Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 208: Tai của em có phải rất nhạy cảm không?

"Thật ... thật sự đọc nó?"

Cố Ngôn Sanh tình cảm ôm chặt người đó vào lòng, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin, thật lâu sau mới chậm rãi buông ra.

Ôn Niệm Nam nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Cố Ngôn Sanh và nói: "Tôi ... tôi không ghét anh kể từ khi anh trở về. Chỉ là tôi không thể vượt qua rào cản trong lòng. Tôi không biết làm thế nào để hòa hợp với anh. ... "

Từ khi nào tôi không còn thù hận với Cố Ngôn Sanh nữa?

Đó là từ việc biết rằng Cố Ngôn Sanh đã bị thương hết lần này đến lần khác vì chặn dao cho chính mình ... Đó là từ việc anh ta đã không ngần ngại để Cố thị chấp nhận rủi ro cho sự ổn định của chính mình trong trận đấu.

Là vì anh sẵn sàng biến mất để không còn bị tổn thương, là vì biết được anh đã liều mình đổ rượu và chảy máu dạ dày để lấy thuốc cho anh ...

Anh ấy đã xây dựng một nhà hàng âm nhạc cho anh ấy vì một trong những mục yêu thích của anh ấy. Chính anh ấy đã bận tâm khôi phục lại video quý giá của mẹ anh ấy ...

Hay là ... chính sự dịu dàng của Cố Ngôn Sanh và tất cả những gì anh ấy đã làm cho bản thân trong khoảng thời gian này, và một chút tích lũy đã xóa sạch hận thù của anh ấy ...

Cố Ngôn Sanh nâng cái đầu đang cúi xuống của Ôn Niệm Nam và nói nhẹ nhàng: "Tôi không muốn em học cách chấp nhận tôi, và tôi không muốn em căng thẳng và không thoải mái khi hòa hợp với tôi. Niệm Niệm, không cần biết em thế nào, tôi thích em. "

"Thích anh có mệt không ... Mấy năm nay em đã mệt mỏi rồi. Anh không muốn em mệt mỏi như trước đây để hòa hợp với anh. Lần này, hãy để anh học cách hòa hợp với em, đồng ý không?"

Ôn Niệm Nam ngây người nhìn Cố Ngôn Sanh, nói: "Anh ... anh có ý gì?"

Cố Ngôn Sanh hít sâu một hơi, kiên quyết nhìn anh, nói từng chữ: "Niệm Niệm, để anh theo đuổi em một lần nữa, được không?"

Ôn Niệm Nam sững sờ nhìn Cố Ngôn Sanh, nói: "Anh ... anh nói cái gì?"

Theo đuổi ... bắt đầu lại?

Bàn tay Ôn Niệm Nam nắm chặt sợi dây chuyền, ánh mắt hơi né tránh không mở, ba năm kết hôn mang đến cho hắn rất nhiều ám ảnh.

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, nhanh chóng giải thích: "Em không cần dựng gai trước mặt anh để bảo vệ bản thân. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ tổn hại nào. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa." Hãy bắt đầu lại? "

Đôi mắt Ôn Niệm Nam lập tức đỏ lên, giống như đã cởi bỏ hết lớp ngụy trang, giọng nói nghẹn ngào: "Được..."

Tảng đá trong lòng Cố Ngôn Sanh cuối cùng cũng rơi xuống, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, vươn tay nắm lấy bàn tay đã lộ ra dấu vết của Ôn Niệm Nam.


"Đi, anh đưa em về."

...

Đường Luân Hiên nhìn số thiệp mời tiệc tùng trong tay, tháo kính ra, dụi dụi đôi mắt đau nhức.

Kể từ khi Chu Nguyên Phong tách ra trong bữa tiệc lần đó, anh ấy đã thay đổi cách mời cậu đến nhiều bữa tiệc khác nhau.

Anh lại đi vì không lịch sự khi từ chối, lần nào đi cũng thấy Chu Nguyên Phong ở đó.

Và trên tay anh ấy là lá thư mời dự bữa tiệc của gia đình họ Cố, và chữ ký là của Cố Ngôn Sanh.

Cố gia.

Đường Luân Hiên đang tán gẫu với bạn mình về dự án của công ty, từ xa đột nhiên nhìn thấy Chu Nguyên Phong đang tiến về phía mình, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng xoay người rời đi, Chu Nguyên Phong ở đằng xa cũng đuổi theo khi thấy anh lúng túng chạy đi. (keo da chó…chiến thuật mặt dày, bám dai, Chu tổng thật vô sỉ a)

Đường Luân Hiên chạy một đoạn dài, thở hổn hển nhìn về phía sau, đột nhiên bị một bàn tay kéo sang một bên.

Chu Nguyên Phong đẩy người đàn ông dựa vào tường hành lang, nghiến răng ken két, "Chạy đi! Chạy nữa, tôi là ma sao? Em vừa nhìn thấy tôi liền chạy nhanh như vậy?"

"Buông ... buông tôi ra, Chu Nguyên Phong, anh làm tôi đau!"

"Tại sao em cứ trốn tránh anh và không chịu gặp anh? Em không thể nói chuyện với anh sao?"

"Chu Nguyên Phong, buông tôi ra, tôi và anh không quá thân, tôi không thích như này!"

"Em không thích? Chúng ta đã nhiều lần làm chuyện thân mật, nhưng em lại nói không thích anh gần gũi? Thân thể của em đâu mà anh chưa từng đụng chạm hôn hít, vậy mà bây giờ lại phản kháng lại sự đụng chạm của anh!" ( liêm sỉ vứt cho chó a)

Chu Nguyên Phong đột nhiên ấn mạnh tay Đường Luân Hiên, hôn anh ta bất chấp sự phản kháng của anh ta.

Đường Luân Hiên muốn đẩy ra thật vất vả, nhưng càng giãy dụa, Chu Nguyên Phong càng hôn càng mãnh liệt, bị đôi môi rực lửa của anh ép chặt.

Đột nhiên áo sơ mi bị mở ra, chạm vào eo của hắn, Đường Luân Hiên sợ hãi mở miệng, nhìn thấy nụ cười lóe lên trong mắt đối phương, Đường Luân Hiên liền cảm giác được đối phương đầu lưỡi tiến vào. (mãnh liệt quá…CP…team hủ đâu)

"Tốt…"


Đường Luân Hiên bị cái lưỡi ấm áp đi vào sợ hãi, hoảng sợ nhắm mắt lại, dùng sức ấn đầu lưỡi, nhưng lại không biết động tác của anh khiến Chu Nguyên Phong càng thêm hưng phấn, càng hôn càng sâu.

Đột nhiên Chu Nguyên Phong buông người trong tay, lúc buông tay để lại một sợi chỉ bạc mơ hồ.

Mặt và tai Đường Luân Hiên đỏ lên, xấu hổ nhìn Chu Nguyên Phong, tức giận nói: "Anh! Anh!"

Chu Nguyên Phong cười như một tên xã hội đen và nói, "Tôi là gì? Chúng ta đã từng làm chuyện này trong vài tháng đó, em nói rằng anh thích tôi hôn trên giường. Em sẽ ...”

"Đừng nói nữa! Thứ mà Đường Xuân thích là người yêu nói nhỏ nhẹ như trẻ con, không phải là tôi! Tôi không biết làm nũng một chút nào, cũng sẽ không dính lấy anh mà đi theo anh như anh ta!"

Chu Nguyên Phong kinh ngạc nhìn hắn, bất lực lắc đầu: "Cái gì? A Xuân, em...... Em là ăn dấm chua của chính mình?"

Đường Luân Hiên né tránh ánh mắt, tức giận nói: "Tôi không ghen, cũng không thích anh thì tại sao lại ghen?"

Chu Nguyên Phong đưa tay ra bóp mặt Đường Luân Hiên, dịu dàng nhìn anh.

"Đồ ngốc, em không thấy tôi thích em từ lâu sao? Em cho rằng tôi tùy ý cười trêu chọc người sao? Đồ ngốc, tôi thích em từ lâu rồi đó."

"Em là người thích cư xử như một người đàn ông nhẹ nhàng và đeo bám tôi trong thời gian mất trí nhớ. Tôi biết rằng trước khi Đường Sóc được sinh ra, em thích cư xử như một người đàn ông nhẹ nhàng với gia đình của mình. Chính gia đình của em đã nói với em rằng em phải lấy chăm sóc em trai của em nếu em là một người anh trai, vì vậy em đã ẩn mình.”

Đường Luân Hiên kinh ngạc nhìn anh Chu Nguyên Phong, siết chặt tay anh, do dự: "Muộn rồi, tôi ... đi trước."

"A Xuân, anh muốn em biết rằng em có thể để tùy ý làm nũng."

Ánh mắt Đường Luân Hiên khẽ động, quay người vội vàng rời đi.

Chu Nguyên Phong mất một lúc lâu mới xoay người đi trở lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang sững sờ.

Chu Nguyên Phong cong môi đi tới, trừng mắt nhìn Cố Ngôn Sanh khi đi ngang qua, nói: "Anh nhìn cái gì? Chỉ anh được phép đuổi vợ thôi. Tôi không thể theo đuổi sao?"

Cố Ngôn Sanh sững sờ: "Người anh thích hóa ra lại là anh trai của Đường Sóc? Anh và Cố Ngôn Sanh Đường Luân Hiên quen nhau khi nào vậy?"

"Hỗn đản là cái gì? Tôi thích hắn đã lâu, nhưng cậu không biết."

"Nhưng Đường Luân Hiên có vẻ không thích anh. Anh ta đang chống lại anh. Với tính cách của anh ta, làm sao anh ta có thể thích những tên lưu manh già nua như anh? Anh ép buộc anh ta?"


Cố Ngôn Sanh vốn dĩ chỉ muốn hút một điếu thuốc, nhưng anh đã choáng váng khi không muốn nhìn thấy hai người hôn nhau.

"Anh là một người già cỗi. Tôi đã ở với anh ấy được vài tháng, và chúng tôi đã làm mọi thứ nên làm."

Cố Ngôn Sanh cau mày nhìn Chu Nguyên Phong, lạnh lùng nói: "Nếu tôi không sai, cậu đã cứu cậu ấy suốt mấy tháng trời đâm đầu vào mất tích. Cậu mắng tôi bỏ đi chạy đến nước Y ở với cậu ấy sao? Tôi chỉ vậy thôi, nói sao anh cãi nhau với em vì anh ta như uống thuốc súng vậy. Hóa ra là của anh. "

Chu Nguyên Phong bối rối nói: "Tôi không biết rằng vụ tai nạn máy bay của anh ấy không liên quan gì đến anh. Tôi gặp anh ấy tại bệnh viện ở Quốc gia Y và đưa anh ấy về nhà. Anh ấy bị đau đầu và mất trí nhớ, vì vậy tôi đã để anh ấy ở lại bên tôi. "

"Em nói dối anh ấy? Thảo nào vừa rồi anh đã đá em khi hôn anh ấy. Có vẻ như Đường Luân Hiên rất ghét anh."

"Em hả hê cái gì? Trước tiên hãy chăm sóc bản thân đi. Ít nhất em đã làm mọi việc liên hệ chặt chẽ với gia đình A Xuân. Còn anh thì sao? Anh đã hôn Niệm Niệm bao nhiêu lần?"

Chu Nguyên Phong sau khi nói xong xoay người rời khỏi hành lang, Cố Ngôn Sanh nhìn khói thuốc trong tay, đôi mắt hơi lim dim.

...

Sẽ có một buổi biểu diễn vào ngày mốt, WE đã bắt đầu thảo luận với Lăng Linh và những người trong phòng thu từ hôm qua.

Tôi đến trường quay vào sáng sớm nay, khi vừa đỗ xe, tôi đã nhìn thấy chiếc xe địa hình đậu gần trường quay, đó là Đường Sóc...

Ôn Niệm Nam chậm rãi đi tới trước xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy Đường Sóc đang nhìn chằm chằm điện thoại, trên điện thoại là hình ảnh của chính mình và Đường Sóc.

Bàn tay giơ lên của Ôn Niệm Nam cứng đờ tại chỗ, cuối cùng khẽ gõ cửa kính xe.

Gõ cửa...

Đường Sóc quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, thời điểm nhìn thấy Ôn Niệm Nam hai mắt sáng lên, nghĩ tới cái gì, đèn lại tắt.

"Niệm Nam, đã lâu không gặp."

Đường Sóc xuống xe dựa vào cửa, mỉm cười nói: "Gần đây tôi bận rộn nên không có thời gian nói chuyện với cậu. Cậu thế nào rồi? Uống thuốc đúng giờ chứ?"

Ôn Niệm Nam gật đầu trả lời: "Thôi, tôi phải đi tái khám và tư vấn."

Đường Sóc cúi đầu không nói nữa, đứng ở nơi đó nhìn Ôn Niệm Nam giống như một đứa trẻ mắc lỗi.


Đường Sóc từ trong xe lấy ra một bông hoa hướng dương, giả vờ thư thái: "Tôi tự tay trồng cây hướng dương này. Tôi nghĩ nó nở rất đẹp, nên muốn tặng cho cậu, cậu thích..."

"Niệm Niệm."

buổi hòa nhạc, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về người đang dựa đàn, cố ý hay vô ý.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nói, "Âm thanh lại sai rồi."

Ôn Niệm Nam sửng sốt: "Cái gì? Tôi đúng..."

"Bốn sai, em còn chưa ghi nhớ nốt sao? Tôi giúp em được không?"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên đi phía sau Ôn Niệm Nam và đến gần anh, anh ấy nắm tay Ôn Niệm Nam bằng cả hai tay, hơi nóng phun lên tai Ôn Niệm Nam khi anh thở.

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng đến gần và nói, "Tôi biết rất rõ bài hát này, nơi này nên được chơi như thế này, và sau đó ..."

Ôn Noãn Nam lỗ tai hơi đỏ lên, không thể tập trung vào điểm số, cảm thấy Cố Ngôn Sanh đang ôm lấy lồng ngực của mình.

Đột nhiên, khi có thứ gì đó ấm áp xẹt qua tai cậu, cơ thể Ôn Niệm Nam căng thẳng ngay khi cậu thở gấp, bàn tay đặt trên bàn phím cũng vô thức siết chặt Cố Ngôn Sanh.

"Tai của em có nhạy không..."

Ôn Noãn Nam ngay lập tức đỏ mặt sau khi phản ứng lại, và đột nhiên quay lại đẩy Cố Ngôn Sanh ra và bịt tai lại.

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer : Cố cặn bã lợi dụng để thân mật với Niệm Niệm, khiến anh đỏ mặt, thuyết phục Niệm Niệm phẫu thuật để chữa trị chân, trong thời gian hồi phục, hắn chăm sóc cho tình cảm của mình ấm lên, hắn lừa dối Niệm Niệm về nhà với lý do phục hồi sức khỏe.

Cố cặn bã bị Chu Chu chọc tức, haha, hắn quấy rồi Niệm Niệm để được ôm ôm, hôn hôn.

Cố cặn bã vẫn giỏi chơi tiểu xảo, hành động rất cẩn thận, IQ vẫn tốt.

Niệm Niệm dễ thương và ngốc nghếch đang onnile!

Người mất tích một thời gian, Đường Sóc cũng xuất hiện haha

Chu Chu là một tay “xã hội đen” già nua, bụng phệ, đặc biệt giỏi trêu chọc với Đường Đường, nhưng rất thờ ơ, lạnh lùng với kẻ khác.--

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa Story Chương 208: Tai của em có phải rất nhạy cảm không?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...