Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 72: Hậu tri hậu giác.

145@-

(* Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.)


Sau một chuyến đến bệnh viện, lại thêm việc có Lộ Dữ Chu ở bên cạnh giám sát, tình trạng của Thịnh Ngộ đã khá hơn, qua giao thừa thì gần như khỏi hẳn.


Nhưng đây là lần đầu Lộ Dữ Chu làm người giám hộ, phản ứng có phần thái quá. Thấy lời dặn của bác sĩ ghi rằng sau khi ốm vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian, nên anh nhất quyết bắt cậu ăn uống thanh đạm.


Mãi cho đến đêm giao thừa, Thịnh Ngộ vẫn còn phải ngồi trước một bát cháo loãng.


Cậu bưng bát cơm đặc biệt cho bệnh nhân mà dì chuẩn bị, nhìn bàn ăn toàn cá thịt thơm nức cay nồng, trong lòng vô cùng uất ức.


Dì chỉ liếc mắt nhìn cậu, không nói gì. Hạ Dương cũng liếc cậu, vẻ mặt hả hê khi người gặp họa.


…… Này khác gì ngồi tù đâu chứ?


Không sống nổi nữa! Cuộc sống này thật sự không sống nổi nữa!


Thịnh Ngộ miễn cưỡng ăn được vài miếng, rồi đặt đũa xuống. Trở về hẻm Hỉ Thước, cậu còn ủ rũ cúi đầu, cố tình đi cách xa bỏ mặc Lộ Dữ Chu theo sau, cả người từ tóc đến chân đều viết đầy hai chữ không vui.


Những năm gần đây Tết Nguyên Đán không còn náo nhiệt như trước, tục lệ thức đêm đón giao thừa cũng dần mai một. Đêm giao thừa chẳng có hoạt động gì đặc biệt, dì dặn họ đi ngủ sớm để hôm sau còn đi chùa thắp hương.


Mặc dù bị đối xử tệ bạc, nhưng trong lòng Thịnh Ngộ vẫn mong chờ không khí lễ tết đậm mùi khói lửa như vậy. Nghe nói dì sẽ dẫn bọn họ đi từ đầu hẻm Hỉ Thước xuống cuối hẻm. Mỗi lần đi hết một vòng, túi của Hạ Dương đều chật ních đồ ăn vặt, ngay cả Lộ Dữ Chu cũng sẽ bị chen chúc nhét kẹo vào tay.


Nhà họ Lộ mấy năm nay chẳng còn mấy họ hàng qua lại, dì cũng lười đi chúc tết khắp nơi nên mỗi năm đến Tết chỉ dẫn hai đứa nhỏ đi thắp hương, sau đó về nhà chào hỏi hàng xóm.


Năm nay, trong hàng ngũ ấy nhiều thêm một người tò mò, chuyện gì cũng háo hức – Thịnh Ngộ.


Bên nhà họ Thịnh, các chú bác thường thích lì xì tiền, Thịnh Ngộ chưa bao giờ được nhét kẹo bao giờ, lo rằng túi không đủ chỗ, mấy ngày trước còn ra phố mua hẳn một cái túi xách thật to.


Cậu hớn hở khoe với dì:


“Đến lúc người ta nhét kẹo cho cháu, cháu sẽ… này, kéo khoá ra…”


Dì đang gặm hạt lườm qua, không hiểu cậu hào hứng cái gì, bực bội nói:


“Cháu tính đi nhập hàng à?”


Hạ Dương cũng ngạc nhiên:


“Có nghe cậu thích ăn kẹo bao giờ đâu? Nếu thích thì tự đi mua đi, có đáng bao nhiêu đâu.”


Chỉ có Lộ Dữ Chu đang dựa vào tường, giữa cả căn phòng ồn ào, lại lộ ra vẻ mặt biết ngay mà, đuôi lông mày anh hơi nhướng, khóe môi nở nụ cười.


-


Nghĩ đến mai phải dậy sớm, Thịnh Ngộ đã chui vào chăn từ rất sớm.


Rất nhanh, một bàn tay đặt lên eo cậu. Lộ Dữ Chu vén góc chăn chen vào từ phía sau, vòng tay ôm lấy cậu, anh chậm rãi áp sát cho đến khi khoảng cách cuối cùng giữa hai cơ thể cũng biến mất, chặt chẽ dán liền nhau.


Thịnh Ngộ cựa mình hai cái, tìm được một tư thế thoải mái trong lồng ngực anh, khẽ nheo mắt lại hưởng thụ.


Lộ Dữ Chu rất thích ôm cậu từ phía sau. Kiểu tư thế ngủ này mang theo sự ỷ lại xen lẫn chiếm hữu mạnh mẽ. Đôi khi Thịnh Ngộ cũng cảm nhận được điều đó. Nó trái ngược hẳn với tính cách lạnh nhạt thường ngày của Lộ Dữ Chu, khiến cậu không dám chắc đây có phải là một mặt khác của bạn trai mình, hay chỉ là do cậu suy nghĩ nhiều.


“Đang xem gì vậy?” Lộ Dữ Chu cọ nhẹ vào gáy cậu, bỗng nhiên kìm không nổi cúi xuống cắn một cái. Cắn xong, nhìn mấy vết răng nhợt nhạt anh liền thoải mái, lười biếng hỏi.


Thịnh Ngộ đáp: “Chỉ xem linh tinh thôi.”



Vạt áo ngủ vì động tác vừa rồi mà xô lệch, để lộ một mảng da thịt. Ngón tay Lộ Dữ Chu trượt đến chỗ ấy, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ.


Đang tuổi tràn đầy tinh lực, Thịnh Ngộ nào chịu nổi kiểu khiêu khích như thế, chẳng mấy chốc đã thở gấp loạn nhịp, còn chủ động đưa tay chạm lưng quần Lộ Dữ Chu.


Tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt, ngày ngày ăn chung ngủ chung, lại chẳng có ai chen ngang quấy rầy, muốn nhịn— e rằng chỉ có bậc thánh nhân Liễu Hạ Huệ mới làm được.


Không khí oi bức, chăn rớt xuống cuối giường.


Hai người giằng co hơn nửa giờ, cuối cùng mới thở dồn dập mà dừng lại. Thịnh Ngộ cả người rã rời, cậu gục đầu lên vai Lộ Dữ Chu, mặc cho đối phương vén tóc ướt mồ hôi sau gáy.


Thỉnh thoảng cậu ngẩng mắt lên, qua hàng mi lại thấy rõ eo bụng cả hai ướt đẫm mồ hôi. 


Giọt mồ hôi tinh mịn bám trên cơ bụng theo từng nhịp thở, đẹp đến nao lòng.


Mấy ngày nay Thịnh Ngộ đã khỏe lại, hai người thường xuyên náo loạn như thế nhưng cũng chỉ dừng ở mức ấy, chưa đi đến bước cuối cùng. Cũng chẳng rõ vì sao, có lẽ thế này thôi cũng đã đủ khiến người ta hưng phấn.


Lộ Dữ Chu điều chỉnh hơi thở, đứng dậy đi lấy khăn nóng từ phòng tắm về, lau từ cổ xuống dưới cho cậu.


Thịnh Ngộ mặc kệ mà nằm nhoài ra, giống hệt con mèo lật bụng, tự nhiên tiếp nhận sự chăm sóc từ bạn trai.


Náo loạn xong thời gian đã muộn, Lộ Dữ Chu vứt điện thoại đi, ôm Thịnh Ngộ rồi chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.


Nhưng với Thịnh Ngộ, đêm nay lại là một đêm chẳng dễ chợp mắt.


Khoảng mười một giờ, điện thoại rung dưới gối đánh thức cậu. Phản ứng đầu tiên là ngoái sang xem có làm Lộ Dữ Chu tỉnh không, sau đó mới bình tĩnh lại, mở khóa màn hình ——


Hạ Dương: 


Bọn tớ có quy tắc, mồng một đầu năm tuyệt đối không được mắng chửi người khác.


Thịnh Ngộ: ?


Hạ Dương: Nghĩa là giờ cậu có thể lẻn ra ăn khuya, ngày mai Lộ Dữ Chu không được phép nổi giận, cũng chẳng thể nói gì cậu.


Cơn buồn ngủ của Thịnh Ngộ tiêu tan quá nửa.


…… Thật hay đùa vậy?


Hạ Dương: Vừa dạo trong nhóm chat khu, thấy mấy quán ăn đêm tổ chức hoạt động khuyến mãi, đông vui náo nhiệt lắm. Ăn khuya còn tặng bia, lại có thể cùng nhau đếm ngược qua năm mới, dám không, có muốn cùng tớ làm một vụ lớn không?


Thịnh Ngộ đã đoán được Hạ Dương muốn nói gì, nhưng vẫn cố kìm sự háo hức mà hỏi: 


Cậu định làm gì?


Hạ Dương: Hai ta lén chuồn ra ngoài ăn ngon một bữa, rồi quay về sớm một chút. Kín đáo thôi, đảm bảo không ai phát hiện được.


Nếu không phải còn đang bị ôm nửa người trên thì giờ Thịnh Ngộ đã chạy ra cửa rồi. Cậu liếc nhìn ra phía sau, trong lòng vẫn có chút bồn chồn, dè dặt hỏi: 


Lộ Dữ Chu sẽ không giận thật chứ?


Hạ Dương lười giải thích, trực tiếp gửi tới một loạt hình đồ ăn ngon.


Xiên nướng, sườn dê nướng, cua to, chân giò muối...


Thịnh Ngộ lập tức kiên định: Đi!


Hạ Dương gửi thêm mấy icon pháo hoa, nói: Ở nhà chờ, để tớ trộm xe điện của mẹ qua đón.



Tắt màn hình, Thịnh Ngộ hít sâu một hơi, cẩn thận gỡ từng ngón tay đang đặt trên người mình xuống…


“Đi đâu vậy?”


Cả người Thịnh Ngộ cứng đờ.


Giọng nói của Lộ Dữ Chu uể oải, ánh mắt nhìn cậu có phần mơ màng.


Thịnh Ngộ lắp bắp: “V-vào nhà vệ sinh.”


Lộ Dữ Chu im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ, mãi đến khi Thịnh Ngộ vẫn giữ tư thế nửa ngồi nửa nằm, tay bắt đầu tê dại, cánh tay trên eo mới buông ra.


Anh trở mình nhường chỗ cho cậu, giọng lười biếng: 


“Đi nhanh rồi về.”


Thịnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm.


Khoảnh khắc ấy, cậu chợt nảy ra một ý nghĩ rất nực cười — đời này mình chắc chắn không thể ngoại tình được.


Lộ Dữ Chu có giác quan nhạy bén như vậy, đáng ra phải sang thủ đô làm đặc vụ truy bắt gián điệp mới đúng. Dùng để canh chừng cậu thì đúng là phí tài năng.


Thịnh Ngộ nhịn nhục đi vào nhà vệ sinh.


Để chắc ăn, cậu thật sự ngồi ở đó một lúc, chờ đến khi Lộ Dữ Chu ngủ lại mới thay đồ rồi lặng lẽ xuống lầu.


Hạ Dương đã chờ sẵn ngoài cửa, đèn xe điện chiếu sáng con đường phía trước.


Đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, ngay khoảnh khắc ấy Thịnh Ngộ bỗng dâng lên một cảm giác thành tựu khó tả.


Tuy không thể ngoại tình, nhưng có thể lén ăn khuya ngay dưới mí mắt Lộ Dữ Chu, cậu vẫn thấy mình quá lợi hại.


-


Rạng sáng 12 giờ, Lộ Dữ Chu lần thứ ba tỉnh giấc, bên cạnh vẫn trống không.


Anh nhắm mắt suy nghĩ hai giây, đột nhiên mở bừng mắt, hất chăn xuống giường, bước thẳng tới nhà vệ sinh.


Bên trong thậm chí đèn cũng tắt, ánh trăng nhàn nhạt hắt qua cửa sổ, bên trong không một bóng người.


Lộ Dữ Chu: “……”


Khó mà dùng lời diễn tả được tâm trạng anh lúc này.


Có lẽ vì vừa tỉnh ngủ, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu anh lại là: Có trộm.


Có trộm, trộm mất bạn trai của anh.


Anh quay lại phòng, cầm lấy điện thoại định bấm 110, nhưng ngón tay theo thói quen mở WeChat, lướt vài vòng vô định, ngoài ý muốn nhấn vào trang cá nhân của Hạ Dương.


Nhìn rõ dòng trạng thái mới nhất, ngón tay Lộ Dữ Chu dừng khựng lại trên màn hình.


Nửa giờ trước, Hạ Dương đăng một tấm ảnh selfie — trong ảnh còn có một người khác, hai người cười hớn hở giơ tay chữ V.


Lộ Dữ Chu ngẩn người chừng nửa phút rồi như thể vừa tỉnh mộng, vai gục xuống, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu thật thấp.


Không phải trộm.



Là bạn trai anh chân dài tự mình chạy mất.


Lộ Dữ Chu mở khung chat, gửi cho Thịnh Ngộ một tin nhắn.


-


Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn của Lộ Dữ Chu, bầu trời Thịnh Ngộ như sụp xuống.


Lộ Dữ Chu: Hình ảnh.


Không thêm một chữ nào, chỉ là một bức ảnh chụp toàn cảnh phòng ngủ từ cửa ra vào.


Chăn giường bừa bộn, trên đó chẳng có ai. Vì không bật đèn, cả căn phòng tối om, chỉ có một vệt sáng nhỏ từ hành lang hắt vào. Trong ánh sáng ấy, phản chiếu trên mặt đất là một cái bóng thon dài, lạnh lùng u ám.


Chỉ thoáng nhìn bức ảnh, sau lưng Thịnh Ngộ đã lạnh toát. Cậu có thể tưởng tượng nét mặt của Lộ Dữ Chu giờ này chắc hệt như cái bóng kia — u tối, lạnh lẽo.


Cậu chẳng kịp suy nghĩ, vội vàng đẩy mạnh Hạ Dương:


“Đi đi đi đi đi… Về nhà mau, Lộ Dữ Chu tỉnh rồi!”


Xung quanh ồn ào náo nhiệt, Hạ Dương nghe chẳng rõ, mơ hồ quay đầu: “Hả? Cái gì tỉnh?”


Thịnh Ngộ: “Quỷ tỉnh!”


Vội vã thu dọn đồ, Hạ Dương vừa đội mũ bảo hiểm chợt sực tỉnh, ánh mắt đờ đẩn: “Chết rồi, tớ uống rượu rồi, không lái xe được.”


Thịnh Ngộ: “……”


Họ goi nhiều đồ ăn, ông chủ hào phóng tặng kèm vài chục lon bia.


Loại bia nhẹ này vốn chỉ để giải khát, Thịnh Ngộ chẳng coi trọng, còn uống như Coca.


Mà vốn dĩ, cho dù không uống, cậu cũng chẳng biết chạy xe điện.


Xe đạp còn chẳng biết đi cơ mà.


“Gọi taxi!” Thịnh Ngộ gấp gáp nói.


Khóa xe máy điện lại, hai người cuống quýt leo lên taxi.


Vừa ngồi vào ghế, đầu óc Thịnh Ngộ mới dần tỉnh táo lại. Cậu khẽ cúi đầu, tóc bị gió thổi rối bời, vội nhắn tin cho Lộ Dữ Chu:


Thịnh Ngộ: Tôi đang trên đường về.


Không có hồi âm.


Thịnh Ngộ: Ha ha… Lộ Dữ Chu, chúc mừng năm mới.


Vẫn không trả lời.


Thịnh Ngộ: Tôi, Thịnh Ngộ, thề với trời, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ lén lút bỏ mặc Lộ Dữ Chu để ra ngoài ăn khuya nữa. Nếu nhất định phải ăn… thì sẽ kéo Lộ Dữ Chu đi cùng!


Lộ Dữ Chu: Ừ.


Lộ Dữ Chu: Chúc mừng năm mới.


Lộ Dữ Chu: Đi đường cẩn thận.



Giống như vừa mới thấy tin nhắn, anh lần lượt trả lời từng câu, từng chữ.


Không có chút tức giận nào.


Tim Thịnh Ngộ cuối cùng cũng buông xuống, thở phào nhẹ nhõm.


Cậu gửi một tin nhắn thoại: “Lộ Dữ Chu, qua mười hai giờ rồi, hôm nay là ngày đầu năm mới, cậu không được mắng tôi đâu…”


Cậu vốn muốn giảng đạo lý với Lộ Dữ Chu, nhưng nghe đi nghe lại, càng giống như đang làm nũng.


Lộ Dữ Chu: Không đâu.


Chiếc taxi dừng lại gần con hẻm Hỉ Thước. Thịnh Ngộ xuống xe, bảo tài xế tiếp tục chở Hạ Dương đến đường Phong Lăng Bắc, cậu ta uống liền ba chai rượu, giờ đã lâng lâng đến mức hồ đồ.


Vừa xuống xe, cậu chạy chậm về phía trước. Thân hình mảnh khảnh nhanh chóng biến mất trong bóng tối nơi cuối hẻm nhỏ.


Trong lúc chạy, cậu vừa nghĩ ngợi, sắp xếp xem lát nữa nên nói gì. Nhưng khi rẽ vào một con ngõ tối quen thuộc, nơi chân cậu bỗng xuất hiện một luồng sáng đèn pin.


……


Thịnh Ngộ khựng lại, bước chân dần chậm đi, theo ánh sáng đèn pin ấy mà nhìn, cậu thấy ở cuối ngõ có một bóng dáng đứng đó, anh chỉ khoác trên người một chiếc áo len mỏng.


Cơn say vẫn đang lan ra thần kinh. Thịnh Ngộ ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong thoáng chốc quên hết mọi thứ. Dọc đường đi cậu đã nghĩ ra vô số cái cớ để thoái thác, nhưng giờ phút này tất cả đều tan biến, trong đầu là một khoảng trống rỗng.


Cậu mơ hồ nhớ lại, từ rất lâu trước kia, lần đầu tiên Lộ Dữ Chu phát hiện cậu sợ bóng tối đã vội vàng chạy từ trường học đến. Khi ấy cũng là ánh đèn pin như thế này, soi một đường kéo dài đến ngay dưới chân cậu.


Bao nhiêu năm đã qua, tuy nhiên từng chi tiết đêm đó vẫn sống động như một bức tranh cuộn lại, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra trước mắt.


Đêm nay cậu uống không ít rượu, cồn làm hệ thần kinh giao cảm hưng phấn, tim đập nhanh hơn…


Nhưng cậu nhớ rất rõ, đêm đó cậu không hề uống rượu.


Vậy mà nhịp tim đêm đó, so với hôm nay, còn kịch liệt hơn nhiều.


Thịnh Ngộ dừng bước, không đi tiếp, hai tay chống đầu gối điều chỉnh hô hấp.


Ở phía xa, Lộ Dữ Chu nhận ra sự khác thường của cậu. Tia sáng đèn pin khẽ xoay quanh nơi chân cậu, như một sự dò hỏi lặng lẽ.


Thịnh Ngộ vẫn không nhúc nhích, chỉ giơ tay vẫy nhẹ ra hiệu rằng mình không sao.


Chưa đầy hai phút sau, trước mắt cậu đã có thêm một bóng người.


Thịnh Ngộ còn chưa kịp đứng thẳng dậy đã bị Lộ Dữ Chu ôm chặt vào trong lòng. Những ngón tay cậu chạm vào lớp áo len bên ngoài, hơi lạnh, còn đọng sương gió, có thể đoán được người kia đã đứng đây chờ bao lâu.


Lộ Dữ Chu ôm cậu vào ngực, đỡ cho cậu đứng vững mới khẽ hỏi:


“Uống say rồi à?”


Thịnh Ngộ vẫn lắc đầu.


Cậu để mặc mình bị bế lên, gương mặt chôn vào vai Lộ Dữ Chu, nghỉ ngơi một lát, giọng hơi ngập ngừng:


“Hình như… từ rất lâu trước kia, tôi đã thích cậu rồi.”


Khi ấy, họ đã quen nhau được hơn hai tháng.


Thịnh Ngộ chậm chạp, cuối cùng cũng nhặt lại được khoảnh khắc rung động từ rất lâu trước kia.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 72: Hậu tri hậu giác.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...