Ảnh Đế Truy Thê!
Chương 70
Hôm sau đạo diễn Macxen cuối cùng cũng đáp máy bay đến, Lôi Lăng Quân cho người sắp xếp khách sạn đâu vào đấy để Macxen nghỉ ngơi lấy sức vì còn chênh lệch múi giờ.
Đạo diễn Macxen nóng lòng muốn gặp Lôi Hòa Nghi nhưng bị Lôi Lăng Quân cản lại với lý do Lôi Hòa Nghi còn bận việc ở thương hiệu hơn nữa anh vẫn chưa sắp xếp lịch gặp cho hai người.
Đạo diễn Macxen hung văn trừng mắt anh mấy đợt rồi cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, đe dọa Lôi Lăng Quân phải sớm để ông gặp người.
Lôi Lăng Quân nào dám không nghe, một dạ hai vâng đồng ý chớp nhoáng.
Lôi Hòa Nghi ở thương hiệu xử lý công việc nghe Lôi Lăng Quân gọi điện bảo cô ngày mai gặp Macxen, cô lập tức đáp ứng.
Nghe điện thoại xong, cô gặp Ninh Mẫn, Lantana và thư ký để sắp xếp lại công việc cho ngày mai, giúp cô chừa lại một buổi trống.
Hôm sau Macxen làm việc một hồi với Cung Huyền Thương trước rồi mới đến nhà hàng Lôi Lăng Quân sắp xếp cho ông và Lôi Hòa Nghi gặp nhau.
Khi Macxen đến thì cô cũng vừa ngồi xuống không bao lâu.
Lôi Hòa Nghi nhìn thấy người đàn ông đứng tuổi lai Tây đi về phía mình thì cũng đã biết người đó là Macxen, lịch sự đứng dậy chào ông bằng tiếng Anh.
- Đạo diễn Macxen, hân hạnh được gặp ngài!
- Rachel tiểu thư, hân hạnh! Cháu cứ ngồi đi!
- Vâng ạ!
Hai người ngồi đối diện nhau, phục vụ đưa thực đơn, cả hai lần lượt gọi món rồi mới bắt đầu vào việc.
Macxen vốn thẳng tính nên không thích vòng vo dài dòng.
- Rachel, chuyện về kịch bản «Người tình Paris» Lôi Lăng Quân đã nói cho cháu, ta cũng biết cháu đã nhận lời.
Nhưng ta muốn sự đồng ý của cháu là bởi vì cháu thật tâm thích nhân vật này và muốn diễn nó, không phải vì siêu lòng trước những lợi ích mà «Người tình Paris» mang lại cho cháu mà diễn.
Vivi là nhân vật ta tốn rất nhiều tâm tư để viết nên nội tâm và xây dựng tính cách, nếu cháu không toàn tâm toàn ý với vai diễn, dù cháu có giỏi tới đâu, cháu cũng không thể khắc họa Vivi hoàn mỹ nhất, trong «Người tình Paris», cháu vẫn là Rachel chứ không phải Vivi.
Lôi Hòa Nghi chăm chú lăng nghe sau đó ngại ngùng gật đầu, gượng cười một tiếng:
- Chú nói không sai, quả thật ban đầu cháu chấp nhận đóng bộ phim này là bởi vì «Người tình Paris» mang lại rất nhiều lợi ích cho cháu.
Cháu có thể tự do với phong cách thời trang của Vivi nên đây là cơ hội tốt để cháu giúp thương hiệu mình được nhiều người biết đến.
Cháu thích phong cách thiết kế của Iris, cô ấy là bạn gái của nam chính bộ phim - Vincent, tham gia dự án này cháu có thể gặp gỡ cô ấy...!và còn rất nhiều rất nhiều lợi ích khác nữa, cháu khó mà bỏ qua bộ phim này.
Đó là suy nghĩ ban đầu nhưng khi cháu nghiên cứu kỹ kịch bản thì cháu đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Vivi vướng mắc giữa hai đoạn tình cảm, cháu cũng vậy...!Cháu cũng cần một câu trả lời, cho Vivi cũng là cho cháu, bộ phim này...!có thể giúp cháu cho nên cháu muốn diễn.
Vẻ mặt nghiêm túc củ Macxen cuối cùng cũng buông xuống, ông bậc cười:
- Ta biết mà, ta đoán không sai...!cháu quả thật đang bị mắc kẹt giữa hai đoạn tình cảm...
Lôi Hòa Nghi ngơ ngác trong chốc lát, đầu nhẹ nghiêng sang một bên:
- Chú biết từ trước sao ạ?
- Ừ, không lâu trước đó ta từng nhìn thấy cháu khi đang call video với Lôi Lăng Quân.
Lúc đó tâm trạng của cháu dường như không tốt, ta có thể nhìn thấy trong ánh mắt của cháu chính là sự bất lực và day dứt, không biết phải làm sao.
Khi đang xây dựng nhân vật Vivi, ta cũng đã cho nhân vật này một tâm trạng như vậy.
Ngay lúc đó, ta đã biết cháu là Vivi mà ta cần tìm.
- Nhưng...!làm sao chú chắc chắn cháu có thể diễn được Vivi, tâm trạng đó của cháu không thể kéo dài suốt mấy tháng như vậy?
- Một người vướng mắc giữa hai đoạn tình cảm sẽ không dễ dàng thoát ra, cháu có thể che giấu để mọi người không biết nhưng tâm trạng đó vẫn luôn tồn tại trong lòng cháu.
Rachel, cháu có thấy phiền không nếu ta muốn biết chuyện của cháu.
Lôi Hòa Nghi cúi đầu mỉm cười, lát sau ngẩng cao đầu lên đôi mắt cũng đã hơi đỏ, cô gật đầu.
- Chú là một người rất tâm lý lại rất giỏi đọc suy nghĩ người khác, cháu dù cố che giấu cũng không thể giấu được chi bằng nói ra.
Cháu không thể nói cho mọi người vì họ sẽ lo lắng ngược là chú, cháu lại yên tâm vì chú sẽ không tiết lộ cho người khác cũng như nghi ngờ câu chuyện của cháu.
Macxen mỉm cười hiền từ, gật đầu:
- Cảm ơn vì cháu đã không phiền! Cháu kể đi, ta đang rất muốn nghe đây...
Lôi Hòa Nghi gật đầu:
- Rất lâu rất lâu trước đây cháu đã từng quen một người, tình cảm rất sâu đậm...
Lôi Hòa Nghi nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, giọng nói đầy hoài niệm chậm rãi vang lên, uyển chuyển kể lại một kiếp đã qua của mình.
Macxen chăm chú lắng nghe, nhìn từng biểu cảm chậm rãi thay đổi từng chút của Lôi Hòa Nghi, trong lòng sâu sắc rung động.
- Đoạn tình cảm đó của cháu...!không phải không muốn quên mà căn bản quên không được.
Nói một cách dễ hiểu nhất thì chính là cuộc đời 18 năm nhưng đã có hơn mười năm gắn bó bên nhau, hơn nửa cuộc đời thì làm sao quên được.
Macxen nhìn Lôi Hòa Nghi, gật đầu:
- Quả thật là không quên được, đổi lại là ta, ta cũng không quên được.
Thế nhưng không quên được không có nghĩa là cứ phải nhớ như vậy, cháu vẫn có thể yêu một người nhưng vẫn dành một vị trí để tưởng nhớ về đoạn tình cảm đó của cháu.
Chỉ cần cháu điều chỉnh được tình cảm giữa hai bên là được, một bên là yêu, một bên là nhớ một người bạn cũ.
Không phải cháu nói không thể gặp lại sao? Vậy cháu sợ gì mà không dám yêu lần nữa.
- Cháu chỉ sợ...!không quên được người cũ lại làm tổn thương người mới, cháu không đủ can đảm cũng không muốn trở thành người như vậy.
- Vậy không vội, đợi khi nào có một người tiến vào cuộc đời cháu, khiến cháu làm gì cũng nhớ đến cậu ta thì cháu có thể sống thật với mình rồi.
Lôi Hòa Nghi không nói gì, chỉ nhẹ mỉm cười.
Macxen cũng nhìn cô cười, thở dài một tiếng:
- Nếu ta đoán không lầm, đã có người tiến vào cuộc đời cháu khiến cháu rung động mới có sự vướng mắc này cho nên cháu mới thật sự chấp nhận vai diễn Vivi.
- Vâng ạ!
- Thời gian sẽ cho cháu biết cháu nên làm gì, chuyến đi Pháp lần này của cháu dự định là sẽ có rất nhiều điều thú vị.
- Cháu cũng hi vọng vậy!
- Rất mong sau khi quay về từ Pháp cùng với thành công của «Người tình Paris», cháu sẽ đạt được thành công cả trong sự nghiệp lẫn tình cảm.
- Cảm ơn chú ạ!
Macxen gật đầu, lấy hợp đồng ra, Lôi Hòa Nghi đọc qua một lượt rồi ký xuống.
Dù sao cũng là Lôi Lăng Quân làm việc hơn nữa đạo diễn Macxen là một người đức cao vọng trọng cô cũng không sợ mình chịu thiệt, chưa biết tương lai thế nào nhưng hiện tại cô có thể đoán được bản thân sẽ đạt được rất nhiều lợi ích.
Hai người thảo luận hợp đồng thêm một lúc sau đó phục vụ dọn món lên, Lôi Hòa Nghi và Macxen dùng bữa và nói về kịch bản phim sau đó kết thúc trong vui vẻ.
Trước khi lên xe, Macxen quay lại nói với Lôi Hòa Nghi:
- Duy trì tâm trạng trong trạng thái tốt nhất, vui vẻ nhất, vài ngày sau chúng ta khởi quay những cảnh đầu tiên.
Cháu đã đọc kịch bản chắc chắn đã biết đây là những cảnh quay của Vivi và mối tình đầu, tất cả đều rất hạnh phúc, đừng để ánh mắt cháu có nỗi buồn.
- Vâng ạ, cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng!
Đạo diễn Macxen hài lòng lên xe rời đi, Lôi Hòa Nghi cũng lên xe của mình, lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Mình quên hỏi nam phụ là ai rồi, trong hợp đồng cũng không nói...!ây da...
Lôi Hòa Nghi vỗ vô lăng rồi ảo não rời đi.
Bàn giao công việc cho Ninh Mẫn và Lantana xong Lôi Hòa Nghi bắt đầu chuẩn bị cho việc quay phim.
Cố đã thương lượng với Ninh Mẫn để chuẩn bị một lượng lớn quần áo không trùng lặp của CHEN để quay phim và sắp tới sẽ mang đến Pháp.
Ninh Mẫn dĩ nhiên không lý nào từ chối nhưng trong một khoảng thời gian ngắn muốn tìm một lượng lớn quần áo phù hợp để quay thật không dễ, vừa hay ở nhà Lôi Hòa Nghi đã có một tầng để quần áo và phụ kiện trang sức riêng, chắc hẳn chỉ cần vài ngày là sắp xếp xong.
Ninh Mẫn cũng đồng ý, hẹn một ngày đến Lôi gia để giúp Lôi Hòa Nghi thu dọn.
Sắp xếp công việc xong cũng đến sát ngày quay phim, Lôi Hòa Nghi nghỉ một ngày để điều chỉnh tâm trạng chuẩn bị cho ngày mai bấm máy.
Bên phía Cung Huyền Thương, anh và bên đoàn làm phim cũng đã thương lượng xong hợp đồng và thời gian quay phim.
Về tiến độ quay anh cũng đã nắm trong lòng bàn tay, cho dù là quay ở Pháp anh cũng biết.
Đây là một lợi thế để anh có thể cùng Olearn sắp xếp lịch chụp ảnh quảng bá bộ sưu tập mới mà không khiến Lôi Hòa Nghi nghi ngờ, phía sau còn có Lôi Lăng Quân và Lantana toàn lực hỗ trợ.
Có thể nói Lôi Hòa Nghi dù có khả năng lớn tới đâu cũng khó lòng thoát khỏi tấm lưới do bốn người này cùng nhau giăng ra.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi dậy sớm trang điểm thay đồ cẩn thận rồi cùng Lôi Lăng Quân đi đến địa điểm quay phim.
Mọi người đến gần như đã đông đủ, có nhiều nhân viên chế tác là người Pháp, mọi người giao tiếp bằng tiếng Anh rất thoải mái, phóng khoáng, Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy đỡ căng thẳng hơn.
Cô và Lôi Lăng Quân đi đến chỗ đạo diễn Macxen chào hỏi, ông ấy dặn dò vài câu với cấp dưới rồi đi đến trước mặt hai người.
- Đến rồi à?
- Vâng ạ!
- Hai đứa đợi một lát, nam phụ của chúng ta sắp đến rồi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu ngoan ngoãn cùng Lôi Lăng Quân đi sang một bên đợi.
Mấy phút sau cô bị một bóng hình thân thuộc làm cho giật mình, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, cả người đứng bật dậy đi tới trước mặt Cung Huyền Thương:
- Cung Huyền Thương, đừng nói với tôi...
Cung Huyền Thương không nói gì chỉ nhìn Lôi Hòa Nghi, khoanh tay nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc này đạo diễn Macxen đi đến thân thiết ôm Cung Huyền Thương một cái rồi khoác vai anh nhìn Lôi Hòa Nghi:
- Đây rồi, nam phụ của chúng ta, Rachel, danh tiếng của Cung Huyền Thương ở đây chắc không cần ta giới thiệu nữa nhỉ.
Cung Huyền Thương thoải mái cười chắp tay với đạo diễn Macxen.
- Đạo diễn à, ngài quá lời rồi, cháu cũng đã từng đóng vai phụ rồi, chứ có phải chưa từng như ngài nói chứ.
Được đóng trong phim của ngài là vinh hạnh của cháu, thế này sao gọi là ủy khuất chứ.
- Ăn nói càng ngày càng tốt đấy! Dù sao cũng phải cảm ơn cháu đã nhận lời đóng bộ phim này.
- Không dám, là cháu nên cảm ơn ngài mới đúng, đây là một cơ hội hiếm có với cháu...
Vừa nói Cung Huyền Thương vừa nhìn Lôi Hòa Nghi mỉm cười, nụ cười của anh rất dịu dàng nhưng Lôi Hòa Nghi lại cảm thấy rùng mình sợ hãi, hệt như con cá đang nằm trên thớt mà Cung Huyền Thương lại là con dao sắc bén sắp lấy mạng cô.
Vốn dĩ cảm xúc đã bất ổn với Cung Huyền Thương rồi, lần này lại trực tiếp diễn vai tình đầu với anh, cô phải vượt qua đoạn thời gian này thế nào đây?
Đạo diễn nhìn Lôi Hòa Nghi đang sững người ở đó thở dài rồi hai tay nắm hai người Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi vào trong chuẩn bị làm lễ bấm máy, dù Macxen sống ở Pháp nhiều hơn ở đây nhưng ông cũng hiểu phong tục ở đây hơn nữa càng hiểu rõ đạo ký nhập gia tùy tục cho nên nghi thức làm lễ bấm máy là không thể thiếu.
- Mấy cảnh này không có đất diễn của Vincent nên cậu ta không cần xuất hiện giành sự chú ý với hai người hơn nữa thời gian này cậu ta bận hẹn hò với bạn gái trong show thời trang mới rồi, tạm thời sẽ không đến đây.
Đợi chúng ta quay xong những cảnh ở đây, Rachel bay đến Pháp vừa hay Vincent cũng kết thúc công việc với Iris.
Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương cũng không có phản ứng gì chỉ gật đầu đáp một tiếng xem như đã rõ cùng Macxen đi đến tập hợp với mọi người bắt đầu bấm máy khởi quay.
Lúc chụp hình Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương thay phiên nhau đứng hai bên đạo diễn, sau đó Macxen rời đi thì Cung Huyền Thương hiển nhiên đứng cùng Lôi Hòa Nghi.
Cô cũng không thể bỏ đi lúc này, bình tĩnh đứng chụp hình cùng anh.
Xong xuôi hai người cùng nhau ra ngoài, Cung Huyền Thương đi ngay sau lưng Lôi Hòa Nghi:
- Em không vui khi biết tôi sẽ đóng cùng em sao?
- Không phải...
- Nhưng tôi lại thấy em không tình nguyện lắm thì phải...
Lôi Hòa Nghi quay người lại, nhìn anh gãi đầu:
- Chỉ là...!chỉ là tôi không ngờ anh lại là nam phụ...
- Không lẽ em muốn tôi diễn nam chính!
- Không phải không phải...
Lôi Hòa Nghi gấp đến không biết làm sao, Cung Huyền Thương nhìn cô như thế thì bật cười vỗ vỗ đầu cô.
- Đùa em thôi!
Lôi Hòa Nghi không chút khách khí cầm lấy bàn tay đang vỗ đầu mình xuống, dẫu môi, vuốt lại tóc:
- Âyda, Cung Huyền Thương anh đừng vỗ đầu tôi, rối tóc đấy.
- Được, được, xin lỗi...
Cung Huyền Thương giơ hai tay lên vẻ mặt thỏa hiệp sau đó cúi người đưa tay bẹo má Lôi Hòa Nghi khiến cô giận lên đánh anh một cái, Cung Huyền Thương bắt lấy tay cô:
- Đừng giận, sắp đến giờ rồi, có muốn tập thoại một lát không?
Lôi Hòa Nghi nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu, diễn vai tình đầu với Cung Huyền Thương quả thật là một thử thách nan giải.
Dù cô có phải là một diễn viên hay không thì cũng rất khó khăn bởi lẽ tâm trạng cô với anh cũng không còn như xưa, làm sao có thể thoải mái như khi đóng «Giang sơn mỹ nhân».
Trong thời gian chờ nhân viên sắp xếp đạo cụ thì Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vào phòng riêng tập thoại.
Phần đầu của «Người tình Paris» là quá khứ với mối tình đầu An Mục của Vivi nên mọi thứ đều rất ngọt ngào, đạo diễn cũng rất trông mong vào những cảnh diễn này.
Chuyện Vincent có bạn gái mọi người đều biết cho nên dù anh ta là nam chính và diễn rất tốt nhưng để có chemistry hiệu quả với Lôi Hòa Nghi là chuyện hoàn toàn không thể.
Thay vào đó Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi trai tài gái sắc lại chưa có chủ, diễn vai tình đầu, chỉ cần hai người tương tác tốt nhất định sẽ bùng nổ hiệu ứng CP, đây là một cách quảng bá phim rất tốt, hơn nữa đối với hai người Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng có lợi ích nhất định.
Đạo diễn Macxen là người có kinh nghiệm, vừa thấy ánh mắt của Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi là ông đã đoán ra tình ý anh dành cho cô.
Cũng chỉ có cô nhóc đầu gỗ đó mãi vẫn chưa nhận ra, à không phải đầu gỗ mà là bởi vì chấp niệm trong lòng quá sâu không buông bỏ được nên không cách nào nhìn thấy tình ý người khác dành cho mình.
Chỉ khi bị Cung Huyền Thương đả động mới bắt đầu hốt hoảng hoang mang, không biết bản thân nên chấp nhận tình cảm của anh hay từ chối.
Lúc này Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đang trong phòng tập thoại, lời thoại cô đã sớm học thuộc cũng đã đứng trước gương tập thử để điều chỉnh ngữ khí và tình cảm trong giọng nói.
Nhưng lúc này chân chính diễn, hơn nữa là đối diễn cùng Cung Huyền Thương, cô lại không tập trung được.
Còn anh, nhàn nhã cởi áo khoác ngoài ra, xem lại kịch bản một lần rồi đi đến trước mặt Lôi Hòa Nghi, giơ tay tỏ ý có thể bắt đầu.
Cô vừa gật đầu Cung Huyền Thương đã lập tức nhập vai, ánh mắt trêu đùa thoáng chốc trở nên tràn đầy dịu dàng tình ý, nhìn Lôi Hòa Nghi đầy cưng chiều, cực kỳ đắm đuối.
Tim Lôi Hòa Nghi run lên một cái, hai má chậm rãi đỏ lên, ánh mắt né tránh, hiển nhiên là ngại ngùng xấu hổ, là cảm xúc thật của cô cũng là cảm xúc của Vivi thời thiếu nữ lần đầu biết yêu.
Cung Huyền Thương đọc thoại, Lôi Hòa Nghi nắm bắt tiết tấu cùng anh phối hợp nhưng tâm thần không yên, lời thoại lại không được trôi chảy, mắt cũng không dám nhìn thẳng anh.
Cung Huyền Thương ngưng diễn nghiêm túc nhìn cô:
- Nghi Nghi, em căng thẳng!
Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi, áy náy nhìn anh:
- Xin lỗi, tôi không tập trung được!
- Vì tôi sao?
- Một chút!
- Vậy em muốn thế nào, đổi diễn viên?
Đùa sao, Cung Huyền Thương địa vị trong giới rất cao, anh đóng nam phụ đã là chuyện hiếm có rồi nếu còn bị người khác thay vai thì sẽ xảy ra một hồi sóng to gió lớn.
Đến lúc đó nếu ai đó biết nguyên nhân là cô thì nhất định cô sẽ bị nước bọt của dàn hậu cung nhà anh dìm chết.
Huống chi Cung Huyền Thương là do đạo diễn Macxen chọn, sao có thể dễ dàng thay được, nếu vậy chẳng những cô mà cả đạo diễn Macxen cũng sẽ khó xử với Cung Huyền Thương.
Chưa kể nếu cô để Cung Huyền Thương rời khỏi đây càng không phải chứng minh tình cảm của cô với anh càng lúc càng đi xa quá mức sao? Hiện tại cô chỉ muốn bình tĩnh chứ không phải tự mình hù mình, đối với cô trốn chạy chưa bao giờ là cách giải quyết vấn đề.
Cung Huyền Thương vốn chỉ định nói đùa với Lôi Hòa Nghi, không ngờ cô lại hốt hoảng như vậy.
Gương mặt lập tức từ nghiêm túc trở nên thoải mái, anh vuốt tóc cô, trấn an:
- Yên tâm, tôi đùa thôi, dù sao cũng đã từng đoạt giải, trường hợp của em tôi không xử lý được thì cũng quá hổ thẹn với mấy cái cúp tôi nhận rồi.
- Anh...!có cách giải quyết sao?
Cung Huyền Thương nhẹ nhàng gật đầu, hai tay chống hông nhẹ cúi đầu nhìn vào mắt Lôi Hòa Nghi:
- Chỉ cần em linh hoạt phối hợp cùng tôi thì không còn vấn đề gì nữa! Tin tôi!
- ...!Được!
Cung Huyền Thương một tay nắm lấy cổ tay Lôi Hòa Nghi, một tay cầm kịch bản dẫn cô ra ngoài, đi đến trước mặt đạo diễn.
- Đạo diễn, có chuyện này cháu muốn thương lượng với ngài một chút.
Đạo diễn Macxen tháo headphone trên tai ra, đứng dậy đi nhìn cả hai.
- Có chuyện gì sao?
Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Lôi Hòa Nghi rồi nhìn đạo diễn, đưa kịch bản cho ông ấy.
- Rachel không quen diễn cảnh tình đầu với tôi, trong lòng lại có chút áp lực cho nên không tập trung được.
Ý của tôi là muốn sửa lại kịch bản một chút để cô ấy dễ dàng phối hợp.
Macxen nhìn Lôi Hòa Nghi vẻ mặt áy náy, thoáng nhíu mày rồi nhìn sự bình thản của Cung Huyền Thương, hai tay đút túi quần.
- Cung Huyền Thương, chúng ta từng hợp tác, cậu hiểu rõ mỗi kịch bản tôi đều rất tận tâm cho nên không hi vọng nó có bất cứ thiếu sót hay sai lầm nào, sửa đổi cũng không được.
Bây giờ cậu lại muốn đổi kịch bản, cậu tính thay đổi thế nào? Nói trước, nếu không thể khiến tôi hài lòng thì chúng ta tiến hành như cũ.
- Đạo diễn, ngài không tin tôi sao?
- Không phải không tin cậu mà là bởi vì vấn đề không nằm ở cậu cho nên làm sao cậu chắc chắn đổi kịch bản rồi Rachel có thể làm tốt.
Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi càng chặt hơn, nhìn cô đầy ấm áp sau đó nhìn đạo diễn Macxen bĩu môi.
- Đạo diễn, ngài cứ yên tâm, Rachel tôi lo được.
- Vậy nói suy nghĩ của cậu cho tôi nghe!
Lôi Hòa Nghi cũng đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn Cung Huyền Thương, chờ anh nói.
- Thật ra so với kịch bản gốc cũng không có nhiều thay đổi.
Chỉ là tôi muốn nắm quyền chủ động hay nói đúng hơn quá khứ của Vivi đều là hình ảnh cô ấy được cưng chiều, mọi việc đều do nam phụ An Mục chiếm quyền chủ động, chủ động tỏ tình, chủ động yêu thương cưng chiều Vivi.
Không phải Vivi khi đó còn rất nhỏ sao, yêu nhau đều là do phái nam làm chủ.
Hiện tại kịch bản gốc là hai người yêu nhau, hai diễn viên cùng nhau tương tác như người yêu, đổi lại phần lớn sẽ là cảnh tôi cưng chiều Rachel như An Mục cưng chiều Vivi vậy.
Như vậy lời thoại của Rachel sẽ ít đi, chỉ cần diễn bằng nét mặt và ánh mắt là được rồi.
Hơn nữa tương lai khi Vivi đến Pháp rồi sẽ không quên được những tháng ngày được An Mục cưng chiều, vướng mắc trong lòng sẽ sâu hơn.
Khi nhìn rõ lòng mình thì cũng sẽ quyết liệt hơn.
Đạo diễn, ngài thấy sao?
Macxen chỉ hơi nhíu mày hiển nhiên là đã có chút đồng tình với Cung Huyền Thương, ông nhìn qua Lôi Hòa Nghi đang ngơ ngẩn:
- Rachel, cháu thấy sao?
Lôi Hòa Nghi nhìn Macxen rồi ngẩng đầu nhìn Cung Huyền Thương, ánh mắt anh tràn đầy ấm áp cho cô sự yên tâm và an bình.
Lôi Hòa Nghi siết chặt tay nhìn Macxen kiên định gật đầu:
- Cháu đồng ý với ý kiến của Cung Huyền Thương ạ, dù sao hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
- Năng lực của Cung Huyền Thương rất tốt, cháu chắc chắn có thể theo kịp cậu ấy chứ?
- Cháu sẽ cố ạ! Chỉ cần chú đồng ý, trong quá trình quay, nếu Cung Huyền Thương tùy thời mà diễn theo tình hình, cháu sẽ phối hợp cùng anh ấy để thay đổi lời thoại một chút cho hợp lí, như vậy vừa tạo ra hiệu quả tốt nhất vừa giảm bớt tình trạng cháu quên thoại, được không ạ?
- Được, chỉ cần hai đứa phối hợp tốt thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng.
- Cảm ơn chú!
- Nhưng mà cháu nhất định phải lấy bình tĩnh làm đầu! Tên nhóc Cung Huyền Thương này ấy à, hiếm khi diễn cảnh thâm tình, một khi đã thâm tình thì khó ai chịu nổi.
Cháu đối diện với ánh mắt dịu dàng của nó sẽ không rung động đến mức chết não đó chứ.
Lôi Hòa Nghi bật cười, nhìn Cung Huyền Thương rồi lập tức rũ đầu xuống, thấp giọng nói:
- Thật ra cháu cũng đã quen với việc được cưng chiều rồi, nhiều năm như vậy đã sớm tạo thành phản xạ tự nhiên, chỉ cần điều chỉnh cảm xúc một chút là tốt rồi ạ.
Macxen nhìn Lôi Hòa Nghi sau đó nhìn Cung Huyền Thương, lắc đầu với anh.
Cung Huyền Thương mỉm cười đáp lại đạo diễn, ánh mắt trầm xuống nhìn Lôi Hòa Nghi.
Cô nói cô đã quen với việc được cưng chiều rồi đến nỗi hình thành phản xạ tự nhiên, hai câu này hiển nhiên không phải nói về ba người anh trai của cô, anh biết cô là đang nói về người đó.
Trong lòng đủ loại cảm xúc ngổn ngang, Cung Huyền Thương thở dài một tiếng, nhìn đạo diễn, mắt liếc về một phía, Macxen gật đầu, Cung Huyền Thương dẫn cô đi một đoạn sau đó dừng lại:
- Nghi Nghi, lúc nãy đạo diễn hơi dữ, em đừng sợ, tính tình ông ấy rất tốt chỉ là vào công việc thì sẽ hơi nghiêm túc đôi khi rất nóng nảy.
Đạo diễn cũng không trách em đâu, đừng nghĩ nhiều.
- Không sao, tôi biết mà, đạo diễn Macxen tính tình rất tốt, tôi đã thấy qua rồi.
Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt không có gì y buồn của Lôi Hòa Nghi, thoáng yên tâm, vỗ vai cô, Lôi Hòa Nghi nhìn anh, Cung Huyền Thương nhìn về phía phòng hóa trang:
- Em đi chuẩn bị trước đi, tôi còn vài việc phải làm, xong việc chúng ta bắt đầu.
- Được!
Lôi Hòa Nghi đáp một tiếng rồi đi vào phòng hóa trang, Cung Huyền Thương nhìn cô đi khuất rồi mới quay lại chỗ đạo diễn.
Macxen đi đến đứng cạnh anh, tay vỗ lưng anh một cái:
- Tên nhóc này, hà cớ gì phải tự làm khó mình như vậy.
Cháu đâu phải không biết phải diễn cảnh bản thân cưng chiều Rachel thì sẽ khiến con bé nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại người cũ.
- Cháu biết nhưng chỉ có để cô ấy đối mặt với tình cảm của mình, cô ấy mới biết bản thân cần gì, thời điểm hiện tại ai quan trọng với cô ấy hơn.
Cháu không ngại khơi lại chuyện cũ của Rachel, dù sao...!hai người họ đã không còn khả năng gặp lại thì cháu có gì phải sợ, không ai có thể cướp được người của cháu, không ai có thể uy hiếp cháu đến với Rachel.
Hơn nữa, để cô ấy đối mặt thực tế tuy rất tàn nhẫn nhưng cũng là một cách để cô ấy bước ra khỏi quá khứ.
Cháu không thể cứ như vậy nhìn cô ấy cứ cách vài ngày lại nhớ lại những chuyện không vui rồi buồn bã một mình.
- Cháu có tự tin với bản thân mình như vậy sao?
Cung Huyền Thương nhìn đạo diễn cười tươi:
- Cháu có gia đình hai bên hỗ trợ, ngay cả anh trai và bạn thân cô ấy cũng muốn tác hợp hai chúng cháu với nhau.
Ngay cả đạo diễn Macxen đây chẳng phải cũng như vậy sao, chưa kể cháu cũng không tồi, tại sao lại không được tự tin?
- Nói hay lắm nhóc, tôi đây chống mắt lên coi cháu sẽ theo đuổi được con gái nhà người ta trong bao lâu.
Thoạt nhìn Rachel là một người trọng tình cảm, muốn con bé sớm quên đi người cũ bắt đầu tình yêu mới không phải chuyện có thể làm trong ngày một ngày hai.
- Bao lâu cháu cũng không ngại!
- Có chí khí, có quyết tâm, tốt lắm!
- Cảm ơn lời khích lệ của đạo diễn.
- Được rồi, mau đi hóa trang đi, đừng để Nghi Nghi đợi lâu.
- Vâng!
Cung Huyền Thương đáp một tiếng rồi cũng đi về phòng hóa trang của mình.
Lúc này Lôi Lăng Quân đi đến đứng cạnh đạo diễn Macxen.
- Chú à, hai đứa kia vừa nói gì vậy ạ?
- Tên nhóc họ Cung kia muốn thay đổi kịch bản một tí ấy mà.
Đạo diễn Macxen kể lại một lượt những chuyện vừa rồi cho Lôi Lăng Quân.
- Cháu thấy sao?
Lôi Lăng Quân sờ sờ cằm, vẻ mặt tươi cười xấu xa.
- Chú yên tâm, cái tên Cung Huyền Thương này ấy à, mê việc cưng chiều em gái cháu đến nghiện rồi.
Thời gian trước tích cực theo đuổi con bé, chuyện gì cũng chiều theo ý nó, đến hiện tại sợ là cưng chiều Nghi Nghi làm còn thuận tay hơn ba anh em nhà cháu rồi, thuần thục còn hơn cậu ta hít thở ấy chứ.
Vẻ mặt đạo diễn Macxen tràn đầy nghi ngờ không tin, ông tuy tiếp xúc với Cung Huyền Thương không nhiều, chỉ thỉnh thoảng hợp tác vài lần nhưng anh là người rất có cá tính, Macxen cực kỳ ấn tượng.
Anh lãnh đạm cao ngạo, tuy việc cưng chiều cô gái khác không phải không có căn cứ nhưng sao có thể lố bịch như Lôi Lăng Quân nói.
- Làm gì khoa trương như vậy?
Lôi Lăng Quân nhìn đạo diễn Macxen nhướng mày.
- Chú à, chú mới gặp Cung Huyền Thương được bao lâu đâu, cháu quen cậu ta mười mấy năm đây này? Trước giờ cậu ta có bao giờ để ý người khác giới nào đâu, cuối cùng cũng thua em gái cháu thôi.
Cháu chỉ có một đứa em gái, dù quen biết Cung Huyền Thương đã lâu, đối với nhân cách của cậu ấy không có nửa điểm nghi ngờ nhưng muốn làm em rể cháu cũng không dễ.
Từ khi biết Cung Huyền Thương thích Nghi Nghi, cháu giám sát cậu ta rất kỹ, cuối cùng rút ra kết luận tên này đích thị là một tên sát gái.
Đổi lại đối tượng của Cung Huyền Thương không phải em gái cháu mà là người khác sợ là đã sớm đổ rồi, chỉ có Nghi Nghi cứng đầu cứng cổ không thấy tình ý của Cung Huyền Thương mà thôi.
So với Cung Huyền Thương, cháu còn kém lắm, đợi cậu ta theo đuổi được Nghi Nghi cháu sẽ theo cậu ta học hỏi.
Chú không tin thì cứ quan sát đi, cháu đảm bảo không bị cậu ta show ân ái đến ngấy thì chú muốn cháu làm gì cũng được..
Ảnh Đế Truy Thê!