Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 7: Lâm nhược xuất hiện
103@-Sau khi bị đại ma vương dạy dỗ cho một trận, Hạ Thư bị cấm tất cả các hoạt động thông cáo, chỉ cho phép đi quay phim. Bởi vậy, chưa kịp nghỉ ngơi lúc nào, y đã bị đại ma vương đóng gói, nhét vào đoàn phim mới.
Buổi sáng, Hạ Thư và Vương Khải thức dậy rất sớm, vừa đi vào khu vực quay, cả hai đã phát hiện có gì đó sai sai.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Đạo diễn Ngô, người đang nhận phỏng vấn, vẫy tay với bọn họ. Hai người nhìn nhau với vẻ hơi bất đắc dĩ, Hạ Thư nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, đi về phía mọi người.
"Tiểu Hạ mau qua đây," Đạo diễn ra hiệu tạm dừng phỏng vấn, kéo Hạ Thư đến cạnh mình, mở miệng nịnh nọt, "Hôm nay có mấy người bạn bên truyền thông ghé thăm, cậu nói chuyện với mọi người đi nhé."
"Vất vả cho mọi người rồi. Sau này đến lúc tuyên truyền phim, mong mọi người nhất định phải giúp đỡ chúng tôi thật nhiều!" Hạ Thư liếc mắt nhìn dáng vẻ lo lắng của đạo diễn, lại nhìn qua mấy cặp mắt sáng rực của đám phóng viên. Y nhẫn nhịn cảm giác không vui trong lòng, cười chào hỏi.
"Đúng đúng, Tiểu Hạ đã nói như vậy rồi, sau này mọi người phải giúp đỡ nhiều vào đấy." Đạo diễn Ngô cười ha ha bước lên trước một bước bắt tay với các phóng viên, nhân lúc Hạ Thư không nhìn thấy, ông ta lập tức đánh mắt ra hiệu với bọn họ.
"Nhất định rồi! Nhất định rồi!" Mọi người đều nhao nhao phụ họa.
"Được rồi, bây giờ diễn viên chính ở đây, tôi nghĩ mọi người nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi, đúng không? Vì lát nữa còn phải quay phim, tôi cho mọi người mười lăm phút, phải tranh thủ đi nhé!" Sau một hồi hàn huyên, Đạo diễn Ngô thấy phó đạo diễn chỉ tay vào đồng hồ, lúc này mới nhanh chóng vào chủ đề chính.
Có điều ông ta lại không phát hiện ra sắc mặt của Hạ Thư càng lúc càng kém, nói xong bèn đẩy luôn Hạ Thư tới trước mặt đám phóng viên.
"Ảnh đế Hạ, vừa nãy chúng tôi có nói chuyện với đạo diễn, nghe nói nhân vật của anh và Trần Tinh Vũ sắm vai trong phim là hai người vừa yêu vừa hận nhau, cảnh ‘hint’ tung trời. Anh có thể nói sơ qua về quan hệ của hai người trong phim là gì không?" Cuối cùng cũng đợi được đến lúc đặt câu hỏi, mấy gã phòng viên ai nấy đều xoa tay. Đạo diễn vừa dứt lời, phóng viên nam ở hàng đầu tiên lập tức lên tiếng.
"Quan hệ của chúng tôi cũng không phức tạp lắm, trong phim là quan hệ vua tôi." May mà câu hỏi đầu tiên không quá sắc bén, Hạ Thư vẫn có thể miễn cưỡng mỉm cười trả lời.
"Nếu đã có anh hùng thì chắc chắn cũng không thể thiếu mỹ nữ rồi. Nghe nói trong phim này, anh và Lưu Tử Hàm có một mối tình vô cùng đẹp mà cũng rất buồn, đúng không vậy? Nhân đây, anh có thể tiết lộ một vài tình tiết trong phim được không?" Hạ Thư vừa dứt lời, một phóng viên khác đã nhanh chóng lên tiếng.
"Tôi cũng rất muốn tiết lộ cho mọi người, nhưng tôi sợ đạo diễn sẽ đánh tôi mất." Hạ Thư tỏ vẻ sợ sệt, liếc mắt nhìn đạo diễn, "Có điều, tôi có thể mạo hiểm tiết lộ cho bạn một điều: Cô ấy là người tôi yêu nhất đời này."
"Gần đây trên mạng có một số tin đồn về chuyện tình cảm của anh, không biết anh có cái nhìn thế nào về vấn đề tình cảm." Sau khi trải qua mấy câu hỏi mang tính khởi động, cuối cùng mọi người cũng bắt đầu hỏi vào chủ đề chính.
"Tình cảm là một chuyện khá là riêng tư, tuy tôi là người của công chúng, nhưng vẫn hy vọng mọi người cho tôi một chút không gian riêng. Nếu đã đến lúc thích hợp để chia sẻ với mọi người, tôi sẽ nói cho mọi người biết ngay." Hạ Thư trả lời câu hỏi một cách hiền hòa. Y đánh mắt ra hiệu cho Vương Khải ở phía ngoài đoàn người, để anh ta tới cứu mình.
"Ảnh đế Hạ, không biết anh nhìn nhận thế nào về chuyện đang được bàn tán trên mạng?" Đã có người mở đầu, những người khác cũng không nhịn được nữa.
"Câu hỏi này của bạn khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, đương nhiên là tôi nhìn bằng mắt rồi," Hạ Thư giả vờ không hiểu mà nói đùa, "Được rồi, thời gian Đạo diễn Ngô cho đã hết. Lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp, tôi đi quay phim cái đã."
Hạ Thư vừa nói xong, Vương Khải, người đã đi đến bên cạnh y được một lúc, bèn mau chóng thu dọn hiện trường, "Cảm ơn các bạn, hôm nay cũng muộn lắm rồi. Tôi đã bảo trợ lý đặt chỗ ở Di Nhiên Cư, mọi người qua ăn chút gì rồi hẵng về. Ở đây cũng sắp bắt đầu quay phim, lần sau có cơ hội, chúng ta lại tiếp tục trò chuyện."
Anh vừa nói vừa dẫn Hạ Thư ra khỏi đám người. Đạo diễn Ngô vốn còn muốn nói gì đó thì đã bị phó đạo diễn ở bên cạnh cản lại. Ông ta nhìn theo ánh mắt của phó đạo diễn thì thấy vẻ mặt của Hạ Thư không đúng lắm nên mới xua tay giải tán các phóng viên.
"Tiểu Hạ à, hôm nay thật ngại quá, là tôi chưa suy nghĩ thấu đáo đã dẫn người ta đến rồi." Đợi các phóng viên đi hết, Đạo diễn Ngô mới cười lấy lòng, đi tới bên cạnh Hạ Thư, lúc này y đang chuẩn bị cho cảnh quay.
"Cắt!" Sau tiếng hô của Đạo diễn Ngô, cuối cùng buổi quay bổ sung hôm nay đã kết thúc. Hiện giờ Hạ Thư có thể nói là mệt tới cùng cực. Y cởi áo khoác ra rồi tiện tay nhét vào trong ngực trợ lý, sau đó đặt mông ngồi luôn xuống ghế, không muốn đứng dậy nữa.
"Mệt không?" Thấy y thật sự không chịu nổi, Vương Khải bèn đi tới, vỗ vai, đưa cho y một miếng sô-cô-la.
"Vẫn ổn, còn bao lâu nữa mới có thể về được?" Hạ Thư nhận sô-cô-la mà mặt tỏ vẻ ghét bỏ. Nhưng rồi y vẫn xé vỏ ra cho vào miệng, vừa ngậm vừa hỏi Vương Khải.
"Đợi cậu ăn xong là có thể về được rồi." Vương Khải nhìn Hạ Thư ngậm sô-cô-la trong miệng, một bên má phồng lên hệt như chú sóc nhỏ, khóe môi anh ta thoáng cong lên nét cười. Khỏi phải nói thời gian thật sự đã săn sóc cho người đàn ông sắp ba mươi tuổi này cỡ nào, nhìn qua còn tưởng y mới mười bảy, mười tám tuổi thôi...
"Vậy giờ về luôn đi, tôi ăn xong rồi." Bây giờ Hạ Thư vô cùng nhớ nhung cái giường của mình, không muốn ở lại đây thêm chút nào, dù chỉ là một giây. Y nhồm nhoàm nuốt hết chỗ sô-cô-la trong miệng, lập tức đứng lên định đi luôn, mặc kệ cả lớp trang điểm trên mặt.
Khó khăn lắm mới có một lần Vương Khải thả người dễ dàng vậy, nhưng cũng chính vì lần ngoại lệ này, mà Hạ Thư đã có một thu hoạch bất ngờ.
Đi ra khỏi khu vực quay, Hạ Thư còn chưa ngáp xong đã thấy một bóng dáng quen thuộc. Sau khi cố gắng căng mắt ra xác định xem có phải là mình hoa mắt hay không, phản ứng đầu tiên của Hạ Thư chính là đuổi theo.
Vương Khải đi theo bên cạnh còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì thì đã bị lôi đi, anh ta sợ đến mức suýt nữa va đầu vào cây cột đạo cụ bên cạnh.
"Hạ Thư, cậu uống nhầm thuốc à!" Đang trong đà tăng tốc, Vương Khải suýt thì đâm trúng Hạ Thư do y đột nhiên dừng lại. Sau một hồi vận động không mong muốn, rốt cuộc thì Vương Khải cũng nổi giận.
"Cô ta chính là cô gái tôi gặp trên xe buýt, cũng chính là người trong video." Hạ Thư không trả lời vấn đề của anh mà chỉ vào cô gái đứng bên cạnh Trình Phi – một minh tinh đang nổi.
"Cậu không nhìn lầm chứ?" Vừa nghe thấy thế, Vương Khải cũng trở nên căng thẳng, anh quay sang quan sát cô gái kia. Có điều càng nhìn anh càng cảm thấy quen mắt, đôi mày cũng bắt đầu nhíu lại.
Vì lí do góc quay, đa phần trong clip kia chỉ thấy mặt của Hạ Thư, còn mặt của cô gái đó lại không quá rõ, hơn nữa còn có hiệu ứng làm mờ, Vương Khải đương nhiên không ngờ Lâm Nhược mà Hạ Thư nói lại là người quản lý nổi danh - Lâm Nhược.
"Sao lại là cô ta!" Thấy đám người kia hình như đã chú ý tới bên này, Vương Khải vội kéo Hạ Thư đi về, "Cô ta chính là Quỷ Kiến Sầu nổi danh trong giới giải trí đấy." Vương Khải vừa đi vừa giậm chân, không biết ông giời con nhà mình phải đen đủi đến mức độ nào đây.
"Cô ta lợi hại như vậy mà sao tôi lại không biết?" Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Thư thấy Vương Khải sợ một người như vậy, y bỗng thấy hứng thú.
"Lúc cô ta vừa bước vào giới này đã chỉ đích danh muốn làm quản lý của Thiên vương Trình, người trong lòng cậu đó," Thấy sắc mặt của người bên cạnh mình trở nên rất khó coi, Vương Khải mới ý thức được mình đã nói sai điều gì, cho nên vội nói lại, "Muốn làm quản lý của Trình Chinh. Có điều khi đó, cô ta còn là một người mới, mọi người đều cảm thấy cô ta đang nói đùa."
"Để chứng minh bản thân, cô ta chỉ tốn hai năm đã nâng đỡ ba nghệ sĩ mới lên thẳng hạng hai, một người trong đó chính là Trần Tinh Vũ đóng phim cùng cậu lần này. Cô ta tự tiến cử mình với Trình Chinh nhiều lần, cuối cùng Trình Chinh hứa với cô ta rằng: sau khi anh ấy và quản lý lúc bấy giờ hết hợp đồng thì sẽ cho cô ta một cơ hội. Cô ta chờ được tới khi Trình Chinh sắp sửa ngừng hợp tác với quản lý trước thì lại phát hiện ra, người ta muốn rút khỏi giới. Trong cơn tức giận, Lâm Nhược cũng rút khỏi giới luôn. Không có ai biết cô ta đã đi đâu và làm gì, nhưng xem ra cô ta lại tái xuất giang hồ rồi."
Hạ Thư nghe Vương Khải lải nhải về sự tích của Lâm Nhược, tâm trạng y lại càng ngày càng nặng nề. Nếu đúng như lời quản lý nhà mình nói thì tuổi của Lâm Nhược còn lớn hơn cả y. Không ngờ lại có một ngày, y bị lừa thảm như vậy.
"Sao anh lại biết rõ chuyện của cô ta vậy?" Theo lý mà nói, Vương Khải là một người khá lãnh đạm, căn bản sẽ không đi quan tâm tới chuyện của người khác. Vậy mà anh ta lại hiểu rõ về cái cô Lâm Nhược này đến thế, chuyện đó khiến Hạ Thư đánh hơi thấy có mùi gian tình đâu đây.
"Cô ta là bạn học của tôi, đương nhiên cũng là kẻ địch lớn nhất của tôi. Trước đây, hai chúng tôi đã đấu nhau từ trường học cho đến lúc vào giới giải trí. Sau khi cô ta biến mất, tôi còn đau lòng mãi. Cậu biết cái cảm giác không có mục tiêu chứ?" Vương Khải lập tức mở chế độ máy hát, không ngờ càng nói lại càng được đà.
"Tôi không có ấn tượng với cô ta, thậm chí không quen biết cô ta. Tại sao cô ta muốn nhằm vào tôi?" Vốn dĩ Hạ Thư còn tưởng rằng có người lợi dụng cuộc trò chuyện giữa y và Lâm Nhược. Nhưng xem ra, có lẽ là chính bản thân Lâm Nhược cố ý nhắm vào y.
"Chị ta chơi tôi một vố như thế, có phải là vì anh không?" Hạ Thư oán trách nhìn sang quản lý của mình. Ông anh này vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức của mình.
"Không đâu, Lâm Nhược không phải người như thế. Hơn nữa, hai chúng tôi luôn cạnh tranh công bằng. Cơ mà, liệu có phải vì quan hệ giữa cậu và Trình Chinh không?" Tuy Vương Khải không thích Lâm Nhược, nhưng vẫn rất chắc chắn về nhân phẩm của cô ta. Người phụ nữ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp với Trình Chinh. Nếu cô ta biết Trình Chinh rút khỏi giới vì Hạ Thư, nếu cô ta gây ra chuyện gì thì anh ta cũng không thấy kỳ lạ.
"Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh cứ cho người đi điều tra rõ xem. Tôi cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy." Không biết vì sao, Hạ Thư cứ thấy bất an. Nhất là vừa rồi, sau khi nhìn thấy Lâm Nhược, y luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.
"Được. Lần này tôi cũng không cần cho người đến thành phố X tìm người nữa, bớt được cả đống việc," Vương Khải cảm nhận được áp suất thấp từ phía Hạ Thư bèn chủ động nói sang chuyện khác, "Dù sao thì… Với địa vị của cậu trong giới giải trí hiện giờ, cho dù có gây ra tý chuyện cũng vẫn có thể sinh tồn tiếp trong giới này được."
"..." Hạ Thư trừng quản lý của mình, vẻ mặt có vài phần ghét bỏ. Y thấy, dạo gần đây, hình như quản lý của mình toàn lạc đề thì phải, "Thôi cứ đi về trước đã. Bây giờ anh đang lên cơn, tôi cũng không có thuốc."
Đợi đến khi Hạ Thư và Vương Khải đi xa rồi, Lâm Nhược mới thôi nhìn qua. Cô ta không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà Vương Khải vẫn không thông minh lên chút nào. Anh ta có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, phỏng chừng chỉ vì số quá đỏ mà thôi.
"Bọn họ đi rồi à?" Trình Phi đứng đối diện với Lâm Nhược. Cậu ta nhìn nét mặt người đối diện, hiểu là hai người kia đều đã đi xa rồi nên mới mở miệng.
"Đi rồi," Lâm Nhược gật đầu, bắt đầu đối chiếu lịch trình công việc cho Trình Phi, "Tôi chỉ không ngờ lại bị phát hiện sớm hơn dự tính. Có điều thế này cũng tốt, cứ âm thầm mãi khiến tôi cũng thấy hổ thẹn." Lâm Nhược vừa ghi chú trên lịch trình, vừa bắt đầu oán thán.
"Cũng tại chị sắp xếp công việc kín lịch như vậy, buổi tối mà vẫn phải làm việc, tôi còn chẳng về ăn cơm với anh tôi được." Trình Phi hơi ấm ức, trừng Lâm Nhược đang cúi đầu đọc tài liệu.
"Được rồi, thay vì lãng phí thời gian ở đây để oán giận tôi, còn không bằng cậu mau đi hoàn thành công việc. Được vậy thì tôi có thể về nhà ngủ dưỡng nhan rồi." Nói xong, Lâm Nhược cất bảng lịch trình đi rồi đẩy nghệ sĩ cục cưng nhà mình tới khu vực quay phim, tiếp tục công cuộc đi bán mạng.
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Buổi sáng, Hạ Thư và Vương Khải thức dậy rất sớm, vừa đi vào khu vực quay, cả hai đã phát hiện có gì đó sai sai.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Đạo diễn Ngô, người đang nhận phỏng vấn, vẫy tay với bọn họ. Hai người nhìn nhau với vẻ hơi bất đắc dĩ, Hạ Thư nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, đi về phía mọi người.
"Tiểu Hạ mau qua đây," Đạo diễn ra hiệu tạm dừng phỏng vấn, kéo Hạ Thư đến cạnh mình, mở miệng nịnh nọt, "Hôm nay có mấy người bạn bên truyền thông ghé thăm, cậu nói chuyện với mọi người đi nhé."
"Vất vả cho mọi người rồi. Sau này đến lúc tuyên truyền phim, mong mọi người nhất định phải giúp đỡ chúng tôi thật nhiều!" Hạ Thư liếc mắt nhìn dáng vẻ lo lắng của đạo diễn, lại nhìn qua mấy cặp mắt sáng rực của đám phóng viên. Y nhẫn nhịn cảm giác không vui trong lòng, cười chào hỏi.
"Đúng đúng, Tiểu Hạ đã nói như vậy rồi, sau này mọi người phải giúp đỡ nhiều vào đấy." Đạo diễn Ngô cười ha ha bước lên trước một bước bắt tay với các phóng viên, nhân lúc Hạ Thư không nhìn thấy, ông ta lập tức đánh mắt ra hiệu với bọn họ.
"Nhất định rồi! Nhất định rồi!" Mọi người đều nhao nhao phụ họa.
"Được rồi, bây giờ diễn viên chính ở đây, tôi nghĩ mọi người nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi, đúng không? Vì lát nữa còn phải quay phim, tôi cho mọi người mười lăm phút, phải tranh thủ đi nhé!" Sau một hồi hàn huyên, Đạo diễn Ngô thấy phó đạo diễn chỉ tay vào đồng hồ, lúc này mới nhanh chóng vào chủ đề chính.
Có điều ông ta lại không phát hiện ra sắc mặt của Hạ Thư càng lúc càng kém, nói xong bèn đẩy luôn Hạ Thư tới trước mặt đám phóng viên.
"Ảnh đế Hạ, vừa nãy chúng tôi có nói chuyện với đạo diễn, nghe nói nhân vật của anh và Trần Tinh Vũ sắm vai trong phim là hai người vừa yêu vừa hận nhau, cảnh ‘hint’ tung trời. Anh có thể nói sơ qua về quan hệ của hai người trong phim là gì không?" Cuối cùng cũng đợi được đến lúc đặt câu hỏi, mấy gã phòng viên ai nấy đều xoa tay. Đạo diễn vừa dứt lời, phóng viên nam ở hàng đầu tiên lập tức lên tiếng.
"Quan hệ của chúng tôi cũng không phức tạp lắm, trong phim là quan hệ vua tôi." May mà câu hỏi đầu tiên không quá sắc bén, Hạ Thư vẫn có thể miễn cưỡng mỉm cười trả lời.
"Nếu đã có anh hùng thì chắc chắn cũng không thể thiếu mỹ nữ rồi. Nghe nói trong phim này, anh và Lưu Tử Hàm có một mối tình vô cùng đẹp mà cũng rất buồn, đúng không vậy? Nhân đây, anh có thể tiết lộ một vài tình tiết trong phim được không?" Hạ Thư vừa dứt lời, một phóng viên khác đã nhanh chóng lên tiếng.
"Tôi cũng rất muốn tiết lộ cho mọi người, nhưng tôi sợ đạo diễn sẽ đánh tôi mất." Hạ Thư tỏ vẻ sợ sệt, liếc mắt nhìn đạo diễn, "Có điều, tôi có thể mạo hiểm tiết lộ cho bạn một điều: Cô ấy là người tôi yêu nhất đời này."
"Gần đây trên mạng có một số tin đồn về chuyện tình cảm của anh, không biết anh có cái nhìn thế nào về vấn đề tình cảm." Sau khi trải qua mấy câu hỏi mang tính khởi động, cuối cùng mọi người cũng bắt đầu hỏi vào chủ đề chính.
"Tình cảm là một chuyện khá là riêng tư, tuy tôi là người của công chúng, nhưng vẫn hy vọng mọi người cho tôi một chút không gian riêng. Nếu đã đến lúc thích hợp để chia sẻ với mọi người, tôi sẽ nói cho mọi người biết ngay." Hạ Thư trả lời câu hỏi một cách hiền hòa. Y đánh mắt ra hiệu cho Vương Khải ở phía ngoài đoàn người, để anh ta tới cứu mình.
"Ảnh đế Hạ, không biết anh nhìn nhận thế nào về chuyện đang được bàn tán trên mạng?" Đã có người mở đầu, những người khác cũng không nhịn được nữa.
"Câu hỏi này của bạn khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, đương nhiên là tôi nhìn bằng mắt rồi," Hạ Thư giả vờ không hiểu mà nói đùa, "Được rồi, thời gian Đạo diễn Ngô cho đã hết. Lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp, tôi đi quay phim cái đã."
Hạ Thư vừa nói xong, Vương Khải, người đã đi đến bên cạnh y được một lúc, bèn mau chóng thu dọn hiện trường, "Cảm ơn các bạn, hôm nay cũng muộn lắm rồi. Tôi đã bảo trợ lý đặt chỗ ở Di Nhiên Cư, mọi người qua ăn chút gì rồi hẵng về. Ở đây cũng sắp bắt đầu quay phim, lần sau có cơ hội, chúng ta lại tiếp tục trò chuyện."
Anh vừa nói vừa dẫn Hạ Thư ra khỏi đám người. Đạo diễn Ngô vốn còn muốn nói gì đó thì đã bị phó đạo diễn ở bên cạnh cản lại. Ông ta nhìn theo ánh mắt của phó đạo diễn thì thấy vẻ mặt của Hạ Thư không đúng lắm nên mới xua tay giải tán các phóng viên.
"Tiểu Hạ à, hôm nay thật ngại quá, là tôi chưa suy nghĩ thấu đáo đã dẫn người ta đến rồi." Đợi các phóng viên đi hết, Đạo diễn Ngô mới cười lấy lòng, đi tới bên cạnh Hạ Thư, lúc này y đang chuẩn bị cho cảnh quay.
"Cắt!" Sau tiếng hô của Đạo diễn Ngô, cuối cùng buổi quay bổ sung hôm nay đã kết thúc. Hiện giờ Hạ Thư có thể nói là mệt tới cùng cực. Y cởi áo khoác ra rồi tiện tay nhét vào trong ngực trợ lý, sau đó đặt mông ngồi luôn xuống ghế, không muốn đứng dậy nữa.
"Mệt không?" Thấy y thật sự không chịu nổi, Vương Khải bèn đi tới, vỗ vai, đưa cho y một miếng sô-cô-la.
"Vẫn ổn, còn bao lâu nữa mới có thể về được?" Hạ Thư nhận sô-cô-la mà mặt tỏ vẻ ghét bỏ. Nhưng rồi y vẫn xé vỏ ra cho vào miệng, vừa ngậm vừa hỏi Vương Khải.
"Đợi cậu ăn xong là có thể về được rồi." Vương Khải nhìn Hạ Thư ngậm sô-cô-la trong miệng, một bên má phồng lên hệt như chú sóc nhỏ, khóe môi anh ta thoáng cong lên nét cười. Khỏi phải nói thời gian thật sự đã săn sóc cho người đàn ông sắp ba mươi tuổi này cỡ nào, nhìn qua còn tưởng y mới mười bảy, mười tám tuổi thôi...
"Vậy giờ về luôn đi, tôi ăn xong rồi." Bây giờ Hạ Thư vô cùng nhớ nhung cái giường của mình, không muốn ở lại đây thêm chút nào, dù chỉ là một giây. Y nhồm nhoàm nuốt hết chỗ sô-cô-la trong miệng, lập tức đứng lên định đi luôn, mặc kệ cả lớp trang điểm trên mặt.
Khó khăn lắm mới có một lần Vương Khải thả người dễ dàng vậy, nhưng cũng chính vì lần ngoại lệ này, mà Hạ Thư đã có một thu hoạch bất ngờ.
Đi ra khỏi khu vực quay, Hạ Thư còn chưa ngáp xong đã thấy một bóng dáng quen thuộc. Sau khi cố gắng căng mắt ra xác định xem có phải là mình hoa mắt hay không, phản ứng đầu tiên của Hạ Thư chính là đuổi theo.
Vương Khải đi theo bên cạnh còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì thì đã bị lôi đi, anh ta sợ đến mức suýt nữa va đầu vào cây cột đạo cụ bên cạnh.
"Hạ Thư, cậu uống nhầm thuốc à!" Đang trong đà tăng tốc, Vương Khải suýt thì đâm trúng Hạ Thư do y đột nhiên dừng lại. Sau một hồi vận động không mong muốn, rốt cuộc thì Vương Khải cũng nổi giận.
"Cô ta chính là cô gái tôi gặp trên xe buýt, cũng chính là người trong video." Hạ Thư không trả lời vấn đề của anh mà chỉ vào cô gái đứng bên cạnh Trình Phi – một minh tinh đang nổi.
"Cậu không nhìn lầm chứ?" Vừa nghe thấy thế, Vương Khải cũng trở nên căng thẳng, anh quay sang quan sát cô gái kia. Có điều càng nhìn anh càng cảm thấy quen mắt, đôi mày cũng bắt đầu nhíu lại.
Vì lí do góc quay, đa phần trong clip kia chỉ thấy mặt của Hạ Thư, còn mặt của cô gái đó lại không quá rõ, hơn nữa còn có hiệu ứng làm mờ, Vương Khải đương nhiên không ngờ Lâm Nhược mà Hạ Thư nói lại là người quản lý nổi danh - Lâm Nhược.
"Sao lại là cô ta!" Thấy đám người kia hình như đã chú ý tới bên này, Vương Khải vội kéo Hạ Thư đi về, "Cô ta chính là Quỷ Kiến Sầu nổi danh trong giới giải trí đấy." Vương Khải vừa đi vừa giậm chân, không biết ông giời con nhà mình phải đen đủi đến mức độ nào đây.
"Cô ta lợi hại như vậy mà sao tôi lại không biết?" Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Thư thấy Vương Khải sợ một người như vậy, y bỗng thấy hứng thú.
"Lúc cô ta vừa bước vào giới này đã chỉ đích danh muốn làm quản lý của Thiên vương Trình, người trong lòng cậu đó," Thấy sắc mặt của người bên cạnh mình trở nên rất khó coi, Vương Khải mới ý thức được mình đã nói sai điều gì, cho nên vội nói lại, "Muốn làm quản lý của Trình Chinh. Có điều khi đó, cô ta còn là một người mới, mọi người đều cảm thấy cô ta đang nói đùa."
"Để chứng minh bản thân, cô ta chỉ tốn hai năm đã nâng đỡ ba nghệ sĩ mới lên thẳng hạng hai, một người trong đó chính là Trần Tinh Vũ đóng phim cùng cậu lần này. Cô ta tự tiến cử mình với Trình Chinh nhiều lần, cuối cùng Trình Chinh hứa với cô ta rằng: sau khi anh ấy và quản lý lúc bấy giờ hết hợp đồng thì sẽ cho cô ta một cơ hội. Cô ta chờ được tới khi Trình Chinh sắp sửa ngừng hợp tác với quản lý trước thì lại phát hiện ra, người ta muốn rút khỏi giới. Trong cơn tức giận, Lâm Nhược cũng rút khỏi giới luôn. Không có ai biết cô ta đã đi đâu và làm gì, nhưng xem ra cô ta lại tái xuất giang hồ rồi."
Hạ Thư nghe Vương Khải lải nhải về sự tích của Lâm Nhược, tâm trạng y lại càng ngày càng nặng nề. Nếu đúng như lời quản lý nhà mình nói thì tuổi của Lâm Nhược còn lớn hơn cả y. Không ngờ lại có một ngày, y bị lừa thảm như vậy.
"Sao anh lại biết rõ chuyện của cô ta vậy?" Theo lý mà nói, Vương Khải là một người khá lãnh đạm, căn bản sẽ không đi quan tâm tới chuyện của người khác. Vậy mà anh ta lại hiểu rõ về cái cô Lâm Nhược này đến thế, chuyện đó khiến Hạ Thư đánh hơi thấy có mùi gian tình đâu đây.
"Cô ta là bạn học của tôi, đương nhiên cũng là kẻ địch lớn nhất của tôi. Trước đây, hai chúng tôi đã đấu nhau từ trường học cho đến lúc vào giới giải trí. Sau khi cô ta biến mất, tôi còn đau lòng mãi. Cậu biết cái cảm giác không có mục tiêu chứ?" Vương Khải lập tức mở chế độ máy hát, không ngờ càng nói lại càng được đà.
"Tôi không có ấn tượng với cô ta, thậm chí không quen biết cô ta. Tại sao cô ta muốn nhằm vào tôi?" Vốn dĩ Hạ Thư còn tưởng rằng có người lợi dụng cuộc trò chuyện giữa y và Lâm Nhược. Nhưng xem ra, có lẽ là chính bản thân Lâm Nhược cố ý nhắm vào y.
"Chị ta chơi tôi một vố như thế, có phải là vì anh không?" Hạ Thư oán trách nhìn sang quản lý của mình. Ông anh này vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức của mình.
"Không đâu, Lâm Nhược không phải người như thế. Hơn nữa, hai chúng tôi luôn cạnh tranh công bằng. Cơ mà, liệu có phải vì quan hệ giữa cậu và Trình Chinh không?" Tuy Vương Khải không thích Lâm Nhược, nhưng vẫn rất chắc chắn về nhân phẩm của cô ta. Người phụ nữ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp với Trình Chinh. Nếu cô ta biết Trình Chinh rút khỏi giới vì Hạ Thư, nếu cô ta gây ra chuyện gì thì anh ta cũng không thấy kỳ lạ.
"Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh cứ cho người đi điều tra rõ xem. Tôi cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy." Không biết vì sao, Hạ Thư cứ thấy bất an. Nhất là vừa rồi, sau khi nhìn thấy Lâm Nhược, y luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.
"Được. Lần này tôi cũng không cần cho người đến thành phố X tìm người nữa, bớt được cả đống việc," Vương Khải cảm nhận được áp suất thấp từ phía Hạ Thư bèn chủ động nói sang chuyện khác, "Dù sao thì… Với địa vị của cậu trong giới giải trí hiện giờ, cho dù có gây ra tý chuyện cũng vẫn có thể sinh tồn tiếp trong giới này được."
"..." Hạ Thư trừng quản lý của mình, vẻ mặt có vài phần ghét bỏ. Y thấy, dạo gần đây, hình như quản lý của mình toàn lạc đề thì phải, "Thôi cứ đi về trước đã. Bây giờ anh đang lên cơn, tôi cũng không có thuốc."
Đợi đến khi Hạ Thư và Vương Khải đi xa rồi, Lâm Nhược mới thôi nhìn qua. Cô ta không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà Vương Khải vẫn không thông minh lên chút nào. Anh ta có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, phỏng chừng chỉ vì số quá đỏ mà thôi.
"Bọn họ đi rồi à?" Trình Phi đứng đối diện với Lâm Nhược. Cậu ta nhìn nét mặt người đối diện, hiểu là hai người kia đều đã đi xa rồi nên mới mở miệng.
"Đi rồi," Lâm Nhược gật đầu, bắt đầu đối chiếu lịch trình công việc cho Trình Phi, "Tôi chỉ không ngờ lại bị phát hiện sớm hơn dự tính. Có điều thế này cũng tốt, cứ âm thầm mãi khiến tôi cũng thấy hổ thẹn." Lâm Nhược vừa ghi chú trên lịch trình, vừa bắt đầu oán thán.
"Cũng tại chị sắp xếp công việc kín lịch như vậy, buổi tối mà vẫn phải làm việc, tôi còn chẳng về ăn cơm với anh tôi được." Trình Phi hơi ấm ức, trừng Lâm Nhược đang cúi đầu đọc tài liệu.
"Được rồi, thay vì lãng phí thời gian ở đây để oán giận tôi, còn không bằng cậu mau đi hoàn thành công việc. Được vậy thì tôi có thể về nhà ngủ dưỡng nhan rồi." Nói xong, Lâm Nhược cất bảng lịch trình đi rồi đẩy nghệ sĩ cục cưng nhà mình tới khu vực quay phim, tiếp tục công cuộc đi bán mạng.
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Story
Chương 7: Lâm nhược xuất hiện
10.0/10 từ 37 lượt.