Anh Ấy Rất Điên

Chương 31: Lãnh địa

Liêu Lan Hinh vừa nói xong, Tô Mạc Mạc vừa bước một bước lập tức khựng lại.

Không chờ cô ngước đầu lên nhìn, chủ nhân của giọng nói rời rạc đã dừng ngay bên cạnh, lười nhác cười hỏi: “Vừa nhìn thấy sư phụ đã muốn chạy, anh đang nuôi học trò bạch nhãn lang* sao?”

*(Bạch nhãn lang: Chỉ người vong ơn phụ nghĩa)

Tô Mạc Mạc: “……”

Thương Ngạn liếc phương hướng cô gái định đi đến —— màu đồng phục của đội bóng rổ trường cực kì bắt mắt.

Thương Ngạn nhìn xuống, ngược lại ra vẻ không biết, “Các cậu muốn đi đâu?”

Tề Văn Duyệt kiềm chế cơ thể run lên của mình dưới tầm mắt Thương Ngạn, trầm mặc một giây liền chọn bán đứng đồng đội ——

“Mạc Mạc nói, muốn đi xem đội bóng rổ trường thi đấu.”

Tô Mạc Mạc: “…………??”

“—— ồ.”

Thương Ngạn trầm mắt.

Anh một tay cắm túi quần, một tay khác nâng lên, vòng qua nón áo hoodie rũ sau người cô gái, đặt lên bả vai cô.

Thương Ngạn cúi người qua bên cạnh Tô Mạc Mạc.

“Muốn xem đội bóng rổ trường thi đấu?”

“……”

Thanh âm bên tai lúc này ẩn chứa một cảm xúc có thể nói là dịu dàng ít khi xuất hiện trên người anh.

Tô Mạc Mạc do dự, thận trọng thử: “Muốn……?”

Âm cuối cùng không dám hạ xuống chỉ ý trần thuật, mà là hơi dương lên.

Đồng tử trong suốt vọng qua.

Lộ ra khát vọng sống sốt cùng với sự lúng túng.

Thương Ngạn không khỏi mỉm cười.

“Có thể muốn.”

“……”

Tô Mạc Mạc sáng mắt.

Thương Ngạn: “Chờ khi cỏ trên mộ sư phụ thành tinh hết thì em có thể ngẫm lại.”

Tô Mạc Mạc: “………………”

Cô gái thật sự không nhịn được, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Thương Ngạn, sau đó lùi bước nhỏ giọng nói thầm.

“Em đây cũng thành tinh.”

Nam sinh bên cạnh đột ngột cười.

Vô cùng sung sướng.

Tô Mạc Mạc bị anh cười đến ngơ ra, khó hiểu nghiêng mặt nhìn đối phương.

Thương Ngạn đang nhìn cô.

Gương mặt đẹp đẽ lộ ra vẻ kinh ngạc hài hước ——

“Sau khi muốn nhìn sư phụ cởi áo sơmi, thậm chí bây giờ em đã nhớ thương…… Muốn chôn cùng một mộ phần với sư phụ sao?”

Tô Mạc Mạc: “——??”

Tô Mạc Mạc vừa muốn cãi lại, cách đó không xa truyền đến tiếng đám Lệ Triết gọi Thương Ngạn.

Thương Ngạn thẳng người, giờ tay sờ tóc trên đỉnh đầu cô.

Anh rũ mắt cười.

“…… Dã tâm không tệ, không ngừng cố gắng.”

Nói xong, người đó rời đi.

Tô Mạc Mạc: “………………”

Mãi đến khi cô gái tràn đầy oán niệm trong lòng nhìn chằm chằm bóng dáng nam sinh rời đi xong, thì đối diện với hai cặp mắt cực kì khó miêu tả.

——

Dường như Liêu Lan Hinh đang suy tư gì đó, rất có hứng thú.

Còn Tề Văn Duyệt lại khiếp sợ không thôi —— như đàn kinh ngạc cảm thán “không thể trông mặt mà bắt hình dong” giấu dưới đáy mắt.

Tô Mạc Mạc toát ra cảm giác vô lực từ tận đáy lòng trong lòng: “Thầy ấy nói giỡn…… Sự thật thật sự hoàn toàn không phải…… Như thầy ấy nói.”


Tề Văn Duyệt gian nan tiêu hóa xong chuyện mình vừa nghe được, đã lựa chọn làm lơ lời giải thích của Tô Mạc Mạc.

Cô nàng u oán nhìn Liêu Lan Hinh ——

“Bạn cùng bàn, mình thật chua*.”

*(Chua: Ghen tị)

Liêu Lan Hinh cười nhạo, thấp giọng nói: “Sau này có khả năng cậu sẽ càng chua.”

Tề Văn Duyệt không chú ý đến lời này, chuyển tâm tư sang Tô Mạc Mạc.

“Bảo bối Mạc Mạc này, mình đột nhiên phát hiện lý luận mẹ kế mình đã nói với cậu trước giờ cơm trưa, hoàn toàn không phù hợp với cậu, cậu đừng sợ —— Với tính tình yêu chiều học trò như vậy của Ngạn ca, mình thấy cậu ấy chỉ có khả năng đổi mẹ kế cho cậu, không có khả năng đổi cậu.”

Tô Mạc Mạc muốn khóc mất.

“Mình thật sự chưa từng nói……”

“Không sao, không sao.”

Tề Văn Duyệt sâu kín lướt qua bên cạnh ——

“Cậu chỉ nói ra lời của các nữ đồng bào ở Tam trung vẫn luôn đặt trong lòng nhưng trước nay không dám nói ra thôi ……”

Tô Mạc Mạc: “……”

Không còn gì ngoài hết đường chối cãi.

Tiếng chuông báo hiệu tiết đầu tiên reng lên.

Các lớp sôi nổi tập hợp theo lệnh của ủy viên thể dục.

Giáo viên thể dục của lớp là nữ, cầm danh sách điểm danh từ đầu.

Khi nhìn thoáng qua Thương Ngạn xếp đằng sau, giáo viên thể dục kinh ngạc khác thường. Có điều cuối cùng cô vẫn không nói gì, tiếp tục điểm danh.

Chờ khi danh sách đã được đọc hết, giáo viên thể dục đột nhiên nhớ ra.

“À, học kì này lớp các em mới có học sinh chuyển đến phải không? Tôi nhớ tiết trước không có mặt, tiết này có đến không?”

“…… Cô giáo.”

Tô Mạc Mạc chưa từng được xếp hàng trong lớp nên cũng không có vị trí của mình trong đội ngũ, từ lúc bắt đầu đã im lặng đứng đằng sau cô giáo thể dục.

Có lẽ là vì vóc người nhỏ bé, trước sau không bị phát hiện ra.

Giáo viên thể dục nghe thấy tiếng nói, xoay đầu nhìn lại, cô kinh ngạc ngẩn ra.

“…… Tôi nghe chủ nhiệm lớp các em nói, em không thể tham gia hoạt động tập thể.”

Giáp viên thể dục kinh ngạc cảm thán trong lòng xong, mới quay người lại nhìn học sinh của lớp một, vui đùa nói: “Cô bé xinh đẹp như thế này phải nhìn các em chạy, nam sinh lớp một của các em cũng thật may mắn đấy?”

Vị trí giữa lớp, trong đám Lệ Triết cũng có người vui đùa nói tiếp, “Lớp chúng ta có Ngạn ca chạy cùng, nữ sinh của lớp cũng thật may mắn.”

Cả lớp cười rộ lên.

Mấy lớp cách vách cũng ló đầu qua với ánh mắt tò mò và cực kì hâm mộ.

“Nói tiếp đi.”

Giáo viên thể dục cầm còi trước ngực, dùng sức thổi.

“Được rồi, im lặng. Bắt đầu làm nóng người. Ủy viên thể dục dẫn đầu, nữ sinh hai vòng, nam sinh bốn vòng —— chạy xong rồi mới giải tán, không được lười biếng!”

Trong tiếng oán trách tâm bất cam tình bất nguyện của bọn học sinh, cả lớp chạy ra ngoài.

Giáo viên thể dục đi đến cạnh Tô Mạc Mạc, hiền lành nói: “Cô không rõ tình huống cụ thể của em, từ giờ tiết thể dục nếu em không muốn đến cũng không sao.”

Cô giáo tạm dừng, “Đương nhiên, cô cũng ủng hộ việc em ra ngoài tản bộ hít thở.”

“…… Cảm ơn cô giáo.”

Tô Mạc Mạc hơi cúi người với đối phương.

Giáo viên thể dục cười gật đầu, xoay người tránh đi.

Tô Mạc Mạc nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống một bậc thềm.

Trung tuần* tháng mười, đúng là thời điểm thời tiết bắt đầu lạnh đi.

*(Trung tuần: Khoảng từ ngày 11 đến 20 của tháng)

Chỉ là tiết thể dục của lớp 11-1 là tiết đầu tiên của buổi chiều, ánh nắng thích hợp, chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, lá vàng rơi trên đất dường như được phủ một màn sáng, ấm áp dào dạt, dễ dàng làm tâm trạng con người thoải mái.

Tô Mạc Mạc ngồi ở bậc thang thích ý nheo mắt lại, chậm rãi giang hai tay, đầu ngón tay dưới ánh nắng tựa như hai chân trước duỗi ra của mèo con dưới ánh mặt trời.

Sau lưng là bậc thềm cao cao trên sân bóng rổ, từng tốp nam nữ vừa chạy vừa cao giọng đồng thanh hô lên; gió thổi qua từ sân bóng trống đối diện, tràn ngập hương vị cuối mùa thu.

Nhưng bức họa được cuộn tròn yên tĩnh này lại bị vài tiếng hô nhỏ đột ngột trên thềm đá cách đó không xa phá vỡ.

Tô Mạc Mạc mở mắt ra, bên phải cô, mấy nữ sinh ngồi trên thềm đá lòng còn sợ hãi mà vỗ ngực.



Cũng thật trùng hợp.

Cuối cùng khi quả bóng dừng lại, nó gần như đã lăn đến trước mặt Tô Mạc Mạc.

Cô gái giật mình, đứng lên đi qua, cong lưng, ôm quả bóng cách mũi chân của mình rất gần lên.

Cô vừa định chống gối đứng dậy, đằng sau đã truyền đến một chuỗi tiếng buốc chân ——

“Thật sự xin lỗi, có phải đã dọa đến cậu rồi không?”

“……”

Cô gái đứng dậy xoay người, còn nam sinh vừa dừng bước cũng sững sờ tại chỗ.

Nam sinh mặc đồng phục đội bóng rổ của trường, tóc đen hơi ướt dán vào trán.

Gương mặt cậu hơi gầy, da mặt trắng nõn, mặt mày tuấn tú, hình dáng ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt nửa có điểm sững sờ.

Tô Mạc Mạc kỳ quái nhìn cậu ta.

Trên đồ đánh bóng của người trươc mặt được in chữ ghép vần “Chuming” —— hiển nhiên cậu ta chính là người Liêu Lan Hinh đã nói, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, người khiến Tề Văn Duyệt mê muội số một.

“Bóng rổ của cậu.”

Tô Mạc Mạc chủ động trả quả bóng về cho em trai trước mặt này.

“…… Hả, được, cảm ơn!”

Chử Minh bỗng dưng lấy lại tinh thần, đôi tay nhận lấy quả bóng cô gái đưa qua.

“Không đập trúng cậu chứ? Thật sự xin lỗi, đội chúng tôi để thành viên mới huấn luyện, không khống chế tốt tốc độ và đường bóng.”

“……”

Lời của người này, có hơn một nửa Tô Mạc Mạc nghe không hiểu.

Cô thu tay, gật đầu với đối phương, “Không có gì.”

Nhất thời, tâm tình của Chử Minh hơi phức tạp.

Chính cậu ta cũng phân biệt rõ giờ phút này cảm xúc rối như tơ vò trong lòng là gì, giống như lần đầu tiên có suy nghĩ …… Muốn chủ động thăm hỏi cô gái trước mặt……

“Đội trưởng ——!”

Trên thềm đá cao cao, truyền đến tiếng gọi của mấy nam sinh trong đội bóng.

Chử Minh bỗng dưng hoàn hồn.

Trong lòng có chút ảo não bản thân đã thất thố, trên mặt cậu không biểu lộ ra, chỉ cười với cô gái, xoay người đi lên bậc thang.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, rất nhanh đã bị Tô Mạc Mạc quên đi.

Gió thổi đến sau giữa trưa khiến cô rất thích thú.

Nhưng có vài người lại không.

——

Lúc này, cơ bản các học sinh lớp 11-1 đã chạy xong một vòng, khi xuất phát còn là hàng ngũ chỉnh tề, bây giờ đã lộn xộn mất đu đội hình ban đầu.

Đám học sinh có không ít người thở hổn hển, cũng có vài người hoàn toàn không có việc gì.

Còn có người cá biệt ở giữa.

Tô Mạc Mạc nhìn phía sau của đội ngũ miễn cưỡng thấy được hàng lối.

Tề Văn Duyệt vừa chạy, vừa tức hộc máu dỗi anh chàng ủy viên thể dục của lớp ——

“Hồi nãy đã nói người thấp ở đằng trước…… Cậu không nghe! Vóc dáng thấp bé chân ngắn thì không có nhân quyền sao? Đây…… Đây ai mà so được!?”

Tô Mạc Mạc buồn cười, nhìn phương hướng đội ngũ và bật cười.

Trông xuống từ một phía, gương mặt đẹp như họa.

“…… Đội trưởng? Đội trưởng??”

Trên bậc thềm, cạnh sân bóng rổ, một nam sinh của đội bóng trường khó hiểu gọi Chử Minh hai tiếng.

Chử Minh hấp tấp hoàn hồn, “Sao vậy?”

Nam sinh đó hồ nghi nhìn cậu ta, ngay sau đó thò đầu qua nhìn xuống.

Thấy được thân ảnh dưới tàng cây của cô gái, nam sinh này hiểu rõ cười rộ lên.

“Ha hả, tôi nói chứ chuyện gì, thì ra đội trưởng Chử của chúng ta tư xuân à?”

“Muốn chạy bộ sao.” Chử Minh cười nói.

Nam sinh đó vui cười.

“Ha hả, còn ngượng ngùng gì với tôi chứ? Hơn nữa, ánh mắt của cậu quá bình thường! Trước khi cô gái này đến Tam trung, hơn một nửa tim của đám con trai Tam trung đầu đặt trên người Thư hoa khôi trường, gần đây cô gái này vừa chuyển đến, một nửa còn lại đều chạy đến chỗ em ấy……”


Chử Minh hơi giật mình, cúi đầu nhìn.

Nam sinh vuốt cằm, làm mặt quỷ với Chử Minh.

“Hơn nữa theo như tôi đoán, cũng có rất nhiều kẻ phản bội Thư hoa khôi trường —— dù sao cô gái này thật sự rất xinh đẹp đấy. Lớn như vậy mà tới giờ tôi mới thấy có mỹ nhân đẹp đến như vầy, không biết thêm hai năm nữa, sẽ thành dạng tai họa gì ta……”

Nghe đồng đội đứng cạnh lầm bầm một hồi, Chử Minh nhíu mày, hỏi: “Cô gái này rất nổi tiếng sao?”

“…………”

Đồng đội nghẹn họng, biểu cảm khó nói nhìn Chử Minh.

“Đội trưởng ơi đội trưởng, sau này cậu cứ kết hôn với bóng rổ luôn đi.”

“……”

Chử Minh cười cậu ta.

Nam sinh bất đắc dĩ, đành phải giải thích.

“Em ấy là học sinh mới chuyển vào 11-1 học kì này, tên là Tô Mạc Mạc. Tôi học ở đây hơn hai năm rồi, đây chính là tiểu mỹ nhân đầu tiên có thể lay chuyển được vị trí hoa hậu giảng đường Thư Vi của khối chúng ta đấy! Thế nhưng em ấy là ai mà cậu cũng không biết.”

“……”

Trong đầu xẹt qua con ngươi màu hổ phách híp hờ dưới ánh mặt trời khi trả quả bóng ban nãy.

Chử Minh gật đầu, “Đúng vậy.” Cậu ta nhồi banh rời đi.

“Hả? Cái gì đúng vậy?”

“……”

“Đội trưởng! Cậu đừng nói một nửa chứ, cái gì đúng vậy, nói đi mà??”

“…………”

*

Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh ngồi cùng một bàn, bất kể tính cách hay các phương diện khác đều có thể nói là khác một trời một vực.

Chỉ có duy nhất một thứ giống nhau.

—— về mặt vận động, hai người nhất trí cùng yếu thể dục.

Vì thế, chờ đến khi hai người đỡ nhau, nửa bò nửa lê lết hết vòng cuối cùng, trong lớp đã có vài nam sinh chạy xong bốn vòng.

Thương Ngạn chính là người thoạt nhìn nhẹ nhàng nhất trong số đó.

Nhưng khi anh chậm rãi dừng lại, biểu cảm của anh có vẻ không tốt lắm, không để ý đến đám Lệ Triết, bước thẳng đến chỗ thềm đá.

Khi Tô Mạc Mạc hoàn hồn, ánh mặt trời đã chiếu bóng dáng cao thẳng của nam sinh đến bên chân cô.

“…… Sư phụ?”

Cảm nhận được người trước mặt đang trầm mặc tạo nên áp lực nào đó khiến người khác bất an, Tô Mạc Mạc khó hiểu ngẩng đầu.

Thương Ngạn chau mày, trong mắt tràn đầy ủ dột.

“Lúc nãy nói gì với Chử Minh?”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra.

“Bóng rổ của cậu ấy lăn đến đây, em cầm lên trả cho cậu ấy.”

“Sau đó thì sao.”

Tô Mạc Mạc nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không còn gì nữa.”

“……”

Thương Ngạn tối mắt.

Anh bất thiện giương mắt, nhìn thân ảnh mơ hồ của thành viên đội bóng trường ờ sân bóng trên thềm đá.

Nếu thật là không có gì……

Chử Minh sẽ đứng trên sân nhìn chằm chằm cô lâu vậy sao.

Một tình cảm khó miêu tả nảy lên trong lòng Thương Ngạn.

——

Tựa như có thứ khác đạp lên lãnh địa của mình, còn tham lam mơ ước mối quan hệ cấm kị mà mình quý trọng nhất.

Cảm xúc thô bạo khó áp chế từ đáy lòng nhè nhẹ lan tràn.

Thương Ngạn hít sâu một hơi, cưỡng chế sự phẫn nộ mất khống chế này.

Anh rũ mắt, nhếch môi.

“Từ giờ đừng để ý đến cậu ta.”

Tô Mạc Mạc: “…… Vì sao?”

Thương Ngạn không hề có thành ý nói cho có lệ: “Vì cậu ta không phải người tốt.”

Tô Mạc Mạc: “……”

Cô gái thấp giọng nói thầm, “Hôm nay cũng có người nói cho em, nói sư phụ không phải người lương thiện……”

“……”

Thương Ngạn nheo mắt, “Ai?”

Tô Mạc Mạc lắc đầu, lẩm bẩm, “Không nói cho thầy đâu.”

Thương Ngạn cười ra tiếng, anh xoay người ngồi xuống cạnh cô, “Vậy em tin à.”

Tô Mạc Mạc do dự quay qua, tròng mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn anh.

“Em nên tin sao?”

“……”

Cảm xúc dưới đáy mắt Thương Ngạn biến đổi.

Một giây sao, anh hạ tầm mắt, che đi sóng ngầm chìm nổi trong đôi mắt, chỉ còn lại tiếng cười khàn khàn sau khi vận động ——

“Trễ.”

Tô Mạc Mạc ngây người, “Trễ cái gì?”

“Bây giờ em muốn tin cũng đã trễ.”

Thương Ngạn cười híp mắt, cong nhẹ môi, gương mặt chói mắt và phóng túng.

“Làm học trò của anh, em nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh sao?”

Tô Mạc Mạc không chớp mắt nhìn anh hai giây.

Gương mặt xinh đẹp diễm lệ không có biểu cảm.

Thêm một hồi yên lặng, cô cúi đầu, cọ cọ đôi giày màu trắng lên đất.

Giọng điệu rầu rĩ, lại mang theo sự mềm mại làm người khác chìm đắm.

“…… Không thể.”

Ánh mặt trời vẽ ra hình bóng nhỏ bé của cô, nổi bật trên mặt đất dưới chân.

Hệt như một cục bông tròn tròn bị chà đạp.

Thương Ngạn đột nhiên cảm thấy rất khát.

Không phải trong miệng, mà là từ đáy lòng bốc lên……

Mắt anh tối đen, ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt, thuận tiện đổi đề tài.

“…… Vận động kiểu chạy chậm này, em cũng không thể làm sao.”

Tô Mạc Mạc chần chờ.

Cô có chút bất an ngước cổ nhìn nam sinh bên cạnh, thấy gương mặt nghiêng của anh không có cảm xúc gì rõ ràng, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

“Có thể làm mức độ vừa phải khi cần thiết.”

Đặc biệt là khi đối mặt với nguy hiểm……

Ánh mắt cô gái buồn bã.

Ngược lại nói, “Sư phụ, em thấy lúc nãy thầy chạy rất nhanh.”

Mắt cô từ mái tóc hơi hỗn độn của nam sinh, xẹt qua cái trán trắng trẻo, cuối cùng mới kinh ngạc phát hiện ——

“Không có mồ hôi luôn?”

“Ừ.”

Tô Mạc Mạc hâm mộ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thể lực thật tốt.”

“……”

Thương Ngạn cứng người.

Lát sau, anh thấp giọng cười, đầu lưỡi chống hàm trên, ánh mắt càng sâu ——

“Sau này sẽ cho em biết, thể lực của anh tốt bao nhiêu.”

Hết chương 31

___

Lần này vẫn là 378.

#xanh

Anh Ấy Rất Điên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Rất Điên Truyện Anh Ấy Rất Điên Story Chương 31: Lãnh địa
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...