Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 32


Tống Lâm Du cũng không nhớ sau khi Phó Yến Dung nói ra những lời đó thì lúc sau mình cụ thể đã làm gì… Trong trí nhớ của hắn chỉ còn sót lại một việc duy nhất là bản thân đã ngoan ngoãn làm theo lời đối phương.


Ngay sau đó, tay bị Phó Yến Dung nắm lấy.


Lòng bàn tay người đàn ông lạnh buốt, vừa chạm vào đã khiến Tống Lâm Du sững người.


Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Phó Yến Dung lại đưa cánh tay bị thương bên trái ra. Miếng băng trắng đàn hồi quấn chặt từ phần dưới cánh tay lên tới cổ tay rồi vòng qua mu bàn tay và lòng bàn tay nửa vòng, cuối cùng thu lại, trên làn da tái nhợt ép ra một lớp đỏ nhàn nhạt trông đúng là đang bị bệnh.


Hô hấp của Tống Lâm Du trở nên rối loạn. Cảm giác nhức nhối trong lồng ngực khiến hắn khó chịu đến mức chỉ muốn né tránh. Tự ai kia cảm thấy nếu mình nhìn thêm chút nữa thì rất có thể sẽ mất kiểm soát trước mặt Phó Yến Dung, đành phải dời mắt đi.


Nhưng cổ tay bị nắm lấy lại nổi rõ một đường gân xanh mảnh, là vì Tống Lâm Du không dám để tay mình tạo thêm chút sức nặng nào lên tay người đàn ông, chỉ sợ sẽ làm anh đau.

   
Nhận ra lòng bàn tay mình đang nắm một thứ còn nhẹ hơn cả lông vũ, Phó Yến Dung bật cười bất đắc dĩ, đành siết tay, chậm rãi bao trọn lấy tay Tống Lâm Du.


Khiến ai kia có muốn rút tay ra cũng không còn cách nào nữa.


Sau đó, anh nhẹ nhàng v**t v* phần mu bàn tay non nớt còn lộ những đường gân xanh dưới lớp da mỏng của Tống Lâm Du rồi dần dần siết nhẹ lại, kéo hắn về phía mình.


Tống Lâm Du bị lực kéo đột ngột ấy làm giật mình, không dám phản kháng, chỉ có thể thuận theo, cẩn thận nhấc đầu gối nửa quỳ bên giường bệnh.


Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn. Trên người Tống Lâm Du vẫn ướt đẫm, hơi sương lạnh lẽo của đêm tối cũng theo đó mà bao phủ lấy Phó Yến Dung, khiến anh mỉm cười khẽ rũ mắt xuống.


Lông mi của Phó Yến Dung dài và dày, màu sắc cùng đôi mắt đều là màu đen rất đậm khiến từng đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng tương phản. Dù là khi lên hình cũng luôn sắc sảo rạng rỡ đến chói mắt. Những sợi mi dài kia bị ẩm ướt bám lấy, dính lưa thưa thành cụm, khiến Tống Lâm Du vô thức nín thở.


Sau đó, hắn cảm nhận được năm ngón tay Phó Yến Dung buông ra, đổi thành tư thế lòng bàn tay áp sát vào lòng bàn tay mình. Ngay sau đó, không hề chần chừ, không cho phép kháng cự, người đàn ông trực tiếp đan từng ngón tay vào giữa những ngón tay của Tống Lâm Du.


— Đó là động tác mà trước đây, mỗi khi tình cảm giữa hai người dâng cao, Phó Yến Dung luôn thích làm nhất.

   
Anh kiên nhẫn đến mức gần như không biết mệt, môi vẫn giữ ý cười dịu dàng, chậm rãi bẻ mở những ngón tay đã vô thức co lại vì đau đớn hoặc vui thích của Tống Lâm Du. Động tác ấy khiến hắn không thể diễn tả nổi cảm giác trong lòng, vừa k*ch th*ch, vừa như bị trấn an bằng sự dịu dàng đến kỳ lạ sau bao dữ dội.



“Chờ… một chút…” – Giọng Tống Lâm Du khản đặc đến suýt không thành lời, khựng lại trong giây lát mới có thể nói tiếp: “Anh ơi… tay anh——”


“Không đau đâu.” Phó Yến Dung khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng: “Xem này, hoàn toàn không sao cả, đúng không?”


Trái tim Tống Lâm Du đột nhiên lệch nhịp, ngay sau đó là một cơn tê dại và căng tức lan khắp lồng ngực, như thể tim bị ngâm trong nước chanh đặc đến mức chạm vào liền nhói, hoặc giống như có móng tay nhẹ nhàng bấm lên phần mềm yếu nhất của trái tim.


Cơn tê nhức không sắc bén, nhưng lại khiến hốc mắt hắn vô cớ nóng lên.


Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, rồi từng chuỗi từng chuỗi lăn dài, không ngừng tuôn rơi như mưa dầm rơi bên hiên nhà, tí tách tí tách rơi xuống đôi tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, không cách nào ngăn lại.


Tống Lâm Du luôn khóc rất lặng lẽ trước mặt Phó Yến Dung. Hắn dừng lại một chút, cố nén tiếng nấc lẫn run rẩy trong ngữ điệu, rồi ngoan ngoãn gật đầu, thì thầm: “Ừm… đúng vậy.”


Ngay sau đó, Tống Lâm Du cúi đầu đầy thành kính, như đang sám hối cho việc mình sắp làm. Rồi vẫn giữ tư thế nắm tay ấy với Phó Yến Dung, hắn cúi người, chậm rãi tựa vào lòng anh.

   
Phó Yến Dung cũng không ngăn lại.


Tư thế khom người của Tống Lâm Du có vẻ không quá thoải mái. Khi một chân ai kia còn chống bên mép giường, Phó Yến Dung dùng cánh tay còn lại ôm lấy eo đối phương, không những không tức giận mà còn thì thầm bên tai như khích lệ: “Muốn… lại gần thêm chút nữa không?”


Tống Lâm Du thành thật gật đầu, leo hẳn lên giường rồi chui vào lòng Phó Yến Dung. Khi trán chạm vào hõm cổ anh, hắn dừng lại trong giây lát rồi dần dần dán sát toàn bộ cơ thể lên người đối phương.


Phó Yến Dung ôm chặt Tống Lâm Du bằng cánh tay đang vòng nơi eo, siết dần lại, dành cho hắn một cái ôm trọn vẹn lâu lắm rồi chưa từng có. Một cái ôm vô cùng vững chắc, cũng vô cùng yên ổn.


Tấm trải giường khẽ rung, ai kia càng rúc sâu hơn vào vùng ấm áp kia. Tay Tống Lâm Du áp sát vào cánh tay Phó Yến Dung vẫn còn đang run, nhưng hắn lại không kìm được mà siết chặt thêm như muốn truyền toàn bộ hơi ấm trên người mình sang cho Phó Yến Dung qua từng tấc da thịt, để sưởi ấm cho anh, mãi mãi không rời xa.


Gió đêm lùa qua khe cửa sổ hé mở, khẽ lay động màn sa trắng, thổi qua lá cây xào xạc. Tiếng gió hòa cùng tiếng lá, ngược lại khiến khoảng không nhỏ bé này càng trở nên yên bình hơn bao giờ hết.


Tiếng thở của Phó Yến Dung dừng ngay bên tai Tống Lâm Du, vững vàng mà dài lâu.


Vì muốn ôm hắn, nửa gương mặt anh vùi hẳn vào chiếc gối mềm, còn Tống Lâm Du thì dựa vào vai anh, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy nơi đuôi mắt Phó Yến Dung vì mỉm cười mà đọng lại một vệt lệ chí khẽ nhướng lên.

   
Thật sự… quá dụ hoặc rồi. Muốn lại gần anh ấy thêm một chút nữa ghê…



Tống Lâm Du ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Anh ơi, mình hôn nhau được không?”


Phó Yến Dung nghĩ ngợi một lát, kéo dài giọng đầy lười biếng: “Chỉ được chọn một trong hai thôi nhé.”


Ý là: hoặc ôm, hoặc hôn – chỉ được chọn một.


Tống Lâm Du mở to mắt, có vẻ hơi ấm ức kiểu “sao lại như vậy được”, nhưng vì luôn nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc “Anh Phó nói gì cũng đúng” nên chẳng mấy chốc lại cúi đầu, rất nghiêm túc suy nghĩ rồi trịnh trọng đưa ra đáp án: “Vậy… ôm thêm một lát nữa đi.”


“Được thôi.” Phó Yến Dung hào phóng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại vừa giảo hoạt vừa tiếc nuối nói: “Thật ra cậu có thể vừa ở trong lòng tôi suy nghĩ thêm chút nữa, vừa chọn đáp án thứ hai.”


Như vậy thì sẽ được cả hai.


Nhưng với quý ngài tổng giám đốc Tống Lâm Du, người ngoài đời sở hữu 108 chiêu tâm kế vô cùng giảo hoạt, khi đứng trước mặt Phó Yến Dung vẫn chỉ là một tên ngốc chẳng biết dùng mánh khóe. Hắn nghe xong câu ấy, chỉ “À…” một tiếng cực nhỏ, lộ ra vẻ vừa ngộ ra chân lý vừa hơi tiếc nuối.


“Thôi vậy.” Người đàn ông nhìn ai kia một cái, hiếm khi quyết định mở một lối đi phía sau cho hắn.


Dù sao hôm nay Tống Lâm Du cũng bị dọa sợ thật – điều này Phó Yến Dung biết rất rõ.

   
Nếu trên thế giới có ai có thể nhẹ nhàng mà khiến Tống Lâm Du rơi vào trạng thái bị tr‌a t‌ấn, thì người duy nhất chính là Phó Yến Dung. Bởi vì anh quá hiểu hắn sẽ đau vì điều gì và tuyệt vọng vì thứ gì.


Trong vô số những hình phạt mà Phó Yến Dung có thể dành cho hắn, điều tàn nhẫn nhất chính là để hắn tận mắt chứng kiến anh gặp chuyện.


Chỉ cần liếc mắt nhìn Tống Lâm Du một cái, anh đã biết tối nay kiểu gì người này cũng lại không nghe lời, len lén rời khỏi công ty rồi chạy đến phim trường, có khi còn vui vẻ tự tay mang theo bữa điểm tâm ngọt mà anh thích nhất. Nhưng thứ hắn thấy lại là một vụ tai nạn xe đáng sợ vô cùng.


… Nếu sớm biết Tống Lâm Du sẽ chứng kiến cảnh đó…


Thôi vậy.


Nghĩ đến đây, Phó Yến Dung cúi xuống hôn lên trán Tống Lâm Du, nhẹ giọng nói: “Cho cậu thêm lựa chọn thứ ba.”


Tống Lâm Du chẳng nói nên lời, sống mũi cũng cay xè.



Vì thế, giữa nỗi sợ hãi xen lẫn gấp gáp, Tống Lâm Du vội vã ngẩng đầu muốn đuổi theo nụ hôn vừa rồi. Nhưng khi gương mặt sắp chạm đến má Phó Yến Dung, ai kia lại chững lại, dè dặt chờ anh đồng ý.

   
Phó Yến Dung không nói gì, hơi híp mắt lại, xoay đầu sang hôn lên bờ môi lạnh lẽo vẫn còn ướt át của Tống Lâm Du.


Lần này Tống Lâm Du ôm lấy anh rất mạnh, không giống những lần gặp lại trước đó còn dè dặt lấy lòng mà như thể bị dọa sợ thật sự, mang theo nỗi hoảng loạn và khao khát chiếm hữu.


Dưới ánh sáng trắng lạnh mờ mờ, Phó Yến Dung nhìn thấy trong đôi mắt nhạt màu ấy ánh lên những vệt nước mắt vụn vỡ, cũng nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt, lắp bắp không rõ ràng vang lên bên tai: “… Đừng… để em phải nhìn thấy cảnh đó lần thứ ba nữa…”


Phó Yến Dung không nghe rõ hết lời, chỉ loáng thoáng nghe được vài con số, nhưng cũng không hỏi lại. Anh im lặng cảm nhận được nỗi sợ hãi trong hắn lúc này chẳng khác gì khi xưa.


Ngày đó, Tống Lâm Du cũng đứng lặng ngoài cửa phòng bệnh, lo lắng nhưng không dám lại gần như một con thú nhỏ sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, chần chừ và do dự.


Là vì cái ôm khi ấy giữ hắn lại, hay còn điều gì khác? Phó Yến Dung cũng chẳng rõ. Nhưng ít ra lần này Tống Lâm Du đã cho anh một đáp án, và anh tạm hài lòng với câu trả lời đó.


Vì thế, anh không cho hắn cơ hội được kiêu ngạo lâu. Rất nhanh sau đó đã đảo khách thành chủ, nắm lấy cằm hắn, ép đến mức nước mắt sinh lý cũng bị bức ra.


Khi môi rời nhau, Tống Lâm Du ngơ ngác chớp mắt, hơi thở còn chưa  kịp ổn định.

   
Phó Yến Dung đưa tay vuốt nhẹ lên gò má hắn, chậm rãi hỏi: “Bây giờ còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”


Tống Lâm Du cụp mắt, giấu đi những ý nghĩ hỗn loạn lúc đứng trước cửa phòng mổ cùng vô số lần tái hiện hình ảnh trong đầu, quả quyết lắc đầu. Nhưng ngay sau đó lại do dự mà gật đầu, chậm rãi hỏi:


“Lần sau… anh có thể đừng tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm nữa không?”


Bằng không, em sẽ luôn luôn sợ hãi.


Phó Yến Dung hỏi lại: “Tôi chưa từng làm chuyện bản thân không nắm chắc. Nhưng Tống Lâm Du, cậu có làm được như vậy không?”


“Chúng ta không giống nhau.” Tống Lâm Du lập tức ngắt lời, rất bướng bỉnh mà lặp lại: “Anh không được phép bị thương.”


Phó Yến Dung hơi nheo mắt, bình thản nhìn hắn một lúc, sau đó thu tay về, cúi đầu cầm điện thoại lên, chậm rãi gật đầu: “Rất tốt.”



Hai từ “rất tốt” được thốt ra một cách điềm nhiên, không mang theo biến động cảm xúc gì, thậm chí còn có vẻ như đang cười nhẹ. Nhưng lại khiến sống lưng Tống Lâm Du lạnh toát một cách khó hiểu.


Hắn đột nhiên nhận ra mình vừa nói sai điều gì đó. Thế nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại không kịp tìm cách xoay chuyển, chỉ có thể luống cuống chữa cháy: “Ý em là… để em nói lại lần nữa được không? Anh ơi, anh đừng giận…”


“Không sao.” Phó Yến Dung ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái rồi mở camera trong điện thoại, chuyển sang chế độ camera trước, để gương mặt Tống Lâm Du hiện rõ trong khung hình.

   
Sau đó, anh nói: “Không phải hồi trước tôi từng hỏi cậu thích quay video lắm sao?


“Em… thích?” Tống Lâm Du lúng túng, giọng nói mang theo vẻ lấy lòng lẫn bối rối, cẩn thận hỏi: “Hay là… không thích?”


“Cứ thích trước đã đi.”


Phó Yến Dung tự quyết định thay hắn, sau đó nụ cười dịu dàng ban nãy bỗng chốc tan biến, thần sắc trở nên lạnh lùng. Anh điềm nhiên ấn nút quay video, tiếng “đinh” vang lên trong không khí yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai.


Tống Lâm Du ngơ ngác đứng trong khung hình, nghe thấy Phó Yến Dung lạnh lùng nói: “c** đ* ra.”


Phó Yến Dung giơ điện thoại lên, giọng điệu vô cùng thản nhiên mà ra lệnh: “Tổng giám đốc Tống, đừng để tôi phải đợi quá lâu.”


Sau đó, anh tiếp tục: “Lần đầu tiên tôi cầm máy quay đấy, không biết có website nào may mắn được đăng video này lên không.”


“Nghĩ xem lúc video được tải lên, họ sẽ đặt tiêu đề gì nhỉ…? Khi giao diện bật lên, liệu có ai nhận ra gương mặt này của cậu không?”


“Sẽ thôi, dù sao tổng giám đốc Tống cũng nổi tiếng mà.”


Phó Yến Dung cúi người, giọng điệu bình thản mà ác nghiệt, tàn nhẫn đến cực điểm. Anh thu lại vẻ dịu dàng quá nhanh, khiến Tống Lâm Du ngẩn người, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy nghèn nghẹn. Đầu ngón tay trắng bệch, xoắn chặt vào nhau.

   
Nhưng Phó Yến Dung đang bị thương ở tay, nên dù trong lòng hắn có thấy khó chịu cũng không muốn để anh chờ lâu. Vì thế, Tống Lâm Du giơ tay, theo phản xạ mà bắt đầu c** đ*.


Trước là áo khoác, theo sau là cúc áo sơ mi bên trong.


Màn hình đen như mực trung thành ghi lại hết thảy. Dù Tống Lâm Du một lòng một dạ tin tưởng Phó Yến Dung, nhưng ánh mắt vô cảm, lời nói trắng trợn lại khiến hắn run sợ.


Khi từng mảng da thịt tái nhợt bại lộ giữa không khí lạnh lẽo, Tống Lâm Du mới thật sự cảm nhận được sự nhục nhã khó diễn tả thành lời. Hắn nhìn vào mắt Phó Yến Dung, như thể cầu xin tha thứ… Nhưng hiển nhiên Phó Yến Dung chẳng hề có ý dừng hình phạt lần này lại.


Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 32
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...