Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Chương 110: Quà sinh nhật
163@-Điện thoại bên cạnh rung lên, Mạnh Thanh Cúc gửi một tin nhắn đến.
Mạnh Thanh Cúc: Lê Lê, mình vừa đến sân phía Nam tìm cậu, gặp được cô bạn Hà Thiển Thiển cùng kí túc xá của cậu, cậu bị ngất có sao không?
Điềm Lê Lê: Chỉ là bị cảm nắng mà thôi, không có vấn đề gì lớn đâu!
Mạnh Thanh Cúc: Bây giờ cậu đang ở trong phòng à, mình đến chơi nhé?
Ngọt Lê Lê: Không có, Hứa Ninh Thanh vừa đến đón mình, cậu yên tâm đi, ngày mai mình tới tìm cậu đi chơi.
Không biết qua bao lâu tiếng nước trong phòng tắm mới ngừng lại, Hứa Ninh Thanh đi tới, quần áo hơi ướt, giọt nước thuận xương lông mày cùng sống mũi rơi xuống.
"Có mệt không?" Anh đi đến bên giường hỏi.
Giày vò một trận, Thường Lê cũng cảm thấy hơi mệt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy ngủ đi." Hứa Ninh Thanh kéo chăn cho cô: "Khi nào ăn cơm tối thì anh gọi em dậy."
Thường Lê lại gật đầu, nhìn Hứa Ninh Thanh đi ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa khép lại, gian phòng lại quay về tĩnh lặng một lần nữa.
Khi trời tối hẳn Thường Lê mới tỉnh dậy, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, sau đó mới ý thức được mình đang nằm ở đâu, cô mang dép lê đi ra ngoài.
Trong phòng khách không bật đèn, một mảng tối đen, Hứa Ninh Thanh ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt anh.
Hứa Ninh Thanh nghe thấy tiếng động thì quay đầu: "Tỉnh rồi à?"
"Ừm." Thường Lê dụi mắt: "Không phải nói sẽ gọi em sao?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên muốn để em ngủ thêm lát nữa." Hứa Ninh Thanh tắt trò chơi, cầm đồ ăn sẵn đặt bên ngoài vào bếp hâm nóng lại, hâm rất nhanh đã xong.
Buổi sáng Thường Lê ngất đi chỉ ăn một chút bánh quy, đến bây giờ mới cảm thấy đói bụng.
Trên ghế sô pha có một cái túi, trên túi trắng có in chữ màu đen, là tên cửa hàng quần áo mà Thường Lê hay mua, cô đi qua nhìn một chút, hỏi Hứa Ninh Thanh ở trong phòng bếp: "Đây là cái gì vậy?"
"Quần áo." Anh nói: "Lát nữa tắm rửa có thể thay."
Ăn cơm tối xong, Hứa Ninh Thanh đột nhiên hỏi: "Lát nữa anh đưa em về trường à?"
Thường Lê ngẩng đầu: "Dạ?"
"Hay là ngủ ở đây đi, sáng mai anh đưa em về trường."
Thường Lê có chút do dự: "Nhưng đồng phục quân sự của em còn ở kí túc xá..."
"Vậy thì đi sớm một chút, sẽ không bị muộn đâu."
Mấy hôm nay huấn luyện cường độ cao, đã mấy ngày không gặp Hứa Ninh Thanh, mà hồi chiều lại còn cãi nhau không vui với Diệp Vân, Thường Lê cũng không muốn về trường.
Dừng một chút hỏi: "Vậy tối nay anh ngủ ở đâu?"
Hứa Ninh Thanh cười một tiếng: "Em muốn anh ngủ ở đâu?"
"..."
Anh ngồi dậy, miễn cưỡng nói: "Anh ngủ ở phòng khác."
"Ồ." Thường Lê gật gật đầu.
Cả ngày hôm nay ngủ hơi nhiều, lúc này Thường Lê cũng không buồn ngủ nữa, bèn đi đến bên cạnh anh: "Ban nãy anh chơi trò gì vậy?"
Hứa Ninh Thanh đưa di động cho cô xem, là trò chơi điện thoại đang rất nổi tiếng gần đây.
Thường Lê cũng không phải người mê game, chỉ là dạo gần đây thấy Hà Thiển Thiển chơi vài trận, thuận miệng nói: "Anh cũng bắt kịp xu thế đấy nhỉ."
"Em không biết chơi."
"Thao tác rất dễ, thử xem."
Thường Lê cầm điện thoại Hứa Ninh Thanh ấn mở trò chơi, trong phút chốc giao diện thay đổi.
Số trò chơi từ nhỏ đến lớn cô chơi có thể đếm trên đầu ngón tay, khi bé còn thích chơi một chút, sau này lớn lên phát hiện trình độ của mình quá kém nên không có hứng thú chơi nữa, mỗi lần chơi trực tuyến đấu với người khác đều thua.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô chơi một hồi thì cười ra tiếng.
Thường Lê chột dạ quay đầu, chất vấn: "Anh cười cái gì?"
"Em không phân biệt được trên dưới trái phải à?" Hứa Ninh Thanh hỏi rất thẳng thắn.
"Đương nhiên phân biệt được." Thường Lê cau mày tiếp tục nhìn giao diện trò chơi: "Chỉ là em có chút... chóng mặt."
"Anh dạy em đánh."
Hứa Ninh Thanh nói, sau đó trực tiếp vòng tay qua, lồng ngực dán lên lưng cô.
Thường Lê ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, cảm giác giống như bị người ôm từ phía sau vậy, tay cũng bị nắm chặt, cằm Hứa Ninh Thanh chống trên vai cô, thanh âm rất chậm: "Em phải làm như thế này ------ vậy là chơi được rồi."
Thường Lê nhìn theo ngón tay thon dài của anh chuyển động thao tác màn hình, đáy lòng run rẩy.
Cô lại nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Ninh Thanh, đường nét bên mặt trôi chảy tự nhiên, cặp mắt đào khẽ híp, đuôi mắt kéo dài, dễ dàng khắc sâu vào lòng người.
"Đinh" một tiếng, điện thoại vang lên một chuỗi âm thanh vui tai, là âm thanh chiến thắng.
Hứa Ninh Thanh quay sang, khoảng cách rất gần, cười với Thường Lê: "Sao chơi game mà lại nhìn chằm chằm anh vậy, là do ca ca đẹp trai quá à?"
"..."
Thường Lê cấp tốc thu lại tầm mắt, lầm bầm nói: "Ca ca cái gì chứ, anh là thúc thúc* thì có, đừng có mà cưa sừng làm nghé."
*Thúc thúc: chú.
-
Buổi tối trước khi đi ngủ Thường Lê đặt chuông báo thức lúc sáu giờ sáng.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức kêu, bên ngoài trời đen thui mù mịt, không giống như sáu giờ mùa hè bình thường, sau đó liền nghe rào rào tiếng mưa rơi.
Dự báo thời tiết hai ngày trước nói là sẽ mưa, cuối cùng tới hôm nay cũng mưa thành công.
Lại còn mưa to nữa.
Thường Lê dụi mắt, lấy tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại di động lên.
Quả nhiên trên QQ* đã có hơn chín mươi chín thông báo, mưa to trong lúc tập quân sự đúng là ông trời ban phước, một đám người tỉnh dậy sớm liền hỏi hôm nay có tiếp tục tập hay không.
*QQ: Một dạng mạng xã hội Trung Quốc trước Wechat, có thể nhắn tin nhưng bây giờ thường để chơi game.
Giáo viên hướng dẫn cũng đã trả lời là buổi tập quân sự hôm nay bị huỷ, thời gian cụ thể sẽ xem xét theo thời tiết. Mọi người cùng nhau hoan hô chúc mừng.
Bên Wechat cũng có rất nhiều tin chưa đọc.
Hôm nay là sinh nhật Thường Lê, ông bà đều gửi lời chúc mừng cho cô, còn tặng kèm một phần quà chuyển khoản, còn lại đều là những lời chúc mừng từ bạn bè.
Cô trả lời tất cả xong rồi ấn mở "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm".
Phàn Huỷ gửi một tin nhắn lúc không giờ sáng.
Phàn Hủy: Chúc Lê Lê bảo bối sinh nhật vui vẻ!!! Có lẽ quà sinh nhật của mình sẽ đến trong hôm nay, ghi địa chỉ trường học của cậu, nhớ đi lấy đó nha!!! Ôiiii con gái của ta đã mười chín tuổi rồi, cảm động rớt nước mắt!!
Mạnh Thanh Cúc: Quà sinh nhật của cậu, mình thay mặt nhận nhá.
Phàn Hủy:???? Con cẩu Mạnh này cậu định làm gì!
Mạnh Thanh Cúc: Hôm nay sợ là Lê Lê của chúng ta không có sức để quay về trường nhận quà chuyển phát của cậu rồi.
Phàn Hủy:?
Mạnh Thanh Cúc: Mình vừa hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy, đêm qua người ta căn bản không có về phòng, cậu đoán xem hồi chiều qua cậu ấy ở với ai!
Phàn Hủy:...Đi khai phá thế giới mới rồi?*
*Nguyên văn là "为爱鼓掌去了?": vỗ tay vì tình yêu, mà vỗ tay thì phát ra tiếng... tiếng gì mọi người tự thực hành. (Trans: Đoạn này bà Huỷ siêu tục:)))
Mạnh Thanh Cúc: Con gái cậu đã trưởng thành rồi.
Phàn Hủy: Xem ra quà của mình đưa muộn một bước rồi.
Mạnh Thanh Cúc: Cậu tặng cái gì vậy?
Phàn Huỷ gửi hai tấm ảnh chụp màn hình qua.
Một tấm là: Tân hôn tình thú, váy ngủ gợi cảm, quyến rũ, viền ren.
Một tấm khác là: Bịt mắt tình thú, mặt nạ khiêu gợi.
Phàn Hủy: Nhớ kí nhận nha ~
Thường Lê: "..."
Trans: Cmn bà Huỷ tục thật sự aaaaaaaa OvO
Xin lỗi mọi người vì dạo này bận ôn thi rải rác quá, không ra chương được mà cũng không lường trước được để báo cho mọi người. Trà có thể sẽ bận tới cuối năm lận nên ra chương hơi thưa một chút:3
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Mạnh Thanh Cúc: Lê Lê, mình vừa đến sân phía Nam tìm cậu, gặp được cô bạn Hà Thiển Thiển cùng kí túc xá của cậu, cậu bị ngất có sao không?
Điềm Lê Lê: Chỉ là bị cảm nắng mà thôi, không có vấn đề gì lớn đâu!
Mạnh Thanh Cúc: Bây giờ cậu đang ở trong phòng à, mình đến chơi nhé?
Ngọt Lê Lê: Không có, Hứa Ninh Thanh vừa đến đón mình, cậu yên tâm đi, ngày mai mình tới tìm cậu đi chơi.
Không biết qua bao lâu tiếng nước trong phòng tắm mới ngừng lại, Hứa Ninh Thanh đi tới, quần áo hơi ướt, giọt nước thuận xương lông mày cùng sống mũi rơi xuống.
"Có mệt không?" Anh đi đến bên giường hỏi.
Giày vò một trận, Thường Lê cũng cảm thấy hơi mệt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy ngủ đi." Hứa Ninh Thanh kéo chăn cho cô: "Khi nào ăn cơm tối thì anh gọi em dậy."
Thường Lê lại gật đầu, nhìn Hứa Ninh Thanh đi ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa khép lại, gian phòng lại quay về tĩnh lặng một lần nữa.
Khi trời tối hẳn Thường Lê mới tỉnh dậy, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, sau đó mới ý thức được mình đang nằm ở đâu, cô mang dép lê đi ra ngoài.
Trong phòng khách không bật đèn, một mảng tối đen, Hứa Ninh Thanh ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt anh.
Hứa Ninh Thanh nghe thấy tiếng động thì quay đầu: "Tỉnh rồi à?"
"Ừm." Thường Lê dụi mắt: "Không phải nói sẽ gọi em sao?"
"Thấy em ngủ ngon quá nên muốn để em ngủ thêm lát nữa." Hứa Ninh Thanh tắt trò chơi, cầm đồ ăn sẵn đặt bên ngoài vào bếp hâm nóng lại, hâm rất nhanh đã xong.
Buổi sáng Thường Lê ngất đi chỉ ăn một chút bánh quy, đến bây giờ mới cảm thấy đói bụng.
Trên ghế sô pha có một cái túi, trên túi trắng có in chữ màu đen, là tên cửa hàng quần áo mà Thường Lê hay mua, cô đi qua nhìn một chút, hỏi Hứa Ninh Thanh ở trong phòng bếp: "Đây là cái gì vậy?"
"Quần áo." Anh nói: "Lát nữa tắm rửa có thể thay."
Ăn cơm tối xong, Hứa Ninh Thanh đột nhiên hỏi: "Lát nữa anh đưa em về trường à?"
Thường Lê ngẩng đầu: "Dạ?"
"Hay là ngủ ở đây đi, sáng mai anh đưa em về trường."
Thường Lê có chút do dự: "Nhưng đồng phục quân sự của em còn ở kí túc xá..."
"Vậy thì đi sớm một chút, sẽ không bị muộn đâu."
Mấy hôm nay huấn luyện cường độ cao, đã mấy ngày không gặp Hứa Ninh Thanh, mà hồi chiều lại còn cãi nhau không vui với Diệp Vân, Thường Lê cũng không muốn về trường.
Dừng một chút hỏi: "Vậy tối nay anh ngủ ở đâu?"
Hứa Ninh Thanh cười một tiếng: "Em muốn anh ngủ ở đâu?"
"..."
Anh ngồi dậy, miễn cưỡng nói: "Anh ngủ ở phòng khác."
"Ồ." Thường Lê gật gật đầu.
Cả ngày hôm nay ngủ hơi nhiều, lúc này Thường Lê cũng không buồn ngủ nữa, bèn đi đến bên cạnh anh: "Ban nãy anh chơi trò gì vậy?"
Hứa Ninh Thanh đưa di động cho cô xem, là trò chơi điện thoại đang rất nổi tiếng gần đây.
Thường Lê cũng không phải người mê game, chỉ là dạo gần đây thấy Hà Thiển Thiển chơi vài trận, thuận miệng nói: "Anh cũng bắt kịp xu thế đấy nhỉ."
"Em không biết chơi."
"Thao tác rất dễ, thử xem."
Thường Lê cầm điện thoại Hứa Ninh Thanh ấn mở trò chơi, trong phút chốc giao diện thay đổi.
Số trò chơi từ nhỏ đến lớn cô chơi có thể đếm trên đầu ngón tay, khi bé còn thích chơi một chút, sau này lớn lên phát hiện trình độ của mình quá kém nên không có hứng thú chơi nữa, mỗi lần chơi trực tuyến đấu với người khác đều thua.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô chơi một hồi thì cười ra tiếng.
Thường Lê chột dạ quay đầu, chất vấn: "Anh cười cái gì?"
"Em không phân biệt được trên dưới trái phải à?" Hứa Ninh Thanh hỏi rất thẳng thắn.
"Đương nhiên phân biệt được." Thường Lê cau mày tiếp tục nhìn giao diện trò chơi: "Chỉ là em có chút... chóng mặt."
"Anh dạy em đánh."
Hứa Ninh Thanh nói, sau đó trực tiếp vòng tay qua, lồng ngực dán lên lưng cô.
Thường Lê ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, cảm giác giống như bị người ôm từ phía sau vậy, tay cũng bị nắm chặt, cằm Hứa Ninh Thanh chống trên vai cô, thanh âm rất chậm: "Em phải làm như thế này ------ vậy là chơi được rồi."
Thường Lê nhìn theo ngón tay thon dài của anh chuyển động thao tác màn hình, đáy lòng run rẩy.
Cô lại nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Ninh Thanh, đường nét bên mặt trôi chảy tự nhiên, cặp mắt đào khẽ híp, đuôi mắt kéo dài, dễ dàng khắc sâu vào lòng người.
"Đinh" một tiếng, điện thoại vang lên một chuỗi âm thanh vui tai, là âm thanh chiến thắng.
Hứa Ninh Thanh quay sang, khoảng cách rất gần, cười với Thường Lê: "Sao chơi game mà lại nhìn chằm chằm anh vậy, là do ca ca đẹp trai quá à?"
"..."
Thường Lê cấp tốc thu lại tầm mắt, lầm bầm nói: "Ca ca cái gì chứ, anh là thúc thúc* thì có, đừng có mà cưa sừng làm nghé."
*Thúc thúc: chú.
-
Buổi tối trước khi đi ngủ Thường Lê đặt chuông báo thức lúc sáu giờ sáng.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức kêu, bên ngoài trời đen thui mù mịt, không giống như sáu giờ mùa hè bình thường, sau đó liền nghe rào rào tiếng mưa rơi.
Dự báo thời tiết hai ngày trước nói là sẽ mưa, cuối cùng tới hôm nay cũng mưa thành công.
Lại còn mưa to nữa.
Thường Lê dụi mắt, lấy tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại di động lên.
Quả nhiên trên QQ* đã có hơn chín mươi chín thông báo, mưa to trong lúc tập quân sự đúng là ông trời ban phước, một đám người tỉnh dậy sớm liền hỏi hôm nay có tiếp tục tập hay không.
*QQ: Một dạng mạng xã hội Trung Quốc trước Wechat, có thể nhắn tin nhưng bây giờ thường để chơi game.
Giáo viên hướng dẫn cũng đã trả lời là buổi tập quân sự hôm nay bị huỷ, thời gian cụ thể sẽ xem xét theo thời tiết. Mọi người cùng nhau hoan hô chúc mừng.
Bên Wechat cũng có rất nhiều tin chưa đọc.
Hôm nay là sinh nhật Thường Lê, ông bà đều gửi lời chúc mừng cho cô, còn tặng kèm một phần quà chuyển khoản, còn lại đều là những lời chúc mừng từ bạn bè.
Cô trả lời tất cả xong rồi ấn mở "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm".
Phàn Huỷ gửi một tin nhắn lúc không giờ sáng.
Phàn Hủy: Chúc Lê Lê bảo bối sinh nhật vui vẻ!!! Có lẽ quà sinh nhật của mình sẽ đến trong hôm nay, ghi địa chỉ trường học của cậu, nhớ đi lấy đó nha!!! Ôiiii con gái của ta đã mười chín tuổi rồi, cảm động rớt nước mắt!!
Mạnh Thanh Cúc: Quà sinh nhật của cậu, mình thay mặt nhận nhá.
Phàn Hủy:???? Con cẩu Mạnh này cậu định làm gì!
Mạnh Thanh Cúc: Hôm nay sợ là Lê Lê của chúng ta không có sức để quay về trường nhận quà chuyển phát của cậu rồi.
Phàn Hủy:?
Mạnh Thanh Cúc: Mình vừa hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy, đêm qua người ta căn bản không có về phòng, cậu đoán xem hồi chiều qua cậu ấy ở với ai!
Phàn Hủy:...Đi khai phá thế giới mới rồi?*
*Nguyên văn là "为爱鼓掌去了?": vỗ tay vì tình yêu, mà vỗ tay thì phát ra tiếng... tiếng gì mọi người tự thực hành. (Trans: Đoạn này bà Huỷ siêu tục:)))
Mạnh Thanh Cúc: Con gái cậu đã trưởng thành rồi.
Phàn Hủy: Xem ra quà của mình đưa muộn một bước rồi.
Mạnh Thanh Cúc: Cậu tặng cái gì vậy?
Phàn Huỷ gửi hai tấm ảnh chụp màn hình qua.
Một tấm là: Tân hôn tình thú, váy ngủ gợi cảm, quyến rũ, viền ren.
Một tấm khác là: Bịt mắt tình thú, mặt nạ khiêu gợi.
Phàn Hủy: Nhớ kí nhận nha ~
Thường Lê: "..."
Trans: Cmn bà Huỷ tục thật sự aaaaaaaa OvO
Xin lỗi mọi người vì dạo này bận ôn thi rải rác quá, không ra chương được mà cũng không lường trước được để báo cho mọi người. Trà có thể sẽ bận tới cuối năm lận nên ra chương hơi thưa một chút:3
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Đánh giá:
Truyện Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
Story
Chương 110: Quà sinh nhật
10.0/10 từ 49 lượt.