Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Chương 10: Chương 10
Ấm nóng.
Sau khi chơi cả buổi chiều, mọi người đều mệt rã rời.
Cả nhóm đang ở một quán nước bên ngoài khu trượt tuyết, gọi cà phê và ngồi nghỉ ngơi.
Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam đến cuối cùng, trong tay mỗi người là một con rùa bông.
Bách Vũ và Bách Xuân ngồi cạnh nhau, còn hai ghế một ở bên phải Bách Vũ, một ở bên trái Bách Xuân.
Thẩm Cảnh Viễn vào trước, ngồi xuống cạnh Bách Xuân.
"Anh Thẩm chơi vui không?" Bách Xuân hỏi Thẩm Cảnh Viễn, "Em thấy anh trượt được lắm luôn."
Từ đêm hai người nói chuyện học hành công việc đó, Bách Xuân trở nên sùng bái Thẩm Cảnh Viễn vô cùng, lúc nào cũng muốn được gần y.
Thẩm Cảnh Viễn bắt đầu tán gẫu chuyện trượt tuyết với Bách Xuân.
Yến Khinh Nam ngồi xuống cạnh Bách Vũ, lơ đãng gọi một tách cà phê.
"Mệt à?" Bách Vũ rất ngạc nhiên, "Cậu mà cũng biết mệt ấy hả?"
Yến Khinh Nam khẽ liếc Bách Vũ, anh ta mới im lặng không nói nữa.
Một lát sau cà phê được phục vụ lên, Yến Khinh Nam nhấp một ngụm, hạ thấp giọng nói với Bách Vũ: "Không quản Bách Xuân cho chặt vào hả?"
Bách Vũ không hiểu nổi, nhìn Bách Xuân đang chuyện trò rất vui vẻ với Thẩm Cảnh Viễn: "Quản cái gì?"
"Yêu đương, cậu không định ngăn em gái cậu đâm đầu vào tình yêu không kết quả?"
Bách Vũ khựng mất một lúc mới phản ứng kịp, bỗng dưng nhìn chằm chằm Yến Khinh Nam cười.
"Còn cậu?" Anh ta vặn ngược lại, "Đang quản ai? Chắc chả phải em gái tôi đâu nhể? Cơ mà sao cậu biết không có kết quả?"
Yến Khinh Nam thu biểu cảm về: "Cậu không cần biết."
Bách Vũ vẫn đang cười, khoác tay lên vai Yến Khinh Nam, còn vỗ vỗ đầy ẩn ý.
Ăn no quá ngâm suối nước nóng không tốt, sau bữa tối mọi người về căn villa thư giãn chốc lát.
Tiểu Tư rủ mọi người chơi mạt chược, Thẩm Cảnh Viễn lập tức đáp mình không biết chơi, Bách Xuân lôi kéo Thẩm Cảnh Viễn: "Em cũng đâu biết chơi, chúng ta cứ chơi thôi."
"Hai người chơi cái gì mà chơi." Bách Vũ ngó ánh mắt Yến Khinh Nam trưng ra, "Về anh dạy mày, rốt cuộc có phải người Trùng Khánh không đấy..."
Bách Xuân hứ một tiếng, vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Yến Khinh Nam vào bàn mạt chược, Thẩm Cảnh Viễn vừa lúc đứng ngay giữa đường, anh tiện tay nắm tay y dẫn theo.
"Ngồi cạnh tôi," Yến Khinh Nam nhẹ nhàng ấn y lên ghế, "Tôi dạy cậu."
Yến Khinh Nam máy móc xoa bài, anh cầm quân bài lên, giải thích quy tắc cho Thẩm Cảnh Viễn.
"Bọn tôi chơi mạt chược Thành Đô, bắt đầu mỗi người có mười ba quân bài, cái mười bốn quân, để ù thì cần mười bốn quân."
Thẩm Cảnh Viễn vừa nghe anh nói vừa nhìn người trong bàn cầm bài ra sao.
"Quy tắc ù cũng rất đơn giản, mười bốn quân bài chỉ được phép có một cặp, nghĩa là hai quân trùng nhau.
Còn lại mười hai quân chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm buộc phải có ba quân liên tiếp hoặc hoàn toàn giống nhau, mỗi nhóm phải thuộc cùng một bộ, nhưng tổng số bộ không được vượt quá ba."
Yến Khinh Nam nói chuyện không quên chơi bài, cứ vừa đánh vừa giảng giải cho Thẩm Cảnh Viễn.
"Bây giờ tôi có thể phỗng bài." Yến Khinh Nam sẽ phỗng bài A Dịch ngồi đối diện anh.
A Dịch bỏ bài ra chỗ gần mình, Yến Khinh Nam với tay không tới, Thẩm Cảnh Viễn bèn đừng dậy lấy bài đặt xuống trước mặt anh.
"Sau đó làm sao nữa?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Yến Khinh Nam sắp bài rồi chỉ cho y xem: "Có thể xướng* bài."
*Xướng bài: Chỉ thiếu 1 quân duy nhất, khi có được sẽ ù.
"Nghĩa là chờ quân bến trái hoặc quân bên phải này đúng không?" Thẩm Cảnh Viễn chỉ tay vào.
"Ừ." Yến Khinh Nam đáp rồi nhìn y, chợt nhận ra vì với tới chạm bài mà khoảng cách giữa cả hai trở nên ngắn lại.
Thẩm Cảnh Viễn gần sát bên anh, đầu đã sắp dụi vào trong ngực.
Thẩm Cảnh Viễn à lên một tiếng, gật đầu, ngồi về ghế.
Thẩm Cảnh Viễn thật chẳng chú ý cả hai đang ở rất gần nhau, y bỗng dưng nảy ra một thắc mắc nên lại trờ tới hỏi han, vừa hay Yến Khinh Nam đang chếch sang, cánh môi Thẩm Cảnh Viễn sượt qua cằm anh.
"Chỗ này..."
Cả hai đều cảm nhận được cái chạm ấm nóng ấy, Thẩm Cảnh Viễn đột ngột ngồi phịch về.
Bốn người còn lại trên bàn hướng mắt về phía hai người họ.
"Sao vậy?" Tiểu Tư hỏi.
"Không việc gì." Yến Khinh Nam vẫn nhìn y, "Cậu muốn hỏi gì?"
Lúc ấy tất cả mọi người đều đang chăm chăm vào bài mình, không ai biết chuyện gì vừa xảy ra.
Thẩm Cảnh Viễn thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra điều này, tiếp tục: "Tôi muốn hỏi Chiếu bài thế nào."
*Chiếu bài: chỉ việc người chơi có được 4 quân bài giống nhau.
Yến Khinh Nam nói lại cho y một lần nữa, Thẩm Cảnh Viễn chỉ biết ậm ừ, không nhớ nổi cái gì trong đầu.
Yến Khinh Nam chỉ chơi một lượt rồi nói để Thẩm Cảnh Viễn vào thế chân.
Thẩm Cảnh Viễn học rất nhanh, dù tốc độ xếp bài không đuổi kịp mấy người hay chơi như họ, nhưng đã vững được quy tắc cơ bản.
Yến Khinh Nam ngồi chỗ của y ban nãy giúp y xem bài vài lần, đôi khi sẽ thẳng tay chỉnh vị trí bài giúp y.
Thẩm Cảnh Viễn luôn đặt tay trên bàn, thỉnh thoảng sẽ đụng phải nhau.
Bách Xuân ngồi bên nhìn thấy hai người tiếp xúc qua lại, vỗ vỗ tay anh trai mình: "Sao anh dạy em chẳng hiểu gì hết?"
"Lâu lâu cũng phải nghĩ vấn đề không nằm ở thầy, mà nằm ở trò biết chưa," Bách Vũ cười, "Mày cứ làm anh cười ná thở."
Bách Xuân nổi đóa đẩy anh trai một phát, đôi mắt nhìn Thẩm Cảnh Viễn phát sáng: "Vậy anh Thẩm ơi, lát nữa học xong anh dạy em được không?"
"Được chứ, nhưng giờ anh vẫn chưa rành lắm." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
"Khá ổn rồi." Yến Khinh Nam đột ngột đứng dậy, cúi đầu nói với Thẩm Cảnh Viễn, "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, thua tính phần tôi."
Thẩm Cảnh Viễn vô thức di di một quân bài đã ngả, nhìn Yến Khinh Nam đi lên sân thượng.
Đến lúc Yến Khinh Nam quay lại, Thẩm Cảnh Viễn đã thắng được kha khá.
Cuối cùng tính toán nợ nần bằng Wechat, Thẩm Cảnh Viễn nói: "Mọi người chuyển tiền cho anh Nam là được."
Yến Khinh Nam lắc đầu: "Cậu thắng đương nhiên phải là của cậu."
Thẩm Cảnh Viễn hỏi: "Thế sao thua lại tính cho anh?"
"Tôi dạy không tốt." Yến Khinh Nam cười.
"Tốt mà," Thẩm Cảnh Viễn mở Wechat lên cho mọi người quét, nhỏ giọng thì thầm, "Nói không lại anh."
Chơi mạt chược xong ai nấy về phòng thay đồ chuẩn bị tắm suối nước nóng.
Suối nước nóng chỗ Bách Vũ đặt phải lên trên villa một chút, nam và nữ ở hai hồ riêng.
Cả hai là hồ tư nhân cả, trừ họ ra không có ai khác làm phiền.
Thẩm Cảnh Viễn cởi quần áo xuống nước lúc Yến Khinh Nam vẫn chưa ra khỏi phòng thay quần áo.
Trên mặt hồ có mấy chiếc dĩa gỗ trôi nổi đựng mấy món đồ uống với trứng luộc.
Bách Vũ hỏi Thẩm Cảnh Viễn muốn ăn uống gì không, y xua tay.
Anh ta nói xong thì nhìn ra đằng sau y, tự nhiên huýt sáo.
Thẩm Cảnh Viễn chưa kịp ngoái đầu, dưới người đã gợn bọt nước lăn tăn.
Yến Khinh Nam bước xuống, từ xương quai xanh trở lên lộ trên mặt nước với đường cơ bả vai mượt mà và làn da màu lúa mạch nhạt.
"Ly này là gì vậy?" Yến Khinh Nam tiện tay cầm một cái cốc lên, hỏi.
"Sô cô la nóng," A Dịch đáp, "Ban nãy Tiểu Tư nhờ nhân viên nấu."
Yến Khinh Nam cầm cốc bằng tay phải, lúc giơ lên Thẩm Cảnh Viễn lại chú ý đến hình xăm trên ngón trỏ của anh.
"Anh xăm gì vậy?" Thẩm Cảnh Viễn nhìn mãi mà vẫn không ra, đành hỏi.
Yến Khinh Nam giơ tay lên, tìm góc nào sáng sủa một chút trước mặt Thẩm Cảnh Viễn để y nhìn.
"Vòng gai." Anh trả lời.
Hai sợi dây leo tua tủa gai nhọn màu đen đan lồng vào nhau, tràn ngập sức căng đầy hoang dại.
Thẩm Cảnh Viễn cúi đầu ngắm nghía chốc lát, đoạn nói: "Đẹp lắm."
Ngâm suối nước nóng không có gì làm, bốn người đành trò chuyện giết thời gian.
Bách Vũ trêu ghẹo hỏi A Dịch: "Theo đuổi kịp chưa?"
Thẩm Cảnh Viễn cũng nhất thời thấy hứng thú, nhìn qua A Dịch cách hai người Yến Khinh Nam và Bách Vũ ở giữa.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt màu, chẳng hiểu mặt A Dịch đỏ lựng lên vì nước nóng hay là thẹn thùng.
"Không đuổi kịp," A Dịch cúi đầu, "Em không xứng với tới."
"Gì mà không xứng với tới, A Dịch của chúng ta đẹp trai, vừa có chí cầu tiến lại vừa là người địa phương thế này, sao mà không được?" Bách Vũ hỏi.
"Không được cũng phải được," Yến Khinh Nam lên tiếng, "Cậu bảo mình không xứng nghĩa là nói anh Nam của cậu không được."
"Phải đấy," Bách Vũ liếc Yến Khinh Nam, "Bộ anh Nam của cậu không được hả?"
Câu chữ bắt đầu biến chất, Yến Khinh Nam kêu Bách Vũ nói chuyện cho đàng hoàng.
Anh ta cười cười, tiếp tục dạy dỗ A Dịch: "Thằng nhóc cậu phải chủ động một tí, người ta ít nhiều gì cũng là phụ nữ, phải làm mấy việc người ta thích ấy."
A Dịch nghĩ ngợi thật, sau đó hỏi Bách Vũ: "Việc gì hả anh?"
Bách Vũ nghẹn lời giây lát: "Hẹn cổ đi chơi này kia?"
"Bây giờ," A Dịch nghiêng đầu, "Tính không?"
Bách Vũ thở dài, liến thoắng tràng giang đại hải cả đống cách theo đuổi con gái.
Thẩm Cảnh Viễn nghe mà sững sờ, hỏi Yến Khinh Nam: "Kinh nghiệm yêu đương của Bách Vũ phong phú lắm à?"
"Không, cậu đừng nghe cậu ta bốc phét, cậu ta đó giờ chỉ thích mỗi một người." Yến Khinh Nam không mảy may bận tâm bán anh em mình.
Thẩm Cảnh Viễn cười, nói thế thì cũng tốt mà.
Bách Vũ nói đã miệng, khô cả họng mới vội vàng uống một hớp nước, Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh ta: "Cảnh sát Bách có bạn gái rồi à?"
Bách Vũ suýt thì phụt nước ra, nói: "Không có...!nhưng mà kinh nghiệm thì có."
Anh ta chuyển đề tài, nói chuyện với Thẩm Cảnh Viễn: "Còn cậu? Hôm ở đồn công an tôi thấy cậu đi cùng A Nam, lúc đó đã cảm thấy cậu là cái này."
Bách Vũ bật ngón cái lên.
Ba chữ "là cái này" nói bằng giọng Trùng Khánh.
Thẩm Cảnh Viễn phát hiện mấy người họ thích đổi qua đổi lại tiếng địa phương lúc nói chuyện thật.
Thẩm Cảnh Viễn đành phải quay về phía Yến Khinh Nam: "Cảnh sát Bách có ý gì thế?"
"Cậu ta khen cậu đẹp trai," Yến Khinh Nam dúi tay Bách Vũ xuống nước, "Cậu ta cứ lâu lâu lại bị vậy, kệ cậu ta đi."
"Rồi rồi," Bách Vũ bất đắc dĩ lên tiếng, "Ai bảo cậu là Thọ Tinh cơ."
*Thọ Tinh: Ngày sinh nhật của ai thì người đó thường được gọi là thọ tinh
Thẩm Cảnh Viễn đơ ra trước câu nói của Bách Vũ, y hỏi: "Ai là Thọ Tinh?"
"Cậu ta đó." Bách Vũ chỉ Yến Khinh Nam, hết nhìn anh lại nhìn Thẩm Cảnh Viễn, "Ủa, cậu không nói à?"
Nói cũng đã nói rồi, Yến Khinh Nam giải thích với Thẩm Cảnh Viễn: "Hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng mời cậu nghĩa là chỉ đơn giản là mời cậu đến thôi, nói cậu biết kẻo cậu lại mang lỉnh khỉnh này kia thì không hay."
Thẩm Cảnh Viễn mở to mắt: "Tôi không mang nhiều đồ mới không hay chứ."
Vẻ nghiêm túc của y chọc cười Yến Khinh Nam: "Ừ ừ, chúng ta không nói nữa."
Thế mà tới khi họ ra khỏi suối nước nóng, vừa mặc quần áo tử tế về villa thì Tiểu Tư bưng một chiếc bánh được cắm nến ngay ngắn đi tới.
Bách Vũ cầm đầu hát chúc mừng sinh nhật, cả đám lạc nhịp ra đủ loại bè, ai cũng gân giọng hát cho to hơn mấy người còn lại.
Thẩm Cảnh Viễn cũng vừa vỗ tay vừa khe khẽ hát cùng.
Yến Khinh Nam nhận chiếc bánh kem từ tay Tiểu Tư, quay người cúi đầu xuống để Bách Xuân đội mũ sinh nhật bằng giấy lên, còn nhắm mắt ước nguyện cực kỳ chừa mặt mũi cho bọn họ.
Tiếng hát dần ngưng lại, mọi người ai nấy im lặng chờ đợi Yến Khinh Nam.
Nhưng anh nhanh chóng mở mắt, bắt gặp ánh mắt Thẩm Cảnh Viễn giữa ánh nến bập bùng.
Thẩm Cảnh Viễn nhớ đến buổi sáng hôm nay tại ngôi chùa, khi mở mắt giữa tiếng chuông ngân vang, tia sáng lờ mờ hắt vào chiếc chuông đồng phản chiếu thành ánh quang rực rỡ, giống hệt mảng sáng nhạt màu trên gương mặt Yến Khinh Nam giờ phút này.
Và y cũng nhớ về lời giải xăm ấy.
Trụ trì cầm tờ xăm cười hiền hòa, hỏi y: "Xin hỏi thí chủ muốn hỏi việc nào?"
"Sức khỏe." Thẩm Cảnh Viễn nhìn trụ trì, lông mi khẽ hấp háy.
"Thân mang bệnh nặng, sẽ gặp được lương y, hướng Nam có lợi.
Thí chủ là người rất có Phật duyên, hãy cứ mang lấy hy vọng vào hết thảy, đừng từ bỏ."
Trụ trì đưa cho Thẩm Cảnh Viễn một sợi dây đỏ cầu phúc và một lá bùa hộ mệnh.
"Không thu tiền giải xăm này của thí chủ, chúc thí chủ sớm ngày bình phục."
Thẩm Cảnh Viễn nói với Yến Khinh Nam: "Sinh nhật vui vẻ."
Hai tay y tự nhiên buông thõng bên người, đầu ngón tay chạm vào túi áo.
Tờ xăm vẫn còn đặt ở nguyên đấy, bên trên viết: Tẫn sức vượt núi cao hiểm nguy, chớ màng đường có điệp trùng nặng gánh.
Nếu thấy quế lan dần đâm chồi, đường dài nguy nan hóa thành rồng.
.
Anh Biết Mình Sắp Mất Em