Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 37
84@-
Xe jeep từ từ tiến vào tiểu khu, lúc đến khúc cua, cả hai thấy một đám người đang tụ tập lại chỉ trỏ phía trên lầu, ầm ĩ bàn tán gì đó.
Hình Mộ Bạch dừng xe bên đường, cùng Lâm Sơ Thanh xuống xe.
Lâm Sơ Thanh vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn theo hướng họ chỉ, trên tầng sáu, khói đen dày đặc, xen lẫn ánh lửa đỏ rực, trông rất đáng sợ.
Nét mặt cô bỗng thay đổi, ngay lập tức chạy về phía đó.
Hình Mộ Bạch gọi cô lại: “Lâm Sơ Thanh!”
Nhưng dường như cô không nghe thấy tiếng anh, chen vào giữa đám người, tiến lên phía trước, hỏi một nhân viên an ninh nọ: “Căn hộ kia xảy ra chuyện gì thế?”
Hình Mộ Bạch đi sát phía sau cô, nghe thấy nhân viên an ninh nói: “Tôi cũng không rõ, đã báo cảnh sát rồi, gọi cả 119 rồi, cảnh sát và lính cứu hỏa đang trên đường tới. Bây giờ không biết được là có người trong nhà hay không, lúc hàng xóm chạy xuống có gõ cửa gọi rồi nhưng không có ai trả lời.”
Hình Mộ Bạch ôm lấy đôi vai đang run rẩy của Lâm Sơ Thanh, bình tĩnh nói với cô: “Em gọi cho bác Dương đi.” Sau đó quay sang hỏi nhân viên an ninh: “Trong tòa nhà này còn ai nữa không?”
Nhân viên an ninh lắc đầu: “Trừ căn nhà bị cháy kia thì những căn khác đều đã sơ tán rồi.”
Hai tay Lâm Sơ Thanh run rẩy lấy điện thoại trong túi xách ra, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, vất vả lắm mới ấn gọi được cho Dương Khải Hoa.
“Nghe điện thoại đi mà, thầy mau nghe điện thoại đi…” Lâm Sơ Thanh sốt ruột như đang đứng trên chảo nóng, cứ lẩm bẩm mãi: “Xin thầy đó, mau nghe máy đi…”
Hình Mộ Bạch ôm cô vào lòng, đang gọi điện cho Ngụy Giai Địch.
“Anh Bạch, chúng tôi tới phía ngoài tiểu khu rồi đây.”
Sau khi cúp máy, Hình Mộ Bạch khẽ nói với Lâm Sơ Thanh: “Em đừng hoảng, hứa với anh đứng yên ở đây, không được chạy lung tung nhé?”
“Đừng chạy lung tung nhớ chưa?”
Đôi mắt Lâm Sơ Thanh ngân ngấn nước, không biết có nghe thấy Hình Mộ Bạch nói gì không, chỉ nghẹn ngào gọi: “Hình Mộ Bạch…”
“Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu.” Anh ôm mặt cô, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô.
Xe cứu hỏa đã đỗ dưới tiểu khu, Hình Mộ Bạch buông Lâm Sơ Thanh ra, đi về phía xe cứu hỏa, trong nháy mắt đã mặc xong quần áo chống cháy.
“Ngụy Giai Địch, cậu ở ngoài chỉ huy. Tiếu Dương!”
“Có!”
“Dẫn theo một đội đi cùng tôi vào trong, có thể có người bị mắc kẹt trong đó, cứu người trước rồi tìm điểm khởi phát.”
Ra lệnh xong, Hình Mộ Bạch giao Lâm Sơ Thanh cho Ngụy Giai Địch: “Coi chừng cô ấy giúp tôi.”
Lúc Ngụy Giai Địch kịp phản ứng lại, Hình Mộ Bạch đã dẫn đội vào trong tòa nhà.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, sau khi đám người Hình Mộ Bạch xông vào một lát thì cửa sổ ở tầng sáu nổ tan tành, thủy tinh rơi xuống phía dưới, mọi người sợ hãi kêu to, Lâm Sơ Thanh đứng bên cạnh Ngụy Giai Địch ngước đầu lên nhìn, nước mắt không kìm được trào ra, cô siết chặt tay, cơ thể không khống chế được run lên.
Hình Mộ Bạch phá cửa, lục soát khắp phòng vẫn không tìm thấy Dương Khải Hoa, nhưng lại tìm được điểm khởi phát, ở phòng bếp.
Nguy hiểm là, lửa trong bếp cháy rất lớn, bình gas thì đang rò rỉ.
“Tiếu Dương, Dương Nhạc, Quan Lượng! Mau qua đây tăng lượng nước dập lửa.”
“Rõ!”
_____
Dương Khải Hoa xách túi đồ vừa mua ở siêu thì về thì thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Ông nhanh chân bước tới, thấy Ngụy Giai Địch đang giữ chặt Lâm Sơ Thanh, Dương Khải Hoa vội gọi cô: “Tiểu Thanh?”
Lúc Lâm Sơ Thanh chạy đi, Ngụy Giai Địch vội vàng gọi cô, Hình Mộ Bạch nghe thấy tiếng anh qua bộ đàm thì lập tức nhíu mày: “Ngụy Giai Địch, không phải tôi kêu cậu coi chừng cô ấy à?”
“Anh Bạch, bác Dương không sao rồi, Lâm Sơ Thanh cũng không có việc gì.”
Đúng lúc này, Tiếu Dương nói với Hình Mộ Bạch: “Đội trưởng, lửa ở các khu vực khác đều đã được khống chế rồi, chỉ còn bình gas kia thôi, van gas bị cháy đã hỏng mất rồi, lửa lại càng lúc càng lớn, đội trưởng, anh mau tránh ra đi…”
Tiếu Dương đưa súng nước cho Quan Lượng, định xông tới ôm bình gas.
Nhưng Hình Mộ Bạch lại nhanh tay hơn, nhét súng nước cho Dương Nhạc, nhanh chóng ôm bình gas chạy ra ngoài.
Không thể chậm thêm giây nào nữa.
Phải mau chóng mang bình gas này đi.
Tốc độ của Hình Mộ Bạch rất nhanh, vừa chạy xuống lầu vừa nói với Ngụy Giai Địch qua bộ đàm: “Cảnh sát đã tới chưa? Cậu cùng cảnh sát sơ tán mọi người đi, tôi sẽ mang bình gas xuống sân, phải đảm bảo là sơ tán tất cả mọi người đến nơi an toàn.”
“Đã rõ!” Ngụy Giai Địch nhíu mày, mau chóng ra lệnh, rất nhanh sau đó, cảnh sát và lính cứu hỏa đã sơ tán mọi người rời sang chỗ khác.
Ở bên này, Lâm Sơ Thanh vẫn đang ôm chặt Dương Khải Hoa, khóc không thành tiếng, còn Hình Mộ Bạch vừa ôm bình gas vọt ra khỏi tòa nhà.
Bình gas vẫn đang bốc cháy, ánh lửa hắt lên khuôn mặt Hình Mộ Bạch, mọi người thấy vậy thì sợ hãi kêu lên, đến cả Ngụy Giai Địch cũng không nhịn được chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Các lính cứu hỏa khác cùng nhao nhao kêu Hình Mộ Bạch: “Đội trưởng!”
Nghe tiếng mọi người gọi anh, khóe mắt lại liếc thấy có bóng người vọt ra khỏi tòa nhà, cô theo bản năng xoay người lại nhìn.
Người đàn ông kia xoay lưng về phía cô, đang cố chạy thật nhanh, hai tay ôm bình gas bốc cháy, bóng người cao lớn cách cô càng lúc càng xa.
Lâm Sơ Thanh trợn to mắt, vô thức gào to tên anh: “Hình Mộ Bạch!”
Vừa dứt lời, cô liền chạy về phía anh.
“Anh buông tôi ra!” Lâm Sơ Thanh cố hết sức giãy giụa, nước mắt thi nhau lăn xuống, hét lên với Ngụy Giai Địch: “Buông tôi ra!!!”
Lát sau, có một tiếng “đoàng” vang lên rất lớn, tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, thời gian cũng như dừng lại.
Chỉ một giây sau, Lâm Sơ Thanh đã đẩy Ngụy Giai Địch ra, chạy về phía sân, chỉ có hơn trăm mét, nhưng cô phải chạy rất lâu mới đến nơi, cô thấy Hình Mộ Bạch đang nằm trên đất, không hề nhúc nhích.
Trên người anh toàn là gạch đá vụn sau vụ nổ.
Lâm Sơ Thanh lao tới, quỳ xuống bên cạnh anh, đẩy thanh sắt đè lên ngực anh ra, đẩy kính mũ lên, người đàn ông nằm đó, mắt nhắm chặt, không có chút dấu hiệu của sự sống.
Lâm Sơ Thanh vỗ vỗ lên mặt anh, nức nở gọi: “Hình Mộ Bạch, Hình Mộ Bạch, anh tỉnh lại đi, có nghe em nói gì không?”
Hình Mộ Bạch không có phản ứng gì, các lính cứu hỏa khác cũng chạy tới, rất nhiều người biết Lâm Sơ Thanh.
“Bác sĩ Lâm, cô mau cứu đội trưởng của chúng tôi đi, mau lên!”
“Nhờ cô đó bác sĩ Lâm, mau cứu anh ấy đi…”
Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu nói với Ngụy Giai Địch: “Tới giúp tôi một tay.”
Ngụy Giai Địch lập tức ngồi xổm xuống, giúp Lâm Sơ Thanh c** q**n áo chống cháy của Hình Mộ Bạch ra, để anh nằm thẳng người.
Lâm Sơ Thanh quỳ trên đất, bắt đầu ấn ngực Hình Mộ Bạch, lúc cô định hô hấp nhân tạo cho anh thì anh chậm rãi mở mắt ra, ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn gọi tên cô: “Lâm Sơ Thanh.”
Cô lập tức cúi xuống, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, tất cả lý trí của cô đều tan biến, nước mắt không ngừng rơi xuống, chất lỏng lạnh như băng rơi xuống gò má anh, từng giọt này đến giọt khác.
Cô chẳng quan tâm xung quanh có bao nhiêu người, cũng không để ý ánh mắt của bọn họ, cứ vùi đầu vào cổ anh, lát sau, tiếng khóc nức nở của cô vang lên bên tai anh.
Hình Mộ Bạch chậm rãi nâng tay lên đặt trên lưng cô, cố gắng chịu đựng cơn đau mà nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Em đừng khóc mà.”
Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu lên, đưa tay lau nước mắt, sau đó cùng Ngụy Giai Địch đỡ anh dậy.
Không biết Hình Mộ Bạch bị thương ở chỗ nào, mặc dù anh đã cố hết sức chịu đựng nhưng Lâm Sơ Thanh vẫn nhận ra nét mặt khác thường của anh.
“Anh đau ở đâu thế?”
Hình Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang lo lắng quan sát mình, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt cô vẫn còn ngân ngấn nước, giọng nói nức nở: “Có chỗ nào khó chịu không anh?”
Hình Mộ Bạch ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Lòng.”
Anh đau lòng.
Vì tai nạn lần này mà trên người Hình Mộ Bạch chi chít vết thương, cần nằm yên trên giường nghỉ ngơi một thời gian, nghiêm trọng nhất là đôi tay ôm bình gas bị phỏng, tuy lúc đó có đeo găng tay nhưng vẫn không tránh được.
Lâm Sơ Thanh đi cùng anh tới bệnh viện, cô rửa sạch vết thương, băng bó kĩ càng cho anh, Hình Mộ Bạch nằm trên giường bệnh, hai tay quấn kín băng gạc, sưng vù cả lên.
Sau khi chắc chắn anh không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Ngụy Giai Địch mới quay về đội, phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Lâm Sơ Thanh đứng bên giường, hai tay đút trong túi áo blouse, cúi đầu nhìn anh chằm chằm, Hình Mộ Bạch nằm yên trên giường thì thấy không thoải mãi, muốn ngồi dậy, Lâm Sơ Thanh lập tức đỡ anh, còn chu đáo chỉnh gối cho anh dựa.
Hình Mộ Bạch kéo tay cô khiến cả người cô nhào vào lòng anh, suýt nữa thì đụng phải vết thương của anh, Lâm Sơ Thanh lườm anh một cái, sau đó cứ thế nhìn anh, mấy giây sau, Lâm Sơ Thanh khẽ c*n m** d***, nhẹ nhàng ôm lấy Hình Mộ Bạch.
Cô không nói gì cả, chỉ yên lặng ôm anh như vậy, bàn tay xoa xoa phần tóc sau gáy anh, cảm giác hơi ngứa, nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Hình Mộ Bạch để mặc cô ôm mình, hai tay bị quấn băng gạc nhẹ nhàng v**t v* lưng cô, lát sau, Lâm Sơ Thanh buông anh ra, ngồi ở mép giường, Hình Mộ Bạch lập tức nhíu mày nói đau.
Lâm Sơ Thanh lo lắng hỏi: “Anh đau ở đâu?”
Anh cầm tay phải của cô đặt lên ngực trái của mình: “Chỗ này. Em xoa cho anh đi.”
Lòng bàn tay Lâm Sơ Thanh có thể cảm nhận rất rõ từng nhịp tim của anh, cô nắm tay lại, sau mấy giây hoảng hốt thì tức giận kêu tên anh: “Hình Mộ Bạch!” Sau đó bất đắc dĩ bĩu môi, giọng nói có vẻ bực bội: “Anh có thể đừng dọa em được không? Em lo lắng lắm đấy…”
Lời còn chưa dứt, anh đã giữ chặt gáy cô, keo cô về phía mình, một giây sau, môi cô bị anh ngậm lấy.
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Xe jeep từ từ tiến vào tiểu khu, lúc đến khúc cua, cả hai thấy một đám người đang tụ tập lại chỉ trỏ phía trên lầu, ầm ĩ bàn tán gì đó.
Hình Mộ Bạch dừng xe bên đường, cùng Lâm Sơ Thanh xuống xe.
Lâm Sơ Thanh vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn theo hướng họ chỉ, trên tầng sáu, khói đen dày đặc, xen lẫn ánh lửa đỏ rực, trông rất đáng sợ.
Nét mặt cô bỗng thay đổi, ngay lập tức chạy về phía đó.
Hình Mộ Bạch gọi cô lại: “Lâm Sơ Thanh!”
Nhưng dường như cô không nghe thấy tiếng anh, chen vào giữa đám người, tiến lên phía trước, hỏi một nhân viên an ninh nọ: “Căn hộ kia xảy ra chuyện gì thế?”
Hình Mộ Bạch đi sát phía sau cô, nghe thấy nhân viên an ninh nói: “Tôi cũng không rõ, đã báo cảnh sát rồi, gọi cả 119 rồi, cảnh sát và lính cứu hỏa đang trên đường tới. Bây giờ không biết được là có người trong nhà hay không, lúc hàng xóm chạy xuống có gõ cửa gọi rồi nhưng không có ai trả lời.”
Hình Mộ Bạch ôm lấy đôi vai đang run rẩy của Lâm Sơ Thanh, bình tĩnh nói với cô: “Em gọi cho bác Dương đi.” Sau đó quay sang hỏi nhân viên an ninh: “Trong tòa nhà này còn ai nữa không?”
Nhân viên an ninh lắc đầu: “Trừ căn nhà bị cháy kia thì những căn khác đều đã sơ tán rồi.”
Hai tay Lâm Sơ Thanh run rẩy lấy điện thoại trong túi xách ra, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, vất vả lắm mới ấn gọi được cho Dương Khải Hoa.
“Nghe điện thoại đi mà, thầy mau nghe điện thoại đi…” Lâm Sơ Thanh sốt ruột như đang đứng trên chảo nóng, cứ lẩm bẩm mãi: “Xin thầy đó, mau nghe máy đi…”
Hình Mộ Bạch ôm cô vào lòng, đang gọi điện cho Ngụy Giai Địch.
“Anh Bạch, chúng tôi tới phía ngoài tiểu khu rồi đây.”
Sau khi cúp máy, Hình Mộ Bạch khẽ nói với Lâm Sơ Thanh: “Em đừng hoảng, hứa với anh đứng yên ở đây, không được chạy lung tung nhé?”
“Đừng chạy lung tung nhớ chưa?”
Đôi mắt Lâm Sơ Thanh ngân ngấn nước, không biết có nghe thấy Hình Mộ Bạch nói gì không, chỉ nghẹn ngào gọi: “Hình Mộ Bạch…”
“Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu.” Anh ôm mặt cô, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô.
Xe cứu hỏa đã đỗ dưới tiểu khu, Hình Mộ Bạch buông Lâm Sơ Thanh ra, đi về phía xe cứu hỏa, trong nháy mắt đã mặc xong quần áo chống cháy.
“Ngụy Giai Địch, cậu ở ngoài chỉ huy. Tiếu Dương!”
“Có!”
“Dẫn theo một đội đi cùng tôi vào trong, có thể có người bị mắc kẹt trong đó, cứu người trước rồi tìm điểm khởi phát.”
Ra lệnh xong, Hình Mộ Bạch giao Lâm Sơ Thanh cho Ngụy Giai Địch: “Coi chừng cô ấy giúp tôi.”
Lúc Ngụy Giai Địch kịp phản ứng lại, Hình Mộ Bạch đã dẫn đội vào trong tòa nhà.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, sau khi đám người Hình Mộ Bạch xông vào một lát thì cửa sổ ở tầng sáu nổ tan tành, thủy tinh rơi xuống phía dưới, mọi người sợ hãi kêu to, Lâm Sơ Thanh đứng bên cạnh Ngụy Giai Địch ngước đầu lên nhìn, nước mắt không kìm được trào ra, cô siết chặt tay, cơ thể không khống chế được run lên.
Hình Mộ Bạch phá cửa, lục soát khắp phòng vẫn không tìm thấy Dương Khải Hoa, nhưng lại tìm được điểm khởi phát, ở phòng bếp.
Nguy hiểm là, lửa trong bếp cháy rất lớn, bình gas thì đang rò rỉ.
“Tiếu Dương, Dương Nhạc, Quan Lượng! Mau qua đây tăng lượng nước dập lửa.”
“Rõ!”
_____
Dương Khải Hoa xách túi đồ vừa mua ở siêu thì về thì thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Ông nhanh chân bước tới, thấy Ngụy Giai Địch đang giữ chặt Lâm Sơ Thanh, Dương Khải Hoa vội gọi cô: “Tiểu Thanh?”
Lúc Lâm Sơ Thanh chạy đi, Ngụy Giai Địch vội vàng gọi cô, Hình Mộ Bạch nghe thấy tiếng anh qua bộ đàm thì lập tức nhíu mày: “Ngụy Giai Địch, không phải tôi kêu cậu coi chừng cô ấy à?”
“Anh Bạch, bác Dương không sao rồi, Lâm Sơ Thanh cũng không có việc gì.”
Đúng lúc này, Tiếu Dương nói với Hình Mộ Bạch: “Đội trưởng, lửa ở các khu vực khác đều đã được khống chế rồi, chỉ còn bình gas kia thôi, van gas bị cháy đã hỏng mất rồi, lửa lại càng lúc càng lớn, đội trưởng, anh mau tránh ra đi…”
Tiếu Dương đưa súng nước cho Quan Lượng, định xông tới ôm bình gas.
Nhưng Hình Mộ Bạch lại nhanh tay hơn, nhét súng nước cho Dương Nhạc, nhanh chóng ôm bình gas chạy ra ngoài.
Không thể chậm thêm giây nào nữa.
Phải mau chóng mang bình gas này đi.
Tốc độ của Hình Mộ Bạch rất nhanh, vừa chạy xuống lầu vừa nói với Ngụy Giai Địch qua bộ đàm: “Cảnh sát đã tới chưa? Cậu cùng cảnh sát sơ tán mọi người đi, tôi sẽ mang bình gas xuống sân, phải đảm bảo là sơ tán tất cả mọi người đến nơi an toàn.”
“Đã rõ!” Ngụy Giai Địch nhíu mày, mau chóng ra lệnh, rất nhanh sau đó, cảnh sát và lính cứu hỏa đã sơ tán mọi người rời sang chỗ khác.
Ở bên này, Lâm Sơ Thanh vẫn đang ôm chặt Dương Khải Hoa, khóc không thành tiếng, còn Hình Mộ Bạch vừa ôm bình gas vọt ra khỏi tòa nhà.
Bình gas vẫn đang bốc cháy, ánh lửa hắt lên khuôn mặt Hình Mộ Bạch, mọi người thấy vậy thì sợ hãi kêu lên, đến cả Ngụy Giai Địch cũng không nhịn được chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Các lính cứu hỏa khác cùng nhao nhao kêu Hình Mộ Bạch: “Đội trưởng!”
Nghe tiếng mọi người gọi anh, khóe mắt lại liếc thấy có bóng người vọt ra khỏi tòa nhà, cô theo bản năng xoay người lại nhìn.
Người đàn ông kia xoay lưng về phía cô, đang cố chạy thật nhanh, hai tay ôm bình gas bốc cháy, bóng người cao lớn cách cô càng lúc càng xa.
Lâm Sơ Thanh trợn to mắt, vô thức gào to tên anh: “Hình Mộ Bạch!”
Vừa dứt lời, cô liền chạy về phía anh.
“Anh buông tôi ra!” Lâm Sơ Thanh cố hết sức giãy giụa, nước mắt thi nhau lăn xuống, hét lên với Ngụy Giai Địch: “Buông tôi ra!!!”
Lát sau, có một tiếng “đoàng” vang lên rất lớn, tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, thời gian cũng như dừng lại.
Chỉ một giây sau, Lâm Sơ Thanh đã đẩy Ngụy Giai Địch ra, chạy về phía sân, chỉ có hơn trăm mét, nhưng cô phải chạy rất lâu mới đến nơi, cô thấy Hình Mộ Bạch đang nằm trên đất, không hề nhúc nhích.
Trên người anh toàn là gạch đá vụn sau vụ nổ.
Lâm Sơ Thanh lao tới, quỳ xuống bên cạnh anh, đẩy thanh sắt đè lên ngực anh ra, đẩy kính mũ lên, người đàn ông nằm đó, mắt nhắm chặt, không có chút dấu hiệu của sự sống.
Lâm Sơ Thanh vỗ vỗ lên mặt anh, nức nở gọi: “Hình Mộ Bạch, Hình Mộ Bạch, anh tỉnh lại đi, có nghe em nói gì không?”
Hình Mộ Bạch không có phản ứng gì, các lính cứu hỏa khác cũng chạy tới, rất nhiều người biết Lâm Sơ Thanh.
“Bác sĩ Lâm, cô mau cứu đội trưởng của chúng tôi đi, mau lên!”
“Nhờ cô đó bác sĩ Lâm, mau cứu anh ấy đi…”
Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu nói với Ngụy Giai Địch: “Tới giúp tôi một tay.”
Ngụy Giai Địch lập tức ngồi xổm xuống, giúp Lâm Sơ Thanh c** q**n áo chống cháy của Hình Mộ Bạch ra, để anh nằm thẳng người.
Lâm Sơ Thanh quỳ trên đất, bắt đầu ấn ngực Hình Mộ Bạch, lúc cô định hô hấp nhân tạo cho anh thì anh chậm rãi mở mắt ra, ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn gọi tên cô: “Lâm Sơ Thanh.”
Cô lập tức cúi xuống, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, tất cả lý trí của cô đều tan biến, nước mắt không ngừng rơi xuống, chất lỏng lạnh như băng rơi xuống gò má anh, từng giọt này đến giọt khác.
Cô chẳng quan tâm xung quanh có bao nhiêu người, cũng không để ý ánh mắt của bọn họ, cứ vùi đầu vào cổ anh, lát sau, tiếng khóc nức nở của cô vang lên bên tai anh.
Hình Mộ Bạch chậm rãi nâng tay lên đặt trên lưng cô, cố gắng chịu đựng cơn đau mà nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Em đừng khóc mà.”
Lâm Sơ Thanh ngẩng đầu lên, đưa tay lau nước mắt, sau đó cùng Ngụy Giai Địch đỡ anh dậy.
Không biết Hình Mộ Bạch bị thương ở chỗ nào, mặc dù anh đã cố hết sức chịu đựng nhưng Lâm Sơ Thanh vẫn nhận ra nét mặt khác thường của anh.
“Anh đau ở đâu thế?”
Hình Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang lo lắng quan sát mình, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt cô vẫn còn ngân ngấn nước, giọng nói nức nở: “Có chỗ nào khó chịu không anh?”
Hình Mộ Bạch ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Lòng.”
Anh đau lòng.
Vì tai nạn lần này mà trên người Hình Mộ Bạch chi chít vết thương, cần nằm yên trên giường nghỉ ngơi một thời gian, nghiêm trọng nhất là đôi tay ôm bình gas bị phỏng, tuy lúc đó có đeo găng tay nhưng vẫn không tránh được.
Lâm Sơ Thanh đi cùng anh tới bệnh viện, cô rửa sạch vết thương, băng bó kĩ càng cho anh, Hình Mộ Bạch nằm trên giường bệnh, hai tay quấn kín băng gạc, sưng vù cả lên.
Sau khi chắc chắn anh không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Ngụy Giai Địch mới quay về đội, phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Lâm Sơ Thanh đứng bên giường, hai tay đút trong túi áo blouse, cúi đầu nhìn anh chằm chằm, Hình Mộ Bạch nằm yên trên giường thì thấy không thoải mãi, muốn ngồi dậy, Lâm Sơ Thanh lập tức đỡ anh, còn chu đáo chỉnh gối cho anh dựa.
Hình Mộ Bạch kéo tay cô khiến cả người cô nhào vào lòng anh, suýt nữa thì đụng phải vết thương của anh, Lâm Sơ Thanh lườm anh một cái, sau đó cứ thế nhìn anh, mấy giây sau, Lâm Sơ Thanh khẽ c*n m** d***, nhẹ nhàng ôm lấy Hình Mộ Bạch.
Cô không nói gì cả, chỉ yên lặng ôm anh như vậy, bàn tay xoa xoa phần tóc sau gáy anh, cảm giác hơi ngứa, nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Hình Mộ Bạch để mặc cô ôm mình, hai tay bị quấn băng gạc nhẹ nhàng v**t v* lưng cô, lát sau, Lâm Sơ Thanh buông anh ra, ngồi ở mép giường, Hình Mộ Bạch lập tức nhíu mày nói đau.
Lâm Sơ Thanh lo lắng hỏi: “Anh đau ở đâu?”
Anh cầm tay phải của cô đặt lên ngực trái của mình: “Chỗ này. Em xoa cho anh đi.”
Lòng bàn tay Lâm Sơ Thanh có thể cảm nhận rất rõ từng nhịp tim của anh, cô nắm tay lại, sau mấy giây hoảng hốt thì tức giận kêu tên anh: “Hình Mộ Bạch!” Sau đó bất đắc dĩ bĩu môi, giọng nói có vẻ bực bội: “Anh có thể đừng dọa em được không? Em lo lắng lắm đấy…”
Lời còn chưa dứt, anh đã giữ chặt gáy cô, keo cô về phía mình, một giây sau, môi cô bị anh ngậm lấy.
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Story
Chương 37
10.0/10 từ 33 lượt.