Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 15


Lúc Lương Tĩnh Ngôn nói chuyện, anh vẫn không cách nào kìm nén được mà nghĩ đến Tống Lâm Du.


Phiền phức thật đấy. Rõ ràng chính anh đã đe dọa Tống Lâm Du không được lởn vởn trước mặt mình nữa, tựa hồ cho rằng chỉ cần như vậy là có thể thoát khỏi cảm giác như hình với bóng. Nhưng ở cái đất Thân Lan này, muốn làm thế thật không dễ dàng. Chỉ cần quay về nơi đây, ảnh hưởng của Tống Lâm Du lại lan rộng vô hạn.


Không phải kiểu hiện diện rõ rệt như trong các bản tin tài chính được cập nhật hằng ngày cũng không phải kiểu khi nghe tên đối phương từ miệng đối tác mà gợi lên ấn tượng, mà là thứ hiện diện rõ ràng đến mức ngay cả khi đã buột miệng nói “chơi chán rồi”, anh vẫn có thể nhớ tới cây kem bị bẻ làm đôi kia.


Trong chế tác phim ảnh, mỗi giây được tạo thành từ hai mươi bốn khung hình, chính hai mươi bốn khung hình ngắn ngủi đó là yếu tố cốt lõi để đảm bảo độ mượt mà của cả bộ phim. Nhiều đạo diễn sẽ dùng kỹ thuật rút khung hình để biểu đạt sự nhảy cóc hoặc trôi đi của thời gian, còn với Phó Yến Dung người từng vào vai nhân vật chính trong vô số phân cảnh cũng xử lý ký ức của mình theo cách tương tự.


Nhưng cho dù có biên tập hay xóa đi bao nhiêu lần, vào khoảnh khắc Lương Tĩnh Ngôn nhắc tới cái tên ấy, anh vẫn nhớ rất rõ cảnh Tống Lâm Du khẽ chớp mắt khi đầu ngón tay mình lướt qua đôi môi bị kem làm buốt kia. 

   
Ván game đang mở trong điện thoại đã đi đến hồi kết, Phó Yến Dung liếc nhìn bảng thành tích, bật ra một tiếng “chậc” đầy hờ hững rồi quay đầu nhìn Dương Uyển đang ghé sát lại gần.


“Giết người như ngóe vậy?” Dương Uyển chăm chú nhìn màn hình tổng kết, lắc đầu nói: “Chỉ là một cuộc nói chuyện xã giao mà cũng cau có vậy à? Phim mới khó xử lý lắm sao?”


“…Tàm tạm.” Phó Yến Dung cụp mắt đáp, đưa tay ra trước mặt cô: “Cho mượn điếu thuốc.”


“Không phải bỏ thuốc rồi à?” Dương Uyển vừa hỏi vừa lấy một hộp Marlboro trong túi xách ra đưa cho người nọ, trong mắt đầy vẻ dò xét.


Phó Yến Dung không đáp, chỉ nhận lấy điếu thuốc, nói cảm ơn rồi đứng dậy rời khỏi bàn tiệc.


Cơn mưa đầu xuân đột ngột đổ xuống. Từng giọt mưa lất phất đập lên ô kính cửa sổ. Ánh đèn trong phòng bao lắc lư theo bóng người khiến không gian như mờ ảo hơn. Phó Yến Dung khép cửa lại, để những âm thanh ồn ã dần tan biến sau lưng.


Buổi đêm trong khu nghỉ dưỡng yên tĩnh lạ thường, ngoài tiếng mưa rơi gần như không còn âm thanh nào khác, quả thật có thể gọi là tĩnh mịch. Cuối hành lang có một luồng gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh từ rừng núi, so với bầu không khí ồn ào trong phòng thì dễ chịu hơn nhiều.


Phó Yến Dung vừa nghĩ vừa đưa tay lên, chợt nhận ra mình quên mượn bật lửa của Dương Uyển. Anh thoáng sững người rồi có chút bất đắc dĩ bật cười.

   

Âm thanh ấy nhẹ đến mức vừa thốt ra đã nhanh chóng tan vào màn đêm, hòa lẫn vào làn mưa bụi, nhạt nhòa mà trong suốt. Cùng lúc đó, phía xa cũng vang lên tiếng trò chuyện trầm thấp xen lẫn tiếng bước chân chỉnh tề của những người mặc âu phục lẫn trong tiếng mưa rơi đều đặn.


Phó Yến Dung nghiêng đầu nhìn sang tòa nhà chính cách đó mấy bước.


Qua ô cửa kính sát đất của gian phòng bên hông, ánh đèn dịu nhẹ hắt ra, dường như bên trong đang tổ chức một buổi họp mặt. Cánh cửa vừa mở ra, một nhóm người lần lượt bước ra ngoài. Người đi đầu hơi nghiêng mặt để lộ nửa khuôn mặt không quá giống với trong ký ức của Phó Yến Dung, nhưng lại mang vài nét quen thuộc.


Anh đứng yên dưới mái hiên, nhìn sang bên đó một lúc, chợt nhớ đến việc Đông Ngọc được nghỉ Tết sớm, nên tiệc tất niên cũng sắp xếp sau kỳ nghỉ.


Tễ Nguyệt Lam Đình vốn nổi tiếng trong giới, năm nay chọn tổ chức tất niên ở nơi này cũng không có gì bất ngờ.


Chắc chắn Tống Lâm Du không biết mối quan hệ giữa Tễ Nguyệt Lam Đình và Phó Yến Dung, bởi nếu biết thì đã không đến.


Hóa ra vì tất cả người của Đông Ngọc đều có mặt ở đây nên Lương Tĩnh Ngôn mới nôn nóng muốn tổ chức vào ngay tối nay.


Phó Yến Dung thu lại ánh nhìn, xoay người đi về phía hồ cá bên ngoài. Nơi đó cách biệt đủ xa để anh có thể tránh được mọi phiền nhiễu.


Anh men theo hành lang dài bước vào chiếc đình nhỏ chuyên để ngắm cá, vừa ngồi xuống băng ghế đá thì tin nhắn của Dương Uyển và Giang Minh đã hiện lên. Cả hai bảo anh đừng vội đi, đợi họ tiễn xong Lương Tĩnh Ngôn sẽ cùng anh đi đua xe.

   
Phó Yến Dung chỉ nhắn lại một chữ “Ừm” rồi lười biếng kẹp điếu Marlboro vừa lấy từ chỗ Dương Uyển, chống tay lên bàn lặng lẽ ngắm đàn cá chép đang tung tăng bơi lội dưới mưa.


Không khí ẩm ướt mang theo từng làn hơi nước quẩn quanh không tan. Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, mãi đến khi mưa phùn như đọng cả lên hàng mi dài của Phó Yến Dung mờ nhòe như một tầng sương mỏng, anh mới lười nhác khép hờ mắt lại.


Khi mở ra lần nữa, chợt người đàn ông phát hiện có ai đang đứng trên con đường nhỏ ngoài đình.


Là Tống Lâm Du đang lặng lẽ nhìn anh từ một khoảng cách không gần cũng chẳng xa.


Có vẻ hắn đã đứng đó rất lâu, chỉ là ánh mắt của Phó Yến Dung vẫn luôn dõi theo mặt nước trong hồ, còn tầm nhìn nơi khóe mắt chỉ chạm tới hành lang kéo dài nên không phát hiện ra sự hiện diện của người kia.



Khi nãy từ hội trường bước ra, nửa bên mặt nghiêng của Tống Lâm Du đã khác với trước kia. Chẳng còn vẻ âm u yếu đuối từng cố che giấu hay nét ngoan ngoãn thời trẻ nữa, chỉ còn lại tham vọng sắc bén lẫn những chiếc gai nhọn lộ rõ.


Nhưng Tống Lâm Du lúc này đang bị mưa xối ướt, môi mím chặt trông như chẳng biết nên đi đâu, giống hệt như trước kia.

   
Phó Yến Dung im lặng trong chốc lát. 


Chẳng biết có phải do trời mưa khiến tâm trạng cũng dịu đi không. Một lát sau anh ngẩng lên, nhìn gương mặt đối phương rồi thản nhiên hỏi: “Trời mưa còn đứng đó làm gì?”


Tống Lâm Du mấp máy môi như thể muốn nói gì đó nhưng lại sợ lỡ lời, cuối cùng chỉ chậm rãi bước từ đường nhỏ vào bên trong.


Thấy Phó Yến Dung không tỏ thái độ gì khó chịu khi phải ở chung một chỗ với mình, Tống Lâm Du đứng bên cột hành lang, cảm thấy chỉ cần như vậy là đủ rồi. Hắn không được phép lên tiếng với Phó Yến Dung, cũng không dám quan sát sắc mặt của đối phương.


Bởi hắn biết mình sẽ nhìn vào đôi mắt phủ một lớp sương mỏng lạnh lẽo kia, sau đó sẽ không thể chịu nổi mà buộc lòng né tránh.


Điều khiến hắn bất ngờ là, Phó Yến Dung lại chủ động mở lời: “Cậu nhìn thấy tôi rồi à?”


Tống Lâm Du ngập ngừng một chút, trong lòng thầm nghĩ lần này là Phó Yến Dung lên tiếng trước, không tính là mình nuốt lời. Bấy giờ ai kia mới khẽ gật đầu, thành thật đáp: “Tôi thấy anh quay người rời đi.”


Bóng lưng mờ nhạt hòa lẫn dưới màn trời tối đen, vậy mà Tống Lâm Du vẫn nhận ra đó là Phó Yến Dung. Cơ thể hắn gần như phản xạ theo bản năng, chưa kịp ý thức chuyện gì đang diễn ra thì cơ thể đã đuổi theo, cũng vì không muốn bị Phó Yến Dung phát hiện ra rồi lại khiến anh bực bội nên mới đứng nép trong góc khuất tầm mắt bên lối nhỏ cạnh hồ.

   
“Cũng đúng, cậu lúc nào chẳng nhìn thấy.”


Lúc Phó Yến Dung buông lời này, giọng điệu không mang theo cảm xúc gì đặc biệt, chỉ như đang bình thản thuật lại một sự thật hiển nhiên.


Bầu không khí tĩnh lặng đến mức cực độ, không ai biết nên nói gì tiếp theo, cũng chẳng ai muốn lên tiếng.


Thế nhưng Tống Lâm Du lại sợ Phó Yến Dung sẽ sớm rời đi. Khó khăn lắm mới có được cơ hội nói chuyện, hắn thật sự không muốn bỏ lỡ.



Vừa dứt lời, Tống Lâm Du lập tức hối hận khôn nguôi. Chuyện này nghe qua chẳng khác nào một cái cớ vụng về để xin lại phương thức liên lạc. Hoặc đúng hơn, là một cái cớ để được gỡ khỏi danh sách chặn.


Nhưng hắn thật sự muốn có lại, dù không thể hoàn toàn quay về như trước, Tống Lâm Du cũng chỉ mong có thể “uống rượu độc giải khát” mà nếm được chút ngọt ngào từ Phó Yến Dung.


Hắn đưa tay vào túi áo, chạm vào cạnh điện thoại, ngón tay lần theo mép sắc hơi nhọn ấy mà miết mạnh một cái rồi mới chật vật rút ra, đưa về phía Phó Yến Dung. Thế nhưng, chiếc điện thoại trong tay cứ lơ lửng giữa không trung suốt nửa phút mà Phó Yến Dung vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào. 


Tống Lâm Du đành cụp mắt xuống, giả vờ như không có chuyện gì, rồi đổi sang một chủ đề khác, nhẹ giọng hỏi: “Anh không mang bật lửa à?”

   
Phó Yến Dung cúi đầu nhìn điếu Marlboro kẹp hờ giữa hai ngón tay, có lẽ là do vô thức, cũng có thể do thói quen khẽ ừ một tiếng.


Tống Lâm Du vốn rất quen thuộc với cử chỉ và biểu cảm của người đàn ông nên biết dáng vẻ hiện tại của Phó Yến Dung là dấu hiệu cho phép mình đến gần.


Dù không rõ vì sao thái độ của Phó Yến Dung lại thay đổi, nhưng hắn vẫn thấy lòng mình vui lên đôi chút. Tổng giám đốc Tống cúi người xuống, rất cẩn trọng châm lửa cho điếu thuốc đang cầm trong tay đối phương.


Đêm mưa có gió, dưới ánh lửa nhỏ lay động, ánh mắt Tống Lâm Du vô cùng chăm chú. Hắn nâng tay khum nhẹ quanh ngọn lửa đang chao đảo vì gió. Những hạt nước li ti đọng trên khớp tay hiện lên rõ ràng, thậm chí có một giọt lặng lẽ trượt xuống, rơi đúng lên mu bàn tay Phó Yến Dung.


Yết hầu người đàn ông khẽ động. Một lúc sau mới dùng giọng điệu như thể đang phản ánh dịch vụ, bình tĩnh lên tiếng trách móc: “Lạnh quá.”


Tống Lâm Du sững lại, qua một hồi mới khẽ khàng nói: “Xin lỗi…?”


Phó Yến Dung ngừng lại một chút rồi cúi đầu xuống, vẻ mặt như chẳng còn kiên nhẫn nổi nữa.


Anh rút tay về, hít một hơi nicotine qua làn khói mỏng bốc lên như muốn dùng nó để trấn tĩnh lại. Trong bóng tối dày đặc, hàng mi dài cụp xuống, bên đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, đậm đến mức giống như vệt nước loang không thể lau sạch.


Chẳng hiểu sao vào khoảnh khắc ấy, trông Phó Yến Dung lại buồn đến vậy. Tống Lâm Du bất giác hoảng hốt, vội vã mở miệng: “Anh—”

   
“Tôi chưa từng chặn cậu.” Đột nhiên Phó Yến Dung lên tiếng, chẳng hề báo trước. Anh làm như không nghe thấy âm thanh nghẹn lại trong cổ họng của đối phương, cứ thế tiếp lời: “Cậu không biết là vì cậu chưa từng nghĩ đến việc dùng tài khoản đó để nhắn lại cho tôi hay giải thích bất cứ điều gì. Cậu chỉ đổi số, tưởng là kín kẽ rồi chủ động liên lạc lại.”



Tống Lâm Du sững người tại chỗ, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, chỉ có thể ngẩn ngơ lắng nghe Phó Yến Dung tiếp tục.


“Mỗi năm đến sinh nhật tôi, sau khi tất cả mọi người đều đã gửi lời chúc, cậu mới chậm rãi xuất hiện, dùng những số lạ, giả vờ là đối tác không quen biết để nói chúc mừng sinh nhật với tôi.”


“Cậu không biết người khác đều chọn đúng thời điểm để gửi sao?”


Phó Yến Dung cười khẽ, giọng điệu mang theo chút tự giễu, làn khói thuốc lượn lờ quanh nửa bên mặt, tiếng nói trầm thấp như bị tiếng mưa nuốt mất: “Cậu biết cách tìm tôi, nhưng lại chưa từng nói ra bất kỳ điều gì.”


“Mùa đông năm đầu tiên tôi đến Berlin, từng có một số điện thoại đuôi 4103 nhắn hỏi tôi: Berlin có lạnh không.”



Năm đó, Berlin đón một trận tuyết hiếm hoi.

   
Trên đường gần như chẳng thấy ai, khung cảnh xung quanh im lặng đến kỳ lạ. Phó Yến Dung không gọi xe, tự mình đi bộ từ đoàn phim về biệt thự. Gió lùa làm chiếc khăn quàng cổ nới lỏng, những hạt tuyết lạnh buốt theo gió tràn thẳng vào phổi.


Khi ấy, anh vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn, đi dọc hàng cây bạch dương, giữa gió tuyết mịt mù, như đang từng chút một tách mình ra khỏi nhân vật. Nhưng ngay cả khi về đến nhà, đẩy cửa bước vào trong, đón chờ anh vẫn chỉ là một căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo tĩnh mịch đến mức chẳng giống nơi từng có người ở.


Phó Yến Dung không nói gì, chỉ cởi áo khoác vắt lên sofa, chuẩn bị đi bật máy sưởi. Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên.


Là tin nhắn từ một số lạ, thoạt nhìn tưởng là tin rác nhưng nội dung lại đơn giản đến mức buồn cười:


“Berlin có lạnh không?”


Ngón tay anh siết chặt, dán mắt vào dòng chữ đó rất lâu. Lâu đến tận khi ánh sáng phản chiếu từ tuyết ngoài cửa sổ hắt lên màn hình, chói đến mức làm mắt anh đau rát.


Người đàn ông từ từ buông tay, không trả lời tin nhắn cũng không xóa.


Những năm sau đó, lời hỏi thăm ấy chẳng bao giờ lặp lại nữa. Nhưng Phó Yến Dung cũng chưa từng chặn số điện thoại ấy.

 

Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 15
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...