh đỏ mặt. Sau đó lúc anh đi đến trước cửa nhà mình, bỗng nhiên muốn thấy dáng vẻ không bình tĩnh của anh lần nữa.
Thế là cô tịch thu điếu thuốc này từ trong miệng anh, tịch thu bằng miệng.
Cô cúi đầu rút điếu thuốc ra, đầu thuốc có một vòng dấu răng mờ mờ.
Lúc này Hứa Ninh Thanh đi vào phòng ngủ cô, liếc mắt thấy cô gái nhỏ ngồi ở đầu giường, trên tay là một điếu thuốc. Anh nhướng mày đi qua: “Làm gì vậy?”
“Anh còn nhớ cái này không?” Cô hỏi.
Hứa Ninh Thanh cụp mắt, đương nhiên nhớ rõ hãng thuốc mình quen dùng.
Ký ức ập tới như thủy triều, đêm hôm đó cô gái nhón chân, hai tay chặn trên vai anh. Anh còn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đặc trưng của cô nữa.
Bờ môi hồng hào, nghiêng đầu cướp mất điếu thuốc từ miệng anh.
Bây giờ nó được bảo quản nguyên vẹn trong túi.
Còn những mâu thuẫn xung đột nhỏ trước kia của hai người đã dần phai đi.
“Sao lại muốn cất cái này?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
“Không biết.” Cô cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, “Hồi đó cảm thấy chỉ cần là đồ có liên quan tới anh thì đều đáng quý.”
Hứa Ninh Thanh kéo tay cô, mười ngón tay đan xen, giọng nói chứa chan sự bất đắc dĩ nhưng dịu dàng cưng chiều: “Bây giờ em là đáng quý nhất.”
Lúc trước khi tham gia cuộc thi, trong hợp đồng đã ghi rõ, thí sinh đạt giải quán quân có thể nhận được cơ hội mở triển lãm.
Nội dung buổi triển lãm là năm tác phẩm trong mười tập vừa rồi, cùng với những tác phẩm cũ của Thường Lê.
Cuối tháng sáu, Thường Lê học xong, bắt đầu mở triển lãm tranh, quy mô rất lớn, còn có tổ chương trình giúp tuyên truyền.
Dạo này Hứa Ninh Thanh khá bận, lúc trước cùng Thường Lê đến Hàng Châu tham gia chương trình, chuyện quan trọng trong công ty đâu phải ai cũng quyết định được, thế là chậm trễ tiến độ. Sau khi về đây, một tháng liền cứ bận rộn không thôi, bôn ba công tác khắp nơi, hôm nay mới vội vã về nhà đến xem triển lãm được.
Sau khi xuống sân bay thì ngồi vào xe lái thẳng tới triển lãm.
Trong sảnh triển lãm rất đông, đa số là fan hâm mộ của Thường Lê nên đương nhiên phải nhận ra anh. Nhưng họ không lên tiếng, chỉ cười với anh rồi tiếp tục im lặng thường thức tranh.
Hứa Ninh Thanh nhìn quanh một vòng chẳng tìm thấy Thường Lê đâu.
Nhưng cũng không vội, đi theo đám người thưởng thức tranh.
Ở giữa chính là bức tranh Thường Lê vẽ trong vòng chung kết với chủ đề “Yêu”, bên dưới viết một dòng chữ… Yêu đến chết mới thôi.
Cùng lúc đó, giọng cô gái nhỏ vang lên sau lưng: “Thích không?”
“Thích.” Anh cười.
Những bức tranh trong phòng triển lãm, nhóm người xếp hàng chờ soát vé ngoài sảnh, Thường Lê luôn có thể làm tốt hơn so với tưởng tượng của anh.
Anh muốn cùng cô lớn lên, cùng cô đi qua giai đoạn kỳ diệu nhất một đời người, không muốn bỏ qua bất cứ mốc thời gian trưởng thành và thay đổi nào của Thường Lê.
Bọn họ gặp nhau chưa muộn, hay với Thường Lê mà nói, họ gặp nhau ở cái tuổi mười tám tuổi trẻ đơn thuần.
Nhưng nếu có một cơ hội, Hứa Ninh Thanh ước rằng mình có thể gặp cô sớm hơn, bảo bọc cô thật tốt, nuôi lớn cô trong căn nhà lộng lẫy, sẽ không để cô chịu bất kỳ đau khổ hay tổn thương nào.
Cảm ơn vì đã được gặp em.
Để anh nhìn thấy hàng vạn chiếc buồm mới tìm được linh hồn chân thành nhất.
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Đánh giá:
Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Story
Chương 159: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 49 lượt.