Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 56


Thiếu niên trẻ tuổi mang giấc mộng bước vào giới giải trí đã không chút nghi ngờ mà chấp nhận thiện ý của Tô Đường. Dưới sự lừa dối khéo léo cùng những thủ đoạn tinh vi của người kia, cậu ta dốc hết tâm sức để đuổi theo, cam tâm tình nguyện từ bỏ những lời khuyên chân thành của các fan từng thật lòng yêu mến mình, thậm chí còn từ bỏ cả ước mơ thuở ban đầu.


Ai kia dần trở nên cực đoan, thô lỗ, hằn học, căm ghét bất kỳ người đàn ông nào đến gần Tô Đường. Cho dù thực chất những người đó đều là do Tô Đường dụng tâm kín đáo chủ động tiếp cận.


Cậu xung đột gay gắt với Quý Thừa, quản lý của Tô Đường, oán hận việc Tống Lâm Du có thể công khai xuất hiện cùng Tô Đường ở khắp nơi, ganh ghét cả đám fan luôn miệng lèm bèm bàn tán, và càng thêm chán ghét Phó Yến Dung được ghép đôi cùng Tô Đường qua các vai diễn rồi dần nảy sinh tình cảm.


Lúc ấy, Trình Diễm đã hoàn toàn đánh mất chính mình. Cậu không ít lần va chạm với ba người đàn ông kia trong các tình huống khác nhau, tin chắc rằng bọn họ đều muốn chiếm lấy Tô Đường. Và thế là mâu thuẫn giữa cậu với Tô Đường ngày càng trở nên gay gắt. Trình Diễm giống như một con thú hoang mất kiểm soát, lao vào cắn xé tất cả trong cơn mê loạn.


Cậu cho rằng chỉ cần mình đối xử với Tô Đường thật tốt, chỉ cần vượt qua được ba người kia thì bản thân cũng sẽ có thể giành được dù chỉ là một chút tình cảm chân thật.

   
Nhưng không. Thứ cậu nhận lại chỉ là danh tiếng đột ngột rơi xuống đáy. Toàn bộ fan đều đau lòng rời đi, ngay cả bản thân cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào trong mắt người kia.


Tô Đường đã không còn lựa chọn cậu nữa.


“… Đáng thương thật. Hừng hực khí thế chạy đến gây chuyện với tôi nữa rồi, lại bị người ta đùa giỡn à?”


Đó là lần cuối cùng Trình Diễm buông lời l* m*ng với Phó Yến Dung, suýt nữa còn định ra tay. Nhưng chưa kịp hành động, cậu đã bị vệ sĩ của Phó Yến Dung ấn mạnh xuống ghế đối diện.


Người đàn ông trước mặt nghiêng người nhìn cậu, khóe mắt cong cong, nụ cười khẽ nhướng lên đầy tùy tiện, vừa cười vừa buông lời châm chọc:


Thấy Trình Diễm vẫn không tin, thậm chí còn như muốn lao lên cắn người, Phó Yến Dung khẽ nhấp một ngụm trà ngọt đến gắt cổ đặt trước mặt, ánh mắt ẩn sau làn hơi nước mông lung, ngữ khí lạnh lẽo như băng:  “Chậc, đến trẻ con cũng lừa được… Tô Đường đúng là vô liêm sỉ.”


“Không được nói y ——!”


Rầm một tiếng, một xấp ảnh bị Phó Yến Dung không chút nương tay ném thẳng vào mặt Trình Diễm. Cậu sững người vài giây, rồi cúi đầu nhìn xuống những bức ảnh rõ ràng không thể chối cãi, một đống bằng chứng rành rành trước mắt.



Nếu Tô Đường chỉ là câu tam đáp bốn thì Trình Diễm vẫn có thể nhịn. Nhưng khi bản thân liên tiếp bị người ta hãm hại, bị bạn bè xa lánh, thậm chí đối mặt với nguy cơ bị cô lập trong giới mà Tô Đường vẫn có thể tay trong tay, ngọt ngào âu yếm với kẻ chủ mưu đứng sau, điều đó đã vượt quá giới hạn mà cậu có thể chịu đựng.

   
Hốc mắt Trình Diễm dần đỏ lên, cậu không nói gì, chỉ cắn chặt răng. Một lúc sau, mới khàn giọng hỏi:  “Làm sao tôi biết đây không phải chiêu trò của anh? Dù sao anh cũng thích y… đúng không?”


“… Làm ơn đừng dùng mấy từ ghê tởm như vậy.” Phó Yến Dung lạnh nhạt đáp, “Nếu không phải nể mặt Quý Thừa đích thân đến nhờ vả, thêm vào đó là chút đồng tình của tôi dành cho một thằng ngốc chưa thành niên bao lâu như cậu, tôi đã chẳng thèm chịu đựng cậu tới giờ.”


Trình Diễm đưa tay quệt nước mắt, giọng nhỏ lại:  “Quý Thừa chẳng phải đã cãi nhau với Tô Đường vì chuyện tách ra riêng rồi sao? Nếu không thích y, mấy người còn làm vậy để làm gì?”


“Tôi nói rồi, đừng nhắc lại cái tên đó nữa.” Phó Yến Dung thản nhiên mở điện thoại lướt qua vài tin nhắn, cười khẩy:  “Tách ra là chuyện đã bàn với Quý Thừa từ nhiều năm trước rồi, chỉ là hợp tác đơn thuần. Chẳng liên quan gì tới mấy cái trò mèo kia.”


“… Thật không?”


“Lừa cậu thì tôi được lợi gì?” – giọng Phó Yến Dung vẫn đều đều, chẳng mang theo cảm xúc nào. “Tô Đường đúng là loại người không biết điều. Dù tôi có xử lý thế nào, cậu ta cũng luôn tìm được cách quay lại tầm mắt tôi, dai như gián đập mãi không chết khiến người ta phát ớn. Đến mức nhiều lúc tôi bắt đầu nghi ngờ cả thế giới quan của chính mình.”


“Nói vậy thôi, nhưng tôi chưa từng, và cũng không thể có hứng thú với loại người như thế. Cậu nghe rõ chưa?”


Trình Diễm im lặng thật lâu rồi lại hỏi:  “Nếu vậy, chẳng phải anh nên mặc kệ y sao? Tại sao còn phải tranh chấp với Tống Lâm Du? Mấy hôm trước tôi còn thấy hai người ôm nhau sau tiệc rượu, trông như sắp đánh nhau. Giải thích sao đây?”

   
“……”


Phó Yến Dung đột nhiên khựng lại một cách kỳ lạ.


Trình Diễm lặp lại, rõ ràng hơn:  “Anh với Tống Lâm Du, người nắm quyền Đông Ngọc, rốt cuộc vì sao phải tranh giành vì Tô Đường?”


Phó Yến Dung nhấp một ngụm đồ uống ngọt lịm trước mặt, biểu cảm vi diệu rồi đặt ly xuống. Người đàn ông nhìn Trình Diễm bằng ánh mắt đầy thương hại, dịu giọng nói: “Tiểu Diễm à, cái đó không gọi là đánh nhau… người ta gọi là tán tỉnh với đối tượng mập mờ.”


“…?” Trình Diễm tròn mắt kinh ngạc, dường như hoàn toàn không hiểu đối phương vừa nói gì.



Phó Yến Dung thở dài, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu trai trước mắt. “Tiếc là cậu lại hiểu nhầm thành ra như vậy. Thật ra dạo gần đây Tống Lâm Du đang theo đuổi tôi. Cho nên tôi trêu chọc một chút chắc cũng nằm trong giới hạn đạo đức, không đến mức khiến cậu phải nhìn tôi như sắp đứng ra tuyên án thế này chứ?”


“Không phải…”


Chuyện này khiến Trình Diễm chấn động đến mức trong thoáng chốc, ngay cả Tô Đường cũng quên mất.


Dù sao thì từ vài năm trước, cậu đã cảm nhận rõ ràng mối quan hệ giữa bốn người bọn họ tuyệt đối không hòa thuận, thậm chí có thể nói là nhìn nhau không vừa mắt. Nếu như giữa Phó Yến Dung và Quý Thừa còn có thể miễn cưỡng xem là không quá căng thẳng thì giữa Phó Yến Dung và Tống Lâm Du chính là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, ranh giới rõ ràng, chẳng ai coi trọng ai.

   
“Hắn… sao lại theo đuổi anh? Vì anh đẹp? Diễn xuất tốt, nhiều fan? Hay vì nhà anh có tiền?”


Trình Diễm vừa nói xong đã thấy Phó Yến Dung nhướng mày, lập tức nghe người đàn ông hỏi lại: “Cậu liệt kê liền một mạch ba lý do, muốn tôi trả lời kiểu gì?”


“… Vậy chắc anh cũng chăng thích hắn đâu nhỉ? Không phải anh luôn nói ghét kiểu người như vậy, suốt ngày bảo mình chỉ thích ai biết nghe lời thôi mà?!”


Phó Yến Dung mỉm cười:  “Đúng vậy, cho nên gần đây tôi mới phát hiện ra Tống Lâm Du cũng ngoan lắm, còn đáng yêu hơn tôi tưởng.”


Trình Diễm á khẩu không nói được gì, chỉ biết im lặng ngậm miệng lại.


Cậu một lần nữa cúi đầu nhìn đống ảnh trên bàn, thật lâu sau mới chậm rãi nói:  “Vậy ra tất cả đều là giả. Tô Đường chưa từng thật lòng tốt với tôi, cũng chẳng có chuyện chỉ cần thắng được các anh là sẽ giành lại được y, đúng không?”


Không ai trả lời. Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn.


Bên cạnh cửa sổ sát đất của quán cà phê, hạt mưa rơi lộp bộp không ngừng gõ lên mái hiên, để lại những vệt hơi nước mờ ảo. Giữa màn mưa bụi và sương mù mông lung, một chiếc Maybach màu đen tuyền lặng lẽ dừng lại. Tài xế bung dù. Cửa sau mở ra, một người đàn ông bước xuống xe để lộ góc nghiêng mặt trắng trẻo, lạnh nhạt.


Hàng mi dài khẽ động, hé ra đôi mắt màu hổ phách nhạt. Do dự một chút, ngón tay hắn gõ lên bàn phím, gửi đi một câu:


pesce: “Xong việc chưa? Em đến đón anh được không?”

   

Phó Yến Dung liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, quay đầu khẽ cười. Đầu ngón tay hứng thú vẽ hai nét lên kính cửa sổ, tạo thành một khuôn mặt cười đơn giản.


pesce: “Được không ạ? Anh ơi.”


acqua: “Đã đến rồi còn hỏi được với không được? Quay đầu lại đi.”


Tống Lâm Du hơi sững người, sau đó xuống xe, nhận lấy cây dù từ tài xế. Trong màn mưa mù mịt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía khung kính pha lê to lớn phía trước.


Phó Yến Dung chống cằm, khoé mắt như có như không chứa ý cười, lặng lẽ nhìn hắn qua lớp kính mờ cùng mặt cười bằng nét bút nguệch ngoạc kia.


Đồng tử màu sơn sắc dưới làn mưa trở nên dịu dàng lạ thường, ánh đèn hắt xuống mái tóc buông thả phía sau khiến từng sợi như phát sáng, rạng rỡ đến chói mắt.


Tim Tống Lâm Du bỗng lệch một nhịp, ánh mắt ngẩn ngơ rồi cụp xuống.


Giây tiếp theo, Phó Yến Dung đứng dậy, đi về phía cửa, đưa tay đẩy cánh cửa kính ra.


Ngay khoảnh khắc Phó Yến Dung rời đi, Trình Diễm nghe thấy đối phương để lại một câu cuối cùng cho mình:  “Về sau, hãy biết trân trọng bản thân nhiều hơn.”


Cửa kính quán cà phê vang lên một tiếng “keng” khe khẽ, chiếc chuông gió treo trên cửa cũng nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Trình Diễm bừng tỉnh khỏi cơn ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn lên. Đúng lúc thấy Tống Lâm Du đang cầm ô, lặng lẽ đứng cạnh Phó Yến Dung.


Không biết Phó Yến Dung đã nói gì với hắn, chỉ thấy người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt ấy lại lộ ra một nét cười hơi xấu hổ, có chút ngượng ngùng, cũng có phần dịu dàng.

   
Bọn họ chậm rãi bước vào màn mưa, ô vẫn nghiêng về phía một người tóc dài.


… Thì ra, tình cảm thật lòng là như vậy.


Điện thoại Trình Diễm rung lên, báo có tin nhắn đến.



Thật ra hôm nay là sinh nhật lần thứ 19 của cậu, nhưng chẳng còn ai là bạn thân đủ để gửi lời chúc. Giờ đây, dòng tin nhắn chúc mừng duy nhất lại đến từ Quý Thừa.


Người nọ gửi lời chúc mừng sinh nhật cho nghệ sĩ dưới quyền một cách khách sáo. Sau đó, ở cuối tin nhắn, Quý Thừa viết: “Bất kể là chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Trình Diễm, mọi thứ sẽ ổn thôi.”


Trình Diễm nhìn chằm chằm màn hình, không nói một lời mà khẽ mỉm cười.


Sinh nhật 19 tuổi năm nay, điều duy nhất khiến cậu cảm nhận được một chút thiện ý lại đến từ hai người từng bị cậu xem là đối thủ cạnh tranh. Còn người cậu từng thật lòng thích, cuối cùng chỉ là một chiếc mặt nạ giả dối.


Trình Diễm chợt nhận ra rất rõ ràng: bản thân đã tay trắng, đã phụ lòng quá nhiều người chân thành.


Vì thế, đêm hôm đó, cho dù lòng còn rất nhiều do dự, cậu vẫn làm theo quyết định ban đầu, lặng lẽ nhấn chìm bản thân vào làn nước trong bồn tắm.


Trước khi nhắm mắt, cậu nghĩ:


 Nếu có thể làm lại từ đầu… mình sẽ không lặp lại sai lầm ấy nữa.

   
Liệu có thể quay lại không?


Có lẽ, số phận luôn công bằng theo cách nào đó. Bởi khi mở mắt ra một lần nữa, Trình Diễm gần như không thể tin nổi. Bản thân thật sự đã quay về mùa hè năm 18 tuổi.


Thế giới dường như giống hệt như xưa nhưng lại mang theo một chút gì đó rất nhỏ, chệch khỏi quỹ đạo quen thuộc. Dù sao thì, năm ấy cậu chỉ mới vừa mới debut, Quý Thừa cũng vừa trở thành người đại diện của cậu. Trang đầu các tờ báo khi ấy vẫn là tin ảnh đế Phó Yến Dung trở về nước, còn các bản tin tài chính, gương mặt xuất hiện xuyên suốt vẫn là Tống Lâm Du như mọi khi.


Lần này, cuộc đời cậu sẽ không vì Tô Đường mà dậm chân tại chỗ nữa.


Tác giả có lời muốn nói:


Dù ở thế giới nào thì Phó Du cũng sẽ được ở bên nhau, dù có hay không có Tô Đường, dù sớm hay muộn thì… [ hun hun ].

 

Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 56
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...