Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 8
Hệ thống điều hòa trong tòa nhà văn phòng Đông Ngọc vẫn vận hành đều đặn, nhẹ nhàng đưa luồng khí mát xuyên suốt không gian như thường lệ. Nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, Tống Lâm Du bỗng cảm thấy như bị ném vào hầm băng.
Hắn đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở công ty lớn nhất Thân Lam, lặng lẽ nhìn dòng người lẫn xe cộ tấp nập qua khung kính sát đất. Rõ ràng là không nghe thấy âm thanh gì, vậy mà bên tai lại vang lên vô số tạp âm không sao dứt ra được.
Phó Yến Dung đã đưa ra một yêu cầu mà hắn không cách nào từ chối, cũng không thể trái lời.
“Đừng… đừng nói chuyện đó nữa được không? Xin anh…”
Tống Lâm Du chỉ đành cố ép ra một chút âm thanh mơ hồ từ cổ họng. Lời thỉnh cầu mờ nhạt đến mức gần như cầu xin, mềm mỏng đến cực độ, như thể đã dốc cạn tất cả sức lực chỉ để thốt ra được mấy tiếng đó.
Cuộc gọi giữa họ thực chất không kéo dài lâu, nhưng từng khoảng im lặng xen vào giữa đã ngốn quá nhiều thời gian, thậm chí còn vượt xa 15 phút mà Tống Lâm Du từng nói trong cuộc họp trước đó.
Thư ký của hắn, Ella, đã lặng lẽ ôm tập tài liệu đứng chờ ở khoảng cách an toàn, không nói một lời nào để tránh làm phiền sếp mình, thậm chí còn chủ động dời mắt đi chỗ khác.
Mặc dù không nghe được nội dung cuộc gọi, nhưng cô chưa từng thấy vị cấp trên luôn tính toán mọi việc một cách chuẩn xác đến từng giây lại để lộ vẻ mặt như vậy: giống như một cái xác cứng đờ bị đóng chặt lên thập tự giá, chẳng còn sức lực để làm thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể lặng im đứng đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Chắc chắn người đàn ông vừa nhận được một tin cực kỳ, cực kỳ đau lòng.
Phó Yến Dung nghe Tống Lâm Du nói rồi khẽ thở dài, bình tĩnh chất vấn: “Vậy ra, câu nói đó cũng là lừa tôi, đúng không?”
“Không phải!” Tống Lâm Du lập tức phản bác. Nhưng toàn thân lại như bị siết chặt, cơn đau âm ỉ lan từ đầu ngón tay đến tận đầu quả tim không ngừng giày vò.
Hắn hối hận rồi. Lúc này, Tống Lâm Du mới ý thức được lẽ ra hôm nay không nên nói thêm bất kỳ lời nào với Phó Yến Dung. Khi những vấn đề và mối đe dọa còn chưa được giải quyết, mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.
Nhưng nếu đến cả nhìn thấy anh ấy cũng không thể thì biết phải làm sao đây?
Khoảnh khắc ấy, Tống Lâm Du tuyệt vọng như một con thú hoang lang thang cùng đường tuyệt lối. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy ghét thứ ánh sáng quá mức rực rỡ trong tòa nhà văn phòng của Đông Ngọc – thứ ánh sáng khiến bộ dạng thảm hại này không còn chốn ẩn náu.
…
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Phó Yến Dung mới nghe Tống Lâm Du đáp một câu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó, lần đầu tiên chủ động ngắt cuộc gọi.
Người đàn ông im lặng, mãi đến khi ngón tay bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ quá nóng truyền qua thành ly thủy tinh mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt. Hơi nước đọng lại, lấp lánh nơi đầu ngón tay hơi tái nhợt, mỏng manh như độ ẩm nơi đuôi mắt Tống Lâm Du đêm qua.
Phó Yến Dung liếc qua rồi bất chợt tự lẩm bẩm, giọng mang theo chút ý vị không rõ ràng: “Không phải đang khóc đấy chứ?”
…Nghe giọng thì có vẻ vậy, nhưng thật sự buồn đến mức đó sao? Hay vẫn giỏi diễn giống như trước, giỏi đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra?
“Sao ạ…?” Tiểu Tôn tưởng đối phương đang nói chuyện với mình, bèn thò đầu lại gần hỏi: “Sếp vừa bảo gì em?”
Phó Yến Dung dời mắt sang chỗ khác, nhướng mày nhìn cậu ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Tôi bảo hôm nay hết việc của cậu rồi. Đi mau đi, đừng có ở đây chướng mắt tôi.”
Ai kia bị mắng mà chẳng hiểu đầu đuôi tai heo ra sao: …!!
Cậu bắt đầu cố gắng nói lý lẽ: “Sếp à, em là trợ lý cá nhân, là kiểu trợ lý đời sống ấy anh hiểu không, phải làm tròn nhiệm vụ mọi lúc mọi nơi. Em đã xin bảng phân công của trợ lý cũ từ anh Thừa rồi. Sếp cứ yên tâm, chắc chắn em sẽ đạt được đến trình độ đó, tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng.”
Nghe có vẻ rất có thành ý, nhưng vừa dứt câu, cậu lập tức nhận ra ánh mắt Phó Yến Dung nhìn mình trở nên kỳ lạ vô cùng.
Không hiểu sao, nó khiến cậu hơi chột dạ.
Tiểu Tôn nuốt khan một cái, lập tức đổi giọng: “Có thể lúc đầu em sẽ hơi thiếu sót… nhưng em sẽ cố học hỏi noi gương tiền bối, em thề đấy.”
Phó Yến Dung không đưa ra bất kỳ bình luận gì, chỉ chậm rãi uống một ngụm nước nóng, sau đó đặt điện thoại xuống rồi cầm kịch bản trên bàn lên, lơ đãng lật trang đầu tiên. Ngay khi Tiểu Tôn nói xong câu thứ hai, anh dùng đầu ngón tay bật nhẹ mép giấy, phát ra một tiếng gấp trang rõ mồn một.
Tiểu Tôn mờ mịt nhìn sang Phó Yến Dung, thấy đối phương đang chống cằm, cười hỏi: “Có muốn đoán thử vì sao trợ lý cũ của tôi nghỉ việc không?”
…Tự dưng thấy câu hỏi này hơi nguy hiểm thì phải?
Tiểu Tôn ngồi đứng không yên. “Có phải vì ôm đồm quá nhiều chuyện nên thấy phiền không ạ? Vậy… vậy sau này em nói ít lại nhé?”
Nghe thế, Phó Yến Dung trầm ngâm một lúc, như thể đang nghiêm túc hồi tưởng gì đó rồi lắc đầu phủ nhận đáp án này.
“Không phiền đâu.” Ngữ điệu bỗng nhẹ hơn hẳn.
Tiểu Tôn ngẩn người, không hiểu sao chợt cảm thấy Phó Yến Dung yên lặng như lúc này so với vẻ thường ngày khi thì cười khi thì giận lại khiến người ta thấy chân thực hơn một chút.
Mái tóc đen mềm mại rũ xuống trán, ánh nắng màu be chậm rãi dịch chuyển từ gấu quần lên trên, tôn dáng người hắn càng thêm cao ráo, toàn thân như bước ra từ trong tranh vẽ.
Vừa dứt câu, Phó Yến Dung lập tức trở lại bộ dạng thường ngày, chẳng những không trả lời mà còn cố tình kéo dài, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu đoán tiếp xem?”
Đúng là người khôn ăn nói nửa chừng, để cho thằng dốt nửa mừng nửa lo! – Tiểu Tôn trong mode hóng chuyện phẫn nộ không thôi.
Chỉ là, đề tài này sau đó cũng không được tiếp tục nữa. Người đàn ông yên tĩnh dựa vào sofa đọc kịch bản, như thể hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình.
Tiểu Tôn hơi chần chừ, ánh mắt đảo quanh rồi khẽ động, chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp phòng.
Nói đến đây, trong ấn tượng của cậu, Phó Yến Dung ở Thâm Lam chắc chắn có không ít bất động sản. Nào là biệt thự riêng, căn hộ cao cấp ven sông, thậm chí trước kia còn từng rộ lên tin đồn ai kia dẫn theo vài cô hotgirl mới nổi ra vào khu resort riêng trên núi. Vậy mà người đàn ông lại chọn sống trong căn hộ này. Tuy diện tích không nhỏ, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy như đang tự kéo thấp giá trị của mình xuống.
Tiểu Tôn mở cửa sổ cho thoáng khí, bất ngờ phát hiện những chùm hoa ngọc lan trắng bên ngoài đang nở rất đẹp. Đúng lúc quay người lại, cậu thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa, cả người vừa khéo được khung cửa và những đóa hoa bao lấy, tạo thành một khung cảnh yên bình đến lạ.
Ánh sáng trong căn hộ đan xen phức tạp nhưng vừa vặn chiếu xuống từng góc, ấm áp mà không chói mắt, cũng không yếu đến mức làm người ta khó chịu. Từ góc độ này nhìn sang, Phó Yến Dung như đang ngồi giữa ánh đèn và bóng hoa đan xen, hoàn toàn hòa vào khung cảnh yên tĩnh dịu dàng ấy.
Tiểu Tôn sững người trong giây lát, đúng lúc thấy đối phương ngẩng lên, như cảm nhận được điều gì đó mà nhìn về phía mình.
Vào khoảnh khắc đó, cậu nhận ra ánh mắt của Phó Yến Dung kỳ thực không hề đặt trên người cụ thể nào đang đứng đây, mà như đang xuyên qua mọi thứ rơi vào miền xa xăm nào đó.
Một lúc sau, cậu mới nghe thấy đối phương bình thản lên tiếng: “Chuyện công việc tự mình xử lý cho tốt là được. Về đi, đôi khi tôi không thích làm phiền người khác quá nhiều.”
“Nhưng mà—”
“Trợ lý trước của tôi nghỉ việc là vì giúp đỡ tôi quá mức, giúp đến mức bò lên giường luôn đấy. Cậu chắc chắn muốn đi vào vết xe đổ đó sao?”
Phó Yến Dung hờ hững lật sang trang khác của kịch bản, vẻ mặt không chút biến đổi, hoàn toàn không nhận ra mình vừa ném ra một quả bom khủng khiếp đến mức nào.
Chỉ trong tích tắc, lông tơ khắp người Tiểu Tôn dựng đứng, mồ hôi lạnh túa đầy trán. Cậu lao vút đến bên cửa như bay, giơ tay lên trời thề thốt.
“Sếp ơi! Em là người đàng hoàng biết giữ giới hạn! Tuy trong bảng khảo sát lúc mới vào làm em có viết rằng em vô cùng vô cùng thích anh, nhưng tuyệt đối chỉ là ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất thôi, hoàn toàn không có ý đồ vượt rào với con người thật của anh đâu ạ!”
Phó Yến Dung khẽ cười, chậm rãi nói: “Yên tâm, cậu cũng rất an toàn.”
Tiểu Tôn: Đáng ghét, cái này tự người ta cũng biết lượng sức mình mà!
Cậu nghiêm túc cúi người chào, lớn tiếng vẫy tay: “Vậy em đi nhé anh Phó! Sáng mai em quay lại! Bye bye——”
Phó Yến Dung cũng vẫy tay một cái. Chẳng bao lâu sau, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
…Cũng chính vì quá yên ắng, người đang chăm chú nhìn kịch bản lại bất chợt nhớ đến câu mình nói trước khi Tôn Gia Dương rời đi.
Mấy ngày gần đây là khoảng thời gian cái tên Tống Lâm Du xuất hiện trong đầu anh với tần suất cao nhất suốt ba năm trở lại. Bất kể là chán ghét, phiền phức hay gì khác.
Cũng vì vậy mà Phó Yến Dung rất dễ bị kéo theo những ký ức vốn đã bắt đầu nhạt nhòa.
— Nhớ lại quãng thời gian rất dài Tống Lâm Du từng làm trợ lý cho mình, nhớ đến việc đối phương thích ôm eo anh, khẽ nỉ non rằng: Anh ơi, em sẽ rất ngoan.
Còn nhớ cả…
Rằng tất cả lời nói và hành động ấy, thực ra đều đã được tính toán từ trước.
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 8
10.0/10 từ 10 lượt.
