Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Chương 37: Chương 37
Báo thức Thẩm Cảnh Viễn đặt vang lên đúng giờ, tiếng chuông rất to.
Lúc Yến Khinh Nam mở choàng mắt còn thấy hơi lơ mơ không biết đâu với đâu.
Anh lắc lắc đầu, Thẩm Cảnh Viễn ngủ bên cạnh cũng cựa quậy rồi mở mắt ra.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, Thẩm Cảnh Viễn mới nhấc người dậy tắt điện thoại đi.
Tắt xong y lại nằm xuống, đưa hai tay lên bịt mắt, không muốn động đậy tí gì.
"Còn mệt lắm à?" Yến Khinh Nam hỏi.
Anh đã tỉnh, chống tay cúi xuống nhìn y.
Thẩm Cảnh Viễn lắc lắc đầu.
Mà có buồn ngủ nữa cũng được, tối nay ít hoạt động, cơm nước xong xuôi đưa cô dâu về nhà là xem như kết thúc.
Nghĩ vậy trong đầu, Thẩm Cảnh Viễn như được tiếp thêm sức mạnh ngồi bật dậy, không nhìn ngó xung quanh nên đập phải cằm Yến Khinh Nam, nghe tiếng anh bị đau kêu lên.
"Anh có làm sao không?" Thẩm Cảnh Viễn bừng tỉnh, vội vã lại gần.
Yến Khinh Nam tay ôm cằm, mày cũng nhăn nhíu hết lại nhưng miệng vẫn cứ cười: "Không sao."
"Không sao thì anh bỏ tay ra cho em nhìn xem." Thẩm Cảnh Viễn gấp gáp vỗ vào mu bàn tay anh.
Cú va đập rất mạnh, Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy tiếng rõ mồn một, huống chi cằm là bộ phận dù là người gầy hay có da thịt thì chịu va đập đều sẽ đau.
Yến Khinh Nam thu nắm tay về, cằm anh đúng thật đã đỏ bừng.
Rèm cửa che chắn làm không gian phòng khá âm u, Thẩm Cảnh Viễn lại gần săm soi, còn đưa tay chạm vào, hỏi anh: "Cần em chườm đá gì đó không?"
"Không sao đâu, thật." Yến Khinh Nam bật cười trước vẻ nghiêm trọng của y, tiếng cười bật khỏi cổ họng từng chút hệt như chứa bên trong một chiếc móc câu.
"Thôi được." Thẩm Cảnh Viễn rụt tay về, "Đã hỏi anh rồi đó, một hồi đau đừng có mà nói em."
"Đau cái gì mà đau." Yến Khinh Nam lắc đầu, "Không yếu ớt vậy."
Thẩm Cảnh Viễn bảo không để tâm, nhưng lúc thu tay về cứ một hai phải sờ thêm chút nữa.
Yến Khinh Nam nắm cổ tay y hỏi y làm gì đấy, Thẩm Cảnh Viễn không trả lời được.
Thế là Thẩm Cảnh Viễn bị cái người kia cúi xuống trộm lấy đôi môi: "Đêm nay chúng ta về với nhau."
Bị hôn một cái, thần hồn Thẩm Cảnh Viễn mê mệt cả tối.
Cuối cùng khi kết thúc công việc, Giản Đông đưa cho mỗi phù dâu phù rể một bao lì xì rất dày, cầm trên tay còn thấy nặng.
Giản Đông tiễn họ xuống dưới lầu, luôn miệng nói mọi người vất vả rồi.
Ai cũng có người đưa đón, anh ta hỏi Thẩm Cảnh Viễn: "Cậu về kiểu gì?"
Thẩm Cảnh Viễn còn chưa kịp lên tiếng, Yến Khinh Nam đã bước ra từ phía bên kia đèn đường, giơ tay: "Tôi đón."
"Được." Giản Đông vui vẻ, "Thế tôi giao cậu cho vị sứ giả hộ hoa này vậy."
: Vị sứ giả bảo vệ các loài hoa chốn nhân gian.
Giản Đông say khướt, Thẩm Cảnh Viễn lười so đo với bạn mình, nói vậy tôi đi, rồi từ từ chạy theo Yến Khinh Nam.
"Em chạy cái gì?" Yến Khinh Nam hỏi y.
"Em sợ Giản Đông chèo kéo em nói linh ta linh tinh." Thẩm Cảnh Viễn thấy không yên lòng, ngoái đầu lại nhìn.
Giản Đông đã vào nhà rồi.
"Nói gì cơ?" Yến Khinh Nam cười, "Lỡ đâu không phải nói linh tinh thì sao?"
"Lại nữa à?" Thẩm Cảnh Viễn nhướng một bên mày, đổi lời, "Chỗ này gần sông lắm đúng không? Tụi mình qua đó thử xem?"
"Cũng gần." Yến Khinh Nam móc điện thoại ra xem giờ, vẫn còn khá sớm, "Em không sợ lạnh à? Khăn quàng cổ còn không chịu đeo vào."
"Không sao, hôm nay mệt quá.
Nghỉ ngơi một lát thôi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
"Cách nghỉ ngơi của em độc đáo thật." Yến Khinh Nam vừa nói vừa dẫn Thẩm Cảnh Viễn đến bờ sông.
Cảnh đêm Trùng Khánh rất đẹp.
Nhưng Thẩm Cảnh Viễn rất hiếm khi đi dạo phố giờ tối.
Xe cộ trên đường vẫn đông đúc nhộn nhịp, nhưng ít ai tản bộ hai bên đường, chỉ có lác đác người vừa tan tầm vội vã chạy về nhà.
Yến Khinh Nam bước dần lên, nắm tay Thẩm Cảnh Viễn.
"Mùa hè vào buổi tối đông người lắm, ra đây tản bộ cả." Yến Khinh Nam nói.
"Tay anh nóng quá." Thẩm Cảnh Viễn đung đưa đôi bàn tay đan vào nhau của cả hai, "Sao lại nóng thế..."
"Tôi uống rượu, mà tay em cũng lạnh." Yến Khinh Nam nói rồi nhét tay y vào túi áo mình.
Áo lông của anh rất ấm áp, tay y chui vào trong rất dễ chịu.
"Chuyện bên Giản Đông đã giải quyết xong xuôi hết chưa?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
"Trưa nay em gặp Hà Cẩn à?" Yến Khinh Nam lập tức đoán ra.
"Phải." Thẩm Cảnh Viễn đáp, "Bác sĩ Hà nói với em."
"Lúc ấy Giản Đông không còn cách nào, mà chuyện cũng đã giải quyết xong rồi.
Tôi biết bây giờ em đang nghĩ gì, tôi và Giản Đông đều hiểu, cho nên mới sợ nói cho em biết." Yến Khinh Nam siết chặt tay y thêm một chút.
"Em không nhạy cảm thế đâu.
Nhưng nói cho cùng chuyện này là Giản Đông chịu thay em, em nghĩ thế cũng rất bình thường mà." Thẩm Cảnh Viễn mờ mịt thở dài, "Tâm thái của người trả giá và người đón nhận không giống nhau đâu anh à."
Nghe Thẩm Cảnh Viễn nói vậy, Yến Khinh Nam biết khúc mắc trong lòng y đã được gỡ bỏ.
Y không phải người kiểu cách, có thể tự suy nghĩ thấu đạt chuyện này cũng có thể hiểu được cách làm của Giản Đông, chỉ là cần thêm ít thời gian để chấp nhận.
"Không được." Thẩm Cảnh Viễn dừng lại, quay mặt về phía Yến Khinh Nam, "Lần sau mấy anh muốn làm gì phải thành thật nói cho em, nếu em không biết mấy anh đang làm gì cả, vậy không phải sẽ thấy tồi tệ lắm à?"
"Ra là lý lẽ thế này." Yến Khinh Nam cười, "Vậy nhất định sẽ khai báo cho em."
Nói miệng thì đơn giản, nhưng muốn thực hiện thì chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nguyên nhân tình cảm đằng sau chuyện nói hay không nói là quá phức tạp, Yến Khinh Nam biết chứ.
Nhưng anh vẫn phải thể hiện ra câu vừa rồi, vì nếu không Thẩm Cảnh Viễn sẽ đau đáu không chịu yên lòng, mà y không yên lòng sẽ nghĩ rất nhiều.
"Anh nói với em? Em tin anh cái..." Thẩm Cảnh Viễn tạm ngừng, "Cái xẻng ý..."
*Cái xẻng ở chỗ này là một kiểu phủ nhận.
Yến Khinh Nam nhìn y chòng chọc hai giây, gục lên vai y bật cười.
Đôi bàn tay vẫn còn đan siết, vậy nên Yến Khinh Nam đụng chạm vai y chẳng khác nào đang ôm y vào lòng.
Thẩm Cảnh Viễn đẩy anh ra mấy bận, hỏi: "Anh đây là muốn cười hay là muốn ôm em?"
"Không chịu nổi..." Yến Khinh Nam vẫn đang cười.
Bởi vì thật sự rất rất buồn cười.
Thẩm Cảnh Viễn nói câu ấy bằng giọng phổ thông ngay ngắn, ngữ điệu đúng, nhưng lạ lùng vô cùng.
Yến Khinh Nam dạy y bằng tiếng Trùng Khánh: "Xẻng..."
Thẩm Cảnh Viễn hơi hơi không dám nói ra, kiềm giọng nhỏ xíu: "Xẻng..."
"Chữ này đúng rồi, phải cong lưỡi lên một chút." Yến Khinh Nam còn định làm mẫu cho y xem, Thẩm Cảnh Viễn nghiêng đầu sang: "Anh làm gì đó, không dạy hay mà toàn dạy hư thôi."
"Ừ." Yến Khinh Nam vẫn cứ cười đứt phanh, không dừng được.
Thẩm Cảnh Viễn nghe anh cười tới độ thấy phiền, vươn tay bịt miệng anh lại cảnh cáo: "Không được cười."
Yến Khinh Nam lắc đầu, Thẩm Cảnh Viễn tin ngay.
Y buông tay ra, rốt cuộc anh vẫn đang cười nắc nẻ.
"Anh đùa em đấy à?" Nhìn anh cười vui vẻ tới vậy, Thẩm Cảnh Viễn cũng không nhịn được, khóe môi cong tít lên theo.
"Không có...!Thật...!Em đáng yêu quá." Yến Khinh Nam vừa nói vừa vò tóc Thẩm Cảnh Viễn, nhìn thẳng vào y.
Thẩm Cảnh Viễn không biết anh đang nhìn chỗ nào của mình, nhưng không tài nào chịu nổi ánh mắt này, bèn ôm kín mặt quay đầu né tránh, cười hỏi anh: "Làm gì đó..."
"Nhìn em." Yến Khinh Nam hơi nhếch cằm lên, đáp như thể không biết xấu hổ là gì, "Nhìn em xinh đẹp."
Nhắc tới đây làm anh chợt nhớ đợt đi núi Kim Phật ngày trước, Thẩm Cảnh Viễn cũng từng hỏi câu hỏi này, thế là tiện lời đáp luôn: "Lần trước em hỏi tôi câu này, tôi cũng đang nhìn em xinh đẹp."
"Bây giờ anh chẳng còn sợ gì nữa rồi đúng không?" Thẩm Cảnh Viễn nhướng mày, "Nói thẳng thế này cơ mà..."
"À, có người rộng rãi để tôi nói ra đấy." Yến Khinh Nam không sợ thật.
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, ôm cánh tay Yến Khinh Nam kéo anh qua, "Để anh nói..."
Y thoáng ngửa đầu, liếm vào cánh môi anh.
Thẩm Cảnh Viễn đang quyến rũ.
Yến Khinh Nam được lời, ánh mắt trầm xuống, lướt mắt nhìn quanh một lượt rồi đẩy y vào con hẻm nhỏ cạnh đó.
Con hẻm tối đen không nhìn thấy được gì.
Yến Khinh Nam kê tay lót sau đầu Thẩm Cảnh Viễn, ngăn cách bức tường đá cắn lên môi y.
Trước đây hai người chưa từng hôn nhau một cách nghiêm túc, lòng mỗi người đều ấp ủ thứ cảm xúc lạ kỳ.
Giây phút này đơn thuần bị hút lấy trong sự hấp dẫn của đôi bên.
Ai cũng nhịn quá lâu rồi, mặc nhiên từng chút mở tung mọi thứ góp nhặt kiềm giữ, càng chưa kể đến chuyện mất kiểm soát.
Hơi thở dồn dập thô ráp, đôi cánh tay lộn xộn.
Yến Khinh Nam xoa cổ Thẩm Cảnh Viễn, miết lên tới vành tai, anh nói cơ thể em mát lạnh thật.
Nhưng Thẩm Cảnh Viễn chỉ thấy bên trong mình rát bỏng đến từng bộ phận.
Cuồng nhiệt hóa thành dịu dàng, tay Yến Khinh Nam ôm giữ vầng trán Thẩm Cảnh Viễn chậm rãi hôn lên gò má y, lắng lại nhịp hô hấp.
"Đi bộ nữa không?" Anh cười, hỏi Thẩm Cảnh Viễn.
Đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu cả rồi, chuyện tuân theo dục vọng như hôn này làm xong cứ trơ ra không cần mặt mũi vẫn không thành vấn đề.
Con hẻm nhỏ không có bóng người đến tận lúc cả hai đi ra.
Thẩm Cảnh Viễn ngoái lại nhìn một lát, sau đó mới bắt kịp bước chân Yến Khinh Nam.
Lần này hai người yên ắng suốt đường đi, Yến Khinh Nam vẫn nắm tay Thẩm Cảnh Viễn đến bờ sông.
Đối diện là cao ốc với ánh đèn đủ màu, bên trên còn có đèn chiếu hai chữ "Trùng Khánh".
Thẩm Cảnh Viễn dừng lại một chốc, rút tay tựa người trên lan can, ôm kín mặt mình.
"Em nghĩ gì?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Phải làm sao bây giờ." Thẩm Cảnh Viễn vò tóc, đoạn ngẩng đầu lên.
"Vậy đừng nghĩ nữa." Đáy mắt Yến Khinh Nam đầy ắp bóng ngược màu đèn, "Tôi cũng không biết."
"Anh nói xem..." Thẩm Cảnh Viễn xoay người, dựa lưng vào lan can, nụ cười vẫn giữ trên khuôn miệng, "Nếu chúng ta thật sự bên nhau, em đi rồi anh phải làm sao bây giờ?"
"Tôi à?" Yến Khinh Nam nghiêng sang nhìn y, trả lời thật nhẹ nhàng, "Tôi làm sao được nữa? Mở cửa kiếm tiền của tôi thôi."
Thẩm Cảnh Viễn nhìn sườn mặt anh, nhoẻn môi cười.
"Nếu không mắc bệnh, em cảm thấy chắc là em sẽ theo đuổi anh đấy." Thẩm Cảnh Viễn đột ngột nói.
"Tại sao?" Yến Khinh Nam vừa hỏi vừa bước đến trước mặt y, hai tay chống lên lan can, giam Thẩm Cảnh Viễn vào vòng tay.
"Anh đẹp trai chứ sao." Thẩm Cảnh Viễn nhún vai, "Đơn giản vậy thôi."
"À, ra em thích người đẹp trai." Yến Khinh Nam vén sợi tóc rủ ngang trán sang một bên giúp y.
"Anh không thích người đẹp trai à?" Thẩm Cảnh Viễn nói, "Em mà thèm tin vào."
"Không biết." Yến Khinh Nam dừng tay trên trên đôi mày Thẩm Cảnh Viễn một chút, chẳng hề động đậy, "Anh thích em."
Thẩm Cảnh Viễn chầm chậm chớp mi.
Đêm nay không khí trong lành vô cùng.
Ngón tay Yến Khinh Nam trượt xuống bẹo bầu má Thẩm Cảnh Viễn, gần khi hơi thở giao hòa nhau, y nghiêng đầu tránh né.
"Đi thôi anh Nam." Giọng y nhẹ bẫng.
Yến Khinh Nam không ép y, buông tay quay người đi về phía trước.
Được vài bước rồi mà sau lưng vẫn không thấy tiếng bước chân, Thẩm Cảnh Viễn cũng không bám theo.
Anh vừa định quay đầu, y đã thình lình nhào vào tấm lưng anh, đặt tay ở bụng anh.
"Em sao vậy?" Yến Khinh Nam chạm mu bàn tay y.
Thẩm Cảnh Viễn vùi mặt vào lưng anh lắc đầu, Yến Khinh Nam cảm nhận được.
Vòng tay của y mỗi lúc một chặt siết.
Yến Khinh Nam lặng thinh không nói gì, cứ để y ôm mình như thế.
Thẩm Cảnh Viễn chôn đầu lên bả vai anh, anh bèn đưa tay xoa xoa mái tóc nọ.
Sờ được một người run bần bật đằng sau lưng anh, răng cắn nghiến lấy bả vai anh, yếu ớt phát ra mấy tiếng nghẹn ngào.
Bàn tay Yến Khinh Nam che đi đôi mắt y, dòng lệ ướt át chảy xuống, nhưng anh chỉ yên lặng vỗ về.
Khóc mãi về sau Thẩm Cảnh Viễn mới từ từ bình tĩnh lại, hai tay nơi lỏng ra một chút, Yến Khinh Nam lập tức hãm y vào lồng ngực mình.
Đau lòng.
Nghe đứa nhỏ nhà mình khóc, trái tim Yến Khinh Nam là thứ đau đớn nhất.
Anh mở áo khoác mình, ôm kín Thẩm Cảnh Viễn vào trong, vòng tay ôm giam chặt đến vô cùng, từng chút từng chút xoa xoa gáy y, bờ môi khép hờ trên thái dương y hôn lên.
Thẩm Cảnh Viễn bấu lấy góc áo len anh mặc, cọ mặt mình vào quần áo anh, mới hì cười.
"Cuối cùng cũng chịu cười" Giọng Yến Khinh Nam rất bình tĩnh.
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn hít mũi, "Không cho anh nhớ vụ này, mất mặt quá."
"Ở với anh thì có gì mà mất mặt?" Yến Khinh Nam vỗ vỗ vào gáy y, "Còn muốn ôm không?"
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.
Yến Khinh Nam vẫn không buông tay, nói: "Anh muốn, để anh ôm một lát."
Thẩm Cảnh Viễn lại cười, tiếng cười lẫn với tiếng sụt sịt và nước mắt.
"Nói thật, em chỉ như thế hai lần từ ngày biết mình bị bệnh đến nay." Ngay cả chữ khóc Thẩm Cảnh Viễn còn khó nói thành lời.
"Ban đầu thật ra em không có cảm giác gì, vì không có dấu hiệu cả.
Về sau dần dần có một vài triệu chứng, vậy là biết khó chịu.
Có lần em nôn trong nhà, nôn rồi bắt đầu chóng mặt, hoàn toàn không thể nào kiểm soát được, chưa bao giờ uống thuốc mà có cảm giác tuyệt vọng...!Chẳng biết phải sống làm sao..."
"Hôm nhận được bệnh án bác sĩ đã giải thích rất rõ ràng.
Và dù biết rõ không đáng tin, em vẫn lùng sục khắp nơi, lên cả HowNet để đọc bệnh án, như cái kiểu mà em vẫn làm thời học đại học." Nghĩ lại, Thẩm Cảnh Viễn vẫn thấy tức cười, "Em nhốt mình trong nhà tìm tòi cả đêm, không giây nào ngơi mắt khỏi màn hình, rất đáng sợ, nếu cứ tiếp diễn như thế sức khỏe chưa giảm sút thì tinh thần đã sụp đổ, em biết."
Yến Khinh Nam hít sâu, anh ngẩng mặt nhìn lên trời, ừ một tiếng.
"Sau đó từ từ chấp nhận thôi, chứ không còn làm gì được nữa? Nào là uống thuốc đúng giờ, mới đầu em cũng dữ dằn lắm, hộp thuốc ấy là bỏ từng liều vào mỗi ngăn, lúc em lấy hết thuốc ra một ngăn không đủ chỗ chứa, cực kỳ bất tiện, cứ bị thừa ra mấy viên.
Có lần em nện cái hộp vào tường, bây giờ tường phòng ngủ nhà em vẫn còn vết xước, lần đó nện xong thì...! thì bẹo hình bẹo dạng như bây giờ."
"Cả thuốc còn uống không ngon, em nghĩ tại sao ngày ấy mình còn sống làm gì..."
Yến Khinh Nam nghiêng đầu hôn môi y.
"Sau này đừng nói như vậy nữa."
"Em biết." Thẩm Cảnh Viễn cố gượng cười, "Em bây giờ khác ngày xưa rồi..."
"Em biết thì tốt." Yến Khinh Nam vuốt ve chóp mũi y, "Sau này chuyện tương tự sẽ không xảy ra.
Em việc gì không muốn làm thì để anh, chuyện nào không nghĩ ra thì nói với anh."
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn đồng ý qua loa quá Yến Khinh Nam không hài lòng, lắc lắc vai để y khẳng định lại.
"Muốn em nói gì?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Yến Khinh Nam quay đầu, hướng về phía mặt sông gào to: "Mọi chuyện để anh gánh vác!"
Thẩm Cảnh Viễn cười, gào theo: "Mọi chuyện để anh gánh vác —— "
Gào xong lại quay sang nhìn Yến Khinh Nam, giọng nhạt tênh: "Vì sao chứ?"
Yến Khinh Nam cắn y một cái, đáp: "Bé ngốc."
"Vì trên thế gian này chỉ có một em duy nhất."
"Vì anh yêu em."
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi có câu hỏi này, mọi người cảm thấy ngược lắm à? Sao tôi thấy tình cảm giữa hai người họ rất ngọt đó.
Edit: tokyo2soul.
Anh Biết Mình Sắp Mất Em