Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi

Chương 48

99@-

Buổi tối, lúc Hình Mộ Bạch về nhà, Lâm Sơ Thanh đã nấu xong cả bàn thức ăn, anh hơi nhướng mày, “Sao em nấu nhiều thế?”


Lâm Sơ Thanh cười, “Đội trưởng, anh phải ăn hết đấy, đừng để lãng phí.”


Hình Mộ Bạch hừ nhẹ, cười, “Biết ngay em sẽ nói vậy mà.”


Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Sơ Thanh đột nhiên gọi tên anh: “Hình Mộ Bạch.”


“Hả?” Anh gắp đồ ăn để vào trong bát cô trước.


“Em thất nghiệp rồi.”


Hình Mộ Bạch ngước mắt lên nhìn cô, Lâm Sơ Thanh vẫn như cũ cười, vui vẻ nói giỡn với anh: “Sau này phải nhờ anh nuôi em rồi.”


Anh dịu dàng nói: “Được, anh nuôi em cả đời luôn.”


“Có chuyện em muốn nói với anh.”


“Chuyện gì thế?”


“Anh chờ chút.” Cô đứng dậy, đi đến chỗ huyền quan, lấy một tờ giấy trong túi xách ra, đi đến trước mặt anh, đưa cho anh xem.


Hình Mộ Bạch hạ đũa xuống, mở tờ giấy ra, vài giây sau, anh lại ngẩng lên nhìn cô.


Lâm Sơ Thanh khẽ mỉm cười, “Ở mức nhẹ thôi, em đã hỏi bác sĩ ở bệnh viện rồi, chỉ cần điều chỉnh tốt thì sẽ không sao.”


“Vì vậy, em đã nói với viện trưởng rồi, trong khoảng thời gian này em đã nghỉ phép, không đi làm nữa, trạng thái của em hiện giờ không thể ở lại khoa cấp cứu được.”


Hình Mộ Bạch đứng lên, ôm cô vào lòng, v**t v* mái tóc cô, nhỏ giọng nói: “Em làm đúng lắm.”


Lâm Sơ Thanh đưa tay lên ôm eo anh, cười nói: “Cho nên, đội trưởng à, thời gian tới đây, em phải sống dựa vào anh rồi.”


“Ừm.”


____



Buổi tối, lúc hai người nằm trên giường ôm nhau, Hình Mộ Bạch hỏi cô sắp tới có kế hoạch gì chưa, Lâm Sơ Thanh nói: “Chỉ ở nhà thôi, mỗi ngày ở nhà nấu cơm chờ anh về.”


Hình Mộ Bạch suy nghĩ một lát, cảm thấy cô cứ ở nhà một mình như vậy cũng không tốt, anh lắc đầu, nói: “Em nên ra ngoài nhiều cho khuây khỏa.”


Lâm Sơ Thanh thở dài, “Đi đâu bây giờ, anh ở đây, em cũng muốn ở đây.”


Anh trở mình, gối đầu lên khuỷu tay, “Anh không yên tâm để em một mình.”


Lâm Sơ Thanh nằm thẳng trên giường, nghiêng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cô mỉm cười, “Không sao đâu mà, anh đừng lo lắng.”


Cô vòng tay ôm cổ anh, “Em đã nghĩ kỹ rồi, sau này, cứ đến cuối tuần, em sẽ nhờ Vũ Nhu tư vấn tâm lý cho em, tích cực tiếp nhận điều trị, chắc chắn sẽ mau chóng khỏe lại.”


“Đến nhà anh ở đi, có thể bầu bạn với mẹ anh.”


Lâm Sơ Thanh suy nghĩ một lát, gật đầu.


Buổi sáng hôm sau, Hình Mộ Bạch giúp Lâm Sơ Thanh thu dọn một ít quần áo rồi đưa cô về nhà, Hình Hàm Quân nghe Hình Mộ Bạch nói Lâm Sơ Thanh qua đây làm bạn với mình, trong lòng bà cũng biết là do sự việc xảy ra trước đó, nên vui vẻ đồng ý, còn nói cuối cùng lần này bà không phải ở nhà một mình nữa rồi.


Về chuyện Lâm Sơ Thanh là con gái của Hứa Kiến Quân, Hình Hàm Quân cũng rất kinh ngạc, nhưng sự thật chính là sự thật, dù không tin thì cũng không thể thay đổi được gì.


Vì Hình Mộ Bạch còn phải về đội, sau khi giao Lâm Sơ Thanh cho mẹ xong, anh lập tức đi đến đội cứu hỏa, Lâm Sơ Thanh và Hình Hàm Quân ở nhà dọn dẹp phòng, hai người bận bịu từ buổi sáng đến trưa, mãi đến trước giờ cơm mới sắp xếp ổn thỏa, ăn cơm xong, Hình Hàm Quân lại bảo Lâm Sơ Thanh đi tham quan phòng Hình Mộ Bạch, còn bà vào phòng bếp cắt trái cây.


Lúc Hình Hàm Quân lên lầu, vừa đi đến cửa phòng Hình Mộ Bạch thì thấy Lâm Sơ Thanh đang đờ người ra, khác xa với vẻ mặt tươi cười của cô trước mặt mọi người.


Hình Hàm Quân thở dài, nghĩ thầm dường như đưa con bé đến đây cũng không giúp được gì, không bằng để con bé thay đổi một hoàn cảnh mới, giải tỏa cảm xúc, có thể tâm trạng sẽ tốt lên.


Chạng vạng tối, Hình Hàm Quân nhân lúc Lâm Sơ Thanh ở trên lầu chưa xuống, bà gọi cho Hình Mộ Bạch nói chuyện này.


“Mộ Bạch, mẹ định đưa tiểu Thanh về chỗ ông nội con, cho đó là thôn nhỏ, cách xa thành phố, hoàn cảnh sống tốt, có thể sẽ làm tiểu Thanh thoải mái hơn.”


Hình Mộ Bạch trả lời, nói ngày mai sẽ đưa họ tới đó.


Buổi tối, Hình Mộ Bạch về nhà, lúc ba người cùng nhau ăn cơm, Hình Hàm Quân cười, nói với Lâm Sơ Thanh: “Tiểu Thanh à, ngày mai bác muốn về quê nội của Mộ Bạch, con đi cùng bác nhé?”


Lâm Sơ Thanh gật đầu khẽ mỉm cười: “Vâng ạ.”


“Bây giờ về đúng dịp trái cây trong vườn chín, chúng ta ở lại đó vài ngày đi, trước đây, năm nào đến khoảng thời gian này, bác cũng về đó ở mấy ngày.”



Buổi tối, Hình Mộ Bạch không cho Lâm Sơ Thanh quay về căn phòng mà cô thu dọn, lúc anh tắm xong đi ra, Lâm Sơ Thanh đã tắm xong, tóc cô ướt sũng, đang đứng ở trước tủ sách của anh đọc sách.


Hình Mộ Bạch ôm cô từ phía sau, “Em đang xem gì đấy?”


Lâm Sơ Thanh đang ngây người vội lấy lại tinh thần, cô cong môi cười, nói giỡn: “Đội trưởng, anh thích đọc sách lắm à? Ở trong cái tủ này của anh có rất nhiều sách.” 


“Cũng bình thường.” Anh cười, “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải về chỗ ông nội nữa.”


Lâm Sơ Thanh bị anh kéo đến mép giường, đợi cô ngoan ngoãn nằm xuống rồi, Hình Mộ Bạch mới vén chăn lên chui vào, sau đó vòng tay ôm cô.


Lát sau, Lâm Sơ Thanh nói: “Em biết những chuyện anh và bác làm đều vì em.”


“Cảm ơn anh.” Cô ôm chặt eo anh.


Nhưng cô còn chưa dứt lời, đôi môi đã bị anh lấp kín, Hình Mộ Bạch cắn lên môi cô một cái, sau đó buông cô ra, “Đừng nói cảm ơn với anh.”


Cái lần hai người gặp lại nhau, cô đã từng nói với anh câu này.


Cô cười, ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”


____


Hôm sau, Hình Mộ Bạch lái xe đưa Lâm Sơ Thanh và Hình Hàm Quân về ngôi làng Bạch Thụy Đình sống, 7 giờ sáng xuất phát, hơn 3 giờ chiều mới đến nơi.


Bạch Thụy Đình đã bước sang tuổi 80, đầu đã bạc phơ, nhưng thân thể vẫn cường tráng, đi nhanh như gió.


Lam Sơ Thanh nghe Hình Mộ Bạch nói, ông nội anh từng là cục trưởng cục công an, trước khi gặp ông, Lâm Sơ Thanh còn tưởng Bạch Thụy Đình là một người nghiêm khắc, nhưng ngoài suy đoán của cô, gương mặt Bạch Thụy Đình rất hiền từ.


Bạch Thụy Đình chỉ liếc mắt nhìn Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch một cái đã hiểu, ông cười, nói với Hình Mộ Bạch: “Rốt cuộc tên nhóc này cũng chịu tìm bạn gái rồi, coi như cháu còn có lương tâm, biết đưa bạn gái về gặp ông.”


Hình Mộ Bạch cười: “Nghe ông nói kìa, khi nào thì cháu không có lương tâm cơ chứ?”


Lâm Sơ Thanh ngoan ngoãn gọi ông nội theo Hình Mộ Bạch, Bạch Thụy Đình rất vui, ăn cơm xong, ông vừa ngâm nga, vừa ra ngoài tìm mấy ông bạn chơi cờ, tiện thể khoe mình sắp có cháu dâu.


Buổi chiều, lúc Lâm Sơ Thanh và Hình Hàm Quân dọn dẹp hai căn phòng trước, trong phòng không có giường gỗ mà chỉ có chiếc giường bằng gạch nung, nghe nói cả căn nhà này đều xây bằng gạch nung, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát. 


Dọn dẹp qua xong, Hình Mộ Bạch lại dẫn Lâm Sơ Thanh đi dạo trong thôn, trong thôn chỉ có một con đường rộng rãi, còn lại những con đường khác thì khá hẹp, ngoằn ngoèo nối tiếp nhau, lúc lên lúc xuống.



Con chó màu trắng, không to lắm, còn không chạm được đến đầu gối Hình Mộ Bạch, nó nhìn hai người với vẻ vô tội, lon ton chạy tới, Lâm Sơ Thanh hét lên một cái, đột nhiên nhảy lên lưng Hình Mộ Bạch.


Cũng may là anh đứng vững, nhanh tay giữ chặt cô.


Chú chó nhỏ kia đang định chạy đến chỗ hai người thì bị Lâm Sơ Thanh dọa sợ, nhanh chóng chạy đi.


Hình Mộ Bạch không nhịn được cười rộ lên, tiếng anh cười trầm ấm, vang vọng cả con đường, không hiểu sao lại rất êm tai.


Hình Mộ Bạch trêu cô: “Không ngờ em lại sợ chó đấy.”


Lâm Sơ Thanh hừ một cái, định trượt xuống khỏi lưng anh, nhưng người đàn ông không cho, vì vậy cô chỉ có thể để anh cõng đi. Tấm lưng anh to rộng, khỏe khoắn, cho cô cảm giác rất an toàn, chắc chắn, Lâm Sơ Thanh tựa lên vai anh, khóe miệng mỉm cười.


Người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua, cô liền nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, khiến anh bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng còn bảo cô đừng làm loạn nữa.


Nhưng rõ ràng anh hưởng thụ lắm mà.


____


Buổi tối, sau khi cơm nước xong, Hinh Mộ Bạch dẫn cô ra vườn trái cây, Lâm Sơ Thanh bước vào, thấy bên trong toàn những trái dâu tây to đỏ mọng.


Cô kinh ngạc cảm thán, cô ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào trái dâu tươi rói, ngẩng đầu hỏi Hình Mộ Bạch: “Em có thể hái chúng không?”


Hình Mộ Bạch cười cô tham ăn, cũng ngồi xổm xuống, tùy tiện hái một trái dâu, anh lấy tay chà chà, sau đó mới đút cho cô ăn.


“Ăn đi, tất cả đều được trồng tự nhiên đấy, không phun thuốc trừ sâu bao giờ.”


Lâm Sơ Thanh cắn một miếng, rất ngọt. 


“Ăn nữa không?” Anh giơ nửa trái dâu trong tay lên hỏi cô.


Lâm Sơ Thanh gật đầu, lúc cô đang định há miệng ra ngậm nửa trái dâu vào miệng, Hình Mộ Bạch đột nhiên rụt tay lại, đút nửa trái dâu vào miệng mình, sau đó nâng cằm cô lên, nhân lúc cô đang kinh ngạc, anh thò lại gần, đút cho cô ăn, còn không quên l**m môi cô.


Lâm Sơ Thanh mỉm cười nhai dâu tây, nói anh háo sắc.


Hình Mộ Bạch hừ một cái, một tay giữ chặt gáy cô, một tay ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô.


Hơi thở của anh vây lấy cô, Lâm Sơ Thanh ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh, lông mi cô run rẩy, nhịp tim không thể kiểm soát được cứ tăng nhanh hơn, trở nền dồn dập.



Anh bỗng nắm lấy tay cô, giây tiếp theo, có một thứ gì đó lành lạnh đeo vào ngón tay giữa của cô. 


Cả người cô gái trong lòng Hình Mộ Bạch cứng đờ, Lâm Sơ Thanh chui ra khỏi tay anh, cúi đầu nhìn tay trái của mình có thêm một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.


Cô kinh ngạc nhìn Hình Mộ Bạch, người đàn ông kéo tay cô, nhẹ nhàng v**t v*.


“Anh chuẩn bị hôm sinh nhật em.”


“Lâm Sơ Thanh, chúng ta đính hôn nhé. Vài tháng nữa thôi, sau khi tiễn các cựu binh đi, anh sẽ xin rời khỏi trung đội, sau đó chúng ta kết hôn.”


“Được không?”


Cô cúi đầu, nước mắt thi nhau chảy ra, rơi xuống đất.


Mấy giây sau, cô ngước lên cười với anh, đáp: “Được ạ.”


____


Đêm nay, hai người đã ăn không ít dâu trong vườn, sau đó mới quay về rửa mặt đi ngủ, Hình Mộ Bạch ôm Lâm Sơ Thanh trong lòng, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ vẫn không quên hỏi sáng mai anh phải đi à, Hình Mộ Bạch khẽ ừm, sau đó hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai cô: “Anh sẽ dành thời gian về đây với em.”


“Vâng.”


Nhưng cuối cùng, trời còn chưa sáng anh đã phải rời đi.


Hai giờ đêm, Hình Mộ Bạch đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Dương, tên nhóc đó thở hổn hển nói với anh: “Đội trưởng, chỉ đạo viên… anh ấy xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang ở bệnh viện!”


Hình Mộ Bạch đột nhiên ngồi dậy, vội vàng mặc quần áo, xuống giường.


Lâm Sơ Thanh cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy, hỏi anh có chuyện gì vậy.


Hình Mộ Bạch nói trong đội xảy ra chút chuyện phải về, kêu cô cứ ngủ tiếp.


Trước khi rời đi, anh khom người hôn lên trán cô một cái, nói: “Em đừng ở một mình, có thể nói chuyện với mẹ và ông nội, ra ngoài đi dạo, có chuyện gì thì gọi cho anh.”


“Vâng, anh đừng lo cho em, mau đi đi.” Cô nắm lấy tay anh, dặn dò: “Anh nhớ cẩn thận đấy.”


____


Tác giả có lời muốn nói: Thật ra mẹ của đội trưởng cũng rất tốt.


Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi Truyện Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi Story Chương 48
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...