Ảnh Đế Truy Thê!
109: Giận Dỗi
Cung Huyền Thương giấm chua ngập tràn, tức đến suýt thổ huyết.
Còn Lôi Hòa Nghi thì vui vẻ ôm Sở Mặc Thần một cái.
Sở Mặc Thần nhìn phong cách ăn mặc của Lôi Hòa Nghi hôm nay, ánh mắt không hề che giấu tán thưởng.
- Em mặc thế này rất đẹp, hẹn hò với Cung Huyền Thương sao?
Lôi Hòa Nghi bật cười lắc đầu.
- Có hẹn với bạn đại học thôi! Anh không ngại việc em ngồi ở đây một lát chứ?
- Em cứ tự nhiên.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Lôi Hòa Nghi đặt túi xách xuống ghế rồi nhìn Sở Mặc Thần.
- Anh đến nhà hàng gặp khách hàng sao?
- Gần như là thế, vừa dùng bữa với đối tác xong!
- Anh tính khi nào về lại Italy?
- Không vội, ở đây cũng xem như quê hương thứ hai của anh.
Sở thị ở Italy vắng anh thì vẫn vận hành tốt, anh muốn ở đây thăm thú thêm một khoảng thời gian.
- Vâng, nếu buồn chán quá em có thể tranh thủ bồi anh!
- Không sợ vị kia nhà em ghen sao?
- Anh ấy ghen còn ít sao nhưng cũng chỉ là trêu em thôi.
Anh ấy không còn nhỏ, bề ngoài thì tỏ ra ghen nhưng thực chất anh ấy sẽ không để trong lòng, Cung Huyền Thương hiểu em, hiểu tính chất những mối quan hệ xung quanh em.
Bởi vì phàm là người em biết đều là người em quan tâm.
Sở Mặc Thần mỉm cười gật đầu, nhìn gương mặt Lôi Hòa Nghi phớt hồng cộng thêm đôi mắt hơi ướt thì thoáng nhíu mày:
- Em uống rượu!
- Vâng, tụ tập bạn cũ khó tránh khỏi phải uống vài ly, anh gặp đối tác chẳng lẽ không uống ư?
- Nguyệt nhi, nếu bản thân không muốn thì không ai ép được em!
Quả thật không sai, Sở Mặc Thần không uống một giọt rượu nào mà Lôi Hòa Nghi tâm tình không vui nên uống một ít, tinh thần không tốt nên dễ say hơn ngày thường, dù uống ít đầu óc vẫn xoay vòng.
Sở Mặc Thần chợt nhớ đến lúc nãy đối tác của anh có nói nhà hàng hôm nay có một buổi họp lớp của các cựu sinh viên Đại học Cambridge.
Sở Mặc Thần lại nhìn đến tâm trạng Lôi Hòa Nghi cùng với phong cách ăn mặc khác xa ngày thường của cô hôm nay khó tránh khỏi nghĩ đến việc buổi họp lớp này Cung Huyền Thương cũng có mặt, thậm chí có chuyện xảy ra khiến Lôi Hòa Nghi không vui nên cô cố tình ăn mặc thế này để khiêu khích Cung Huyền Thương.
Anh cũng không giận, chỉ có chút khổ sở, phải quan tâm rất nhiều mới vì chút chuyện nhỏ mà khó chịu như vậy.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai người ngồi cạnh cửa sổ khép hờ, bộ váy Lôi Hòa Nghi mặc lại không đủ sưởi ấm, trong người có hơi men, cả người bất giác rùng mình một cái vì lạnh, bàn tay chà sát hai cánh tay.
Sở Mặc Thần thấy cô lạnh thì thoáng nhíu mày, đứng dậy cởi áo vest của mình ra đi đến choàng qua vai Lôi Hòa Nghi.
Sợ cô từ chối mà giữ chặt vạt áo, buộc cô trong áo vest của mình.
- Em uống rượu nếu bị gió thổi lạnh sẽ rất dễ bị bệnh, không muốn Cung Huyền Thương lo lắng thì ngoan ngoãn cho anh!
Lôi Hòa Nghi bị mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc ập đến khiến cô có ý đinh từ chối ngay lập tức.
Nhưng Sở Mặc Thần nói không sai, cô ốm người lo lắng sẽ là Cung Huyền Thương hơn nữa mùi hương này cũng không khiến cô khó chịu, nên ngoan ngoãn nghe lời.
Sở Mặc Thần thấy cô đã thỏa hiệp thì thở phào một hơi, giơ tay gọi phục vụ.
- Một ly trà gừng, cảm ơn!
Phục vụ gật đầu rồi rời đi, rất nhanh sau đó một ly trà gừng thơm nóng xuất hiện trên bàn.
Trà gừng được nấu tỉ mỉ nhưng vào trong mũi Lôi Hòa Nghi vẫn có mùi rất hăng, rất cay, mặt cô nhăn lại, ý định từ chối rất rõ ràng.
Sở Mặc Thần nghiêm mặt, gọi một tiếng:
- Nguyệt nhi!
Lôi Hòa Nghi giật mình, đầu óc mơ màng.
Cô chợt nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi lần bị dính mưa đều bị anh bắt uống trà gừng cho ấm người nhưng cô không thích mùi gừng nên nhất quyết không uống.
Thế là anh bèn làm mặt lạnh với cô, chỉ gọi nhũ danh một cách nghiêm túc sau đó không nói gì nữa y như đã giận thật rồi.
Thế là cô liền ngoan ngoãn uống hết trà gừng, cắn răng mà nuốt.
Quá khứ hiện tại chồng lên nhau, Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn cầm cốc trà gừng lên uống dưới ánh mắt giám sát của Sở Mặc Thần, trong lòng thầm than thói quen thật đáng sợ.
Thấy cô uống hết, sắc mặt Sở Mặc Thần mới nhẹ nhàng hơn.
- Không còn sớm nữa, anh đưa em về!
- Em đi xe đến, không cần anh đưa về đâu, anh vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi.
- Nguyệt nhi, em uống rượu, bản thân là công dân tốt em biết mình cần phải làm gì!
Lôi Hòa Nghi phồng miệng, uống rượu không được lái xe, Cung Huyền Thương còn ở đây nhưng có vẻ anh còn phải ngồi với bạn dài dài, hiện tại cũng chưa phải lúc để người khác biết quan hệ của hai người.
- Vậy phiền anh rồi!
- Không phiền!
Lôi Hòa Nghi cầm túi đứng lên quay người đi, Sở Mặc Thần chậm rãi theo sau.
Còn Cung Huyền Thương, từ khi hai người ngồi xuống thì anh không nhìn thấy gì cả.
Cũng sợ chọc giận Lôi Hòa Nghi nên không dám qua, ngồi ở đây nhưng tâm trạng lại không yên, cứ như đang đi trên lửa.
Lát sau thấy Lôi Hòa Nghi và Sở Mặc Thần một trước một sau rời đi, trên người Lôi Hòa Nghi khoác áo vest của Sở Mặc Thần, bước đi loạng choạng.
Ánh mắt Cung Huyền Thương tóe lửa thiếu điều thêu cháy Sở Mặc Thần và áo vest của anh.
Đặc biệt nhìn dáng vẻ Lôi Hòa Nghi bước đi không vững, anh đoán cô uống rượu còn hơi say, không thể tự lái xe vậy chẳng phải...
Cung Huyền Thương có cảm giác bản thân sắp lên cơn đau tim tới nơi.
Không quan tâm tiệc còn chưa kết thúc, dứt khoát đứng dậy để lại một câu.
- Tôi còn có việc, xin phép đi trước!
Bữa ăn này trước khi vào anh đã thanh toán rồi, giờ bỏ đi giữa chừng cũng chẳng vấn đề gì.
Sở Mặc Thần và Lôi Hòa Nghi vừa ra khỏi cửa thì Cung Huyền Thương cũng đuổi theo sau.
Sở Mặc Thần xuống bậc thang trước, giơ tay ra để Lôi Hòa Nghi vịn vào tránh cho cô say rượu đi vấp té.
Lôi Hòa Nghi vừa mới giơ tay ra còn chưa chạm vào thì eo bị siết lấy, cả người bị kéo về sau với sức lực lớn, đầu va vào một lồng ngực săn chắc quen thuộc.
Sở Mặc Thần thu tay lại nhìn Cung Huyền Thương vẻ mặt đùng đùng sát khi đang ôm Lôi Hòa Nghi trong lòng.
- Hóa ra là Cung thiếu!
- Sở thiếu, lâu rồi không gặp hôm nào có dịp chúng ta đàm đạo một phen.
Bây giờ tôi phải đưa bạn gái về nhà, vừa rồi cảm ơn anh chiếu cố cô ấy, bây giờ có tôi rồi, anh có thể đi trước.
Hàm ý đuổi người rất rõ, vẻ mặt Sở Mặc Thần cũng không xấu đi chút nào, bật cười.
- Hóa ra Cung thiếu còn biết mình có người bạn gái này!
- Nghi Nghi giờ là bạn gái của tôi, tương lai sẽ là vợ của tôi, mẹ của các con tôi, chuyện này tôi chưa từng quên.
Sở thiếu dường như có hiểu lầm gì đó thì phải.
- Hi vọng là vậy, lần sau nếu Nghi Nghi còn một mình uống rượu chắc tôi phải cân nhắc lại hai chữ ‛bạn gái’ trong miệng Cung thiếu có nên thay bằng từ ‛người cũ’ hay không?
- Sở thiếu, đây không phải một việc mà quân tử nên làm, dù chỉ là lời nói.
- Ít nhất tôi sẽ không để cô gái của mình một mình uống rượu giải sầu dù là vì bất cứ chuyện lớn hay nhỏ gì.
Mùi thuốc súng lẫn địch ý của hai người đàn ông quá gay gắt, Lôi Hòa Nghi đang dựa vào vai Cung Huyền Thương chợp mắt phải nhíu mày mở mắt nhìn.
- Ồn quá...!đây là nơi hai người cãi nhau à?
Hai người đàn ông không người nào chịu thua người nào, ánh mắt tóe lửa nhìn nhau, đột nhiên nghe giọng nói mềm mại tức giận nhưng lại có chút nũng nịu của Lôi Hòa Nghi vang lên thì sát khí trong mắt lập tức biến mất, chỉ còn dịu dàng nhìn cô.
Cung Huyền Thương xoa má cô cất giọng dỗ dành.
- Ngoan, anh đưa em về nhà!
Lôi Hòa Nghi cảm nhận được tay Cung Huyền Thương đang xoa má mình đột nhiên nhớ đến lúc nãy Dung Mạt Y đặt tay cô ta lên tay anh, mặt cô lạnh xuống, đánh một phát không hề lưu tình lên cánh tay anh sau đó liếc một cái.
Cung Huyền Thương vội thu tay lại, ủy khuất nhìn cô, Lôi Hòa Nghi làm như không thấy, đứng thẳng người nhìn Sở Mặc Thần.
- Thần ca ca, vừa rồi đã làm phiền anh, thật xin lỗi, hiện tại em vẫn nên về với Cung Huyền Thương thì hơn.
- Nguyệt nhi, em uống rượu Cung Huyền Thương còn uống nhiều hơn em đấy, em tính định để anh ta đưa em về?
Với tư cách là một công dân gương mẫu, Lôi Hòa Nghi đang cân nhắc có nên để Sở Mặc Thần chở hai người về không.
Còn chưa nghĩ xong thì eo lại bị Cung Huyền Thương siết chặt, giọng nói không chút thiện ý vang lên.
- Không phiền Sở thiếu quan tâm, tửu lượng lân kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt.
- Uống rượu lái xe vốn là vi phạm pháp luật, dù tay lái của anh có tốt hơn nữa thì vi phạm vẫn là vi phạm.
- Xem ai đang nói chuyện vi phạm pháp luật với tôi kia?
- A, tôi sơ suất rồi, chuyện vi phạm pháp luật Cung thiếu làm đâu ít, hiếm lạ gì chuyện uống rượu lái xe nhỏ nhoi này.
- Quá khen, đã là gì so với danh sách những chuyện Sở thiếu làm trên đầu trên cổ pháp luật Italy?
- Được Cung thiếu đánh giá cao là vinh hạnh của tôi!
- Coi kìa, lời này tôi mà nhận chẳng phải sẽ tốn thọ sao, nếu chết sớm quá thì không thể bồi Nghi Nghi thêm vài năm rồi!
Vừa dứt lời bên eo đau điếng, Cung Huyền Thương nhìn xuống Lôi Hòa Nghi vẻ mặt vô tội trong lòng, biết cô đang nhắc nhở mình cẩn thận lời nói, tâm trạng vừa yêu vừa giận.
- Thần ca ca, xin lỗi, Cung Huyền Thương uống hơi nhiều rượu nên không kiểm soát được lời nói, anh đừng để tâm.
- Em đã ra mặt, anh sẽ không để tâm!
- Không còn sớm, anh về nghỉ ngơi đi!
Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi, ánh mắt cô khẩn cầu khiến anh mủi lòng bèn gật đầu, tạm biệt một câu rồi quay người đi.
- Đứng lại!
Giọng nói cứng rắn của Cung Huyền Thương vang lên.
Sở Mặc Thần nhìn lại:
- Cung thiếu còn có việc?
Cung Huyền Thương không nhìn Sở Mặc Thần mà nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi, mau trả áo cho Sở thiếu, mặc áo của anh này!
- Áo của anh có mùi nước hoa người phụ nữ khác, em không mặc! Thần ca ca, áo của anh em giặt rồi sẽ trả lại.
Sắc mặt Cung Huyền Thương tối sầm lại, mím môi đầy tức giận, dứt khoát cởi áo vest vứt vào thùng rác cách đó không xa.
Sở Mặc Thần nhìn cảnh đó mím môi nhịn cười, sau đó rời đi.
Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương một trước một sau lên xe rời đi.
Hai người không ai nói với ai lời nào, Cung Huyền Thương đã mấy lần muốn lên tiếng hóa giải bầu không khí yên lặng nhưng nhìn Lôi Hòa Nghi nhíu mày chợp mắt lại không nỡ lên tiếng.
Có điều tay cô cứ giữ chặt áo Sở Mặc Thần như sợ anh nhân lúc cô không để ý mà cầm lấy vứt đi không bằng mà quả thật anh có ý đó.
Về đến nhà, Cung Huyền Thương vốn định vòng qua bên kia bế Lôi Hòa Nghi lên phòng nhưng xe vừa tắt máy cô đã mở mắt, đẩy cửa xe bước xuống vào nhà một mạch không nhìn lại.
Cung Huyền Thương đè nén khó chịu, lái xe vào gara rồi lên phòng, Bánh Bao biết hai người có chuyện nên không dám ló đầu, ngoan ngoãn nằm trong ổ giả câm giả điếc giả ngủ.
Cung Huyền Thương bước lên cầu thang, sắc mặt căng cứng, hiển nhiên là cực kỳ tức giận.
Anh có thể chịu đựng được Lôi Hòa Nghi lớn tiếng chất vấn hoặc ghen tuông, cũng chịu được cô càn quấy khóc lóc bám lấy nhưng tuyệt nhiên không thể chịu được cô yên lặng không nói lời nào với anh, sự trầm lặng đó hệt như cô không còn cảm giác nào với anh vậy mà anh tuyệt đối không thể để nó xảy ra, vĩnh viễn không.
Lôi Hòa Nghi về phòng mình ở nhà anh, cởi áo vest của Sở Mặc Thần đặt lên giường, tháo cài tóc đặt lên bàn trang điểm, xõa tóc cầm váy ngủ lê vào phòng tắm.
Vừa mới treo đồ lên còn chưa kịp đóng cửa thì Cung Huyền Thương mang một bụng lửa giận xông vào, cửa phòng tắm một lực đóng lại mạnh mẽ tạo nên tiếng động rất lớn, Lôi Hòa Nghi mơ màng cũng tỉnh cả rượu, nhìn Cung Huyền Thương bất mãn.
Anh thấy dáng vẻ bất mãn của cô thì lửa bốc lên đầu, đỡ gáy cô cúi đầu hôn ngấu nghiến.
Lôi Hòa Nghi bị anh hôn đến đau, hai tay vừa đánh vừa đẩy vai Cung Huyền Thương nhưng chút sức lực này của cô chẳng là gì cả.
Cung Huyền Thương hôn đến khi Lôi Hòa Nghi sắp ngộp thở tới nơi, môi sưng đỏ, ánh mắt ngập nước mới dừng lại.
Cung Huyền Thương dời môi xuống cổ Lôi Hòa Nghi gặm cắn, chóp mũi như ngửi được mùi hương của Sở Mặc Thần, mặt đen sì, cắn một phát lên cổ Lôi Hòa Nghi khiến cô nhăn mày ôm gáy anh.
- Cung Huyền Thương, anh nổi điên gì vậy, sao lại cắn em?
- Nghi Nghi, em chán ghét áo anh có mùi nước hoa của người phụ nữ khác vậy em dựa vào đâu cho rằng anh chịu được mùi hương của người đàn ông khác trên người em, người đó lại còn là Sở Mặc Thần em từng tâm tâm niệm niệm.
Nói xong không kịp để Lôi Hòa Nghi hồi thần, Cung Huyền Thương vươn tay mở công tắc, vòi hoa sen trên đầu Lôi Hòa Nghi bật nở, nước xả xuống thoáng chốc cô đã ướt nhẹp, Cung Huyền Thương cũng không khá hơn là bao.
Lôi Hòa Nghi bị lạnh run người nhưng lại không lên tiếng.
Cung Huyền Thương cũng bị cơn giận che mờ ký trí không nhận ra cô đang rất lạnh, chẳng những thế hai tay còn nắm lấy tay cô chà sát, cần cổ nhỏ nhắn cũng không buông tha giống như muốn xóa sạch mùi hương của Sở Mặc Thần trên người cô mặc dù trên người cô chỉ có mùi nước hoa của chính cô, còn mùi hương của Sở Mặc Thần chỉ là anh vì ghen tuông mà mường tượng ra.
Da thịt lộ ra bị nước xối lạnh đến trắng bệch lại bị Cung Huyền Thương chà xát không chút dịu dàng thoáng chốc đã nổi lên từng mảng đỏ ửng.
Đến khi đạt được hiệu quả mong đợi, Cung mới ngẩng đầu nhìn Lôi Hòa Nghi, ánh mắt cô quật cường bướng bỉnh.
Cung Huyền Thương cũng không nói nữa mà dùng hành động, cởi áo sơ mi lao đến siết chặt Lôi Hòa Nghi vào lòng, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống từ mặt đến ngực.
Lôi Hòa Nghi không phối hợp cũng không phản kháng vì cô biết anh sẽ không đạt được ý đồ của mình.
Dòng nước lạnh không ngừng đổ xuống trên đầu cũng không dập tắt được lửa dục đang bùng cháy trong anh.
Chẳng mấy chốc váy đỏ trên người Lôi Hòa Nghi đã bị anh thô bạo xé rách rơi trền sàn nhà.
Khắp người cô chi chít vết hôn lẫn vết đỏ Cung Huyền Thương chà sát gây ra.
Một tay Cung Huyền Thương ôm Lôi Hòa Nghi, một tay di chuyển xuống dưới chạm vào quần nhỏ của cô, ngón tay chạm phải một vật thể mềm mềm, mặt liền biến sắc, từ bỏ ý định của mình, ôm cô vào lòng, đầu gục lên vai cô, giận đến bật cười.
- Nghi Nghi, em cố tình trêu anh như vậy mới chịu đúng không?
Lôi Hòa Nghi không đáp lại, chỉ dựa lên vai anh yên lặng, cô không thật sự giận anh vì chuyện vừa rồi, dù sao cũng là do cô cố tình nhưng vẫn dỗi anh vì anh không kìm chế được cơn giận mà làm cô đau, khắp người đều là dấu vết anh để lại, ngày mai cô làm sao ra ngoài.
Thực tế chứng minh ngày mai cô không cách nào ra ngoài.
Cung Huyền Thương dù biết hôm nay mình không làm ăn gì được nhưng cũng không thể chịu thiệt như thế, thân dưới đã trướng đến đau nhức, anh mà nhịn nữa thì sẽ hỏng mất, có trời mới biết lúc nhìn cô một thân váy đỏ kiêu sa quyến rũ xuất hiện anh đã nhẫn nhịn bao nhiêu mới không xông đến kéo cô đi để ăn sạch sẽ.
Hiện tại thiên thời địa lợi nhưng người lại không được, anh chỉ có thể lực bất tòng tâm, mặc dù anh yêu Lôi Hòa Nghi đến mê mẩn nhưng cũng chưa biến thái đến mức cùng cô chiến đấu đẫm máu.
Cung Huyền Thương vặn công tắc, nước ngừng chảy, anh lập tức nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi đưa đến đũng quần mình.
Gương mặt cô vốn trắng bệch vì lạnh dần dần có sắc hồng.
Cung Huyền Thương tháo thắt lưng, kéo khóa quần, đưa tay Lôi Hòa Nghi vào trong giúp anh kéo thứ đang không ngừng làm loạn ra.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau, chỉ có tay Lôi Hòa Nghi là không ngừng bận rộn giúp Cung Huyền Thương giảm bớt khó chịu.
Rất lâu sau đó phòng tắm vang lên âm thầm thỏa mãn của Cung Huyền Thương, một dòng tinh đặc sệt bắn lên bụng Lôi Hòa Nghi khiến cả người cô nóng lên.
Cung Huyền Thương cúi người lấy sơ mi của mình giúp cô lau chùi, sau đó vuốt má cô.
- Cần anh tắm giúp em không?
Lôi Hòa Nghi mím môi lườm anh, hất mặt.
- Không cần!
Cung Huyền Thương cũng không mặt dày mày dạn ở lại trêu chọc cô, chỉ hôn một cái lên trán cô rồi lấy đồ dưới sàn mang ra ngoài đi giặt.
Lôi Hòa Nghi hừ lạnh chỉnh sang nước nóng rồi từ từ tắm rửa, miệng mắng Cung Huyền Thương liến thoắng.
Lúc cô tắm xong mặc đồ ngủ ra ngoài thì Cung Huyền Thương đã tắm xong từ lâu, sạch sẽ thơm tho để trần thân trên nằm trên giường chờ cô.
Sắc mặt cô lạnh tanh, lau tóc đi đến bàn trang điểm.
- Em muốn nghỉ ngơi, anh về phòng của mình đi!
- Nhưng anh muốn ôm em ngủ!
- Em không biết, em muốn ngủ một mình.
- Nhưng anh phải ngủ với em!
Lôi Hòa Nghi hung hăng lườm anh thừa biết dù cô có nói gì thì Cung Huyền Thương cũng sẽ không ra khỏi phòng, đi đến phòng khác thì cũng chỉ có một kết cục.
Cô lười để ý đến anh, lau tóc qua loa rồi chải lại sau đó đi đến tủ đồ lấy chăn nệm và một chiếc gối ra, trải dưới sàn rồi nằm lên, quay lưng về phía Cung Huyền Thương.
Anh nằm trên giường trơ mắt nhìn Lôi Hòa Nghi cứ thế nằm dưới sàn, sau đó không còn động tĩnh gì nữa thì tim hẫng một nhịp, đặc biệt là nhìn mái tóc vẫn còn ướt của cô.
- Nghi Nghi, ngoan nào em, đừng bướng nữa.
- Hôm nay em rất mệt, hiện tại chỉ muốn ngủ, đừng làm phiền em! Em không muốn trút hết mệt mỏi lên anh.
Cung Huyền Thương thở dài, đi đến bàn trang điểm lấy máy sấy tóc, cắm vào ổ điện gần nhất, mở mức sấy nhỏ nhất để tránh ồn ào rồi nhẹ nhàng sấy tóc cho Lôi Hòa Nghi.
Động tác của anh rất nhẹ không ảnh hưởng đến Lôi Hòa Nghi nghỉ ngơi, cô cảm nhận hơi ấm từ máy sấy, tinh thần thả lỏng, lập tức ngủ say.
Cung Huyền Thương cất máy sấy, đúng lúc bày điện thoại của cô trên bàn rung lên, Cung Huyền Thương lập tức nhìn thấy tin nhắn nhảy lên, là của Lantana.
‛Darling, đừng nói cho Cung Huyền Thương biết mà mình đã mật báo cho cậu về việc anh ta đi họp lớp lại bị cô gái khác cầm tay đấy, xin cậu đấy.’
Mặt Cung Huyền Thương lập tức sa sầm, vuốt mặt kìm nén một bụng lửa giận.
Thâm nghĩ hôm sau phải nói chuyện với Olearn thật tốt không thì buộc phải gọi đến gia tộc Winston một chuyến thôi.
Sau đó Cung Huyền Thương cầm gối xuống nằm cạnh Lôi Hòa Nghi, cô đã quá quen thuộc với hơi thở của Cung Huyền Thương nên không hề có phản ứng gì.
Anh nằm xuống nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sau đó tay xoay một cái, cả người Lôi Hòa Nghi nằm rạp lên người anh, Cung Huyền Thương không khác gì tấm nệm thịt cực kỳ ấm áp.
Lôi Hòa Nghi cũng không hề thức dậy, ngược lại còn thoải mái cọ lên ngực Cung Huyền Thương mấy cái, anh bật cười xoa tóc cô rồi lấy chăn đắp lên.
Anh không dám bế lên vì sợ Lôi Hòa Nghi sẽ tỉnh, cũng sợ cô nằm thế này sẽ lạnh nên lấy thân mình ra cho Lôi Hòa Nghi nằm lên, giúp cô sưởi ấm, chỉ là cũng không ngăn được điều mình trăn trở.
Sáng hôm sau, Cung Huyền Thương thức dậy theo đồng hồ sinh học, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trước ngực anh nóng hổi, cả người như ôm lấy một bình nước nóng.
Sắc mặt anh lập tức tái mét nhìn xuống Lôi Hòa Nghi trong lòng, cô lúc này đang phát sốt, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào ngực anh, làn da trắng nõn cũng đỏ lên, chạm vào da thịt khiến cả người anh như bỏng rát.
Cung Huyền Thương giật mình bế Lôi Hòa Nghi đặt lên giường rồi vỗ vỗ mặt cô.
- Nghi Nghi, có nghe thấy anh không, tỉnh dậy đi em...
Giống như bị anh làm ồn, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, gương mặt nhăn nhó nhưng lại không cách nào mở mắt.
- Thương...
- Anh ở đây...
- Em...!khó...!chịu!
- Anh đưa em đến bệnh viện.
Lôi Hòa Nghi lập tức mếu máo, hai tay quờ quạng bắt được tay Cung Huyền Thương, yếu ớt cầm lấy.
- Không, không đi bệnh viện đâu.
- Được, được, không đi bệnh viện.
Cung Huyền Thương ngồi lên giường, ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng, dùng cơ thể mình giúp cô hạ sốt, một tay bị Lôi Hòa Nghi nắm lấy, tay kia cầm điện thoại gọi cho bác sỹ tư nhân.
Bác sĩ đến rất nhanh, Cung Huyền Thương cũng đã sớm dỗ Lôi Hòa Nghi ngủ, để cô nằm xuống giường đắp chăn cẩn thận đảm bảo không lộ gì mới yên tâm.
Bác sỹ đến quan sát Lôi Hòa Nghi, đo nhiệt độ sau đó tiêm cho cô một mũi thuốc hạ sốt, lại kê thêm thuốc uống và dặn dò một vài điều cần lưu ý.
- Phu nhân sốt cao nhưng không nguy hiểm, tôi đã tiêm thuốc, ngủ một giấc tỉnh lại tình trạng sẽ ổn, sau đó cho cô ấy uống thuốc theo toa, nếu tình hình không có chuyển biến tốt thì phải đưa đến bệnh viện truyền dịch.
- Cảm ơn bác sỹ!
- Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi!
- Thứ lỗi cho tôi không thể tiến anh được.
- Không sao, anh cứ chăm sóc phu nhân đi, xin phép.
- Bác sỹ đi thong thả!
Bác sỹ rời đi, Cung Huyền Thương ngồi xuống bên giường nhìn gương mặt say ngủ xinh đẹp như búp bê của Lôi Hòa Nghi mà trong lòng đau nhói, cúi đầu hôn lên trán cô.
Ánh mắt đỏ hoe, nắm lấy tay cô đặt bên miệng.
- Nghi Nghi, anh xin lỗi!.
Ảnh Đế Truy Thê!