Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 40


Phó Yến Dung xuất viện khá sớm, mặc dù cả Quý Thừa lẫn Tiểu Tôn đều khuyên nên ở lại thêm một thời gian, nhưng nằm mãi trong phòng bệnh cũng thật sự nhàm chán.


Nói thẳng ra, niềm vui trong những ngày nằm viện chỉ xoay quanh mấy ván game hoặc dành chút thời gian lắng nghe giọng nói ấp úng, ngập ngừng trong tin nhắn thoại giải thích trước đó của Tống Lâm Du.


Gần đây, những chuyện mà Tống Lâm Du thẳng thắn nói ra đều liên quan đến thân thế của mình. Trước đó Phó Yến Dung cũng đã điều tra được kha khá, chỉ là lần này biết được thêm vài chi tiết bổ sung từ hắn.


Mẹ của Tống Lâm Du là con riêng được mẹ kế của Tống Vấn mang theo khi tái giá. Tuy trên danh nghĩa là em gái Tống Vấn nhưng thực chất hai người không có quan hệ huyết thống trực tiếp.


Biến cố xảy ra vào một lần ngoài ý muốn. Ngày hôm đó, Tống Vấn đang trong trạng thái lơ mơ vì thuốc, nửa là ý thức mơ hồ nửa là cố ý mà cưỡng h**p Tống Lệnh Nghi. Mà hết sức “trùng hợp”, đúng lúc ấy, cha của Tống Vấn bước vào và bắt gặp cảnh tượng kia. Để bảo vệ bản thân, tất nhiên Tống Vấn đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Tống Lệnh Nghi. Thật ra, những người từng trải đều nhìn thấu được chân tướng sự việc thế nào. Chỉ là so với Tống Lệnh Nghi, đứa con trai ruột rốt cuộc vẫn quan trọng hơn. Thế nên, cuối cùng Tống Lệnh Nghi đã bị trục xuất, trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến quyền lực.

   
Điều tuyệt vọng hơn là trong thời gian bị giam giữ chờ xử lý, Tống Lệnh Nghi phát hiện mình đã mang thai. Bà vốn mắc bệnh tim nghiêm trọng, việc mang thai đã là gánh nặng lớn cho tim. Nếu chẳng may sinh non, gặp biến chứng trong lúc mổ, mất máu quá nhiều… thì rất có thể sẽ dẫn đến suy tim cùng hàng loạt biến chứng khác, thậm chí đe dọa đến tính mạng.


Vì vậy, đứa bé này chỉ có thể sinh ra một lần duy nhất trong đời.


Nhưng nếu đã sinh ra, chẳng lẽ cứ để mặc cho Tống Vấn xử lý, xoá bỏ vết nhơ lớn nhất trong đời ông ta sao?


Đó là một sinh mạng.


Tống Lệnh Nghi đã trăn trở rất lâu. Đến ngày con trai chào đời, cuối cùng bà vẫn không nhẫn tâm, đành nhờ em ruột giúp mình đưa đứa bé rời khỏi nhà họ Tống rồi mai danh ẩn tích, một mình nuôi Tống Lâm Du khôn lớn.


Về sau, khi Tống Lệnh Trạch bệnh nặng, bày tỏ mong muốn gặp lại chị gái một lần, bà khó khăn lắm mới liên hệ được với người thân thì cũng cùng lúc bị Tống Vấn phát hiện ra tung tích.


……


Sau khi sắp xếp lại toàn bộ thông tin, sắc mặt Phó Yến Dung không có biểu cảm gì quá kinh ngạc hay cảm thán. Dù theo lẽ thường, anh nên tỏ ra vô cùng khó tin mới đúng.



Dù sao thì từ trước đến nay Tống Vấn trong mắt người ngoài luôn chăm chỉ tham gia các hoạt động thiện nguyện, là một người đàn ông chăm chỉ, trung thực, bạn bè ai nấy đều khen là người tốt. Nếu không phải như thế, năm đó khi cha mẹ Phó Yến Dung gặp chuyện cũng đã không giao phó anh lại cho ông ta.

   
Tuy nhiên, họ cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui. Khi con trai còn là vị thành niên, 10% cổ phần của Đông Ngọc, quyền hành liên quan đến Tễ Nguyệt Lam Đình cùng một vài tài sản linh tinh khác đều không bị rơi vào tay người giám hộ là Tống Vấn mà được giao riêng cho một quỹ tín thác đáng tin cậy xử lý.


Nhìn lại thì nước đi này thật sự rất cần thiết. Khi còn trẻ, Tống Vấn tỏ ra vô cùng ôn hòa và gần gũi với Phó Yến Dung, nhưng Phó Yến Dung không phải kẻ ngốc. Anh hiểu rõ rằng so với bản thân mình, Tống Vấn càng yêu thích những thứ nằm trong tay anh hơn.


Vì vậy, Phó Yến Dung sẽ không gặp Tống Vấn nếu không cần thiết. Ban đầu, anh cũng cực kỳ chán ghét người đại diện mà ông ta cử tới. Nhưng Quý Thừa cũng được xem là người biết nhìn xa trông rộng. Y hiểu rằng lợi nhuận cao luôn đi kèm với rủi ro lớn. Thay vì mãi mãi làm con chó trung thành dưới trướng Tống Vấn, chi bằng hợp tác với Phó Yến Dung. It ra ai kia còn dễ đàm phán hơn nhiều.


Hai người họ nhanh chóng đạt được thỏa thuận hợp tác ngầm, dù bề ngoài vẫn luôn tỏ vẻ chướng mắt nhau… Cũng đúng thôi, thật ra trong lòng cả hai đúng là không ưa đối phương thật, nhưng ít nhất trong công việc thì vẫn có thể phối hợp ổn thỏa, không gây trở ngại gì.


Nghĩ đến đây, Phó Yến Dung lại gửi tin nhắn cho Quý Thừa, hỏi y đã điều tra ra người đứng đằng sau mấy nhà đầu tư mua lại cổ phần của công ty sản xuất show hẹn hò kia rốt cuộc có phải Tống Vấn hay chưa.


Năm đó khi Tống Lâm Du lên nắm quyền, phe phái của Tống Vấn đã bị ép rút lui trong tình cảnh khá thê thảm, nhưng vẫn chưa bị xóa sổ hoàn toàn. Mấy năm nay, Tống Lâm Du bận tối mắt tối mũi, mà cũng có những kẻ như cỏ dại âm thầm mưu tính trở lại.

   
Phó Yến Dung biết rõ Tống Lâm Du chưa từng dùng phần cổ phần mình ký tên để ép buộc hoặc làm điều kiện mặc cả. Nếu hắn thật sự muốn ra tay, có lẽ đã xử lý triệt để hơn nhiều.


Trong thời gian ở Berlin, vào thời điểm cuối năm, email của Phó Yến Dung dù không có ai sử dụng vẫn đều đặn nhận được báo cáo tài chính thường niên của Đông Ngọc.


Bởi vì năm đó, các sản nghiệp dưới danh nghĩa anh đều đã tách hoàn toàn khỏi Đông Ngọc, thành ra lý do duy nhất khiến người đàn ông còn nhận được tài liệu là vì bản thân vẫn là một cổ đông của công ty này.


Lúc vừa lên làm chủ tịch Đông Ngọc, chắc chắn cuộc sống của Tống Lâm Du cũng không dễ dàng gì. Năm đầu tiên Dương Uyển bay sang Berlin thăm anh, trong lúc vô tình đã lỡ miệng kể rằng cổ phiếu tốt nhất trong tay đều đã bán sạch, quyết định rút lui của Phó Yến Dung khi ấy thật là sáng suốt vô cùng.


Thời điểm đó vừa khéo rơi đúng vào dịp Tết, Dương Uyển đã tổ chức một buổi tiệc gói sủi cảo ở biệt thự của Phó Yến Dung, kéo theo một đám người đến chơi. Cuối cùng, người duy nhất thực sự biết nấu ăn là Giang Minh thì tất bật trong bếp cán bột, còn vị thiếu gia mười đầu ngón tay chưa từng dính nước xuân Phó Yến Dung lại ung dung ngồi ở phòng khách chơi cờ tỷ phú cùng những người khác.


Vừa chơi được nửa ván, Dương Uyển đã phá sản. Ai kia không thể tin nổi chỉ tay vào Phó Yến Dung mà ré lên: “Không phải cậu cố tình nhắm vào tôi đấy chứ?”


Phó Yến Dung bật cười, không nói không rằng hất sạch bất động sản trong tay cô khỏi bàn cờ, vẻ mặt đắc ý cắm lá cờ của mình lên vị trí vừa chiếm được.



Dương Uyển ôm đầu r*n r*: “Gần đây tôi chưa đủ khổ hả, đến chơi cái trò vớ vẩn này cũng thua là sao!”

   
Người bên cạnh tò mò: “Chị Dương mệt gì mà than thở vậy?


“Vụ cổ phiếu Đông Ngọc chứ sao.” Ai kia vừa thở dài vừa lắc đầu, đứng dậy liếc nhìn Giang Minh vẫn đang bận làm sủi cảo trong bếp, chuẩn bị vào phụ anh một tay.


“À… Không phải Đông Ngọc vừa thay người nắm quyền à? Tống Vấn cũng thật là, cất công gây dựng cơ nghiệp bao năm mà cuối cùng lại bị chính con trai mình ép thoái vị. Người đó tên gì ấy nhỉ…”


“Tống Lâm Du.” Dương Uyển đang định vào bếp bỗng quay đầu lại, nhún vai tiếp lời: “Tôi khuyên các người nếu muốn bán cổ phiếu thì bán sớm đi là vừa. Cá nhân tôi bây giờ không đánh giá cao hắn lắm.”


“Nghe như thể tụi này từng đánh giá cao vậy á… Tôi nghe nói mẹ hắn hình như cũng không phải kiểu nhân tình nhân ngãi đơn giản đâu, bà có biết–….”


Vài người đang chụm đầu bàn tán đột nhiên bị tiếng xúc xắc loảng xoảng cắt ngang, không hẹn mà cùng im bặt. Người vừa nói theo bản năng quay đầu lại, thấy Phó Yến Dung đang cầm ly rượu, thản nhiên thả một nắm xúc xắc xuống bàn cờ.


Xúc xắc lăn vài vòng rồi dừng lại: ba con sáu chấm đều đều hiện lên, đại diện cho “sự kiện ngẫu nhiên thành công lớn.” Tài sản trong tay Phó Yến Dung lập tức tăng gấp ba, đến mức ngân hàng phát tiền cũng sắp cạn.


Sự chú ý của đám người đều bị vận may không tưởng này thu hút, lập tức quên sạch cuộc trò chuyện ban nãy. Ai nấy đều hăm hở xắn tay áo, muốn kéo tên tư bản này xuống ngựa cho bằng được.


Kết quả là mới đi được vài bước, tên tư bản Phó Yến Dung lại như bừng tỉnh lương tâm, chủ động giải tán hết tài sản để “trải đường” cho người khác, rồi trong tiếng hoan hô được gán cho cái danh “nhà tư bản khiêm tốn” mà nhẹ nhàng rút khỏi cuộc chơi.

   
Anh cười khẽ rồi nhích người về phía sau sofa, nhưng sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Ngay sau đó, giống như đã mất hứng chơi game, ai kia đứng dậy giữa âm thanh ồn ào từ TV lẫn tiếng cười nói của đám đông, duỗi người, bưng ly rượu bước đến trước cửa sổ sát đất ngắm tuyết rơi.


Có người đến hỏi thăm, anh chỉ nói chơi lâu rồi mỏi mắt, muốn đứng một mình yên tĩnh một lát.


Qua lớp kính có thể thấy tuyết trong sân dần dần phủ dày, chậm rãi lấp kín băng ghế đá khắc hoa văn. Ngoài cổng lớn, người đi đường thi thoảng lướt qua, chẳng mấy ai để tâm hôm nay là Tết âm lịch. Chỉ có một số người khi vô tình đi ngang qua sẽ liếc nhìn căn biệt thự được dán câu đối đỏ ngoài cửa như để xác nhận nơi đây đang đón một cái Tết lặng lẽ.


Lúc này bên cạnh Phó Yến Dung có rất nhiều người, nhưng ngoài Dương Uyển và Giang Minh, những người còn lại đối với anh chỉ là xã giao hời hợt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.



Ngay cả trong hôm nay, Dương Uyển và Giang Minh cũng không giống. Tối nay họ sẽ lên chuyến bay trở về nước để đoàn tụ với gia đình, cùng nhau đón năm mới.


Mà chuyện đó chẳng liên quan gì đến Phó Yến Dung.


Dương Uyển từng hỏi anh có muốn cùng về nước không. Thật ra với Phó Yến Dung, đón năm mới ở Berlin hay ở Thân Lan cũng chẳng có gì khác biệt.


Ly rượu trong tay khẽ lay động, hơi ấm lặng lẽ truyền vào lòng bàn tay. Điện thoại trong túi phát ra một tiếng chuông thông báo rất khẽ.

   
Phó Yến Dung giơ tay lên, ống tay áo len màu khói trượt xuống chừng nửa tấc để lộ cổ tay với những đường mạch máu xanh nhạt ẩn hiện dưới lớp da. Anh mở khóa màn hình, tiện tay vuốt qua thanh thông báo, thấy không có tin nhắn nào từ người lạ gửi đến, lại chậm rãi tìm một vòng mà vẫn không thấy thêm tin gì đặc biệt.


Mãi đến khi Giang Minh và Dương Uyển bưng mấy đĩa sủi cảo ra gọi anh vào ăn, Phó Yến Dung mới nhấn vào hộp thư, đổi địa chỉ sang khu vực trong nước.


—— Kết quả nhận được một file báo cáo tài chính cuối năm từ Đông Ngọc.


Mở đầu là dòng: “Kính gửi cổ đông Phó Yến Dung, trân trọng cảm ơn ngài vì đã luôn tin tưởng và đồng hành cùng Tập đoàn Đông Ngọc.”


Phần sau trình bày chi tiết tình hình tài chính từ việc lớn đến việc nhỏ suốt một năm qua của công ty, đồng thời nêu rõ những vấn đề chính cùng triển vọng phát triển trong tương lai. Giọng văn rất kiểu nhà nước, nội dung được trau chuốt cẩn thận. Trước đây, loại báo cáo này thường được gửi đúng hạn vào đầu tháng Ba. Dịp Tết công việc bộn bề, chẳng mấy khi rảnh để gửi sớm, không ngờ lần này lại đến trước cả một khoảng thời gian dài.


Phó Yến Dung lướt vài dòng đã thấy chán, trong đầu vừa nghĩ Tống Lâm Du sau khi lên nắm quyền còn chèn ép nhân công hơn trước, vừa trích đoạn phần nội dung liên quan đến chiến lược phát triển tương lai rồi chuyển tiếp cho Dương Uyển.


Dương Uyển liếc điện thoại, nhìn anh với vẻ khó hiểu rồi ngẩng đầu hỏi:”Gửi cái này cho tôi làm gì? Sao, định an ủi tâm hồn mong manh bé nhỏ của tôi à?”


Phó Yến Dung kéo ghế bên bàn ngồi xuống, rút đôi đũa ra rồi chậm rãi gắp một chiếc sủi cảo, vừa cười vừa nói:” Đang gợi ý cậu năm sau nên mua vào đấy.”

   
“Tôi mới bị dọa hết hồn đây này.” Dương Uyển vừa mở miệng đã thấy trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo chuyển tiền vào tài khoản. Cô nghiêng mặt nhìn, kinh ngạc hỏi: “Anh Phó quất bao lì xì dày thế? Style tư bản cờ tỷ phú à? Không đúng, định lợi dụng hai chúng tôi phải không?”


Phó Yến Dung lật úp điện thoại lại, uể oải nói:  “Cầm đi mà mua, rồi sẽ kiếm lại thôi. Đến lúc đó hai vợ chồng nhà cậu nhớ quay lại nhận tôi làm ba nuôi đấy.”



Dương Uyển bật cười thành tiếng, sau đó lại cẩn thận nhìn nội dung Phó Yến Dung vừa chuyển tiếp, nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm: “Thật không đấy? Mấy cái bánh vẽ này trông đẹp quá nhỉ… Thôi được rồi, ăn trước đã.”


Trên bàn ăn, ba người vừa ăn uống linh đình vừa trò chuyện vui vẻ. Cái chuyện lặt vặt liên quan đến Đông Ngọc chỉ chiếm vài phút như một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, mà với Phó Yến Dung thì càng chẳng có gì quan trọng.


Về sau, tình hình Đông Ngọc quả thực ngày càng khởi sắc, nhưng Dương Uyển cũng không nhắc lại chuyện đó thêm lần nào. Những năm tiếp theo, mỗi khi Đông Ngọc gửi báo cáo tài chính theo đúng mẫu cũ, Phó Yến Dung chỉ tiện tay kéo thẳng vào mục thư rác.


***


…Phó Yến Dung bỗng vô cớ nhớ lại đoạn ký ức này.


Ngay sau đó, anh chợt nhớ trước đây khi còn ở Tễ Nguyệt Lam Đình, chính mắt anh đã thấy Đông Ngọc tổ chức họp tổng kết thường niên sau Tết Âm lịch chứ không phải trước đó.

   
Nếu đúng như vậy, bản báo cáo kia không thể đến tay anh ngay đầu năm mới được.


Phó Yến Dung im lặng một lúc, mở điện thoại ra, lục lại đống thư trong hộp thư rác, tìm mấy bản báo cáo tài chính bị đánh dấu là spam rồi nghiêm túc xem kỹ lại từ đầu.


—— Quả nhiên, từng mục trong đó đều được trình bày rõ ràng, chuyên nghiệp đến mức hoàn hảo.


Thay vì nói Đông Ngọc phục vụ tận tình cho từng cổ đông, chi bằng thừa nhận người lèo lái tập đoàn này có sự am hiểu tuyệt đối về tài sản của mình, thậm chí chỉ muốn trình bày riêng tất cả những điều đó cho một mình Phó Yến Dung xem.


… Đó chính là việc mà Tống Lâm Du sẽ làm.


Phó Yến Dung nhìn chằm chằm màn hình, bất giác nghĩ.


Bất kể là tin nhắn với lời chúc mừng được gửi từ một số lạ hay bản báo cáo tài chính được gửi đi dưới danh nghĩa công ty, mỗi cái Tết Âm lịch, vẫn luôn có một người ngồi một mình trong văn phòng, chẳng rõ mang tâm trạng gì viết nên từng dòng trong những email đó…


… Tất cả đều là bút tích của hắn.

 

Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 40
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...