Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 58


“…Muốn theo đuổi tôi sao?”


Lời hứa trang nghiêm của Tống Lâm Du vang lên bên tai, chứa đựng một tấm chân tình ướt át nhưng trong suốt đến lạ.


Thế nhưng, Phó Yến Dung lại bất chợt im lặng trong giây lát rồi dùng giọng điệu có chút khó tả lặp lại câu nói kia, sau đó nhìn người đang vô thức nghiêng đầu dựa vào ngực mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý.


Tống Lâm Du lập tức nhận ra trong lời nói của người đàn ông có vẻ còn ẩn chứa điều gì đó. Thoáng chốc, hắn căng thẳng, bất an ngẩng mắt nhìn Phó Yến Dung, vẻ mặt rõ ràng mang theo nỗi sợ bị từ chối.


Phó Yến Dung cúi người, hờ hững nhướng mày. Gương mặt xinh đẹp đột nhiên phóng lớn ngay trước mắt Tống Lâm Du rồi chậm rãi bật cười, mang theo chút bông đùa thường thấy. Biểu cảm này khiến Tống Lâm Du không kìm được xấu hổ. Dù đã thấy vô số lần, trái tim vẫn không tránh khỏi đập loạn mỗi khi đối diện với nó.


Hắn khẽ gật đầu thật mạnh.


Tiếp theo, chẳng hiểu sao trong lòng Tống Lâm Du lại dâng lên cảm giác bối rối giống như học sinh bị thầy giáo gọi bất ngờ trả bài, không biết nên mở lời thế nào, thậm chí còn muốn lập tức báo cáo toàn bộ kế hoạch theo đuổi người ta của mình cho chính chủ biết.

   
Phó Yến Dung ngẩng đầu, hừ một tiếng rồi bật cười khẽ: “Theo đuổi tôi không dễ đâu, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy. Có cần tôi mở cửa sau cho không?”


Tống Lâm Du nghiêm túc từ chối: “Không cần, như vậy sẽ không thể hiện được thành ý của em.”


“…”


Phó Yến Dung không biết nghĩ đến chuyện thú vị gì mà khẽ cong môi cười, ánh mắt rời khỏi gương mặt kiên định của Tống Lâm Du rồi đứng dậy khỏi ghế, nói: “Được rồi, nếu đã nghiêm túc như thế, vậy thì tôi để em thử thể nghiệm xem sao.”



Ánh mắt Tống Lâm Du vẫn dõi theo anh không rời, chờ đến khi đối phương đứng dậy cũng tự nhiên đứng lên đi theo phía sau.


Vừa trải qua bước “làm hòa”, rõ ràng Tống Lâm Du có chút “thèm khát tiếp xúc da thịt”. Mới đi được vài bước, ai kia đã không nhịn được mà len lén vươn tay nắm trộm cổ tay Phó Yến Dung, sau đó rất quen tay mà định luồn ngón tay mình vào giữa lòng bàn tay anh, đan chặt lại với nhau.


Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào làn da mát lạnh, Phó Yến Dung đã cố tình lùi lại mấy bước kéo giãn khoảng cách, rồi trêu hắn với vẻ mặt chẳng mấy nghiêm túc: “Cậu Tống à, ai lại vừa bắt đầu theo đuổi người ta đã đòi nắm tay nắm chân thế này, nom chẳng có chút thành ý nào cả, đúng không?”


Một câu như giáng thẳng xuống đầu khiến Tống Lâm Du hối hận không thôi vì đã nói muốn theo đuổi anh quá sớm, sớm đến mức còn chưa ôm đủ mà đã phải quay lại giai đoạn nửa thân quen nửa xa lạ. Nhưng chuyện đã rồi, Tống Lâm Du cũng không làm cái trò “nuốt lời” được, đành ngoan ngoãn xin lỗi rồi vừa buồn bực vừa do dự bước theo sau Phó Yến Dung.

   
Miệng thì không nói nhưng lòng lại thật sự rất, rất muốn…


Phó Yến Dung cố nhịn cười, tiếp tục bước về phía trước.


Anh biết quá rõ Tống Lâm Du lúc dính người thì có thể dính đến mức nào. Giờ đây tâm trạng vui vẻ của anh đã lan đến tận khóe mắt, nốt ruồi nhỏ bên đuôi mắt như cũng cong cong theo. Đúng như dự đoán, chưa đến 2 phút sau, anh đã nghe thấy tiếng động quen thuộc vang lên từ đằng sau.


…Kể cả có cầu xin cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng đâu.


Phó Yến Dung thầm nghĩ, trong đầu nghiêm túc liệt kê từng điều một để nhân dịp này trừng phạt tất cả lỗi lầm trước kia của Tống Lâm Du. Nhưng ngay lúc ấy, cổ tay anh lại bị người phía sau đuổi kịp nhẹ nhàng kéo lấy rồi lắc lắc.


Phó Yến Dung im lặng liếc mắt nhìn hắn.


Trước mặt anh, vị tổng giám đốc có đầu óc kinh doanh xuất sắc kia lại nghĩ ra một phương án trao đổi vô cùng mộc mạc. Chỉ thấy Tống Lâm Du nhỏ giọng, có phần khẩn cầu mà nói: “Tụi mình trao đổi được không? Cho em nắm tay một lát, tiếp theo anh muốn gì cũng được.”


Phó Yến Dung khẽ cân nhắc rồi hỏi ngược lại:



 “Vậy định offer tôi gì trước nào?”


Tống Lâm Du cảm thấy mình chẳng có gì trong tay, tạm thời thứ duy nhất có thể lấy ra là tiền, chưa kể bản thân cũng chưa chuẩn bị món quà nào đặc biệt cả. Hắn hơi áy náy cúi đầu rồi lấy ra chiếc điện thoại vừa được đòi lại từ chương trình, dùng hành động thực tiễn thay cho câu trả lời.

   
Điện thoại mà Phó Yến Dung đang dùng hiện tại vẫn là của chương trình, không thể nhận được thông báo chuyển khoản từ ngân hàng. Nhưng chỉ cần liếc mắt hai cái cũng thừa biết Tống Lâm Du đang làm gì, thẳng thừng ra lệnh:  “Đưa tôi xem.”


Ngay sau đó, màn hình đang sáng lập tức được giao vào tay anh. Phó Yến Dung nhìn dãy số dài dằng dặc không đếm xuể trên trang chuyển tiền, chậm rãi tặc lưỡi một tiếng, thầm nghĩ: “Hôn quân thật.”


Những người từng theo đuổi Phó Yến Dung không phải ít. Dù loại bỏ những kẻ kiểu “năm xưa tôi cũng từng theo đuổi hoa khôi” thì hàng ngũ đó tuy không kéo dài từ Thâm Lan đến tận Pháp nhưng từ đầu Đông đến đầu Tây của thành phố thì dư sức. Không ít nhà đầu tư từng thử dùng chiêu ném tiền, đẩy tài nguyên để theo đuổi các minh tinh, nhưng sau cùng lại phát hiện tài sản của mình e rằng còn không giàu bằng cậu ấm Phó, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi rút lui.


Thế nhưng, mức “cát xê” mà Tống Lâm Du đưa ra chắc chắn có thể dễ dàng xếp số một.


Phó Yến Dung bật cười, ném trả điện thoại lại vào tay hắn, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không cần.”


Tống Lâm Du mím môi, hơi chán nản nhìn màn hình, nhỏ giọng biện giải:  “Anh muốn gì em cũng có thể mua được. Nếu chưa đủ, em vẫn còn.”


Hàng mi ướt mềm của hắn cụp xuống đáng thương, hơi rối lại thành một mảng, vẻ tủi thân và lúng túng chẳng quá rõ ràng nhưng lại rất dễ khiến người khác mềm lòng.


Phó Yến Dung dừng lại một chút, rồi lười biếng giơ tay ngoắc hắn lại: “Lại gần chút.”

   
Thực ra hai người đã đứng rất gần nhau rồi, chỉ còn khoảng cách bằng nửa cánh tay Tống Lâm Du đang đưa ra. Lúc này, Phó Yến Dung còn xoay người lại thành tư thế đối mặt, khoảng cách càng gần thêm một chút, như thể chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn nhau.


Hơi thở Tống Lâm Du hơi khựng lại một nhịp, lập tức ngoan ngoãn nghiêng người tới gần hơn, gần đến mức hơi thở cả hai hòa vào nhau. Khi Phó Yến Dung cúi đầu, vài sợi tóc mềm rủ xuống còn khẽ lướt qua má hắn. Mũi giày vô tình chạm vào nhau rất nhẹ, Tống Lâm Du theo bản năng ngẩng đầu, chờ món quà sắp được trao đến. Thế nhưng khi hơi thở nóng rực phả xuống, hắn lại chẳng nhận được cảm giác quen thuộc mà mình đang chờ mong.



Phó Yến Dung khẽ bật cười, giọng trầm thấp mang theo vẻ cố tình trêu ghẹo. Anh nghiêng mặt đi, bàn tay thon dài lười biếng luồn vào túi áo khoác của Tống Lâm Du, lấy ra một viên kẹo ngọt có bao bì xinh xắn.


Không ngoài dự đoán, lúc nào Tống Lâm Du cũng nhớ chuẩn bị thứ này cho anh. Dù Phó Yến Dung thích đồ ngọt, nhưng vì là diễn viên nên không thể lúc nào cũng nạp quá nhiều đường và calo, vậy nên Tống Lâm Du mới mang theo kẹo ngọt dùng đường thay thế như kẹo cỏ ngọt bên mình.


Tống Lâm Du ngơ ngác nhìn Phó Yến Dung thong thả bóc vỏ kẹo một cách vô cùng thuần thục, sau đó quay người bỏ đi. Lúc này hắn mới nhận ra khoảng cách gần đến mức tim ngừng đập ban nãy chỉ là do Phó Yến Dung cố tình trêu chọc.


Thôi vậy… xem ra thật sự không thể chủ động nắm tay được rồi.


Ai kia hơi chán nản đi theo đằng sau anh, trong đầu vẫn cố gắng nghĩ xem phải làm gì mới có thể khiến Phó Yến Dung hài lòng. Thế nhưng đúng lúc ấy, hắn bất ngờ cảm nhận được một cảm giác quen thuộc vô cùng.

   
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng không chút do dự đan chặt vào kẽ tay hắn. Phần hổ khẩu vừa khéo chặn lên khớp cổ tay đang nhô ra, nhẹ nhàng siết lại, tư thế tự nhiên đến mức trở thành mười ngón tay đan chặt lấy nhau. Tống Lâm Du lập tức ngẩng đầu, lòng bàn tay vừa căng ra theo bản năng đã được bàn tay kia dịu dàng xoa nhẹ.


Sau đó bàn tay xinh đẹp ấy thuận theo các kẽ ngón trượt xuống đến tận gốc, ăn khớp hoàn hảo, khít không kẽ hở.


“Vì viên kẹo cỏ ngọt này, coi như miễn cưỡng đồng ý trao đổi một chút.” Phó Yến Dung vừa nói vừa hờ hững đưa viên kẹo ngọt ngào đến sát răng cắn nhẹ.


Vành tai Tống Lâm Du lập tức đỏ bừng. Thật ra quãng đường trở về phòng không dài, nhưng ai kia lại mong nó có thể kéo dài mãi mãi.


Khóe môi Phó Yến Dung vương ý cười. Góc mặt nghiêng dưới ánh trăng cùng ánh đèn khiến người ta choáng váng như rơi vào mộng. Tống Lâm Du thế là thôi nghĩ gì nữa, để đầu óc trống rỗng, lặng lẽ theo anh quay trở về phòng.


***


Ra tay với Tô Đường đúng là rất tốn sức, nhưng nói chuyện với kẻ ngốc còn mệt hơn. Phó Yến Dung bận rộn cả một đêm, đúng là cũng hơi mệt.



Còn ai đấy vừa nói sẽ theo đuổi người khác thì lại ngoan ngoãn quay về phòng nhỏ của mình. Chỉ có điều trước khi rời đi, tay hãy còn đặt trên nắm cửa mà miệng đã vô thức nói đến mười câu “Chúc anh ngủ ngon ạ”.


“…Tôi nghe thấy rồi thật mà.”

   
 Phó Yến Dung tắt vòi sen, hơi buồn cười ngắt lời đối phương rồi đẩy cửa phòng tắm bước ra. Anh hoàn toàn không né tránh, thản nhiên cởi áo choàng tắm ngay trước mặt hắn, thay bằng một bộ đồ ngủ thoải mái.


Đường cơ eo và bụng rõ ràng, thân hình cân đối, cao ráo, làn da bị hơi nước làm ửng hồng, từng giọt nước từ mái tóc dài thi thoảng nhỏ xuống, lăn chậm trên làn da… Từng chút dụ dỗ vừa rõ ràng vừa cấm kỵ ấy lập tức phá tan phòng tuyến lý trí cuối cùng của Tống Lâm Du. Chẳng cần nhiều lời, cánh cửa đã bị hắn vội vàng đóng sập lại.


Phó Yến Dung lần này thật sự bật cười thành tiếng, thầm nghĩ tên nhóc Tống Lâm Du này khi theo đuổi người ta đúng là thú vị thật.


Chương trình đã gửi trả lại điện thoại của anh, hiện đang để sẵn trên tủ đầu giường. Phó Yến Dung tắt đèn, cầm điện thoại lên xem một chút.


Chương trình “Khi con tim rung động” tạm thời bị huỷ. Lúc trước, những lời anh nói với Tô Đường trong khi đối đầu chắc chắn đã gây ra sóng gió không nhỏ trên mạng, khắp nơi đều đang dốc sức tìm hiểu tin tức. Nhưng Phó Yến Dung chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó… Dù sao những việc ấy cũng có thể giao cho Quý Thừa lo liệu, luôn có người sẽ sốt ruột thay mình.


Anh thật sự buồn ngủ, chẳng còn hứng lướt mạng trước khi ngủ. Chỉ là hôm nay rõ ràng Tống Lâm Du đã bị Tô Đường kích động khiến cảm xúc có chút bất ổn. Tuy sau đó đối phương tỏ ra rất ngoan ngoãn trong vòng tay anh, nhưng chung quy vẫn khiến người khác thấy không yên tâm.


Vì vậy, anh nhắn một tin qua.

   
acqua: “Nhớ uống thuốc, chỗ nào khó chịu thì phải nói.”


Tống Lâm Du trả lời rất nhanh, chẳng có vẻ gì là khó chịu. Thậm chí ai kia còn ngoan ngoãn, có chút vui vẻ nhắn lại một tiếng “vâng” kèm theo hàng loạt sticker chó nhỏ cọ cọ chạy qua chạy lại trong khung chat.


Nhìn tình hình thế này thì chắc không có vấn đề gì. Phó Yến Dung yên tâm tắt điện thoại, hiếm khi có được một giấc ngủ sâu.


Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 58
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...