Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 57: Không diễn tả được thành lời.
165@-
Chương 56. Không diễn tả được thành lời.
Đêm đó, Thịnh Ngộ nằm mơ. Cậu mơ thấy Lộ Dữ Chu viết cho mình mấy chục bức thư tình, xếp gọn trong ngăn kéo bàn học. Cậu kéo ra lại đẩy vào, nhưng không hề mở ra xem. Bỗng nhiên, Lộ Dữ Chu đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt đỏ hoe, im lặng trách móc cậu.
Thịnh Ngộ lập tức chết chìm trong ánh mắt ấy.
Tỉnh dậy, cậu vẫn còn hơi choáng, theo bản năng liếc về phía cửa phòng, nheo mắt khẽ lẩm bẩm:
“Đừng khóc…”
Vài phút sau, đầu óc mới dần tỉnh táo.
Hai bóng đèn âm trần tỏa ánh vàng dịu phản chiếu lên khung cửa, nhưng nơi đó trống không, chẳng có ai đứng.
Cậu nhìn chằm chằm ánh đèn rất lâu, đến khi cảm giác choáng váng lại trào lên mới chậm chạp chớp mắt, trở mình nhìn sang chiếc giường trống bên cạnh.
Cảm xúc trong mơ vẫn chưa tan, Thịnh Ngộ im lặng một lúc rồi chống người dậy với lấy chiếc gối trên giường bên cạnh, ôm vào lòng như muốn lấp đầy chút khoảng không vô hình ấy.
Giấc mơ luôn tỉnh lại rất nhanh.
Chỉ một chốc sau, cậu lại trở mình lấy gối úp lên đầu, không nhịn được đá tung chăn, phát tiết đạp mấy cái loạn xạ, thầm nghĩ: Cái dây thần kinh nào của cậu bị chập mạch vậy chứ?
Tại sao lại mơ thấy Lộ Dữ Chu khóc?
Với cái tính bướng bỉnh của người kia, có mưa đỏ trên trời còn dễ hơn chuyện thấy anh khóc.
Hai hôm nay có cuộc thi biện luận, thầy phụ trách từ sáng sớm đã gõ cửa từng phòng gọi mọi người dậy ăn sáng.
Cuộc thi được ghi hình tại đài truyền hình, theo thể thức truyền thống: bên ủng hộ bốn người, bên phản đối bốn người, cộng lại vừa tròn tám. Mỗi trận sẽ có bốn người được nghỉ.
Hai trận đầu là ghi hình chính thức, đề tài và danh sách đều do đài truyền hình sắp xếp, mọi người còn khá nghiêm túc, miễn cưỡng giữ thể diện cho trường. Mấy trận sau chỉ là dự phòng, ghi hình làm tư liệu, bầu không khí thoải mái hơn hẳn. Trong phòng quay chỉ còn vài thiết bị, giáo viên cho phép đội tự chọn đề tài, người tham gia tùy ý — chẳng khác gì thả lũ ngựa hoang ra đồng.
“Người dưới mười tám tuổi thì không được chơi game. Vậy trò chơi có được xem là sản phẩm dành riêng cho người trưởng thành hay không?” Tăng Đồ đọc to đề tài mình chuẩn bị kỹ lưỡng, cổ vũ:
“Nào, ai muốn lên thì giơ tay!”
Thịnh Ngộ nể mặt mà giơ tay lên một chút.
Tăng Đồ:
“Bạn Thịnh Ngộ, mời cậu!”
Thịnh Ngộ vuốt tóc hai lần:
“Bạn Tăng Đồ, cậu nhìn nhầm rồi, tôi chỉ đang chỉnh lại nhan sắc thôi.”
Đùa chứ, hai trận trước cậu đều ra trận, nói nhiều đến mức miệng sắp bốc hỏa rồi.
Mọi người xung quanh cười không chút khách khí.
Buổi ghi hình kéo dài suốt buổi sáng. Ban đầu mọi người đều rất hào hứng, xét cho cùng, cơ hội xuất hiện trên tivi chỉ đến vài lần trong đời. Nhưng sức người có hạn, qua mấy lượt đấu, mọi người nói khô cả miệng, gặp đề mới chỉ muốn tìm cách lẩn đi.
Sáng hôm sau, gần nửa đội xuất hiện hội chứng biến đổi cổ họng, nói gọn là… khàn giọng.
“Bảo Quyên, Bảo Quyên, giọng tôi…” Tăng Đồ giống như ma nữ bay vù vù khắp hành lang khách sạn, lùng sục khắp nơi để xin viên ngậm trị khàn.
Thầy phụ trách gọi nhân viên y tế đến, gõ cửa từng phòng khám cho cả đám đóa hoa của Tổ quốc, xác nhận không vấn đề gì rồi mới yên tâm rời đi. Trước khi đi còn để lại một đống viên ngậm, cao sơn trà và yêu cầu khách sạn pha hẳn một nồi trà ươi khổng lồ.
Oái oăm thay, chiều hôm đó vẫn còn nửa ngày thi biện luận.
Hôm qua ai cũng hăm hở, hôm nay ngồi thành một hàng thì chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Tăng Đồ khàn giọng than:
“Cái này có tính là… tai nạn lao động không?”
“Không tính.” giọng Thịnh Ngộ cũng hơi khàn nhưng vẫn nói bình thường, chỉ là không trong trẻo như trước.
“Tính là tự làm tự chịu.”
Cả đám khàn giọng cười lăn lộn.
Dù sao vẫn còn nói được, mọi người đành cắn răng thi tiếp. Sau hai trận, mười hai người lại bắt đầu… mắt to trừng mắt nhỏ.
Tăng Đồ bất đắc dĩ đề xuất:
“Bốc thăm đi. Ai xui xẻo bốc trúng… à nhầm, ai may mắn thì lên.”
Vận may của Thịnh Ngộ vốn rất tốt, lần đầu bốc đã trúng ngay tờ nằm trong bốn người được nghỉ.
Tăng Đồ phát hiện sơ hở:
“Không đúng, bọn mình có mười ba người, phải chuẩn bị mười ba tờ. Thịnh Ngộ, cậu thay bạn cậu bốc hai lần nhé.”
“?” Thịnh Ngộ tròn mắt.
“Tôi phản đối ——”
Cả bọn lập tức hùa theo, có người còn chắp tay niệm “A Di Đà Phật” với cậu:
“Chết đạo hữu chứ đừng chết bần đạo, Tiểu Thịnh, an tâm mà đi.”
Tăng Đồ vỗ nhịp chốt hạ:
“Phản đối vô hiệu, Thịnh Ngộ bốc hai lần.”
Lộ Dữ Chu đúng là đồ kỳ quái, cách xa vạn dặm vẫn có thể phá tan vận may xuất sắc của Thịnh Ngộ, làm cậu ngay vòng đầu đã phải lên sân khấu thi ngay.
Từ sân khấu bước xuống, Thịnh Ngộ tu ừng ực mấy ngụm nước khoáng, móc điện thoại ra, giận cá chém thớt gửi cho Lộ Dữ Chu một tin:
Thịnh Ngộ: Nhớ cậu một lần.
Trận sau, Thịnh Ngộ lại bốc trúng.
Cậu lập tức lấy điện thoại ra nhắn cho Lộ Dữ Chu:
Thịnh Ngộ: Nhớ cậu hai lần.
Sau đó cậu thậm chí chẳng buồn diễn nữa , thua thì nhớ một lần, thắng cũng nhớ một lần, tranh luận mà ấp úng một chút cũng nhớ một lần, chai nước hết cũng nhớ một lần…
Kết thúc buổi trưa, tổng cộng Thịnh Ngộ đã nhớ Lộ Dữ Chu hơn hai mươi lần.
Hôm đó Lộ Dữ Chu trả lời hơi chậm. Mãi đến khi Thịnh Ngộ cùng mọi người ăn xong bữa tối, quay lại khách sạn mới thấy trên ảnh đại diện màu đen của cậu xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.
Lời ít mà ý nhiều.
Lộ Dữ Chu: ?
Thịnh Ngộ tức muốn xì khói, nghĩ thầm cậu thì thoải mái rồi, thử thay tôi cãi nhau cả ngày trong cuộc thi biện luận xem.
Thịnh Ngộ: Vì cậu không tới, bọn họ mới bắt nạt tôi.
Gửi đi chưa tới hai giây, Thịnh Ngộ thấy sai sai, bèn thu hồi.
Lộ Dữ Chu: ?
Thịnh Ngộ cắn môi, sửa lại: Bọn họ lợi dụng việc cậu không có mặt để bắt nạt tôi…
Vẫn thấy không ổn, lại thu hồi.
Lộ Dữ Chu thong thả gửi: Tôi thấy rồi, không cần phải thu hồi.
Thịnh Ngộ: Dù sao hôm nay tôi rất xui xẻo.
Thịnh Ngộ: Vận may tôi vẫn luôn rất tốt.
Thịnh Ngộ: Tất cả là tại cậu.
Lộ Dữ Chu gửi tin nhắn thoại: “...Có ý gì? Việc nhớ tôi hai mươi hai lần với chuyện này có liên quan sao?”
Nhà cũ của họ bây giờ rất ồn, mấy hôm trước vừa mưa, trong bụi cỏ ếch kêu inh ỏi nối thành một dãy.
Trong đoạn ghi âm đó, Thịnh Ngộ nghe ra được âm thanh nền quen thuộc, đột nhiên nín thở.
Trong phòng có một khung cửa sổ sát đất, bên cửa sổ là chiếc ghế sô pha đôi. Cậu ngồi đó, nhìn thành phố xa lạ ngập tràn ánh đèn neon sặc sỡ.
Thịnh Ngộ gửi tin nhắn: Chỉ là nghĩ, cậu ở đây thì tốt rồi.
Gửi xong hai giây, lại thu hồi.
Cậu bực bội vò tóc.
Sao cậu không diễn đạt được ý mình?
Cậu không muốn để người ta hiểu nhớ hai mươi hai lần theo nghĩa ghi hận, dù sao đó chỉ là trò đùa. Chính cậu cũng không thật sự để bụng, suốt buổi chiều, cậu chẳng biết là vì lý do gì mà lại gửi mấy tin nhắn vu vơ kiểu vậy.
Thịnh Ngộ: Không có gì đâu.
Thịnh Ngộ: Có lẽ chỉ đơn giản là nhớ cậu thôi.
Câu sau gửi xong lập tức thu hồi.
Thịnh Ngộ: Không có gì đâu.
Hai tin nhắn “Không có gì đâu” đặt cạnh nhau, tràn ngập cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Lộ Dữ Chu im lặng thật lâu, chẳng đáp gì, mãi tới gần sáng mới gửi một câu: Ngủ ngon.
-
Nếu Thịnh Ngộ biết chỉ một câu này thôi, trong hoàn cảnh này, có thể được hiểu sang một ý nghĩa khác thì chắc chắn cậu sẽ không lỡ miệng nói ra mấy câu kiểu ‘nhớ cậu’.
Hôm sau buổi sáng không phải ghi hình, mọi người tập thể ngủ nướng tới lúc mặt trời lên cao. Tới cả Tăng Đồ tràn trề năng lượng cũng chỉ ở lì trong phòng không ra ngoài.
Hiện tượng giọng khàn vẫn tiếp tục lây lan. Trưa hôm đó, cả nhóm hẹn nhau ra trung tâm thương mại ăn trưa. Cửa vừa mở ra, đã nghe tiếng vịt vang khắp nơi.
Tằng Đồ: “Ăn gì đây — khụ khụ — quạc —”
Lý Tư Vân: “Ăn thanh đạm chút đi —”
“Nhớ mẹ quá —”
“Nhiều vịt ghê —”
“Có khi nào mình bị cúm không —”
“Cúm gì?”
“Cúm gia cầm.”
Mọi người lập tức “quạc quạc quạc” cười vang.
Thay quần áo xong, cả nhóm xuống lầu. Thầy phụ trách đang đợi sẵn ở sảnh. Tăng Đồ là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy, thấy thầy thì cố tình bóp giọng cho the thé cho giống vịt hơn, từ xa đã kêu:
“Thầy ơi thầy ơi thầy ơi——”
Những người khác lập tức bắt chước:
“Thầy ơi thầy ơi thầy ơi——”
Tiếng vịt khó nghe vang vọng khắp sảnh khiến thầy dẫn đoàn nghe xong không biết nên khóc hay cười, da đầu nổi hết da gà.
Trong số mười hai người, ít nhất hai phần ba đã là "thương binh". Thịnh Ngộ chỉ bị nhẹ, thế nhưng Tăng Đồ vốn đã lắm mồm, sau hai ngày bị khàn còn nặng hơn.
Trước khi cả nhóm rời khách sạn, thầy phụ trách còn tha thiết dặn:
“Bớt nói chuyện đi, đừng tám nhảm, ăn đồ thanh đạm một chút!”
Nhưng lời vừa lọt tai trái đã bay ra tai phải, mới ra khỏi khách sạn vài bước là cả đám lại ríu rít ồn ào.
Ăn trưa xong quay về đã hơn hai giờ. Mấy hôm trước có mưa, hôm nay trời mới tạnh, không khí vẫn hơi lành lạnh không có nắng chói chang, chỉ thấy nơi xa trên tầng mây vắt một dải vàng óng mờ ảo.
Thịnh Ngộ thấy đồ ăn vừa rồi chỉ ở mức trung bình, đang vừa đi vừa than phiền với người bên cạnh thì phía trước có một nữ sinh reo lên:
“Trời ơi! Nam sinh kia đẹp trai quá!”
Thịnh Ngộ vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi ai, đã bị ánh mắt sáng rực của cô gái kia nhắm trúng:
“Tiểu Thịnh, giúp chị xin WeChat đi, nhanh nhanh!”
Cô gái lớn hơn Thịnh Ngộ vài tuổi, vốn hay trêu chọc cậu. Thịnh Ngộ cũng quen rồi, coi như trò đùa, vừa nhìn quanh vừa nói:
“Đâu? Trai đẹp đâu? Có đẹp được bằng ba phần tư của em không…”
Cô gái trêu chọc:
“Không phân cao thấp, chắc có thể sánh ngang em đấy.”
Cô còn tưởng cậu sẽ phản bác, không ngờ giây tiếp theo Thịnh Ngộ đứng sững, mắt dán chặt về phía đó cứ như bị ai gõ một cú, mất khả năng điều khiển.
Trước cửa khách sạn là con đường yên tĩnh rợp bóng cây, mặt đường nhựa thoai thoải đổ xuống, ngay khúc cua có một biển báo trạm xe buýt.
Lúc này, cạnh biển báo đứng một nam sinh mặc áo phông trắng ngắn tay, tay phải kéo vali, đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Thời tiết ở thành phố B vẫn hơi lạnh, cả nhóm đều mặc áo khoác, còn anh chỉ mặc áo phông mỏng ôm sát tôn lên vóc dáng thẳng tắp, trông có phần gầy gò.
Thịnh Ngộ dùng một giây tự hỏi: Sao Lộ Dữ Chu lại ở đây?
Cậu không tìm được đáp án. Khi hoàn hồn lại, cơ thể đã chạy thẳng về phía trạm xe buýt, bên tai chỉ có cơn gió ẩm mát lạnh lướt qua.
Mọi người cũng chỉ kịp thấy cậu bất ngờ nhét ly trà sữa vào tay người bên cạnh, rồi như một cơn gió lao đi mất.
Lý Tư Vân suýt làm đổ trà sữa, vẻ mặt mờ mịt.
Lộ Dữ Chu dường như cảm nhận được, cất điện thoại vào túi, ngẩng lên nhìn bóng Thịnh Ngộ đang lao tới.
Khoảng cách không xa. Khi anh ngẩng đầu, Thịnh Ngộ đã đứng ngay trước mặt.
Anh chưa kịp phản ứng gì, nét mặt và ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng theo tiềm thức Lộ Dữ Chu mở rộng vòng tay — và ngay giây sau, một cơ thể nóng hổi đầy cuồng nhiệt đã nhào vào ôm chặt lấy anh.
“....”
Nơi này có một con dốc nhỏ, Thịnh Ngộ không kịp phanh lại nên hoảng hốt ngã vào vòng tay Lộ Dữ Chu.
Giây tiếp theo, Thịnh Ngộ nhanh chóng lấy lại thăng bằng, hơi lùi ra một chút, mỉm cười hỏi:
“Sao cậu đến sớm thế mà không nói trước?”
“… Tôi quên mất.”
Cái ôm ấy ngắn ngủi và bất ngờ, chỉ kéo dài đúng một giây. Sau đó Thịnh Ngộ đứng thẳng dậy, tay anh đang đặt sau eo đối phương cũng rút về.
Cách đó không xa vẫn còn bạn bè đang chờ, lúc này không tiện nói chuyện nhiều. Thịnh Ngộ quay người, khoác vai Lộ Dữ Chu, lớn tiếng gọi về phía nhóm kia:
“Lộ Dữ Chu—— đến tham gia quay phim——”
Mọi người mất vài giây mới phản ứng, đẩy một nam sinh có giọng dễ nghe ra làm đại diện, cùng hô to:
“Xin chào—— hoan nghênh——”
-
Chào hỏi đơn giản ở cửa xong, Lộ Dữ Chu theo Thịnh Ngộ lên tầng ba.
Trên đường về phòng, anh liếc Thịnh Ngộ một cái, hỏi:
“Giọng cậu bị sao vậy?”
Vừa nghe hỏi, Thịnh Ngộ lập tức như mở máy kể lể:
“Nói ra thì dài lắm… Mười hai đứa chúng tôi thi biện luận tới lui hơn chục trận, ai cũng thích nói chuyện, thế là sau hai ngày giọng đã thành thế này. Cậu không biết bọn Tăng Đồ chọn mấy đề tài biện luận nó kinh khủng cỡ nào đâu… Tăng Đồ chính là cái cậu có ảnh đại diện là con thỏ trong nhóm chat ấy, một nam sinh rất năng động…”
Trước khi Lộ Dữ Chu đến, Thịnh Ngộ vẫn còn là một trong số ít đứa trẻ ngoan ngoãn trong nhóm. Cậu nhớ lời dặn của bác sĩ, nếu có thể thì sẽ không nói gì.
Nhưng mới gặp nhau chưa đầy năm phút, lời dặn ấy đã bị cậu ném thẳng vào thùng rác. Cảm giác cổ họng vẫn còn sức, uống thêm hai ly trà ươi xong vẫn đủ sức đấu ba trăm hiệp nữa.
Bỗng Lộ Dữ Chu đưa tay xoa nhẹ gáy cậu, nói:
“Bớt nói đi, tôi không muốn nhìn cậu biến thành nàng tiên cá câm đâu.”
Bị xoa một cái, Thịnh Ngộ khựng lại.
Cậu với Lộ Dữ Chu chơi thân, nhưng kiểu thân mật bằng tay chân thế này thì rất hiếm.
Cậu vuốt lại mái tóc rối bù, liếc nhìn sang người bên cạnh thấy Lộ Dữ Chu vẫn thản nhiên, trong lòng không khỏi tự hỏi, cậu nhạy cảm quá sao?
“Cạch” — tiếng khóa cửa vang lên, phòng mở ra. Hai người bước vào, Thịnh Ngộ tiện tay khóa lại, bỗng nhớ ra một chuyện khác:
“Không phải mai cậu mới đến sao? Sao lại đến sớm vậy?”
Lộ Dữ Chu bước đi quen thuộc khéo léo tránh mấy "chướng ngại vật" mà Thịnh Ngộ bày khắp phòng, kéo vali đến đặt cạnh giường:
“Muốn đi thì đi thôi.”
Thịnh Ngộ tính nhẩm thời gian:
“… Đừng nói với tôi là cậu nộp bài thi sớm nhé?”
“Một chút.” Lộ Dữ Chu mở khóa vali, nói:
“Yên tâm, tôi biết chừng mực. Ra khỏi phòng thi sớm mười phút thôi, không thì sợ không kịp chuyến tàu cao tốc.”
Thịnh Ngộ gần như đã tưởng tượng ra cảnh Lưu Dung mắng Lộ Dữ Chu te tua:
“… Chúc cậu bình an.”
Lộ Dữ Chu bỗng quay người, lặng lẽ nhìn cậu mấy giây.
Thịnh Ngộ: “Nhìn gì…”
Chưa kịp dứt câu, người đang đứng ở mép giường đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt. Lộ Dữ Chu không cao hơn Thịnh Ngộ bao nhiêu, nhưng mỗi lần tiến lại gần, cậu đều cảm thấy áp lực.
Giống như ở trạm xe buýt khi nãy, anh nhẹ nhàng nghiêng người lại gần, ôm Thịnh Ngộ một cái nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
“Cọ chút may của cậu.” Giọng Lộ Dữ Chu hơi lười biếng, âm cuối kéo dài, hơi ấm lan tỏa. Cánh tay anh siết nhẹ eo Thịnh Ngộ, rồi rất nhanh buông ra.
“Hy vọng sẽ không bị mắng.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 56. Không diễn tả được thành lời.
Đêm đó, Thịnh Ngộ nằm mơ. Cậu mơ thấy Lộ Dữ Chu viết cho mình mấy chục bức thư tình, xếp gọn trong ngăn kéo bàn học. Cậu kéo ra lại đẩy vào, nhưng không hề mở ra xem. Bỗng nhiên, Lộ Dữ Chu đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt đỏ hoe, im lặng trách móc cậu.
Thịnh Ngộ lập tức chết chìm trong ánh mắt ấy.
Tỉnh dậy, cậu vẫn còn hơi choáng, theo bản năng liếc về phía cửa phòng, nheo mắt khẽ lẩm bẩm:
“Đừng khóc…”
Vài phút sau, đầu óc mới dần tỉnh táo.
Hai bóng đèn âm trần tỏa ánh vàng dịu phản chiếu lên khung cửa, nhưng nơi đó trống không, chẳng có ai đứng.
Cậu nhìn chằm chằm ánh đèn rất lâu, đến khi cảm giác choáng váng lại trào lên mới chậm chạp chớp mắt, trở mình nhìn sang chiếc giường trống bên cạnh.
Cảm xúc trong mơ vẫn chưa tan, Thịnh Ngộ im lặng một lúc rồi chống người dậy với lấy chiếc gối trên giường bên cạnh, ôm vào lòng như muốn lấp đầy chút khoảng không vô hình ấy.
Giấc mơ luôn tỉnh lại rất nhanh.
Chỉ một chốc sau, cậu lại trở mình lấy gối úp lên đầu, không nhịn được đá tung chăn, phát tiết đạp mấy cái loạn xạ, thầm nghĩ: Cái dây thần kinh nào của cậu bị chập mạch vậy chứ?
Tại sao lại mơ thấy Lộ Dữ Chu khóc?
Với cái tính bướng bỉnh của người kia, có mưa đỏ trên trời còn dễ hơn chuyện thấy anh khóc.
Hai hôm nay có cuộc thi biện luận, thầy phụ trách từ sáng sớm đã gõ cửa từng phòng gọi mọi người dậy ăn sáng.
Cuộc thi được ghi hình tại đài truyền hình, theo thể thức truyền thống: bên ủng hộ bốn người, bên phản đối bốn người, cộng lại vừa tròn tám. Mỗi trận sẽ có bốn người được nghỉ.
Hai trận đầu là ghi hình chính thức, đề tài và danh sách đều do đài truyền hình sắp xếp, mọi người còn khá nghiêm túc, miễn cưỡng giữ thể diện cho trường. Mấy trận sau chỉ là dự phòng, ghi hình làm tư liệu, bầu không khí thoải mái hơn hẳn. Trong phòng quay chỉ còn vài thiết bị, giáo viên cho phép đội tự chọn đề tài, người tham gia tùy ý — chẳng khác gì thả lũ ngựa hoang ra đồng.
“Người dưới mười tám tuổi thì không được chơi game. Vậy trò chơi có được xem là sản phẩm dành riêng cho người trưởng thành hay không?” Tăng Đồ đọc to đề tài mình chuẩn bị kỹ lưỡng, cổ vũ:
“Nào, ai muốn lên thì giơ tay!”
Thịnh Ngộ nể mặt mà giơ tay lên một chút.
Tăng Đồ:
“Bạn Thịnh Ngộ, mời cậu!”
Thịnh Ngộ vuốt tóc hai lần:
“Bạn Tăng Đồ, cậu nhìn nhầm rồi, tôi chỉ đang chỉnh lại nhan sắc thôi.”
Đùa chứ, hai trận trước cậu đều ra trận, nói nhiều đến mức miệng sắp bốc hỏa rồi.
Mọi người xung quanh cười không chút khách khí.
Buổi ghi hình kéo dài suốt buổi sáng. Ban đầu mọi người đều rất hào hứng, xét cho cùng, cơ hội xuất hiện trên tivi chỉ đến vài lần trong đời. Nhưng sức người có hạn, qua mấy lượt đấu, mọi người nói khô cả miệng, gặp đề mới chỉ muốn tìm cách lẩn đi.
Sáng hôm sau, gần nửa đội xuất hiện hội chứng biến đổi cổ họng, nói gọn là… khàn giọng.
“Bảo Quyên, Bảo Quyên, giọng tôi…” Tăng Đồ giống như ma nữ bay vù vù khắp hành lang khách sạn, lùng sục khắp nơi để xin viên ngậm trị khàn.
Thầy phụ trách gọi nhân viên y tế đến, gõ cửa từng phòng khám cho cả đám đóa hoa của Tổ quốc, xác nhận không vấn đề gì rồi mới yên tâm rời đi. Trước khi đi còn để lại một đống viên ngậm, cao sơn trà và yêu cầu khách sạn pha hẳn một nồi trà ươi khổng lồ.
Oái oăm thay, chiều hôm đó vẫn còn nửa ngày thi biện luận.
Hôm qua ai cũng hăm hở, hôm nay ngồi thành một hàng thì chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Tăng Đồ khàn giọng than:
“Cái này có tính là… tai nạn lao động không?”
“Không tính.” giọng Thịnh Ngộ cũng hơi khàn nhưng vẫn nói bình thường, chỉ là không trong trẻo như trước.
“Tính là tự làm tự chịu.”
Cả đám khàn giọng cười lăn lộn.
Dù sao vẫn còn nói được, mọi người đành cắn răng thi tiếp. Sau hai trận, mười hai người lại bắt đầu… mắt to trừng mắt nhỏ.
Tăng Đồ bất đắc dĩ đề xuất:
“Bốc thăm đi. Ai xui xẻo bốc trúng… à nhầm, ai may mắn thì lên.”
Vận may của Thịnh Ngộ vốn rất tốt, lần đầu bốc đã trúng ngay tờ nằm trong bốn người được nghỉ.
Tăng Đồ phát hiện sơ hở:
“Không đúng, bọn mình có mười ba người, phải chuẩn bị mười ba tờ. Thịnh Ngộ, cậu thay bạn cậu bốc hai lần nhé.”
“?” Thịnh Ngộ tròn mắt.
“Tôi phản đối ——”
Cả bọn lập tức hùa theo, có người còn chắp tay niệm “A Di Đà Phật” với cậu:
“Chết đạo hữu chứ đừng chết bần đạo, Tiểu Thịnh, an tâm mà đi.”
Tăng Đồ vỗ nhịp chốt hạ:
“Phản đối vô hiệu, Thịnh Ngộ bốc hai lần.”
Lộ Dữ Chu đúng là đồ kỳ quái, cách xa vạn dặm vẫn có thể phá tan vận may xuất sắc của Thịnh Ngộ, làm cậu ngay vòng đầu đã phải lên sân khấu thi ngay.
Từ sân khấu bước xuống, Thịnh Ngộ tu ừng ực mấy ngụm nước khoáng, móc điện thoại ra, giận cá chém thớt gửi cho Lộ Dữ Chu một tin:
Thịnh Ngộ: Nhớ cậu một lần.
Trận sau, Thịnh Ngộ lại bốc trúng.
Cậu lập tức lấy điện thoại ra nhắn cho Lộ Dữ Chu:
Thịnh Ngộ: Nhớ cậu hai lần.
Sau đó cậu thậm chí chẳng buồn diễn nữa , thua thì nhớ một lần, thắng cũng nhớ một lần, tranh luận mà ấp úng một chút cũng nhớ một lần, chai nước hết cũng nhớ một lần…
Kết thúc buổi trưa, tổng cộng Thịnh Ngộ đã nhớ Lộ Dữ Chu hơn hai mươi lần.
Hôm đó Lộ Dữ Chu trả lời hơi chậm. Mãi đến khi Thịnh Ngộ cùng mọi người ăn xong bữa tối, quay lại khách sạn mới thấy trên ảnh đại diện màu đen của cậu xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.
Lời ít mà ý nhiều.
Lộ Dữ Chu: ?
Thịnh Ngộ tức muốn xì khói, nghĩ thầm cậu thì thoải mái rồi, thử thay tôi cãi nhau cả ngày trong cuộc thi biện luận xem.
Thịnh Ngộ: Vì cậu không tới, bọn họ mới bắt nạt tôi.
Gửi đi chưa tới hai giây, Thịnh Ngộ thấy sai sai, bèn thu hồi.
Lộ Dữ Chu: ?
Thịnh Ngộ cắn môi, sửa lại: Bọn họ lợi dụng việc cậu không có mặt để bắt nạt tôi…
Vẫn thấy không ổn, lại thu hồi.
Lộ Dữ Chu thong thả gửi: Tôi thấy rồi, không cần phải thu hồi.
Thịnh Ngộ: Dù sao hôm nay tôi rất xui xẻo.
Thịnh Ngộ: Vận may tôi vẫn luôn rất tốt.
Thịnh Ngộ: Tất cả là tại cậu.
Lộ Dữ Chu gửi tin nhắn thoại: “...Có ý gì? Việc nhớ tôi hai mươi hai lần với chuyện này có liên quan sao?”
Nhà cũ của họ bây giờ rất ồn, mấy hôm trước vừa mưa, trong bụi cỏ ếch kêu inh ỏi nối thành một dãy.
Trong đoạn ghi âm đó, Thịnh Ngộ nghe ra được âm thanh nền quen thuộc, đột nhiên nín thở.
Trong phòng có một khung cửa sổ sát đất, bên cửa sổ là chiếc ghế sô pha đôi. Cậu ngồi đó, nhìn thành phố xa lạ ngập tràn ánh đèn neon sặc sỡ.
Thịnh Ngộ gửi tin nhắn: Chỉ là nghĩ, cậu ở đây thì tốt rồi.
Gửi xong hai giây, lại thu hồi.
Cậu bực bội vò tóc.
Sao cậu không diễn đạt được ý mình?
Cậu không muốn để người ta hiểu nhớ hai mươi hai lần theo nghĩa ghi hận, dù sao đó chỉ là trò đùa. Chính cậu cũng không thật sự để bụng, suốt buổi chiều, cậu chẳng biết là vì lý do gì mà lại gửi mấy tin nhắn vu vơ kiểu vậy.
Thịnh Ngộ: Không có gì đâu.
Thịnh Ngộ: Có lẽ chỉ đơn giản là nhớ cậu thôi.
Câu sau gửi xong lập tức thu hồi.
Thịnh Ngộ: Không có gì đâu.
Hai tin nhắn “Không có gì đâu” đặt cạnh nhau, tràn ngập cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Lộ Dữ Chu im lặng thật lâu, chẳng đáp gì, mãi tới gần sáng mới gửi một câu: Ngủ ngon.
-
Nếu Thịnh Ngộ biết chỉ một câu này thôi, trong hoàn cảnh này, có thể được hiểu sang một ý nghĩa khác thì chắc chắn cậu sẽ không lỡ miệng nói ra mấy câu kiểu ‘nhớ cậu’.
Hôm sau buổi sáng không phải ghi hình, mọi người tập thể ngủ nướng tới lúc mặt trời lên cao. Tới cả Tăng Đồ tràn trề năng lượng cũng chỉ ở lì trong phòng không ra ngoài.
Hiện tượng giọng khàn vẫn tiếp tục lây lan. Trưa hôm đó, cả nhóm hẹn nhau ra trung tâm thương mại ăn trưa. Cửa vừa mở ra, đã nghe tiếng vịt vang khắp nơi.
Tằng Đồ: “Ăn gì đây — khụ khụ — quạc —”
Lý Tư Vân: “Ăn thanh đạm chút đi —”
“Nhớ mẹ quá —”
“Nhiều vịt ghê —”
“Có khi nào mình bị cúm không —”
“Cúm gì?”
“Cúm gia cầm.”
Mọi người lập tức “quạc quạc quạc” cười vang.
Thay quần áo xong, cả nhóm xuống lầu. Thầy phụ trách đang đợi sẵn ở sảnh. Tăng Đồ là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy, thấy thầy thì cố tình bóp giọng cho the thé cho giống vịt hơn, từ xa đã kêu:
“Thầy ơi thầy ơi thầy ơi——”
Những người khác lập tức bắt chước:
“Thầy ơi thầy ơi thầy ơi——”
Tiếng vịt khó nghe vang vọng khắp sảnh khiến thầy dẫn đoàn nghe xong không biết nên khóc hay cười, da đầu nổi hết da gà.
Trong số mười hai người, ít nhất hai phần ba đã là "thương binh". Thịnh Ngộ chỉ bị nhẹ, thế nhưng Tăng Đồ vốn đã lắm mồm, sau hai ngày bị khàn còn nặng hơn.
Trước khi cả nhóm rời khách sạn, thầy phụ trách còn tha thiết dặn:
“Bớt nói chuyện đi, đừng tám nhảm, ăn đồ thanh đạm một chút!”
Nhưng lời vừa lọt tai trái đã bay ra tai phải, mới ra khỏi khách sạn vài bước là cả đám lại ríu rít ồn ào.
Ăn trưa xong quay về đã hơn hai giờ. Mấy hôm trước có mưa, hôm nay trời mới tạnh, không khí vẫn hơi lành lạnh không có nắng chói chang, chỉ thấy nơi xa trên tầng mây vắt một dải vàng óng mờ ảo.
Thịnh Ngộ thấy đồ ăn vừa rồi chỉ ở mức trung bình, đang vừa đi vừa than phiền với người bên cạnh thì phía trước có một nữ sinh reo lên:
“Trời ơi! Nam sinh kia đẹp trai quá!”
Thịnh Ngộ vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi ai, đã bị ánh mắt sáng rực của cô gái kia nhắm trúng:
“Tiểu Thịnh, giúp chị xin WeChat đi, nhanh nhanh!”
Cô gái lớn hơn Thịnh Ngộ vài tuổi, vốn hay trêu chọc cậu. Thịnh Ngộ cũng quen rồi, coi như trò đùa, vừa nhìn quanh vừa nói:
“Đâu? Trai đẹp đâu? Có đẹp được bằng ba phần tư của em không…”
Cô gái trêu chọc:
“Không phân cao thấp, chắc có thể sánh ngang em đấy.”
Cô còn tưởng cậu sẽ phản bác, không ngờ giây tiếp theo Thịnh Ngộ đứng sững, mắt dán chặt về phía đó cứ như bị ai gõ một cú, mất khả năng điều khiển.
Trước cửa khách sạn là con đường yên tĩnh rợp bóng cây, mặt đường nhựa thoai thoải đổ xuống, ngay khúc cua có một biển báo trạm xe buýt.
Lúc này, cạnh biển báo đứng một nam sinh mặc áo phông trắng ngắn tay, tay phải kéo vali, đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Thời tiết ở thành phố B vẫn hơi lạnh, cả nhóm đều mặc áo khoác, còn anh chỉ mặc áo phông mỏng ôm sát tôn lên vóc dáng thẳng tắp, trông có phần gầy gò.
Thịnh Ngộ dùng một giây tự hỏi: Sao Lộ Dữ Chu lại ở đây?
Cậu không tìm được đáp án. Khi hoàn hồn lại, cơ thể đã chạy thẳng về phía trạm xe buýt, bên tai chỉ có cơn gió ẩm mát lạnh lướt qua.
Mọi người cũng chỉ kịp thấy cậu bất ngờ nhét ly trà sữa vào tay người bên cạnh, rồi như một cơn gió lao đi mất.
Lý Tư Vân suýt làm đổ trà sữa, vẻ mặt mờ mịt.
Lộ Dữ Chu dường như cảm nhận được, cất điện thoại vào túi, ngẩng lên nhìn bóng Thịnh Ngộ đang lao tới.
Khoảng cách không xa. Khi anh ngẩng đầu, Thịnh Ngộ đã đứng ngay trước mặt.
Anh chưa kịp phản ứng gì, nét mặt và ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng theo tiềm thức Lộ Dữ Chu mở rộng vòng tay — và ngay giây sau, một cơ thể nóng hổi đầy cuồng nhiệt đã nhào vào ôm chặt lấy anh.
“....”
Nơi này có một con dốc nhỏ, Thịnh Ngộ không kịp phanh lại nên hoảng hốt ngã vào vòng tay Lộ Dữ Chu.
Giây tiếp theo, Thịnh Ngộ nhanh chóng lấy lại thăng bằng, hơi lùi ra một chút, mỉm cười hỏi:
“Sao cậu đến sớm thế mà không nói trước?”
“… Tôi quên mất.”
Cái ôm ấy ngắn ngủi và bất ngờ, chỉ kéo dài đúng một giây. Sau đó Thịnh Ngộ đứng thẳng dậy, tay anh đang đặt sau eo đối phương cũng rút về.
Cách đó không xa vẫn còn bạn bè đang chờ, lúc này không tiện nói chuyện nhiều. Thịnh Ngộ quay người, khoác vai Lộ Dữ Chu, lớn tiếng gọi về phía nhóm kia:
“Lộ Dữ Chu—— đến tham gia quay phim——”
Mọi người mất vài giây mới phản ứng, đẩy một nam sinh có giọng dễ nghe ra làm đại diện, cùng hô to:
“Xin chào—— hoan nghênh——”
-
Chào hỏi đơn giản ở cửa xong, Lộ Dữ Chu theo Thịnh Ngộ lên tầng ba.
Trên đường về phòng, anh liếc Thịnh Ngộ một cái, hỏi:
“Giọng cậu bị sao vậy?”
Vừa nghe hỏi, Thịnh Ngộ lập tức như mở máy kể lể:
“Nói ra thì dài lắm… Mười hai đứa chúng tôi thi biện luận tới lui hơn chục trận, ai cũng thích nói chuyện, thế là sau hai ngày giọng đã thành thế này. Cậu không biết bọn Tăng Đồ chọn mấy đề tài biện luận nó kinh khủng cỡ nào đâu… Tăng Đồ chính là cái cậu có ảnh đại diện là con thỏ trong nhóm chat ấy, một nam sinh rất năng động…”
Trước khi Lộ Dữ Chu đến, Thịnh Ngộ vẫn còn là một trong số ít đứa trẻ ngoan ngoãn trong nhóm. Cậu nhớ lời dặn của bác sĩ, nếu có thể thì sẽ không nói gì.
Nhưng mới gặp nhau chưa đầy năm phút, lời dặn ấy đã bị cậu ném thẳng vào thùng rác. Cảm giác cổ họng vẫn còn sức, uống thêm hai ly trà ươi xong vẫn đủ sức đấu ba trăm hiệp nữa.
Bỗng Lộ Dữ Chu đưa tay xoa nhẹ gáy cậu, nói:
“Bớt nói đi, tôi không muốn nhìn cậu biến thành nàng tiên cá câm đâu.”
Bị xoa một cái, Thịnh Ngộ khựng lại.
Cậu với Lộ Dữ Chu chơi thân, nhưng kiểu thân mật bằng tay chân thế này thì rất hiếm.
Cậu vuốt lại mái tóc rối bù, liếc nhìn sang người bên cạnh thấy Lộ Dữ Chu vẫn thản nhiên, trong lòng không khỏi tự hỏi, cậu nhạy cảm quá sao?
“Cạch” — tiếng khóa cửa vang lên, phòng mở ra. Hai người bước vào, Thịnh Ngộ tiện tay khóa lại, bỗng nhớ ra một chuyện khác:
“Không phải mai cậu mới đến sao? Sao lại đến sớm vậy?”
Lộ Dữ Chu bước đi quen thuộc khéo léo tránh mấy "chướng ngại vật" mà Thịnh Ngộ bày khắp phòng, kéo vali đến đặt cạnh giường:
“Muốn đi thì đi thôi.”
Thịnh Ngộ tính nhẩm thời gian:
“… Đừng nói với tôi là cậu nộp bài thi sớm nhé?”
“Một chút.” Lộ Dữ Chu mở khóa vali, nói:
“Yên tâm, tôi biết chừng mực. Ra khỏi phòng thi sớm mười phút thôi, không thì sợ không kịp chuyến tàu cao tốc.”
Thịnh Ngộ gần như đã tưởng tượng ra cảnh Lưu Dung mắng Lộ Dữ Chu te tua:
“… Chúc cậu bình an.”
Lộ Dữ Chu bỗng quay người, lặng lẽ nhìn cậu mấy giây.
Thịnh Ngộ: “Nhìn gì…”
Chưa kịp dứt câu, người đang đứng ở mép giường đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt. Lộ Dữ Chu không cao hơn Thịnh Ngộ bao nhiêu, nhưng mỗi lần tiến lại gần, cậu đều cảm thấy áp lực.
Giống như ở trạm xe buýt khi nãy, anh nhẹ nhàng nghiêng người lại gần, ôm Thịnh Ngộ một cái nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
“Cọ chút may của cậu.” Giọng Lộ Dữ Chu hơi lười biếng, âm cuối kéo dài, hơi ấm lan tỏa. Cánh tay anh siết nhẹ eo Thịnh Ngộ, rồi rất nhanh buông ra.
“Hy vọng sẽ không bị mắng.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 57: Không diễn tả được thành lời.
10.0/10 từ 50 lượt.