Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi

Chương 33

95@-

Trong kì nghỉ lễ quốc khánh, đôi đặc nhiệm vẫn trực như thường lệ, thậm chí nhiệm vụ hàng ngày còn nặng nề hơn bình thường, bởi vì trong ngày lễ, tỉ lệ tai nạn giao thông xảy ra tăng nhiều hơn, tần suất chuông báo kêu dày đặc hơn.


Mặc dù trong thời gian nghỉ lễ, thi thoảng Lâm Sơ Thanh phải đến bệnh viện trực, nhưng cô vẫn có thêm mấy ngày nghỉ ngơi.


Mấy ngày nay Hình Mộ Bạch dẫn đội đi thực hiện nhiệm vụ khắp nơi, không có thời gian ở bên cô, thậm chí Lâm Sơ Thanh gửi tin nhắn cho anh phải chờ rất lâu mới thấy anh trả lời.


Kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc, Lâm Sơ Thanh tiếp tục quay trở lại bệnh viện làm việc bình thường, ngày ngày bận rộn, tăng ca như chuyện cơm bữa, mặc dù chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ trưa vừa ăn vừa trêu chọc đội trưởng một chút, nhưng cô vẫn thấy rất vui.


Một buổi chiều nọ vào giữa tháng 10, xe cấp cứu chở một người đàn ông 30 tuổi đến bệnh viện số 1 thành phố Thẩm, Lâm Sơ Thanh vừa tan làm định đi về thì y tá tới gọi cô, Lâm Sơ Thanh lập tức đi tới đó.


Sau khi kiểm tra, Lâm Sơ Thanh xác định người đàn ông đó bị tắc mạch phổi, cô lập tức ép ngực cho bệnh nhân, đồng thời kêu y tá đeo máy thở cho anh ta.


Trong quá trình cấp cứu, bệnh nhân ngừng tim, Lâm Sơ Thanh nhanh chóng đưa ra quyết định: “Trương Dạng, kéo!”


Trương Dạng nhanh tay đưa kéo cho cô, lúc Lâm Sơ Thanh chuẩn bị cắt quần áo của bệnh nhân đang hôn mê thì bác sĩ thực tập lo lắng cản lại: “Bác sĩ Lâm, anh ta mặc toàn đồ hiệu, nếu chị cắt rồi lỡ như bệnh nhân tỉnh lại muốn làm khó…”


Lâm Sơ Thanh không hề do dự hạ kéo, động tác nhanh gọn, không quên đáp: “Cứu mạng anh ta hay nhìn anh ta chết?”


Bác sĩ thực tập không nói gì nữa.


____


Cấp cứu xong trời cũng đã tối, Lâm Sơ Thanh vươn vai, về phòng nghỉ thay quần áo rồi lái xe về nhà.


Cô đứng trong thang máy nhéo nhéo mi tâm, thở dài, đến tầng 13 thì bước ra ngoài, mở cửa vào nhà.


Vừa mở cửa, Lâm Sơ Thanh đã thấy một đôi giày thể thao nam.


Cơ mặt Lâm Sơ Thanh lập tức giãn ra, cô thay dép rồi chạy thẳng tới phòng bếp.


Vào bếp, Lâm Sơ Thanh thuận đeo tạp dề vào, Hình Mộ Bạch đang xào rau, dáng người anh cao lớn, mặc một cái áo đen đơn giản, quần đen dài, ống tay áo được sắn lên để lộ cánh tay rắn chắc.


Không còn là một đội trưởng với vẻ mặt lạnh lùng chỉ biết huấn luyện tàn ác nữa mà là một người đàn ông dịu dàng xuống bếp vì bạn gái.


Lâm Sơ Thanh ôm eo anh từ phía sau, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng cọ cọ.



Hình Mộ Bạch bị cái ôm bất ngờ này làm cho ngớ người, sau đó cười: “Phải tăng ca à?”


“Vầng, có một ca phẫu thuật.” Lâm Sơ Thanh đáp.


“Mệt lắm rồi đúng không?”


“Vẫn ổn ạ.” Lâm Sơ Thanh buông Hình Mộ Bạch ra, nhận lấy thìa canh anh múc cho cô nếm thử, cười: “Em quen rồi.”


Lúc ăn cơm, Lâm Sơ Thanh hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại tới đây? Trong đội hết bận rồi ạ?”


“Ừm.” Anh nuốt thức ăn rồi đáp: “Ngụy Giai Địch quay về rồi, anh cũng thảnh thơi hơn một chút.”


Lâm Sơ Thanh tò mò: “Chỉ đạo viên Ngụy đi làm gì thế anh?”


Hình Mộ Bạch híp mắt: “Nghỉ phép.”


Tháng 10, trong đội có nhiều nhiệm vụ nên Ngụy Giai Địch không có thời gian nghỉ, thế nên vừa hết quốc khánh, Hình Mộ Bạch lập tức cho anh ấy về nhà với vợ, dẫu sao cũng đã rất lâu rồi gia đình họ không được ở bên nhau, hơn nữa, buổi sáng đi Lâm Dương, anh đã nói sẽ để Ngụy Giai Địch về với vợ, cũng coi như thực hiện lời hứa với anh ấy.


Lâm Sơ Thanh gắp đồ ăn vào bát cho Hình Mộ Bạch: “Đội trưởng!”


Hình Mộ Bạch ngước mắt nhìn người phụ nữ đang chống cằm cười ở phía đối diện, chờ cô nói tiếp.


“Khi nào anh được nghỉ phép? Đến lúc đó chúng ta cũng có thể dành nhiều thời gian bên nhau.”


Hình Mộ Bạch chậm rãi nuốt thức ăn, trả lời: “Sắp tới chắc không được.”


Lâm Sơ Thanh: “…” Cô bất đắc dĩ nhướng mày: “Ò.”


“Thật ra thì em cũng không có.”


Hình Mộ Bạch: “… Không trêu anh thì em ngứa ngáy khó chịu ở đâu à?”


Lâm Sơ Thanh không nhịn được cười thành tiếng: “Không trêu anh nữa, ăn cơm, ăn cơm nào.”


____


Sau khi ăn tối, Hình Mộ Bạch ở lại một lát rồi định về, Lâm Sơ Thanh ngồi khoanh chân trên sô pha, đầu tựa lên vai anh, tay ôm chặt eo anh không buông.



Hình Mộ Bạch cúi đầu nhìn cô, cô cũng hơi ngửa đầu lên, vài giây sau, Lâm Sơ Thanh bĩu môi, buông tay.


Cô định đứng lên tiễn anh, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích đã bị anh ấn xuống, sau đó, môi của cô bị anh chặn lại.


Nụ hôn mãnh liệt ùn ùn kéo tới, bao vây lấy cô.


Đôi trường vẫn luôn thô bạo như thế, Lâm Sơ Thanh thầm nghĩ.


Cô dựa lưng vào sofa, hơi ngửa đầu lên, đón nhận nụ hôn của anh, tay ôm lấy cổ anh, khiến khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, một tay Hình Mộ Bạch chống lên thành ghế, cả người đè lên cô.


Anh mạnh mẽ nghiền nát đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi vội vàng tấn công, tùy ý thăm dò l**m m*t không ngừng.


Lâm Sơ Thanh cũng rất táo bạo, mượn lực muốn đứng lên, Hình Mộ Bạch hơi tách ra, theo động tác của cô, ôm hai chân cô lên, hai chân Lâm Sơ Thanh quấn quanh eo anh, nháy mắt cao hơn anh một cái đầu.


Lâm Sơ Thanh cúi đầu nhìn anh, ánh mắt trong trẻo ngập nước, gương mặt ửng đỏ, hàng mi khẽ rung, đôi môi đỏ mọng mềm mại.


Cô ôm mặt anh, giọng nói kiều mị, đôi môi đóng mở đầy quyến rũ hỏi anh: “Anh có muốn ở lại không?”


Yết hầu Hình Mộ Bạch trượt lên xuống, còn chưa kịp đáp thì điện thoại trong túi đã vang lên.


Một tay Hình Mộ Bạch đỡ mông Lâm Sơ Thanh lên, một tay lấy điện thoại ra, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, con ngươi đen nhánh lóe sáng.


“A lô?” Tuy vừa mới hôn xong nhưng giọng nói anh vẫn trầm thấp ổn định, chỉ hơi khàn khàn.


“Mộ Bạch, bệnh cũ của bà chủ tái phát, con có về thăm bà ấy chút không?”


Hình Mộ Bạch nhíu mày, hỏi: “Bà ấy đã uống thuốc chưa ạ?”


“Uống rồi, vừa mới về phòng.”


“Vậy được.” Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Sơ Thanh, nói tiếp: “Lát nữa con về, làm phiền thím Lưu rồi.”


Sau khi Hình Mộ Bạch cúp máy, Lâm Sơ Thanh không chờ anh nói gì đã tự nhảy xuống khỏi người anh, nội dung cuộc điện thoại vừa rồi cô nghe được rất rõ.


Lâm Sơ Thanh vô cùng thấu tình đạt lý nói với anh: “Anh mau về xem tình hình của dì thế nào đi, nhớ chăm sóc dì thật tốt đấy.”


Tay Hình Mộ Bạch đặt trên đầu cô, ngón tay xen vào làn tóc mềm mại: “Em ngủ sớm đi, có thời gian anh sẽ đến tìm em.”



“Vâng.” Cô kéo tay anh xuống, đẩy anh ra cửa: “Anh đi đi, em đi tắm rồi ngủ.”


Chờ Hình Mộ Bạch thay giày rời đi rồi, nụ cười trên mặt Lâm Sơ Thanh dần biến mất.


Cô nhớ lại đêm Hình Mộ Bạch đến tìm mình, thật ra trước khi tan làm về nhà, Tô Nam đã nói cho cô biết vài chuyện.


Cô biết hôm đó anh cãi nhau với mẹ vì cô.


Mẹ anh… không muốn hai người bên nhau.


____


Lúc Hình Mộ Bạch về nhà, Hình Hàm Quân đã ngủ rồi, thím Lưu kể lại cho anh tình hình cụ thể, khuyên anh ngày mai đưa Hình Hàm Quân đến bệnh viện khám sức khỏe.


Đêm đó Hình Mộ Bạch không quay về đội, định sáng mai ăn sáng xong sẽ đưa Hình Hàm Quân đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.


____


Ngày hôm sau, Lâm Sơ Thanh đến bệnh viện đi làm, Điền Khang Giai vẫn làm bữa sáng cho cô, bà coi cô như con gái ruột, có gì tốt đều đem tới.


Ăn sáng xong, cô rửa sạch bình giữ nhiệt rồi gửi lại phòng bệnh khoa thận, tiện thể chút thời gian rảnh rỗi chơi với Lý Miêu Miêu, giúp cô bé giải đề.


Mấy tháng nay, gần như sáng nào cũng vậy.


Đến giờ làm việc, Lâm Sơ Thanh vừa quay về khoa cấp cứu đã bị Trương Dạng giữ lại.


“Bác sĩ Lâm, người nhà của bệnh nhân bị tắc mạch phổi hôm qua dẫn theo một đám người đến gây chuyện, đòi chị giải thích.” Trương Dạng nhíu mày, mặt đầy lo lắng nói.


Lâm Sơ Thanh nghe vậy thì nhíu mày, dửng dưng “ồ” một tiếng, định xoay người vào phòng bệnh kiểm tra, ai ngờ vợ bệnh nhân đó kéo theo một đám người chặn cô lại.


“Cô chính là bác sĩ đã khám bệnh cho chồng tôi đúng không?” Người đàn bà chống nạnh, hùng hổ hỏi: “Cô cắt hết quần áo trên người chồng tôi, cô có biết đồ anh ấy mặc bao nhiều tiền không hả? Cô đền nổi không?”


Lâm Sơ Thanh cảm thấy cạn lời, người phụ nữ này thật vô lý, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn giải thích với cô ta: “Thưa cô, lúc ấy chồng cô bị tắc mạch phổi, việc cắt quần áo để cấp cứu là chuyện bình thường, tôi là một bác sĩ khoa cấp cứu, không thể vì quần áo anh ta mặc là đồ hiệu đắt tiền mà làm chậm trễ việc cấp cứu được. Xin hỏi, nếu tôi không cắt quần áo của anh ta, không kịp thời thực hiện việc cấp cứu làm nguy hiểm đến tính mạng của anh ta, vậy cô có chịu trách nhiệm không?”


“Mày còn rủa chồng tao chết à? Mày làm bác sĩ đấy, sao có thể ác độc như vậy chứ?” Người đàn bà đanh đá gào to.


“Đúng vậy! Mày làm bác sĩ mà lại không để tâm đến mong muốn của bệnh nhân, tự ý cắt quần áo của chồng người ta, đúng là thất đức mà.” Một nhóm đàn bà phía sau bắt đầu ầm ĩ theo.



“Xin lỗi, trong mặt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, trước giờ không phân biệt bệnh nhân là nam hay nữ.” Lâm Sơ Thanh bình tĩnh đáp.


“Đừng có mà cãi chày cãi cối! Bệnh viện chúng mày phải bồi thường tiền quần áo cho tao, cả tiền tổn thất tinh thần nữa!”


“Đúng, bồi thường tiền!”


“Nếu không bồi thường tiền, tao sẽ làm lớn chuyện này, để tất cả mọi người thấy được rốt cuộc nữ bác sĩ đây đã là những chuyện gì.”


Lâm Sơ Thanh tức đến nỗi bật cười, má nó, tiền tồn thất tinh thần nữa chứ!


Cô biết không thể nói phải trái với đám người này được, rõ ràng họ tới để gây sự.


____


Lúc Hình Mộ Bạch đưa Hình Hàm Quân vào sảnh lớn của bệnh viện thì thấy có đám người vây lại một chỗ, bảo vệ thì đang ra sức khuyên can, các bệnh nhân khác cùng người nhà đều tập trung nhìn về phía đó, thậm chí còn chỉ chỉ trỏ trỏ.


Mà cô gái ở giữa đang bị đám người lôi kéo lại chính là Lâm Sơ Thanh.


Hình Mộ Bạch nói với Hình Hàm Quân: “Mẹ, mẹ ngồi đây chờ con một lát nhé.”


“Ấy, Mộ Bạch!” Hình Hàm Quân định kéo anh lại nhưng không kịp.


Hình Mộ Bạch vừa nhanh chân bước về phía kia vừa lấy điện thoại ra, ấn gọi cho một dãy số.


Tô Nam cũng chen vào đám đông đang náo loạn, cố gắng hết sức che chở cho Lâm Sơ Thanh, y tá Trương Dạng hay đi theo Lâm Sơ Thanh cũng dùng hết sức hét lên kêu họ bình tĩnh lại.


Lâm Sơ Thanh mất kiên nhẫn hất tay người đàn bà kia ra, nói: “Tôi không làm gì vi phạm đến đạo đức nghề nghiệp của mình cả, việc cắt quần áo cũng là chuyện hết sức bình thường, hoàn toàn không tổn thất gì đến tinh thần, nếu cô còn tiếp tục gây rối, tôi sẽ báo cảnh sát.”


Người đàn bà nghe vậy thì càng tức, giơ tay định đánh Lâm Sơ Thanh, ánh mắt Lâm Sơ Thanh lập tức trở nên lạnh lùng, đang định giơ tay lên thì một bàn tay khác đã nhanh hơn cô, giữ chặt cổ tay của người phụ nữ đó.


Hình Mộ Bạch đứng trước mặt Lâm Sơ Thanh, che chở cho cô, dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo người đàn bà đang gây chuyện.


“Mẹ mày, mày là thằng nào? Buông tao ra!”


Lúc này, điện thoại của Hình Mộ Bạch đã kết nối được với đầu dây bên kia, anh lạnh lùng nhếch môi: “110 phải không? Ở bệnh viện số 1 của thành phố Thẩm có người gây chuyện, muốn đánh bác sĩ.”


Phó Hoài ở đầu dây bên kia đang xem tài liệu: “??? Anh Bạch?”


Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi Truyện Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi Story Chương 33
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...