Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 74: Bày tỏ xu hướng.
113@-
Chuyện ai trên ai dưới, Thịnh Ngộ vẫn còn muốn giành thêm một chút.
Cũng không hẳn vì hiếu thắng, mà chỉ cảm thấy cậu với Lộ Dữ Chu đều là nam, sức lực chênh lệch chẳng bao nhiêu, mấy việc nhọc nhằn này đáng lẽ nên thay phiên. Cậu không quen làm người chỉ biết nhận trong tình cảm, người khác yêu cậu, cậu cũng muốn yêu lại.
Lộ Dữ Chu dứt khoát cho ba chữ:
“Không cần thiết.”
Thịnh Ngộ không phục.
Mùa đông ở hẻm Hỉ Thước khác hẳn mùa hè. Không còn tiếng côn trùng rả rích kéo dài, thay vào đó là âm thanh ồn ào, náo nhiệt của người. Trong con ngõ hẹp vốn vắng vẻ thường ngày, giờ người ta ra vào tấp nập chúc tết, thăm hỏi, tụ tập. Thỉnh thoảng chạm mắt nhau, ánh nhìn cũng bị vô số bóng dáng chen chúc lấp đầy.
Thế giới này quá đỗi chật chội, tình yêu của họ chỉ có thể lặng lẽ ủ men trong góc khuất, trao nhau một nụ hôn trộm không lời. Chỉ khi kết thúc hết những vòng vèo xã giao, cả hai mới trở lại ngôi nhà cũ thuộc về riêng họ, để rồi có một đêm quấn quýt, kề vai áp má.
Thiếu niên đã nếm trải mật ngọt thì không thể ngừng lại, một khi mở cửa rồi thì không cách nào ngăn nổi cơn khát khao. Chiếc giường ọp ẹp trong phòng ngủ hễ động một chút là kêu cọt kẹt, nhưng lại chẳng thể nào át nổi những âm thanh kịch liệt khác.
Ban đầu Lộ Dữ Chu nói không cần thiết, Thịnh Ngộ không chịu.
Lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến lần thứ n…
Cuối cùng Thịnh Ngộ chịu thua.
Bị ngủ đến phục.
Giống như chỉ mới nằm một lát, cậu đưa tay với lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim đã nhảy qua mấy vòng.
Kỳ nghỉ đông mà cậu trông ngóng bấy lâu, còn chưa kịp hưởng trọn đã vội khép lại.
—
Thịnh Ngộ trở về Alsace, không lâu sau Lộ Dữ Chu cũng xách hành lý lên thủ đô tham gia trại huấn luyện.
Những ngày yêu xa cũng chẳng khác gì trước kia, nếu có gì đổi khác, thì là Thịnh Ngộ bận rộn hơn rất nhiều.
Cậu dự định năm sau sẽ học thêm chuyên ngành phiên dịch, dù vấp phải sự ngăn cản kịch liệt từ phía thầy hướng dẫn.
Cuối học kỳ trước, điểm trung bình tổng hợp của Thịnh Ngộ đứng thứ ba toàn khối. Từ nhỏ sống trong gia đình Thịnh, cậu đã mưa dầm thấm đất, sớm hình thành khứu giác thương nghiệp nhạy bén. Chính thế mà giúp cậu thể hiện ưu thế vượt trội trong chuyên ngành hiện tại. Thầy hướng dẫn đối với cậu ôm nhiều kỳ vọng, tin rằng tương lai cậu rất có thể trở thành một chuyên gia phân tích tài chính hàng đầu, hiếm có trong ngành.
Nói một cách công bằng, Thịnh Ngộ chẳng mấy hứng thú với tài chính. Làm tốt không có nghĩa là thích. Nửa năm nay, bệnh tình của bà nội dần ổn định, đầu óc cậu cũng rộng mở hơn, muốn thử sức ở một lĩnh vực khác.
Ngành phiên dịch của trường Holman cũng là một ngành cực kỳ hot, chiếm vị trí nổi bật trên trang giới thiệu chuyên ngành của nhà trường. Một lần tình cờ, Thịnh Ngộ bấm vào video tuyển sinh ngành này, trong đó có một cảnh quay: một đàn anh đã tốt nghiệp đang làm phiên dịch đồng thời tại Liên Hiệp Quốc. Bên ngoài lớp kính là nguyên thủ các quốc gia, còn micro thì khuếch tán giọng nói trầm ổn của phiên dịch viên ra khắp khán phòng.
Cảnh tượng ấy khiến Thịnh Ngộ cảm thấy——thật sự rất ngầu.
Cậu có thứ mình giỏi, cũng có thứ mình hứng thú. Cậu mới mười tám tuổi, tại sao không thể thử.
Lần này trại huấn luyện của Lộ Dữ Chu kéo dài hơn một tháng, may mà không bị quản lý điện thoại. Ban ngày anh lên lớp học, buổi tối thì gọi điện cho Thịnh Ngộ tán gẫu.
Trạng thái của Lộ Dữ Chu rất thoải mái, nhiều lần khiến Thịnh Ngộ suýt tưởng rằng cuộc thi đó cũng chẳng quá khó khăn.
Nói chuyện vài ba lần, Lộ Dữ Chu vượt qua vòng loại thứ nhất.
Nói chuyện thêm vài lần, anh vượt luôn vòng loại thứ hai.
Đêm công bố danh sách chính thức đội tuyển quốc gia tham dự Olympic Toán quốc tế (IMO), Hạ Dương gọi điện cho Thịnh Ngộ.
Đầu tiên cậu ta hăng hái tán dương Lộ Dữ Chu một tràng, rồi bắt đầu viển vông:
“Phố mình vậy mà cũng sinh ra một thiên tài! Này, tớ là anh trai nó, thì có phải trong người tớ cũng có mấy thiên phú chưa được khai phá không? Có khi tớ cũng nên thử sức thi đấu gì đó…”
Thịnh Ngộ cắt ngang cậu ta:
“Anh, anh à. Cậu có quan hệ huyết thống với tôi này.”
Hạ Dương tỉnh mộng: “…À.”
Kỳ thi IMO năm nay tổ chức tại Paris, thời gian ấn định vào đầu tháng bảy.
Đây là lần hai người xa cách mà lại gần nhau nhất. Tiếc là trùng ngay tuần thi cuối kỳ, Thịnh Ngộ bận quay như chong chóng, rốt cuộc chỉ xin được bốn ngày phép. Khi kéo vali đáp xuống Paris thì ngày thi đầu tiên đã qua rồi.
Cuộc thi mới đi được nửa chặng, còn chưa kết thúc. Cậu sợ quấy rầy Lộ Dữ Chu nên không đi gặp, chỉ tìm khách sạn gần đội tuyển để ở.
Cậu cũng không báo cho Lộ Dữ Chu biết mình đã đến, chỉ nhắn:
Ngày mai thi xong thì nhắn cho em, lúc đó em đợi anh ở khách sạn.
Ai ngờ Lộ Dữ Chu lại hỏi một câu rất kỳ lạ:
Mai thi xong, em có lên mạng được không?
Thịnh Ngộ: Chắc được, lúc đó chắc em không ở trên máy bay, sao thế?
Lộ Dữ Chu: Mai thi xong sẽ có một buổi phỏng vấn sau cuộc thi, phát trực tiếp. Nhà họ Thịnh chắc chắn sẽ xem, em cũng xem đi.
Nói rồi anh gửi cho cậu một đường link.
Thịnh Ngộ nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ bạn trai muốn khoe trước mặt mình, thế là vui vẻ đồng ý:
Được.
Ngày hôm sau, năm giờ chiều theo giờ Paris.
Phóng viên hỏi mấy câu quen thuộc, cuối cùng đưa micro đến trước mặt cậu thiếu niên, mỉm cười:
“Có điều gì muốn nói với bố mẹ không?”
Tháng bảy Paris oi bức, trước ống kính là một chàng trai cao gầy, dáng vẻ nổi bật. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản, vải mỏng ôm lấy bờ vai thẳng tắp, Thân hình gầy gò nhưng rắn rỏi.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt anh vẫn bình tĩnh lạnh nhạt. Hàng mi khẽ rũ rồi nâng lên, đôi mắt đen không lộ cảm xúc nhìn thẳng vào ống kính:
“Con thích con trai.”
“Phụt—”
Trước màn hình, Thịnh Ngộ phun thẳng một ngụm cà phê lên máy tính.
-
Nửa tiếng sau buổi phát trực tiếp, nhà họ Thịnh và sòng bạc đều náo loạn.
Còn nhân vật chính thì vẫn ung dung gọi điện cho Thịnh Ngộ, hỏi cậu ở khách sạn nào, phòng bao nhiêu.
Thịnh Ngộ cầm điện thoại, thoáng chốc không biết phải làm sao. Muốn hỏi Lộ Dữ Chu rốt cuộc có ý gì nhưng môi mấp máy mãi, bao nhiêu câu dồn lại, cuối cùng chẳng thốt ra nổi một chữ.
Cuối cùng cậu mím môi, tự trấn an — Lộ Dữ Chu không phải kiểu người bồng bột. Làm như vậy nhất định có lý do. Gặp rồi hỏi sau cũng chưa muộn.
“…Pullman, 3812.”
Không biết Thịnh Khải Cơ đã chịu bao nhiêu sức ép, chỉ mười phút sau đã gọi đến máy của Thịnh Ngộ.
Giọng người đàn ông trung niên nghe mệt mỏi, bất lực:
“…Tiểu Ngộ, ba biết con bận thi cuối kỳ, vốn dĩ không muốn chuyện này làm phiền con. Nhưng ba thực sự không đi kịp, mà Alsace lại gần Paris nhất. Con đi tìm Dữ Chu, hỏi trực tiếp xem nó có ý gì…”
Thịnh Ngộ: “…”
Thịnh Khải Cơ: “…Tiểu Ngộ?”
Thịnh Ngộ sực tỉnh, ậm ừ đáp:
“Vâng, được. Con đi ngay.”
Còn Hạ Dương như con ruồi không đầu, quay vòng vòng, cuối cùng cũng tìm tới Thịnh Ngộ.
Hạ Dương: Đm! Cậu xem phát sóng trực tiếp chưa? Lão Lộ thích con trai
Hạ Dương: Tớ nổi hết da gà da vịt!
Hạ Dương: Cậu ta không phải thích tớ chứ!
Thịnh Ngộ: Chắc không đâu…
Hạ Dương: Cậu không hiểu rồi! Thằng đó không bao giờ làm chuyện thừa. Nó nói thích con trai, tám phần là đã có người trong lòng, đang mở đường cho người ta. Bên cạnh nó ngoài cậu với tớ ra còn ai nữa?
Hạ Dương: …Khoan đã.
Hạ Dương: Cậu!!!
Hạ Dương: Đệt đệt đệt, bảo sao nó ngày nào cũng bám theo cậu! Khớp rồi! Khớp rồi! Cậu ta chắc chắn thích cậu!
Hạ Dương: Chạy mau!
Thịnh Ngộ: “…”
Tin nhắn của Hạ Dương tới tấp, dồn kín màn hình khiến cậu chẳng cách nào trả lời nổi.
Đọc đến tin cuối cùng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
Thịnh Ngộ ngượng ngùng đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra mở, trong lòng thầm nghĩ muộn rồi, không thể chạy được nữa.
Cửa vừa hé, người kia đã vòng tay ôm chặt eo cậu, thuận thế khép cửa lại, đẩy cậu áp lên tường — một chuỗi động tác liền mạch lưu loát.
Thịnh Ngộ bị siết đến mức lồng ngực hơi đau, nhưng cậu không hề giãy giụa, mà còn đưa tay ôm chặt lấy đối phương, hé miệng mặc cho Lộ Dữ Chu càn quét.
Nụ hôn gấp gáp tạm dừng, môi hai người cọ đến đỏ ửng, Lộ Dữ Chu tỉnh táo lại đôi chút. Anh vén mái tóc lòa xòa trước trán cậu, giọng khàn khàn hỏi:
“...Thịnh Khải Cơ tìm em à?”
Thịnh Ngộ vô thức mím môi, l**m đi vệt nước còn sót lại:
“Ừ, ông ấy bảo em đến tìm anh, hỏi rốt cuộc anh nghĩ gì.”
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu hôn khóe mắt rồi đến vành tai cậu: “Em không cần lo.”
Lộ Dữ Chu dừng lại một thoáng.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức môi chỉ khẽ cọ đã mang theo hơi thở nóng bỏng, hàng mi quá dài của Thịnh Ngộ khẽ quét qua mi mắt dưới của Lộ Dữ Chu.
Dưới hàng mi ấy là hai đôi mắt chân thành như nhau.
“...Em đừng làm gì cả.” Sau một hồi nhìn nhau, cuối cùng Lộ Dữ Chu cúi mắt xuống, không kìm được lại hôn Thịnh Ngộ, trong những khoảng trống ngắn ngủi giữa từng nụ hôn, thấp giọng thì thầm:
“...Con đường này khó đi lắm, để tôi đi trước, em đừng vội.”
Chỉ nửa tiếng ngắn ngủi sau khi công khai, Lộ Dữ Chu đã nghe qua vô số giọng nói khác nhau.
Paris là một thành phố bao dung, phóng viên đầu tiên gửi lời chúc mừng, nhưng những cuộc gọi dồn dập trong điện thoại thì chẳng hề dễ chịu.
Bạn bè sau cơn kinh ngạc chỉ gửi lời chúc phúc, thầy giáo đùa vài câu rồi cũng mừng cho anh, phản ứng kịch liệt nhất lại đến từ dì.
Người thân luôn là người quan tâm đến anh nhất, cũng là người khó chấp nhận sự “lệch chuẩn” của anh nhất.
Dì gọi đến hết cuộc này đến cuộc khác, người phụ nữ kiên cường như cỏ dại ấy lần đầu tỏ ra bối rối:
“Cái gì mà thích con trai? Ý là đồng tính ấy à? ...”
“Tại sao cháu lại thích con trai? Có phải phương diện kia gặp vấn đề gì không? Không sao đâu, bệnh thì chữa được, đừng nói lung tung...”
“Dì có tra trên mạng rồi, cái này gọi là đồng tính... được xem như bệnh tâm lý... Mai mốt dì đưa cháu lên thành phố lớn khám thử, khám xong là tốt rồi...”
Giọng điệu bà mang chút dè dặt, như thể đang bàn bạc. Bà coi đồng tính là chướng ngại to lớn trong đời Lộ Dữ Chu, và với tri thức nông cạn của một người chưa học hết tiểu học, bà chỉ muốn giúp anh dọn phẳng chướng ngại ấy.
Lộ Dữ Chu nghe vậy trầm mặc.
Anh không thể thay đổi quan niệm của dì chỉ trong một đêm, cũng không thể giống như khi nói với Thịnh Ngộ, nhẹ nhàng coi đồng tính chỉ bình thường như việc thuận tay trái.
Nhiều vấn đề chỉ có thời gian mới giải quyết được.
May mắn thay, anh còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian để chờ đợi. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì bốn năm, sẽ có ngày nào đó, khi Thịnh Ngộ công khai, thứ nhận lại chỉ là những lời chúc phúc bình thường.
Đây là con đường gập ghềnh khó đi.
Anh muốn bước đi trước, giẫm nát gai góc thành lối bằng phẳng, chờ đến một mùa xuân, trên đường chỉ còn đầy hoa dại nở rộ...
Đến lúc ấy, Thịnh Ngộ có thể thong thả bước theo.
—------
Chuột: Lần trước em thụ về thì mới qua mấy tháng nên không quen, với lại lúc đấy ẻm cũng thổ lộ rồi nên giờ đổi là hợp lý. Thời gian đủ dài để thay đổi cách gọi, trong tình yêu em thụ cũng ngọt ngào nữa.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chuyện ai trên ai dưới, Thịnh Ngộ vẫn còn muốn giành thêm một chút.
Cũng không hẳn vì hiếu thắng, mà chỉ cảm thấy cậu với Lộ Dữ Chu đều là nam, sức lực chênh lệch chẳng bao nhiêu, mấy việc nhọc nhằn này đáng lẽ nên thay phiên. Cậu không quen làm người chỉ biết nhận trong tình cảm, người khác yêu cậu, cậu cũng muốn yêu lại.
Lộ Dữ Chu dứt khoát cho ba chữ:
“Không cần thiết.”
Thịnh Ngộ không phục.
Mùa đông ở hẻm Hỉ Thước khác hẳn mùa hè. Không còn tiếng côn trùng rả rích kéo dài, thay vào đó là âm thanh ồn ào, náo nhiệt của người. Trong con ngõ hẹp vốn vắng vẻ thường ngày, giờ người ta ra vào tấp nập chúc tết, thăm hỏi, tụ tập. Thỉnh thoảng chạm mắt nhau, ánh nhìn cũng bị vô số bóng dáng chen chúc lấp đầy.
Thế giới này quá đỗi chật chội, tình yêu của họ chỉ có thể lặng lẽ ủ men trong góc khuất, trao nhau một nụ hôn trộm không lời. Chỉ khi kết thúc hết những vòng vèo xã giao, cả hai mới trở lại ngôi nhà cũ thuộc về riêng họ, để rồi có một đêm quấn quýt, kề vai áp má.
Thiếu niên đã nếm trải mật ngọt thì không thể ngừng lại, một khi mở cửa rồi thì không cách nào ngăn nổi cơn khát khao. Chiếc giường ọp ẹp trong phòng ngủ hễ động một chút là kêu cọt kẹt, nhưng lại chẳng thể nào át nổi những âm thanh kịch liệt khác.
Ban đầu Lộ Dữ Chu nói không cần thiết, Thịnh Ngộ không chịu.
Lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến lần thứ n…
Cuối cùng Thịnh Ngộ chịu thua.
Bị ngủ đến phục.
Giống như chỉ mới nằm một lát, cậu đưa tay với lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim đã nhảy qua mấy vòng.
Kỳ nghỉ đông mà cậu trông ngóng bấy lâu, còn chưa kịp hưởng trọn đã vội khép lại.
—
Thịnh Ngộ trở về Alsace, không lâu sau Lộ Dữ Chu cũng xách hành lý lên thủ đô tham gia trại huấn luyện.
Những ngày yêu xa cũng chẳng khác gì trước kia, nếu có gì đổi khác, thì là Thịnh Ngộ bận rộn hơn rất nhiều.
Cậu dự định năm sau sẽ học thêm chuyên ngành phiên dịch, dù vấp phải sự ngăn cản kịch liệt từ phía thầy hướng dẫn.
Cuối học kỳ trước, điểm trung bình tổng hợp của Thịnh Ngộ đứng thứ ba toàn khối. Từ nhỏ sống trong gia đình Thịnh, cậu đã mưa dầm thấm đất, sớm hình thành khứu giác thương nghiệp nhạy bén. Chính thế mà giúp cậu thể hiện ưu thế vượt trội trong chuyên ngành hiện tại. Thầy hướng dẫn đối với cậu ôm nhiều kỳ vọng, tin rằng tương lai cậu rất có thể trở thành một chuyên gia phân tích tài chính hàng đầu, hiếm có trong ngành.
Nói một cách công bằng, Thịnh Ngộ chẳng mấy hứng thú với tài chính. Làm tốt không có nghĩa là thích. Nửa năm nay, bệnh tình của bà nội dần ổn định, đầu óc cậu cũng rộng mở hơn, muốn thử sức ở một lĩnh vực khác.
Ngành phiên dịch của trường Holman cũng là một ngành cực kỳ hot, chiếm vị trí nổi bật trên trang giới thiệu chuyên ngành của nhà trường. Một lần tình cờ, Thịnh Ngộ bấm vào video tuyển sinh ngành này, trong đó có một cảnh quay: một đàn anh đã tốt nghiệp đang làm phiên dịch đồng thời tại Liên Hiệp Quốc. Bên ngoài lớp kính là nguyên thủ các quốc gia, còn micro thì khuếch tán giọng nói trầm ổn của phiên dịch viên ra khắp khán phòng.
Cảnh tượng ấy khiến Thịnh Ngộ cảm thấy——thật sự rất ngầu.
Cậu có thứ mình giỏi, cũng có thứ mình hứng thú. Cậu mới mười tám tuổi, tại sao không thể thử.
Lần này trại huấn luyện của Lộ Dữ Chu kéo dài hơn một tháng, may mà không bị quản lý điện thoại. Ban ngày anh lên lớp học, buổi tối thì gọi điện cho Thịnh Ngộ tán gẫu.
Trạng thái của Lộ Dữ Chu rất thoải mái, nhiều lần khiến Thịnh Ngộ suýt tưởng rằng cuộc thi đó cũng chẳng quá khó khăn.
Nói chuyện vài ba lần, Lộ Dữ Chu vượt qua vòng loại thứ nhất.
Nói chuyện thêm vài lần, anh vượt luôn vòng loại thứ hai.
Đêm công bố danh sách chính thức đội tuyển quốc gia tham dự Olympic Toán quốc tế (IMO), Hạ Dương gọi điện cho Thịnh Ngộ.
Đầu tiên cậu ta hăng hái tán dương Lộ Dữ Chu một tràng, rồi bắt đầu viển vông:
“Phố mình vậy mà cũng sinh ra một thiên tài! Này, tớ là anh trai nó, thì có phải trong người tớ cũng có mấy thiên phú chưa được khai phá không? Có khi tớ cũng nên thử sức thi đấu gì đó…”
Thịnh Ngộ cắt ngang cậu ta:
“Anh, anh à. Cậu có quan hệ huyết thống với tôi này.”
Hạ Dương tỉnh mộng: “…À.”
Kỳ thi IMO năm nay tổ chức tại Paris, thời gian ấn định vào đầu tháng bảy.
Đây là lần hai người xa cách mà lại gần nhau nhất. Tiếc là trùng ngay tuần thi cuối kỳ, Thịnh Ngộ bận quay như chong chóng, rốt cuộc chỉ xin được bốn ngày phép. Khi kéo vali đáp xuống Paris thì ngày thi đầu tiên đã qua rồi.
Cuộc thi mới đi được nửa chặng, còn chưa kết thúc. Cậu sợ quấy rầy Lộ Dữ Chu nên không đi gặp, chỉ tìm khách sạn gần đội tuyển để ở.
Cậu cũng không báo cho Lộ Dữ Chu biết mình đã đến, chỉ nhắn:
Ngày mai thi xong thì nhắn cho em, lúc đó em đợi anh ở khách sạn.
Ai ngờ Lộ Dữ Chu lại hỏi một câu rất kỳ lạ:
Mai thi xong, em có lên mạng được không?
Thịnh Ngộ: Chắc được, lúc đó chắc em không ở trên máy bay, sao thế?
Lộ Dữ Chu: Mai thi xong sẽ có một buổi phỏng vấn sau cuộc thi, phát trực tiếp. Nhà họ Thịnh chắc chắn sẽ xem, em cũng xem đi.
Nói rồi anh gửi cho cậu một đường link.
Thịnh Ngộ nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ bạn trai muốn khoe trước mặt mình, thế là vui vẻ đồng ý:
Được.
Ngày hôm sau, năm giờ chiều theo giờ Paris.
Phóng viên hỏi mấy câu quen thuộc, cuối cùng đưa micro đến trước mặt cậu thiếu niên, mỉm cười:
“Có điều gì muốn nói với bố mẹ không?”
Tháng bảy Paris oi bức, trước ống kính là một chàng trai cao gầy, dáng vẻ nổi bật. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản, vải mỏng ôm lấy bờ vai thẳng tắp, Thân hình gầy gò nhưng rắn rỏi.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt anh vẫn bình tĩnh lạnh nhạt. Hàng mi khẽ rũ rồi nâng lên, đôi mắt đen không lộ cảm xúc nhìn thẳng vào ống kính:
“Con thích con trai.”
“Phụt—”
Trước màn hình, Thịnh Ngộ phun thẳng một ngụm cà phê lên máy tính.
-
Nửa tiếng sau buổi phát trực tiếp, nhà họ Thịnh và sòng bạc đều náo loạn.
Còn nhân vật chính thì vẫn ung dung gọi điện cho Thịnh Ngộ, hỏi cậu ở khách sạn nào, phòng bao nhiêu.
Thịnh Ngộ cầm điện thoại, thoáng chốc không biết phải làm sao. Muốn hỏi Lộ Dữ Chu rốt cuộc có ý gì nhưng môi mấp máy mãi, bao nhiêu câu dồn lại, cuối cùng chẳng thốt ra nổi một chữ.
Cuối cùng cậu mím môi, tự trấn an — Lộ Dữ Chu không phải kiểu người bồng bột. Làm như vậy nhất định có lý do. Gặp rồi hỏi sau cũng chưa muộn.
“…Pullman, 3812.”
Không biết Thịnh Khải Cơ đã chịu bao nhiêu sức ép, chỉ mười phút sau đã gọi đến máy của Thịnh Ngộ.
Giọng người đàn ông trung niên nghe mệt mỏi, bất lực:
“…Tiểu Ngộ, ba biết con bận thi cuối kỳ, vốn dĩ không muốn chuyện này làm phiền con. Nhưng ba thực sự không đi kịp, mà Alsace lại gần Paris nhất. Con đi tìm Dữ Chu, hỏi trực tiếp xem nó có ý gì…”
Thịnh Ngộ: “…”
Thịnh Khải Cơ: “…Tiểu Ngộ?”
Thịnh Ngộ sực tỉnh, ậm ừ đáp:
“Vâng, được. Con đi ngay.”
Còn Hạ Dương như con ruồi không đầu, quay vòng vòng, cuối cùng cũng tìm tới Thịnh Ngộ.
Hạ Dương: Đm! Cậu xem phát sóng trực tiếp chưa? Lão Lộ thích con trai
Hạ Dương: Tớ nổi hết da gà da vịt!
Hạ Dương: Cậu ta không phải thích tớ chứ!
Thịnh Ngộ: Chắc không đâu…
Hạ Dương: Cậu không hiểu rồi! Thằng đó không bao giờ làm chuyện thừa. Nó nói thích con trai, tám phần là đã có người trong lòng, đang mở đường cho người ta. Bên cạnh nó ngoài cậu với tớ ra còn ai nữa?
Hạ Dương: …Khoan đã.
Hạ Dương: Cậu!!!
Hạ Dương: Đệt đệt đệt, bảo sao nó ngày nào cũng bám theo cậu! Khớp rồi! Khớp rồi! Cậu ta chắc chắn thích cậu!
Hạ Dương: Chạy mau!
Thịnh Ngộ: “…”
Tin nhắn của Hạ Dương tới tấp, dồn kín màn hình khiến cậu chẳng cách nào trả lời nổi.
Đọc đến tin cuối cùng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
Thịnh Ngộ ngượng ngùng đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra mở, trong lòng thầm nghĩ muộn rồi, không thể chạy được nữa.
Cửa vừa hé, người kia đã vòng tay ôm chặt eo cậu, thuận thế khép cửa lại, đẩy cậu áp lên tường — một chuỗi động tác liền mạch lưu loát.
Thịnh Ngộ bị siết đến mức lồng ngực hơi đau, nhưng cậu không hề giãy giụa, mà còn đưa tay ôm chặt lấy đối phương, hé miệng mặc cho Lộ Dữ Chu càn quét.
Nụ hôn gấp gáp tạm dừng, môi hai người cọ đến đỏ ửng, Lộ Dữ Chu tỉnh táo lại đôi chút. Anh vén mái tóc lòa xòa trước trán cậu, giọng khàn khàn hỏi:
“...Thịnh Khải Cơ tìm em à?”
Thịnh Ngộ vô thức mím môi, l**m đi vệt nước còn sót lại:
“Ừ, ông ấy bảo em đến tìm anh, hỏi rốt cuộc anh nghĩ gì.”
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu hôn khóe mắt rồi đến vành tai cậu: “Em không cần lo.”
Lộ Dữ Chu dừng lại một thoáng.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức môi chỉ khẽ cọ đã mang theo hơi thở nóng bỏng, hàng mi quá dài của Thịnh Ngộ khẽ quét qua mi mắt dưới của Lộ Dữ Chu.
Dưới hàng mi ấy là hai đôi mắt chân thành như nhau.
“...Em đừng làm gì cả.” Sau một hồi nhìn nhau, cuối cùng Lộ Dữ Chu cúi mắt xuống, không kìm được lại hôn Thịnh Ngộ, trong những khoảng trống ngắn ngủi giữa từng nụ hôn, thấp giọng thì thầm:
“...Con đường này khó đi lắm, để tôi đi trước, em đừng vội.”
Chỉ nửa tiếng ngắn ngủi sau khi công khai, Lộ Dữ Chu đã nghe qua vô số giọng nói khác nhau.
Paris là một thành phố bao dung, phóng viên đầu tiên gửi lời chúc mừng, nhưng những cuộc gọi dồn dập trong điện thoại thì chẳng hề dễ chịu.
Bạn bè sau cơn kinh ngạc chỉ gửi lời chúc phúc, thầy giáo đùa vài câu rồi cũng mừng cho anh, phản ứng kịch liệt nhất lại đến từ dì.
Người thân luôn là người quan tâm đến anh nhất, cũng là người khó chấp nhận sự “lệch chuẩn” của anh nhất.
Dì gọi đến hết cuộc này đến cuộc khác, người phụ nữ kiên cường như cỏ dại ấy lần đầu tỏ ra bối rối:
“Cái gì mà thích con trai? Ý là đồng tính ấy à? ...”
“Tại sao cháu lại thích con trai? Có phải phương diện kia gặp vấn đề gì không? Không sao đâu, bệnh thì chữa được, đừng nói lung tung...”
“Dì có tra trên mạng rồi, cái này gọi là đồng tính... được xem như bệnh tâm lý... Mai mốt dì đưa cháu lên thành phố lớn khám thử, khám xong là tốt rồi...”
Giọng điệu bà mang chút dè dặt, như thể đang bàn bạc. Bà coi đồng tính là chướng ngại to lớn trong đời Lộ Dữ Chu, và với tri thức nông cạn của một người chưa học hết tiểu học, bà chỉ muốn giúp anh dọn phẳng chướng ngại ấy.
Lộ Dữ Chu nghe vậy trầm mặc.
Anh không thể thay đổi quan niệm của dì chỉ trong một đêm, cũng không thể giống như khi nói với Thịnh Ngộ, nhẹ nhàng coi đồng tính chỉ bình thường như việc thuận tay trái.
Nhiều vấn đề chỉ có thời gian mới giải quyết được.
May mắn thay, anh còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian để chờ đợi. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì bốn năm, sẽ có ngày nào đó, khi Thịnh Ngộ công khai, thứ nhận lại chỉ là những lời chúc phúc bình thường.
Đây là con đường gập ghềnh khó đi.
Anh muốn bước đi trước, giẫm nát gai góc thành lối bằng phẳng, chờ đến một mùa xuân, trên đường chỉ còn đầy hoa dại nở rộ...
Đến lúc ấy, Thịnh Ngộ có thể thong thả bước theo.
—------
Chuột: Lần trước em thụ về thì mới qua mấy tháng nên không quen, với lại lúc đấy ẻm cũng thổ lộ rồi nên giờ đổi là hợp lý. Thời gian đủ dài để thay đổi cách gọi, trong tình yêu em thụ cũng ngọt ngào nữa.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 74: Bày tỏ xu hướng.
10.0/10 từ 50 lượt.