Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 34
Dù sao cũng đang ở trong phòng bệnh, nói thế nào cũng không thể quá mức bốc đồng, nếu không thì thật sự không dễ dàn xếp hậu quả. Vì vậy, Tống Lâm Du đã thay đổi cách thức để “bồi thường” cho Phó Yến Dung.
Lúc này, hắn lại càng giống một con thú nhỏ đang làm nũng, cẩn thận dùng răng cắn nhẹ, thỉnh thoảng lại giống như mèo con thè đầu lưỡi l**m nước trong chén sứ, cuốn nhẹ lên rồi chậm rãi nếm thử. Tay cũng không rảnh rỗi. Các đốt ngón tay đỏ lên vì bị ma sát liên tục, đối lập rõ ràng tạo nên một hình ảnh đặc biệt mãnh liệt.
Phó Yến Dung rất thích dáng vẻ nghiêm túc này của đối phương, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt tóc hắn, chậm rãi ấn sâu từng chỗ, cuối cùng khẽ cười: “Ngoan lắm.”
Đôi mắt Tống Lâm Du càng đỏ hơn.
Cùng thời điểm ấy, Tô Đường vừa được chuyển an toàn từ phòng phẫu thuật sang phòng bệnh thường vẫn đang nằm trên giường. Dù các bác sĩ và y tá xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc trước tốc độ hồi phục của cậu ta, Tô Đường cũng không thể lập tức bật dậy xuống giường để đi tìm người tính sổ.
Bên giường bệnh, ngoài trợ lý Phạm Phong còn có Quý Thừa, người đại diện nổi tiếng là “thần long thấy đầu không thấy đuôi” của Phó Yến Dung.
Quý Thừa lặng lẽ nhìn Tô Đường đang nhắm mắt, không nói một lời, chỉ đưa mắt lướt qua với vẻ mặt phức tạp rồi dừng lại ở tờ báo cáo điều trị với những chỉ số tốt ngoài sức tưởng tượng.
Trợ lý Phạm Phong nhìn ai kia với vẻ đề phòng, không chút khách khí hỏi: “Anh giờ là người đại diện của Phó Yến Dung phải không? Giờ anh chẳng còn quan hệ gì với Đường Đường nhà chúng tôi nữa, đừng tưởng tôi không biết mấy suy nghĩ vụn vặt của anh. Anh đến đây là vì bản thân, hay vì Phó Yến Dung?”
Quý Thừa đẩy gọng kính, giọng điệu thản nhiên: “Chuyện của Phó Yến Dung từ trước đến nay không tới lượt tôi quản, huống hồ hiện tại, e là hắn cũng chẳng rảnh để gặp tôi.”
“Ý anh là gì?” Phạm Phong cau mày. Trong đầu hắn chỉ toàn những tư tưởng kiểu “vạn người mê cũng phải bị Đường Đường giáo huấn”, nên nghe xong cũng chẳng kịp suy nghĩ gì, trực tiếp giận dữ phản bác: “Còn chuyện gì quan trọng hơn lo cho Đường Đường nhà tôi?”
Nhưng ngay khi nói xong câu đó, hắn lập tức thấy Quý Thừa nở một nụ cười như có như không, liếc mình một cái. Ánh mắt sau tròng kính mang theo vài phần giễu cợt khiến người ta khó chịu.
“Hẳn là có không ít chuyện quan trọng hơn đấy.” Quý Thừa khom người, vẻ mặt đầy yêu thương chỉnh lại gối đầu cho Tô Đường, ngữ điệu nhẹ nhàng đầy ẩn ý: “Dù sao thì tổng giám đốc Tống cũng sốt ruột đến mức lập tức chạy tới tận đây còn gì.”
Nghe thấy tên Tống Lâm Du, Phạm Phong lập tức trở nên ngoan ngoãn lạ thường, hắn liếc nhìn Quý Thừa từ đầu đến chân vài lần, có chút khinh thường mở miệng: “Đương nhiên, tổng giám đốc Tống mà, nghe tin liền vội vã chạy đến giúp Đường Đường nhà bọn tôi đòi lại công bằng. Đâu có giống anh……”
Quý Thừa mỉm cười rất ôn hòa, nhưng trong lòng thì hoàn toàn lạnh nhạt, thầm nghĩ: Đòi công bằng cái chó gì, có mà Tống Lâm Du tự dâng mình tới cửa cho Phó thiếu ‘giải khuây’ thì có.
Lúc Quý Thừa chạy đến bệnh viện, tình hình của Phó Yến Dung đã được Tiểu Tôn gửi báo cáo tổng hợp từ sớm. Tuy phần tường trình có chút mơ hồ nhưng dù sao cũng không phải chuyện nhẹ, nên y vẫn quyết định đến phòng bệnh 307 hỏi thẳng tình hình và nguyên nhân sự việc từ chính miệng gà nhà.
Chỉ là vừa vòng qua cầu thang thì đã thấy bóng dáng Tống Lâm Du thất thần thất thểu, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường, cứ như thể hai người khác nhau vậy.
Nếu bảo Tống Lâm Du tới để “đòi công bằng” thì Quý Thừa thật sự không thể tin được. Trên đời này làm gì có ai đi tìm người khác tính sổ mà lại đáng thương đến mức giơ tay định đẩy cửa cũng không dám làm, bộ dạng giống hệt một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Vì vậy, Quý Thừa cũng chẳng định làm bóng đèn, y còn muốn cuối năm không bị Phó Yến Dung cắt mất tiền thưởng.
Huống chi, năm đó Tống Lâm Du từng đích thân cảnh cáo y phải biết điều, cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Mà trước đó, vì công việc của Phó Yến Dung, Quý Thừa cũng đã vất vả điều tra không ít chuyện, tất nhiên biết rõ hai người họ từng “có qua lại” đến mức nào.
Hiện tại, Quý Thừa chưa ngốc đến mức gây sự với Đông Ngọc. Nói thật, dù không ưa kiểu thiếu gia cao cao tại thượng trong giới diễn xuất, y cũng phải thừa nhận: Phó Yến Dung, dù thế nào đi nữa, cũng là một trong số rất ít những “thiếu gia” xem như khá bình thường.
Cho nên… mấy chuyện này chẳng cần thiết phải nói với Phạm Phong hay thậm chí là Tô Đường.
Bọn họ muốn nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ.
Còn việc Tống Lâm Du giờ đang làm gì…
Chuyện đó có thể xảy ra theo rất nhiều hướng.
…
Mặc kệ những người khác đang bàn tán ra sao, nhân vật chính bị mang ra thảo luận là Tống Lâm Du lại hoàn toàn không để tâm. Lúc này, hắn chỉ ngơ ngác nhìn thẳng vào khuôn mặt của người ở trước mắt mình.
Phó Yến Dung khiến hắn phải cắn chặt răng, đầu lưỡi ép lên bên trong hàm, đến ngẩng đầu cũng thấy khó khăn. Nhưng dù vậy, Tống Lâm Du vẫn không muốn rời mắt, trái lại còn chủ động tiến lên, áp sát thêm một chút.
Phó Yến Dung đại khái cũng bị ai kia khơi lên d*c v*ng. Người nọ không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt, chỉ hơi cúi mắt, lạnh mặt bóp cằm Tống Lâm Du. Đôi mắt sâu thẳm vì hơi nước mà ánh lên màu đỏ nhàn nhạt, hàng mi nửa rủ, khóe mắt có nốt lệ chí chìm vào giữa sắc diễm mơ hồ.
Phó Yến Dung ấn rất mạnh, không hề nương tay mà cũng chưa từng rút ra. Vì thế đến tận lúc cuối, lòng bàn tay Tống Lâm Du đã ướt đẫm mồ hôi, mềm mại siết chặt cổ tay anh trong bất lực rồi ngoan ngoãn nuốt hết từng chút từng chút một.
Phạm Phong vốn tưởng sẽ có giằng co, cãi vã hay tranh chấp quyền lực gì đó, nhưng hoàn toàn không xảy ra.
Trong đầu hắn chỉ toàn là những lần Tô Đường cười tủm tỉm nói chuyện với hắn về đề tài sau bữa ăn, nên tự nhiên mặc định rằng Tống Lâm Du sẽ cao ngạo và lạnh nhạt đẩy cửa phòng bệnh của Phó Yến Dung ra, sau đó thẳng tay cho đối phương nếm thử “thủ đoạn sấm sét” của mình.
… Đương nhiên, thật ra Phó Yến Dung cũng từng được “thưởng thức” những thủ đoạn đó.
Hiện tại, dáng vẻ của Tống Lâm Du có hơi chật vật. Mái tóc đen vốn đã ướt đẫm giờ lại càng rối tung dính sát vào hai bên mặt. Hắn chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn nuốt xuống, bộ dạng phi thường thuận theo, thậm chí trong ánh mắt còn phảng phất nét ngây thơ, hơi si mê mà chăm chú nhìn gương mặt Phó Yến Dung.
Người đàn ông bất đắc dĩ vươn tay, khẽ gập khớp ngón tay, giả vờ vô tình lướt qua khóe môi Tống Lâm Du.
Gương mặt ấy không còn vẻ lạnh nhạt, bực bội hay thiếu kiên nhẫn như khi nói chuyện với Tô Đường hay những người khác. Thay vào đó, đôi mắt ngập nước đầy ắp khát khao, kết hợp với đôi môi hồng hồng, dính nước như được phủ một lớp đường và sữa dừa càng khiến người ta muốn trêu chọc.
Ánh đèn trên đầu quá chói, rọi mọi thứ trở nên trắng xóa. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc cố che lấp đi hương thơm ngọt ngào. Theo làn gió thổi qua khe cửa sổ hé mở, hương thơm ấy vẫn phảng phất giữa tán lá khẽ lay động ngoài cửa.
Phó Yến Dung không lên tiếng, chỉ nhìn ánh sáng trắng sữa đang rọi từ trần nhà xuống, tay thì vừa nhẹ nhàng lau sạch vừa cố ý đè lại khóe môi vẫn còn hé mở của Tống Lâm Du.
Vì thế, chất lỏng trắng sữa ấy trượt xuống theo những đốt ngón tay của Phó Yến Dung chảy thành dòng. Tống Lâm Du hơi căng thẳng nhìn anh. Phó Yến Dung cong khóe môi, hạ mắt, dùng sức lau sạch khuôn mặt đã lấm lem của hắn.
… Có lẽ càng lau lại càng rối bời, nhưng ai sẽ trách anh chứ?
Tống Lâm Du đương nhiên sẽ không.
Phó Yến Dung buông tay, ngón cái đặt lên đốt tay khẽ miết một chút. Rất nhanh sau đó, những sợi nhỏ li ti như tơ đường sau khi đông lại bị kéo ra, dính từ tay anh thành từng sợi mảnh.
Tống Lâm Du ngẩn ra một lúc, không đợi Phó Yến Dung nói gì đã cúi người về phía trước. Hắn hơi nghiêng vai, bắt đầu từng chút từng chút xử lý sạch mấy thứ như tơ đường ấy từ khe hở giữa các ngón tay đối phương.
Phó Yến Dung không nhịn được cười, kéo ai kia vào lòng như đang v**t v* một chú chó nhỏ, rút khăn giấy áp lên khuôn mặt ngơ ngác của hắn. Sau đó, anh nghiêm túc cụp mắt, nhẹ nhàng lau sạch người trong ngực, bắt đầu từ hàng mi dài ướt đẫm.
Tống Lâm Du nắm lấy cổ tay anh, ra vẻ ngoan ngoãn l**m l**m môi, hôn lên xương cổ tay gầy guộc của người đàn ông rồi thấp giọng nói: “Cảm ơn anh đã chiếu cố, em rất thích.”
“Không phải là đến để xin lỗi à?”
Sao lại thành ra khen thưởng rồi?
Phó Yến Dung hơi nhướng mày, sau đó bật cười, dùng lực búng một cái lên trán hắn.
…
Còn trong phòng bệnh của Tô Đường, Phạm Phong mất kiên nhẫn đẩy Quý Thừa một cái, giọng điệu có phần mỉa mai: “Được rồi, chỗ này không phiền anh phải bận tâm, Đường Đường nhà chúng tôi có tôi tự chăm sóc là được.”
Việc hắn trở nên bất lịch sự như vậy không phải không có lý do. Tuy nói hiện giờ đi đến đâu Quý Thừa cũng được người trong giới tâng bốc là “người đại diện vương bài”, vừa có nhân mạch vừa có thủ đoạn, nhưng ai nấy đều biết người này chẳng qua chỉ là gặp may mà thôi. Nếu năm đó không bị Tống Vấn sớm chút chọn đi làm người đại diện cho Phó Yến Dung, khéo bây giờ Quý Thừa cũng chẳng tích lũy được bao nhiêu tài nguyên hay quan hệ.
Nói trắng ra, nhiều người vẫn cho rằng bản thân Qúy Thừa chẳng có gì gọi là năng lực thật sự.
Quý Thừa cũng không phủ nhận những lời bàn tán đó, thậm chí còn hào phóng thừa nhận luôn.
Chính vì vậy, trong mắt một người vẫn xem mình là một trong số những “đối tượng ái muội” của “Đường Đường”, đương nhiên Phạm Phong sẽ không thèm nể mặt Quý Thừa. Dĩ nhiên, lý do lớn nhất có lẽ là vì hắn l**m Tô Đường mãi mà chẳng l**m ra được danh phận gì, lại không muốn thừa nhận rằng thẩm mỹ của mình có vấn đề.
Dù vậy, Quý Thừa vẫn không vì lời lẽ thô lỗ của Phạm Phong mà nổi giận, chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt Tô Đường thật kỹ, như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt đăm chiêu kéo dài rất lâu.
Chẳng hiểu sao, chính y cũng dần không nhớ nổi vì sao ban đầu lại tiếp cận Tô Đường.
Là vì thích à?
Nhưng đến giờ nhìn lại, dường như không phải kiểu cảm giác đó.
Quý Thừa vốn luôn thẳng thắn thừa nhận bản thân yêu tiền, yêu địa vị, mà nếu vậy thì cũng chẳng khai thác được lợi ích gì rõ ràng từ Tô Đường. Còn xét về giá trị nhan sắc hay chỉ số thông minh, nếu đầu óc y thật sự có chút mơ hồ mà đâm đầu đi yêu cậu ta thì chẳng thà yêu Phó Yến Dung còn hơn.
Không, vẫn là thôi đi.
Quý Thừa cảm thấy chính mình chẳng thể có hảo cảm với một người có tính cách ác liệt như Phó Yến Dung được. Kiểu người này không giống như lúc đối diện với fan có thể giả vờ ôn hòa, mức độ gay gắt đó chắc chỉ có Tống Lâm Du mới chịu đựng được.
Huống chi, nếu Tống Lâm Du thực sự đang lén lút qua lại với Phó Yến Dung, vậy mấy chuyện trước đó hắn bỏ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng để đưa Tô Đường về dưới trướng chẳng phải quá dư thừa sao?
Ngay lúc Quý Thừa đang nghiêm túc tự vấn mấy vấn đề này, điện thoại của anh ta chợt vang lên. Ánh mắt y dừng lại trên màn hình hiển thị cuộc gọi.
NOVA — Trình Diễm
Trình Diễm là thành viên có độ nổi tiếng đứng thứ hai trong nhóm nhạc NOVA của Tô Đường, đồng thời cũng là người duy nhất trong nhóm được công nhận là rapper có thực lực thật sự. Khi mới debut, thậm chí cậu ta từng được fan gọi là idol thiên tài ngàn năm có một.
Dĩ nhiên, ngoại trừ Tô Đường là người duy nhất bị Đông Ngọc đích thân đào đi, những thành viên còn lại trong NOVA đều là nghệ sĩ trực thuộc dưới quyền quản lý của Quý Thừa.
Phạm Phong cũng thấy được tên hiển thị trên điện thoại, chẳng đợi Quý Thừa đưa tay nghe máy đã chủ động bấm nút nhận cuộc gọi, giọng đầy nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Diễm à, tôi là Phạm Phong, trợ lý của Tô Đường đây.”
Trình Diễm khựng lại một thoáng, chớp mắt mấy cái rồi mới đáp lời, giọng hơi ngập ngừng truyền qua từ đầu bên kia điện thoại. “À… Là anh à. Quý Thừa đâu? Nghe nói Tiểu Tô xảy ra chuyện, cậu ấy ổn không? Nếu tiện thì lát nữa tôi qua thăm.”
Phạm Phong gật đầu liên tục, vừa định mở miệng nói: “Tiện, tiện lắm, trong nhóm chỉ có cậu là thân với Đường Đường, dạo này cậu ấy mà bị bệnh thì có khi nhờ cậu mà khỏe lại cũng nên” Nhưng lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị Quý Thừa lấy lại, còn siết chặt trong lòng bàn tay.
Ai kia lập tức chuyển từ loa ngoài sang chế độ nghe riêng, thế nên khi Trình Diễm vừa dứt lời, âm cuối khàn khàn vẫn còn vương lại nơi tai.
Quý Thừa ngừng lại chốc lát rồi mới mở miệng: “Không cần đến.”
“……” Trình Diễm không đáp, mãi một lúc sau mới hỏi lại: “Vậy sao? Xem ra Quý tiên sinh đã ở đó rồi.”
Lời vừa dứt, cuộc gọi cũng bị ngắt.
Quý Thừa khẽ nhíu mày.
Trình Diễm xưa nay luôn thẳng thừng, không giống các tân binh khác biết giữ lễ với người đại diện. Cậu ta cứ một câu “Quý tiên sinh” rồi thôi, chẳng những không lấy lòng mà còn cố tình tạo khoảng cách.
Nhưng hiếm khi Quý Thừa không tức giận.
Y nhét điện thoại lại vào túi áo, những lời còn định nói tiếp với Trình Diễm cũng theo đó mà nuốt vào lòng.
Ngay sau đó, Quý Thừa thấy mình ở lại chỗ Tô Đường cũng đã đủ lâu, hôm nay đến đây ngoài việc thăm hỏi hai người bị thương trong vụ tai nạn thì còn có chuyện khác cần nói riêng với Phó Yến Dung.
Thế nên y nhanh chóng xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Có điều, Quý Thừa không hề hay biết, toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi đều đã lọt trọn vào tai Tô Đường, người lẽ ra vẫn còn đang hôn mê.
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 34
10.0/10 từ 10 lượt.
