Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 24


Trong phòng họp, tiếng người dần trở nên ồn ào. Tiếng ghế cọ xát sàn nhà, tiếng thì thầm đọc lời thoại, cùng những nhóm hai ba người trò chuyện đan xen nhau tạo thành một lớp tạp âm nhỏ nhưng không hỗn loạn.


Đạo diễn cùng Nhậm Hạo Nhiên vừa trò chuyện vừa bước vào phòng, giọng nói nghiêm túc mà vang dội: “Tiểu Phó có diễn xuất tốt, chịu khổ được, cũng biết tôn trọng người khác, đoàn phim chúng ta nhất định phải có trách nhiệm với anh ấy. Về phần đầu tư, tôi nghĩ vẫn nên gọi anh ấy lên để bàn bạc rõ ràng—”


Ông vừa nói vừa tiện thể ngoảnh đầu lại, lời còn chưa dứt thì cánh tay đã bị Nhậm Hạo Nhiên túm chặt, mạnh mẽ kéo lại không cho đi tiếp.


“Đúng thế đạo diễn Chu, thật ra bọn tôi cũng có ý đó…” Nhậm Hạo Nhiên cười thân thiện, nhưng khóe mắt vẫn căng chặt, chăm chăm dán vào bóng người đang đứng bên kia bó hoa rực đỏ, chỉ sợ đạo diễn lỡ tay gây ra chuyện gì.


Anh ta sợ mình làm gián đoạn “việc tốt” của sếp, để rồi ngày mai khi tới công ty, chỉ vì bước nhầm chân trái trước mà bị sa thải ngay lập tức.


Nghe thấy tiếng Nhậm Hạo Nhiên, Tống Lâm Du khẽ mím môi, trong lòng dâng lên chút hối hận.


Hắn chợt nhận ra mình có vẻ hơi quá đắc ý vênh váo rồi, như vậy thật sự rất dễ khiến người khác khó chịu. Mà hắn không hề muốn bị Phó Yến Dung chán ghét.

   
Tống Lâm Du định chủ động lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách để Phó Yến Dung có thể đứng dậy đến tìm đạo diễn. Nhưng dường như đối phương đã sớm đoán được ý đồ ấy, anh không buồn ngẩng mắt lên, chỉ hơi siết bàn tay đang nắm lấy tay hắn, dễ dàng kéo hắn lại gần thêm một khoảng.


Tống Lâm Du theo phản xạ mất thăng bằng, hơi ngã người về phía trước. Giây kế tiếp, một bàn tay đã vững vàng đỡ lấy eo hắn.


Ngay sau đó, Phó Yến Dung hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt lên má hắn một nụ hôn thoáng qua, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.


Nụ hôn nhanh đến nỗi như một ảo giác, chỉ để lại chút cảm giác thoáng lướt qua. Nhưng mùi gỗ ẩm đậm sau cơn mưa như bao phủ lấy Tống Lâm Du khiến hắn bất giác cảm thấy mình đang lạc vào một ký ức xa xăm vô thực, như thể rơi khỏi hiện thực, bay vào chốn xưa cũ nào đó trong tâm trí.


Động tĩnh lần này không nhỏ khiến vài người xung quanh cũng liếc sang. Phó Yến Dung lại chẳng mảy may bối rối, thản nhiên nở một nụ cười, tay dùng chút lực đỡ Tống Lâm Du đứng vững lại, giọng điệu thờ ơ mà tùy ý:


“Kìa tổng giám đốc Tống, cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”


Lông mi Tống Lâm Du khẽ run, vành tai hơi ửng hồng. Nửa giây sau, hắn nhẹ giọng nói: “Cảm… cảm ơn thầy Phó.”



Phó Yến Dung hơi nghiêng đầu, trong mắt vẫn là vẻ hờ hững, hàng mi dài thẳng khẽ chớp một cái, đôi mắt đen nhánh như có thể hút người khác vào. Anh cất giọng chậm rãi, âm sắc dịu nhẹ như lời độc thoại trong một bộ phim nghệ thuật, lại mang theo vài phần ác ý thú vị: “Không cần cảm ơn… vì hiện tại tâm trạng tôi đang rất tốt.”

   
Không cần cảm ơn vì điều gì à? — cả hai đều hiểu rõ.


Nói xong, Phó Yến Dung lười biếng vươn tay duỗi người. Cổ tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, từng động tác đều mang theo vẻ tùy ý và hờ hững, thong thả đứng dậy đi về phía đạo diễn Chu.


Tống Lâm Du đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng lưng người đàn ông. Mi mắt hắn rất mỏng, chỉ cần bị k*ch th*ch một chút là lập tức ửng hồng. Nhìn một lúc, hắn chỉ đành cúi đầu, để mặc cho tóc rủ xuống che đi đôi mắt đang đỏ bừng.


Không biết đã qua bao lâu, hắn mới không kiềm được siết chặt bó hoa trong tay. Bó hồng nằm trong ngực, như thể cũng nghe thấy tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh, không cách nào khống chế được của chủ nhân nó.


***


Phó Yến Dung bận rộn cả buổi chiều. Sau khi xử lý xong phần đọc lại kịch bản, anh lại cùng đạo diễn bàn bạc thêm về tạo hình và lời thoại, bận đến mức chưa kịp ăn tối đã tự nhét mình vào phòng tập gym. Lần này phải vào vai một nhân vật có tỷ lệ mỡ rất thấp, nên ảnh đế Phó gần như không thể ăn linh tinh, lại còn phải giữ cường độ vận động cao. Anh điều chỉnh máy chạy bộ lên hai cấp, thuận tay lôi cái hệ thống tự cứu vẫn ngủ đông trong đầu ra.


Hệ thống nhìn lịch trình dày đặc của chủ nhân suốt cả ngày, bất chợt cảm thấy cốt truyện của tiểu thuyết gốc đúng là có hơi vô nhân đạo.


Theo thiết lập ban đầu, tối nay Phó Yến Dung phải kèm Tô Đường học bù kiểu “cầm tay chỉ việc”, hai người nam nam độc thân ở cùng một phòng, cảnh đầu tiên đã là phân đoạn tình cảm mãnh liệt… Nghe thôi đã thấy chua xót thay thân phận bèo nước bị ép “làm công” bất đắc dĩ.

   
Phó Yến Dung đọc lại kịch bản một lượt, suy nghĩ chốc lát rồi tổng kết vài điểm trọng yếu của phân đoạn tối nay.


Trước hết là cảnh Tô Đường đến vào ban đêm. Để tạo ra bầu không khí mập mờ như ẩn như hiện, phần miêu tả khá ngắn gọn. Chỉ nói Tô Đường mặc một chiếc áo thun mỏng manh, tóc còn ướt chưa khô, đứng trước cửa; còn Phó Yến Dung thì chỉ khoác độc một chiếc áo choàng tắm ra mở cửa. Tiếp đến là phân đoạn đối diễn. Rõ ràng tiểu thuyết gốc chỉ là sảng văn với motif “vạn nhân mê thụ 9”, hoàn toàn không quan tâm đến công việc hay sự nghiệp của Phó Yến Dung nên dĩ nhiên cũng chẳng có mô tả thật sự nào về việc anh đang diễn gì. 


Tác giả chỉ viết vài câu lời thoại phát ra từ trong phòng, sau đó là một loạt âm thanh mập mờ đầy k*ch th*ch, khiến hai người “đối diễn” suýt chút nữa không kiềm chế nổi. Cuối cùng kết thúc bằng cảnh Tô Đường hoảng hốt bỏ chạy trối chết.


Nắm rõ mấy điểm đó, thật ra cũng không khó xử lý.


Phó Yến Dung vừa suy nghĩ vừa trò chuyện vài câu với hệ thống tự cứu, hai tiếng sau mới từ thang máy bước ra, tay vẫn còn cầm khăn lau mồ hôi.


Từ xa, anh đã thấy trước cửa phòng mình có người đang đứng chờ.



Thảm lát sàn khách sạn hút âm rất tốt, gần như phát ra tiếng bước chân. Phó Yến Dung không lên tiếng, lặng lẽ rảo bước chậm về phía cửa.

   
Mọi lực chú ý của Tống Lâm Du đều đang dán vào màn hình điện thoại nên không nhận ra xung quanh. Phó Yến Dung nghe thấy đối phương bật cười giễu cợt mấy tiếng, sau đó lạnh giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi không dư kiên nhẫn cầm tay chỉ việc, nếu không học nổi cho ra hồn thì biến đi…”


Phó Yến Dung khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn hắn, chờ đến khi ai kia nói được nửa câu mới chậm rãi mở miệng: “Trông cậu có vẻ bận rộn phết nhỉ?”


“…Anh? Không, em… không có đâu.”


Nghe thấy giọng anh, Tống Lâm Du lập tức giật mình, vội quay đầu lại, tay run run nhấn tắt máy. Vì quá căng thẳng, ngón tay lỡ giữ quá lâu khiến điện thoại nhảy thẳng sang giao diện tắt nguồn. Hắn cuống quýt giấu điện thoại ra sau lưng, vì không biết Phó Yến Dung đã nghe được bao nhiêu nên chỉ dám khẽ hít vào một hơi rồi cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, ngoan ngoãn nói: “Em không vội… Bình thường cũng… cũng không phải kiểu…”


Cũng không phải kiểu quá hung dữ…


Phó Yến Dung thích người biết nghe lời, thích ai dịu dàng ngoan ngoãn, -những điều này Tống Lâm Du đã sớm biết rõ. Nhưng hắn cũng hiểu bản thân hoàn toàn trái ngược với chúng, không chỉ không ngoan ngoãn mà còn cực kỳ xấu bụng, có thù tất báo.


Vì thế, hắn không muốn để lộ khía cạnh này trước mặt người đàn ông. Tống Lâm Du nghĩ thầm trong bụng, chỉ cần anh Phó của hắn thích thì hắn thừa sức diễn vai trợ lý ngoan ngoãn cả đời cũng được, dù sao nghe lời anh cũng chẳng phải chuyện gì quá khó.

   
Dĩ nhiên, ai kia không biết rằng nhiều năm trước bản thân đã vô tình bộc lộ hết rồi.


Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Phó Yến Dung, nhưng chỉ thấy anh tiện tay mở cửa phòng rồi hờ hững “ừ” một tiếng.


“Không phải đã bảo cậu sang phòng tạp sao?” Phó Yến Dung bật đèn, vừa cởi áo vừa bước về phía phòng suite, nhanh chóng kéo cửa phòng tắm.


Tống Lâm Du khựng lại một nhịp rồi khẽ cúi đầu lí nhí nói: “Em sợ anh…”


Sợ anh đổi ý, sợ anh nhìn thấy em rồi lại không vui.


Thanh âm mơ hồ hòa giữa tiếng vòi nước róc rách, Phó Yến Dung không nghe rõ, cũng chẳng hỏi lại, như thể anh vốn chẳng mấy bận tâm đến câu trả lời ấy.


Tống Lâm Du đứng luống cuống trong phòng một lát, rồi dựa theo bản năng và ký ức cơ thể lục tìm chỗ quần áo chưa kịp sắp xếp của Phó Yến Dung, lấy hết ra khỏi vali để phân loại.



Không chỉ không thấy nhàm chán, thực ra Tống Lâm Du còn có chút vui vẻ, bởi vì công việc này vốn hoàn toàn có thể giao cho trợ lý cá nhân phụ trách, nhưng Phó Yến Dung lại không để Tiểu Tôn làm.


Tuy rằng lúc Quý Thừa tuyển trợ lý cho Phó Yến Dung, Tống Lâm Du đã âm thầm dùng chút thủ đoạn, lặng lẽ loại bỏ tất cả ứng viên có khả năng nảy sinh ý đồ xấu với anh, chỉ giữ lại một Tôn Gia Dương tuyệt đối an toàn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn không từng cảm thấy ghen tị với cậu ta.

   
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Tống Lâm Du bất giác siết chặt một chiếc áo sơmi của Phó Yến Dung, tạo thành một nếp gấp rõ ràng. Hắn ngẩn người trong giây lát, đến mức gần như không nhận ra có tiếng nói đột nhiên vang lên sau lưng.


Giọng Phó Yến Dung không có chút dao động nào, thậm chí còn mang theo vẻ nghi hoặc: “Nếu không thích làm mấy việc này thì khỏi cần làm. Tống Lâm Du, bây giờ tôi không cần cậu phải làm những chuyện đó.”


Câu nói ấy khiến Tống Lâm Du có cảm giác như tim mình bị ai đó bóp nghẹt, đau nhói không thở nổi. Hắn hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Phó Yến Dung đang cúi đầu lười biếng thắt dây áo tắm.


Làn da người đàn ông trắng đến chói mắt, cặp chân lộ ra dưới lớp áo tắm thẳng tắp, vừa thon dài vừa có lực. Mái tóc dài buông xuống che đi biểu cảm trên gương mặt, khiến cả người toát lên vẻ lạnh nhạt, xa cách.


Ngừng một chút, Phó Yến Dung lại như thể rất chu đáo mà bổ sung thêm một câu: “Cậu có thể gọi lại cuộc điện thoại vừa rồi, người ta tìm không thấy cậu chắc sẽ lo lắm.”


Chẳng hiểu sao Tống Lâm Du bỗng thấy mắt mình cay xè, cố chớp mạnh một cái để ngăn lại rồi chậm rãi vuốt phẳng chiếc áo trong tay, đặt vào rương, đứng dậy nghiêm túc nhìn anh, nói:


“Em thích làm mấy việc này, chưa từng cảm thấy phiền hay mệt.”


Hắn thật sự rất thích chạm vào những món đồ của Phó Yến Dung, thích nhìn những vật dụng mang dấu vết của anh được mình sắp xếp ngay ngắn đâu vào đấy. Việc này mang lại cho hắn một loại cảm giác chiếm hữu khác thường, đồng thời là một sự yên tâm khó gọi tên.

   
Phó Yến Dung đứng đối diện hắn, thấy vành mắt Tống Lâm Du dần đỏ lên, như thể sắp khóc đến nơi, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng cố chấp, chỉ có thể thở dài, xoay người nói: “Tuỳ.”


Thực ra, những lời anh nói ban nãy không có ý gì khác, chỉ nghĩ rằng nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì Tống Lâm Du không cần phải giả vờ làm một trợ lý ngoan ngoãn nữa. Hơn nữa đối với anh, như thế cũng chỉ là thêm phiền phức.


Tống Lâm Du không nói gì, mãi một lúc sau mới dùng tay ôm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống, thở dồn dập trong lồng ngực. Sau đó, hắn cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục sắp xếp quần áo của Phó Yến Dung cho ngay ngắn, thậm chí còn dựa theo thói quen trước kia của anh, chọn ra vài bộ thường mặc để phối sẵn, bày riêng ra một bên.


Làm xong những việc đó, Tống Lâm Du bước ra khỏi phòng ngủ chính. Hắn nhìn thấy Phó Yến Dung đang dựa lưng trên ghế sofa ở phòng khách nghỉ ngơi.


Có lẽ vì quá mệt, kịch bản đang sửa đến một nửa thì gác sang một bên, người thì nhắm mắt dưỡng thần. Gọng kính ánh xanh trượt xuống sống mũi, để lộ gương mặt bình thản khi ngủ.



“Vậy em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon nhé, anh.”


Lời nói lúc nãy của Phó Yến Dung đột nhiên kéo Tống Lâm Du trở về thực tại. Hắn nhận ra rằng, cho dù giờ đây Phó Yến Dung có bao dung mình đến mấy thì vết rạn giữa hai người cũng không thể tự nhiên mà lành lại, quá khứ cũng không thể nào quay trở về như trước.

   
Trừ khi hắn dứt khoát xử lý dứt điểm những thứ đáng lý phải xử lý, như vậy mới có thể giành lại lợi thế để nối lại tình xưa.


Nghĩ đến đây, Tống Lâm Du quay người định rời đi, nhưng cổ tay đã bị ai đó vững vàng nắm lấy. Hắn khựng lại, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo ngồi thẳng lên đùi Phó Yến Dung.


“Anh…?”


“Không cho đi,” Phó Yến Dung lười biếng mở mắt, hơi nghiêng đầu, ý bảo hắn tháo cặp kính trên mặt mình xuống, giọng trầm thấp: “Giúp tôi một chút.”


Chẳng hiểu vì sao tay Tống Lâm Du có phần cứng đờ. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy gọng kính mát lạnh trên mặt Phó Yến Dung, cẩn thận tháo xuống rồi đặt sang một bên. Do dự một lúc, ai kia mới co chân lại, nhỏ giọng hỏi: “Ừm… cái kia… em… em đã xử lý qua trước rồi?”


Phó Yến Dung dừng lại, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn một cái.


Tống Lâm Du không chắc mình đã trả lời đúng hay sai, chỉ có thể rụt rè rút chân ra khỏi lớp vải, cố gắng không để động tác quá lộ liễu gây khó chịu đối phương.


Đầu gối vẫn còn in lại một vết bầm do va chạm ban chiều, tình cờ nằm ngay vị trí từng quỳ trước kia. Hai dấu vết trùng hợp chồng lên nhau, ám muội đến khó phân biệt.


Bàn tay thon dài khẽ vuốt qua làn da xanh nhợt, Phó Yến Dung dừng ánh mắt lại trong chốc lát, rồi tùy ý lướt ngón tay qua nơi ấy, sau đó mới chậm rãi thu tay lại.

   
Dấu ẩm ướt còn đọng rõ ràng. Tống Lâm Du quả thực không nói dối.


Phó Yến Dung khẽ nghiền ngón tay đã dính ướt, nhìn sắc mặt ai kia đỏ lên, ánh mắt long lanh, một lúc sau mới nhẹ nhàng bật cười rồi than khẽ một tiếng.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu Tống trong mắt chính mình: “Tội ác tày trời, phản diện mạnh s1tg, bụng toàn dao găm!”


Trong mắt anh Phó: “Lúc thì không nghe lời, lúc lại rất biết nghe lời… Nhưng dù thế nào vẫn khiến người ta không thể mặc kệ.”


Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 24
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...