Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 151: Em không biết em tốt như thế nào đâu

115@-Vừa khởi động máy liền thấy Hứa Ninh Thanh gọi đến.

Khoé miệng Thường Lê nhếch lên, vứt bỏ cảm xúc sa sút, vừa bắt máy liền cười: "Sao mà tâm linh tương thông quá vậy, em vừa khởi động máy đã nhớ đến em rồi."

Đầu kia yên tĩnh hai giây, Thường Lê vừa muốn "Alo" một tiếng, Hứa Ninh Thanh liền mở miệng: "Lê Lê."

Thanh âm hắn rất chậm: "Ông nội em đột nhiên phát bệnh tim, bây giờ đang nằm trong bệnh viện."

Thường Lê thất thần một khoảng rồi sững sờ nói: "...Cái gì cơ?"

Sau đó liền tỉnh táo lại, tin tức như vậy không làm cô hoảng sợ hoang mang, ngược lại lập tức bình tĩnh hỏi: "Hiện tại ông thế nào rồi?"

"Đang được phẫu thuật rồi, em yên tâm." Hứa Ninh Thanh hiếm khi nói nhanh như vậy: "Anh lập tức tới phim trường, mua hai vé máy bay nhanh nhất chạy tới là kịp, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, lập tức có thể đi đến chỗ ông."

Trên đường đi, Thường Lê nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước, những ký ức khi còn bé mà tưởng chừng cô đã quên rồi, bây giờ giống như một quyển sách đã phủ đầy bụi, dùng ánh nắng phủi nó đi hiện rõ mồn một trước mắt.

Cô không phải cô nhóc tốt tính, cũng không hiếu chuyện như vẻ bề ngoài.

Lúc còn bé cũng giận dỗi nổi cáu với ông nội, như lẽ đương nhiên, thể hiện sự bướng bỉnh trước mặt người mà cô tự tin nhất rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.

Ông nội tự mình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng cho tới bây giờ người người đều phải tôn kính gọi một tiếng "Thường Lão", có thể nói thời còn trẻ đó ông có bao nhiêu kiêu ngạo và sắc bén, nhưng trước mặt cô lại chưa từng nổi giận nửa lời.

Trên đường đi, lái xe đến sân bay, lấy vé máy bay, lên máy bay, cất cánh, đi suốt hai tiếng đồng hồ, lại tiếp túc bắt taxi chạy thẳng đến bệnh viện.


Bà nội gọi điện nói cô trên đường không cần vội, đi cẩn thận, phẫu thuật vẫn đang tiến hành.

Thường Lê không khóc, nhiều lần cô nghĩ mình đã chảy nước mắt nhưng khi đưa tay lên sờ thì lại là một mảng khô ráo.

Đáy lòng cũng không loạn, chỉ trầm xuống, giống như bước chân đang đạp trên không trung vậy.

Hứa Ninh Thanh ngồi ghế sau xe taxi với cô, nắm thật chặt tay cô, chỉ lặng yên ngồi bên, không nói gì.

Thường Lê đến bệnh viện liền đi thẳng đến thang máy, lúc cửa thang máy mở ra cô mới cảm nhận được loại sợ hãi tới cùng cực, tình thân cả đời này của cô chỉ có hai người bọn họ, cô không biết được nếu có một ngày một trong hai biến mất thì cô phải làm như thế nào.

Lúc cửa thang máy mở ra, trong một khoảng cô không thể nhấc nổi bước chân.

Bàn tay Hứa Ninh Thanh đang nắm lấy tay cô bỗng nhiên gia tăng thêm lực, hơi kéo cô, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Hành lang tầng phẫu thuật rất yên tĩnh, không có người, vừa đi ra khỏi thang máy liền nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến: "Thường tổng phẫu thuật rất thành công, ngài yên tâm, các chỉ số đều đã ổn định, chỉ là cần phải quan sát thêm một thời gian nữa, gây mê vẫn chưa hết, ngày mai mới tỉnh lại, tới lúc đó gia đình mới có thể vào thăm."

Thường Lê quay đầu, nhìn thấy bà nội ánh mắt đỏ hoe đứng trước mặt bác sĩ.

Vào khoảnh khắc ấy, đáy lòng yên tĩnh của cô bỗng nhiên nhảy vụt lên.

"Bà ơi!" Cô gọi một tiếng, chạy tới.


"Lê Lê à." Giọng nói bà nội nặng tiếng nghẹn ngào.

Lần đầu tiên Thường Lê cảm nhận được người bà nuôi cô lớn khôn đã già thật rồi.

Bây giờ cô đã học đại học, làm sao có thể không già được chứ.

Có thể lúc trước cô thật sự chưa thể cảm nhận được.

"Không sao rồi, không sao rồi." Bà nội không ngừng lặp lại: " Phẫu thuật thành công rồi."

"Cháu nghe thấy rồi." Thường Lê vội nói.

Cô quay chương trình xong là chạy thẳng đến đây, đến bệnh viện trời cũng đã khuya, cô nhìn bà nội thức đêm mắt đỏ hoe, hằn lên tia máu.

"Bà ơi ở đây có cháu rồi, bà cùng dì Đàn về nhà ngủ một giấc đi, đợi mai ông tỉnh lại rồi đến thăm."

"Nhưng mà..."

Thường Lê nhẹ giọng khuyên bà: Cháu ở đây trông coi, bà đừng lo lắng, ông nội vừa được cứu trở về, bà phải giữ gìn sức khỏ thật tốt, nếu không bà cũng..."

Cô dừng lại một chút: "Cháu thực sự không biết phải làm sao."

Cô gặp chuyện thế này vẫn điềm tĩnh, không chút hoang mang cũng không khóc loạn, hoàn toàn giống như một người trưởng thành, Hứa Ninh Thanh hoàn toàn không ngờ được.


Anh đứng bên cạnh Thường Lê, cũng nói thêm: "Bà nội cứ về trước đi, để cháu gọi người đến đón, cháu sẽ ở đây với Lê Lê, không sao đâu."

Ban đầu bà nội không muốn quay về, phải khuyên ngăn một trận mới thoả hiệp.

Hứa Ninh Thanh đưa bà lên xe rồi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai lon cà phê về phòng bệnh.

Lúc đi đến góc rẽ hành lang, anh chợt nghe thấy tiếng khóc, bước chân dừng lại.

Ngẩng đầu thấy cô đang ngồi một mình trên ghế ngoài phòng bệnh, gục lưng xuống, bhai bàn tay ôm lấy mặt, nước mắt không ngừng chảy ra từ khe hở, rơi xuống mặt đất.

Ban đầu khóc rất kìm chế, bả vai run rẩy, chỉ nấc lên nghẹn ngào, đến cuối cùng mới chậm rãi khóc không thành tiếng, khóc tuyệt vọng.

Ban đầu Hứa Ninh Thanh còn hốt hoảng đi đến, thấy cảnh này mới đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi bước qua, ngồi xổm trước mặt Thường Lê, nhẹ nhàng ôm cô và trong ngực.

Anh đặt hai lon cà phê trên mặt đấy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành: "Khóc đi, anh ở đây."

Thường Lê căn bản không ngăn được tiếng khóc, cũng may Hứa Ninh Thanh chỉ kiên nhẫn ôm cô để cô tiếp tục khóc.

Đi đường hơn bốn giờ đồng hồ khiến áp lực trong lòng cô đẩy lên mức cao nhất, đến giờ phút này cuối cùng cũng bộc phát.

Không thể vào thăm nên phòng bệnh VIP yên tĩnh vắng người, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ trải dài trên dãy hành lang, Hứa Ninh Thanh cùng Thường Lê ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh nhỏ giọng nói chuyện.


Vừa mới khóc quá lâu, mặt cô sưng húp, cô lấy một hộp khăn ướt trong túi để lau gò má.

Giọng nói nấc lên từng đợt, tâm sự với Hứa Ninh Thanh: "Thật ra là bởi vì em nhớ lại một số chuyện, cảm thấy bản thân không tốt với ông bà nội."

Cho nên bỗng nhiên cảm thấy một loại áy náy vô cùng mãnh liệt.

Hứa Ninh Thanh yên tĩnh nghe cô nói.

"Khi còn bé em ở cùng với ông bà, lúc đó vừa mới bắt đầu vẽ tranh, vô cùng say mê, có chút quái gở giống mấy người nghiên cứu toán học trong phim truyền hình."

"Có một năm mùa hè, thời tiết vô cùng nóng, bà nội mắc bệnh phải nằm viện, bởi vì cơ thể không khoẻ nên không được bật điều hoà, trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, em không thích, mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng vẫn không tình nguyện ở lại với bà."

"Em không biết bà có phát hiện ra tâm tư của em không, sau đó kêu em về nhà trước, lúc ấy em..." Cô cắn môi, giọng nói chậm lại: "Lúc ấy thật sự em có cảm giác như đã trút bỏ được gánh nặng."

"May là bây giờ ông nội không sao rồi, nếu không em không biết phải dằn vặt bao lâu nữa, tới tận khi lớn lên học đại học, thật sự em không thích về nhà, thậm chí tết năm nay cũng chỉ gọi cho ông bà một cuộc điện thoại thôi."

"Mà ông lại vì em sắp xếp mọi chuyện để về Bắc Kinh."

Cô dựa lưng vào ghế, tựa đầu lên tường: "Thực sự tới bây giờ em vô cùng xấu xa, tính tình lại không tốt."

Hứa Ninh Thanh nắm bả vai cô, giơ tay lau khoé mắt cho cô: "Sau này chúng ta sẽ cùng nhau đối tốt với bọn họ."

Anh tiến tới hôn lên trán cô một cái, thấp giọng noi: "Em không biết em tốt như thế nào đâu."
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo Story Chương 151: Em không biết em tốt như thế nào đâu
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...