Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 22
Phó Yến Dung nói rất chậm, giọng điệu kiên nhẫn đến lạ thường. Anh tin rằng Tống Lâm Du nhất định sẽ nghe rõ, bởi vì dù cả người lạnh toát, ngón tay hắn vẫn cẩn thận mà cố chấp chen vào giữa các kẽ tay của anh, giống như một sợi tơ hồng liều mạng bám lấy thân cây duy nhất để mà leo lên.
Thế nhưng, người đang bị anh ôm trong lòng vẫn không trả lời câu hỏi.
Cơ thể Tống Lâm Du gầy gò, chẳng nặng là mấy. Khi tựa lên người anh, những đường nét xương cốt góc cạnh trên cơ thể đều xuyên qua lớp vải mà truyền đến rất rõ ràng. Đối phương thở rất khẽ nhưng lại run rẩy dữ dội. Chỉ cần Phó Yến Dung hơi cúi mắt xuống là có thể thấy chiếc cằm tái nhợt lẫn gương mặt không còn chút huyết sắc nào. Đến cả đôi môi trắng bệch cũng bị cắn chặt đến mức hằn ra một dấu răng rõ rệt, như thể câu trả lời kia thực sự khó có thể thốt nên lời.
Phó Yến Dung nhìn hắn 3 giây, lát sau quay đầu đi, không nói gì mà lùi lại hai bước, giơ tay định rút tay mình ra.
Nhưng hành động ấy lại khiến Tống Lâm Du phản ứng dữ dội hơn. Hắn lập tức ngẩng đầu, siết chặt lấy tay anh không chịu buông, hoảng hốt khẩn thiết thương lượng: “Đợi một chút… làm ơn, đợi em một chút.”
Người nọ lập tức lao vào lòng Phó Yến Dung, ôm chặt lấy eo anh, liên tục cầu xin anh đừng buông tay.
Phó Yến Dung im lặng cúi đầu, dùng tay đè lên gương mặt ướt đẫm nước mắt kia, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi: “Vậy thì mở miệng nói chuyện đi, Tống Lâm Du, nói thật với tôi.”
Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào giọt nước mắt trên gò má, động tác khựng lại một nhịp nhỏ đến mức khó nhận ra. Đối mặt với một Tống Lâm Du như vậy, người đàn ông không thể lạnh lùng được nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi nước mắt, giọng dịu xuống, gần như ra lệnh: “Nhìn tôi.”
Tống Lâm Du không nói gì, cả người căng lên. Bản năng khiến hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Đôi đồng tử ngập nước cứ ngơ ngác dán vào mặt của Phó Yến Dung, thậm chí gần như quên cả chớp mắt, ép ra những tia máu đỏ mỏng tang.
Phó Yến Dung nói: “Cho nên, cậu không thực sự muốn lấy quà.”
Đây là một câu khẳng định không mang theo chút nghi vấn nào, nói ra rất chắc chắn. Tống Lâm Du lập tức lắc đầu, nắm lấy tay anh, một tiếng lại một tiếng lặp lại: “Muốn mà, em thật sự rất muốn.”
“Vậy thì phải trao đổi tương xứng.” Phó Yến Dung khẽ cười, hỏi: “Tổng giám đốc Tống thấy sao?”
Tống Lâm Du không đáp.
Cảm giác như có một cục bông chặn nơi cổ họng, dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể phát ra tiếng, càng không cách nào mở miệng. Hắn chỉ đành tham lam nhìn chằm chằm Phó Yến Dung trước mặt.
Một lúc sau, ai kia mới từ từ cụp mắt, nở một nụ cười gượng gạo.
Không rõ có phải câu ” Tổng giám đốc Tống” vừa rồi đã kéo cơ thể về lại thực tại hay không, nhưng trông dáng vẻ hiện giờ đã bình tĩnh hơn phần nào. Giằng co một hồi, cuối cùng Tống Lâm Du cứng nhắc buông tay, giọng thì thào như đang tự nhủ, thấp giọng phản bác: “Nhưng đây không phải là trao đổi ngang giá… anh bị lỗ rồi.”
Nói xong, hắn lại khẽ cong mắt, nhẹ nhàng mỉm cười với Phó Yến Dung: “Em chỉ cần có một ‘sinh nhật vui vẻ’ là đủ rồi, anh ơi… em chỉ muốn nghe một câu ấy.”
“Chưa kể, mấy ai lại đi yêu cầu người yêu cũ tặng quà sinh nhật cho mình đâu, đúng không? Dù nghe thế nào cũng thấy hơi quá đáng. Em không thể chỉ vì anh tốt với em mà cứ vậy được…”
Nói xong, Tống Lâm Du nghiêng mắt đi chỗ khác, như thể chẳng có gì xảy ra. Rất nhanh, người này đã thu lại dáng vẻ ban nãy, trở về bộ dạng điềm đạm, nhã nhặn trước mặt người ngoài như thể bản thân thật sự là một người yêu cũ rất biết điều, rất lý trí, hoàn toàn không phải người khi nãy còn níu chặt Phó Yến Dung sống chết không chịu buông.
Hắn bước về phía cửa vài bước, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói với vẻ đùa cợt: “Vậy em không quấy rầy anh nữa nhé. Anh nghỉ ngơi đi, em còn chút việc phải làm…”
“Việc được thanh mai trúc mã chúc mừng sinh nhật à?” Phó Yến Dung không nhịn được bật cười. Anh cúi người, tựa vào bàn hóa trang, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm Du, giọng đầy mỉa mai: “Chắc cậu ta không biết cậu chạy đến chỗ tôi đ*ng d*c đâu nhỉ?”
Tống Lâm Du khựng bước, chẳng hề thấy những lời này xúc phạm gì. Trái lại còn muốn mở miệng giải thích: Anh đừng giận, không liên quan đến Tô Đường đâu.
Nhưng chưa kịp nói ra, Phó Yến Dung đã cười khẽ một tiếng, giọng lười biếng: “Tô Đường nói hôm nay là sinh nhật cậu nên người ta phá cách một chút để cứu vớt bạn từ nhỏ. Ừ thì… ân tình lớn như vậy, chắc phải đền đáp tử tế lắm nhỉ.”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu đó, đồng tử Tống Lâm Du bỗng co rút mạnh. Dáng vẻ ngoan ngoãn trước mặt Phó Yến Dung lập tức tan biến như chưa từng tồn tại, thay vào đó là một tầng hàn khí lạnh buốt như hóa thành thực thể, thô bạo đến mức chẳng còn che giấu gì.
“Cứu vớt sao…?” Tống Lâm Du có cảm giác như vừa nghe phải một trò cười tệ hại đến mức không thở nổi. Hắn nhấm nháp từng chữ, giống như muốn nghiền nát hoàn toàn cụm từ đó.
Hơi thở phập phồng trong chớp mắt, hắn suýt nữa không kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Đúng lúc ấy, một tiếng “cạch” giòn tan từ chiếc bật lửa kim loại được bật ra dứt khoát phá vỡ sự tĩnh lặng.
Hắn theo bản năng quay đầu lại, thấy Phó Yến Dung đang hờ hững tựa vào bàn trang điểm, trong tay là chiếc bật lửa màu bạc cùng hộp thuốc lá thuận tay lấy từ túi hắn. Tiếp theo, anh châm một điếu, động tác thong thả, ung dung.
Tống Lâm Du rất ghét mùi thuốc. Phó Yến Dung nhớ rõ hồi cả hai còn bên nhau, người này chưa từng hút trước mặt mình. Không biết là bây giờ mới học hay trước kia vẫn luôn nhịn không hút khi ở trước mặt người tình.
Có lẽ là đáp án thứ hai.
Tống Lâm Du không phải đạo diễn, không thể ghi lại khoảnh khắc này bằng máy quay, chỉ có thể để mặc trái tim đập loạn, cố gắng khắc ghi tất cả vào trí nhớ.
Sau đó, hắn nghe Phó Yến Dung nhẹ giọng nói, bình thản đến mức vô tình: “Nhưng cậu đoán đúng rồi, tôi đúng là không chuẩn bị quà sinh nhật cho người yêu cũ sau khi chia tay.”
“Không sao, em đương nhiên sẽ không…”
Tống Lâm Du bật cười, vừa định nói mình không để ý thì Phó Yến Dung cũng nhếch môi cười, nhưng giọng điệu lại tàn nhẫn đến lạnh gáy: “Bởi vì đó là món quà tôi đã chuẩn bị cho cậu từ năm đó.”
“Là món quà tôi chuẩn bị từ sau buổi lễ trao giải năm ấy.” Phó Yến Dung khẽ ấn ngón tay, nhẹ nhàng gõ tàn thuốc rơi xuống, bình thản nói: “Cùng lúc với chiếc cúp.”
—— Bộ phim “Ba phần tư” đã giúp anh giành giải Nam chính xuất sắc nhất, và anh từng muốn chia sẻ vinh quang đó với Tống Lâm Du.
Khi ấy, anh nghĩ mình không giống Lê Cố cả đời không chờ được người kia quay lại, nhưng Phó Yến Dung thì khác.
Anh đã gặp được người khiến mình tình nguyện bước ra khỏi một phần tư còn sót lại của câu chuyện.
Chỉ là… trời không chiều lòng người.
“Bây giờ cậu vẫn không muốn sao?” Phó Yến Dung nhìn hắn rất nghiêm túc, thấp giọng nói: “Không cần trả lời nữa đâu. Món quà đó… tôi cũng muốn vứt rồi, Tống Lâm Du.”
Trong đầu Tống Lâm Du hoàn toàn trống rỗng.
Cảm giác trống rỗng này còn đau đớn hơn cả khi trước đó ý thức mơ hồ. Vẻ ngoài điềm tĩnh, biết điều mà hắn vừa gắng gượng giữ lấy đã sụp đổ hoàn toàn, thay vào đó là nỗi sợ hãi, dằn vặt và tuyệt vọng đang từng chút một nuốt chửng lấy tâm trí lẫn cơ thể.
Khói thuốc mơ hồ che lấp tầm nhìn, Phó Yến Dung thấy Tống Lâm Du không nói không rằng, vội vàng quay người đi vòng lại. Vì hành động quá gấp, hắn va mạnh vào mép rương đựng đồ trang điểm trong phòng, đúng ngay chỗ dưới đầu gối vốn đã đau từ trước.
Nhưng Tống Lâm Du không kêu lên lấy một tiếng. Hắn gần như lao đến chụp lấy tay Phó Yến Dung, giọng nói vừa rối loạn vừa khẩn thiết, gần như van nài: “Anh ơi… xin lỗi… em muốn, em muốn… Thật xin lỗi, em nói với anh, em nói hết được không? Đừng vứt nó… để lại cho em được không?”
Trước mặt Phó Yến Dung, hắn lúc nào cũng có thể hạ mình đến mức thấp nhất. Phó Yến Dung thừa hiểu phải làm thế nào để khiến Tống Lâm Du đau khổ, chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến tim gan Tống Lâm Du đứt từng khúc.
“Em chỉ là… em chỉ là không muốn khiến anh…”
Không muốn khiến anh cảm thấy em vừa đáng thương lại vừa đáng giận.
Không muốn để anh thấy em thảm hại đến vậy.
Không muốn anh biết thêm nhiều thứ, nhiều góc khuất xấu xí nơi em.
Tống Lâm Du chẳng khác nào một kẻ đã trắng tay tham gia buổi đấu giá, nhìn món đồ sứ tinh xảo được trưng bày mà chỉ đành cố gắng che giấu đôi tay trống rỗng rồi tự an ủi rằng sẽ có một ngày mình đủ khả năng chạm vào nó, mang nó về nhà.
Nhưng nếu để lộ lớp vỏ ngụy trang của bản thân thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Phó Yến Dung không nói gì, chỉ liếc chỗ vừa rồi hắn va phải, sau đó giơ tay kéo Tống Lâm Du lại gần hơn một chút, để đối phương tựa vào người mình. Người đàn ông khẽ lắc đầu, tiếc nuối mà nói bằng giọng dửng dưng: “Muộn rồi. Không còn cơ hội. Ít nhất lần này cậu đã không giữ được nó.”
Đầu ngón tay Tống Lâm Du đột nhiên siết chặt, cả người cúi gập xuống vì tuyệt vọng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Hắn ý thức được giữa mình và Phó Yến Dung từng có một mối liên hệ, nhưng chính hắn đã tự tay vứt bỏ nó, chẳng có gì khiến người ta hối hận hơn thế.
“……”
Nhìn bộ dạng của ai kia lúc này, Phó Yến Dung nghi ngờ hắn căn bản không nghe hiểu mình vừa nói gì, chỉ có thể kiên nhẫn đổi một câu hỏi khác: “Vậy câu trả lời của cậu đâu?”
Tống Lâm Du khựng lại một chút, rồi bất chấp tất cả, lắp bắp đọc ra mấy cái tên. Tuy Phó Yến Dung không hiểu rõ về các bệnh liên quan đến tâm lý thần kinh lắm nhưng trong số đó vẫn có vài loại quen tai.
Dựa vào tên thuốc, xem ra tình trạng của Tống Lâm Du đúng là không nhẹ theo nghĩa đen.
Anh nhìn chằm chằm quầng thâm xanh xám trên mắt Tống Lâm Du. Cả người mặt mày trắng bệch, chẳng cần đoán cũng biết hẳn là không hề làm theo chỉ dẫn của bác sĩ.
Phó Yến Dung im lặng một lúc mới nói: “Tống Lâm Du, tôi rất không mong muốn đến một ngày nào đó nhận được thông báo cậu bị đưa vào viện tâm thần.”
Nghe vậy, Tống Lâm Du khẽ đáp một tiếng, vẻ mặt nản lòng thoái chí gật gật đầu: “Nếu có ngày đó… em sẽ tự biến mất. Anh à, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
Phó Yến Dung đưa tay xoay mặt đối phương lại, nhìn gương mặt nhuốm vẻ vạn niệm câu hôi* ấy, khẽ cau mày.
(Chú thích: Vạn niệm câu hôi nghĩa là “mọi hy vọng đều tan biến, lòng hoàn toàn tê liệt”, có thể hiểu là cảm giác tuyệt vọng hoàn toàn, không còn gì để bấu víu.)
Sau một hồi im lặng, Tống Lâm Du mới dè dặt cất tiếng, hèn mọn hỏi: “Vậy… ít nhất có thể nói cho em biết… rốt cuộc thứ mà khi đó anh định cho em là gì không?”
“Không thể.”
Anh nhìn đôi mắt ngày càng u ám của Tống Lâm Du, một lúc sau mới chậm rãi nói tiếp: “Chỉ khi nào cậu đủ tư cách để giành lại nó, tôi sẽ nói cho cậu biết đó là thứ gì.”
Hô hấp của Tống Lâm Du đột nhiên ngưng đọng. Hắn có cảm giác bản thân bị Phó Yến Dung xách bổng lên, đặt xuống ghế. Ngay sau đó, hắn bàng hoàng nhận ra lồng ngực mình vừa được nhét vào một thứ gì đó.
Tống Lâm Du không dám tin cúi mắt nhìn, phát hiện người đàn ông đã tiện tay ném thẳng bó hoa do đoàn phim tặng vốn được đặt trên bàn trang điểm vào lòng mình. Hoa hồng đỏ xếp lớp dày dặn, giữa những cánh hoa rực rỡ thỉnh thoảng điểm vài đóa dương cát trắng, dịu dàng mà vấn vương, giống như có lời muốn nói lại thôi. Hương thơm dịu nhẹ ngọt ngào không ngừng lan ra trong lòng ngực Tống Lâm Du.
Phó Yến Dung hờ hững liếc hắn một cái, miệng ngậm điếu thuốc, lười nhác rít một hơi. Làn khói trắng tạm dừng giữa đôi môi bị anh phả ra, lơ đãng đậu lên gương mặt vẫn đang ngơ ngác.
Anh gảy nhẹ điếu thuốc cho tàn rơi xuống, tiện tay dập đầu lọc vào bên cạnh người Tống Lâm Du, thờ ơ nói: “Đổi loại khác đi, hút cái này mệt mỏi quá.” Nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của Tống Lâm Du, liếc đồng hồ trong phòng nghỉ một cái, rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Không ngờ Nhậm Hạo Nhiên đang đứng ngay ngoài cửa, nhìn dáng vẻ thì có vẻ đã đứng chờ một lúc.
Thấy người đàn ông đi ra, y thoáng sững sờ, sau đó theo phản xạ gật đầu chào. Mãi đến khi Phó Yến Dung lướt ngang qua, ai kia mới như bừng tỉnh, vội đưa tay ngăn cánh cửa sắp khép lại, có chút hấp tấp hỏi vọng vào: “Sếp, ngài không ——”
Nhậm Hạo Nhiên vốn nghĩ trong phòng thể nào cũng có một trận cãi vã kịch liệt, thậm chí không loại trừ khả năng động tay động chân. Nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán, không khí trong phòng lại yên tĩnh đến lạ thường, chẳng giống như vừa trải qua cuộc đối đầu gay gắt chút nào.
Không, cũng không thể nói là chẳng có chuyện gì xảy ra…
Nhậm Hạo Nhiên chớp chớp mắt, chỉ thấy Tống Lâm Du đang ngồi trong phòng, hai mắt sáng long lanh, tay ôm chặt bó hoa trong lòng như báu vật.
Ngay sau đó, người kia để lộ một biểu cảm mà trước đây chưa từng có, vẻ mặt rạng rỡ hân hoan, giơ bó hoa lên khoe với Nhậm Hạo Nhiên bằng tông giọng vô cùng đắc ý: “Đây là quà sinh nhật anh tôi tặng đó!”
Nhậm Hạo Nhiên chết lặng, mồ hôi lạnh gần như chảy dọc sống lưng. Y gật đầu như máy, vừa cười vừa nghĩ: Phó Yến Dung… theo một cách nào đó đúng là… rất đáng sợ…
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 22
10.0/10 từ 10 lượt.
