Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 67: Đêm trước ngày chia ly.
152@-
Thịnh Ngộ chỉnh lại áo sơ mi đã bị xốc xếch đến mức bung ra, áo khoác gió vắt nơi khuỷu tay. Cậu khụ một tiếng, đè tay xuống chốt cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cửa bị kéo mở, cậu do dự quay đầu hỏi:
“Cậu… mất bao lâu nữa?”
Lộ Dữ Chu bật đèn pin điện thoại, đứng trước bàn học cúi lưng tìm giấy ăn. Ánh sáng quét qua người anh, xuyên qua lớp áo thun trắng mỏng lộ ra vòng eo và cơ bụng rắn chắc.
Sau lưng áo thun còn nhăn nhúm, dấu vết bị Thịnh Ngộ vò nhàu trong lúc hỗn loạn khi nãy vẫn còn.
Trên bàn học có đủ thứ đồ dùng thường ngày, Lộ Dữ Chu nhanh chóng tìm thấy một bịch khăn giấy loại 100 tờ. Anh đứng thẳng dậy xé toạc gói giấy, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm đang chờ phát động:
“Cậu cứ đi ăn trước đi, tôi xong ngay.”
Thịnh Ngộ khô khốc “Ừ” một tiếng.
Cửa phòng lần nữa mở ra rồi đóng lại, ngăn cách luồng không khí mới mẻ bên ngoài. Bên trong căn phòng vẫn ngột ngạt, nóng bức. Thịnh Ngộ đi rồi nhưng mùi hương trên người cậu vẫn quẩn quanh trong không gian hẹp kín này, như từng sợi khói mỏng vương vấn khiến đầu óc người ta mơ màng.
Lộ Dữ Chu đặt úp điện thoại lên bàn, cúi mắt cắn vạt áo thun, tận hưởng mùi hương còn sót lại.
Thịnh Ngộ vừa ra khỏi cửa thì gặp dì quản lý ký túc đang xách túi rác đi ra. Bà liếc nhìn cậu, ngạc nhiên nói:
“Lại là cháu à, bạn học nhỏ, cháu là thí sinh thi học sinh giỏi mới hả?”
Thịnh Ngộ vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi, phản ứng đầu tiên là chột dạ. Cậu nhanh chóng đứng thẳng, kéo cổ áo cho ngay ngắn, ậm ừ đáp:
“À… vâng…”
Dì quản lý nhìn ra phía cuối hành lang:
“Chỉ mình cháu ra thôi à? Lúc nãy tôi hình như thấy cháu đi cùng bạn vào mà?”
Mặt Thịnh Ngộ nóng bừng, liếc về phía căn phòng kia:
“Cậu ấy, cậu ấy không khỏe, muốn ở một mình một lát.”
Dì quản lý gật đầu:
“Không khỏe thì nên nghỉ ngơi. Mấy học sinh đi thi các cháu căng thẳng quá, dễ mệt lắm.”
Thịnh Ngộ gượng gạo tán gẫu vài câu, rồi vội vàng chuồn đi.
Chuông tan học vang lên, đến giờ ăn trưa nhà ăn đông nghịt, hàng người dài ngoằng. Cậu hết hứng ăn cơm, quay sang quầy đồ ăn vặt mua hai cái bánh mì.
Cậu sợ Lộ Dữ Chu chưa xong việc, nên vừa ăn bánh mì vừa đi lang thang khắp trường. Với một anh chàng đẹp trai cố ý ăn mặc, chỉ cần xuất hiện giữa sân trường cũng sáng rực như một bóng đèn công suất 200W, không làm gì cũng khiến người ta chói mắt.
Đi chưa được nửa vòng, đã có bảy tám đàn em nữ chạy tới hỏi cậu học lớp nào. Thịnh Ngộ suýt nữa muốn khắc luôn sáu chữ ‘Đã tốt nghiệp, có người yêu rồi’ lên trán, cuối cùng không chống đỡ nổi, đành lê bước quay về ký túc.
Trước khi gõ cửa, cậu nhìn đồng hồ, nghĩ rằng hai mươi phút chắc là đủ rồi. Cậu áp tai nghe thử, trong phòng yên tĩnh không có tiếng động nào.
Thịnh Ngộ yên tâm hơn nửa, mạnh dạn gõ cửa.
“Lộ Dữ Chu, là tôi.”
Đột nhiên, một vài tiếng r*n r* không thể kìm nén vang lên trong phòng.
Thịnh Ngộ nghe ra có gì đó khác lạ, cậu đứng sững tại chỗ mấy giây, bỏ ổ bánh mì nhỏ vào túi, lập tức rẽ phải, cùng tay cùng chân bước ra khỏi tòa nhà số 7.
Khoảng mười phút sau, Lộ Dữ Chu gửi cho cậu một tin:
Đến lấy kính mắt của cậu đi.
Hôm nay nhiệt độ không quá nóng, học sinh đi dạo quanh sân thể dục đều mặc áo khoác. Trong gió thu mát mẻ, Thịnh Ngộ lại mồ hôi đầm đìa.
Cậu đành phải cởi áo gió, rồi lại cùng tay cùng chân trở về.
Giờ nghỉ trưa, nhà ăn và sân thể dục đều náo nhiệt, nhưng khu ký túc xá vẫn vắng tanh.
Khi Thịnh Ngộ bước vào, cửa phòng mở toang, bên cạnh bị chống bởi một chiếc ghế để thông gió.
Không khí trong phòng gần như đã trở lại bình thường, chỉ khi cố gắng ngửi mới phát hiện được chút mùi tanh nhàn nhạt khó nhận ra.
Lộ Dữ Chu quay lưng về phía cửa, anh đã thay quần dài màu xám, bỏ lại chiếc quần thể thao ở cuối giường. Anh cúi người nhấc túi rác, xoay ngón tay buộc nút gọn gàng. Bên trong túi trong suốt có thể thấy rõ khăn giấy đã dùng, còn hộp khăn giấy trên bàn cũng mất đi một nửa.
Thịnh Ngộ đứng ở cửa, vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra ở đây, tim không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Cậu bước đến bên Lộ Dữ Chu, cố tỏ vẻ bình tĩnh đưa ổ bánh mì nhỏ, khóe mắt thoáng liếc thấy trên cổ đối phương có một lớp mồ hôi lấp lánh, giọng khẽ hạ xuống:
“Mang cho cậu này.”
Sắc mặt Lộ Dữ Chu bình tĩnh, môi anh mím thành một đường, nhìn kỹ mới thấy có chút không tự nhiên:
“Ừ, cậu không ăn à?”
Thịnh Ngộ ngồi xuống mép giường:
“Nhà ăn đông quá, không chen nổi. Về đây cùng cậu gặm bánh mì.”
Lộ Dữ Chu đặt bánh mì lên bàn:
“Để tôi dọn dẹp chút đã.”
Khi anh vứt rác xong trở lại, trong phòng đã không còn mùi gì.
Anh bật đèn, trở tay đóng cửa, bước tới bên giường ngồi xuống cạnh Thịnh Ngộ, ngón tay anh đặt lên lớp vải ở eo cậu, ch*m r** v**t v*.
Thịnh Ngộ đang cúi đầu trả lời tin nhắn, sườn mặt chăm chú, bị ôm cũng chẳng động đậy.
Một lúc lâu sau, giọng nói kéo dài của Lộ Dữ Chu vang lên:
“Đang nói chuyện với ai thế?”
“A.” Thịnh Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, cười nói:
“Triệu Lập Minh. Không phải sáng nay gặp phải sao? Cậu ấy gom được một bàn, muốn tôi mời cơm. Tôi vừa hỏi bọn họ muốn ăn gì. Cậu có đi không?”
Lộ Dữ Chu có chút lười nhác, mới ngồi một lúc đã dựa vào Thịnh Ngộ, cánh tay vòng quanh siết chặt eo cậu, bám dính như một con koala to xác.
“Tối nay không có tiết, tôi đi được.”
Thịnh Ngộ nhớ tới một chuyện, nhanh chóng nhìn sang anh:
“Đi thì nhớ cư xử bình thường một chút, đừng cứ giữ nguyên cái bộ mặt u ám như thù sâu oán nặng. Lão Triệu lại tưởng hai chúng ta đang có mâu thuẫn đấy.”
Lộ Dữ Chu cau mày suy nghĩ, giọng đầy bất mãn:
“Tôi thù sâu oán nặng cái gì.”
Khóe môi Thịnh Ngộ hơi nhếch, cố gắng cười:
“Lão Triệu nói với tôi, hôm đó cậu uống say, ôm tấm ảnh chụp chung của hai ta, như khóc bên mộ...”
Lộ Dữ Chu: “...”
Anh ngồi thẳng người, hồi lâu mới nhớ ra chuyện đó. Làn da nơi cổ lập tức ửng đỏ, anh vội quay mặt nhìn chằm chằm vào bức tường, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Chủ yếu là do uống say thôi…”
Thịnh Ngộ liền hỏi:
“Hôm đó cậu cầm tấm ảnh nào?”
Lộ Dữ Chu đứng dậy đi đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống, cầm bút trong tay xoay xoay theo thói quen:
“Không nhớ rõ, chắc lấy đại thôi.”
Thịnh Ngộ:
“Có phải là ảnh trong cặp của cậu không?”
Bút trong tay Lộ Dữ Chu lập tức rơi xuống bàn.
“Hôm đó tôi về nhà mà quên mang chìa khóa, phải gọi thợ khóa tới mở. Ông ấy hỏi tôi có giấy tờ nhà không, tôi đi tìm thì vô tình thấy được…” Thịnh Ngộ mím môi, liếc bạn trai đang ngồi như bức tượng trước bàn, cố gắng dùng hết sức chịu đựng để không bật cười, giữ lại chút thể diện cho anh.
“Cậu mang theo ảnh chụp chung bên người, có phải là để lúc nào cũng có thể lôi ra ngắm tôi không?”
Trêu chọc Lộ Dữ Chu quả thật là một chuyện rất thú vị.
Bạn trai có tính cách trầm lặng, luôn thích giấu mọi thứ trong những chi tiết vụn vặt, chẳng bao giờ nói ra, lại càng không để lộ ra bên ngoài. Thịnh Ngộ đôi khi cảm thấy mình giống như một bậc thầy săn kho báu, chỗ này đào một chút, chỗ kia moi một chút, theo sát phía sau bạn trai để nhặt lấy những báu vật mà anh lén giấu đi.
Bản thân chuyện săn kho báu này chẳng có gì thú vị, nhưng khi đưa thứ đó ra trước mặt bạn trai, ngắm vẻ mặt kinh ngạc của anh thì lại trở thành một niềm vui rất đáng giá.
Lộ Dữ Chu cúi đầu đảo mắt tìm quanh sàn nhà, không thấy cây bút nào bèn đứng thẳng dậy, lấy một cây khác từ ống đựng bút rồi kẹp giữa các ngón tay xoay tiếp.
Trên mặt anh chẳng có mấy biểu cảm, thoạt nhìn còn hơi lạnh nhạt. Nếu đổi lại là một người không quen đứng đây, có khi sẽ bị khí thế ấy dọa sợ.
—— Với điều kiện là phải bỏ qua đôi tai đỏ bừng của anh.
“Tôi không có sến sẩm thế đâu.” Lộ Dữ Chu xoay xoay cây bút trong tay
“Chỉ tiện tay để ở đó thôi.”
Thịnh Ngộ đứng bật, làm bộ như định kéo tấm vải che trên kệ xuống:
“Vậy chúng ta xem sau tấm vải này có gì nào…”
Dĩ nhiên chưa kịp lật đã thất bại, cậu đi được nửa chừng đã bị Lộ Dữ Chu vòng tay ôm ngang eo, ném ngã xuống giường. Cái giường sắt cũ kỹ kêu rền rĩ mấy tiếng thật to.
“Thịnh Ngộ—” Lộ Dữ Chu gọi một tiếng, giọng chứa đầy cảm xúc hơn thường ngày, chẳng rõ là đơn thuần bực bội hay thẹn quá hóa giận:
“Đừng lúc nào cũng vạch trần tôi.”
Thịnh Ngộ bật cười, lồng ngực khẽ rung lên:
“Thầy Lộ, mỗi lần cậu tức giận đều cực kỳ đáng yêu đấy.”
Lộ Dữ Chu mặc kệ cậu.
Thịnh Ngộ nhìn anh một lúc, tim đập loạn nhịp, rồi không nhịn được mà cúi xuống hôn.
Trong hơi thở quấn quýt, cậu khẽ nói:
“Đừng giữ khư khư mấy tấm ảnh đó như báu vật nữa… Cậu muốn thì tôi sẽ chụp cho bất cứ lúc nào… Nhớ tôi thì cứ gọi điện…”
Lộ Dữ Chu khẽ bóp cằm cậu, nghiêng đầu cười một tiếng:
“Vậy nếu tôi muốn gặp cậu thì sao?”
Thịnh Ngộ: “Hai ta gọi video.”
Lộ Dữ Chu: “Giật lag.”
Nửa năm qua, hai người không phải chưa từng gọi video cho nhau, chỉ là mỗi lần đều bị gián đoạn, cuối cùng đành dựa vào những cuộc gọi điện thoại tiêu tốn tiền điện thoại quốc tế để tìm chút an ủi.
Thịnh Ngộ khẽ hôn lên yết hầu của Lộ Dữ Chu, ngẩng đôi mắt hơi ươn ướt, sáng rực hiếm thấy:
“Vậy thì cậu tới gặp tôi, hoặc để tôi đến tìm cậu.”
Ngón tay Lộ Dữ Chu vuốt nhẹ sau lưng cậu, nghe đến câu này thì hơi khựng lại.
Thịnh Ngộ nói:
“Thành phố A cách Alsace rất xa, nhưng chỉ cần có kỳ nghỉ, tôi sẽ về tìm cậu. Cậu đừng ôm mấy tấm ảnh giống như hòn vọng phu nữa. Nhớ tôi thì cứ nói thẳng, cùng lắm thì tôi xin nghỉ vài ngày, tìm cách để gặp nhau. Nghe rõ chưa?”
Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, anh quay mặt đi nở nụ cười hiếm thấy:
“Biết rồi…”
Thịnh Ngộ giữ trong lòng lâu như vậy, cuối cùng cũng nói thẳng ra, bị Lộ Dữ Chu cười đến mức hơi xấu hổ, không nhịn được bóp cổ anh hôn tới.
So với yêu đương thông thường, yêu xa khó mà vững bền. Thịnh Ngộ cũng không biết mình và Lộ Dữ Chu có thể đi được bao xa.
Có lẽ, giống như người ta hay nói trên mạng, chỉ là nắm tay đầy cát, đi được vài bước đã rơi hết.
Nhưng ở cái tuổi này, chỉ cần hôm nay có rượu thì hôm nay say. Biết đâu, say say tỉnh tỉnh, ngoảnh đầu lại, cả đời đã trôi qua rồi.
-
Cả hai đều là ứng cử viên sáng giá cho việc tu tiên. Họ ăn hai miếng bánh mì nhỏ rồi đi xem phim. Xem xong phim, hai người vẫn không thấy đói, lại nhìn bảng lịch chiếu ở sảnh và mua vé xem thêm một bộ nữa.
Xem xong phim lúc sáu giờ hơn, bước ra khỏi rạp, bụng Thịnh Ngộ trống rỗng, cơn đói từ từ dâng lên, quét sạch sức lực.
Cậu lập tức đi không nổi, dựa cả người vào Lộ Dữ Chu, uể oải hỏi:
“Ăn gì bây giờ?”
Lộ Dữ Chu một tay ôm eo cậu, cúi mắt xem tin nhắn:
“Vừa đúng lúc, lão Triệu cũng đang hỏi chúng ta đến đâu rồi.”
Thịnh Ngộ giờ mới nhớ ra người này, dừng lại một chút:
“Họ đến rồi à?”
Lộ Dữ Chu:
“Đến lâu rồi, đặt bàn ở quán thịt nướng tầng sáu. Gọi món xong cả rồi, giờ chỉ chờ cậu tới trả tiền.”
Thịnh Ngộ tặc lưỡi, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên tin nhắn chưa đọc chất đống.
Cậu xem phim quá tập trung, lại bật chế độ im lặng nên chẳng để ý.
Lộ Dữ Chu kéo cậu về phía thang cuốn.
Thịnh Ngộ vừa đi vừa trả lời tin, ánh mắt không tập trung, y như một người mù đang bị GPS dẫn đường. Chỉ dựa vào những cái kéo tay nhẹ của Lộ Dữ Chu để đổi hướng, hai người cứ thế nắm tay nhau đi lên tầng sáu.
Hạ Dương đang mua đồ uống ở cửa hàng, từ xa thấy hai người anh em tốt của mình, nhưng lại không dám nhận.
Hai người kia lôi lôi kéo kéo nắm tay nhau, hoàn toàn không giống hình tượng anh em chí cốt mà cậu ta biết.
Đợi đến khi họ bước khỏi thang cuốn, càng lúc càng tiến về phía mình, đầu óc Hạ Dương đờ ra.
Đúng là hai người đó thật…
Lộ Dữ Chu là người đầu tiên phát hiện ra Hạ Dương. Sắc mặt anh không đổi, chậm lại hai bước, ghé sát tai Thịnh Ngộ, thì thầm nói:
“Tôi thấy Hạ Dương rồi.”
Thịnh Ngộ cảm thấy tai hơi nhột, hoàn toàn không nghe rõ ngẩng mặt lên. Vừa mới nở ý cười, định trêu Lộ Dữ Chu sao lại kề sát thế, liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc phía trước.
Đầu óc cậu trống rỗng, theo phản xạ tránh xa Lộ Dữ Chu, bước sang bên cạnh mấy bước.
“……”
Lộ Dữ Chu đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo cậu, không tiến lên nữa.
Thịnh Ngộ cảm giác mình cứ như mấy tên tra nam vô tình trong phim, cậu đưa tay định kéo Lộ Dữ Chu một chút.
“Lão Lộ, Thịnh Ngộ!” giọng Hạ Dương đột nhiên vang lên.
Thịnh Ngộ lập tức tỉnh táo rụt tay lại, nhanh chóng chạy về phía Hạ Dương.
Lộ Dữ Chu nhìn theo bóng lưng cậu, các ngón tay khẽ cuộn lại mấy lần rồi bình tĩnh buông thõng xuống bên người.
Hạ Dương đứng ở cửa tiệm, vẫy tay với cả hai. Khi họ lại gần, cậu ta liếc mắt nhìn qua lại giữa hai người, thuận miệng hỏi:
“Vừa nãy hai người… nắm tay à?”
Sao mắt cậu ta tốt thế?
Thịnh Ngộ cười gượng cho qua:
“Ái dà, tớ đi đường không nhìn, cậu ấy kéo tớ một cái, không thì ngã mất.”
Nghe cũng hợp lý. Hạ Dương gật đầu, chỉ về phía quán thịt nướng đối diện:
“Vào cửa đi thẳng, thấy ký hiệu thì rẽ vào gian thứ hai. Bọn lão Triệu bắt đầu nướng rồi, mau lên, mấy người kia đói lắm, chẳng để phần thịt cho cậu đâu.”
Thịnh Ngộ vội vàng đáp, quay lại liếc nhìn Lộ Dữ Chu, nghẹn một chút, cậu do dự rồi vỗ vai anh như một người anh em tốt:
“Đi thôi.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Anh đút bàn tay vừa buông xuống vào túi quần.
—--------
Chuột: Không ấy mọi người thử vừa đọc vừa đổi xưng hô đi, như thế tình cực ấy :_)
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Thịnh Ngộ chỉnh lại áo sơ mi đã bị xốc xếch đến mức bung ra, áo khoác gió vắt nơi khuỷu tay. Cậu khụ một tiếng, đè tay xuống chốt cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cửa bị kéo mở, cậu do dự quay đầu hỏi:
“Cậu… mất bao lâu nữa?”
Lộ Dữ Chu bật đèn pin điện thoại, đứng trước bàn học cúi lưng tìm giấy ăn. Ánh sáng quét qua người anh, xuyên qua lớp áo thun trắng mỏng lộ ra vòng eo và cơ bụng rắn chắc.
Sau lưng áo thun còn nhăn nhúm, dấu vết bị Thịnh Ngộ vò nhàu trong lúc hỗn loạn khi nãy vẫn còn.
Trên bàn học có đủ thứ đồ dùng thường ngày, Lộ Dữ Chu nhanh chóng tìm thấy một bịch khăn giấy loại 100 tờ. Anh đứng thẳng dậy xé toạc gói giấy, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm đang chờ phát động:
“Cậu cứ đi ăn trước đi, tôi xong ngay.”
Thịnh Ngộ khô khốc “Ừ” một tiếng.
Cửa phòng lần nữa mở ra rồi đóng lại, ngăn cách luồng không khí mới mẻ bên ngoài. Bên trong căn phòng vẫn ngột ngạt, nóng bức. Thịnh Ngộ đi rồi nhưng mùi hương trên người cậu vẫn quẩn quanh trong không gian hẹp kín này, như từng sợi khói mỏng vương vấn khiến đầu óc người ta mơ màng.
Lộ Dữ Chu đặt úp điện thoại lên bàn, cúi mắt cắn vạt áo thun, tận hưởng mùi hương còn sót lại.
Thịnh Ngộ vừa ra khỏi cửa thì gặp dì quản lý ký túc đang xách túi rác đi ra. Bà liếc nhìn cậu, ngạc nhiên nói:
“Lại là cháu à, bạn học nhỏ, cháu là thí sinh thi học sinh giỏi mới hả?”
Thịnh Ngộ vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi, phản ứng đầu tiên là chột dạ. Cậu nhanh chóng đứng thẳng, kéo cổ áo cho ngay ngắn, ậm ừ đáp:
“À… vâng…”
Dì quản lý nhìn ra phía cuối hành lang:
“Chỉ mình cháu ra thôi à? Lúc nãy tôi hình như thấy cháu đi cùng bạn vào mà?”
Mặt Thịnh Ngộ nóng bừng, liếc về phía căn phòng kia:
“Cậu ấy, cậu ấy không khỏe, muốn ở một mình một lát.”
Dì quản lý gật đầu:
“Không khỏe thì nên nghỉ ngơi. Mấy học sinh đi thi các cháu căng thẳng quá, dễ mệt lắm.”
Thịnh Ngộ gượng gạo tán gẫu vài câu, rồi vội vàng chuồn đi.
Chuông tan học vang lên, đến giờ ăn trưa nhà ăn đông nghịt, hàng người dài ngoằng. Cậu hết hứng ăn cơm, quay sang quầy đồ ăn vặt mua hai cái bánh mì.
Cậu sợ Lộ Dữ Chu chưa xong việc, nên vừa ăn bánh mì vừa đi lang thang khắp trường. Với một anh chàng đẹp trai cố ý ăn mặc, chỉ cần xuất hiện giữa sân trường cũng sáng rực như một bóng đèn công suất 200W, không làm gì cũng khiến người ta chói mắt.
Đi chưa được nửa vòng, đã có bảy tám đàn em nữ chạy tới hỏi cậu học lớp nào. Thịnh Ngộ suýt nữa muốn khắc luôn sáu chữ ‘Đã tốt nghiệp, có người yêu rồi’ lên trán, cuối cùng không chống đỡ nổi, đành lê bước quay về ký túc.
Trước khi gõ cửa, cậu nhìn đồng hồ, nghĩ rằng hai mươi phút chắc là đủ rồi. Cậu áp tai nghe thử, trong phòng yên tĩnh không có tiếng động nào.
Thịnh Ngộ yên tâm hơn nửa, mạnh dạn gõ cửa.
“Lộ Dữ Chu, là tôi.”
Đột nhiên, một vài tiếng r*n r* không thể kìm nén vang lên trong phòng.
Thịnh Ngộ nghe ra có gì đó khác lạ, cậu đứng sững tại chỗ mấy giây, bỏ ổ bánh mì nhỏ vào túi, lập tức rẽ phải, cùng tay cùng chân bước ra khỏi tòa nhà số 7.
Khoảng mười phút sau, Lộ Dữ Chu gửi cho cậu một tin:
Đến lấy kính mắt của cậu đi.
Hôm nay nhiệt độ không quá nóng, học sinh đi dạo quanh sân thể dục đều mặc áo khoác. Trong gió thu mát mẻ, Thịnh Ngộ lại mồ hôi đầm đìa.
Cậu đành phải cởi áo gió, rồi lại cùng tay cùng chân trở về.
Giờ nghỉ trưa, nhà ăn và sân thể dục đều náo nhiệt, nhưng khu ký túc xá vẫn vắng tanh.
Khi Thịnh Ngộ bước vào, cửa phòng mở toang, bên cạnh bị chống bởi một chiếc ghế để thông gió.
Không khí trong phòng gần như đã trở lại bình thường, chỉ khi cố gắng ngửi mới phát hiện được chút mùi tanh nhàn nhạt khó nhận ra.
Lộ Dữ Chu quay lưng về phía cửa, anh đã thay quần dài màu xám, bỏ lại chiếc quần thể thao ở cuối giường. Anh cúi người nhấc túi rác, xoay ngón tay buộc nút gọn gàng. Bên trong túi trong suốt có thể thấy rõ khăn giấy đã dùng, còn hộp khăn giấy trên bàn cũng mất đi một nửa.
Thịnh Ngộ đứng ở cửa, vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra ở đây, tim không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Cậu bước đến bên Lộ Dữ Chu, cố tỏ vẻ bình tĩnh đưa ổ bánh mì nhỏ, khóe mắt thoáng liếc thấy trên cổ đối phương có một lớp mồ hôi lấp lánh, giọng khẽ hạ xuống:
“Mang cho cậu này.”
Sắc mặt Lộ Dữ Chu bình tĩnh, môi anh mím thành một đường, nhìn kỹ mới thấy có chút không tự nhiên:
“Ừ, cậu không ăn à?”
Thịnh Ngộ ngồi xuống mép giường:
“Nhà ăn đông quá, không chen nổi. Về đây cùng cậu gặm bánh mì.”
Lộ Dữ Chu đặt bánh mì lên bàn:
“Để tôi dọn dẹp chút đã.”
Khi anh vứt rác xong trở lại, trong phòng đã không còn mùi gì.
Anh bật đèn, trở tay đóng cửa, bước tới bên giường ngồi xuống cạnh Thịnh Ngộ, ngón tay anh đặt lên lớp vải ở eo cậu, ch*m r** v**t v*.
Thịnh Ngộ đang cúi đầu trả lời tin nhắn, sườn mặt chăm chú, bị ôm cũng chẳng động đậy.
Một lúc lâu sau, giọng nói kéo dài của Lộ Dữ Chu vang lên:
“Đang nói chuyện với ai thế?”
“A.” Thịnh Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, cười nói:
“Triệu Lập Minh. Không phải sáng nay gặp phải sao? Cậu ấy gom được một bàn, muốn tôi mời cơm. Tôi vừa hỏi bọn họ muốn ăn gì. Cậu có đi không?”
Lộ Dữ Chu có chút lười nhác, mới ngồi một lúc đã dựa vào Thịnh Ngộ, cánh tay vòng quanh siết chặt eo cậu, bám dính như một con koala to xác.
“Tối nay không có tiết, tôi đi được.”
Thịnh Ngộ nhớ tới một chuyện, nhanh chóng nhìn sang anh:
“Đi thì nhớ cư xử bình thường một chút, đừng cứ giữ nguyên cái bộ mặt u ám như thù sâu oán nặng. Lão Triệu lại tưởng hai chúng ta đang có mâu thuẫn đấy.”
Lộ Dữ Chu cau mày suy nghĩ, giọng đầy bất mãn:
“Tôi thù sâu oán nặng cái gì.”
Khóe môi Thịnh Ngộ hơi nhếch, cố gắng cười:
“Lão Triệu nói với tôi, hôm đó cậu uống say, ôm tấm ảnh chụp chung của hai ta, như khóc bên mộ...”
Lộ Dữ Chu: “...”
Anh ngồi thẳng người, hồi lâu mới nhớ ra chuyện đó. Làn da nơi cổ lập tức ửng đỏ, anh vội quay mặt nhìn chằm chằm vào bức tường, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Chủ yếu là do uống say thôi…”
Thịnh Ngộ liền hỏi:
“Hôm đó cậu cầm tấm ảnh nào?”
Lộ Dữ Chu đứng dậy đi đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống, cầm bút trong tay xoay xoay theo thói quen:
“Không nhớ rõ, chắc lấy đại thôi.”
Thịnh Ngộ:
“Có phải là ảnh trong cặp của cậu không?”
Bút trong tay Lộ Dữ Chu lập tức rơi xuống bàn.
“Hôm đó tôi về nhà mà quên mang chìa khóa, phải gọi thợ khóa tới mở. Ông ấy hỏi tôi có giấy tờ nhà không, tôi đi tìm thì vô tình thấy được…” Thịnh Ngộ mím môi, liếc bạn trai đang ngồi như bức tượng trước bàn, cố gắng dùng hết sức chịu đựng để không bật cười, giữ lại chút thể diện cho anh.
“Cậu mang theo ảnh chụp chung bên người, có phải là để lúc nào cũng có thể lôi ra ngắm tôi không?”
Trêu chọc Lộ Dữ Chu quả thật là một chuyện rất thú vị.
Bạn trai có tính cách trầm lặng, luôn thích giấu mọi thứ trong những chi tiết vụn vặt, chẳng bao giờ nói ra, lại càng không để lộ ra bên ngoài. Thịnh Ngộ đôi khi cảm thấy mình giống như một bậc thầy săn kho báu, chỗ này đào một chút, chỗ kia moi một chút, theo sát phía sau bạn trai để nhặt lấy những báu vật mà anh lén giấu đi.
Bản thân chuyện săn kho báu này chẳng có gì thú vị, nhưng khi đưa thứ đó ra trước mặt bạn trai, ngắm vẻ mặt kinh ngạc của anh thì lại trở thành một niềm vui rất đáng giá.
Lộ Dữ Chu cúi đầu đảo mắt tìm quanh sàn nhà, không thấy cây bút nào bèn đứng thẳng dậy, lấy một cây khác từ ống đựng bút rồi kẹp giữa các ngón tay xoay tiếp.
Trên mặt anh chẳng có mấy biểu cảm, thoạt nhìn còn hơi lạnh nhạt. Nếu đổi lại là một người không quen đứng đây, có khi sẽ bị khí thế ấy dọa sợ.
—— Với điều kiện là phải bỏ qua đôi tai đỏ bừng của anh.
“Tôi không có sến sẩm thế đâu.” Lộ Dữ Chu xoay xoay cây bút trong tay
“Chỉ tiện tay để ở đó thôi.”
Thịnh Ngộ đứng bật, làm bộ như định kéo tấm vải che trên kệ xuống:
“Vậy chúng ta xem sau tấm vải này có gì nào…”
Dĩ nhiên chưa kịp lật đã thất bại, cậu đi được nửa chừng đã bị Lộ Dữ Chu vòng tay ôm ngang eo, ném ngã xuống giường. Cái giường sắt cũ kỹ kêu rền rĩ mấy tiếng thật to.
“Thịnh Ngộ—” Lộ Dữ Chu gọi một tiếng, giọng chứa đầy cảm xúc hơn thường ngày, chẳng rõ là đơn thuần bực bội hay thẹn quá hóa giận:
“Đừng lúc nào cũng vạch trần tôi.”
Thịnh Ngộ bật cười, lồng ngực khẽ rung lên:
“Thầy Lộ, mỗi lần cậu tức giận đều cực kỳ đáng yêu đấy.”
Lộ Dữ Chu mặc kệ cậu.
Thịnh Ngộ nhìn anh một lúc, tim đập loạn nhịp, rồi không nhịn được mà cúi xuống hôn.
Trong hơi thở quấn quýt, cậu khẽ nói:
“Đừng giữ khư khư mấy tấm ảnh đó như báu vật nữa… Cậu muốn thì tôi sẽ chụp cho bất cứ lúc nào… Nhớ tôi thì cứ gọi điện…”
Lộ Dữ Chu khẽ bóp cằm cậu, nghiêng đầu cười một tiếng:
“Vậy nếu tôi muốn gặp cậu thì sao?”
Thịnh Ngộ: “Hai ta gọi video.”
Lộ Dữ Chu: “Giật lag.”
Nửa năm qua, hai người không phải chưa từng gọi video cho nhau, chỉ là mỗi lần đều bị gián đoạn, cuối cùng đành dựa vào những cuộc gọi điện thoại tiêu tốn tiền điện thoại quốc tế để tìm chút an ủi.
Thịnh Ngộ khẽ hôn lên yết hầu của Lộ Dữ Chu, ngẩng đôi mắt hơi ươn ướt, sáng rực hiếm thấy:
“Vậy thì cậu tới gặp tôi, hoặc để tôi đến tìm cậu.”
Ngón tay Lộ Dữ Chu vuốt nhẹ sau lưng cậu, nghe đến câu này thì hơi khựng lại.
Thịnh Ngộ nói:
“Thành phố A cách Alsace rất xa, nhưng chỉ cần có kỳ nghỉ, tôi sẽ về tìm cậu. Cậu đừng ôm mấy tấm ảnh giống như hòn vọng phu nữa. Nhớ tôi thì cứ nói thẳng, cùng lắm thì tôi xin nghỉ vài ngày, tìm cách để gặp nhau. Nghe rõ chưa?”
Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, anh quay mặt đi nở nụ cười hiếm thấy:
“Biết rồi…”
Thịnh Ngộ giữ trong lòng lâu như vậy, cuối cùng cũng nói thẳng ra, bị Lộ Dữ Chu cười đến mức hơi xấu hổ, không nhịn được bóp cổ anh hôn tới.
So với yêu đương thông thường, yêu xa khó mà vững bền. Thịnh Ngộ cũng không biết mình và Lộ Dữ Chu có thể đi được bao xa.
Có lẽ, giống như người ta hay nói trên mạng, chỉ là nắm tay đầy cát, đi được vài bước đã rơi hết.
Nhưng ở cái tuổi này, chỉ cần hôm nay có rượu thì hôm nay say. Biết đâu, say say tỉnh tỉnh, ngoảnh đầu lại, cả đời đã trôi qua rồi.
-
Cả hai đều là ứng cử viên sáng giá cho việc tu tiên. Họ ăn hai miếng bánh mì nhỏ rồi đi xem phim. Xem xong phim, hai người vẫn không thấy đói, lại nhìn bảng lịch chiếu ở sảnh và mua vé xem thêm một bộ nữa.
Xem xong phim lúc sáu giờ hơn, bước ra khỏi rạp, bụng Thịnh Ngộ trống rỗng, cơn đói từ từ dâng lên, quét sạch sức lực.
Cậu lập tức đi không nổi, dựa cả người vào Lộ Dữ Chu, uể oải hỏi:
“Ăn gì bây giờ?”
Lộ Dữ Chu một tay ôm eo cậu, cúi mắt xem tin nhắn:
“Vừa đúng lúc, lão Triệu cũng đang hỏi chúng ta đến đâu rồi.”
Thịnh Ngộ giờ mới nhớ ra người này, dừng lại một chút:
“Họ đến rồi à?”
Lộ Dữ Chu:
“Đến lâu rồi, đặt bàn ở quán thịt nướng tầng sáu. Gọi món xong cả rồi, giờ chỉ chờ cậu tới trả tiền.”
Thịnh Ngộ tặc lưỡi, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên tin nhắn chưa đọc chất đống.
Cậu xem phim quá tập trung, lại bật chế độ im lặng nên chẳng để ý.
Lộ Dữ Chu kéo cậu về phía thang cuốn.
Thịnh Ngộ vừa đi vừa trả lời tin, ánh mắt không tập trung, y như một người mù đang bị GPS dẫn đường. Chỉ dựa vào những cái kéo tay nhẹ của Lộ Dữ Chu để đổi hướng, hai người cứ thế nắm tay nhau đi lên tầng sáu.
Hạ Dương đang mua đồ uống ở cửa hàng, từ xa thấy hai người anh em tốt của mình, nhưng lại không dám nhận.
Hai người kia lôi lôi kéo kéo nắm tay nhau, hoàn toàn không giống hình tượng anh em chí cốt mà cậu ta biết.
Đợi đến khi họ bước khỏi thang cuốn, càng lúc càng tiến về phía mình, đầu óc Hạ Dương đờ ra.
Đúng là hai người đó thật…
Lộ Dữ Chu là người đầu tiên phát hiện ra Hạ Dương. Sắc mặt anh không đổi, chậm lại hai bước, ghé sát tai Thịnh Ngộ, thì thầm nói:
“Tôi thấy Hạ Dương rồi.”
Thịnh Ngộ cảm thấy tai hơi nhột, hoàn toàn không nghe rõ ngẩng mặt lên. Vừa mới nở ý cười, định trêu Lộ Dữ Chu sao lại kề sát thế, liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc phía trước.
Đầu óc cậu trống rỗng, theo phản xạ tránh xa Lộ Dữ Chu, bước sang bên cạnh mấy bước.
“……”
Lộ Dữ Chu đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo cậu, không tiến lên nữa.
Thịnh Ngộ cảm giác mình cứ như mấy tên tra nam vô tình trong phim, cậu đưa tay định kéo Lộ Dữ Chu một chút.
“Lão Lộ, Thịnh Ngộ!” giọng Hạ Dương đột nhiên vang lên.
Thịnh Ngộ lập tức tỉnh táo rụt tay lại, nhanh chóng chạy về phía Hạ Dương.
Lộ Dữ Chu nhìn theo bóng lưng cậu, các ngón tay khẽ cuộn lại mấy lần rồi bình tĩnh buông thõng xuống bên người.
Hạ Dương đứng ở cửa tiệm, vẫy tay với cả hai. Khi họ lại gần, cậu ta liếc mắt nhìn qua lại giữa hai người, thuận miệng hỏi:
“Vừa nãy hai người… nắm tay à?”
Sao mắt cậu ta tốt thế?
Thịnh Ngộ cười gượng cho qua:
“Ái dà, tớ đi đường không nhìn, cậu ấy kéo tớ một cái, không thì ngã mất.”
Nghe cũng hợp lý. Hạ Dương gật đầu, chỉ về phía quán thịt nướng đối diện:
“Vào cửa đi thẳng, thấy ký hiệu thì rẽ vào gian thứ hai. Bọn lão Triệu bắt đầu nướng rồi, mau lên, mấy người kia đói lắm, chẳng để phần thịt cho cậu đâu.”
Thịnh Ngộ vội vàng đáp, quay lại liếc nhìn Lộ Dữ Chu, nghẹn một chút, cậu do dự rồi vỗ vai anh như một người anh em tốt:
“Đi thôi.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Anh đút bàn tay vừa buông xuống vào túi quần.
—--------
Chuột: Không ấy mọi người thử vừa đọc vừa đổi xưng hô đi, như thế tình cực ấy :_)
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 67: Đêm trước ngày chia ly.
10.0/10 từ 50 lượt.