Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 64: Rút lui.

118@-

Qua loa.


Thịnh Ngộ quay lại phòng, trong lòng đầy mờ mịt. Cái gì mà yêu đương chứ? Phải nói thế nào đây? Hai người bọn họ có hiểu nhau không mà nói yêu là yêu?


Không có chút đầu mối nào, cậu lắc lư ghế vài cái, cúi đầu, trán chậm rãi tì lên mặt bàn. Cảm giác mát lạnh ấy  giúp xoa dịu bớt nhiệt nóng đang dâng lên trong người.


Cái miệng chết tiệt chẳng chịu nghe lời này…


Lúc đó Thịnh Ngộ không nghĩ nhiều đến vậy, trong đầu cậu hoàn toàn không có khái niệm yêu đương. Chỉ là thấy Lộ Dữ Chu cứ mãi cầm chăn, lưng vẫn luôn căng cứng, khiến lòng cậu mềm nhũn.


CPU của cậu còn chưa nâng cấp nên không xử lý nổi mấy chuyện tình cảm phức tạp. Nhưng sâu trong tiềm thức cậu không muốn Lộ Dữ Chu thất vọng.


Cậu chống tay lên bàn, thầm niệm hai chữ ‘yêu đương’ vô số lần. Cuối cùng nghe cũng thấy thuận tai.


Đồng ý cũng đã đồng ý.


Giờ còn có thể làm sao nữa?


Yêu thôi.


Hôm nay mới là sinh nhật chính thức. Theo kế hoạch, trưa hai người sẽ đi ăn ở sòng bạc, tối thì về nhà họ Thịnh.


Thịnh Khải Cơ vốn muốn tổ chức cho bọn cậu một buổi lễ trưởng thành, nhưng Thịnh Ngộ từ chối.


Lễ trưởng thành của nhà họ Thịnh rất náo nhiệt, nhưng đó chỉ là một buổi tiệc xã giao đầy thương mại, mọi người nâng ly qua lại, khách sáo giả lả. Nhân vật chính chẳng khác gì một biểu tượng tượng trưng, mà trong mắt cậu, điều đó chẳng có ý nghĩa gì.


Cậu thà yên tĩnh ngồi ăn với Thịnh Khải Cơ còn hơn.


Hai người dậy muộn, cơm trưa coi như bỏ. Nhưng dì đã đặt bánh kem nên vẫn phải ghé qua một chuyến.


Trên đường đi, Thịnh Ngộ cứ cắm mặt vào điện thoại.


Không phải cậu nghiện điện thoại di động... mà là cậu thực sự không biết phải nói gì. Trước khi xé lớp giấy mỏng này cậu còn muốn bám chặt lấy Lộ Dữ Chu, nhưng khi thêm vào tiền đề hẹn hò, cậu lại cảm thấy tay chân lóng ngóng.


Giống như đang đứng trước cửa một vùng đất bí ẩn chưa ai biết đến. Cậu không thể tưởng tượng được bên trong có gì. Cậu do dự, không dám bước tới dù chỉ một bước, nhưng cũng chẳng thể quay đầu lại.


Ngày thường hai người luôn đi sóng vai, hôm nay Thịnh Ngộ đầu óc rối như tơ, vô thức tụt lại mấy bước, trông chẳng khác gì một con sâu nhỏ lẽo đẽo theo sau Lộ Dữ Chu.


Lộ Dữ Chu bước đi không nhanh không chậm, bóng lưng không hề lộ ra chút căng thẳng.


Từ hẻm Hỉ Thước đến sòng bạc chỉ mất chừng mười phút đi bộ. Hai người chân dài, thoắt cái đã tới.


Giữa đường có vài đoạn hẻm nhỏ, hai bên toàn là nhà tầng thấp bỏ hoang, người qua lại rất ít. Khi sắp ra tới đường lớn, người đi trước bỗng dừng lại, Thịnh Ngộ suýt nữa thì đâm vào anh.



Lộ Dữ Chu bất ngờ xoay người, nắm lấy tay cậu, khẽ cúi xuống chạm vào môi cậu.


Thịnh Ngộ: “…”


Không giống như đêm qua, nụ hôn lần này chỉ như một cái chạm lễ phép, giống như đang tuyên bố 'Tôi muốn hôn cậu'.


Chỉ sau một thoáng phân tâm, Thịnh Ngộ nhận ra bàn tay vẫn đang giữ lấy cánh tay mình chợt vòng ra sau gáy, dùng một lực rất mạnh, gần như cưỡng ép đẩy cậu về phía trước. Ngay sau đó, môi cậu bị mạnh mẽ hôn lên.


Thịnh Ngộ bị hôn đến mức môi tê dại, đầu óc choáng váng, hít thở không thông, cậu mơ màng hé miệng ra, cảm giác có thứ gì đó ẩm ướt khẽ l**m nhẹ lên khe hở hai cánh môi, như đang thăm dò. Thấy cậu không chống cự, nó liền chậm rãi tiến sâu vào.


Kỹ thuật của Lộ Dữ Chu tuy vụng về, nhưng lại mang theo sự hung hăng như muốn nuốt chửng con mồi. Cảm giác áp lực mãnh liệt khiến Thịnh Ngộ liên tục lùi lại, đến khi bàn chân mềm nhũn phải dựa hẳn vào tường.


Lộ Dữ Chu ấn cậu vào tường rồi hôn.


….


“... Cậu ổn chứ?”


Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn của Lộ Dữ Chu vang lên bên tai.


Thịnh Ngộ mở mắt, thở hổn hển. 


Cậu cảm giác như máu cũng dồn cả lên não, bằng không sao lại giống như bị đặt lên lửa, toàn thân vừa tê dại vừa nóng rực đến run lên.


“Không sao.” Cậu cúi đầu mím chặt môi, rồi vô thức l**m nhẹ, nơi ấy vẫn còn vương chút ẩm ướt, là nước miếng của cậu và Lộ Dữ Chu hòa lẫn, chẳng thể phân biệt rõ ràng.


Bàn tay Lộ Dữ Chu vẫn áp sau gáy cậu, từng nhịp từng nhịp siết nhẹ, đầu ngón tay anh vuốt qua da đầu. Nhịp điệu chậm rãi, êm dịu ấy dần khiến cậu thả lỏng.


“Tối qua có phải bị tôi dọa sợ không?” Lộ Dữ Chu thấp giọng hỏi.


Thịnh Ngộ ngẩng mắt lên, tầm nhìn có chút mờ. Cơn k*ch th*ch khiến mắt cậu đọng đầy nước mắt sinh lý. Cậu không kìm được mà chớp nhẹ hai cái, liền bắt gặp hàng mi cụp xuống thật thấp của Lộ Dữ Chu, gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm vào.


Lộ Dữ Chu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lông mi lại run rẩy nhanh hơn bình thường. Người này quá giỏi kìm nén cảm xúc, muốn đoán xem anh có căng thẳng hay không, chỉ có thể dựa vào những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.


Thịnh Ngộ nhận ra, anh hiện tại thực sự rất căng thẳng — còn hơn cả tối qua.


“... Cậu sao vậy?” Thịnh Ngộ đưa tay chạm vào bên má anh, khàn giọng nói: 


“Lòng bàn tay cậu toàn mồ hôi.”


Lộ Dữ Chu nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi:


“Cậu đã đồng ý rồi… không được đổi ý.”


Thịnh Ngộ sững lại.



Ra là cậu ấy biết.


Cậu còn tưởng mình che giấu rất kỹ chứ.


Lộ Dữ Chu nói: 


"Tôi chừa chút khoảng trống cậu, sợ cậu khó xử nên mới nói nửa đùa nửa thật... Là giọng điệu của tôi quá tùy tiện, khiến cậu tưởng tôi không thích cậu nhiều lắm? Không phải vậy đâu, Thịnh Ngộ.”


Lúc Thịnh Ngộ mới chuyển tới, không ít người đã đem cậu và Lộ Dữ Chu ra so sánh. Khi đó, Thịnh Ngộ còn chưa thân với ai trong lớp nên cũng chẳng biết những lời đồn đại kia, nhưng Lộ Dữ Chu thỉnh thoảng lại nghe loáng thoáng được vài câu.


Anh nhớ rất rõ có người từng nói, Thịnh Ngộ thuộc kiểu mặt dày theo đuổi thì sẽ tán đổ được, còn anh thì ngược lại — ai bám riết lấy là xong đời.


Lộ Dữ Chu là người khi đã thích ai sẽ nghiêm túc đến cùng, cho nên anh hy vọng người ấy sẽ xuất phát từ trái tim, không cần gượng ép, không cần bị cám dỗ, cũng không phải gánh bất kỳ áp lực hay áy náy nào.


Nửa câu sau anh không nói ra, nhưng Thịnh Ngộ lại như thể kỳ diệu mà hiểu được.


“Biết rồi, tôi sẽ không đổi ý đâu.” Giọng Thịnh Ngộ hơi khàn, cậu khô khan nuốt nước bọt, đưa tay chạm vào sườn mặt Lộ Dữ Chu, chủ động nghiêng tới hôn anh một cái, ngại ngùng thì thầm:


“Tôi muốn cùng cậu… yêu đương.”


Hai người đứng ở chỗ ngoặt, níu lấy nhau suốt nửa tiếng mới chỉnh trang lại xong, rồi một trước một sau bước ra. 


Lộ Dữ Chu đi nhanh hơn một chút, còn Thịnh Ngộ thì chậm rãi theo sau, thỉnh thoảng đưa tay gãi mái tóc hơi rối.


Không khí lúc này khác hẳn vừa rồi, mọi sự gò bó đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác… thẹn thùng. 


Khi nãy, bọn họ quấn lấy nhau quá kịch liệt, về sau gần như là cắn môi nhau, giống như hai chàng thiếu niên đang ra sức phô bày kỹ thuật hôn vụng về nhưng mãnh liệt. Bây giờ, chỉ còn lại cảm giác ngượng ngùng lẫn xấu hổ.


Thịnh Ngộ mặt hơi nóng, nhớ lại cảnh vừa nãy mình cắn trúng đầu lưỡi Lộ Dữ Chu.


Vừa ra khỏi khúc rẽ, đi khoảng mười bước nữa đã tới sòng bạc. Hạ Dương đang ngồi trước cửa, vừa trông thấy hai người từ xa đã hét một tiếng rồi chạy vội vào bên trong.


Chờ bọn họ vén rèm lên liền nghe hai tiếng “bùm bùm” bên tai, trước mắt lập tức nổ tung một tràng pháo giấy rực rỡ.


Hạ Dương hét to:


“Ô hô! Sinh nhật vui vẻ! Đại cát đại lợi! Trăm năm hảo hợp!”


Dì bỗng chốc sa sầm mặt, giơ tay vỗ một cái bốp vào ót cậu ta:


“Con có học thức không vậy? Ai lại chúc sinh nhật  là trăm năm hảo hợp hả?!”


Hạ Dương ngày nào cũng bị mắng, nhưng vẫn không thay đổi. Cậu ta nhún vai tránh sang một bên, còn không quên cười toe toét với hai người.


Dì với Hạ Dương đói bụng đã ăn trước mấy món, nhưng món chính thì vẫn để nguyên, chờ hai người ngồi vào mới bắt đầu.



Dì nấu ăn thường cho mạnh tay gia vị, ớt cay bỏ một nắm, Lộ Dữ Chu vừa gắp miếng cá cho vào miệng đã ‘xít’ một tiếng.


“Sao thế, sao thế?” Hạ Dương cúi xuống nhìn sắc mặt anh rồi lập tức châm ngòi:


“Mẹ, lão Lộ chê cơm mẹ làm cay!”


Lộ Dữ Chu đặt đũa xuống, uống ngụm nước:


“Trong miệng có vết thương, ăn cay nên rát, không sao, cháu ăn món khác.”


Hôm nay là sinh nhật anh, dù có chê đồ ăn dì nấu dì cũng chỉ có thể nhịn.


“Vậy ăn món này đi.” Dì gắp đĩa tôm bóc sẵn đặt trước mặt anh, lẩm bẩm:


“Miệng bị thương… Không phải bị nóng trong chứ… Gần đây ăn cái gì mà…”


Lộ Dữ Chu:


“Không phải nóng trong, chỉ là… không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.”


Hạ Dương bỗng kêu một tiếng, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện với vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.


“Thịnh Ngộ, cậu ta cắn trúng đầu lưỡi, cậu đỏ mặt cái gì?”


Ba ánh mắt đồng loạt chuyển về phía Thịnh Ngộ.


Cậu bưng bát cơm, gắp đậu Hà Lan trong dĩa, lông mi rũ thấp, mặt đỏ như quả cà chua nhỏ.


Kẹp được một hạt đậu, tay hơi run lại làm rơi, lặp lại tới ba lần mới đưa được vào miệng. Nuốt xong, cậu mới bình tĩnh được đôi chút:


“Áo mặc dày quá, hơi nóng.”


Hạ Dương: “… Cậu mặc có một cái áo thôi.”


Thịnh Ngộ: “Khó chịu, nóng.”


Hạ Dương: “Cậu cũng bị nóng trong—”


Lộ Dữ Chu bỗng nhiên ngắt lời:


“Ăn với ngủ thì không nói chuyện.”


Hạ Dương: “…?”


Gì? 



Cứ thế, cả bữa cơm trôi qua trong một bầu không khí kỳ lạ.


Ăn xong, dì đã lâu không gặp Thịnh Ngộ, nhất định kéo cậu ra ban công trò chuyện. Hạ Dương ở lại rửa bát, Lộ Dữ Chu thì chẳng có việc gì, một mình đi vào phòng ngủ.


Phòng vẫn là chiếc giường tầng cũ, từ ngày anh dọn về hẻm Hỉ Thước, chăn đệm phía trên đã được cất đi, thay bằng mấy túi đựng chăn bông cũ.


Hôm nay Thịnh Ngộ về, cả sòng bạc trên dưới đều được dọn dẹp một lượt, kể cả ổ chuột của Hạ Dương. Dì tự mình giám sát, nên nhìn vào cũng tạm sạch sẽ.


Lộ Dữ Chu nhìn lướt qua rồi kéo ghế ra ngồi xuống bàn.


Việc học phổ thông đã kết thúc, nhưng kỳ thi vẫn chưa kết thúc, sang năm còn có kỳ thi quốc gia. Trong hộp thoại với Lưu Dung toàn là file PDF đề thi, anh phải duy trì luyện tập để giữ cảm giác làm bài.


Lộ Dữ Chu lấy tai nghe Bluetooth từ túi ra, ngẫu nhiên chọn một bài rồi nhét vào tai, anh kéo tập nháp tới trước, cầm bút tiếp tục làm đề dang dở từ lần trước.


Viết được nửa chừng thì Thịnh Ngộ bước vào.


Lộ Dữ Chu dừng bút, đầu bút chạm vào giấy, để lại một vệt mực mờ nhạt. Anh không quay đầu lại nhưng vẫn nhận ra đó là Thịnh Ngộ, anh có thể nhận ra tiếng bước chân của Thịnh Ngộ.


Quả nhiên, một bóng người quen thuộc nhanh chóng tiến lại gần,  ghế ngồi bên cạnh được đặt xuống thật nhẹ, như sợ làm phiền anh làm bài, hai chiếc ghế được cố ý cách nhau nửa thân người.


Thịnh Ngộ sột soạt ngồi xuống


Đợi một lát không nghe thêm động tĩnh gì, Lộ Dữ Chu khẽ mím môi, đưa tay kéo chiếc ghế lại gần.

 Két -— 


Tiếng chân ghế gỗ kéo trên sàn vang lên chói tai.


Thịnh Ngộ sững người lại rồi hiểu ý, cậu đổi tư sang tư thế thoải mái, duỗi chân ra để đầu gối mình khẽ chạm vào đầu gối Lộ Dữ Chu.


Lộ Dữ Chu nhấp môi, cuối cùng có thể tiếp tục làm bài.


Chẳng bao lâu, Thịnh Ngộ lại dịch ghế thêm một chút, bắp đùi hai người cũng chạm nhẹ vào nhau.


Qua lớp vải mỏng, hơi ấm truyền sang nhau khiến cả hai đều cảm thấy yên tâm.


Thịnh Ngộ cúi đầu chơi game, cậu đặt điện thoại dưới gầm bàn. Thỉnh thoảng, Lộ Dữ Chu liếc sang sẽ thấy những ngón tay trắng nõn thon dài, hàng mi dài phủ bóng lên mí mắt của cậu.


Kết thúc một ván game nhàm chán, Thịnh Ngộ ngẩng đầu, phát hiện Lộ Dữ Chu đã đặt bút xuống, mắt nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghỉ ngơi hay thẫn thờ.


Gần như cùng lúc ấy, Lộ Dữ Chu như cảm nhận được quay sang.


Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát.


Thịnh Ngộ dường như hiểu điều gì, nghiêng người tới, nhanh chóng chạm môi anh. Hai người tự nhiên mà ăn ý, trao nhau một nụ hôn ngắn.


—--------


Chuột: Nôn đổi xưng hô anh-em lắm rồi, mà giờ tự nhiên đổi thấy cũng kỳ, nên tui tính đoạn sau có một đoạn skiptime thì phải, sẽ đổi lúc đấy.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 64: Rút lui.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...