Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 70: Kết thúc chính truyện
Ngày 21 tháng 1 năm 2025, danh sách đề cử Oscar chính thức được công bố. Với vai diễn trong bộ phim Ẩn Diện, Phó Yến Dung bất ngờ có tên trong danh sách đề cử Nam chính xuất sắc nhất tại Giải thưởng Viện Hàn lâm lần thứ 97. Ngay sau khi tin tức được lan truyền, dư luận sôi sục, tạo nên làn sóng chấn động chưa từng có trong giới phê bình và cộng đồng người hâm mộ điện ảnh toàn cầu.
Trên mạng Internet Hoa ngữ, từ khóa #PhóYếnDungĐượcĐềCửOscar chỉ trong vòng 8 giờ đã cán mốc trăm triệu lượt đọc, những tin tức giật gân chiếm sóng trước đó như tin đồn tình ái đồng giới để lấy lòng nhà đầu tư cũng lập tức tan biến như chưa từng tồn tại, thay vào đó là tấm poster quảng bá chính thức nổi bật và chiếm trọn trang đầu tiên của Ẩn Diện.
Ai nấy đều hồi hộp dự đoán liệu Phó Yến Dung có thể giành được tượng vàng ngay trong lần đầu tiên được đề cử hay không, trở thành ảnh đế châu Á trẻ tuổi nhất đoạt đủ mọi giải thưởng danh giá. Từ mạng xã hội đến đời thực ngoài phố, anh nhận được sự quan tâm chưa từng có.
Ngày 28 tháng 2 năm 2025, lễ trao giải Oscar được tổ chức long trọng tại Nhà hát Dolby, Los Angeles, Hoa Kỳ.
Ánh đèn flash và những tràng pháo tay đan cài thành dòng sông rực rỡ, ánh đèn rực rỡ về đêm của Los Angeles phản chiếu lấp lánh, xứng đáng với cái tên “thành phố thiên thần”. Phó Yến Dung đi đến trung tâm thảm đỏ trong ánh nhìn chăm chú của mọi người. Trên đường, một MC cố đưa micro đến gần, gọi anh: “Yenrong, can we have a word?”
Phó Yến Dung dừng bước, nắm lấy micro, hiếm khi nghiêm túc trả lời các câu hỏi của giới truyền thông. Trong khi đó, ở phía hậu trường, Dương Uyển đã đến từ trước, đứng trước gương chỉnh lại tóc tai và lớp trang điểm, cười nói với người bên cạnh: “Ông xã được đề cử mà chẳng tỏ ra căng thẳng chút nào hết vậy.”
Tống Lâm Du mặc bộ vest xám đậm đứng cạnh Dương Uyển, tóc vuốt gọn gàng để lộ gương mặt thanh tú. Nghe Dương Uyển nói vậy, hắn quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt màu nhạt lướt nhẹ, rồi sau một thoáng dừng lại mới trả lời đầy đương nhiên: “Tôi tin anh ấy.”
Dương Uyển không nhịn được mà bật cười, vừa cười vừa cảm thán: “Người tin tưởng Phó Yến Dung đến mức đó, ngoài anh ấy ra chắc cũng chỉ có cậu thôi. Hai người thật sự rất hợp nhau, trên đủ mọi nghĩa.”
Tống Lâm Du nâng mắt nhìn lên, khuôn mặt bình thản hiếm khi hiện lên nét tươi cười. Hắn lại đưa mắt nhìn về phía Phó Yến Dung, khóe môi khẽ cong lên, đáp nhẹ: “Ừm, cảm ơn lời chúc.”
Dương Uyển vẫy tay với hắn rồi khoác tay Giang Minh, nhấc váy lên bước vào hội trường buổi lễ. Tống Lâm Du quay đầu liếc nhìn Phó Yến Dung một cái, sau đó cũng cất bước đi theo.
Lúc này, 2/3 số ghế trong đại sảnh đã có người ngồi. Tống Lâm Du đi thẳng về phía trước, khi ánh mắt vô tình lướt qua một cô gái đang ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau thì bỗng khựng lại.
Nếu không nhớ nhầm, đây chính là cô gái hôm sinh nhật Phó Yến Dung đã chặn hắn ở sân bay. Cô đang giơ máy ảnh lên chỉnh lại ống kính, bất ngờ ngẩng đầu lên thì ánh mắt lại bắt gặp ánh nhìn của Tống Lâm Du.
Thật ra Tống Lâm Du không rõ bản thân nên phản ứng thế nào với đối phương. Dù sao thì 80% người hâm mộ trên thế giới đều không dễ chấp nhận người yêu của thần tượng… nhưng với Tống Lâm Du, điều đó chẳng hề quan trọng.
Dù vậy, hắn vẫn là người đầu tiên dời ánh mắt đi. Nhưng ngay khi hắn bước ngang qua, cô gái kia lại hạ máy ảnh xuống, lễ phép gật đầu với hắn, còn mấp máy môi chào hỏi không thành tiếng.
Đồng thời, cô ấy còn nở một nụ cười tinh quái khó hiểu.
Đến khi Tống Lâm Du ngồi xuống chỗ của mình, hắn mới kịp nhận ra vừa rồi cô gái ấy đã nói gì. Ban đầu hắn cứ tưởng là gọi tên hắn hoặc “tổng giám đốc Tống”, nhưng nhớ kỹ lại thì nhận ra đối phương đã nói: “Chào chị dâu.”
…
Vành tai của Tống Lâm Du bỗng dưng ửng đỏ, dù không quá rõ ràng.
Hắn ho khẽ một tiếng, cố giữ vẻ điềm tĩnh để tiếp chuyện các nhà đầu tư và nghệ sĩ lần lượt đến bắt chuyện, cố gắng tỏ ra như thể không có chuyện gì vừa xảy ra. Mãi đến khi Phó Yến Dung đi tới, đám người đang trò chuyện cùng Tống Lâm Du mới lục tục rút lui. Hắn ngẩng đầu, ngoan ngoãn nhìn gương mặt Phó Yến Dung. Ngay sau đó, một làn lạnh bất ngờ chạm vào sau tai.
Đầu ngón tay Phó Yến Dung thong thả xoa nhẹ lên vành tai đối phương trong chốc lát rồi nhướng mày, cong môi cười như không cười:“Vừa nói gì mà tai nóng thế?”
Tống Lâm Du suýt chút nữa buột miệng nói ra hai chữ “chị dâu”, may mà phản ứng kịp thời nên đã nuốt lại được. Hắn vội vàng lắc đầu bảo không có gì rồi nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho Phó Yến Dung vào trong.
Phó Yến Dung khẽ bật cười.
Theo lý mà nói, Tống Lâm Du tham dự với tư cách là CEO Tập đoàn Đông Ngọc, đồng thời cũng là đại diện của nhà đầu tư chính cho bộ phim Ẩn Diện thì không nên ngồi cùng Phó Yến Dung. Thông thường, vị trí này là dành cho đạo diễn và nữ chính hoặc người thân của diễn viên. Nhưng giữa hai người, bề ngoài không thuộc loại quan hệ nào trong số đó, thế mà vẫn đường đường chính chính ngồi cạnh nhau.
Thế là khi ống kính máy quay quét đến, màn hình bình luận livestream của buổi phát sóng trong nước lập tức bùng nổ với một loạt biểu cảm kinh ngạc. Mối quan hệ từng bị ép xác nhận đến mức không thể chối cãi, lúc này dường như càng rõ ràng thêm một chút.
Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu, đại sảnh ngay lập tức chìm vào im lặng. Trình tự công bố giải thưởng của Oscar không cố định, nhưng thông thường, một bộ phim xuất sắc có khả năng cao sẽ ôm trọn ba hạng mục: Đạo diễn xuất sắc nhất, Nam chính xuất sắc nhất và Phim hay nhất. Nếu một trong ba được xướng tên trước, người ta có thể lờ mờ đoán ra hai hạng mục còn lại sẽ thuộc về ai.
Nhưng rõ ràng năm nay, họ đã chọn công bố Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trước.
Âm thanh trên sân khấu đột ngột ngưng bặt. Ánh đèn sân khấu hội tụ lại, chiếu lên người MC kỳ cựu nổi tiếng với phong thái điềm đạm – Ellen Durkin.
Cô cầm phong bì vàng quen thuộc, đứng trước micro, mỉm cười nói: “Thưa quý vị, tiếp theo, chúng ta sẽ công bố giải thưởng… Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Oscar năm nay.”
Ellen ngừng một chút, ánh mắt quét qua hàng ghế dành cho các nam diễn viên được đề cử.
“Trong suốt một năm vừa qua, màn ảnh rộng đã mang đến cho chúng ta những màn thể hiện vượt ngoài sức tưởng tượng của các nam diễn viên. Họ đưa chúng ta vượt qua khói lửa chiến tranh, chìm sâu vào tận đáy nội tâm, cảm nhận được sự vĩ đại trong những điều bình thường, thậm chí khiến chúng ta phải nhìn lại một gương mặt mà ta chưa từng thật sự thấy rõ.”
Ellen nghiêng người một chút, phía sau lưng cô, màn hình khổng lồ bắt đầu phát đoạn tổng hợp các trích đoạn được đề cử. Khi đến lượt Ẩn Diện, cả khán phòng vang lên một tràng xuýt xoa trầm trầm nhưng đầy kìm nén.
Phó Yến Dung cũng đang nhìn hắn.
Đúng lúc đó, đoạn phim kết thúc, màn hình lớn tối sầm.
“Vút” một tiếng, ánh đèn hội tụ trở lại trên người Ellen và phong bì vàng mỏng nhẹ trong tay cô.“Những người được đề cử năm nay là…”
Ellen bình thản, rõ ràng đọc từng cái tên. Mỗi lần một tên được xướng lên, ống kính lại cắt đến cảnh cận mặt của nam diễn viên đó. Khi đọc đến Phó Yến Dung, anh vừa khéo rút lại ánh nhìn từ Tống Lâm Du rồi rất tự nhiên hướng về ống kính, nở một nụ cười đầy phong độ.
MC trên sân khấu hít sâu một hơi, ngón tay linh hoạt xé mép phong bì. Sau đó rút tấm thẻ ra, cúi đầu liếc nhìn một cái, trên mặt hiện lên một nét biểu cảm khó nhận ra, pha trộn giữa bất ngờ và cảm giác “quả nhiên là vậy”.
“Và giải Oscar được trao cho…”
Ellen Durkin ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn kéo dài từng âm tiết, như thể định thốt ra cái tên sắp sửa bật khỏi môi nhưng lại cố tình nuốt trở vào. Sự dừng lại trong chưa đến nửa nhịp ấy, cố ý kéo dài, khiến tất cả kỳ vọng lẫn lo lắng trong lòng khán giả trong và ngoài màn hình như sắp bùng vỡ.
Nửa giây ngắn ngủi bỗng hóa thành dài đằng đẵng như cả một thế kỷ. Nhưng ngay sau đó, không còn bất cứ do dự nào nữa, giọng của Ellen đột ngột nâng cao, như lưỡi kiếm sắc bén rút khỏi vỏ, mang theo sức mạnh cắt đứt mọi chần chừ cùng lời chúc mừng chân thành, nóng hổi, vang vọng rõ ràng xuyên qua không khí đông cứng trong Nhà hát Dolby, đánh thẳng vào tai từng người một: “—Yanrong Fu, với The Hidden Face! (Ẩn Diện)”
Ầm——
Giống như vô số lần trước, tiếng vỗ tay lập tức bùng nổ như ngọn núi lửa bị kìm nén từ lâu đột ngột phun trào, vang dội đến mức gần như chấn động màng nhĩ. Ống kính máy quay lập tức khóa chặt vào Phó Yến Dung. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, đứng dậy, vô cùng bình tĩnh nhận lời chúc mừng đầy kích động từ các diễn viên được đề cử và thành viên đoàn phim.
Cuối cùng, giữa cơn sóng vỗ tay cuồn cuộn, anh đón lấy cái ôm thật chặt mà Tống Lâm Du dành cho mình.
Dưới ánh đèn sân khấu và giữa vòng vây của mọi người, Phó Yến Dung bước lên bục nhận giải, đứng trước mặt Ellen. Cả khán phòng lặng im nín thở, chờ đợi giọng nói của nam diễn viên trẻ tuổi vừa trở thành Ảnh đế Grand Slam.
Ellen mỉm cười rạng rỡ, chân thành đưa tượng vàng Oscar nặng trĩu cho anh, chúc mừng bằng giọng nói đầy xúc động.
Phó Yến Dung nhận lấy chiếc cúp, tay nâng phần đế lên hơi nghiêng về phía mọi người. Cảm giác chắc chắn, lạnh lẽo nơi lòng bàn tay, lại còn nặng đến bất ngờ.
Anh cúi đầu nhìn chiếc cúp trong tay hồi lâu rồi mới ngẩng lên, mỉm cười bình thản, xoay người đối diện micro bắt đầu bài phát biểu đơn giản của mình.
“Cảm ơn Viện Hàn lâm Oscar, cảm ơn toàn thể đoàn làm phim Ẩn Diện…”
Phó Yến Dung chân thành cảm ơn cha mẹ, đạo diễn, biên kịch, từng thành viên trong đoàn phim vì những đóng góp hết mình, cảm ơn bạn bè đã luôn ở bên và cảm ơn những người hâm mộ đã luôn ủng hộ anh. Sau khi đọc xong danh sách dài lời cảm ơn ấy, anh không nhịn được nheo mắt cười, rồi nói tiếp:
“Nói đến đây, chắc hẳn có nhiều người đang chờ xem khi nào tôi sẽ cảm ơn người yêu. Dù gì thì hôm nay, ngay trên thảm đỏ cũng có không ít người hỏi tôi chuyện yêu đương với ‘người bạn trai bí ẩn’ có phải là thật không.”
Khán phòng phía dưới vang lên những tràng cười thiện ý. Trong khi đó, phần bình luận trực tiếp trên livestream tại Trung Quốc cũng bắt đầu cháy màn hình vì sục sôi.
Công khai rồi sao??? Trời má trời má trời má, chơi lớn dữ vậy?
Công khai chuyện yêu đương ngay tại lễ trao giải luôn à? Thật hay không đấy? Với tính cách của Phó Yến Dung, nếu sau này chia tay nhanh thì có phải sẽ rất xấu hổ không?
Người yêu chắc chắn là Tống Lâm Du rồi, mà Tống Lâm Du đâu phải người dễ động vào? Sau này mà có chuyện gì, liệu còn có thể chia tay trong hòa bình được không?
Mấy người làm ơn đừng cố gắng ép BE được không? Couple Yến – Du đầu tư 99 đồng không lỗ đâu, chúc trăm năm hạnh phúc nhé ok?
Anh tôi là người thế nào tụi tôi – fan của ảnh – hiểu rõ nhất. Nếu anh ấy dám làm vậy, nghĩa là anh ấy có niềm tin vào mối quan hệ này, và cũng thật sự yêu Tống Lâm Du. Nên mấy người đừng nguyền rủa vô duyên nữa, hai người bọn họ đúng là trời sinh một cặp, không đến lượt một lũ kỳ đà phản đối đâu nhé.
Chuẩn chuẩn! Yến – Du mãi đỉnh!!!
Tôi là người qua đường thôi mà cũng không nhịn được phải nói, ai không đồng ý thì có giỏi lên sân khấu Oscar mà phản đối đi, còn không thì lời cảm ơn của người ta muốn nói gì là quyền của họ.
Với lại hai anh đẹp trai yêu nhau chẳng phải rất tuyệt sao? Đừng bảo là mấy người ăn không được nho nên chê nho xanh nhé. Tóm lại tôi mê cặp này rồi, cảm giác ngọt lịm luôn ấy!
Những bình luận móc mỉa còn sót lại nhanh chóng bị fandom khống chế và người qua đường đè xuống bằng phản biện sắc bén, bầu không khí trong phòng livestream lại trở về trạng thái ấm áp, rôm rả.
Còn trước ống kính, giọng điệu của Phó Yến Dung đột ngột chuyển hướng, anh nghiêng đầu, giơ cao chiếc cúp trong tay.
“Nhưng mà, bây giờ tôi muốn nói về một điều khác.”
“Trước khi bước lên sân khấu này, cũng có rất nhiều người hỏi tôi liệu có hồi hộp không. Câu trả lời của tôi là: ‘to all destination’ – đến với tất cả những điểm đến. Khi còn rất nhỏ, ba mẹ tôi đã dạy tôi như vậy. Họ nói với tôi rằng, tôi có thể đi đến bất kỳ nơi nào, bất kể nơi đó cuối cùng mang lại điều gì – thành công hay thất bại.”
“Tôi rất vui vì hôm nay đã nhận được chiếc cúp Nam chính xuất sắc thứ ba trong sự nghiệp của mình. Mười năm trước tôi từng nói diễn xuất là việc tôi luôn muốn làm, nên tôi cảm thấy mình xứng đáng có được chiếc cúp đó. Bốn năm trước, khi đứng trên bục nhận giải, tôi vẫn nghĩ như vậy. Chỉ là lúc đó, lý do lại có thêm một điều đặc biệt.”
Phó Yến Dung ngừng lại nửa nhịp, ánh mắt cụp xuống, chậm rãi quét qua khán phòng. Ở nơi đó, dưới ánh đèn nhấp nháy đan xen, là một biển người mơ hồ dao động, tạo thành từng đợt sóng bằng vô vàn gương mặt.
Hàng ghế khán giả xếp dày dặc, kéo dài mãi đến tận điểm cuối của tầm nhìn, hòa vào bóng tối sâu thẳm hơn. Những bóng người ngồi đó bị ánh sáng và bóng tối phân chia, từ góc nhìn sân khấu rực rỡ ánh đèn mà nhìn xuống, từng đường nét đều như ảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện.
Phó Yến Dung trước tiên nhìn thấy nụ cười chân thành của Dương Uyển và Giang Minh dành cho mình. Sau đó là gương mặt đẫm nước mắt lặng lẽ giơ máy quay lên của một người hâm mộ. Ánh mắt anh tiếp tục lướt qua đám đông, như thể đang tìm kiếm một điểm neo để dừng lại.
Và rồi, anh dừng lại thật sự.
Khuôn mặt trắng trẻo của Tống Lâm Du ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có một tia sáng yếu ớt hào phóng vẽ nên đường viền chiếc cằm dịu dàng và độ cong của chiếc cổ.
Nhưng Phó Yến Dung vẫn nhìn thấy rõ đôi mắt của hắn. Ánh nhìn từ Tống Lâm Du xuyên qua tất cả khoảng cách và ồn ào, chính xác và tĩnh lặng rơi xuống người anh như thể một định mệnh đến trễ quá nhiều năm cuối cùng cũng được đền đáp trong khoảnh khắc này.
Tống Lâm Du chớp mắt một cách khó nhọc, cố gắng xua đi làn sương mờ trước mắt, cảm nhận máu trong cơ thể đang đổ dồn về tim khiến nhịp đập ngày một nhanh. Trong vầng hào quang lấp lánh kia, Phó Yến Dung như gom hết mọi ánh sáng rực rỡ của thế gian. Nhưng ngay giây phút ấy, Tống Lâm Du hiểu rõ – người đàn ông ấy chỉ thuộc về mình hắn.
Chỉ có Tống Lâm Du mới có thể chấp nhận lời tỏ tình sắp thốt ra một cách vô cùng tự nhiên kia.
Giọng Phó Yến Dung trở nên trầm lắng, nhẹ nhàng. Anh lặng lẽ nhìn về phía người yêu đang ngồi dưới khán đài, trịnh trọng và nghiêm túc nói:
“Tống Lâm Du, Tống tiên sinh, xin hãy nhận lấy món quà này của tôi. Tôi muốn tặng chiếc cúp này cùng với lời răn dạy mà cha mẹ để lại cho tôi, tất cả đều dành cho em.”
“Tống Lâm Du, anh yêu em. To all destination.”
To all destination, nghĩa là trong vô vàn thế giới, vô vàn khả năng, chúng ta có thể cùng nhau đi đến bất kỳ nơi đâu.
Đến với khung hình 24fps đẹp đẽ nhất trên màn ảnh, đến với khoảnh khắc hình và tiếng lệch nhau khi máy quay đảo chiều, đến với vùng biển phủ đầy tuyết trắng vào đêm Giáng Sinh lặng lẽ như gương.
Đến với những giọt nước mắt cùng tình yêu bị năm tháng bỏ lại phía sau, đến với tuổi 19 của chúng ta, đến với đêm hôm đó trước khi chia ly.
Nhưng không sao cả, không thể quay lại cũng không sao.
Bất kể thời gian thay đổi thế nào, chúng ta vẫn mãi là điểm đến duy nhất của nhau.
Là Eden nhỏ nhất trên thế giới – nơi chỉ thuộc về riêng em.
Kết thúc chính truyện
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 70: Kết thúc chính truyện
10.0/10 từ 10 lượt.
