Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 214: Tôi có bị bỏ rơi một lần nữa không.
Ôn Niệm Nam đang ngủ trên giường mở mắt ra, lông mi hơi giật giật, trên mặt liền bị cảm giác ngứa ngáy đánh thức.
Ôn Niệm Nam đứng dậy vỗ mạnh vào người đánh thức anh, lẩm bẩm nói: "Ừm ... ngứa, đừng làm phiền."
Bên tai vang lên Cố Ngôn Sanh cố nén tiếng cười.
Ôn Niệm Nam nghe thấy âm thanh liền dừng lại, mở mắt ra nhìn người trước mặt, dụi dụi mắt, nói: "Mấy giờ rồi?"
Cố Ngôn Sanh xoa xoa tóc trên người vẫn chưa tỉnh hẳn, cười khẽ: "Có muốn dậy không? Hôm nay em phải đến bệnh viện xem chân của em đang hồi phục như thế nào. Em quên rồi sao?"
"Được."
Ôn Niệm Nam ngồi dậy nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, vô thức vén chăn ra khỏi giường, Cố Ngôn Sanh đi tới, vô thức vươn tay ôm lấy anh, đột nhiên cả người đều sững sờ.
Cố Ngôn Sanh chậm rãi thu tay về, trong mắt hiện lên một tia cô đơn, cười nói: "Suýt chút nữa đã quên chân của em đã lành. Không cần tôi ôm nữa."
Ôn Niệm Nam nhìn bàn tay bị thu lại, ánh mắt hơi xẹt qua không có mở ra, đi tới trong tủ lấy quần áo ra.
Ôn Niệm Nam chuẩn bị quần áo, anh hơi dừng lại, quay người lại nhìn Cố Ngôn Sanh đang đứng ở bên giường sững sờ nhìn mình.
"Tôi phải thay quần áo, anh sẽ không đi ra ngoài sao?"
Cố Ngôn Sanh ngơ ngác nhìn xương quai xanh và bờ vai trắng như tuyết bị quần áo cởi lộ ra, không nhịn được đưa yết hầu hơi chuyển động, thấy Ôn Niệm Nam nhìn qua liền vội vàng nhìn sang chỗ khác.
"Anh ... anh đang đợi em ở cửa."
Cố Ngôn Sanh dựa vào tay vịn cầu thang nhìn lên lầu, trong mắt hiện lên một cảm giác vô hình.
Chân của Ôn Niệm Nam đã bình phục, hôm nay anh ấy đến bệnh viện kiểm tra, nếu tất cả đều lành lại và bình phục “hủ” “hủ” ... Anh ấy sẽ rời đi chứ?
Cố Ngôn Sanh khá chắc rằng Ôn Niệm Nam thích anh, và sẽ không từ chối sự thân mật của anh, nhưng gần đây anh nhận thấy rằng Ôn Niệm Nam đang cố tình xa lánh mình.
Mặc dù hai người đã hòa hợp với nhau rất nhiều trong hai tháng, nhưng họ luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Mấy ngày nay Cố Ngôn Sanh càng ngày càng lo lắng, khi nhìn chân Ôn Niệm Nam ngày một hồi phục, không cần anh ôm nữa, nỗi hoảng sợ trong lòng càng ngày càng lớn.
...
Trong bệnh viện, bác sĩ đã xem phim chụp của Ôn Niệm Nam để kiểm tra tình trạng hồi phục của đôi chân.
Sau khi xem phim, bác sĩ gật đầu nói: "Anh đã hồi phục rất tốt, xem ra trong khoảng thời gian này người nhà anh đã chăm sóc anh rất chu đáo, xương cốt đã khôi phục tốt".
Ôn Niệm Nam nghe nói đã khỏi bệnh nhưng không vui lắm, quay đầu lại nhìn Cố Ngôn Sanh đang hỏi ý kiến của bác sĩ.
Anh ấy có vẻ như ... thực sự rất vui vì chân của anh ấy đã bình phục ...
"Bác sĩ, liệu trong tương lai anh ấy có thể chạy nhảy như người bình thường không?"
Sau khi nhận được câu trả lời của bác sĩ, Cố Ngôn Sanh mỉm cười và nhìn Ôn Niệm Nam, nhưng bị cắt ngang ngay khi anh ta định nói.
“Tôi muốn trở về, cám ơn bác sĩ.” Ôn Niệm Nam đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Ngôn Sanh nhìn bóng lưng khẽ siết chặt tay, trong lòng đầy chua xót, vội vàng đi theo.
Cô y tá phía sau đột nhiên gọi anh, đưa cho anh một bông hoa hướng dương và nói đầy phấn khích: "Cố ...Cố tổng, tôi biết người cho ăn là anh. Anh phải đối xử với WE của em tốt hơn một chút. Phải làm mặt trời của anh ấy, em chúc hai người hạnh phúc!"
Cố Ngôn Sanh sững sờ cầm bông hoa hướng dương, ngước nhìn mặt trời ngoài cửa sổ.
Yeah, tôi muốn trở thành mặt trời của anh ấy ...
Thật vất vả cùng Niệm Niệm đi đến hiện tại, thật vất vả để Niệm Niệm chấp nhận mình theo đuổi, làm sao anh có thể từ bỏ trước chưa khi đuổi được.
Một tia quyết tâm lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, anh cầm hoa vội vàng đuổi theo.
...
Sau khi Ôn Niệm Nam về nhà liền lên lầu trở về phòng, Cố Ngôn Sanh liếc mắt nhìn thời gian liền biết đây là giờ phát sóng trực tiếp của anh ấy, nên cũng không làm phiền.
Trên Weibo, ai đó đã tìm người bạn trong phòng phát sóng trực tiếp của W.E.
Từ bàn tay đến độ cong, đến giọng nói mơ hồ, ngày càng nhiều ảnh chụp màn hình trực tiếp, đột nhiên có người trong nhóm CP đăng ảnh W.E vào bệnh viện.
Chỉ có một bức ảnh mặt sau, W.E đang nói chuyện với bác sĩ với khuôn mặt nghiêng sang một bên, và người đàn ông đứng quay lưng lại đối diện với máy ảnh.
Nhìn bộ đồ đen quen thuộc, ai cũng đoán người này chính là...
[Dáng người quen thuộc này đúng là Cố tổng! ]
[Em gái uống sữa hết hạn lần trước bạn đã thắng! ]
[Tôi liền nói rằng Cố tổng là người hộ thê cuồng mà sẽ để W.E đến sống trong nhà của một người đàn ông khác sao, sau đó đến chính nahf của mình ở đi]
[Thừa nhận đi, anh đã bị bại lộ @ Cố Ngôn Sanh NN]
[Haha vỏ bọc của @ Cố Ngôn Sanh NN đã rớt]
[Tôi chợt nhận ra rằng chương trình phát sóng trực tiếp của ngày hôm nay sắp bắt đầu. Có thể nhìn thấy Cố tổng không? ]
Trong chương trình phát sóng trực tiếp WE đang hoàn thành nhạc phổ và nói với người hâm mộ về việc sẽ đến bệnh viện để tái khám vào ngày hôm nay.
"Tôi đã đến tái khám, bác sĩ nói rằng đã hồi phục tốt".
WE nhìn thấy câu hỏi trên màn hình, và tự hỏi: "Người cho ăn?"
Cánh cửa mở ra và Cố Ngôn Sanh bước vào với chiếc bánh.
Ôn Niệm Nam trầm giọng nói, cầm lấy bánh ngọt đưa cho anh, nói: "Anh không phải đi họp sao?"
"Nghĩ đến bánh ngọt mua để trong tủ lạnh liền mang tới. Em phát sóng trực tiếp một lúc thôi, chỉ cần chân không mỏi là được."
Cố Ngôn Sanh vươn tay muốn chạm vào tóc Ôn Niệm Nam, nhưng bàn tay đang vươn ra kia đã dừng lại thu lại, mỉm cười: "Tôi đến thư phòng. Hôm nay có thể làm việc muộn. Em không cần đợi tôi. "
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Ôn Niệm Nam nhìn xuống bánh trong tay, ánh mắt khẽ động, nhưng bánh trong miệng lại không cảm nhận được một chút ngọt ngào.
Chắc chắn ... Trực giác của anh không sai, Cố Ngôn Sanh đã không còn thân mật với anh như trước.
Kể từ ngày đó, tuy hai người hòa thuận như xưa nhưng tình cảm giữa hai người dường như ngày càng xa cách.
Rõ ràng là mình muốn biết người kia như thế nào và có còn yêu mình không, nhưng họ không dám vượt qua ranh giới để nói, vì sợ người kia từ chối sẽ càng xấu hổ hơn.
Chu Nguyên Phong buổi chiều tới nhà giao tài liệu, Ôn Niệm Nam đứng dậy trở về phòng thì thấy bọn họ chuẩn bị nói chuyện công việc.
Chu Nguyên Phong hiển nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, hoàn toàn khác với lần trước hắn tới, cau mày nói: "Làm sao vậy, cậu lại làm Niệm Nam tức giận?"
Cố Ngôn Sanh bước đến sô pha ngồi xuống, chua xót nói: "Tôi nóng lòng muốn ngày nào cũng ôm cậu ấy cưng nựng, cẩn thận vì sợ cậu ấy không vui, làm sao có thể khiến cậu ấy tức giận."
Cố Ngôn Sanh lấy ra một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào nó, tự giễu cười: "Nguyên Phong, tôi không đoán được em ấy đang nghĩ gì. Em ấy chưa bao giờ từ chối động chạm của tôi, và em ấy sẽ chủ động cười với tôi, nhưng .. . Kể từ khi chân em ấy bình phục. Sau này, em ấy ít nói hơn, và em ấy cố tình xa lánh tôi... "
Chu Nguyên Phong đương nhiên không tin, nghi ngờ nói: "Luôn luôn xa lánh cậu? Cậu ta không phải cùng cậu quan hệ rất tốt sao?"
"Vậy có bao giờ cậu cho rằng chính mình không đủ chủ động, lại sợ mất đi hắn, cho nên mới đối với hắn quá cẩn thận."
Chu Nguyên Phong bước tới vỗ vỗ vai Cố Ngôn Sanh, thở dài nói: "Có bao giờ cậu nghĩ đến chuyện cậu ấy sợ hãi nên yêu cậu nhưng lại từ chối cậu để vào lòng? Có lẽ cậu nên gặp bác sĩ tâm lý của Niệm Nam, anh ta có thể cho cậu biết câu trả lời. "
...
Sau khi nhận được cuộc gọi, bác sĩ Lý đoán được điều mà Cố tổng định hỏi mình nên đã hẹn anh ở quán cà phê.
"Đây là những ghi chép về quá trình điều trị gần đây của Niệm Nam, và ... thuốc của cậu ấy đã thay đổi từ tuần trước."
Cố Ngôn Sanh nhìn tên thuốc trong danh sách rồi siết chặt tay, trầm giọng nói: "Gần đây cậu ấy bị căng thẳng. Có phải là do bệnh tình không ổn định của cậu ấy không?"
Bác sĩ Lý gõ tay lên bàn và nói một cách nghiêm túc: "Cố tổng, tôi nghĩ vấn đề nằm ở anh. Chính anh đã khiến cậu ấy trở nên quá lo lắng và tình trạng của cậu ấy trở nên tồi tệ hơn."
"Tôi?"
Cố Ngôn Sanh giật mình, anh ta vốn đã rất cẩn thận không ép buộc Ôn Niệm Nam, sao cậu ta có thể ...
"Niệm Nam xa lánh anh vì cậu ấy sợ. Cậu ấy sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi một lần nữa. Cậu ấy rất yêu anh nhưng cậu ấy sợ rằng mình sẽ lại rơi vào sai lầm như trước và lặp lại những sai lầm tương tự".
"Từ khi chân bình phục, cậu ta càng ngày càng lo lắng, cậu ấy vì dưỡng thương mới nhìn về Cố gia, nhưng sau khi chân bình phục anh cũng không bày tỏ tình cảm gì, cũng không cho cậu ta cảm giác an toàn"
Cố Ngôn Sanh sững sờ: "Tôi còn tưởng ... em ấy muốn rời xa tôi..."
" Cố Ngôn Sanh, cậu ấy yêu anh rất nhiều, nhưng cậu ấy không thể vượt qua được nút thắt trái tim của cuộc hôn nhân thất bại và vụ bắt cóc năm đó. Anh phải đích thân nói với cậu ấy rằng anh sẽ không bỏ rơi cậu ấy nữa, và hứa với cậu ấy rằng cậu ấy có thể hoàn toàn tin tưởng anh. Hãy cởi bỏ lớp vỏ bảo vệ. "
Cố Ngôn Sanh không về nhà sau khi rời quán cà phê mà đi dạo một mình trên phố.
Nhìn về phía nhà thờ nơi hôn lễ đang được tổ chức, Cố Ngôn Sanh đứng đó rất lâu, nhìn xuống bàn tay cũng đang đeo chiếc nhẫn của mình, khóe mắt mỉm cười.
Niệm Niệm ... Đừng sợ, anh sẽ khiến em tin rằng anh sẽ không bỏ rơi em, và anh sẽ cho em cảm giác an toàn vĩnh viễn ...
...
Dì Lan gõ cửa phòng đàn hỏi: "Cậu Ôn, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
"Vâng, tôi sẽ thu dọn và đi xuống."
Cố Ngôn Sanh những ngày gần đây thường xuyên làm thêm giờ, thường xuyên về muộn.
Mỗi khi anh ấy đối mặt với một bàn đầy thức ăn nhưng chỉ có bản thân mình, nó gợi cho anh ấy nhớ lại những ngày anh ấy chờ đợi Cố Ngôn Sanh trở về trong ba năm qua ...
Đã bao lâu rồi ... lại thấy chán ghét?
Ôn Niệm Nam trở về phòng không ăn được mấy miếng cơm tối, ngồi nhìn mưa lất phất ngoài cửa sổ hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia buồn bực.
Không biết Ôn Niệm Nam đứng dậy rời khỏi cửa sổ đã bao lâu, bước đến giường định nằm xuống, đột nhiên từ bụng truyền đến một cơn đau.
"A…"
Ôn Niệm Nam ôm bụng ngã xuống đất, đau bụng dữ dội làm cho hai mắt tối sầm lại, cái trán đau đớn đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ôn Niệm Nam đau lòng cắn môi không chịu phát ra tiếng, đưa tay nhìn qua thuốc trong ngăn kéo, nhưng thuốc đau dạ dày lại ở trong bếp.
Anh cố gắng đứng dậy mở cửa nhưng không còn chút sức lực nào nữa mà lại ngã xuống đất.
Quần áo chạm vào chiếc bình, chiếc bình đựng hoa hướng dương rơi khỏi tủ và vỡ tan tành.
Ôn Niệm Nam nhìn hoa hướng dương rơi vào mảnh vỡ, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Anh muốn vươn tay lấy bông hướng dương trong những mảnh vỡ, anh cầm bông hướng dương mặc cho vết xước của mình, đột nhiên có tiếng bước chân ngoài cửa, và cánh cửa được mở ra ...
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Cố cặn bã bận đi làm về muộn, Niệm Niệm bị đau bụng, nghe được cuộc nói chuyện, nghĩ rằng bị chán ghét và muốn bỏ đi, khi quay lại Ôn gia để lấy nhạc phổ thì gặp Đường Sóc ở cửa. .
Cả hai đều sợ hãi khi nghĩ rằng không muốn ở bên nhau
Đoán xem Cố cặn bã sẽ làm thế nào để chứng minh rằng anh ấy có thể bảo vệ Niệm Niệm mãi mãi?
Tại sao Cố cặn bã lại làm thêm giờ và về muộn?
Bạn sẽ nghe lỏm được gì khi bị đau dạ dày?
Niệm Niệm vốn là một nhân vật rất nhạy cảm, từng trải qua nhiều lần lừa dối, sợ mình trao đi tấm chân tình rồi lại bị bỏ rơi, Niệm Niệm lại sợ bị phản bội nên chùn bước.
Dao! Cần phải có một con dao để làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn và hiểu hết tình yêu của nhau.
---
Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Ôn Niệm Nam đứng dậy vỗ mạnh vào người đánh thức anh, lẩm bẩm nói: "Ừm ... ngứa, đừng làm phiền."
Bên tai vang lên Cố Ngôn Sanh cố nén tiếng cười.
Ôn Niệm Nam nghe thấy âm thanh liền dừng lại, mở mắt ra nhìn người trước mặt, dụi dụi mắt, nói: "Mấy giờ rồi?"
Cố Ngôn Sanh xoa xoa tóc trên người vẫn chưa tỉnh hẳn, cười khẽ: "Có muốn dậy không? Hôm nay em phải đến bệnh viện xem chân của em đang hồi phục như thế nào. Em quên rồi sao?"
"Được."
Ôn Niệm Nam ngồi dậy nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, vô thức vén chăn ra khỏi giường, Cố Ngôn Sanh đi tới, vô thức vươn tay ôm lấy anh, đột nhiên cả người đều sững sờ.
Cố Ngôn Sanh chậm rãi thu tay về, trong mắt hiện lên một tia cô đơn, cười nói: "Suýt chút nữa đã quên chân của em đã lành. Không cần tôi ôm nữa."
Ôn Niệm Nam nhìn bàn tay bị thu lại, ánh mắt hơi xẹt qua không có mở ra, đi tới trong tủ lấy quần áo ra.
Ôn Niệm Nam chuẩn bị quần áo, anh hơi dừng lại, quay người lại nhìn Cố Ngôn Sanh đang đứng ở bên giường sững sờ nhìn mình.
"Tôi phải thay quần áo, anh sẽ không đi ra ngoài sao?"
Cố Ngôn Sanh ngơ ngác nhìn xương quai xanh và bờ vai trắng như tuyết bị quần áo cởi lộ ra, không nhịn được đưa yết hầu hơi chuyển động, thấy Ôn Niệm Nam nhìn qua liền vội vàng nhìn sang chỗ khác.
"Anh ... anh đang đợi em ở cửa."
Cố Ngôn Sanh dựa vào tay vịn cầu thang nhìn lên lầu, trong mắt hiện lên một cảm giác vô hình.
Chân của Ôn Niệm Nam đã bình phục, hôm nay anh ấy đến bệnh viện kiểm tra, nếu tất cả đều lành lại và bình phục “hủ” “hủ” ... Anh ấy sẽ rời đi chứ?
Cố Ngôn Sanh khá chắc rằng Ôn Niệm Nam thích anh, và sẽ không từ chối sự thân mật của anh, nhưng gần đây anh nhận thấy rằng Ôn Niệm Nam đang cố tình xa lánh mình.
Mặc dù hai người đã hòa hợp với nhau rất nhiều trong hai tháng, nhưng họ luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Mấy ngày nay Cố Ngôn Sanh càng ngày càng lo lắng, khi nhìn chân Ôn Niệm Nam ngày một hồi phục, không cần anh ôm nữa, nỗi hoảng sợ trong lòng càng ngày càng lớn.
...
Trong bệnh viện, bác sĩ đã xem phim chụp của Ôn Niệm Nam để kiểm tra tình trạng hồi phục của đôi chân.
Sau khi xem phim, bác sĩ gật đầu nói: "Anh đã hồi phục rất tốt, xem ra trong khoảng thời gian này người nhà anh đã chăm sóc anh rất chu đáo, xương cốt đã khôi phục tốt".
Ôn Niệm Nam nghe nói đã khỏi bệnh nhưng không vui lắm, quay đầu lại nhìn Cố Ngôn Sanh đang hỏi ý kiến của bác sĩ.
Anh ấy có vẻ như ... thực sự rất vui vì chân của anh ấy đã bình phục ...
"Bác sĩ, liệu trong tương lai anh ấy có thể chạy nhảy như người bình thường không?"
Sau khi nhận được câu trả lời của bác sĩ, Cố Ngôn Sanh mỉm cười và nhìn Ôn Niệm Nam, nhưng bị cắt ngang ngay khi anh ta định nói.
“Tôi muốn trở về, cám ơn bác sĩ.” Ôn Niệm Nam đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Ngôn Sanh nhìn bóng lưng khẽ siết chặt tay, trong lòng đầy chua xót, vội vàng đi theo.
Cô y tá phía sau đột nhiên gọi anh, đưa cho anh một bông hoa hướng dương và nói đầy phấn khích: "Cố ...Cố tổng, tôi biết người cho ăn là anh. Anh phải đối xử với WE của em tốt hơn một chút. Phải làm mặt trời của anh ấy, em chúc hai người hạnh phúc!"
Cố Ngôn Sanh sững sờ cầm bông hoa hướng dương, ngước nhìn mặt trời ngoài cửa sổ.
Yeah, tôi muốn trở thành mặt trời của anh ấy ...
Thật vất vả cùng Niệm Niệm đi đến hiện tại, thật vất vả để Niệm Niệm chấp nhận mình theo đuổi, làm sao anh có thể từ bỏ trước chưa khi đuổi được.
Một tia quyết tâm lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, anh cầm hoa vội vàng đuổi theo.
...
Sau khi Ôn Niệm Nam về nhà liền lên lầu trở về phòng, Cố Ngôn Sanh liếc mắt nhìn thời gian liền biết đây là giờ phát sóng trực tiếp của anh ấy, nên cũng không làm phiền.
Trên Weibo, ai đó đã tìm người bạn trong phòng phát sóng trực tiếp của W.E.
Từ bàn tay đến độ cong, đến giọng nói mơ hồ, ngày càng nhiều ảnh chụp màn hình trực tiếp, đột nhiên có người trong nhóm CP đăng ảnh W.E vào bệnh viện.
Chỉ có một bức ảnh mặt sau, W.E đang nói chuyện với bác sĩ với khuôn mặt nghiêng sang một bên, và người đàn ông đứng quay lưng lại đối diện với máy ảnh.
Nhìn bộ đồ đen quen thuộc, ai cũng đoán người này chính là...
[Dáng người quen thuộc này đúng là Cố tổng! ]
[Em gái uống sữa hết hạn lần trước bạn đã thắng! ]
[Tôi liền nói rằng Cố tổng là người hộ thê cuồng mà sẽ để W.E đến sống trong nhà của một người đàn ông khác sao, sau đó đến chính nahf của mình ở đi]
[Thừa nhận đi, anh đã bị bại lộ @ Cố Ngôn Sanh NN]
[Haha vỏ bọc của @ Cố Ngôn Sanh NN đã rớt]
[Tôi chợt nhận ra rằng chương trình phát sóng trực tiếp của ngày hôm nay sắp bắt đầu. Có thể nhìn thấy Cố tổng không? ]
Trong chương trình phát sóng trực tiếp WE đang hoàn thành nhạc phổ và nói với người hâm mộ về việc sẽ đến bệnh viện để tái khám vào ngày hôm nay.
"Tôi đã đến tái khám, bác sĩ nói rằng đã hồi phục tốt".
WE nhìn thấy câu hỏi trên màn hình, và tự hỏi: "Người cho ăn?"
Cánh cửa mở ra và Cố Ngôn Sanh bước vào với chiếc bánh.
Ôn Niệm Nam trầm giọng nói, cầm lấy bánh ngọt đưa cho anh, nói: "Anh không phải đi họp sao?"
"Nghĩ đến bánh ngọt mua để trong tủ lạnh liền mang tới. Em phát sóng trực tiếp một lúc thôi, chỉ cần chân không mỏi là được."
Cố Ngôn Sanh vươn tay muốn chạm vào tóc Ôn Niệm Nam, nhưng bàn tay đang vươn ra kia đã dừng lại thu lại, mỉm cười: "Tôi đến thư phòng. Hôm nay có thể làm việc muộn. Em không cần đợi tôi. "
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Ôn Niệm Nam nhìn xuống bánh trong tay, ánh mắt khẽ động, nhưng bánh trong miệng lại không cảm nhận được một chút ngọt ngào.
Chắc chắn ... Trực giác của anh không sai, Cố Ngôn Sanh đã không còn thân mật với anh như trước.
Kể từ ngày đó, tuy hai người hòa thuận như xưa nhưng tình cảm giữa hai người dường như ngày càng xa cách.
Rõ ràng là mình muốn biết người kia như thế nào và có còn yêu mình không, nhưng họ không dám vượt qua ranh giới để nói, vì sợ người kia từ chối sẽ càng xấu hổ hơn.
Chu Nguyên Phong buổi chiều tới nhà giao tài liệu, Ôn Niệm Nam đứng dậy trở về phòng thì thấy bọn họ chuẩn bị nói chuyện công việc.
Chu Nguyên Phong hiển nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, hoàn toàn khác với lần trước hắn tới, cau mày nói: "Làm sao vậy, cậu lại làm Niệm Nam tức giận?"
Cố Ngôn Sanh bước đến sô pha ngồi xuống, chua xót nói: "Tôi nóng lòng muốn ngày nào cũng ôm cậu ấy cưng nựng, cẩn thận vì sợ cậu ấy không vui, làm sao có thể khiến cậu ấy tức giận."
Cố Ngôn Sanh lấy ra một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào nó, tự giễu cười: "Nguyên Phong, tôi không đoán được em ấy đang nghĩ gì. Em ấy chưa bao giờ từ chối động chạm của tôi, và em ấy sẽ chủ động cười với tôi, nhưng .. . Kể từ khi chân em ấy bình phục. Sau này, em ấy ít nói hơn, và em ấy cố tình xa lánh tôi... "
Chu Nguyên Phong đương nhiên không tin, nghi ngờ nói: "Luôn luôn xa lánh cậu? Cậu ta không phải cùng cậu quan hệ rất tốt sao?"
"Vậy có bao giờ cậu cho rằng chính mình không đủ chủ động, lại sợ mất đi hắn, cho nên mới đối với hắn quá cẩn thận."
Chu Nguyên Phong bước tới vỗ vỗ vai Cố Ngôn Sanh, thở dài nói: "Có bao giờ cậu nghĩ đến chuyện cậu ấy sợ hãi nên yêu cậu nhưng lại từ chối cậu để vào lòng? Có lẽ cậu nên gặp bác sĩ tâm lý của Niệm Nam, anh ta có thể cho cậu biết câu trả lời. "
...
Sau khi nhận được cuộc gọi, bác sĩ Lý đoán được điều mà Cố tổng định hỏi mình nên đã hẹn anh ở quán cà phê.
"Đây là những ghi chép về quá trình điều trị gần đây của Niệm Nam, và ... thuốc của cậu ấy đã thay đổi từ tuần trước."
Cố Ngôn Sanh nhìn tên thuốc trong danh sách rồi siết chặt tay, trầm giọng nói: "Gần đây cậu ấy bị căng thẳng. Có phải là do bệnh tình không ổn định của cậu ấy không?"
Bác sĩ Lý gõ tay lên bàn và nói một cách nghiêm túc: "Cố tổng, tôi nghĩ vấn đề nằm ở anh. Chính anh đã khiến cậu ấy trở nên quá lo lắng và tình trạng của cậu ấy trở nên tồi tệ hơn."
"Tôi?"
Cố Ngôn Sanh giật mình, anh ta vốn đã rất cẩn thận không ép buộc Ôn Niệm Nam, sao cậu ta có thể ...
"Niệm Nam xa lánh anh vì cậu ấy sợ. Cậu ấy sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi một lần nữa. Cậu ấy rất yêu anh nhưng cậu ấy sợ rằng mình sẽ lại rơi vào sai lầm như trước và lặp lại những sai lầm tương tự".
"Từ khi chân bình phục, cậu ta càng ngày càng lo lắng, cậu ấy vì dưỡng thương mới nhìn về Cố gia, nhưng sau khi chân bình phục anh cũng không bày tỏ tình cảm gì, cũng không cho cậu ta cảm giác an toàn"
Cố Ngôn Sanh sững sờ: "Tôi còn tưởng ... em ấy muốn rời xa tôi..."
" Cố Ngôn Sanh, cậu ấy yêu anh rất nhiều, nhưng cậu ấy không thể vượt qua được nút thắt trái tim của cuộc hôn nhân thất bại và vụ bắt cóc năm đó. Anh phải đích thân nói với cậu ấy rằng anh sẽ không bỏ rơi cậu ấy nữa, và hứa với cậu ấy rằng cậu ấy có thể hoàn toàn tin tưởng anh. Hãy cởi bỏ lớp vỏ bảo vệ. "
Cố Ngôn Sanh không về nhà sau khi rời quán cà phê mà đi dạo một mình trên phố.
Nhìn về phía nhà thờ nơi hôn lễ đang được tổ chức, Cố Ngôn Sanh đứng đó rất lâu, nhìn xuống bàn tay cũng đang đeo chiếc nhẫn của mình, khóe mắt mỉm cười.
Niệm Niệm ... Đừng sợ, anh sẽ khiến em tin rằng anh sẽ không bỏ rơi em, và anh sẽ cho em cảm giác an toàn vĩnh viễn ...
...
Dì Lan gõ cửa phòng đàn hỏi: "Cậu Ôn, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
"Vâng, tôi sẽ thu dọn và đi xuống."
Cố Ngôn Sanh những ngày gần đây thường xuyên làm thêm giờ, thường xuyên về muộn.
Mỗi khi anh ấy đối mặt với một bàn đầy thức ăn nhưng chỉ có bản thân mình, nó gợi cho anh ấy nhớ lại những ngày anh ấy chờ đợi Cố Ngôn Sanh trở về trong ba năm qua ...
Đã bao lâu rồi ... lại thấy chán ghét?
Ôn Niệm Nam trở về phòng không ăn được mấy miếng cơm tối, ngồi nhìn mưa lất phất ngoài cửa sổ hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia buồn bực.
Không biết Ôn Niệm Nam đứng dậy rời khỏi cửa sổ đã bao lâu, bước đến giường định nằm xuống, đột nhiên từ bụng truyền đến một cơn đau.
"A…"
Ôn Niệm Nam ôm bụng ngã xuống đất, đau bụng dữ dội làm cho hai mắt tối sầm lại, cái trán đau đớn đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ôn Niệm Nam đau lòng cắn môi không chịu phát ra tiếng, đưa tay nhìn qua thuốc trong ngăn kéo, nhưng thuốc đau dạ dày lại ở trong bếp.
Anh cố gắng đứng dậy mở cửa nhưng không còn chút sức lực nào nữa mà lại ngã xuống đất.
Quần áo chạm vào chiếc bình, chiếc bình đựng hoa hướng dương rơi khỏi tủ và vỡ tan tành.
Ôn Niệm Nam nhìn hoa hướng dương rơi vào mảnh vỡ, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Anh muốn vươn tay lấy bông hướng dương trong những mảnh vỡ, anh cầm bông hướng dương mặc cho vết xước của mình, đột nhiên có tiếng bước chân ngoài cửa, và cánh cửa được mở ra ...
Tác giả có điều muốn nói:
Trailer: Cố cặn bã bận đi làm về muộn, Niệm Niệm bị đau bụng, nghe được cuộc nói chuyện, nghĩ rằng bị chán ghét và muốn bỏ đi, khi quay lại Ôn gia để lấy nhạc phổ thì gặp Đường Sóc ở cửa. .
Cả hai đều sợ hãi khi nghĩ rằng không muốn ở bên nhau
Đoán xem Cố cặn bã sẽ làm thế nào để chứng minh rằng anh ấy có thể bảo vệ Niệm Niệm mãi mãi?
Tại sao Cố cặn bã lại làm thêm giờ và về muộn?
Bạn sẽ nghe lỏm được gì khi bị đau dạ dày?
Niệm Niệm vốn là một nhân vật rất nhạy cảm, từng trải qua nhiều lần lừa dối, sợ mình trao đi tấm chân tình rồi lại bị bỏ rơi, Niệm Niệm lại sợ bị phản bội nên chùn bước.
Dao! Cần phải có một con dao để làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn và hiểu hết tình yêu của nhau.
---
Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Story
Chương 214: Tôi có bị bỏ rơi một lần nữa không.
10.0/10 từ 21 lượt.